C81 - 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Kết quả tra hỏi

Tào Anh Kiệt vẫn nhìn cô, nói: "Cô không cần như vậy. . . . . ."

"Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, tại sao tôi phải lo lắng? Sau này tôi đi, các cô gái ở nhà hàng này đều là của anh rồi ! Nhưng anh không cần quá đắc ý, mọi người đều lén nói không thích anh! ! Bởi vì dáng dấp của anh rất giống phụ nữ! !" Trần Mạn Hồng nhắc túi xách màu trắng đeo trên vai, thẳng thừng nói.

"Này! Không nên như vậy!" Tào Anh Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng cũng có chút buồn bực nói: " Không biết hôm nay tôi có kết quả sẽ như thế nào?"

"Anh thì có kết quả gì? Anh sẽ không có kết quả gì cả! ! Kết quả lớn nhất của anh chính là trở lại chỗ ông chủ của anh, sau này không cần ở chỗ nơi này chịu đựng cơn tức giận của Tổng Giám đốc! Hơn nữa, anh cũng phải trở về, ngâm mình ở nơi này, không thể không làm cho người ta lo lắng a! Cho dù anh xảy ra ra chuyện gì, anh cũng sẽ có tương lai đầy hứa hẹn. . . . . . Không giống như chúng tôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn chiếc yêu thích xe trước mặt, cô đã trải qua mối tình đầu cho nên cảm thấy đàn ông không đáng tin, cô dự định cả đời này dựa vào chiếc xe, thế nhưng tháng trước mới mua xe, mỗi tháng tốn gần 8.000 đồng, nếu mình không đi làm, người chưa ăn cơm không cần gấp gáp, chiếc xe yêu quý của mình làm thế nào? Nó phải uống xăng dầu a. . . . . .

Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối vươn tay khẽ vuốt ve chiếc xe yêu quý của mình.

"Ồ!" Lúc này, Tào Ngọc Tinh bước ra từ chiếc Mercedes của mình, đóng cửa xe, vẻ mặt nở nụ cười hả hê nhìn bộ dáng tiếc nuối của Trần Mạn Hồng, nói: "Không nên nhìn chiếc xe yêu quý của mình như vậy, không đủ khả năng sao, bán đi."

Gương mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hôm nay cô không có hơi sức cũng không muốn gây gổ, chỉ xách theo túi xách, bước nhanh đi ra bãi đậu xe, đi lên lối đi dành cho nhân viên, nhìn nhiều loại hoa vô cùng rực rỡ xung quanh, hít thở một chút không khí mới mẻ.

Tào Anh Kiệt vội vàng đi theo có chút lo lắng nhìn cô.

Trần Mạn Hồng nói thẳng: "Cút xa một chút!"

"Ha ha ha!" Tào Ngọc Tinh đi tới, cười nói: "Các người định làm gì? Hay đang chiến tranh nội bộ? Tùy tiện kiếm một người trêu chọc hay tự mình kết thúc?"

Tào Anh Kiệt quay đầu nhìn Tào Ngọc Tinh, không hài lòng nói: "Quản lý Trần của chúng tôi nhiều lắm là tự mình phát tiết. Lúc cô gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng."

"Đó là bởi vì cô ấy không có tiến bộ!" Tào Ngọc Tinh càng nói càng buồn cười, cười xong, còn muốn vượt qua Trần Mạn Hồng đi về phía trước, không ngờ đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Nhã Tuệ và một cô gái nhỏ cũng có chút căng thẳng đi về phía bảng thông báo của nhân viên khách sạn, ở nơi này đã tụ tập không ít nhân viên, chỉ vào bảng thông báo, bàn luận xôn xao.

Cô liền a một tiếng, cười nói: "Xem ra mọi người rất đầy đủ, chờ đợi quyết định sao?"

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh bốn người nhìn nhau, cũng im lặng không lên tiếng, cùng nhau đi tới bảng thông báo.

Tất cả nhân viên nhìn thấy bọn họ tới, rối rít tránh ra một lối!

Bốn người Trần Mạn Hồng cũng trầm mặt đi lên trước, Tào Ngọc Tinh cũng hả hê tiến lên trước, cùng nhau đứng trước bảng thông báo!

Phía trên giấy trắng mực đen, ghi rõ ràng:

"Quản lý cấp ba Phòng ăn ngự tôn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt bởi vì hôm qua sơ xuất để cho nhân viên Đường Khả Hinh tự tiện rời khỏi công việc, gây rối loạn trật tự sảnh tiệc, vì vậy phạt trừ tiền lương một tháng, từ chối tham dự cuộc thi thăng cấp quản lý tháng chín! Chờ sau nửa năm quan sát, sẽ tiếp tục làm lại!"

Mọi người sững sờ, Tào Ngọc Tinh tức giận kêu lên: "Nhẹ như vậy?"

Trên mặt của đám người Trần Mạn Hồng kéo ra nụ cười cứng ngắc, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. . . . . .

"Trợ lý Phó Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây Lưu Nhã Tuệ, bởi vì hôm qua ở sảnh tiệc biểu hiện tốt, sau khi phòng giám sát và phòng điều tra theo dõi kết quả biểu hiện ở bữa tiệc, trợ lý Phó Giám đốc Lưu Nhã Tuệ, đối đãi với cấp dưới thân thiết, nghiêm túc, quan tâm, mức độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách, phối hợp chặt chẽ với cấp dưới, rất được cấp dưới khen ngợi và yêu thích, vì vậy sớm vượt qua kì kiểm tra quản lý cấp ba, tháng chín năm nay tham gia cuộc thi thăng cấp! Nếu thành công thăng cấp sẽ điều động đi học tập nửa năm tại Học viện khách sạn Hoàng gia Anh, sau khi quay về nhận chức!"

"A . . . . . ." Ba cô gái đám người Trần Mạn Hồng đều khiếp sợ hưng phấn kêu to lên! !

Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tức giận đến xanh mét, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từ trước tới nay đây là hình phạt nhẹ nhất khi xảy ra sự cố nghiêm trọng tại Khách sạn Á Châu ! ! Tại sao như vậy?

Khả Hinh buông lỏng tâm tình, xoay người nhìn vẻ mặt kích động của Nhã Tuệ, vui vẻ nghẹn ngào nói: "Nhã Tuệ! Yên tâm đi! Không có sao."

"Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi chết chắc!" Nhã Tuệ đột nhiên đi lên trước, đưa hai tay ôm bạn thân, vui vẻ đến nước mắt chảy xuống. . . . . ."Thật ra tối hôm qua tôi rất hồi hộp! Tôi sợ tôi mất công việc, tôi cũng sợ nếu tôi không có ở đây, cô làm sao đi làm?"

Đường Khả Hinh cũng kích động đưa hai tay bạn thân, vui vẻ nói: "Hiện tại không sao. Cô phải cố gắng lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi kiểm tra."

Nhã Tuệ nghe vậy vội vàng gật đầu, hưng phấn cười nói: "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có thể cùng đi làm rồi. Mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi làm! !"

"Cái quái gì thế này!" Tào Ngọc Tinh không hiểu ra sao, nhất định lần này Tổng Giám đốc bao che cho bọn người Trần Mạn Hồng! Xem như có thể không truy cứu tội của Đường Khả Hinh nhưng rõ ràng bọn họ rõ ràng không đếm xỉa đến quy định chế độ quản lý của khách sạn, lén lút tiếp nhận nhân viên, đây chính là một chuyện lớn mà?.

Trần Mạn Hồng có chút đắc ý xoay người, thoáng chốc trên mặt khôi phục lại dáng vẻ hăm hở của mình, nhìn Tào Ngọc Tinh nói: "Thế nào? Không hiểu nổi à? Cái này chứng minh một chuyện!"

Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc Tinh cười nói: "Ánh mắt Tổng Giám đốc rất sáng! ! Biết chúng tôi đều là nhân tài, sẽ không vì một hai chuyện nhỏ mà gạt bỏ công lao trước đây. Ông trời ở nơi xa cũng có thể cảm nhận được năng lực và chân thành của chúng tôi, không giống như vài người, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhỏ nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa hết, Quản lý Tào phải cẩn thận a! Đừng để cho tôi đắc thế một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ cô xúc phạm tôi ngày hôm nay!"

Tào Ngọc Tinh tức giận muốn nổ phổi nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến lên một bước tranh cãi với cô, không ngờ sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên: "Tôi chờ cô đã lâu. . . . . ."

Mấy người đồng thời xoay người nhìn thấy Đông Anh mặc đồng phục phòng thư kí khách sạn màu trắng, đeo bảng tên màu vàng của khách sạn, chải mái tóc thanh nhã, hơi mỉm cười cùng với ba người phụ tá đi tới trước bảng thông báo, cử chỉ nhanh nhẹn.

Mọi người nhìn thấy thư ký của Tổng Giám đốc đi tới, rối rít tránh ra một lối, bọn người Trần Mạn Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Đông Anh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn thấy Đông Anh, có chút kinh ngạc cười nói: "Làm sao cô biết tôi sẽ tới đây trước. . . . . ."

Đông Anh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, khéo léo nói: "Một người quan tâm bạn bè và có tình nghĩa sâu nặng, làm sao có thể không cùng cô ấy vượt qua lúc như vậy? Đã từng một lần ở trong cơn mưa, cô ấy cũng không từ bỏ cô."

Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, cảm động cười một tiếng.

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Đi thôi. Tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhận việc."

Trần Mạn Hồng có chút giật mình nhìn Đông Anh nói: "Thư kí Lưu. . . . . . Cô tự mình đưa cô ấy đi làm thủ tục?"

Đông Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy! Tôi tự mình đưa cô ấy đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau đó đến phòng đồng phục may đo đồng phục theo yêu cầu, làm bảng tên, rồi đến bộ phận rượu tiếp nhận công việc mới!"

"Công việc mới?" Mọi người dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.

Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói công việc mới của tôi là . . . . ."

Đông Anh nhìn Trần Mạn Hồng cười tiếp tục giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, cô phụ trách tất cả công việc khu vực rượu đỏ phòng ăn ngự tôn!"

"À?" Đường Khả Hinh cùng tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Đông Anh.

"Thư kí Lưu. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút không hiểu cười nói: "Ý của cô là bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh phụ trách khu mua rượu, chọn món và nhiệm vụ kiểm kê?"

"Đúng vậy! Hi vọng. . . . . ." Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: "Hi vọng tương lai. . . . . . Cô có thể cùng rượu đỏ chung đụng vui vẻ. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Đông Anh. . . . . .

"Đi thôi! Đi theo tôi . . . . . Tôi tự mình dẫn cô đi làm thủ tục. . . . . ." Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh bước đi.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng xoay người nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ khẽ mỉm cười nhìn cô, gật gật đầu nói: "Đi đi."

Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn thân kích động biết ơn nở nụ cười, sau đó bước nhanh theo sát Đông Anh.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, thậm chí là Tào Ngọc Tinh cũng rối rít tò mò nhìn theo Đường Khả Hinh, một cô gái gầy yếu như vậy đi theo Đông Anh ở phía trước có vẻ nhỏ bé như vậy, tại sao đường đường một thư ký của Tổng Giám đốc, bình thường cũng là một người ngày kiếm tỷ bạc, hôm nay tự mình đưa một nhân viên nho nhỏ của hầm rượu đi làm thủ tục nhận việc?

Tào Ngọc Tinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con bé đáng chết này không đơn giản a! Cô là Phó Giám đốc dự bị của bộ phận sảnh tiệc, bởi vì nhà khách Đại Dương tạm thời thiếu người mới đem cô qua, cô thăng cấp như vậy, không phải sẽ uy hiếp đến mình sao? Ánh mắt của Tào Ngọc Tinh chợt lóe lên lạnh lẽo!

Lúc này Nhã Tuệ không có chú ý đến Tào Ngọc Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khả Hinh, cô cười vui vẻ.

Tòa nhà Hành chánh.

Bộ phận nhân sự lầu hai.

Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh vừa mới đi vào cửa chính bộ phận nhân sự, liền nhìn thấy Phó Giám đốc nhân sự tạm thay chức vị quản lý nhanh chóng đi ra đón thư ký trong ánh mắt kinh ngạc đồng nghiệp, hết sức cung kính dẫn Đông Anh cùng Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đem hợp đồng chuẩn bị xong đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Cô ngồi xuống, từ từ xem bản hợp đồng, nhìn có chỗ nào cô không hài lòng hay không, chúng tôi sẽ giải thích."

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vươn tay, cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thấy kí hiệu của Khách sạn Á Châu giống như hai cánh buồm màu xanh nhạt, cô trở nên kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chức vị công việc là phó trưởng kíp, bên trong nói rõ các công việc chủ yếu có liên quan đến chức vụ phó trưởng kíp ở khu vực hầm rượu, giờ làm việc, tình hình thưởng phạt, còn có mỗi tháng lương tạm thời là 4.000 đồng, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn tiền lương, cô có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn Phó Giám đốc, thật sự kích động ngây ngốc nói: "Nhiều như vậy à?"

Chương 82: Người tri âm

Lời này vừa nói ra, Phó Giám đốc và Đông Anh cùng không nhịn được cười, nói: "Cô ngại nhiều sao?"

Đường Khả Hinh lại kích động hưng phấn cúi đầu, nhìn tiền lương của mình có khoảng 8.000 đồng! Hai mắt của cô đỏ lên, hoàn toàn không dám tin tưởng, cả người nhẹ tênh, cảm giác giống như đang nằm mộng.

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, bộ dáng nghẹn ngào như vậy, cô cũng xúc động nghĩ đến ba năm trước đây, cô không thể tham gia cuộc thi tuyển chuyên gia rượu đỏ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra để cho mặt của mình bị hủy như thế, bị mất tương lai? Cô nghĩ tới đây, không khỏi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sâu kín nói: "Cô còn có vấn đề nào khác không?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, vội vàng lắc đầu mỉm cười nói: "Không có. Cám ơn cô."

Đông Anh mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Giám đốc nhân sự.

Phó Giám đốc hiểu ý liền lấy ra bút máy đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, rồi nói: "Nếu như cô cảm thấy điều kiện không có vấn đề gì, vậy cô ký tên ở phía dưới hợp đồng, như vậy đã làm xong tất cả thủ tục nhận việc của khách sạn."

Đường Khả Hinh kích động gật đầu, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy bút máy màu đen, mở ra hợp đồng, viết tên của mình trên giấy: Đường Khả Hinh

Có một chút chua xót, một chút cảm động dâng lên trái tim.

Cặp mắt cô đỏ bừng nhìn tên mình trong hợp đồng, nước mắt muốn lăn xuống nhưng ngại người ta chê cười, hít mũi một cái, cố nuốt nước mắt trở vào, rốt cuộc cười vui vẻ, giống như mơ ước mất đi lại có thể vươn tay vén áng mây mù. . . . . .

"Tốt. Bắt đầu từ bây giờ, cô chính thức trở thành một thành viên của Khách sạn Á Châu chúng ta. Hi vọng cô có thể ở khách sạn phát huy sở trường, tương lai có chỗ mở rộng! Sau khi chính thức nhận việc, phải vừa làm việc, vừa tiến hành học bổ túc công việc trong một tháng, tiếp nhận chương trình huấn luyện của khách sạn đã sắp xếp cho cô, mỗi tháng đều phải trải qua chín lần kiểm ta mới có thể tiếp tục làm việc tại khách sạn! Mặt khác, nếu cô có chí hướng, có thể lúc tan việc đề nghị quản lý cho học bổ túc tiếng nhật, tiếng anh, tiếng pháp! Nếu không đủ người, bộ phận huấn luyện sẽ sắp xếp!" Phó Giám đốc mỉm cười nói với Đường Khả Hinh.

"Cám ơn cô! Tôi sẽ cố gắng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cung kính nhìn Phó Giám đốc, cong người xuống, kích động nói.

Đông Anh mỉm cười nói với Đường Khả Hinh: "Giao ra giấy chứng nhận thân phận của cô để bộ phận nhân sự làm thủ tục cho cô, xong rồi đi theo tôi"

"Vâng" Đường Khả Hinh lập tức mở túi xách lấy ra chứng nhận thân phận của mình đưa cho Phó Giám đốc nhân sự.

Đông Anh đi gặp bộ phận nhân sự đã xong liền dẫn Khả Hinh đi ra phòng hành chánh, đi tới phòng may đồng phục cho nhân viên tại lầu ba, để cho quản lý bộ phận may đo, tự mình đo cho cô áo sơ mi trắng, com lê màu đen và váy ngắn chữ A dài đến gối bó sát người, sau khi đo xong, đưa cho cô một túi lớn màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, nói: "Bên trong có tất chân nhân viên phải mang, lược, son môi, bộ đàm, kẹp tóc, tai nghe, bởi vì cô là nhân viên nhà hàng tây cho nên công việc cô cần phải có dao mở nút chai rượu, máy bấm giờ. Cô kiểm lại một chút, nếu không thiếu món gì thì ký tên, ba ngày sau tới nhận đồng phục và giày cao gót."

Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, vươn tay cầm lấy chiếc túi lớn quản lý đưa tới ôm vào trong ngực, cảm thấy mình thật sự là một thành viên của Khách sạn Á Châu.

Đông Anh nhìn thấy Đường Khả Hinh vui vẻ như vậy liền nói với cô: "Tất cả thủ tục cũng hoàn thành. Ba ngày sau đi làm lại. Cũng thừa dịp này nghỉ ngơi cho thật khỏe."

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, thấy Đông Anh vượt lên đầu đi ra khỏi bộ phận đo may đồng phục, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, cô cũng vội vàng xách theo cái túi đi ra ngoài, đi theo phía sau Đông Anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Thư kí Lưu, tôi có chuyện thật tò mò muốn hỏi cô. . . . . ."

Đông Anh đứng ở bên cạnh thang máy, mỉm cười nhìn cô hỏi: "Cái gì?"

Đường Khả Hinh nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự có chút không tin hỏi: "Tại sao Tổng Giám đốc phải giúp tôi? Hình dáng này của tôi . . . . ."

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Hình dáng này của cô có gì không ổn?"

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Đông Anh.

Đông Anh không nói gì, thấy cửa thang máy mở ra, một mình cô đi vào, xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: "Công việc của tôi đã hoàn thành rồi, hi vọng cô có thể ở khách sạn làm việc vui vẻ. Cố gắng lên."

Đường Khả Hinh vẫn giống như nằm mộng nhìn Đông Anh bấm cửa thang máy đi khỏi, cô kích động cười một tiếng, vừa muốn đi khỏi, một cửa thang máy khác mở ra, Nhã Tuệ đã mặc xong đồng phục, búi tóc cao, vô cùng lo lắng đi ra nhìn thấy Khả Hinh, căng thẳng hỏi: "Như thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?"

Đường Khả Hinh thật sự rất vui vẻ ôm cái túi bảo vệ môi trường, mắt nheo lại giống như vầng trăng non nhìn Nhã Tuệ khẽ nói: "Tôi làm xong thủ tục. A! Tiền lương của mọi người ở khách sạn cao như vậy à?"

"Bao nhiêu?" Nhã Tuệ cũng hưng phấn hỏi.

Đường Khả Hinh lập tức tiến tới, thật vui vẻ nói với Nhã Tuệ: "Lương tạm 4000, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . ."

Nhã Tuệ nghe vậy cũng sững sờ, giật mình nói: "Cao như vậy à?"

"Hả? Không phải mỗi người cũng cao như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.

Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái mới nói: "Có phải cô vừa mới ký hợp đồng phó trưởng kíp hay không? Hay là chức vị tại hầm rượu?"

"Đúng a!" Khả Hinh lập tức nói.

Nhã Tuệ nhịn không được cười một tiếng nói: "Cô biết không, tiền lương này của cô thật ra còn cao 1.000 đồng so với tiền lương của phó trưởng kíp, so với bọn Tiểu Nhu có kinh nghiệm làm việc hai năm còn cao hơn 2.000 đồng, quan trọng là chức vị cấp phó trưởng kíp, một năm là nhận tiền lương mười chín tháng!"

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được kêu lên: "Có thật không?"

"Ừm!" Nhã Tuệ không nhịn được nở nụ cười nói: "Đương nhiên là thật! Cho nên...hôm qua ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cô đã làm chuyện gì?"

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, sửng sốt nói: "Đã làm chuyện gì?"

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nói: "Không có làm chuyện gì, tại sao anh ấy cho cô tiền lương cao như vậy? Cô cho rằng mức tiền lương này quản lý dám cho sao? Hơn nữa, bình thường, quyết định tiền lương của cô cũng không phải là người khác mà là Mạn Hồng. Bây giờ cô ấy thật đáng thương đến nỗi cũng không biết chuyện gì!"

Phòng ăn ngự tôn!!

Trần Mạn Hồng nắm máy bấm giờ trong tay chuẩn bị kiểm tra thời gian nhân viên mang món ăn đến phòng ăn lại nghe Đường Khả Hinh nói đến tiền lương của mình, cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt nóng lên nhìn Đường Khả Hinh, tức giận hỏi: "Cô nói tiền lương của cô bao nhiêu?"

Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng, nghĩ tới lời của Nhã Tuệ liền nhẹ nhàng nói: "Tám....tám...8000 đồng...."

Trần Mạn Hồng cười 'hắc' một tiếng, quả thật không thể tin nổi cầm hợp đồng trong tay Đường Khả Hinh, con ngươi sáng lên, quả thật nhìn thấy cô ký hợp đồng phó trưởng kíp tiền lương 8000 đồng, thậm chí còn tránh được thời gian thử việc, kỳ hạn kiểm tra, trở thành nhân viên chính thức của khách sạn Á Châu! Hơn nữa hợp đồng có hiệu lực ba năm, các khoản phúc lợi vô cùng đầy đủ, thậm chí còn hỗ trợ tiền nhà trọ là 1000 đồng!! Cô cho rằng mình hoa mắt, nhìn lại lần nữa, sau đó không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Gặp quỷ sao... Nếu như là cấp dưới của tôi, đám người Tiểu Nhu phải tốn thời gian bao lâu mới có thể cầm được hợp đồng như vây?"

Cô nói xong có chút tò mò liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả cô cũng hơi nghi ngờ, ngày hôm qua, rốt cuộc cô nàng này đã làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc?

"Tôi cũng không có làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc!" Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, vội nói.

Trần Mạn Hồng bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn bộ dáng căng thẳng của Đường Khả Hinh, nghĩ tới vết sẹo bên má trái của cô được che giấu trong mái tóc ngắn đen nhánh, liền không lên tiếng nữa, đưa hợp đồng cho cô, nói: "Cầm lấy! Sau này làm tốt cho tôi! Chúc mừng cô!"

Đường Khả Hinh nở nụ cười nói với Trần Mạn Hồng: "Quản lý, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cô đã chăm sóc tôi.... Tôi...."

"Được rồi, bây giờ cô đã là nhân viên chính thực của nhà hàng chúng ta, cầm tiền lương phó trưởng kíp, không nên nói lời kích động nữa!" Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy không muốn nói nữa nhưng nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc quần áo này khác với thường ngày, mái tóc kia...cô nghiêng mặt nhìn tóc của Khả Hinh đã gần chạm vai rồi, liền nói với cô: "Khách sạn chúng ta không có quy định kiểu tóc của nhân viên như thế nào, nếu như qua vai phải buộc lại, búi cao, nếu không qua vai thì phải cắt ngắn đến gò má! Tóc của cô... Nếu như có thể thì cắt một chút đi. Ngày mai sẽ phải chính thức nhận chức rồi! Nên chú ý chăm sóc hình tượng!"

Đường Khả Hinh hiểu ý của Trần Mạn Hồng, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, theo bản năng vươn tay khẽ vuốt ve má trái của mình, dịu dàng nói: "Tôi biết rồi..."

Ngày hè thật sự rất nóng, ánh mặt trời chiếu xuống rất nóng!

Người đi trên đường, đi tới đi lui cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực trên người bọn họ, thậm chí nhìn thấy có vài người mồ hôi chảy đầy mặt.

Đường Khả Hinh che cây dù màu xanh dương, lau mồ hôi trên trán, đi tới một tiệm tạo mẫu, nhìn thấy tiệm tạo mẫu cao cấp trước mặt đã mở cửa, có không ít các cô gái nổi tiếng sang trọng ở bên trong trang điểm cho mình, thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt các ngôi sao thoáng qua tủ kính, những nhà tạo mẫu với hình tượng hết sức mới đẹp mắt, cùng mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, quần thường màu đen, bận rộn trong ngoài, chỉ không nhìn thấy bóng dáng kia...

Đường Khả Hinh che dù, có chút thấp thỏm bước lên trước một bước, muốn đi đến gần bên tủ kính trong suốt nhìn tìm người quen...

Một khăn tay màu xanh nhạt kẻ ô đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giọng nói đầy từ tính vang lên: "Thời tiết nóng ra nhiều mồ hôi như vậy, đến tìm ai?"

Đường Khả Hinh sửng sốt, xoay người nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc sơ mi trắng sọc đen, quần thường màu đen, rất phong độ đứng dưới trời nắng, vẻ mặt tươi cười nhìn mình...

Chương 83: Cùng đi ăn cơm chung

Mấy tháng nay Đường Khả Hinh không nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặt của cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy khẽ cười một tiếng, cầm khăn tay đưa tới trước mặt cô, nói: "Lau một chút đi, mặt đổ mồ hôi rồi, tại sao không ngồi xe tới đây?"

Đường Khả Hinh xấu hổ vươn tay nhận lấy khăn tay anh đưa tới, lau nhẹ mồ hôi trên trán mới dịu dàng nói: "Vừa mới ngồi xe đi nhầm đường, ách. . . . . . Cho nên. . . . . . quay trở lại trạm hai."

"Cô không thể ngồi xe trở lại nữa sao?" Tô Thụy Kỳ nhìn cô lau mồ hôi trên mặt, phát hiện cằm và trên cổ của cô đều là mồ hôi, chiếc hoa nhỏ màu trắng cũng có chút ướt đẫm, liền cười hỏi.

"Từ Trạm hai. . . . . . đoạn đường đến chỗ anh thật đắt nha. Phải mất hết hai đồng ngồi xe trở lại." Đường Khả Hinh cúi đầu.

Tô Thụy Kỳ không nói gì nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu.

"Biết rồi, vào đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười lắc mình đi vào trong tiệm, Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh rồi vội vàng xếp dù, vừa bỏ nó vào trong túi, vừa đi vào trong tiệm tạo mẫu quen thuợc, có vài nhân viên trong tiệm đã nhận ra Đường Khả Hinh, liền dùng ánh mắt rất mập mờ nhìn cô, mặt của Khả Hinh lại ửng đỏ, đi theo Tô Thụy Kỳ lên lầu hai. . . . . .

Mới tới cửa lầu, phụ tá Lucas nhìn thấy ông chủ và khách đã đi lên liền nói với Mary nói: "Ông chủ và khách đã lên lầu rồi, tại sao cô không đi lên phục vụ?".

"Hư. . . . . ." Mary khẽ nói: "Anh phải biết cô cô này, cô ấy là một người khác rất quan trọng của ông chủ. Mọi người đang đồn cô ấy và ông chủ đang có quan hệ mập mờ đấy?"

"Không thể nào?" Lucas cười nói: "Ông chủ chúng ta cũng dính tới phụ nữ sao? Cho tới bây giờ tôi cũng không nhìn thấy anh ấy và phụ nữ nói chuyện với nhau, ngay cả nữ nhân viên cũng không giao tiếp a."

"Anh tới nơi này lâu như vậy có khi nào nhìn thấy ông chủ cắt tóc cho người ta chưa? Cho đến bây giờ anh ấy cũng không động đến ngón tay, thậm chí tự mình gội đầu cho cô ấy đấy." Mary thần bí nói.

"Cái này kì lạ à." Lucas cũng tò mò nói.

Sau lưng mấy danh viện nghe Lucas nói như vậy, vừa chờ người làm móng tay cho mình, vừa sửa sang lại búi tóc vừa mới uốn, mới nói: "Ông chủ của các người a, thân phận cao quý, lúc ấy chúng tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ là một người bình thường, sau này mới biết thân phận của anh ấy, thật sự làm cho chúng tôi giật mình, lúc đầu còn chủ động theo đuổi tình yêu. Bên ngoài đồn rằng, anh ấy không tới dính phụ nữ, hôm nay là thế nào? Con gái nhà ai có thể được anh ấy thích hạnh phúc như vậy?"

"Một cô gái bình thường, má trái còn bị hủy mà hủy không phải nhẹ" Mary thật sự tò mò nói.

Ba danh viện nghe xong lời này lập tức quay đầu nhìn Mary, có chút giật mình nói: "Cái gì? Khuôn mặt bị hủy? Còn hủy không nhẹ? Tại sao Tô Thụy Kỳ đến gần loại phụ nữ này?"

"Đúng vậy." Một cô gái khác cũng có chút không phục nói.

Ba danh viện cũng có chút mất mát.

Phòng VIP Lầu hai.

"Hôm nay tôi không có cách nào cắt tóc cho cô, tôi bố trí một nhà tạo mẫu cắt tóc cho cô." Tô Thụy Kỳ đi lên lầu, ngồi ở trong đại sảnh sang trọng, cầm lên bình trà thủy tinh trong suốt xinh đẹp, rót hai ly trà, một ly đặt trước mặt của mình, một ly ở bên cạnh, đây là thói quen khi bọn họ gặp mặt.

Đường Khả Hinh cẩn thận ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh cầm ly trà uống một hớp nhỏ, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, cô có chút ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Tô Thụy Kỳ nghe xong cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn cô nói: "Tại sao?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng giải thích nói: "Tôi chỉ lo lắng anh. . . . . . Có chuyện gì không?"

Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng, cười nói: "Hôm qua tôi thức đêm xem đá bóng, lúc nửa đêm cảm thấy nhạt miệng nên muốn ăn sushi. Vốn đã làm xong nhưng lúc làm, mí mắt giật một cái, tôi bất cẩn nên cắt phải ngón tay rồi."

Đường Khả Hinh nhìn một ngón áp út của anh, có hơi lo lắng nói: "Vậy còn được không?"

"Ừ." Tô Thụy Kỳ hớp nhẹ một ngụm trà, giống như lơ đãng hỏi: "Công việc mới là gì?"

Đường Khả Hinh nghe hỏi, có chút vui vẻ cười nói: "Phụ trách hầm rượu của nhà hàng tây ở Khách sạn Á Châu. Quản lý rất tốt, đồng nghiệp rất tốt. Tiền lương rất tốt. Hôm nay tôi còn đi đo đồng phục, phát tất cả đồ dùng làm việc, thật. . . . . . Thật hạnh phúc a. . . . . . Có một loại cảm giác rất chân thực . . . . . ." .

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, gật đầu một cái nói: "Vậy thì tốt. Ba năm nay, cô ẩn nấp ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy. Rốt cuộc bây giờ có thể tìm được một công việc tốt không dễ dàng. Phải thật quý trọng."

"Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh." Đường Khả Hinh cười nói.

Tô Thụy Kỳ đặt ly trà xuống, đè xuống điện thoại nội bộ trên bàn trà, nói: "Bảo Jack đi lên đây, có khách muốn anh ấy cắt tóc."

Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nắm chặt túi xách, khẽ cắn môi dưới, nói: "Tôi . . . . . hôm nay tôi. . . . . . Mang tiền tới rồi."

Tô Thụy Kỳ nghe vậy mỉm cười quay đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra chút dịu dàng.

"Tôi . . . . . Tôi muốn tiếp tục cắt tóc ở tiệm của anh, cho nên bắt đầu từ hôm nay tôi muốn đưa tiền. Ba năm này, tôi luôn vô thức đi đến nơi này của anh, sau đó anh luôn rất tốt giúp đỡ cho tôi . . . . . Tôi thật sự vô cùng biết ơn anh. . . . . ." Lúc Đường Khả Hinh đến đây, đặc biệt mượn Nhã Tuệ mấy trăm đồng, không biết có đủ hay không. . . . . .

"Cô muốn đưa tiền, tôi không ngăn cản cô." Tô Thụy Kỳ mỉm cười cầm ly trà hớp một ngụm nhỏ, nhìn thấy nhà thiết kế lên tới, anh nói: "Cắt tóc cho vị tiểu thư này, trước hết để cho cô ấy vào phòng tắm tắm đi, đổi bộ quần áo cho cô mặc."

"Không!" Đường Khả Hinh lập tức từ chối: "Mỗi lần đến đây, anh đều cho tôi một bộ quần áo mới trở về, trong tủ quần áo của tôi dần dần cũng đầy. Không cần. Thật không cần."

"Theo anh ấy vào đi, hôm nay tôi hơi bận." Tô Thụy Kỳ nói xong cũng đã đặt ly trà xuống, trực tiếp đi lên phòng làm việc của mình tại lầu ba.

"Ách..." Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ đã đi lên lầu, ở một lúc nào đó anh luôn rất dịu dàng, cũng ở một lúc nào đó, rất khó hiểu, cô thật sự hết cách rồi, khong thể làm gì khác hơn là đi theo nhà thiết kế và hai nhân viên đi vào phòng tắm spa.

Phòng làm việc lầu ba.

Giống như một phòng đọc sách.

Cây Mộc Lan ngoài cửa sổ tỏa bóng xanh mát.

Kệ sách bằng gỗ xếp dựa vào trên mặt tường phòng làm việc, trước kệ sách để vài khung hình cô gái, mặc dù nhìn từ xa, không thấy rõ mặt mũi lắm nhưng cũng có thể cảm thấy cô cười rất rạng rỡ, trên bàn gần cửa sổ để mấy phần tài liệu và báo cáo dữ liệu về trang sức châu báu, sau lưng cũng là một kệ sách để tài liệu mười bảy cửa hàng.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem tình hình mua châu báu ở Pháp vào cuối tháng phân chia đến các chia nhánh, ánh mắt anh dần dần bay xa, một cơn gió nhẹ thổi tới, phất qua khuôn mặt đẹp trai của anh, lại thổi qua tấm hình trước bàn, trong hình là chính anh, người mặc quần áo đấu kiếm, mặc dù đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn nhìn về phía ống kính, cười rực rỡ.

Tô Thụy Kỳ lật một tờ tài liệu, nhìn chăm chú, thuận tay cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại nhà.

"Cậu chủ." Có một giọng nói truyền đến, là giọng nói của quản gia.

Tô Thụy Kỳ dừng lại động tác, nhàn nhạt hỏi: "Tình hình của chị tôi thế nào?"

"Ngày hôm qua trên bữa tiệc bị hoảng sợ một chút. Hiện tại không sao. Cậu yên tâm." Quản gia nói.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ một chút mới nói: "Quản gia, chăm sóc tốt cho chị tôi. Thân thể của chị ấy vẫn không tốt lắm."

"Vâng." Quản gia lên tiếng trả lời, lại hỏi: "Cậu chủ, ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư muốn biết lúc nào cậu về nhà ăn một bữa cơm. Bọn họ đều rất nhớ cậu."

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa xem vừa nói: "Có thời gian rồi nói. Tôi cúp trước, rất bận."

Cúp điện thoại.

Tô Thụy Kỳ tiếp tục chăm chú xem tài liệu, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua cô đột nhiên tới, cầm ly thủy tinh, điên cuồng ném vào người của mình, gào to: "Anh không cần đối với em như vậy!! Cô ấy đã đi khỏi lâu như vậy, ngay cả thời gian cũng đã quên cô ấy, tại sao anh còn nhớ kỹ cô ấy!! Tại sao? Chuyện này đối với em quá không công bằng!"

Anh nhíu mày, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, thời gian anh chăm chú từng giờ trôi qua, cho đến khi điện thoại bàn vang lên lần nữa, anh nhận lấy điện thoại nghe Jack nói: "Ông chủ, tôi đã cắt tóc cho khách xong rồi, cô ấy nói anh bận rộn, không dám quấy rầy anh, đặt hai trăm đồng trên bàn trà, cô đi rồi."

Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại không lên tiếng một lúc lâu, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đứng lên đi tới bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Khả Hinh trước cửa tiệm, mặc váy ngắn xương cá màu hồng, mái tóc ngắn gọn gàng, mang giày cao gót, vẫn một mình cô đơn đi về phía trước, bước chân của cô luôn rất mềm mại, rất nhịp nhàng, mỗi bước đi giống như trải qua suy nghĩ nặng nề, cho nên bước đi rất nhịp nhàng, rất đẹp mắt...

Anh cứ chăm chú nhìn bóng dáng màu hồng dưới lầu như vậy, nhớ tới sáu năm trước, có một bóng dáng khác đáng thương, cô khóc quỳ gối trước mặt của mình, vỗ vào gương mặt bị hủy của mình, cầu xin: "Cầu xin anh, cứu gương mặt của em đi! Em không muốn gương mặt này! Đổi cho em đi! Em cầu xin anh! Đổi cho em đi! Em muốn sống lại lần nữa!! Em cầu xin anh!"

Nhớ lại chuyện cũ, hai mắt Tô Thụy Kỳ đột nhiên chớp chớp, nhanh chóng xoay người muốn dứt bỏ đoạn ký ức này!

Đường Khả Hinh một mình đi dưới ánh mặt trời, mang theo mùi thơm nước hoa đặc biết ở trong tiệm của Tô Thụy Kỳ, từng bước từng bước mỉm cười đi về phía trước, mỗi lần từ trong tiệm của anh đi ra luôn mang theo mùi hương ngọt ngào mộng ảo, đây là một loại mùi hương giống như trong mộng, mặc dù anh không thân thiết với mình nhưng vẫn có thể cảm nhận ấm áp từ anh...

Bả vai bị người nhẹ nhàng nắm chặt.

Cô ngạc nhiên xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của mình dưới trời nắng, có chút chân thành, nói: "Buổi trưa, cùng đi ăn cơm chung đi."

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cũng cười nhẹ.

Chương 84: Lại đi nhầm phòng

Chiếc Land Rover màu đen chạy qua cây ngô đồng già cỗi giữa ngã tư đường.

Đường Khả Hinh nhấn cửa sổ xe, một luồng mát mẽ gió đập vào mặt, cô vui vẻ nhắm mắt lại, hưởng thụ luồng gió ngọt ngào thổi tới, giống như vết sẹo kia cũng biến thành một màu hồng xinh đẹp. . . . . .

Tô Thụy Kỳ vừa cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Nóng như vậy, không mở máy điều hòa không khí?"

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, tư thế cầm tay lái thật sự rất đẹp trai, cô mỉm cười nói: "Anh không cảm thấy, gió tự nhiên làm cho chúng ta mát hơn so với máy điều hòa không khí, càng làm cho người ta thoải mái sao?"

"Ừ." Tô Thụy Kỳ nhịn cười, vươn tay muốn tắt máy điều hòa không khí bên trong xe, không ngờ tay bị người nhẹ nhàng nhấn một cái. . . . . .

Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng nói: "Đóng lại cũng quá nóng. Tôi vừa mới gội đầu, đổi lại quần áo mới."

Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, vẫn cầm tay lái, tiếp tục chạy về phía con đường hoa Phượng phía trước.

"Chúng ta phải đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười hỏi.

"Đi ăn cơm a" Tô Thụy Kỳ cười nói.

"Tôi nói đi ăn cơm ở đâu?" Đường Khả Hinh nhìn anh cười, bản thân mình cũng không nhịn được cười.

"Muốn ăn sushi. Được không?" Tô Thụy Kỳ cười nói.

"Tốt" Đường Khả Hinh ôm túi xách, hết sức hài lòng gật đầu một cái.

"Nghe lời vậy." Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, vòng một khúc cua lớn, chạy tới con phố nhà hàng Nhật Hàn.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào nói: "Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được, cho nên anh nói đi nơi nào thì đi nơi đó, tôi không có vấn đề ."

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, tiếp tục chăm chú lái xe, nói: "Xem ra hôm nay tâm trạng của cô thật tốt."

Đường Khả Hinh nghĩ tới công việc hôm nay, nhìn anh thật lòng nói: "Khi tôi nhận được tiền lương, nhất định phải mời anh ăn một bữa cơm thật là thật là thật là ngon!"

Tô Thụy Kỳ nghe nhiều chữ "thật là" như vậy cũng không nói nữa, cách loại bỏ kí ức có chút nhẹ nhõm, anh chăm chú lái xe, chạy nhanh đến trước một nhà hàng Nhật nổi tiếng, ngừng lại đậu xe, vặn chìa khóa, thuận tiện nói: "Cô không cần xuống xe trước, chiếc SUV hơi cao, cô mang giày cao gót cao như vậy, cẩn thận té ngã."

Đường Khả Hinh tay vịn cửa xe, xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đã đẩy cửa xe ra, đi xuống xe trước, đi vòng qua xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe nhìn mình vươn tay. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ lịch sự như vậy đành phải đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, có chút ngạc nhiên nói: "Anh thật sự rất cẩn thận a, như vậy cũng chú ý đến?"

Tô Thụy Kỳ cẩn thận nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, để cho cô đi xuống xe, đợi cô đứng vững thân thể, mới nói: "Có một buổi tối, tôi vừa mới từ trong tiệm chuẩn bị về nhà, có một nữ khách muốn nhờ tôi đưa cô ấy đoạn đường, kết quả lúc cô ấy xuống xe, không cẩn thận té ngã, phải nghỉ lại qua đêm trong nhà của tôi."

Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, dưới ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, thật sự hết sức đẹp mắt, nhất là phong cách, khẳng định rất hấp dẫn các cô gái trẻ tuổi, cô tò mò hỏi: "Vậy. . . . . . Sau đó thì sao?"

Tô Thụy Kỳ đóng cửa lại, cầm chìa khóa, nhấn hệ thống bảo vệ mới nói: "Vậy cũng chỉ có thể để cho cô ấy đến nhà tôi nghỉ qua đêm ."

Đường Khả Hinh sửng sốt một chút, chớp mắt một cái.

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, không nhịn được cười nói: "Thế nào? Chuyện này rất bình thường, chỉ ở qua đêm."

Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, phát hiện nhà hàng rất xa hoa, nằm trên dốc, hôm nay mang giày cao, cho nên cô đi có chút cố hết sức, Tô Thụy Kỳ thuận tay nắm chặt cánh tay của cô, dắt cô đi về phía trước.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nở nụ cười.

"Đi cho vững! Nếu cô mang giày cao gót bị té ngã, tôi có thể sẽ mang cô về nhà nghỉ qua đêm." Tô Thụy Kỳ cười nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, không nhịn được vui vẻ cười nói: "Tôi biết ngay, sẽ không! Này, sau đó như thế nào?"

"Cô tò mò làm gì?" Tô Thụy Kỳ dắt Đường Khả Hinh đi vào nhà hàng Nhật, đi gần tới cửa gỗ gần mười mét hai, cánh cửa mở ra, sau đó nhìn thấy một đại sảnh cũng không bài biện phong theo phong cách Nhật truyền thống, mà là sàn nhà gỗ màu thạch anh, bố trí chiếc bàn lùn màu đen, còn có đệm ngồi hai bên, lầu hai là phòng VIP trang nhã, trong mỗi phòng trang nhã cũng treo đèn lồng màu đỏ rất sáng.

"Bởi vì. . . . . . Tôi rất ngạc nhiên a. . . . . ." Đường Khả Hinh thật lòng nói.

Tô Thụy Kỳ muốn một căn phòng VIP trang nhã lầu hai, sau đó cùng đi Đường Khả Hinh lên lầu, cười nói: "Sau đó. . . . . . Tôi đưa cô ấy về nhà. Còn có thể làm sao? Nhà tôi quá chật không chứa được hai người."

"Cô. . . . . . Cô ấy rất thất vọng phải không?" Đường Khả Hinh càng tò mò hỏi.

Tô Thụy Kỳ quay mặt sang nhìn cô, bật cười nói: "Thì ra cô để ý thái độ của cô ấy?"

"Đúng vậy" Khả Hinh ngây ngốc nói.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô cười, dưới sự hướng dẫn của cô gái người Nhật Bản, đi hết cuối hành lang, kéo ra một cánh cửa gỗ bên trái cửa một phòng trang nhã mời bọn họ đi vào, không ngờ Đường Khả Hinh mỉm cười quay đầu, nói với Tô Thụy Kỳ: "Tôi muốn đi toilet một chút."

"Tốt. Lúc trở lại, đừng đi nhầm phòng." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

"Sẽ không!" Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời liền để cho Tô Thụy Kỳ đi vào trước, mình chuyển qua hành lang thật dài đi tới phòng rửa tay, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khung cảnh xung quanh, thật sự cảm thấy khung cảnh nơi này rất sang trọng, thậm chí cô nghe được một trong phòng có vài người giới chính trị, đang nói chuyện chính trị, cô không dám lắng nghe, liền nhanh chóng đi vào toilet, một lát sau cô đi ra ngoài rửa tay, nhận lấy khăn lông nóng nhân viên phục vụ ở một bên đưa tới, nhẹ nhàng lau tay, cười nói: "Cám ơn."

Cô lau xong khăn lông, nhanh chóng đi về phía vừa mới tới, dựa vào trí nhớ rất tốt của mình, nhớ trước phòng Tô Thụy Kỳ có treo một đèn lồng khắc hình con rồng, cô rất nhanh tìm đến căn phòng kia, liền hả hê cười một tiếng, đôi tay kéo ra một cánh cửa, vui vẻ cười nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tìm được chứ?"

Sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, bị dọa sợ không nhẹ nhìn trong phòng có mấy người đàn ông giống như là quan chức cao cấp đang ngồi, trong ngực ôm mấy cô gái trẻ tuổi, thoáng chốc tất cả đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc và đề phòng nhìn mình, quan trọng nhất là . . . . . Cô chớp mắt to, sau ót lạnh lẽo, có thể nhìn thấy Tổng Giám đốc vĩ đại Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc âu phục màu đen, trầm mặt nhìn mình lộ ra vẻ không thể tin nổi!

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tinh thần tức khắc rối loạn, cho rằng mình đã xuyên không rồi, nếu không tại sao lại ở nơi này lại gặp anh? Không có vệ sĩ, không có thư ký, không có bảo vệ rầm rộ, thậm chí khi mỗi người đàn ông khác ôm một cô gái, anh có thể một mình ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt anh vẫn thâm trầm, thậm chí có chút không vui đến nhìn mình, cô cố gắng miễn cưỡng cười cười, cúi người xuống, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi nhầm phòng. . . . . ."

"Lại đi nhầm ?" Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày nhìn cô nói.

"Lần này đi nhầm thật, không quấy rầy anh. . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, khẽ cắn môi dưới cẩn thận muốn kéo cánh cửa lại.

"Đứng lại!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

"À?" Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

"Vào đi!" Tưởng Thiên Lỗi im lặng nói xong, rồi nhìn mấy quan chức phía đối diện, mỉm cười nói: "Xin lỗi, cô ấy đến chậm."

"Thì ra Tưởng Tổng hẹn người đẹp. Không nói sớm, không trách được lúc nảy không cần bạn gái. Mời vào, mời vào." Một quan chức kêu Khả Hinh đi vào ngồi.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, một bàn tay kéo cửa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ có chút cầu cạnh nói: "Bạn của tôi. . . . . Tôi . . . . .. . . . . . Ở đây. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức không dám từ chối, cẩn thận nhìn về phía mấy vị quan chức miễn cưỡng cười cười, cởi ra giày cao gót, chân trần cẩn thận đi vào bên trong phòng, thấy mấy cô gái mặc kimono đang ở trong ngực mấy quan chức, rót rượu, cô nhìn mặt đỏ tới mang tai, bối rối nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hết sức khó khăn đi tới trên nệm lót kiểu Nhật bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút luống cuống nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh.

Tưởng Thiên Lỗi giống như không có việc gì xảy ra, vươn tay kéo váy ngắn trên đùi cô, cầm chai rượu, tự mình rót một chén rượu cho Đường Khả Hinh rồi tiếp tục nói chuyện tổng tuyển cử nguyên thủ quốc gia lần này với một quan chức...

Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút không thể tin nổi cúi đầu, nghe một quan chức nói, lần này bầu cử, đại khái sẽ là người nào đó có khả năng đắc cử cao nhất chức vị nguyên thủ quốc gia, sau đó ai đó sẽ nắm giữ quyền kinh tế ở trong tay, tán gẫu chuyện như vậy không trách được không người nào dám hầu hạ, cô có chút căng thẳng chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái.

Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô, chỉ bàn về tình hình quốc gia, vừa vươn tay gắp một khối bánh mì sandwich, chấm một chút mù tạt, đưa đến trong đĩa của Đường Khả Hinh.

Một trong những vị quan chức cao cấp nhìn Tưởng Thiên Lỗi liên tục rót rượu, gắp bánh mì sandwich cho bạn gái ở bên cạnh, còn tỉ mỉ chú ý đến mới vừa rồi anh kéo váy ngắn trên đùi cho Khả Hinh, liền mỉm cười nói: "Người đẹp của Tổng giám đốc Tưởng thật sự có phúc lớn."

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, quay mặt sang nhìn cô mang theo giọng ra lệnh, nói: "Ăn một chút đi."

"Vâng..." Đường Khả Hinh thở dài một hơi, nhìn thấy mấy cô gái Trung Quốc mặc kimono Nhật Bản phía đối diện tựa vào trong ngực một quan chức, vẻ mặt hâm mộ nhìn mình. Dĩ nhiên, các cô ngồi ở trong lòng những người đàn ông, nếu không phải là béo mập thì là già khụ, cô quay mặt sang nhìn thấy một bên mặt Tưởng Thiên Lỗi hoàn mỹ như pho tượng, cô lập tức cầm đũa gắp sushi đưa tới trong đĩa bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: "Tổng giám đốc, tôi... Bạn của tôi ở cách vách, tôi chỉ ngồi một lúc, giờ phải đi rồi..."

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, đột nhiên vươn tay nắm eo của Đường Khả Hinh, kéo mạnh ôm cô vào trong ngực của mình, cúi xuống chóp mũi sát mặt cô, hỏi: "Em nói cái gì? Tôi không nghe rõ..."

Ánh mắt của anh rất lạnh và không vui!

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, hoảng sợ đến trái tim phanh phanh nhảy, không dám chống lại, bởi vì sáng nay anh đã chính thức trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, nhờ anh, cuộc sống của mình lại thấy ánh mặt trời...

Cô thở mạnh một hơi, tựa vào trong lồng ngực kiên cố và ấm áp của anh, bị hoảng sợ đến không dám nói tiếng nào, tay cầm đũa, há miệng run rẩy kẹp khối sushi đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi, nuốt một cổ họng khát khô, nói: "Tôi mời... Ăn... Ăn... Ăn sushi..."

Tưởng Thiên Lỗi nghe cô nói lời này, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, nhìn ánh mắt cô run rẩy, chậm rãi cúi xuống ăn khối sushi kia, nhai chậm rãi.

Trên mặt Đường Khả Hinh kéo ra một nụ cười khó coi, hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, nhất là mình mập mờ ngã ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, cánh tay kia giống như gọng sắt, vẫn còn kềm chế mình thật chặt, cô muốn khóc...

Dưới cái nhìn trừng trừng của nhiều người, Tưởng Thiên Lỗi gắp lên một khối sushi bạch tuộc, chấm mù tạt, đưa tới miệng Đường Khả Hinh, nói: "Ăn đi."

"Tôi không thích ăn bạch tuộc..." Đường Khả Hinh yếu ớt nói ra, con ngươi trợn to, lại nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi không vui, cô nuốt một ngụm nước bọt, chấp nhận há miệng ra.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhét khối sushi bạch tuộc vào trong miệng cô, ôm lấy cô, nhìn cô ăn thế nào.

Đường Khả Hinh thật đáng thương, thật sự không thích bạch tuộc, vừa muốn nhai mấy cái, không ngờ trong miệng có chút cảm giác kích thích, trong chớp mắt lan rộng, tròng mắt cô trừng to, thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, biết anh vừa mới động tay chân ở trong sushi, ít nhất trong sushi này có một tấn mù tạt. Bình thường, cô không chịu nổi nhất chính là mùi vị nặng của mù tạt. Dần dần, cô không chịu nổi, bưng chặt miệng, thở hổn hển, cảm thấy mùi vị mù tạt nồng đậm đến nỗi khiến cho người ta không chịu được, kích thích vào não, sặc làm cho mình không thở nổi, nước mắt ào ào chảy xuống...

"Ha ha ha..." Có một vị quan chức cao cấp nhìn thấy bộ dáng của Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, tất cả mọi người cũng đều nở nụ cười.

Đường Khả Hinh vẫn còn bị cay mù tạt, nước mắt chảy thê thảm.

Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ một tiếng, bá đạo ôm chặt Khả Hinh vào trong ngực, khẽ vuốt ve eo thon của cô, giống như hết sức cưng chiều, cúi xuống, hôn lên trán của cô, nói: "Không ngờ sợ mù tạt như vậy!"

Chương 85: Rượu giao bôi

Đường Khả Hinh bị anh hôn, cả người như bị điểm huyệt, trừng lớn con ngươi nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cầm lên một ly rượu, đưa đến môi Đường Khả Hinh, nói: "Uống."

Đường Khả Hinh thật sự bị mù tạt sặc đến không chịu nổi, vội vàng cúi đầu, uống một hớp rượu xuống bụng, nhất thời cảm giác khoang miệng cay xè, cay đến nổi không chịu đựng được, nóng bức làm cho đầu cô đầy mồ hôi, thở mạnh.

Các quan chức bật cười lên, khen bạn gái Tổng Giám đốc Tưởng thật biết điều.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười không nói gì, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh hôm nay để tóc ngắn, so với hôm qua mát mẻ hơn, nhất là chiếc váy ngắn xương cá cô mặc vừa người hợp mốt, lộ ra đường cong bộ ngực hoàn mỹ, eo thon, cánh tay trơn bóng trắng nõn, có cảm giác tươi mát, anh im lặng không lên tiếng, đưa cánh tay to lớn ôm chặt bả vai của cô, để cho cô ngã vào trong ngực của mình, dùng bàn tay của đàn ông khẽ vuốt ở trên cánh tay mát lạnh của cô, giống như đang hưởng thụ cảm giác mát mẻ trên cánh tay cô. . . . . .

Trên mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra vẻ phản kháng, muốn vung tay lên từ chối anh vuốt ve, không ngờ bị anh nắm càng chặt hơn, cô có chút vô tội ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Tổng Giám đốc Tưởng đối với sự kiện Thị Trưởng Tần bị ám sát không thành ở tháng trước có ý kiến gì không?" Một quan chức mỉm cười cầm ly rượu, hỏi Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh trong ngực, tay cầm ly rượu, xoay tròn rượu trong ly, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "Trên trường chính trị phân tranh quyền lợi, không thể tránh khỏi bị đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Chỉ là Thị Trưởng Tần làm học trò của Thủ tướng, cho dù là thành tích chính trị hay là thành tích cá nhân cũng rất được khen ngợi, có lẽ sự kiện lần này tôi cảm thấy nguyên nhân cũng không phải nhắm vào cá nhân của anh ta, hiện tại tạm thời vẫn chưa có gì rõ ràng, tôi không thể suy đoán."

"Có tin đồn bởi vì anh ta đình chỉ dự án dưới nước khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng, cho nên đưa đến sự kiện ám sát lần này, Thủ tướng vì bổ dao, mà đặc biệt an bài ngày hôm qua giúp nạn thiên tai biểu diễn để lấy tiền cứu tế, có thể thấy được Thủ tướng hết sức ưu ái đối với Tổng Giám đốc Tưởng a. . . . . ." Một trong những vị quan chức mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy cười nhẹ nói: "Mặc kệ tham chính hay là thương trường, có thể kích thích tăng trưởng kinh tế quốc gia lâu dài, đây là kỳ vọng của Thủ tướng ký thác đối với chúng tôi, về tin đồn thổi, từ trước đến giờ tôi không quan tâm."

"Tất nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng giàu có hàng đầu, trong mắt chưa bao giờ có Thị Trưởng Tần Vĩ Nghiệp" Người khác tỏ rõ lập trường, sau đó mấy người đàn ông mỉm cười cụng ly.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực anh, nhìn thấy mấy người đàn ông cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng, cô có chút vội vã tính toán thời gian, nghĩ tới Tô Thụy Kỳ không tìm được mình, có thể lo lắng cho mình hay không.

Tưởng Thiên Lỗi uống xong ly rượu, hai mắt lóe lên nhìn thất vẻ lo lắng trên mặt cô cũng không nói gì, đưa cái ly không tới trước mặt cô rồi nhìn cô.

"À?" Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn cái ly không trong tay anh!

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn anh một cái, sau đó thấy mấy cô gái nhỏ ở phía đối diện đang mỉm cười cầm chai rượu rót rượu cho mấy vị quan chức, cô liền cũng nhanh nhạy cầm chai rượu rót đầy một ly rượu cho Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cầm ly rượu kia vẫn không nhúc nhích nhìn cô.

Đường Khả Hinh chớp mắt to, có chút không hiểu nhìn anh, không hiểu dụng ý của anh.

Có một quan chức ở đối diện, bật cười nói: "Tiểu thư, cô không biết quy định ở nơi này sao? Tổng Giám đốc đã uống ba ly, bây giờ muốn cùng cô uống ly rượu giao bôi. Đây là cách chúng tôi đến nơi này giải trí! Còn không mau uống? Đây là Tổng Giám đốc Tưởng coi trọng cô."

"À?" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn ánh mắt cứng rắn và bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, cô nhăn mặt suy nghĩ, chơi cái gì hay không chơi, cố tình muốn uống rượu giao bôi ?

"Tiểu thư, nhanh lên một chút! Chúng tôi uống hết rồi!" Có một quan chức trông vui tính cười nói: "Không phải lần đầu ra ngoài với Tổng Giám đốc Tưởng chứ? Lần đầu phải ra mắt, đây là chuyện không thể tin được"

Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh vẫn còn đang nâng ly nhìn mình, cô bị vào thế bí, bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành phải nâng lên ly rượu nhỏ đặt ở trước mặt, xoay người lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lại nghiêng người tới, giơ lên cái ly trong tay. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nghiêng người tới, hai người nhìn nhau, rốt cuộc vươn tay móc cánh tay của đối phương, sau đó cùng nhau cúi đầu xuống, uống ly rượu trong tay mình.

"Tốt! Ha ha ha. . . . . ." Mấy quan chức nhất thời vỗ tay tán thưởng.

Đường Khả Hinh uống cạn sạch ly rượu, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó cúi đầu nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn người giống như mang theo một cỗ độc, thu hút hồn phách, mặt của cô đỏ lên, nhẹ nhõm mở ra tay của anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng đặt cái ly xuống, lại vươn tay ôm lấy Đường Khả Hinh, tiếp tục trò chuyện có liên quan chính trị kinh tế với một quan chức, đang lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một vệ sĩ áo đen nhanh chóng đi tới, sau đó ghé bên tai một quan chức, nói một câu, sắc mặt của bọn họ hơi thay đổi, ngay lập tức nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Xin lỗi, Tổng Giám đốc Tưởng tạm thời có việc, chúng tôi phải đi trước. Hôm nay thất lễ, hôm nào lấy rượu tạ tội."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền mỉm cười nói: "Nếu sếp Lưu có chuyện quan trọng, hôm nay đến đây là kết thúc thôi."

Mọi người chào lẫn nhau, đứng lên, Đường Khả Hinh cũng vội vàng đứng lên thật nhanh muốn đi ra ngoài, cánh tay lại bị người kéo mạnh, cả người cô ngã mạnh vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, ngẩn đầu lên ngạc nhiên nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không biến sắc, cầm bàn tay nhỏ bé Đường Khả Hinh, ước lượng cánh tay của mình, mới cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ nhìn anh nhưng bàn tay nhỏ bé không nhịn được ôm cánh tay của anh, tựa vào bên cạnh anh.

Tưởng Thiên Lỗi dắt Đường Khả Hinh cùng mấy quan chức khác đi ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói hôm nay dùng cơm vui vẻ, bà chủ quán ăn Nhật mặc ki-mô-nô, dẫn ba tiếp viên cùng nhau nhìn về phía ba người gấp eo 90 độ, nói: "Quý khách, ngài muốn đi."

Có một quan chức dừng chân cùng bà chủ tán gẫu mấy câu, Đường Khả Hinh nghiêng mặt gấp gáp muốn quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tô Thụy Kỳ. Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy sự khác lạ của cô, nhanh chóng vươn tay nắm chặt eo nhỏ của cô, để cho cô nhích lại gần mình.

"Anh....." Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, có chút không thoải mái, muốn dịch chuyển thân thể lại bị anh nắm càng chặt hơn, cô thật không có biện pháp ngẩn đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: "Tổng....tổng....tổng...giám đốc...Tôi thật sự không có cách nào ở chỗ này, tôi còn có bạn bè...."

Tưởng Thiên Lỗi lại xoay người mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, khẽ hôn vành tai của cô, mới nhẹ nhàng nói: "Tôi cho cô biết, trước mặt cô là quan chức cao cấp nhất quốc gia, mới vừa rồi cô đi nhầm vào phòng như vậy, có biết rất nguy hiểm không? Những chuyện cơ mật, cô nghe nửa câu cũng có thể sẽ đưa tới họa sát thân! Nếu bây giờ cô không muốn làm phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi tôi, cô có thể đi! Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, không phải mỗi lần tôi đều sẽ cứu cô! Mỗi lần cô cũng sẽ không may mắn như vậy!!"

Trái tim Đường Khả Hinh chợt lạnh, nhớ tới mới vừa rồi những quan chức kia, nói đến các sự kiên ám sát thì thái độ lạnh lùng có chút đáng sợ, nhất thời thân thể của cô nhũn ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến không dám thở mạnh.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩn mặt lên, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn thấy mấy quan chức đã chào hỏi xong với bà chủ, liền mỉm cười đi khỏi, anh cũng đỡ Đường Khả Hinh đã sợ đến cả người không còn hơi sức đi ra khỏi nhà hàng Nhật, bên ngoài tất cả xe của chính phủ đã chuẩn bị từ lâu, Tưởng Thiên Lỗi và bọn họ bắt tay, mỉm cười nói hẹn gặp lại, mới xoay người nhìn thấy tài xế lái chiếc Rolls-Royce về phía minh, dừng ở bên cạnh mình, Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Khả Hinh, im lặng không lên tiếng ngồi vào phía sau, sau đó ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ lên mái tóc cô, mới để cho tài xế đóng cửa xe, quay đầu nhìn quan chức phía ngoài cửa sổ, mỉm cười ý bảo hẹn gặp lại....

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim nhảy phanh phanh, ở trong ngực anh ngẩn đầu lên vừa vặn thấy Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, lúc này vẻ mặt trách cứ nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, mới vừa muốn mở ngực của anh tránh thoát, thế nhưng anh lại ôm lấy thân thể của cô, lạnh lùng nói: "Nếu như ba năm trước đây, có tự giác như vậy thật tốt."

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của mình, dựa vào trong lòng ngực kiên cố của anh, cô chớp mắt vẫn có chút lưu luyến nhìn ngoài cửa sổ, xem có bóng người quen thuộc hay không.

Chiếc Land Rover SUV màu đen dưới ánh mặt trời, ánh kim loại lóe sáng.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, cũng nhìn trong kính chiếu hậu chiếc Land Rover, chạy ngược hướng mình, mới vừa rồi quả thật anh nhìn thấy Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi đi ra, sau đó ôm nhau chung một chỗ, ngồi vào torng chiếc Rolls-Royce, thậm chí anh thấy Tưởng Thiên Lỗi hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh không hiểu tình huống như thế, nhưng chỉ ngồi ở trong xe, mặc cho gió lạnh phất qua gương mặt.

Vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại nhà, anh lạnh lùng nhấn nút tắt, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thở nhẹ một hơi.

Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy như bay trên đường.

Sau khi Tưởng Thiên Lỗi xác định đoạn đường an toàn, trong chớp mắt buông Đường Khả Hinh, trầm mặt ngồi ở một bên, sửa sang lại âu phục của mình, thậm chí phủi phủi bụi bặm trên người mình.

Đường Khả Hinh nhìn người này.

"Nhà cô ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn xe chạy nhanh trên con đường quen thuộc, cô chỉ vào trạm xe trước mặt, nói: "Dừng lại ở phía trước là được rồi, tôi muốn đi tìm người."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền không khách khí chút nào nói: "Ngày hôm qua vẫn còn ở phòng làm việc của tôi khóc sướt mướt, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, cầu xin tôi cho cô nơi an thân, hôm nay mặc váy giá trị xa xỉ, đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem ra tôi thật sự xem thường cô."

Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng run lên, nhìn anh, muốn giải thích lại nhìn vẻ mặt anh lạnh lẽo, vẫn cố nhịn cúi đầu không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn ánh mặt trời mãnh liệt chiếu ánh sáng trên đường, cả thành thị phản chiếu màu sắc tinh tế, xe chạy qua suối phun bọt nước bắn lên bốn phía, đám người đang chơi đùa xung quanh suối phun, cây ngô đồng trên đường tỏa bóng mát xanh nhạt, ấm áp thoải mái, anh khẽ chớp mắt, mới chậm rãi nói: "Dừng xe."

Xe chậm rãi dừng lại.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, vốn muốn nói tiếng cám ơn, cũng phát hiện anh ngại mình lắm mồm, liền im lặng đi xuống xe, sau đó hướng về phía bên trong xe anh, cung kính gật gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi không tiếp tục nhìn cô nữa, chỉ bảo tài xế lái xe.

Chiếc Roll Royce chậm rãi chạy về phía trước.

Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe chạy xa dần, nhớ tới hoàn cảnh từ hôm qua tới hôm nay, cô đột nhiên cảm giác không còn hơi sức nhưng cũng xoay người đi về phía phương hướng quen thuộc.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nhìn Đường Khả Hinh trong kính trước xe, giống như ba năm trước đây, một mình cô đơn đi về phía trước, làn váy màu hồng tung bay dưới cây ngô đồng, giống như một áng mây hồng, sắc mặt anh căng thẳng, cuối cùng quay mặt đi.

Một mình Đường Khả Hinh đi theo con đường có cây ngô đồng quen thuộc, đi qua nhà hát kịch, đi qua Tòa nhà hành chính thành phố, lại chuyển qua quảng trường, rẽ trái và đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy gốc cây ngô đồng trước tiệm tạo mẫu, dưới ánh mặt trời, tán cây xanh lộ ra sức sống mạnh mẽ, còn có một gốc cây Ngọc Lan trắng, cành lá xanh đang nhẹ nhàng lay động. . . . . . Ba năm rồi, nhìn hình ảnh này ba năm rồi, lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.

Đường Khả Hinh nghĩ tới hôm nay hẹn ăn cơm chung với Tô Thụy Kỳ, mình lại đi khỏi, không biết anh trở lại chưa?

Cô nghĩ tới đây, liền cẩn thận cất bước giống như thường ngày đi tới trước tiệm tạo mẫu, không dám đi vào, chỉ đứng ở dưới cây ngô đồng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh xuống lầu nói cười vài câu với khách hàng, thỉnh thoảng có thể thấy anh xuống lầu pha cà phê. . . . . .Lúc cô nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm: "Có thể vẫn chưa về hay không?"

Chiếc Land Rover màu đen từ bên kia đường phố dần dần lái tới, chậm rãi dừng ở cách đó không xa, Tô Thụy Kỳ dừng xe, tắt máy, rút khóa, cởi bỏ dây nịt an toàn, mới vừa muốn xuống xe, lại thấy phía trước có một bóng dáng rất quen thuộc đứng ở gốc cây ngô đồng, có chút căng thẳng nhìn vào trong tiệm, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút gấp gáp, nhưng vẫn không dám đi vào.

Tô Thụy Kỳ cứ ngồi ở trong ghế lái như vậy, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh ngoài cửa sổ, đứng ở dưới ánh mặt trời, có chút gầy gò, có chút đáng thương.

Đường Khả Hinh vẫn chăm chú ngắm nhìn bên trong, lại nghe một hồi tiếng kèn sau lưng làm cô giật mình, cô xoay người nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen, đang dừng ở trước mặt của mình, Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, cô cũng vui vẻ cười.

Tô Thụy Kỳ đẩy cửa xe, đi xuống xe, trong tay mang theo một cái túi xách màu trắng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa cho cô: "Cô đang đợi cái này sao?"

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ một lát, mới nhận lấy túi xách, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi lúc chúng ta đi ăn cơm, tôi . . . . ."

"Không có việc gì" Tô Thụy Kỳ nhìn cô mỉm cười nói: "Cô có lý do của mình, không cần nói cho tôi biết."

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ bình thản vẫn giống như bình thường, trong lòng của cô cảm thấy rối rắm, ngược lại không dám nói nhiều nữa, chỉ ôm túi xách, cúi đầu, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ, nói: "Cô tìm tôi còn có việc sao? Hôm nay tôi có chút bận việc, có một lô hàng châu báu từ Âu châu đưa tới."

"Không có. Đã quấy rầy anh. Hôm nay thật vô cùng xin lỗi. Ách. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn kết thúc đề tài, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lúc nãy anh ăn cơm chưa?"

Tô Thụy Kỳ chỉ cười cười, mới nói: "Chưa. Tôi không có thói quen ăn cơm một mình cho nên thường xuyên ăn chung cùng nhân viên. Tôi đã bảo nhân viên chuẩn bị cơm trưa cho tôi rồi. Không cần lo lắng. Về sớm một chút đi. Buổi chiều ánh mặt trời rất nóng, đừng phơi nắng."

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy chỉ đành phải gật đầu một cái, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói cám ơn một tiếng, liền xoay người im lặng đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, từng bước từng bước thật mềm mại đi về phía trước, anh đột nhiên nhìn về phía cái bóng lưng kia, hỏi: "Ngày xưa, cô là một người thế nào?"

Đường Khả Hinh đứng ở tại chỗ, nhìn con đường phía trước, cũng không có xoay người, chẳng qua cảm thấy hỏi đến vấn đề này mình có phần bị tổn thương, hai mắt của cô có chút đỏ bừng, suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc sâu kín xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ cách đó không xa, mỉm cười nói: "Tôi thật sự muốn quên quá khứ mình là một người thế nào, thậm chí tôi hy vọng quên tất cả các ký ức bắt đầu từ lúc khuôn mặt bị hủy, như vậy tôi sẽ không có giãy giụa, không có khổ sở, không có bi thương."

Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu.

Đường Khả Hinh để kiểu tóc ngắn, có chút xinh đẹp và dịu dàng cười nói: "Anh biết không? Ngày xưa mẹ luôn nói tóc của tôi đẹp nhất, vừa đen vừa bóng lại dài, thật ra tôi thật sự rất thích mái tóc dài của tôi, nhưng lúc tôi bị hủy gương mặt, là anh tự tay giúp tôi cắt bỏ mái tóc dài mà tôi thích nhất, khi đó tôi biết ngay, tôi nhất định phải buông tha thứ mình thích nhất, nếu không, tôi không sống nổi, bởi vì lưu luyến quá khứ đối với tôi là một chuyện rất tàn nhẫn."

Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô.

Ánh mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười khổ rồi sâu kín nói: "Cho nên.... Anh hỏi trong quá khứ, tôi là một người thế nào, tôi chỉ có thể trả lời anh, tôi quên rồi..."

Cô nói hết lời liền lạnh nhạt xoay người đi khỏi, bước chân giống như lúc ban đầu, từng bước, từng bước đi về phía trước.

Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên muốn cất bước tiến lên trước, cuối cùng nhìn bóng lưng kia sao quá cô đơn, anh ngừng lại.

Cô quen biết anh vào một chiều mùa đông, mặc dù toàn bộ thế giới nặng nề nhưng bầu trời vẫn phát ra tia sáng mặt trời chiếu vào trong thế giới của bọn họ.

"Ông chủ." Mary từ trong tiệm đi ra, nhìn Tô Thụy Kỳ nói, "Châu báu nước Pháp đã đến."

"Ừ." Tô Thụy Kỳ xoay người đi vào trong tiệm, sau đó đi lên lầu ba, nhìn thấy mấy tủ sắt đặt ở trước mắt, anh im lặng đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng mật mã mở chốt an toàn của cái tủ, từ bên trong lấy ra một viên kim cương màu lam, nhìn kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng thành tín, anh đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước, cô nằm úp sấp ở phía sau, hôn mặt của mình, cười nói: "Hiện tại em trở nên xinh đẹp rồi, em có tất cả, cho nên em không muốn quá khứ của em, em muốn vứt bỏ nó! Em không cần quá khứ của em! Em muốn sống mỗi ngày thật vui vẻ! Tương lai mới là tốt đẹp nhất! Anh nói có đúng hay không? Cho nên anh nhất định phải làm cho em trở nên xinh đẹp hơn! Ricky, anh có một đôi tay thần kỳ, giống như tay của thiên sứ mang đến cho em một khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho em hạnh phúc, cho em tất cả, tất cả."

Tô Thụy Kỳ cầm cái hộp châu báu, dựa vào tủ sắt ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, nhìn một chỗ nào đó trước mặt, khẽ thở dài.

Đột nhiên vào lúc này, gió êm dịu lất phất thổi đến.

Tô Thụy Kỳ hưởng thụ một chút gió mát mẻ, sâu kín nhắm mắt lại muốn yên tĩnh một chút, cũng đang lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân, anh mở hai mắt ra, nhìn thấy trong tay Mary cầm cái hộp vuông màu đen, anh nhìn Mary, hỏi: "Chuyện gì?"

Mary nắm cái hộp vuông, mỉm cười đi tới nói: "Cô gái mà anh vẫn cắt tóc cho cộ ấy, mới vừa rồi quay lại nói muốn tôi giao cái này cho anh."

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ngạc nhiên vươn tay nhận lấy cái hộp vuông, đứng lên nói với Mary: "Cô đi xuống thôi."

"Vâng." Mary mỉm cười gật đầu, xoay người đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ nắm cái hộp, đi tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, đem cái hộp đặt ở trên bàn làm việc, đưa mắt nhìn một lúc rốt cuộc mở ra, đột nhiên thấy bên trong để nhiều loại sushi, còn có một đôi đũa bạc, anh chợt cảm thấy tò mò cầm cái hộp lên nhìn sushi bên trong, tất cả bày rất đẹp mắt, trên mặt của anh lúc ban đầu là nghi ngờ rồi đến tò mò, cuối cùng hiện lên một chút dịu dàng, rốt cuộc anh không nhịn được cười một tiếng. Mới đưa tay vào cầm một khối sushi nếm thử một chút, lại phát hiện bên trong còn có tấm thẻ nhỏ màu hồng, anh tò mò cầm tấm thẻ nhỏ mở ra, trên đó viết một bài hát tiếng anh 'Spring I love you best'

[centre] I wish I had someone who suddenly arrived,

Em ước có ai đó bất chợt đến bên em,

And show me how the flower grow and come out in winter field,

Và chỉ cho em những bông hoa lớn lên và vươn mình trên cánh đồng tuyết,

I wish I had someone new, tender to my heart,

Em ước có ai đó nhẹ nhàng tiến vào trái tim em,

Someone who will share me precious time,

Ai đó sẽ chia sẻ cùng em những khoảnh khắc quý giá,

Someday you find me in the hands of the wind,

Rồi đây anh sẽ tìm thấy em nơi trong vòng tay những cơn gió.

Sau giờ trưa, lần đầu tiên anh cười thả lỏng và thoải mái. Anh đưa mắt nhìn chằm chằm lời bài hát 'Spring I love you best' trên tấm thẻ nhỏ, hai mắt phản chiếu ánh sáng nóng bỏng, trên mặt nở nụ cười cảm động...vừa ăn vừa chăm chú vào công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro