C441 - 445

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 441: Đến gần

Biển trời chạm vào nhau, đợt sóng tuôn trào, du thuyền màu trắng, bồng bềnh ở trên mặt biển, vô cùng hùng vĩ.

Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đi qua hành lang thật dài, từng bước đi về phía boong thuyền, gió biển mãnh liệt thổi tới, vén lên đuôi váy đỏ thẫm thật dài của Đường Khả Hinh, đùi đẹp thon dài hấp dẫn, lập tức lộ ra làm cho nam nhân viên phục vụ không nhịn được nhìn cô. . . . .

Đường Khả Hinh có chút thẹn thùng vén nhẹ tóc trên trán, tay phải nắm váy dài, nhưng bởi vì gió thổi quá lớn, lại đi trên boong thuyền, áo lông thú chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mê người xinh đẹp.

Trên boong thuyền nâng ly, đang khiêm tốn mỉm cười, tất cả công tử nho nhã, theo bản năng nhìn cô gái ở đầu kia, ánh mắt rơi vào vai thơm của cô và bộ ngực sữa như ẩn như hiện.

Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người mỉm cười gật đầu, lại theo bản năng kéo nhẹ lông áo thú của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng che lấp bờ vai trắng như tuyết của cô, tay đặt nhẹ ở trên cặp mông, cúi xuống ở bên tai của cô, giống như rất mập mờ cảm tính nói: "Nhớ lại lúc tiếp nhận huấn luyện của Uyển Đình lần trước chứ?"

Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.

"Biết rõ làm sao kháng cự đàn ông có ý đồ bất chính đối với cô chứ?" Trang Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.

"Biết. . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, theo bản năng tay đã hướng bắp thịt nơi bụng anh nhéo mạnh một cái.

"A!" Trang Hạo Nhiên nhăn mặt kêu nhỏ một tiếng, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, nói: "Đầu tiên đề phòng là anh! Tay của anh còn để đó?"

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn cô, cười nói: "Aiz! Nếu như tôi không thân mật với cô một chút, những người đàn ông đó đã ra tay rồi, cô không biết?"

"Tình huống kia không giống nhau?" Đường Khả Hinh lại nhìn anh chằm chằm, nói khẽ.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên dịu dàng chợt lóe, nhìn cô, đột nhiên trong tay xuất hiện một ly rượu đỏ Conti Laffey 2000, đưa về phía cô, nói: "Mời, nữ thần."

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, nhẹ nhàng dùng tư thái hết sức chuyên nghiệp, bưng ly thủy tinh.

Trang Hạo Nhiên nâng lên một cái ly Laffey khác, nhìn tân khách xung quanh, có người quen và không quen, cũng nâng ly về phía bọn họ khẽ mỉm cười, liền dắt Đường Khả Hinh đi về phía trước, nói: "Một chút nữa, tôi sẽ nói cho cô biết, người nào là Đạt Khoa tiên sinh, cô đừng giả vờ như nhận biết từ ban đầu, mà như lơ đãng gặp qua. . . . . . Cô có thể làm rất tự nhiên không?"

Đường Khả Hinh nghe vậy, gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không nhịn được cười nói: "Cô thật có thể làm sao?"

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Dĩ nhiên có thể, tôi biểu diễn một chút kỹ xảo."

"Ơ?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nhịn không được bật cười.

Hai người cùng nhau nâng ly rượu đỏ, chậm rãi đi về phía tân khách, đi qua đại sứ Pháp, Hầu Tước Anh, còn có con của Thủ tướng Nhật Bản, bọn họ mặc tây trang màu đen, đi cùng đối tác, nâng ly, đứng ở trên thuyền, hóng gió mát mẻ phương Nam, nâng ly mỉm cười, ngửi được một mùi thơm đếu rối rít ghé mắt, vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh, như thế một cô gái thuần khiết và hấp dẫn động lòng người, chảy tóc kiểu cổ điển, tay nâng ly rượu đỏ, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhìn tân khách, hơi gật đầu mỉm cười, hai mắt mơ mộng, giống như búp bê, thần thái sáng ngời, hết sức mê người.

Mọi người không nhịn được nhìn cô.

Cám ơn Khúc Uyển Đình lần trước biết cách huấn luyện! !

Đường Khả Hinh đón ánh mắt mọi người phóng đến, hết sức lễ phép gật đầu mỉm cười, thấy mấy người đàn ông chăm chú nhìn mình tương đối lâu, cô lại nâng ly về phía người ta, tỏ vẻ lễ phép.

Mấy người đàn ông cũng rối rít nâng ly về phía cô.

Trang Hạo Nhiên vừa bước đi, vừa cúi đầu, giống như nói khẽ bên tai Đường Khả Hinh, cảm tính nói: "Không cần nhìn từng người cẩn thận như vậy."

"Học theo anh, lúc thấy mỹ nữ, ánh mắt anh chợt lóe sáng lấp lánh." Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh anh, nhẹ nhàng cười nói.

Trang Hạo Nhiên ho khan một tiếng, lại dìu cô đi về phía trước, ánh mắt chậm rãi nhìn vào giữa boong thuyền, rốt cuộc nhìn thấy người của mấy công ty và bạn bè quen biết, anh lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh đi về phía đám người kia, mỉm cười gọi: "Jake! ?"

Jack mặc tây trang màu đen, ở trong đám bạn bè, xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên từ Anh quốc trở lại, lập tức vui mừng cười gọi: "Hạo Nhiên?"

Trang Hạo Nhiên lập tức cười to sảng lãng, ôm Đường Khả Hinh, nâng ly đi về phía bọn họ nói: "Vài ngày không gặp!"

"Không phải anh ở nước Anh sao? Chiều hôm qua tôi còn thấy báo chí nói anh. . . . . ." Jack lập tức nhìn Đường Khả Hinh bên cạnh, vẻ mặt tươi đẹp đang tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngượng ngùng mỉm cười, anh nhất thời không rõ thân phận, không dám nói lung tung, ngược lại vài người bạn bên cạnh biết Trang Hạo Nhiên, đầy thâm ý nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Hạo Nhiên! Không tệ nhỉ! ? Trở về nước lập tức có giai nhân làm bạn, vị này là?"

Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ Khả Hinh vào trong ngực, mỉm cười nâng ly nói: "Chê cười. Rất nhanh sẽ là vợ của tôi rồi."

Đường Khả Hinh liếc anh một cái.

"Trời ạ!" Mấy người đàn ông đồng thời kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức cung kính và vui vẻ, nói: "Tên nhóc anh cũng thật biết chọn! Cô gái phương Đông rất đẹp, người đẹp này làm ở đâu?"

"Nữ thư ký của tôi !" Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười ở bên tai Đường Khả Hinh, hôn nhẹ.

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức ửng hồng, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười xấu hổ.

"Ồ . . . . . ." Mấy người đàn ông nâng ly cười to.

Trang Hạo Nhiên cười, nâng ly về phía bọn họ, đúng lúc này, trong chớp mắt nâng chén nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông mặc tây trang màu đen, tựa vào lan can du thuyền, ở đầu kia nhìn trời cao biển rộng, vóc người hết sức khôi ngô, da hơi ngăm đen, đôi tay nắm chặt lan can, nhẫn cưới trên ngón vô danh chiếu lấp lánh, giống như đang nhớ lại một chút chuyện, theo bản năng anh liền nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng nâng ly, nhìn người kia đứng ở lan can boong thuyền, có chút hiểu ý.

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Jack, cười nói: "Người đẹp Nhật Bản khêu gợi lần trước đâu rồi?"

"Đừng nói nữa! Cha cô ấy là Nội Các đại thần, gặp mặt tôi, tôi nói ra một chút quan điểm chính trị bất đồng, thiếu chút nữa ông ta rút kiếm! Sau đó cắt đứt đường lui tới của con gái và tôi!" Jack bất đắc dĩ cười nói.

Đường Khả Hinh dựa theo phương pháp Khúc Uyển Đình dạy mình, lúc muốn đi khỏi, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi, không quấy rầy đối phương nói chuyện, liền chậm rãi lui ra, nâng ly, nhìn bóng dáng màu đen nơi boong thuyền đầu kia, mang giày cao gót 1 tất 2, từng bước từng bước đi tới. . . . . .

Gió biển mãnh liệt thổi tới.

Đường Khả Hinh đột nhiên ngừng lại, phát hiện gió biển nơi này có vị mặn nghiêm trọng, hoàn toàn lấn át mùi hương tản ra từ thân thể mình, cô nhớ cha đã từng nói với mình, nếu muốn mùi thơm tiến vào khứu giác, ảnh hưởng thần kinh não, để điều khiển ý thức người khác phải có đầy đủ phân lượng, cô im lặng nhìn cái bóng lưng kia hết sức cô đơn, giống như đang nhớ lại kí ức, hai mắt xoay tròn, nghĩ tới một chút nữa Trang Hạo Nhiên hành động, trên mặt hiện lên vẻ kiên định, đột nhiên tay cầm ly rượu, nhẹ ngăn nhân viên phục vụ sắp trải qua bên cạnh mình. . . . . .

Nhân viên phục vụ quay đầu, nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, đem ly rượu cầm trong tay, đặt nhẹ trên khay.

Nhân viên phục vụ nhìn ánh mắt cô giống như có ma lực, có chút sững sờ, lúc này mới phản ứng, nhìn cô cung kính gật đầu, mới cầm ly rượu, đi khỏi.

Ngay sau đó Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng tĩnh mịch đó, hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, đôi bàn tay đeo kim cương lấp lánh nhẹ nhàng buông áo lông thú trắng tinh trên người, lộ ra bả vai trắng như tuyết cùng phần lưng gợi cảm rồi tới khe cổ hấp dẫn. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện, nâng ly rượu uống một hớp nhìn Đường Khả Hinh cởi áo khoác xuống, anh phụt một tiếng, phun rượu ra ngoài.

"Này! ! Anh làm gì thế! ?" Mấy người đàn ông kinh ngạc cười nhìn anh.

"Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vừa ho khan, ánh mắt vừa liếc về phía Đường Khả Hinh, khiếp sợ suy nghĩ, cô muốn làm gì?

Đường Khả Hinh giao áo lông thú cho nhân viên phục vụ đi tới hầu hạ, mình nhìn về phía bóng lưng cô đơn của người kia, cảm thấy mùi thơm từ trong thân thể của mình đã tản ra, liền di chuyển bước chân hấp dẫn, nhẹ nhàng đi về phía đầu kia boong thuyền, đôi tay nắm nhẹ lan can, đón tàu biển trên du thuyền, nhắm mắt lại, gió biển mãnh liệt thổi tới, váy dài màu đỏ thẫm tung bay, lộ ra đôi chân dài hết sức mê người, ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai của cô cháy hừng hực, giống như ngọn lửa thiêu đốt dục vọng! !

Một mùi thơm Bluelover như mộng như ảo, từ trên thân thể của cô gái bay ra! !

Bên cạnh, người đàn ông mặc tây trang màu đen, tuổi gần bốn mươi, thân cao 1m80, ngũ quan thâm thúy, nét mặt ngoại quốc, rốt cuộc quay đầu, nghi ngờ nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp hấp dẫn ở bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng rơi vào nửa khuôn mặt hoàn mỹ của cô, cái cổ trắng nõn, bờ vai thơm, mang theo hương hoa hồng xanh quyến rũ quá quen thuộc làm cho hai mắt anh ta lập tức sáng lên.

Đường Khả Hinh nhìn bầu trời xanh thẳm, biển rộng vô tận, sóng lớn tuôn trào, cô khẽ mỉm cười, nhẹ vén tóc trước trán cố định bên mặt, rất hưởng thụ xoay người, lại thấy trước mặt có một người đàn ông trung niên, hết sức trí tuệ nhìn mình, cô khẽ mỉm cười, nhìn anh, lễ phép gật đầu một cái.

"Hi!" Đạt Khoa không nhịn được nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, theo bản năng hít lấy mùi thơm tản ra từ thân thể cô, nói nhỏ.

"Hi. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chuyển động nhìn về phía anh ta, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Đạt Khoa vẫn nhìn cô thật sâu nhưng Đường Khả Hinh không có nhìn anh ta, mà nhìn đám người xung quanh, ánh mắt lộ ra một chút yêu cầu. . . . . .

(Khúc Uyển Đình rất có phương pháp dạy dỗ.)

"Cần một chút rượu?" Đạt Khoa đã nhìn ra, dùng tiếng trung không quá lưu loát, hỏi.

"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Đạt Khoa không lên tiếng, chỉ búng ngón tay. Nhân viên phục vụ ở đầu kia lập tức đi tới, đang cầm các loại Whisky và rượu đỏ, còn có cocktail. . . . . .

"Tiểu thư muốn loại rượu nào?" Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, hết sức thân sĩ, hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn tất cả loại rượu ngon trong tay nhân viên phục vụ, đôi mắt đẹp nhấp nháy, mới mỉm cười nói: "Camino đi. . . . . ."

Đạt Khoa vừa nghe xong, tay đã chuẩn xác bưng qua một ly rượu màu hồng, đưa về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn cách anh ta nâng ly, còn có mức độ nhìn rượu chính xác, khẽ mỉm cười, vươn tay nắm nhẹ chân ly, lướt qua ngón tay thô ráp của anh, cô tỏ vẻ không ngại, mỉm cười một cái.

"Thank you!" Đạt Khoa hết sức hợp ý cô tinh tế dịu dàng và quan tâm.

Đường Khả Hinh nhếch miệng mỉm cười, nhưng cũng không hết sức nhiệt tình.

(Vẫn là Khúc Uyển Đình dạy dỗ tốt)

Quả nhiên. . . . . . .

Ánh mắt Đạt Khoa nhìn cô thật chặt, nói: "Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì?"

Trang Hạo Nhiên ở đầu kia nâng ly, nhìn chằm chằm! !

Chương 442: Cô không sao chứ?

"Tôi họ Đường. . . . . . Tên là Khả Hinh. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

"Phụ nữ Trung Quốc?" Đạt Khoa vẫn có chút không chắc chắn.

"Đúng vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, sau đó cũng lễ phép nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi ngài là. . . . . ."

"Bọn họ gọi tôi Đạt Khoa. . . . . ." Anh ta nâng ly mỉm cười nói.

"Chào Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Đường Khả Hinh theo phương thức truyền thống Trung Quốc, thử dò xét gọi anh ta.

"Chào cô." Đạt Khoa nhìn cô, nói nhỏ, một luồng gió biển mãnh liệt mang theo mùi vị hoa hồng xanh mãnh liệt nhào về phía mình, nhất thời kí ức trước kia quay về.

Đường Khả Hinh hơi xoay người, nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm nhỏ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, vẻ mặt biểu lộ cô một mình cẩn thận, liền im lặng bỏ đi, cũng đang lúc xoay người, nhìn thấy nơi xa có một người đàn ông đi cùng ba gã vệ sĩ và hai cậu ấm nhà giàu, mới vừa lên thuyền, lập tức bị ánh mắt mọi người mãnh liệt ném tới, dáng người anh ta cao chừng 1m80, mặc tây trang màu đen, khuôn mặt nguội lạnh, giống như cha mình, nhưng anh ta là thương nhân, hai mắt sắc bén mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, mang theo vài phần tính cách quả quyết của người Mỹ, anh tốt nghiệp đại học Havard ngành kinh tế, là một doanh nhân mới của Trung quốc, đã từng thành công tiến cử 31 công ty nước ngoài đầu, kích thích kinh tế của thành phố, làm cho nhiều người có nghề nghiệp, xem ra mặc dù anh là thương nhân, lại hết sức quan tâm sự nghiệp của cha!

Anh chính là con trai của Ủy viên Trương, người đàn ông kim cương thời đại mới, Trương Bồi Hiên!

Trang Hạo Nhiên nhìn anh ta ngang tàng đi tới phía bên này, anh lập tức lẩn tránh ở sau cánh buồm, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê, lập tức từ một cánh cửa khác, đi xuống cabin du thuyền!

"Trang Hạo Nhiên có tới không?" Trương Bồi Hiên vừa đi về phía trước, vừa lạnh lùng hỏi.

"Đến rồi!" Người ở sau lưng nói.

Trương Bồi Hiên dừng bước lại, nhìn anh ta một cái, lập tức hỏi: "Đến từ lúc nào?"

"Mới vừa đến !" Vệ sĩ nói.

Trương Bồi Hiên tức giận nhìn anh ta nói: "Có phái người trông chừng anh ta chưa?"

"Không có. . . . . . Không có ?" Vệ sĩ nhìn anh, suy nghĩ cậu chủ cũng không có căn dặn!

"Bây giờ đi ngay!" Trương Bồi Hiên lập tức nói.

"Vâng! !" Vệ sĩ lập tức nói.

Trương Bồi Hiên lập tức bước nhanh lên boong thuyền, xung quanh chính giới nổi tiếng, rối rít nhìn, thiên kim nổi tiếng ảo tưởng tiến vào chính giới rối rít nhìn anh, phóng ánh mắt mập mờ, anh đều không chú ý, chỉ sải bước đi về phía trước, hai mắt di chuyển, muốn tìm bóng dáng của Đạt Khoa, lại thật bất ngờ nhìn thấy ở đầu kia lan can, một cô gái hấp dẫn đang trò chuyện với Đạt Khoa thật vui vẻ, anh lập tức sửng sốt.

"Thì ra ngài cùng đi với Quốc vương đến Quốc Nội du ngoạn?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, nói.

Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, mùi thơm làm anh say mê, đáp nhẹ: "Đúng vậy."

Đường Khả Hinh khẹ gật đầu, sau đó mắt to lóe lên, nhìn thấy Đạt Khoa nhìn mình chằm chằm, rốt cục cô một chút nghi hoặc, gọi nhỏ: "Excuse me?"

Đạt Khoa nghe cô gọi nhỏ, liền xin lỗi nói: "Thật xin lỗi."

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt Đạt Khoa, ẩn nhẫn cúi đầu uống rượu, lại bày tỏ quan tâm hỏi: "Lúc nãy tôi đi tới, nhìn thấy ngài một mình đứng ở mép thuyền, vẫn còn ngạc nhiên, ngài có tâm sự?"

". . . . . . . . . . . ." Đạt Khoa không lên tiếng, khuôn mặt trải qua tang thương, lộ nụ cười bình tĩnh.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng, nâng rượu đỏ lên, khẽ hớp một ngụm, lại nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đứng ở đầu kia boong thuyền, hết sức cuồng ngạo nhìn mình, cô khẽ chớp mắt, nâng rượu đỏ lên, ngửa mặt uống một hớp nhỏ.

"Cô thích mùi nước hoa hoa hồng xanh ?" Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc hỏi.

Đường Khả Hinh giống như có chút sững sờ, nhìn Đạt Khoa nói: "Không phải hết sức thích."

Đạt Khoa nhìn cô chằm chằm.

Đường Khả Hinh cầm rượu, nhìn Đạt Khoa, thật lòng mỉm cười nói: "Hoa hồng xanh, mặc dù xinh đẹp, nhưng cho người ta có cảm giác hít thở không thông."

Đạt Khoa nghe lời giải thích khác lạ, liền hỏi: "Vậy hôm nay tại sao cô muốn dùng nước hoa này?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười nói; "Ngài không cảm thấy, mùi thơm có thể giúp tâm trạng của mình sao?"

Đạt Khoa không hiểu.

Đường Khả Hinh nâng ly rượu lên nhìn người đàn ông nơi xa, vẫn đứng ở đầu kia, nhìn mình chằm chằm, cô bình tĩnh uống một ngụm rượu, nói: "Mùi quýt làm tinh thần sảng khoái, mùi Bạc Hà tâm trạng dễ chịu, mùi hoa hồng tăng cảm giác tình yêu, Đinh Hương lại làm người ta tuyệt vọng, Hương Lan Tử (hạt é) làm cho người ta khát vọng tình yêu, mà Hoa hồng xanh làm cho người ta hít thở không thông, nhưng lại là nguyên nhân làm kẻ khác say mê, đó là tượng trưng cho cực hạn tình yêu. . . . . ."

Đạt Khoa nhìn cô chằm chằm.

Đường Khả Hinh quay đầu, cũng có chút nghi ngờ nhìn anh, cười nói: "Thế nào? Ngài yêu thích mùi thơm trên người tôi?"

Đạt Khoa vẫn không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, chợt mỉm cười.

Đạt Khoa nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Cô cười cái gì?"

"Không có việc gì. . . . . . Tôi đi trước. . . . . ." Đường Khả Hinh nâng ly, sắp tránh ra.

"Vợ của tôi rất ưa thích mùi nước hoa này. . . . . ." Đạt Khoa đột nhiên nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, quay đầu, nhìn anh, cười nói: "Có thật không?"

"Cả đời cô ấy chỉ dùng một loại nước hoa này. . . . . ." Đạt Khoa nói.

"Cô ấy rất dũng cảm." Đường Khả Hinh nói nhanh.

Đạt Khoa trầm ngâm nhìn cô, hỏi: "Tại sao?"

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Phụ nữ dùng nước hoa, phần nhiều hơn là vì đàn ông. . . . . ."

Đạt Khoa nhìn cô, khẽ mỉm cười.

"Phụ nữ mê luyến nước hoa, giống như mê luyến đàn ông, họ dùng nước hoa khác nhau, tạo ra tâm trạng khác nhau, dùng nó để thay thế mình, trút hết tình cảm và dục vọng của mình. Mà phụ nữ chỉ dùng một loại nước hoa chứng tỏ cô ấy không sợ bị chán ghét, vứt bỏ, không sợ bị quên lãng. . . . . . Cho nên cô ấy là một cô gái rất dũng cảm. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Đạt Khoa không lên tiếng, hơi xoay người, nhìn ra biển rộng mênh mông.

Đường Khả Hinh nâng ly nhìn anh, hai mắt thoáng qua một chút không đành lòng.

Trương Bồi Hiên đứng ở đàng xa, nhìn Đường Khả Hinh, mặc váy dài cúp ngực màu đỏ thẫm, nâng ly đứng ở bên mạn thuyền, đón gió váy dài tung bay, lộ ra chân dài khiêu gợi, bộ ngực tròn lẳng khít khao như ẩn như hiện, hai mắt anh ta, lập tức lộ ra ánh sáng mập mờ, nhàn nhạt hỏi: "Cô gái này là ai ?"

"Bạn gái của Tổng Giám đốc Trang!" Vệ sĩ ở phía sau trả lời.

Trương Bồi Hiên lập tức quay đầu, nhìn vệ sĩ, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

"Bạn gái của Tổng Giám đốc Trang !" Vệ sĩ lại nói rất chắc chắn.

Trương Bồi Hiên nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, nhìn Đạt Khoa, ánh mắt che giấu sắc bén, sắc mặt của anh lập tức cứng rắn, nói: "Mau! ! Tìm ra Trang Hạo Nhiên! ! Lập tức!"

"Vâng!" Vệ sĩ lập tức phái người đến trên thuyền tìm người! !

Tầng hai boong thuyền! !

Trang Hạo Nhiên từ cầu thang boong thuyền, nhanh chóng đi xuống, đi qua phòng nhảy đầm xa hoa tầng hai, đạp thảm màu tím, đi về phía hành lang bên trái, dựa theo tin tức nhận được, phòng VIP số 2012 của Đạt Khoa! Mặt anh không lộ vẻ gì, cất bước đi về phía trước, vừa đi ánh mắt vừa di chuyển nhìn số phòng hai bên!

Tân khách lui tới, ra ra vào vào cũng không có thiếu!

Có một cô gái hấp dẫn mặc váy ngắn màu hồng, mới vừa từ trong phòng Quốc vương đi ra, đang tựa tại cạnh cửa, lấy gương ra trang điểm lại, thấy Trang Hạo Nhiên đi qua, ánh mắt quyến rũ chợt lóe sáng.

Trang Hạo Nhiên đi qua bên cạnh cô, chợt đá lông nheo một cái.

Trái tim của cô gái khẽ nhảy lên, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhanh chóng đi về phía trước, đã đi tới cuối,hành lang, bên trái là phòng số 2009, bên phải là số 2010, anh đột nhiên dừng lại, tựa vào hành lang bên này, ghé đầu nhìn cuối sang bên trái, quả nhiên phòng 2012 có vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, ánh mắt anh chợt lóe, thấy phòng 2009 đang treo bảng hiệu quét dọn, anh lập tức dùng thẻ mật mã đặc biệt của khách sạn, quét nhẹ qua, đinh một tiếng, đèn đỏ sáng lên, vặn cửa đi vào, mới đóng cửa lại!

Cuối hành lang, lập tức đi qua năm người mặc áo đen, tất cả đều là vệ sĩ tiếp nhận huấn luyện của quốc gia, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua, cũng hết sức có kinh nghiệm cầm máy điện đàm, căn dặn: "Lập tức điều tra, phòng khách số 2009 và 2010, có người vào ở hay không, nếu như có, thì vào lúc nào?"

"Vâng!" Đối phương đáp.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa, nghe âm thanh này, đột nhiên mỉm cười, lập tức xoay người, thấy trước mặt là phòng VIP hào hoa, phòng khách nhỏ, bày trí sang trọng, bình phong đầu kia chính là giường tròn to lớn, giường nệm hết sức xốc xếch, ngay cả có thể ngửi thấy một mùi tình dục, anh đột nhiên mỉm cười, lập tức cởi tây trang màu trắng của mình xuống, sau đó có đi qua tủ quần áo âm tường, đặt chung vào một số quần áo đàn ông, nhìn những bộ tây trang rất khó coi, tây trang màu trắng của mình rất đẹp, anh chắt lưỡi lắc lắc đầu, nói: "Ánh mắt quá kém, không có cách nào so với tây trang của tôi!"

Anh nói xong, lập tức xoay người, đi về phía cửa sổ bên cạnh giường, biết tường đối diện chính là phòng của Đạt Khoa, ánh mắt lạnh lùng, lập tức kéo ra cửa sổ! !

Một tiếng oanh truyền đến! !

Du thuyền lập tức khởi hành, cánh quạt bắt đầu chuyển động!

Một trận gió mãnh liệt thổi đến! !

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt tránh trận gió kia, theo bản năng tay chống bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài, quay mặt sang, quả nhiên thấy cửa sổ bên kia, chính là cửa sổ nhỏ gian phòng Đạt Khoa, xem bản vẽ, chính là cửa sổ nhỏ toilet, vừa vặn! ! Anh lại ló đầu ra ngoài, cửa sổ bên này nhìn sang cửa sổ kia, tổng cộng một mét, vị trí trên bệ cửa vừa đúng có một xà ngang, anh ngẫm nghĩ, lập tức đưa đến một cái ghế nhỏ đặt ở dưới bệ cửa sổ, đạp tới phía trước, vóc người tráng kiện thoát ra cửa sổ, tay nắm chặt xà ngang cửa sổ, đón gió, trong lúc du thuyền khởi hành thì kéo cửa sổ gian phòng 2009. . . . . . .

Đường Khả Hinh cầm rượu đỏ, cùng Đạt Khoa trò chuyện về mùi hương cảm thấy thú vị, lúc du thuyền đang khởi hành, vừa muốn uống rượu, lại ngửi được một mùi Đinh Hương càng nồng nặc ở bên cạnh, cô sững sờ, theo bản năng cầm ly rượu, hơi nghiêng mặt ngửi mùi nước hoa này từ nào truyền đến?

Cô khẽ nhăn mày, mượn sức gió biển thổi mạnh, hòa mùi thơm, hơi nghiêng người tới trước, loáng thoáng nhìn xuống dưới, sau đó không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên có thể hứng gió biển thổi mạnh, đứng ở bên xà ngang cánh cửa sổ, ngón tay hơi nắm xà ngang, từ từ di chuyển về phía cửa sổ bên phải, nguy hiểm giống như xiếc dây trên cao, chỉ cần hơi không cẩn thận, người rơi xuống, nhất định sẽ bị cánh quạt mới vừa khởi động cuốn vào, không chết cũng tàn tật! !

Chân của cô loạng choạng, người thiếu chút choáng váng !

"Cô không có sao chứ?" Trương Bồi Hiên lập tức đưa tay, đứng ở bên cạnh lan can, đỡ Đường Khả Hinh!

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trương Bồi Hiên, mới vừa rồi nhìn thấy anh trong hình, sắc mặt của cô lập tức tái nhợt. . . . . .

"Cô làm sao vậy?" Trương Bồi Hiên hết sức lấy lòng, cũng nghiêng người tới trước, muốn nhìn dưới thuyền, nói: "Nhìn thấy gì?"

"À?" Đường Khả Hinh lập tức giống như bị trặc chân, nhào vào trong ngực Trương Bồi Hiên.

Trương Bồi Hiên lập tức đưa hai tay ra, ôm nhẹ thân thể nhỏ nhắn của cô, căng thẳng hỏi: "Tiểu thư?"

Chương 443: Conti 1980

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trương Bồi Hiên, nghĩ tới không biết Trang Hạo Nhiên có thể bị nguy hiểm hay không, trái tim của cô nhảy thình thịch, sắc mặt lập tức tái nhợt, lúng túng nhẹ nhàng tránh thoát ngực của anh, xin lỗi cười nói: "Không có việc gì, hơi trật gót chân, thật xin lỗi . . . ."

Trương Bồi Hiên cũng chăm chú nhìn cô.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, đứng ở trong gió, nhẹ vén tóc bên trán.

"Cô không sao chứ? Có phải gió quá lớn hay không?" Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, tỏ vẻ quan tâm.

Trương Bồi Hiên nghe vậy, liền im lặng cởi tây trang của mình, phủ thêm cho cô.

"Không cần. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nhẹ giơ tay, bảo nhân viên phục vụ đem áo lông thú của mình tới.

"Vị tiểu thư này là. . . . . . bạn gái của Tổng Giám đốc Trang?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt xẹt qua một tia dịu dàng, cười nói: "Đúng vậy."

Lúc này Đạt Khoa mới có chút giật mình nhìn cô.

"Đạt Khoa tiên sinh, đã lâu không gặp." Trương Bồi Hiên mỉm cười hướng Đạt Khoa vươn tay, cười nói.

"Xin chào, Trương tiên sinh. . . . . ." Vẻ mặt Đạt Khoa nhàn nhạt bắt tay với anh, chuyện đất đai, không nên bàn vào thời gian giải trí.

"Khoảnh khắc tuyệt vời như vậy, sao lại không thấy Tổng Giám đốc Trang đi cùng?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới cười nói: "Anh ấy có rất nhiều bạn, hơn nữa thảo luận đều là đề tài tôi cảm thấy không quá hứng thú, cho nên tôi đi tới đây hóng gió một chút, tôi cũng không rõ lắm, anh ấy đi nơi nào. . . . . ."

Cô nói xong, liền theo bản năng nhìn tới phía trước, nhưng phát hiện, mùi Đinh Hương vẫn còn bay, trán cô khẽ rịn mồ hôi lạnh, nghĩ tới người nọ vẫn còn ở bên ngoài làm gì?

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên ngoài du thuyền, đón gió mãnh liệt, muốn kéo cửa sổ toilet, nhưng kéo không ra, anh chửi một câu: shit! ! Phòng tắm ở trên thuyền, anh ta cũng muốn đóng cửa sổ? Anh không tin, ở giữa trời gió lạnh, cắn răng dung sức kéo cánh cửa sổ! !

Trương Bồi Hiên cũng lưu ý nhìn phía trước, mỉm cười nói: "Anh ấy sẽ không. . . . . . Ở ngoài thuyền chơi trò trốn tìm chứ! ?"

Anh nói xong, trong chớp mắt, cả người nhìn xuống dưới thuyền! !

Trái tim Đường Khả Hinh cũng ầm một tiếng, nhảy lên, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Trương Bồi Hiên nhìn phía dưới, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Đạt Khoa nhìn ánh mắt này, cũng tò mò nhìn xuống, nhìn phía dưới cabin du thuyền trống rỗng, chỉ có sóng biển khổng lồ cuốn tới, mỉm cười nói: "Du thuyền của tập đoàn Hoàn Cầu thật sự có thể so với con tàu Titanic."

Trương Bồi Hiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nghe được giọng điệu bình thản của bọn họ, trái tim giống như được nhặt trở lại, chợt quay đầu, quả nhiên nhìn bọn họ bình tĩnh nhìn nhau cười, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới có phải người nọ đã tiến vào rồi hay không?

Toilet phòng số 2012.

Trang Hạo Nhiên không tin nổi đứng ở trong phòng rửa tay, bình tĩnh nhìn trong bồn tắm massage khổng lồ trước mặt, một mỹ nhân mái tóc đen dài, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, hơi mỉm cười lắng nghe âm nhạc trong tai nghe truyền ra, tay nâng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đong đưa. . . . . .

Đám bọt xà phồng bao trùm ở trên bồn tắm.

Có chút tiếng động.

Eva mở mắt, nhìn tới trước, bên trên cửa sổ một chai tinh dầu nho nhỏ rơi xuống, cô cũng không có để ý, nhắm mắt lại.

Trang Hạo Nhiên đã rơi xuống cửa sổ, đứng ở trong bức màn màu tím, thật may nơi này là phòng tắm, anh lau mồ hôi trên trán, mới nghiêng mặt nhìn sang, lại phát hiện Eva mở mắt, để rượu rượu đỏ xuống, từ trong bồn tắm muốn đứng lên, anh nhanh chóng xoay người, không tiếp tục nhìn!

Eva thân thể trần truồng, nhẹ nhàng đứng lên, gạt nhẹ vòi sen phía trên bồn tắm, trực tiếp tắm rửa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Thượng Đế bảo vệ, mình đi tới hôm nay, tại sao có thể không cám ơn vận số?

Eva tắm xong, liền cầm khăn tắm lên, quấn nhẹ quanh người, đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Eva đi ra ngoài, mình cũng lập tức đi theo ra ngoài, mới vừa muốn xông ra cạnh cửa. . . . . .

Cửa phòng tắm, lập tức mở ra!

Eva mỉm cười cầm điện thoại di động, dùng tiếng anh trò chuyện với người yêu của mình, hấp dẫn nói: "Anh ta đang ở trên thuyền hóng gió. . . . . . Lại đang nhớ người vợ chết đi của anh ta. . . . . . Không sao, tối nay chúng ta vui vẻ. . . . . ."

Cô cười rất quyến rũ, tay đặt bên thành bồn tắm, muốn tìm tinh dầu của mình, nhưng không biết nghe nói cái gì, tay vô thức khẽ vuốt ve bộ ngực của mình lại cười khẽ.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, bất đắc dĩ cười khổ.

Eva lại cười hài lòng, không nhịn được buông lỏng áo choàng tắm của mình, cả người trần truồng chậm rãi ngồi ở bên thành bồn tắm, trên mặt sàn bóng loáng, vừa nghe điện thoại, vừa kích động vuốt ngực của mình, tay không nhịn được bóp nhẹ điểm hồng nhỏ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên núp ở trong khe cửa, xoay mặt đi, thầm thở dài.

"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Tay của cô đã đưa vào hai chân của mình, nhắm mắt lại, chọt vào bên trong.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, im lặng không lên tiếng, cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhẹ nhàng từ bên trong cửa đi ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Eva vừa đang kích tình, vừa quay đầu, nhìn cạnh cửa, trống không, liền không quan tâm nữa, tiếp tục nghe âm thanh kích tình của người tình ở đầu kia, tiếp tục chọc thẳng vào giữa hai chân mình. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghe thanh âm thực sự khó nghe, nhanh chóng đi về phía phòng khách, nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách và phòng ngủ, liếc nhìn rương hành lý, anh lập tức đi tới, nhìn mật mã khóa máy vi tính, anh khẽ mỉm cười, lập tức từ trong túi quần, lấy ra máy tính mini, dùng mật mã của Tô Lạc Hoành, tiến hành giải password. . . . . .

Ngón tay nhanh chóng lướt trên máy tính! !

Trên thuyền.

"Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: "Tôi nghe nghe nói, từ trước đến giờ ngài thích uống rượu đỏ, hơn nữa hết sức trúng ý Conti 1980, nhưng hiện ở trên thị trường, loại rượu này đã rất hiếm có. . . . . ."

Đạt Khoa mỉm cười nói: "Đúng vậy. Tôi sai người tìm loại rượu này, tốn không ít tâm tư, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy nó một lần."

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nâng ly rượu, nhẹ nhàng uống.

Trương Bồi Hiên mỉm cười nhìn Đạt Khoa, nói: "Vừa vặn trong tay tôi có một chai Conti 1980, nghe nói Đạt Khoa tiên sinh thích, cố ý mang đến."

"Hả?" Quả nhiên Đạt Khoa hứng thú nhìn Trương Bồi Hiên, vui mừng cười nói: "Có thật không?"

"Đúng vậy." Trương Bồi Hiên bình tĩnh nhìn Đạt Khoa hết sức hài lòng và rất hứng thú, liền mỉm cười nói: "Hiện tại nó trong tủ rượu trên thuyền, tối nay yến hội bắt đầu, tôi sẽ sai người mang đến thưởng thức với ngài?"

"Rượu đỏ quý giá, thưởng thức trong bữa tiệc cũng quá lãng phí, tiếng người ầm ĩ, cũng sẽ xao lãng mùi vị của nó." Đạt Khoa mỉm cười nói.

Trương Bồi Hiên vừa nghe vậy, liền cười nói: "Nếu ngài không ngại, bây giờ chúng ta sẽ mở chai? Đây chính là một ngày tốt hiếm có."

Đạt Khoa vừa nghe, hai mắt lóe lên mãnh liệt, mỉm cười gật đầu. Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, hai mắt hơi lóe lên, nâng ly rượu, ngửa mặt uống một ngụm.

"Đường tiểu thư. . . . . . Cùng nhau đi chứ?" Trương Bồi Hiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt sắc bén chợt lóe, mặc dù nhìn trúng cô gái này, nhưng anh nghi ngờ cô là trợ thủ của Trang Hạo Nhiên!

Đường Khả Hinh lại khẽ mỉm cười, hơi gật đầu, nói: "Không cần. Cám ơn ngài. Conti 1980, đây chính là rượu đỏ tuyệt vời hiếm thấy, chúc các người thưởng thức vui vẻ. . . . . ."

Đạt Khoa giống như có chút không muốn, nhìn Đường Khả Hinh thật sâu. Đường Khả Hinh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không chút nào muốn tham gia.

Đạt Khoa nhìn ra ánh mắt cô không muốn, cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu với cô, liền xoay người vừa muốn đi qua bên cạnh cô, đi trước. . . . . .

Ly rượu của Đường Khả Hinh chợt nghiêng vào trong, lập tức dịch rượu vẩy lên váy đỏ, cô khẽ kêu lên một tiếng, dưới ánh mắt tân khách ở đầu kia, khổ não nhìn váy đỏ thẫm của mình, rượu vẫy lên, vừa vặn rơi vào trước ngực của mình, cô khổ não nói: "Làm thế nào? Váy của tôi . . . . ."

Đạt Khoa lập tức xin lỗi nhìn cô, nói: "Thật xin lỗi, Đường tiểu thư. . . . . ."

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh cười có chút miễn cưỡng, lại khổ não nhìn một mảng ướt nhẹp trước ngực mình. . . . . .

Trương Bồi Hiên lập tức cởi tây trang của mình xuống khoác lên trên người của cô, hơi bỏ đi nghi ngờ cô, phong độ thân sĩ nói: "Coi chừng bị lạnh. . . . . ."

Ánh mắt anh không nhịn được rơi vào bờ ngực trắng nõn của cô, vài giọt rượu đang lăn xuống.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhẹ nhàng mở tây trang, che mình, mới ngượng ngùng nói: "Cám ơn."

"Lạnh không?" Trương Bồi Hiên đến gần cô một chút.

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh cố ý đứng khoảng cách anh một chút, tỏ vẻ dè dặt.

Anh hài lòng nhìn cô.

"Đường tiểu thư. . . . . ." Đạt Khoa có ấn tượng hết sức tốt đối với Đường Khả Hinh, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, bởi vì tôi thô lỗ, vẩy trên váy của cô, như vậy đi, mời mọc không bằng vô tình gặp được, cùng đến phòng khách của tôi, tôi bảo người đưa cho cô một chiếc váy, coi như tôi xin lỗi. . . . . ."

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn anh, vẫn còn do dự.

"Cô yên tâm." Đạt Khoa mỉm cười nói: "Vợ tôi đang ở phòng khách, sẽ không có hiểu lầm, yên tâm. Một chút nữa, Tổng Giám đốc Trang tới, tôi tự nhiên giải thích cho cậu ấy."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền khẽ mỉm cười, nói: "Vậy cũng tốt."

Trương Bồi Hiên nghe Đường Khả Hinh chấp nhận đi, liền nhìn cô chằm chằm, hơi giơ tay nói: "Đường tiểu thư, tôi cũng có lỗi một phần, cùng nhau đi, mời. . . . . ."

Hai người đàn ông cùng mời cô.

Đường Khả Hinh liền mỉm cười gật đầu, cùng bọn họ đi xuống du thuyền, đi qua bên cạnh nhân viên phục vụ vẫn không quên mỉm cười nói một câu: "Thấy Tổng Giám đốc Trang, mời anh ấy đến phòng khách của Đạt Khoa tiên sinh, tìm tôi . . . . ."

"Vâng!" Nhân viên phục vụ đáp lời.

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, lúc đi cùng hai người đàn ông, từng bước từng bước đi xuống phía dưới du thuyền, vừa đi vừa nghĩ Trang Hạo Nhiên chuẩn bị xong chưa? Đi ra chưa? Cô có chút gấp gáp, hai mắt mãnh liệt xoay tròn. . . . . .

Trương Bồi Hiên vừa đi về phía trước, vừa nhìn cô.

Đường Khả Hinh cảm giác ánh mắt của anh không ổn, liền hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn anh.

Anh mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Ba người đi xuống phòng nhảy đầm lầu hai, dọc theo hành lang dài đi tới, sắp đi tới phòng 2009, hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chợt lóe, theo mùi hương Trang Hạo Nhiên để lại, biết người nọ vẫn còn ở trong phòng khách, áo khoác tây trang trên người cô không tự chủ chảy xuống, cô kêu lên một tiếng ôi, cổ và bả vai hấp dẫn nhất thời lộ ra . . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, nói xin lỗi.

"Không có việc gì. . . . . ." Trương Bồi Hiên khom người xuống nhặt tây trang lên, ngửi được mùi nước hoa Hoa hồng xanh, nói: "Thơm quá . . . . . ."

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

Bên trong phòng! !

Trang Hạo Nhiên mới vừa lục lọi rương hành lý, không có, phải tìm kiếm tủ sắt, nhưng chợt ngửi được một mùi nước hoa hoa hồng xanh, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, theo bản năng hít một cái, mùi vị đó càng ngày càng gần, anh lập tức đứng lên. . . . . .

Cửa phịch một tiếng mở ra! !

Ba người đứng ở bên cửa, nhìn tới phía trước!

Chương 444: Giả

Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt quét ngang cả gian phòng trống rỗng, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng đi tới, che lấp mùi hương.

Trương Bồi Hiên nhìn lướt toàn bộ không gian, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

"Mời vào. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói.

Đường Khả Hinh và Trương Bồi Hiên rối rít mỉm cười gật đầu, liền chậm rãi đi vào.

Phịch một tiếng, từ toilet truyền đến.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt.

Ánh mắt sắc bén của Trương Bồi Hiên lập tức nhìn sang phòng tắm!

"Darling?" Eva chỉ khoác áo choàng tắm đi ra, nhìn bên trong phòng khách, cô ồ một tiếng, nắm chặt khăn tắm màu trắng trên ngực, nhanh chóng đi vào.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi. . . . . ." Trương Bồi Hiên cũng hơi xoay người, nhìn Đạt Khoa cười miễn cưỡng xin lỗi.

Đạt Khoa cũng mỉm cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói mấy câu. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, hai mắt vẫn mãnh liệt di chuyển xung quanh không gian yên tĩnh, khứu giác mãnh liệt, theo bản năng hít mùi Đinh Hương, hơi nghiêng mặt, ánh mắt vừa định rơi vào một tấm màn ba lớp thật dày trên cửa sổ sát đất. . . . . .

Bóng dáng đẹp trai của Trương Bồi Hiên nhất thời ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.

Trương Bồi Hiên từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng mập mờ nhưng vô cùng sắc bén.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, mang giày cao gót 1 tất 2 từng bước từng bước đạp, lui về phía sau. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ dày, nhìn tên nhóc Trương Bồi Hiên đi về phía Đường Khả Hinh sắp dán bên cửa sổ, hai mắt của anh nhíu lại, lập tức lộ ra ánh sáng không vui.

Đường Khả Hinh lại bình tĩnh mỉm cười, im lặng tựa vào trước cửa sổ sát đất, lúc Trương Bồi Hiên sắp sửa dán vào mình, vừa muốn cúi đầu hôn thì cô nhẹ nhàng cong chân phải, giày cao gót đạp nhẹ mặt tường, đầu gối khẽ ngăn người đối phương dán tới. . . . . .

Trương Bồi Hiên dừng lại động tác, im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn anh, mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Trương Bồi Hiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một chút kích thích khiêu thích, chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, cảm tính, dịu dàng nói: "Đối với tôi . . . . . Không có cảm giác sao?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, im lặng.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn Trương Bồi Hiên, trong thân thể sắp tràn ra lửa giận! !

Đường Khả Hinh giống như biết Trang Hạo Nhiên tức giận, liền mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, tôi biết rõ anh luôn thích nói đùa, nhưng đừng đùa kiểu này, tôi . . . . . Là bạn gái của Tổng Giám đốc Trang . . . . . ."

Trương Bồi Hiên xem thường nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, vẫn mỉm cười, nói: "Lần trước tôi từng có gặp mặt cha của anh một lần, ông ấy còn muốn thu nhận tôi làm con gái nuôi, xem ra giữa duyên phận giữa tôi và anh không cạn. Cho tới hôm nay hảo cảm của tôi tăng lên gấp bội. . . . . ."

Trương Bồi Hiên nghe đến cha, cũng chăm chú nhìn cô gái này, nhưng cũng không dám làm loạn nữa.

Đường Khả Hinh quyến rũ cúi đầu, nở nụ cười tươi.

"Đường tiểu thư. . . . . ." Tiếng của Đạt Khoa từ trước phòng tắm truyền đến.

Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh lập tức hơi tách ra, cùng nhau cười nhìn về phía Đạt Khoa.

"Xin lỗi. . . . . . Để cho mọi người chờ lâu. . . . . . Mời ngồi. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười cùng Eva mặc váy ngắn màu vàng bó sát người, hấp dẫn phong tình đi ra, mời bọn họ ngồi.

Đường Khả Hinh vừa nghe, liền mỉm cười hơi cúi đầu, đến ngồi ở trên ghế sa lon gần trước cửa sổ sát đất, nâng nhẹ đùi phải về phía bên phải, ngồi rất khiêu gợi. . . . . .

Trương Bồi Hiên bên ngồi ở đối diện với cô, Đạt Khoa ngồi ở ghế sa lon một người, Eva ngồi ở thành ghế sa lon, dựa vào chồng, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn cô, dịu dàng mỉm cười.

Eva cũng cười nhạt, lại nhìn Trương Bồi Hiên cao lớn đẹp trai, hai mắt lập tức sáng lên.

"Đường tiểu thư. . . . . ." Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Tôi đã căn dặn Eva đến cửa hàng nhãn hiệu quen thuộc, đặt mấy bộ váy lễ phục cho cô, sau đó cô có thể chọn bộ cô thích. . . . . ."

"Cám ơn." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.

"Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: "Không bằng chúng ta thừa dịp trời trong nắng ấm, lúc có giai nhân làm bạn, thưởng thức trước chai Conti 1980, 32 năm, như thế nào?"

Hôm nay tâm trạng của Đạt Khoa rất khác thường, liền gật đầu, cười nói: "Tốt."

Trương Bồi Hiên vừa búng ngón tay, bảo trợ lý đi tới, căn dặn anh ta: "Lập tức bảo Quản lý quầy rượu trên thuyền, lấy chai Conti 1980 quý giá tới đây cho tôi."

Trợ lý lập tức gật đầu, nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài.

Trương Bồi Hiên thừa dịp này, tán gẫu với Đạt Khoa một chút chuyện giải trí lý thú trong nước, Eva vừa đi chuẩn bị món ăn Bhutan, dùng để chiêu đãi tất cả khách, lúc đi khỏi, hôn nhẹ trên mặt Đạt Khoa.

Đường Khả Hinh tránh ánh mắt cô, giả vờ như có chút nhàm chán, mỉm cười ngửa mặt nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt lập tức quét tới Trang Hạo Nhiên, quả nhiên núp ở trong rèm cửa sổ, nhìn mình chằm chằm, cô thở dài một hơi, liếc về phía Đạt Khoa khẽ mỉm cười, lại dùng khóe mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, ánh mắt hỏi: lấy đồ được không?

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lắc đầu một cái.

Cảm thấy nản lòng.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra lo lắng, nhìn Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên, bọn họ đang sôi nổi tán gẫu, cô chớp mắt, lại nghiêng mặt thật cẩn thận nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Đường Khả Hinh, âm thầm đưa ra hai ngón tay, chỉ về phía Đạt Khoa, ra dấu đi. Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút hiểu ý gật đầu, ý là để cho bọn họ đi khỏi gian phòng này.

Lúc này Trang Hạo Nhiên lấy ra một cái chai nho nhỏ màu nâu, nhẹ nhàng để trên mặt đất, giày da đá tới. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức nhìn Trương Bồi Hiên, lúc này anh cũng vừa khéo mập mờ nhìn mình, cô chớp mắt chớp mắt, cười ngọt ngào.

Trang Hạo Nhiên âm thầm, dùng giày da đá cái chai nho nhỏ, lăn về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm thấy có một vật kịp chạm đến giày cao gót, cô lập tức nắm vật đó, cẩn thận giấu vào bên trong ghế sa lon. . . . . .

Trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Đường Khả Hinh không nhịn được thở dài một hơi, tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ chớp mắt, nhìn lý quản tủ rượu, cẩn thận bảo nhân viên phụ vụ đẩy xe thức ăn đi tới, trên bàn quả nhiên để một chai Conti 1980, trong đầu của cô, nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ biện pháp gì để cho bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng?

Trong ánh mắt mong đợi của Đạt Khoa, quản lý quầy rượu vừa muốn đeo bao tay trắng, mở chai. . . . . .

"Không cần. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười đưa tay ngăn cản, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: "Tôi tự mình làm."

Quản lý quầy rượu có chút không hiểu nhìn Đạt Khoa.

"Đi ra đi. . . . . ." Trương Bồi Hiên hiểu ý, đây là biểu hiện của người yêu rượu.

"Vâng . . . . ." Quản lý quầy rượu im lặng đi ra ngoài.

Đạt Khoa lập tức vui vẻ đứng lên, nói một câu chờ một chút, liền trực tiếp đi về phía quầy bar, lấy bình giải rượu hồ lô và dụng cụ mở chai, vừa tán gẫu với Trương Bồi Hiên vừa mở chai, xoay tròn vào nút gỗ sồi, một mùi thơm hơn trăm năm bay ra, mùi thơm lan ra làm cho người ta không kiềm chế được. . . . . .

Đường Khả Hinh ngửi được mùi rượu đỏ, thân thể lập tức bình tĩnh, thậm chí hai mắt phát ra ánh sáng say mê.

"Rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa ngửi mùi thơm bay ra, cũng hết sức không tin nổi, thỏa mãn cười nói.

Trương Bồi Hiên cũng hài lòng mỉm cười.

Nắp chai mở ra.

Một mùi thơm nhanh chóng lan ra, mùi quýt, Đinh Hương, Yên Chi, lập tức quyện vào toàn bộ không gian.

Đạt Khoa hưng phấn đốt nến lên, ở dưới ánh nến, dùng phương pháp giải rượu truyền thống, nhanh chóng rót rượu đỏ trong bình vào bình giải rượu thủy tinh. . . . . .

Rượu ngon ngủ say mấy chục năm, cuối cùng mùi thơm hoa hồng xanh, bá đạo, mãnh liệt xông đến.

Đường Khả Hinh theo bản năng nhớ tới lời của Vitas: Buông lỏng chính mình, bản thân bình tĩnh, không úy kỵ, không cứng rắn, không chờ mong, mới có thể làm cho rượu đỏ sinh ra cảnh giới cao nhất, mặt của cô lộ ra ánh sáng bình tĩnh, lại muốn dùng cách của riêng mình cạnh tranh tài rượu đỏ, ánh mắt cô như nghĩ tới điều gì, lập tức sáng lên, trong đầu giống như tia chớp, thoáng qua Vitas và mình cụng ly, mình bởi vì chống đỡ không được, phun rượu trên người của ông, Vitas bất mãn tránh ra, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh khác, Laurence hiền lành mỉm cười nhìn mình, nói: cô phải tin tưởng Vitas tiên sinh là một người yêu rượu, ông ấy sẽ không cầm một chai Conti 120 năm nói đùa với cô. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .

Đường Khả Hinh chợt nhìn Đạt Khoa, anh đã giải rượu xong, mùi thơm này... cô theo bản năng hít mùi thơm này . . . . .

"Đường tiểu thư?" Đạt Khoa cầm một ly Conti 1980, tự mình đưa về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếm thử một chút Conti năm 1980. . . . . ."

Trong đầu Đường Khả Hinh thoáng qua chủ ý, chợt mỉm cười vươn tay, nhận lấy ly rượu kia, nói: "Cám ơn. . . . . ."

"Cạn ly. . . . . ." Đạt Khoa nâng ly về phía hai người, mỉm cười nói.

"Cạn ly. . . . . ." Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh cùng nâng ly, cúi đầu uống Conti 32 năm.

"Quả nhiên rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa kích động nâng ly, nhìn Trương Bồi Hiên vô cùng hưng phấn cười nói: "Mùi vị tôi tìm kiếm nhiều năm. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Tìm được rồi. . . . . . Cám ơn ngài, Trương tiên sinh!"

Trương Bồi Hiên khẽ nâng ly, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh lại bình tĩnh nâng ly, cúi đầu uống một ngụm, con ngươi xoay tròn phát ra ánh sáng thăm thẳm, trên mặt lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hai người đang hưng phấn, đột nhiên lạnh nhạt cười nói: "Chai rượu này. . . . . . Là giả!"

Trương Bồi Hiên và Đạt Khoa đồng thời khiếp sợ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cái gì? Giả?"

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, trên mặt lại lộ ra khẳng định, nói: "Chai rượu đỏ Conti 1980 này . . . . . . Là giả! !"

Chương 445: Chuyện bất ngờ

"Giả?" Trương Bồi Hiên nhanh chóng nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm nghị nói: "Không thể nào! ! Tại sao nó có thể giả? Đây chính là Conti 1980 tôi vượt qua rất nhiều trắc trở, mới lấy được một chai, chai rượu này, mặc dù không là loại tốt nhất mấy chục năm qua, nhưng mùi vị cũng đặc biệt nhất đấy! ! Không có rượu nào có thể giả mạo mùi vị của nó!"

Đạt Khoa cũng nhanh chóng thưởng thức dịch rượu, lại khẳng định nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Đường tiểu thư, tôi không biết cô có phải là người yêu rượu hay không, thế nhưng loại rượu này. . . . . . chính xác là thật."

Đường Khả Hinh khẽ cúi đầu mỉm cười, nhớ tới Vitas hỏi mình, cô muốn làm một nghệ thuật gia hay một Ảo Thuật Gia?

Hai tròng mắt của cô khẽ xoay tròn, một chút ý nghĩ vụt lên, ngẩng đầu lên nhìn Đạt Khoa, khẽ mỉm cười, đã tính trước nói: "Tôi tin tưởng các vị đều là người yêu rượu, nhưng thế giới này, có ai có thể nếm hết rượu đỏ khắp thiên hạ?"

Đạt Khoa cùng Trương Bồi Hiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Mà tôi . . . . . vừa vặn ngày hôm qua, mới nếm đượ một chai Laffey Cabernet Sauvignon, 8 năm thất bại, có mùi vị tương tự như chai "Conti 1980" này, suýt nữa tôi cũng bị lừa gạt. . . . . ."

Sắc mặt Đạt Khoa lập tức thay đổi, nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc hỏi: "Cô nói thật hay giả?"

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhìn anh, bình tĩnh nói: "Nếu như ngài không tin, tôi có thể sai người đến Bộ rượu của Hoàn Cầu. . . . . . mang một chai Laffey 8 năm cuối cùng, thử một chút. Mặc dù hôm qua mới giải rượu, mùi rượu bị bốc hơi, nhưng tôi đã bảo quản rất tốt."

Trương Bồi Hiên không thể tin nổi nhìn Đường Khả Hinh.

Đạt Khoa cũng thâm trầm nhìn Đường Khả Hinh.

"Rất xin lỗi, tôi vô ý làm phiền thời khắc lãng mạn này, nhưng đối mặt rượu đỏ, những người nhiệt tình như chúng ta đây cũng không thể thổi phồng cho một số doanh nhân vô đạo đức chứ? Bọn họ cũng không biết rằng dùng "sự thiếu hiểu biết" của chúng ta bóp chết trí tuệ bao nhiêu người trong chúng ta . . . . ." Đường Khả Hinh nâng ly rượu đỏ, nhìn bọn họ, sắc lạnh lẽo, lộ ra giễu cợt, lập tức nghiêng ly, đổ rượu trên mặt sàn!

Ánh mắt Trương Bồi Hiên cứng lại nhìn cô! !

"Lập tức phái người đến Bộ rượu, lấy Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm thất bại, Đường tiểu thư thưởng thức, mang đến cho tôi!" Đạt Khoa phái thủ hạ, lập tức đi lấy chai Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm ! !

"Cái gọi là thất bại rượu, cũng chỉ là mùi vị của nó không hợp với linh cảm của người thợ nấu rượu lúc ấy, có một chút không khớp, nó cũng không tính là một chai rượu đỏ không tốt, nhưng bởi vì trùng hợp bất ngờ, vô cùng giống Conti 1980, 120 năm. . . . . ." Đường Khả Hinh lại khẽ mỉm cười nói.

Trương Bồi Hiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

Lúc này sắc mặt của Đạt Khoa thật thối, ngồi ở trên ghế sa lon, không nói một câu.

"Đạt Khoa tiên sinh" Trương Bồi Hiên gấp gáp mới vừa muốn gọi anh.

Đạt Khoa khoát tay, sắc mặt thật lạnh lẽo.

Lúc này, Eva mới dẫn hai người người giúp việc, đem điểm tâm chuẩn bị xong, sắp sửa đi tới. . . . . .

Đạt Khoa tức giận nói một câu tiếng Bhutan, giơ tay để cho cô lui xuống. Eva không dám chọc anh, lập tức thu dọn điểm tâm, ngay sau đó đi ra ngoài.

Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trên mặt lại lộ ra nụ cười hả hê.

Không khí trong chớp mắt hạ xuống như đóng băng.

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ, nghiêng mặt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh mỉm cười như đã tính trước, nhíu mày thật chặt, bởi vì chai Conti 1980 bọn họ mới vừa uống, ngửi mùi rượu, cũng biết là thật. . . . . . . . .

Không đến bao lâu.

Quản lý bộ rượu vụ ở trong thời gian nhanh nhất, cầm lấy chai Laffey 8 năm ngày hôm qua Vitas tự mình giải rượu, tự mình đưa đến trước mặt của Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt bén nhọn, lại nhớ tới Laurence nói: chuyện này. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .

Liền đánh cuộc một lần! !

Nếu như tôi là Ảo Thuật Gia, thì đánh cuộc một lần! !

Quản lý Bộ rượu im lặng dẫn nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Đạt Khoa nhanh chóng cầm lên chai Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm, nhanh chóng rót hai ly rượu, tự mình cầm một ly, ở trên bàn nhanh chóng xoay tròn, sau đó nâng lên, uống một hớp, trong chớp mắt vào miệng, ánh mắt phát ra ánh sáng khiếp sợ! !

Trương Bồi Hiên cũng nếm thử một chút, càng thêm giật mình! !

Đường Khả Hinh im lặng bất động, nhìn bọn họ, tay, nắm chặt một góc ghế sa lon, trên trán khẽ rịn ra mồ hôi lạnh, Thượng Đế, giúp con với!

"Trương tiên sinh! !" Đạt Khoa chợt để ly rượu xuống, nhìn Trương Bồi Hiên, tức giận hỏi: "Đây là chuyện gì? Tại sao hai loại rượu, cùng một mùi vị?"

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, lại mạnh mẽ nhìn Trương Bồi Hiên!

"Chuyện này. . . . . ." Trương Bồi Hiên lập tức nhìn Đạt Khoa, hết sức gấp gáp nói: "Thật xin lỗi, Đạt Khoa tiên sinh! Tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi tin chắc, chai rượu đỏ này là thật!"

"Cậu chủ Trương!" Đường Khả Hinh hết sức đồng tình nhìn anh, nói: "Tôi tin chắc đây không phải là vấn đề của anh, bởi vì lúc loại rượu này được tung ra thị trường, quá nhiều nhà máy, hiệu buôn vì giành món lợi kếch sù, mà bắt chước thành phần của nó chế rượu giả, cho nên nếm không ra được, cũng là bình thường. . . . . ."

"Cô! !" Trương Bồi Hiên tức giận nhìn cô.

"Đủ rồi! ! !" Đạt Khoa lập tức đứng lên, tức giận nói: "Trương tiên sinh! ! Chuyện liên quan đấu thầu đất đai, tôi biết rõ cậu nhất định phải được! ! Nhưng tôi đã nói rồi, lúc tôi nghỉ ngơi, không nên tùy tiện mượn các loại thủ đoạn tới quấy rầy! ! Hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn này! ! Nếu như tôi không phải tham lam mùi vị Hoa hồng xanh, tôi cũng không trao đổi với loại người như ngài! ! Hôm nay thời gian đã đủ! ! Mời đi ra ngoài! Hiện tại tạm thời tôi không muốn gặp khách!"

"Đạt Khoa tiên sinh, ngài nghe tôi giải thích. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, lại gấp gáp muốn giải thích.

"Tôi không muốn nghe giải thích nữa! !" Đạt Khoa lại tức giận nói: "Mời đi ra ngoài! !"

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giương nhẹ bắp chân trắng nõn khiêu gợi, thái độ hết sức nhẹ nhõm.

Trương Bồi Hiên không có cách nào, chỉ đành phải thở dài một hơi, nắm chặt quả đấm, cúi đầu nói: "Chuyện ngày hôm nay, tôi rất xin lỗi, tôi sẽ hạ lệnh điều tra tìm hiểu rõ! !"

Anh nói xong, lập tức cầm bình giải rượu chứa Laffey giống như đúc mang đi! !

Đường Khả Hinh phốc một tiếng, cười nhẹ.

Cửa nhanh chóng mở ra!

Nhân viên phục vụ đã đem lễ phục tặng đi vào, lại thấy Trương Bồi Hiên nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đang sững sờ nhưng . . . . . .

Đường Khả Hinh thấy cơ hội tới, liền khẽ mỉm cười, nói: "Đưa vào. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Nhân viên phục vụ thật cẩn thận đưa vào tất cả lễ phục, nhưng khi nhìn thấy không khí không đúng, đứng ở giữa phòng khách, không biết nên làm sao.

"Đường tiểu thư. . . . . ." Mặc dù Đạt Khoa tức giận, nhưng vẫn xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Tôi thật không ngờ, hôm nay thật xin lỗi, tôi không ngờ khách của tôi để cho cô chê cười. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Không có việc gì. Điều này cũng thật không trách được Trương tiên sinh, bởi vì rượu luôn rất thần bí, nó có thể mê hoặc tâm trí của chúng ta, cũng có thể mê hoặc phẩm hạnh và cá tính của chúng ta, tha thứ cho anh ấy đi. . . . . ."

Thượng Đế, tha thứ con đi.

Đạt Khoa lập tức xin lỗi cười nói: "Mặc kệ như thế nào, vẫn phải nói tiếng xin lỗi với cô. Lần sau có cơ hội, lúc gặp mặt lại, tôi nhất định muốn đích thân mời cô ăn cơm."

"Có thể cùng Đạt Khoa tiên sinh dùng cơm, là vinh hạnh của tôi . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đứng lên, nhìn Đạt Khoa, lại xin lỗi mỉm cười, nói: "Chỉ là có chuyện. . . . . . Tôi muốn xin phép ý kiến của ngài một chút. . . . . ."

"Cô nói đi. . . . . ." Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ giơ tay về phía nhân viên phục vụ đang bưng lễ phục, mới có chút lúng túng xin lỗi cười nói: "Tôi có thể cần một chút thời gian, thay quần áo, mới có thể đi khỏi gian phòng này. . . . . ."

Đạt Khoa lập tức hiểu ý, liền mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới, bởi vì vợ không có ở đây, vậy tôi đi ra ngoài trước. Cô từ từ thay, vệ sĩ của tôi và người giúp việc đang ở bên ngoài."

"Tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời, nhìn Đạt Khoa rốt cuộc cũng đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi tới, một tay cầm váy dài cúp ngực màu trắng nhân viên phục vụ đưa vào, nói nhanh: "Nơi này không cần cô phục vụ ! Mau đi ra!"

"Vâng!" Nhân viên phục vụ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh nhìn nhân viên phục vụ đi ra ngoài, lập tức nhào qua, trong chớp mắt khóa trái cửa lại, kêu to: "Ra ngoài!"

Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm đi ra, nhìn Đường Khả Hinh, vui mừng mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng gấp gáp nhìn anh, kêu to: "Anh còn cười! ! Mau lên!"

"Cô nhóc cũng gạt người!" Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới bên cạnh tủ sắt của Đạt Khoa, lấy máy vi tính cầm tay, lại dùng hệ thống giải mã, chuẩn bị giải mật mã, ngón tay vừa chuyển động, vừa nói mới vừa rồi cô vợ kia rất ồn ào !

"Có ý gì?" Đường Khả Hinh vừa chú ý âm thanh bên ngoài, vừa quỳ trên mặt đất, căng thẳng nhìn anh.

". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú, căng thẳng giải mã!

"Tôi hỏi anh có ý gì? Sẽ không đem người ta . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy giọng điệu của anh có chút không bình thường, trợn to hai mắt nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, tiếp tục căng thẳng giải mã nói: "Cô nghĩ đi nơi nào vậy? Tôi mới không đói bụng ăn quàng! Cô ta có đàn ông bên ngoài, mới vừa dùng điện thoại xx !"

"Không thể nào?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên nói: "Tôi nhìn thấy hai người bọn họ rất ân ái đấy!"

"Cô nhìn ai cũng ân ái! Cho nên cô gấp chọn người!" Trang Hạo Nhiên không có thời gian để ý đến cô, ngón tay đang nhanh chóng đăng nhập, nhìn tám mật mã đã giải bốn, liền nhanh chóng nói: "Mau!"

"À?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, không hiểu hỏi: "Cái gì?"

"Cô không thay quần áo, ở chỗ này làm cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói nhanh.

"A! Đúng! Đúng! !" Đường Khả Hinh lập tức nhảy dựng lên, nhào tới trên ghế sa lon, nắm váy Đạt Khoa sai người mua lại, chạy vào phòng tắm, nhanh chóng cởi váy đỏ thẫm, chỉ mặc váy lót trong suốt, lại cầm váy dài cúp ngực màu trắng, vừa mở ra, cô bắt chước Trang Hạo Nhiên, còn muốn khom lưng mặc lên, cửa phòng tắm, phịch một tiếng mở ra! !

Tròng mắt cô trừng to, mới vừa muốn kêu lên, Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng đè cô ở trên tường, tay bưng chặt miệng của cô, chân phịch một tiếng, đạp cửa, đóng lại! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro