C436 - 440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 436: Chim di trú

Hôm nay doanh thu rất tốt!

Trần Mạn Hồng thật sự rất vui, liền uống không ít rượu ngon, cả người lảo đảo, không dám lái xe, bảo Tiểu Nhu đón tắc xi đưa cô về nhà. . . . . .

Tắc xi mới vừa ngừng lại, Tiểu Nhu đi xuống trước, sau đó lay Trần Mạn Hồng thật vui vẻ, say đến bất tỉnh nhân sự, đi xuống xe.

"Buông tôi ra! ! Tôi còn muốn đi uống! ! Hôm nay bà cô vui vẻ, sắp chia tay ngày độc thân, đương nhiên phải không say không ngừng! ! Ha ha ha. . . . . ." Cô ngửa mặt cười, lại lảo đảo đi đến trước cửa nhà chung cư.

"Quản lý! ! Chị cẩn thận một chút!" Tiểu Nhu dìu cô đi lảo đảo, đang muốn đi qua cửa chính, đột nhiên đi ra hai đàn ông, mặc tây trang màu đen, đứng ở trong bóng tối, lạnh lùng cản trở bọn họ!

"Mẹ ơi! !" Trần Mạn Hồng lập tức tỉnh rượu, cùng Tiểu Nhu giật bắn người, ôm nhau, kêu lên! !

Hai đàn ông lạnh lùng nhìn họ, nhanh chóng muốn tiến lên . . . . . .

"Không nên tới! ! Không nên tới! ! Đừng khi dễ quản lý của tôi! !" Tiểu Nhu lập tức nhảy ra, đứng ở trước mặt của Trần Mạn Hồng, vươn tay ngăn cản! ! Nhắm mắt lại kêu to! !

Hai đàn ông dừng bước lại nhìn cô, cau mày. . . . . .

Trần Mạn Hồng cũng mất hồn nhìn Tiểu Nhu trước mặt.

"Người xấu, mau tránh ra! ! Ba tôi là cảnh sát, mẹ tôi là công an, anh trai tôi là bảo vệ! ! Em trai tôi là xã hội đen! !" Cô lại nhắm mắt lại, kêu to! !

Hai người đàn ông và Trần Mạn Hồng cũng sửng sốt nhìn cô.

Nơi xa một chiếc Rolls-Royce chậm rãi mở cửa.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị đi xuống xe, Đông Anh đi theo, đi về phía Trần Mạn Hồng. . . . . .

Trần Mạn Hồng nghe được tiếng bước chân, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trừng lớn con ngươi, nói không ra lời.

"Không nên tới! Không nên tới! Các người tới nữa, tôi gọi em trai tôi cầm dao chém chết các người! !" Tiểu Nhu lại nhắm mắt lại, phát điên kêu to! !

Trần Mạn Hồng thấy Tưởng Thiên Lỗi từng bước từng bước đi về phía mình, hai mắt như muốn đóng đinh chính mình, lòng của cô run lên, vươn tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Nhu !

"Quản lý! ! Chị chạy mau! Nơi này có tôi chống đỡ, nếu như tôi xảy ra chuyện, nói cho mẹ tôi biết, đừng nhớ tôi !" Tiểu Nhu lại khàn giọng kêu to!

Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ thở dài, vỗ mạnh bả vai của cô, tức giận gọi: "Mở mắt ! ! Không sao!"

"À?" Tiểu Nhu mơ hồ ngẩng đầu lên, mở mắt, lập tức nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng phật, đứng ở trước mặt, trừng mắt nhìn mình, cô chấn động mạnh một cái, lập tức rúc đến sau lưng quản lý. . . . . .

Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng gật đầu, gọi: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, tay giơ về phía cửa chính chung cư nghiêm ngặt, hỏi: "Khả Hinh ở bên trong chứ?"

". . . . . . . . . . ." Trần Mạn Hồng cúi đầu, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ Trần Mạn Hồng cứng rắn, hơi cất cao giọng, hỏi: "Cô ấy ở bên trong phải không?"

"À. . . . . . Vâng . . . . ." Trần Mạn Hồng biết sớm muộn cũng không gạt được, chỉ đành phải nói.

"Dẫn tôi vào!" Tưởng Thiên Lỗi ra lệnh.

Trần Mạn Hồng không dám, cúi đầu, nghĩ tới dù sao gả cho Anh Kiệt không chết đói, mặc kệ đi.

Tiểu Nhu cũng cúi đầu, không liên quan đến cô, cô cũng nghĩ, sau khi hy sinh, đi bày hàng vỉa hè.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt hai người bọn họ, nhíu chặt mày, hỏi: "Không chịu nói?"

Trần Mạn Hồng cúi đầu, không lên tiếng, cũng không muốn lên tiếng. . . . . .

"Không chịu nói! ! ! ?" Tưởng Thiên Lỗi lại cao giọng, lạnh lung nhìn Trần Mạn Hồng, tức giận hỏi!

Trần Mạn Hồng khẽ giật mình, rốt cuộc không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tổng Giám đốc, anh bỏ qua cho tôi đi. Tối ngày hôm qua, vì tìm một chỗ cho Nhã Tuệ dọn nhà, tôi đã mệt quá rồi. Hơn nữa, Khả Hinh, cô ấy là bạn bè thật tốt của tôi, tối hôm qua lúc tôi đi đón cô ấy, cô ấy giống như người chết, hôm nay có thể đi làm đã là kỳ tích. Cho dù anh có chuyện tìm cô ấy, xin chậm một chút đi. Đừng làm theo suy nghĩ của anh. Gây gổ, cũng cho người ta lấy hơi chứ. . . . . ."

"Quản lý Trần. . . . . ." Đông Anh khẽ gọi cô.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nói gì, nhìn cô.

Trần Mạn Hồng lại thở dài, mới nói tiếp: "Tổng Giám đốc, anh dời nhà sao?"

Tưởng Thiên Lỗi hai mắt nhíu lại, nhìn cô.

Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Dọn nhà rất mệt mỏi. Lại phải dọn dẹp hành lý, lại phải quét dọn vệ sinh, lại phải dọn chén, đĩa, ly tách, thậm chí khiêng giường, tủ, bàn sách, máy vi tính, nặng muốn chết đi. . . . . . Người ta nói như thế nào? Tình nguyện ly hôn, cũng không muốn chuyển nhà! Nhưng ngày hôm qua cô ấy thật bị thương, lập tức dọn nhà, mặc dù mệt mỏi, vẫn quyết tâm, cũng không dễ dàng rồi. . . . . ."

Đông Anh không nhịn được cười nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi thở dài một cái, nhìn cô.

Trần Mạn Hồng hoàn toàn tỉnh rượu, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Xin Tổng Giám đốc anh giơ cao đánh khẽ, để cho cô ấy lấy hơi. Khả Hinh thật không phải cô gái mười tám tuổi cũng đã quên mất mối tình đầu, loại cô gái này đặc biệt phiền toái, một đoạn tình cảm là có thể muốn mạng của cô! Aiz, nếu như cô ấy là một đứa trẻ thì tốt, tự sanh tự diệt! Cô ấy không biết được ngài lọt mắt xanh của Tổng Giám đốc, đây là phúc phận ngàn vạn năm! Nhưng cố tình cô ấy là bạn bè tốt, là chị em tốt của tôi! ! Cô ấy bị thương, bạn thân tôi bị thương, tôi cũng có chút bị thương! Anh xem, tôi nhìn bọn họ vào ở phòng trọ nhỏ gần 3 triệu, trong lòng của tôi cũng rất vui vẻ, bởi vì. . . . . . . . . . . . ở trong cuộc đời, ai mà không có một hai. . . . . . mảnh tình. . . . . . Cô ấy có thể đi ra, đây là chuyện rất không dễ dàng và đáng ăn mừng đấy! !"

Tưởng Thiên Lỗi lườm mắt nhìn cô! !

Đông Anh cũng giật mình nhìn cô!

"Nhưng Tổng Giám đốc anh tuyệt đối không phải là người cặn bã! ! Anh là Rồng trong loài người, có thể phát sinh tình yêu với cô ấy, để cho cô ấy chết qua một lần, hồi sinh biến thành tiên nữ trở lại đi. . . . . . Làm ơn. . . . . ." Trần Mạn Hồng hướng Tưởng Thiên Lỗi khom người 90 độ, cầu xinh anh rộng lòng bỏ qua cho Đường Khả Hinh một đường sống! !

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Chung cư này gọi là gì?"

"Nam Quốc Lệ Viên. . . . . ." Trần Mạn Hồng nhẹ nhàng đáp.

"Đông Anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi.

"Vâng!" Đông Anh lập tức tiến lên, trả lời.

"Thu mua công ty địa ốc này cho tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

Trần Mạn Hồng không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức da đầu tê dại, ngày hôm trước ông Tổng Giám đốc Nam Quốc Lệ Viên mới mời mình ăn cơm, nói muốn dẫn nhân viên đến phòng ăn liên hoan, người ta một người già, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cô lập tức có chút gấp gáp nhìn anh, cười nói: "Tổng Giám đốc, anh cần gì chứ? Anh đi vào, Khả Hinh cũng sẽ không gặp anh !"

"Chuyện này không liên quan đến cô!" Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, bảo Đông Anh gọi điện thoại, lập kế hoạch thu mua.

"Đợi chút, đợi chút, đợi chút nào...!" Trần Mạn Hồng vội vàng lấy lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Anh bỏ qua cho người ta một con đường chứ? Anh chín bò một ngựa, là có thể quyết định sống chết của người ta. . . . . ."

"Cô cũng biết sao. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trần Mạn Hồng, nửa uy nghiêm, nửa đe dọa nói: "Tôi không chỉ có có thể quyết định sống chết của ông ta, tôi còn có thể quyết định sự sống còn của cô và Tào Anh Kiệt, cô tin không?"

Tên đê tiện này, đoạn thời gian trước, còn đưa cho mình quà cưới 100 bàn, shit! !

Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn anh.

Đông Anh lập tức nhìn Trần Mạn Hồng, căng thẳng nói: "Quản lý Trần! ! Tổng Giám đốc muốn biết chỗ ở của Khả Hinh, sao không, cô mở cửa dẫn đường đi. Tổng Giám đốc vẫn rất quý trọng cô. Làm ơn. . . . . ."

Trần Mạn Hồng hết ý kiến.

Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn quản lý khó xử như vậy, liền có chút đồng tình với cô.

"Tại sao nhất định phải xé tôi ra hai bên vậy? Vừa bạn bè, vừa sự nghiệp! Đây chính là chuyện rất quan trọng trong đời, nhất là đối với người hơn ba mươi tuổi như tôi. . . . . ." Vẻ mặt Trần Mạn Hồng đau khổ nói.

"Đông Anh, gọi điện thoại!" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp gọi.

"Dừng!" Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Được rồi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi dẫn mọi người đi vào. . . . . . Nhưng mọi người đi vào. . . . . . Muốn làm gì?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, chậm rãi hạ thấp giọng, nói: "Chỉ nhìn một chút. . . . . ."

Có nên kích động như vậy hay không? Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên, nhìn anh, nói: "Chắc chắn chứ?"

"Chỉ nhìn một chút. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại nói.

Trần Mạn Hồng suy nghĩ một chút.

Tiểu Nhu lại nhìn cô chằm chằm.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn cô.

Tiểu Nhu quay mặt đi.

"Được rồi. . . . . ." Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Mời vào. . . . . ."

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đêm vẫn thật sâu, rất lạnh, có chút gió nhẹ.

Cây hoa anh đào, lá nhỏ đong đưa đong đưa.

Nóc phòng trọ nhỏ màu trắng ở trong bóng tối trắng tinh và dịu dàng.

Vườn hoa nho nhỏ, sáng lên vài ngọn đèn nhỏ.

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc lên, cả người ôm đầu gối, cuốn rúc trên xích đu, mặc cho nó theo gió, nhẹ nhàng đong đưa, cô ngồi một mình, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm u ám, có vài ánh sao, hai tròng mắt khổ sở, không lệ.

Có vài tiếng bước chân, ở bên kia nhưng không có quấy rầy.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một trước cây phượng, nhìn Đường Khả Hinh co người trên xích đu màu trắng, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.

Một bài hát "Chim di trú" không biết từ trong nhà nào truyền đến. . . . . ."Nếu như lòng em cũng mù quáng, làm sao tìm được đường về, trở về ngọn đèn dầu cũng dần dần mơ hồ, mùa thu là tưởng niệm. Nơi đó là con đường em quen thuộc, vẫn có người chờ đợi sao? . . . . . . . . . . . . Có lẽ em quá mức phóng túng chính mình, có lẽ em đã yêu mây bay, anh nhìn thấy người em đầy vết thương và bọc hành lý cũ nát, có thể rúc vào bên cạnh anh hay không, lúc gặp lại đừng hỏi em là ai, em bị lạc đường trong gió, đừng hỏi em làm sao chôn giấu ngày hôm qua, em sợ kiếp này không gặp nữa. . . . . ."

Nước mắt lăn xuống.

Đường Khả Hinh nghe câu, đừng hỏi em là ai, em bị lạc đường trong gió, đừng hỏi em làm sao chôn giấu ngày hôm qua, em sợ kiếp này không gặp nữa. . . . . . Cảm giác đau lòng xông tới, chợt ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, đột nhiên thất thanh khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống nức nở gọi: "Cha. . . . . . Con rất nhớ người. . . . . . Một mình con rất mệt mỏi, làm thế nào đây? Tại sao mỗi quyết định cũng khổ như vậy? Tại sao Ông trời lại phải đối xử với con như vậy?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng.

"Thu là hoài niệm, nơi đó là con đường con quen thuộc, vẫn có người chờ đợi sao?"

Tiếng khóc của cô gái tiếp tục vang dội cả bầu trời đêm, thật khổ sở, thật khổ sở. . . . . .

Chương 437: Tâm can bảo bối (2)

Đêm hôm ấy, Khả Hinh lại phát sốt.

Cả người nằm ở trên giường, sốt cao mơ mơ màng màng, trong lúc Nhã Tuệ vội vàng tìm bác sĩ thì trong miệng bắt đầu lẩm bẩm một số chuyện gì đó liên quan đến tính mạng. . . . . .

Có một bàn tay nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, xoa nhè nhẹ, thật ấm áp. Mùi vị rất quen thuộc.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, sốt cao mơ mơ màng màng, nhưng bởi vì mùi vị kia rất quen thuộc, mồ hôi chảy xuống cổ, mở mắt, giống như thấy một người đàn ông dịu dàng, đang dịu dàng nhìn mình mỉm cười, nước mắt của cô lăn xuống, gọi khẽ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn cô.

Mặt của Đường Khả Hinh phát sốt đỏ bừng, hai mắt tràn nước mắt, còn muốn khẽ gọi anh, nhưng bởi vì không còn hơi sức, mà sắp ngất xỉu.

Bên ngoài cửa sổ, giống như bay tới một bài hát: Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . . em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh. . . . .

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh chống đỡ một chút ý thức cuối cùng, muốn mở mắt, nhìn người trước mặt. . . . . .

Nước mắt từng viên từ khóe mắt chảy xuống. Ánh mắt mơ hồ ướt át, người trước mặt càng lúc càng mơ hồ.

"Trang Hạo Nhiên. . . . . ." Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, nhìn người trước mặt, muốn dùng hết sức lực cuối cùng, muốn gọi anh, muốn giữ anh lại. . . . . .

"Đừng đi. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . Đừng đi. . . . . . Tôi thật sợ . . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . ." Thân thể Đường Khả Hinh bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên chảy xuống, muốn liều mạng giữ lại một chút bong dáng anh lần cuối cùng nhưng vào lúc này, anh giống như bức tranh dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.

"Đừng đi. . . . . . Tôi thật sợ. . . . . . Tôi không chịu nổi, đừng đi. . . . . . xin cho tôi yếu ớt một lần cuối cùng. . . . . . Tôi cầu xin anh. . . . . . Đừng đi. . . . . . Đừng bỏ rơi tôi . . . . . Tôi thật sự thực không chịu nổi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn cái bóng kia, lại khổ sở thất thanh khóc.

"Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh . . . . ."

Giai điệu "Tâm can bảo bối" đang nhẹ nhàng làm bạn cùng cô gái bị thương, xoay quanh cả buổi tối.

***

Sáng sớm hôm sau! !

Trời xanh mây trắng, biển xanh bao la! !

Sóng biển nổi giận gầm lên một tiếng, tuôn trào xô vào bờ! !

A! ! Vài cô gái mặc váy lụa mỏng dài màu trắng của dâu phụ, đầu đội vòng hoa, đứng ở bên bờ biển, cầm hoa cầu, chạy như bay bên bờ biển, đuôi váy thật dài bay múa lên! !

"Aiz! Không nên chạy như vậy! !" Nhiếp ảnh gia đứng ở đầu kia, nhìn bọn họ, nói: "Lúc chụp rồi chạy! !"

"Nước biển rất lạnh! !" Dâu phụ vui vẻ cầm hoa cầu, hoàn toàn không để ý đến nhiếp ảnh gia, một mình tự đùa vui! !

Một bài nhạc hôn lễ réo rắc vang lên! !

"Kéo . . . . . ." Có người cầm máy điện đàm, hướng cảnh trí phía trước, quát to một tiếng! !

Bức màn lụa màu trắng dài 50 mét, ở trong sân khấu màu trắng, kéo mạnh lên, đón gió bay tung, như mộng như ảo.

Vô số nhân viên làm việc, rối rít ở hiện trường dựng cảnh và nhân viên làm việc đang tính toán thảm đỏ từ Khách sạn Á Châu đến bờ biển rốt cuộc là bao nhiêu, không khí náo nhiệt, làm cho người khắp xung quanh đưa mắt nhìn, thậm chí còn có tân khách ngoại quốc, rối rít đến bờ biển, nhìn hôn lễ dựng cảnh huy hoàng, đang suy nghĩ xem tiểu thư cậu ấm nổi tiếng nhà nào muốn tổ chức hôn lễ?

Một chiếc xe buýt màu trắng dừng ở trạm trước khách sạn.

Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh còn bệnh, vẫn có chút không thoải mái, đi xuống xe, lập tức nghe được tiếng nhạc hôn lễ, hai người cùng nhìn đám người náo nhiệt ở bờ biển, cùng bố cảnh hôn lễ từ từ dựng lên, hỏi: "Đây là. . . . . ."

Nhã Tuệ mỉm cười nói: "Mạn Hồng sắp đến hôn lễ, phải dàn dựng cảnh, hôm nay bố cảnh dâu phụ chụp hình trước."

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút tiếc nuối hỏi: "Tại sao cô không làm dâu phụ?"

Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, nói: "Tôi sợ mình không ai thèm lấy. Cho nên sẽ không làm."

"À? Cô cũng tin à?" Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười nói.

"Tôi thật sự không muốn sống một mình, thật cô đơn. . . . . ." Nhã Tuệ không nhịn được bật cười, nói.

Đường Khả Hinh chợt mỉm cười, chợt cảm thấy có chút choáng váng.

"Cô không sao chứ. . . . . . Bảo cô không cần đi làm. . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng đỡ nhẹ cô, nói.

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh hơi đứng vững thân thể, sau đó theo bản năng đè nén cảm giác ngất xỉu, chậm rãi đi về phía trước.

"Cô muốn trở về phòng ăn sao?" Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, hỏi.

"Không. . . . . . Về Hoàn Á trước, có phần rượu đỏ tài liệu, phải nhập hồ sơ, phần công việc này vẫn để tôi làm. . . . . ." Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, sâu kín nói.

"Cũng không gấp gáp, tôi nhớ cô xin nghỉ. . . . . ." Nhã Tuệ nói.

Khả Hinh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không để ý tới lời nói của Nhã Tuệ, mà đi vào đại sảnh khách sạn, sau khi chia tay với Nhã Tuệ, một mình đi trở về Hoàn Á.

Ba nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

Cô cũng cười khẽ, đi vào thang máy, nhìn thời gian mới 8 giờ 30 phút, suy nghĩ nhập hết hồ sơ rồi đến phòng ăn cũng không muộn, liền lau nhẹ mồ hôi trên trán, nhìn thang máy nhanh chóng chạy lên tầng lầu Tổng Giám đốc, mới vừa mở ra, cũng đã thấy mấy người Lâm Sở Nhai đang cùng nhau cãi nhau ầm ĩ, muốn khiêng lên Tào Anh Kiệt ném xuống cửa bên kia ! !

"Aiz! ! Mọi người không nên như vậy! ! Cô ấy thật không có mang thai! ! Cô ấy chỉ muốn nôn! ! Hiểu chưa?" Tào Anh Kiệt thật sự rất tức giận nhìn bọn họ! !

"Tôi cho cậu biết tên nhóc! !" Lâm Sở Nhai chỉ vào Tào Anh Kiệt, không nhịn được cười nói: "Tôi thấy cậu mỗi ngày ăn trứng gà sống, là phải có ý nghĩ này!"

"Shit! !" Tào Anh Kiệt không nhịn được nói tục, lập tức muốn ngoặt cổ của Lâm Sở Nhai, muốn vặn chết anh! !

"Cậu dám giết chết tôi! ! Cậu dám giết chết tôi! !" Lâm Sở Nhai cong người xuống, kêu to: "Lúc cậu không có Trần Mạn Hồng, tôi vẫn hôn cậu, cho cậu hôn, cho cậu ôm! !"

Phốc! !

Đồng nghiệp bên phòng hành chính cũng không nhịn được bật cười.

"Mẹ anh! ! Nói giống như tôi thật sự cùng anh đã sanh đứa bé! !" Tào Anh Kiệt cực kỳ tức giận, lập tức lại muốn kéo cà vạt của anh, ghìm chết anh! !

Tô Lạc Hoành đứng ở một bên, cười ha ha, lại thấy Đường Khả Hinh cũng đứng ở một bên mỉm cười, anh lập tức ồ một tiếng, rất quan tâm nhìn cô, gọi: "Khả Hinh? Cô đi làm à?"

Lời này vừa nói ra, đám người Tào Anh Kiệt cũng lập tức nhìn Đường Khả Hinh, kêu lên: "Này! ! Ngày hôm qua tay cô như vậy, tại sao đi làm ngay? Không nghỉ ngơi?"

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Không nghỉ ngơi. Hôm nay có tài liệu rượu đỏ, phải nhập hồ sơ."

"Nghỉ ngơi vài ngày cũng không có việc gì ! Lười biếng là tinh thần Hoàn Á chúng ta!" Tô Lạc Hoành đau lòng nhìn cô nói.

"Đúng vậy. . . . . . Cô nhìn sắc mặt của cô đi, rất tái . . . . . . Trước kia ở chúng tôi, một đứa bé tươi vui bướng bỉnh, hiện tại thành như vậy!" Lâm Sở Nhai cũng có chút đau lòng muốn đi qua ôm cô, nói: "Tôi rất nhớ Tiểu Đường trước kia. . . . . ."

"Anh cút đi!" Tô Lạc Hoành lập tức đẩy anh ra, mình muốn lên đi ôm.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh tiều tụy nhìn mấy người bọn họ đùa giỡn, tâm trạng của mình cũng tốt hơn một chút, cười khẽ.

"Này! ! Đám đàn ông xấu các người! ! Không có việc gì, đứng ở chỗ này đùa bỡn náo nhiệt cái gì?" Tiêu Đồng đi tới, nhìn bọn họ, cười nói.

"Chúng ta muốn có thêm sức lực, moi đứa con trong bụng Tào Anh Kiệt ra! !" Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành lập tức muốn bắt Tào Anh Kiệt, muốn xô ngã anh xuống đất, bới quần của anh!

"Mấy tên biến thái này! !" Tào Anh Kiệt kêu to, liều mạng chạy tới đầu kia.

Tiêu Đồng nhìn bốn người bọn họ đùa giỡn như đứa bé, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười.

"Còn cười. . . . . ." Tiêu Đồng cố ý nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt trách cứ nói: "Ngày hôm qua rất khó chịu, tại sao hôm nay lại đi làm? Công việc thật không gấp gáp."

"Nhưng tôi không sao, ở nhà rảnh rỗi không có việc làm, không phải lãng phí thời gian?" Đường Khả Hinh mỉm cười nói, lại cảm giác có chút ngất xỉu.

"Cô làm sao vậy? Sắc mặt cô quá tái." Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng hỏi.

"Không có việc gì. . . . . . Tối hôm qua hơi sốt. . . . . . Tôi đi pha cà phê trước, sau đó sẽ nhập tài liệu. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, lại có chút rời rạc không còn hơi sức đi về phía trước. . . . . .

"Này!" Tiêu Đồng nhìn bóng lưng của cô, có chút đau lòng gọi.

Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, cả đêm qua phát sốt, uống thuốc hạ sốt, làm cho mình hư mềm không còn hơi sức, liền đi tới trước phòng giải khát, rót một ly nước nóng uống xong, mới nặng nề thở dốc một hơi, vẫn theo thói quen thường ngày, lấy ly thủy tinh, bắt đầu pha trà sữa, án theo hương vị Trang Hạo Nhiên thích uống, lại thêm vào một chút đường cát và bột trứng gà. . . . . . Nhưng cô cầm bình nhỏ lên, lại phát hiện bên trong đã hết sạch. . . . . . .

Nhẹ nhàng đưa mắt nhìn bên trong bình trống không, hai tròng mắt của cô khẽ bối rối, để nhẹ xuống, liền cầm ly trà sữa không có cho them bột trứng gà, đi ra phòng nghỉ ngơi, trải qua phòng thư kí, trong ánh mắt lo lắng của Tiêu Đồng, thật cẩn thận đi vào phòng Tổng Giám đốc, cũng không có ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc đi đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt trà sữa ở trước bàn, liền chậm rãi xoay người, đón gió biển lùa vào, vừa muốn kéo cửa đi ra ngoài. . . . . .

"Hôm nay tại sao trà sữa không thêm bột trứng gà?" Có một tiếng nói từ phía sau, nhàn nhạt truyền đến.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, đột nhiên sửng sốt.

Có người nhẹ nhàng đặt ly xuống, ho khan một tiếng, mới nói: "Nếu như hết thì mua đi, tôi uống quen rồi. . . . . ."

Mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt rời rạc mờ mịt, lập tức thoáng qua màu sắc kì lạ, sau đó bởi vì kích động mà hiện lên nước mắt, không dám tin âm thanh mình nghe được, cũng không dám xoay người. . . . . .

Anh nhẹ nhàng lật tài liệu.

Tin chắc đó không phải là mộng.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh đang trong kinh ngạc và không thể tin nổi, chậm rãi xoay người, nhìn bàn làm việc ở đầu kia . . . . . .

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang kẻ sọc màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, vạt áo trước đeo corsage Hoàng thất Anh quốc, phong độ nhẹ nhàng, nghiêm nghị ngồi ở trước bàn làm việc, hai mắt chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, lộ ra ánh sáng sắc bén. . . . . .

Chương 438: Đói

Cô nhìn về phía anh, ngây người.

Trang Hạo Nhiên vẫn cúi đầu xem tài liệu, mày nhăn nhẹ, tay cầm bút máy, chỉ trên số liệu, lồng ngực hơi phập phồng.

Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên cửa, giống như bị người điểm huyệt, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên để xuống bút máy, ngón tay thon dài đẹp mắt, lấy Laptop bên cạnh mở một cửa sổ, đang muốn cân nhắc số liệu phía trên và số liệu trong tài liệu, có phù hợp hay không, trong chớp mắt ngẩng đầu mới phát hiện bên trong phòng làm việc còn có người, nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt bình tĩnh, ngạc nhiên hỏi: "Cô còn đứng ì làm gì? Còn không đi làm việc?"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, sắc mặt bình tĩnh nhẹ nhàng, ngây ngốc đáp: "Ồ. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên tiếp tục quay đầu, nhìn số liệu trong máy vi tính.

Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, ngón tay không còn chút sức lực nào nắm trên cửa khóa cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa, cả người như ở trong đám mây, hai chân bồng bềnh chậm rãi đi ra ngoài, vừa vặn thấy Tiêu Đồng đang cùng bộ phận hành chính trò chuyện vấn đề gì, cô nhẹ nhàng gọi: "Tiêu Đồng. . . . . ."

"À!" Tiêu Đồng mỉm cười xoay người, nhìn cô.

Cửa nhẹ nhàng đóng.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn cô, hai mắt nhấp nháy tâm trạng kích động, nhẹ nhàng hỏi: "Anh ấy. . . . . . Trở về lúc nào?"

Tiêu Đồng bật cười nói: "Mới vừa trở lại chưa tới một tiếng."

Sắc mặt Đường Khả Hinh vẫn tái nhợt, cả người vẫn lạnh lẽo, nghe nói như thế, trái tim xẹt qua ấm áp, một chút cảm giác chân thật rốt cuộc trở lại, lại nhìn Tiêu Đồng, nhẹ nhàng nói: "Vậy. . . . . . Không phải. . . . . . Khẩu vị không tốt lắm?"

Tiêu Đồng lập tức cười nói: "Vậy thì cô hiểu anh ấy."

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng. Bởi vì nhớ lại trước khi Trang Hạo Nhiên rời nước, hai người gây gổ.

"Làm sao vậy?" Tiêu Đồng nhìn cô, ngạc nhiên cười hỏi.

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh lắc đầu, chậm rãi rời phòng làm việc, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. . . . . .

Tiêu Đồng im lặng xoay người, nhìn bóng lưng Khả Hinh hư mềm, hai mắt thoáng qua chút đau lòng.

Đường Khả Hinh không còn hơi sức đi vào phòng nghỉ ngơi, sắc mặt bình tĩnh mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra mấy trái dâu tây ngọt đỏ tươi, rửa sạch, bỏ vào trong hộp máy ép trái cây ở bên cạnh máy xây cà phê, bỏ đá vào, nhẹ nhàng đậy nắp lên, nhấn nút xuống, máy ép trái cây ầm ầm quay vòng, Khả Hinh nhìn khung máy không ngừng quay, cầm thủy tinh ly cao cổ, đặt ở bên cạnh khung máy, rót nước dâu tây bên trong máy ép trái cây vào ly thủy tinh, sau đó mới bỏ phần xác hoa quả vào cái đĩa nhỏ, từ trong tủ lạnh lấy ra sữa kem màu trắng cho vào, dùng muỗng nhỏ khuấy thành màu hồng rất đẹp mắt, bỏ mấy viên đá vào ly nước ép dâu tây trôi lơ lửng phía trên, mới lấy kem tươi trải lên viên đá, hoàn thành kem dâu tây hết sức mộng ảo. . . . . .

Ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng cầm một ống hút, cắm nhẹ vào trong ly, rốt cuộc hai tròng mắt của cô lại hiện lên một chút cảm xúc kích động, bưng ly nước trái cây, đặt lên khay, mới thật cẩn thận cầm nó đi ra ngoài, đi qua hành lang thật dài, trong lòng vẫn trống rỗng, đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa, im lặng chờ đợi. . . . . .

"Vào đi. . . . . ." Có người ở bên trong đáp.

Trái tim nhảy lên.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh cầm nước ép dâu tây, đẩy nhẹ cửa đi vào, gió biển mãnh liệt đập vào mặt, phòng làm việc này, từ trước đến giờ ánh sáng rất đầy đủ, gió biển ập vào người, trong tiếng sóng biển, cô chậm rãi cẩn thận đặt ly dâu tây xuống, nhìn người trước mặt, dịu dàng nói: "Cái này. . . . . . Biết anh mới vừa xuống máy bay, đoán chừng khẩu vị không quá tốt, tôi ép một chút nước dâu tây, pha một chút kem tươi cho anh uống"

"Cám ơn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu trước mặt, chăm chú nhìn số liệu phía trên, được một lúc, mới nói: "Nghe nói cô đến phòng ăn ngự tôn làm việc?"

Hai mắt Đường Khả Hinh rời rạc, hơi xoay tròn, nhìn anh, đáp nhẹ: "Đúng vậy. . . . . ."

"Ừ." Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu.

Đường Khả Hinh cảm giác mình trái tim dần dần buộc chặt, giống như có chút hít thở không thông, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, biết anh còn có lời muốn nói. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại lật một tờ tài liệu, mới hỏi: "Công việc ở nơi đó vất vả không?"

"Không vất vả. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ lắc lắc đầu, đáp nhỏ.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên xem xong tài liệu, tay cầm bút máy ký tên xong, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhăn nhẹ lông mày, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn xếp li màu xám tro, bên ngoài khoác áo ghi lê màu xanh dương đậm, nổi bật sắc mặt tiều tụy tái nhợt càng tái nhợt hơn, hai mắt rời rạc rũ xuống, cánh môi không có chút huyết sắc, thậm chí có chút khô tróc, anh im lặng cầm bút máy đồng, nhẹ nhàng đậy nắp, lúc này mới nói: "Tôi mới rời khỏi mấy ngày, tại sao cô trở nên như vậy?"

Sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh, giống như tro bụi, nhẹ nhàng chớp mắt, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn vẻ mặt cô im lặng, vừa đóng tài liệu, nghe được tiếng gõ cửa vang lên, liền đáp: "Vào đi. . . . . ."

Tiêu Đồng đẩy cửa ra, nở nụ cười rực rỡ, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! ! Điểm tâm đã chuẩn bị xong."

"Ừm! Đưa vào đi." Trang Hạo Nhiên đứng lên, buông lỏng cúc áo tây trang, có chút mệt mỏi cởi ra, đưa nó ném sang một bên, xắn ống tay áo sơ mi trắng, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi về phía ghế sa lon đầu kia, ngồi xuống, mới hỏi: "Dùng điểm tâm chưa?"

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, giống như không có nghe được.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.

Tiêu Đồng không lên tiếng, chỉ căn dặn nhân viên phục vụ đưa điểm tâm phong phú, mọi thứ đặt ở trên bàn thủy tinh và đặt ly sữa nóng xuống, mới quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, gọi: "Khả Hinh? Tới đây, giúp một chút việc."

"Ồ. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới hơi tỉnh hồn đi tới, nhìn bữa điểm tâm rất phong phú trước mặt, bánh mì nướng kiểu pháp, các loại mứt trái cây và thịt nguội, bánh mì nướng thịt bò, Gà nướng lá chanh kiểu pháp, cuối cùng cô nhìn thấy có một cái đĩa hình tròn bao giấy bạc xung quanh, liền khom người xuống, nhẹ tháo giấy bạc ra, mới nhìn đến bánh sandwich nướng, bên trong là thịt ốc cao cấp. . . . . .

Tiêu Đồng lại cầm sữa nóng đưa về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .

"Cho tôi ly đồ uống lạnh kia. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn ly nước dâu tây trước bàn làm việc.

"Được!" Tiêu Đồng cười đứng lên, đi về phía trước bàn làm việc, bưng ly dâu tây, cười đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhận lấy, dùng ống hút khuấy kem một cái, mới bưng nó lên, hớp một ngụm lớn, cảm giác trong sạch chua ngọt ngon miệng, khẩu vị lập tức được mở ra.

Tiêu Đồng không đợi Khả Hinh mở giấy bạc ra, cười nói với Trang Hạo Nhiên: "Lão đại, bữa ăn sáng đưa tới xong, tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ." Trang Hạo Nhiên không có trả lời, chỉ cầm ly uống một hớp dâu tây nữa.

Tiêu Đồng dẫn nhân viên phục vụ im lặng đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại, lập tức thấy mấy người Tào Anh Kiệt lại gần, kinh ngạc hỏi: "Lão đại trở lại?"

"Ừm!" Tiêu Đồng cười nói.

"Từ lúc nào? Chúng tôi lại không biết!" Lâm Sở Nhai giật mình hỏi.

Tiêu Đồng nghe vậy liền mỉm cười nói: "Chắc là anh nói chuyện điện thoại xong, không đến bao lâu, liền trực tiếp từ trên bữa tiệc trở lại. . . . . ."

"À?" Bốn người kêu lên sợ hãi, nói: "Không thể nào đâu? Anh ấy làm sao biết. . . . . ."

Tiêu Đồng nghe vậy, cúi đầu, cười không lên tiếng, nhớ tới sau khi Khả Hinh khâu vết thương, Trang Hạo Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cô không tiếp tục giấu diếm, nói hết tất cả, lúc đó anh không có lên tiếng, cúp điện thoại, sau một tiếng, thư ký ở nước Anh gửi điện thoại tín, nói lão đại lên máy bay rồi. . . . . .

"Tôi muốn vào xem anh ấy! Tôi rất nhớ anh ấy! !" Tô Lạc Hoành muốn xông vào ! !

"Này! !" Tiêu Đồng lập tức ngăn anh, nói: "Đừng làm rộn! Khả Hinh ở bên trong !"

Mấy người sững sờ, liền cùng nhau không lên tiếng.

***

Bên trong phòng làm việc, hoàn toàn yên tĩnh.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mở giấy bạc xong, cũng im lặng khẽ gật đầu, xoay người, muốn rời khỏi. . . . . .

"Dùng điểm tâm rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại, hỏi tiếp.

Đường Khả Hinh dừng bước chân, đáp nhẹ: "Không có. . . . . ."

"Ăn chung đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cầm miếng bánh sandwich thịt ốc, cắn một miếng vào trong miệng, nhai nuốt.

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, hai mắt dịu dàng xoay tròn, lại nhẹ nhàng nói: "Không. . . . . . không cần. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lấy thêm một miếng bánh sandwich, bỏ vào trong miệng, nhai vài cái, mới ra lệnh: "Ngồi xuống đi."

Đường Khả Hinh nghe vậy, im lặng xoay người, vòng qua ghế sa lon một người, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh ghế dài, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên im lặng, chỉ cầm một phần bánh sandwich đặt vào đĩa đưa tới trước mặt cô, tự mình cầm nĩa, ăn bánh mì nướng thịt bò, gà lá chanh kiểu pháp, ăn say sưa ngon lành.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, hết sức im lặng, chăm chú ăn bữa ăn sáng, ngay cả nhai cũng hết sức tao nhã, cô lẳng lặng nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại bưng ly dâu tây, uống một hớp nhỏ, mới hỏi: "Học tập với Vitas, cảm giác như thế nào?"

"Rất tốt. . . . . . Ông ấy chấp nhận dạy cho tôi, nhưng tôi hơi ngốc. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ảo não cúi đầu, xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé, nói.

Trang Hạo Nhiên lại xắn lên một miếng bánh mì nướng kiểu pháp, ăn hết sức ngon lành.

Đường Khả Hinh hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Ở trên máy bay. . . . . . Không có ăn cái gì sao? Tại sao bị đói như vậy. . . . . ."

"Chưa ăn. . . . . ." Anh đáp đơn giản: "Món ăn không có chế biến, ăn không ngon."

Đường Khả Hinh không dám nói tiếp nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú ăn, giống như thật đói bụng, ăn gà lá chanh có chút gấp gáp, bị sặc, ho nhẹ mấy tiếng, cô lập tức đưa nước trái cây cho anh, anh thuận tay nhận lấy, uống một hớp, mới để xuống, tiếp tục ăn điểm tâm. . . . . .

Không biết vì sao, Đường Khả Hinh nhìn anh gấp gáp ăn mấy thứ linh tinh như vậy, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nước mắt xẹt qua khuôn mặt tái nhợt.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa nhai phần bánh sandwich cuối cùng, đúng lúc này điện thoại di động, vang lên, anh thuận tay nhận, đáp: "Ừ. . . . . ."

Nghe nội dung cuộc nói chuyện.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng mặt, sảng lãng bật cười, nói: "Tốt! Chút nữa cứ tới đây!"

Tắt máy.

Trang Hạo Nhiên đứng dậy, đi về phía bàn làm việc bên cạnh, nhắc tây trang, mặc vào, mới nói: "Vào phòng nghỉ ngơi lấy hành lý của tôi ra."

Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "À?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô, sửa sang lại cổ áo tây trang, mới phát hiện cô phản ứng có chút chậm chạp, cao giọng nói: "Vào phòng nghỉ ngơi lấy rương hành lý của tôi ra đây! Tôi muốn trở về 'phòng tổng thống', tắm, có chuyện phải đi ra ngoài."

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, đi về phòng nghỉ ngơi phía sau tấm bình phong, quả nhiên thấy rương hành lý màu xanh không lớn lắm, xách lên, đi ra ngoài, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên mở cửa đi ra ngoài, cô hoảng hốt, vội vàng đi theo ra ngoài. . . . . .

Chương 439: Chính là mùi vị này

Đường Khả Hinh đi ra phòng Tổng Giám đốc, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã đi về phía đầu kia, sắp đi vào thang máy, cô lập tức kéo hành lý, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc, chờ tôi một chút."

Trang Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại, đi vào thang máy, tay đặt nhẹ nút mở cửa.

Đường Khả Hinh vội vàng kéo rương hành lý đi vào thang máy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không có nhìn cô, đôi tay cắm túi quần, hơi ngẩng đầu lên, nhìn con số trên thang máy, dần dần giảm xuống.

Đường Khả Hinh vẫn sửng sốt nhìn anh, suy nghĩ anh không tức giận mình sao?

Thang máy đã đến lầu một.

Trang Hạo Nhiên sải bước đi ra, cả đại sảnh nhân viên tiếp tân cùng nhân viên tới lui lập tức cúi người, hướng về phía anh khẽ gật đầu, anh trầm mặt, tiếp tục đi về phía trước.

Đường Khả Hinh có chút không hiểu đi theo phía sau anh, kéo rương hành lý to đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra Hoàn Á, đi qua phía sau vườn hoa, sau đó đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, Đường Khả Hinh cũng mơ hồ kéo rương hành lý đi vào, đi theo phía sau anh. . . . . .

Tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu, lập tức đứng thẳng người, nhìn Trang Hạo Nhiên, đôi tay đặt nhẹ vào bụng, khom lưng chào hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhấn thang máy VIP, lúc quản lý đại sảnh im lặng chờ đợi, đi vào thang máy, Đường Khả Hinh không cách nào, cũng chỉ kéo rương hành lý đi tới.

Quản lý đại sảnh nhanh chóng nhấn nút thang máy, lại khom người xuống, tiễn Trang Hạo Nhiên lên lầu, mới đứng người lên, nhìn trợ lý nói khẽ: "Không phải có tin đồn, bởi vì chuyện của Đường Khả Hinh và vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Tưởng vỡ ra, Trang Tổng bỏ rơi Đường Khả Hinh? Nhìn dáng vẻ này không giống. . . . . ."

"Đúng vậy, đúng vậy! Cô ấy còn kéo rương hành lý cho Trang tổng." Trợ lý cũng nghi ngờ nói.

Bên trong thang máy.

Trang Hạo Nhiên lại hết sức nhẫn nại, một tay cắm túi quần, ngẩng đầu lên, nhìn bảng số thang máy thay đổi.

Đường Khả Hinh có chút mờ mịt, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ nhàng hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . Một chút nữa anh muốn đi nơi nào?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẫn nhìn bảng số đang thay đổi.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, cúi đầu.

Cửa Thang máy đinh một tiếng mở ra.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra, vừa đi về phía cửa chính 'phòng tổng thống', vừa cởi bỏ cúc áo tây trang. . . . . .

Đường Khả Hinh vội vàng kéo rương hành lý, đi theo phía sau, đi vào 'phòng tổng thống', cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên cởi tây trang xuống, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, nhanh chóng lên lầu, để lại một câu nói: "Đem rương hành lý bỏ vào một bên, ở dưới lầu chờ tôi một chút."

"Nếu như anh không rãnh, tôi để hành lý xong, sẽ về. . . . . .nhập. . . . . . Tài liệu kia. . . . . ."

Người trên lầu đã đi vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi.

Đường Khả Hinh sửng sốt, đứng ở dưới lầu, bởi vì anh trở lại, còn chưa kịp hân hoan vui vẻ, người cũng đã mịt mờ, nghi ngờ không hiểu một chuyện, im lặng một lúc lâu, chuông cửa vang lên, cô liền ngạc nhiên đi về phía cạnh cửa, mở cửa, nhìn thấy một đám nhân viên ăn mặc model, giống như nhà thiết kế, nhìn Đường Khả Hinh cung kính gật đầu nói: "Đường tiểu thư?"

"À. . . . . . Vâng. . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn bọn họ.

"Chúng tôi nhận lệnh Tổng Giám đốc Trang, chọn cho cô lễ phục thích hợp bữa tiệc, chút nữa tham gia một bữa tiệc trưa. . . . . ." Chuyên gia thiết kế Lili dẫn đầu nhìn Đường Khả Hinh cười nói.

"À? Tại sao ?" Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, ngạc nhiên hỏi.

"Trên bữa tiệc tôi còn thiếu bạn gái. . . . . ." Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ phía sau truyền đến.

Đường Khả Hinh sững sờ, xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, xách theo tây trang màu trắng ném sang một bên, hơi phủi phủi tóc ướt át nói.

"À?" Đường Khả Hinh lại ngây ngốc đáp lời, căng thẳng hỏi: "Tại sao. . . . . . là tôi?"

"Tiêu Đồng quá cao." Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn nhân viên ở sau lưng Đường Khả Hinh, nói: "Vào đi! ! Nhanh lên! Tôi không có thời gian."

"Vâng!" Nhân viên lập tức đi tới, cũng đồng thời mang tới rất nhiều tủ sắt, còn có một đống lớn váy dự tiệc sang trọng.

Đường Khả Hinh trợn mắt há hốc mồm nhìn.

"Mời đi theo tôi . . . . ." Lili kéo nhẹ Đường Khả Hinh, không nói thêm nữa, kéo cô đi vào phòng khách lầu một, nói: "Tắm rửa trước."

"Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức bị người dắt, lại quay đầu lại, căng thẳng nhìn anh một cái, gọi nhỏ: "Tôi không được. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên ôm vai, nhắm mắt lại, tựa vào trên ghế sa lon, nghỉ ngơi chốc lát, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh bị một đám đông kéo phòng khách to lớn, đầu tiên bị buộc tắm xông hơi tinh dầu, sau đó mặc đồ lót màu da, bởi vì gần đây cô hơi gầy, ngay cả không cần bó bụng, trực tiếp mặc vào cho cô một chiếc váy cúp ngực đuôi cá dài màu đỏ thẫm, lại chọn một cái khoác lông thú màu trắng, phủ lên cho cô, nhẹ nhàng dìu cô ngồi ở trên ghế sa lon, lấy giày cao gót 1 tất 2 màu nude mang vào cho cô. . . . . .

Nhà tạo mẫu tóc nhanh chóng chải tóc kiểu Hàn cho cô, khéo léo rẽ tóc dài trên trán sang bên trái, tạo thành kiểu tóc cổ điển, lại dùng ngọc trai cố định búi tóc nhỏ.

Thợ trang điểm nhanh chóng thoa cho cô phấn trang điểm thượng hạng màu nude đang lưu hành, đánh bóng mắt màu be, kéo bóng mờ qua sống mũi cao, lại dùng tinh dầu hoa hồng bôi nhẹ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, cô khẽ giơ ngón tay lên, nhìn Đường Khả Hinh trong gương trang điểm trước mặt, khuôn mặt thật quyến rũ, cười nói: "Thật đẹp. . . . . ."

Đường Khả Hinh chớp mắt to ngập nước mắt to, nhìn mình trong gương.

"Được rồi chưa? Không có thời gian?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đẩy cửa đi tới, thấy một cô gái nhỏ mặc váy tua dài màu đỏ thẫm, khoác áo lông thú trắng, chải tóc kiểu phục cổ, đeo vòng tai crystal, ngồi ở trước gương trang điểm, chậm rãi xoay người, nhìn mình, bộ ngực khít khao săn chắc, hết sức hấp dẫn, eo nhỏ nhắn tròn trịa, mép đuôi váy mở ra, lộ ra chân dài xinh đẹp trắng nõn hấp dẫn. . . . . .

Anh im lặng nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh cũng mờ mịt yên lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, im lặng đi tới, búng ngón tay.

Thợ kim hoàn lập tức đưa tới một nhung hộp màu xanh đen.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở ra, từ bên trong lấy ra một dây chuyền kim cương giá trị một trăm triệu, gỡ móc khóa, nói: "Đứng lên."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng nắm nhẹ đuôi váy, thật cẩn thận mang giày cao gót 1 tất 2, đứng lên, không ngờ bởi vì quá cao, nhất thời không yên, hơi loạng choạng.

Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay của cô.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, vẫn im lặng đứng trước mặt của anh.

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên không lộ vẻ gì, gỡ móc khóa sợ dây chuyền kim cương, sau đó bước đến gần trước mặt cô, cúi xuống, nhẹ nhàng đeo lên dây chuyền kim cương gần một trăm triệu cho cô, mặt khẽ tựa vào cái cổ cô trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng khẽ chạm vào da thịt cô trắng như tuyết. . . . . .

Mặt của cô ửng đỏ, hơi nhột, vẫn không nhịn được hỏi nhỏ: "Tại sao. . . . . . Là tôi? Tôi . . . . . không hiểu gì?"

"Không có người nào hiểu mọi thứ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lưu loát đeo dây chuyền kim cương cho cô xong, mới đỡ người của cô, nhìn cả người cô từ trên xuống dưới, hài lòng mỉm cười, nói: "Đi thôi."

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên.

Người anh đã đi ra ngoài.

Không đổi tính xấu.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nghe nhân viên bên cạnh cười khẽ, cô cũng bất đắc dĩ mỉm cười, kéo nhẹ đuôi váy, đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên đã thấy Trang Hạo Nhiên mặc vào tây trang màu trắng, đeo bông hoa tơ tằm màu trắng, nghiêm nghị giống như một ông vua, nhìn mình, nhanh chóng giơ tay nói: "Nhanh lên!"

Đường Khả Hinh không cách nào, chỉ đành phải mang đôi giày cao gót thật cao đi về phía anh. . . . . .

"Đi thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không đợi cô đi tới trước mặt của mình, cũng đã xoay người đi ra ngoài.

Tay Đường Khả Hinh cũng nhẹ nắm một góc áo khoác lông thú mềm mại, đi ra ngoài.

Hai người cùng nhau đứng ở trước thang máy, Đường Khả Hinh mới ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút lo lắng hỏi: "Nếu như một chút nữa tôi. . . . . . làm cho anh. . . . . . Mất mặt thì làm thế nào?"

Trang Hạo Nhiên hết sức tao nhã đứng ở bên cạnh thang máy, thoải mái nói: "Vậy cũng đừng làm mất mặt."

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu.

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào.

Không đến bao lâu, liền cùng nhau đi ra thang máy chính là đại sảnh khách sạn, tân khách và nhân viên làm việc lui tới nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người, một tao nhã lịch sự uy phong lẫm liệt, một cô gái Phương Đông hấp dẫn, dịu dàng, thuần khiết cùng đi chung với nhau, rất đáng chú ý, rất mê người. . . . . .

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng cúi thấp đầu, đi theo bên cạnh Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, thấy chiếc Rolls-Royce phiên bản dài đang ở phía trước, anh không nói hai lời, liền kéo nhẹ chiếc eo nhỏ gầy của Đường Khả Hinh, trước mắt bao người, dìu cô đi ra đại sảnh, lại săn sóc dìu cô ngồi lên sau xe, thậm chí kéo nhẹ đuôi váy ren thật dài rơi vào cửa xe, mình mới thoải mái ngồi xuống, buông lỏng cúc áo tây trang, mới căn dặn tài xế: "Lái xe!"

"Vâng!" Tài xế lập tức nắm chặt tay lái, chậm rãi chạy tới phía trước.

"Chúng ta đi đâu?" Đường Khả Hinh kéo nhẹ áo khoác lông thú, ngồi ở trong không gian hết sức lớn, bên trong có TV nhỏ, tủ rượu đỏ nho nhỏ, cùng các loại cooktail, còn có máy vi tính, tủ lạnh nhỏ, đầy đủ mọi thứ, thật sự là một không gian rất xa hoa.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, đang suy nghĩ chuyện gì, tay gõ vị trí trống bên cạnh một cái. . . . . .

"Tổng Giám đốc!" Đường Khả Hinh gọi anh.

"Hả?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.

"Chúng ta phải đi đâu?" Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ nói.

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhìn cô, nói: "Giờ ngọ, tôi có bữa bữa tiệc ở trên du thuyền, phía trên có Hoàng tử Anh quốc, Quốc vương Bhutan, còn có tất cả nhân vật chính giới nổi tiếng. . . . . . Bao gồm. . . . . . chủ tịch Hạ viện, con trai Ủy viên Trương, còn có tiểu thư. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh ngây người! !

Lúc này Trang Hạo Nhiên có chút vội vàng lại gần cô, hai mắt sắc bén nhìn đôi mắt to xinh đẹp của Đường Khả Hinh, nói: "Nói cho tôi biết, cô có thể khiêu chiến với Conti 1980 sao?"

"À?" Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh, một cơn gió bay tới, mùi thơm trong cơ thể cô hoàn toàn phát ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên hít mạnh một cái, đột nhiên cúi xuống, mặt gần như nhẹ dán vào cổ trắng nõn của Đường Khả Hinh, tay đã nhẹ nhàng trượt xuống áo lông của cô, lộ ra bả vai trắng nõn khêu gợi. . . . . .

"Này!" Đường Khả Hinh lập tức xê ra, đỏ mặt hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Đừng động! !" Sống mũi cao thẳng của Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhẹ nhàng quét qua xương quai xanh của cô, nói: "Tôi muốn mùi vị này! !"

"À?" Đường Khả Hinh vẫn không hiểu. . . . . .

Chương 440: Kế hoạch

Trang Hạo Nhiên lập tức lại gần Đường Khả Hinh, nhìn chằm chằm ánh mắt mơ mộng của cô, nói: "Cô ngửi xem mùi nước hoa trên người cô, là mùi gì ?"

Đường Khả Hinh sững sờ, liền kéo nhẹ áo lông thú trắng tinh, cúi xuống, nhẹ nhàng ngửi, nói: "Một loại nước hoa hoa hồng xanh Bulgaria duy nhất, có chứa hương thơm ánh nắng ban mai đặc biệt, hết sức hiếm có. . . . . ."

Cô ngửi một cái, nói ngay mùi thơm này.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, nói: "Đúng rồi! !".

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh nói: "Thế thì thế nào?"

Trang Hạo Nhiên lại dán gần cô, nói: "Vậy trên người tôi, là mùi nước hoa gì?"

Đường Khả Hinh vừa nghe, liền ngạc nhiên lại gần trước mặt của anh, khẽ cúi xuống, nâng nhẹ tây trang của anh, chóp mũi nho nhỏ đưa gần cổ của anh, ngửi nhẹ một cái. . . . .

Lại mập mờ đến gần.

Trang Hạo Nhiên khẽ cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn Khả Hinh trong ngực, đôi bàn tay nhỏ bé, chống nhẹ trước lồng ngực của mình, đang nhắm mắt lại, dùng khứu giác mãnh liệt của mình, tìm kiếm mùi hương, lông mi thật dài, rất hấp dẫn phủ xuống, chóp mũi đã nhẹ dán vào lồng ngực mình, hơi thở nhẹ nhàng, môi đỏ mọng hé mở, nghiêng người tới trước, bầu ngực sữa hơi lộ ra. . . . . . . . .

Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn bầu ngực mềm mại trắng nõn của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn khép chặt hai mắt, hai tay vô thức vén nhẹ tây trang của Trang Hạo Nhiên, thân thể càng dán gần lồng ngực của anh, theo bản năng ngửi. . . . . . Đột nhiên mở mắt!

Trang Hạo Nhiên lập tức chuyển ánh mắt, nhìn cô, hỏi: "Ngửi ra không?"

"Ngửi ra. . . . . . Do một phần độc chất của Tử Đinh Hương điều chế thành mùi nước hoa. . . . . . Anh điên hả? Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, lập tức đóng cửa bên trong buồng xe cách âm với tài xế, mới tiến lên trước, nhìn cô nói: "Tôi nói với cô một chuyện! ! Cô hãy nghe cho kỹ."

Đường Khả Hinh ngạc nhiên kì quái nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên theo bản năng hạ thấp giọng, nói: "Một chút nữa ở trên du thuyền, Quốc vương Bhutan, ông ta còn mang đến một nhân vật bí ẩn."

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhìn anh.

"Người này, tên là Đạt Khoa, là người Bhutan có đất đai nhiều nhất, tôi muốn mua một miếng đất ở đó! ! Trồng trọt giống nho mà tôi muốn!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén, nói nhanh.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ ngây ngô đáp: "Thế thì thế nào?"

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Nhưng mảnh đất này, tôi và con trai của Ủy viên Trương đang tranh nhau! Anh ta nhất định phải được! Tôi cũng nhất định phải được! Cho nên lúc tôi ở nước Anh, nhận được tin tức, Đạt Khoa đang muốn đem điều kiện và tiêu chuẩn trả giá dự án, bí mật in thành tài liệu, giao cho trợ lý của anh ta đang ở Trung quốc!"

"À . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn ngây ngốc nhìn anh, nói: "Sau đó?"

Trang Hạo Nhiên lại gần Đường Khả Hinh, ánh mắt vô cùng cẩn thận nghiêm túc, giống như là đứa bé cố chấp nói: "Tôi muốn mảnh đất kia!"

"Tôi biết rõ anh muốn mảnh đất kia, nhưng thế nào?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, da đầu có chút tê dại hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chợt lóe, nói: "Cho nên tôi quyết định phải lên thuyền, lấy tài liệu của Đạt Khoa vào tay!"

"Làm. . . . . . Làm sao lấy tới tay?" Đường Khả Hinh đột nhiên có chút hoảng sợ, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn hai mắt ngây ngốc, dừng lại một lát, mới nói ra một chữ: "Trộm!"

"Trộm . . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh kêu lên!

"Đừng có kêu lớn tiếng như vậy!" Trang Hạo Nhiên lập tức bưng chặt miệng của cô, gấp gáp nói.

Đường Khả Hinh lập tức phủi tay của anh, vô cùng tức giận nhìn anh, căng thẳng nói: "Anh nói bậy bạ gì đó? Trộm. . . . . . Trộm vật là không đúng?"

"Có gì không đúng?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nâng cao giọng nói: "Tôi chỉ liếc mắt nhìn, sau khi chụp được tài liệu, tôi liền trả về!"

"Đây chính là không đúng?" Đường Khả Hinh lại căng thẳng kêu to: "Thủ đoạn này quá hèn hạ rồi!"

"Tôi là một thương nhân! !" Trang Hạo Nhiên nhìn Khả Hinh, lại mạnh mẽ nói: "Có lúc cần thiết có thủ đoạn! Huống chi, tôi cũng nghe nói con trai của Ủy viên Trương cũng muốn đi trộm! Tôi mới trộm!"

"Anh có thực lực, hoàn toàn có thể không cần dựa vào loại này. . . . . ."

"Trên thế giới này, tin tức rất đáng tiền! !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nhanh chóng nói.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn anh, trái tim nhảy thình thịch nói: "Hơn nữa! ! Anh và con trai của Ủy viên Trương đấu nhau, anh không sợ cha của anh ta làm thịt anh à? Đây chính là chủ tương lai quốc gia. . . . . ."

"Cho nên tôi mới đem cô lên thuyền !" Trang Hạo Nhiên bật cười nói.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, chỉ vào anh. . . . . .

"Tôi biết rõ, ở trong lòng Ủy viên Trương, cô nhất định có vị trí, cho nên dẫn cô tới đây, chỉ vì tháo gỡ một chút không khí, nhưng mục đích thực sự, là mùi thơm trên thân thể cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, có chút hưng phấn nói.

"Có ý gì?" Đầu óc Đường Khả Hinh đã rối tinh rối nùi rồi.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nói: "Tôi nói với cô, trước kia Đạt Khoa có một người tình, tên là Lệ Na, ba năm trước đây đã qua đời, tôi dò thăm ra, khi Lệ Na còn sống thích nhất một mùi nước hoa, chính là mùi nước hoa trên người cô. . . . . ."

". . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng nổi, nín thở im lặng, khiếp sợ nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên sức hấp dẫn, mãnh liệt chợt lóe, khóe miệng cong lên có chút hả hê, cười nói: "Cho nên, một chút nữa, sau khi cô lên thuyền, làm như vô ý đến gần Đạt Khoa, sau đó ở trên boong thuyền nói chuyện phiếm với anh ta, tôi tiến phòng của anh ta, trộm tài liệu!"

Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn người này, một cơn tức giận ầm ầm bùng lên, kêu to: "Trang Hạo Nhiên! !"

Trang Hạo Nhiên giật mình, hỏi: "Làm sao?"

"Anh không phải về đây để lợi dụng tôi chứ! ?" Đường Khả Hinh cao giọng kêu lên.

"Cái này gọi là lợi dụng sao! ! ? Đây là chuyện hai chúng ta cùng nhau hoàn thành! Tôi là cấp trên của cô, cô là cấp dưới của tôi, chúng ta là đồng nghiệp! ! Đồng nghiệp là phải cùng chung mục tiêu và nhiệm vụ !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói rất thẳng thắn.

"Anh. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vừa nóng vừa giận vừa đau lòng vừa khổ sở nhìn anh, nói: "Anh muốn làm chuyện này, cũng không có suy nghĩ cho tôi một chút sao? Khó trách trang điểm cho tôi thành ra như vậy! Thì ra muốn tôi đi quyến rũ Đạt Khoa đó? Nếu. . . . . . Nếu anh ta là con quỷ háo sắc, thì làm thế nào? Anh ta khi dễ tôi thì làm thế nào?"

"Gì?" Trang Hạo Nhiên không nói nên lời nhìn Đường Khả Hinh, cười phốc một tiếng, nói: "Chỉ dựa vào cô muốn quyến rũ người ta? Người vợ hiện tại của anh ta là Đệ Nhất Mỹ Nhân Bhutan! Huống chi! Tôi đã bố trí xong ở bên trong thuyền, nếu như cô gặp chuyện không may, tự nhiên sẽ có người ra ngoài ngăn cản!"

"Chuyện này, tại sao muốn tôi đi làm ? Anh có thể phái người. . . . . . hoặc. . . . . ." Đầu óc Đường Khả Hinh lộn xộn, nói.

"Đây không phải là vừa trở về, không có thời gian bố trí sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại cao giọng nói.

"Chuyện này rất nguy hiểm! ! Không nên làm như vậy! Chỉ là một mảnh đất thôi! Không phải anh có rất nhiều sao? Lần sau mua nữa là được!" Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút căng thẳng nói.

"Tôi nhất định muốn mảnh đất kia! !" Trang Hạo Nhiên lại khẳng định nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt hết sức mãnh liệt, hết sức cố chấp nói.

". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh hết ý kiến.

"Giúp tôi một chút! Đường Khả Hinh! Hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hết sức lo lắng nói.

Xe đã lái vào Câu lạc bộ, sắp lái về phía quảng trường lên du thuyền.

Đường Khả Hinh khẽ chớp, cúi đầu, vẫn còn ở do dự.

"Khả Hinh! ! Giúp tôi một chút!" Trang Hạo Nhiên lại nắm bả vai của cô, van xin cô, nói: "Làm ơn! ! Rất nhanh quả nho của chúng ta có thể hút không khí Bhutan phiến thần thánh giọt sương trên ngọn cỏ !"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, khẽ thở dài một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cô, đột nhiên mỉm cười, lập tức ôm cô vào trong ngực, lại rơi xuống một câu: "Một chút nữa lên thuyền, tôi có cử chỉ hơi thân mật, cô đừng để ý, bởi vì tôi nói với người khác, cô là cô gái tôi sắp cưới !"

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức vươn tay, liều mạng vỗ bờ vai của anh, nói: "Anh thật sự là chuyện gì cũng làm ra được! Cái gì cũng dám nói! Anh quá đáng sợ!"

"Ôi ôi ôi !" Trang Hạo Nhiên tránh né cô vỗ vào, mới gấp nói: "Nếu như tôi không nói như vậy, chẳng may Đạt Khoa thật thích cô thì làm thế nào? Tôi không chịu!"

"Anh đi chết đi!" Đường Khả Hinh đẩy mạnh anh.

"Tôi nói thật!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn cô, véo nhẹ cằm của cô, đột nhiên có chút dịu dàng nói: "Xem cô bây giờ thế nào? Thật đẹp hả?"

"Anh tránh ra á!" Đường Khả Hinh đẩy anh ra.

"Cô hãy nghe tôi nói!" Trang Hạo Nhiên nhìn thấy không có thời gian, lại nhanh chóng căn dặn nói: "Nhận được mùi hương trên người tôi, tôi sẽ để lại một chút mùi hương ở trên người cô, lúc cô nói chuyện phiếm với Đạt Khoa, chỉ cần cô xác định mùi hương biến mất, có thể rút lui! Hơn nữa phải rút lui thật nhanh! Hiểu?"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh. . . . . .

Xe nhanh chóng lái vào Câu lạc bộ, chạy qua đường lớn hoa hồng thật dài, lái về phía trước quảng trường du thuyền hình tròn khổng lồ, chậm rãi dừng lại.

Vô số khách quý đã lục tục lên thuyền.

Một bữa tiệc không tính là đông người nhưng vẫn bảo vệ nghiêm cẩn, mỗi ba bước, một vệ sĩ và đặc cảnh, mặc tây trang màu đen, nghiêm túc đứng thẳng.

Tài xế đi xuống xe trước, nhẹ nhàng mở cửa xe.

Trang Hạo Nhiên ở trong tiếng sóng biển, chậm rãi đi xuống xe, ngửa mặt nhìn du thuyền khổng lồ trước mặt, đón gió biển lẫm liệt, đột nhiên mỉm cười, lại đi vòng qua sườn xe, đi tới trước một cánh cửa khác, tự mình mở ra, khẽ cúi người vươn tay, dịu dàng gọi nhỏ: "Thân ái, xuống đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh khẽ đưa bàn tay nhỏ bé, đặt ở trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên, đón gió biển mãnh liệt, mang giày cao gót 1 tất 2, đi xuống xe, mặc cho váy đỏ phất phới, lộ ra đùi đẹp thon dài hấp dẫn, rúc vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên, nhìn du thuyền, hai mắt thoáng qua một chút lo lắng. . . . . .

"Đi thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không đợi cô do dự, liền dắt cô từng bước từng bước đi lên cây cầu dài nối liền du thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro