C86 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86: Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc

Ba ngày sau!

Hôm nay Đường Khả Hinh chính thức đi làm tại Khách sạn Á Châu!

Sáng nay ánh mặt trời rực rỡ, trời lam biển biếc, sóng biển xô bờ mãnh liệt, vô số thuyền buồm và người yêu thích đua thuyền lao vùn vụt ở trên mặt biển, trên mặt mọi người đều nở nụ cười tràn đầy nhiệt tình.

Trên đường xe buýt chậm rãi dừng ở Trạm cách khách sạn không xa, có mấy đứa bé người Anh mang giày trượt pa-tanh, ngồi ở Trạm cũng đang chờ xe buýt.

Cửa xe mở ra!

Hôm nay Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương, váy ngắn màu đen, khẽ vuốt tóc mái ngắn mềm mại, khuôn mặt tươi cười đi xuống xe, thấy mấy đứa bé người Anh đang đứng ở Trạm, đang thi nhau trượt pa-tanh vòng vòng, nhất thời tâm trạng cô rất tốt vẫy tay về phía mấy đứa bé mỉm cười nói: "Hi. . . . . ."

"Hi. . . . . ." Mấy đứa bé người Anh cũng mỉm cười chào hỏi Khả Hinh.

Khả Hinh nhìn bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi mình, cô nhất thời cảm động cười một tiếng, đứng ở dưới ánh mặt trời, nghe gió biển mát mẽ thổi tới hít mạnh một hơi, xoay người nhìn lên tòa nhà Khách sạn Á Châu to lớn ở trước mặt! Nó lấy hình dáng của chiếc thuyền giương buồm lên, ánh sáng màu bạc, lóe sáng rực rỡ. Cô cảm thán nhìn tòa kiến trúc này, nghĩ tới má trái mình không trọn vẹn, đột nhiên đưa tay lên cao, xòe tay che ánh mặt trời.

Cô cười thật vui vẻ.

Cô vui vẻ xách theo túi xách mới vừa muốn đi bộ vào trong khách sạn, lại nghe được có người khẽ nói Tổng Giám đốc tới, cô cùng rất nhiều đồng nghiệp đứng ở chỗ không xa, nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce từ nơi xa lái tới gần, một đoàn xe hơi xe sang trọng màu đen số lượng có hạn chạy theo phía sau, tất cả mọi người bàn luận xôn xao một chuyện: "Nghe nói tháng này Tổng Giám đốc muốn chính thức tổ chức lễ đính hôn !"

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía một trong hai người đồng nghiệp, họ khe khẽ nói tiếp: "Bởi vì vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc ở nước ngoài đã lâu, nghe nói rốt cuộc bây giờ phải trở về nước. Cho nên Chủ tịch muốn nhân cơ hội này tổ chức đính hôn."

"Chủ tịch?" Đường Khả Hinh nhất thời nhớ đến người đàn ông phó thác cho mình chai rượu đỏ kia.

"Chính là cha của Tổng Giám đốc, nghe nói vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc có danh xưng hoa hồng Phương Đông, chúng ta vẫn chưa gặp qua đâu". Có một nữ đồng nghiệp thật hâm mộ nói.

"Chậc! Cô nằm mộng đi, cô còn muốn nhìn thấy vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc sao, bình thường ngay cả mặt của Tổng Giám đốc chúng ta cũng rất ít nhìn thấy." Một nữ đồng nghiệp khác nói xong, rồi cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía trước nói: "Tới rồi, tới rồi, Tổng Giám đốc tới rồi."

Đường Khả Hinh nghe giọng nói hưng phấn của bọn họ cũng đón gió biển, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng ở đại sảnh khách sạn, Đông Anh cùng tất cả lãnh đạo cấp cao của khách sạn đứng ở một bên chờ rất lâu, bởi vì hôm nay các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn khách sạn Á Châu và tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu có cuộc hội nghị quyết định dự án xây dựng khách sạn đáy biển gần đây đã đầu tư gần một trăm tỷ đô và hoạch định kế sách thu mua nhiều hòn đảo Gabon, cho nên hôm nay chính thức triển khai bỏ phiếu quyết nghị! ! Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên hai Tổng Giám đốc của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu tiến hành đối mặt!

Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, đón gió biển đi ra xe, phong cách nghiêm nghị đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce, nghe nói ông cố của anh có dòng máu quý tộc Anh quốc, người đàn ông này, bất cứ lúc nào càng nhìn càng lộ ra sức hấp dẫn chết người.

Tất cả nữ đồng nghiệp tức khắc đỏ mặt, muốn hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, im lặng không lên tiếng, đôi tay cài xong cúc áo âu phục, phong độ nghiêm nghị đi vào trong.

Đông Anh lập tức đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói với anh: "Ba giờ chiều hôm nay tiểu thư Tử Hiền tới phi trường, đã chuẩn bị xong xe cộ, hoa tươi đi đón cô ấy, 'phòng tổng thống' ở tầng chót để thưởng thức cảnh đẹp toàn thành phố cũng đã chuẩn bị xong. Cũng đã làm theo căn dặn của cô ấy, ở mỗi nơi đều chưng bày hoa Bách Hợp, còn có đầu bếp Pháp nổi tiếng làm buổi trưa hôm nay cũng đã đến khách sạn, anh ấy là đầu bếp nổi tiếng do Tiểu thư Tử Hiền chỉ định, tiểu thư chỉ ăn món ăn Pháp do anh ấy làm, còn có. . . . . . Chuyên gia hầu rượu cũng đã sẳn sàng."

"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, lạnh lùng đi vào trong.

Đông Anh nhanh chóng vừa đi vừa nói: "Hôm nay hội nghị hai bên dự định trong vòng mười lăm phút sau sẽ bắt đầu, lãnh đạo cấp cao toàn cầu cũng đã kết nối xong!"

"Ừm!" Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêm nghị đi về phía trước, chỉ là không ai biết, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, ở trong đầu anh thành hình bao nhiêu quyết sách.

"Thật sự rất đẹp trai a. . . . . ." Có một số nữ đồng nghiệp lộ ra bộ dáng si mê.

"Cô có nghe không? Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc a sắp về nước, sẽ phải sắp xếp xe đưa đón, hoa tươi, 'phòng tổng thống', còn có đầu bếp Pháp, chuyên gia hầu rượu, trời ạ. . . . . ."

"Người có tiền, không dùng tiền như vậy làm sao xài hết?"

Đường Khả Hinh đứng ở cách đó không xa, nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, đưa mắt nhìn rồi cười khổ một tiếng, xoay người đi làm việc.

Tòa nhà Hành chánh nhanh chóng mở ra!

Thư ký các bộ phận đều được phái tới, trong ngoài bận rộn hội nghị hai bên lần này! Phòng hội nghị hình bán nguyệt gần 4000 mét vuông đã ngồi đầy người rất náo nhiệt, trên vách tường bốn phía treo màn ảnh lớn tinh thể lỏng tượng trưng cho mỗi quốc gia, trên màn ảnh đều hiện lên hình ảnh chủ tịch chức vị cao nhất hoặc là Tổng Giám Đốc, tất cả thư ký đang cầm hộp điều khiển ti vi thử điều chỉnh từng LCD, lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị đang bàn tán dự án khách sạn dưới đáy biển có thể khởi công thuận lợi hay không.

Chuyện này đã công bố cho toàn bộ cổ đông bảy lần nhưng đều bị Tổng Giám Đốc tập đoàn Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên bác bỏ. Năm đó Tưởng Sĩ Chiêu và Trang Duy Mạnh là hai người sáng lập đứng đầu dùng cổ phần chung của công ty để sáng lập ra Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Khách sạn Á Châu, ban hành kỷ luật sắt cho hai tập đoàn lớn, quyết định tất cả sách lược, hai Tổng Giám đốc của hai tập đoàn phải tự mình ký tên mới có thể chính thức khởi động dự án, sở dĩ nhắm vào dự án khách sạn đáy biển lần này vì đã đầu tư gần 100 tỷ đô, Tưởng Thiên Lỗi muốn khởi công nhưng Trang Hạo Nhiên kiên quyết phản đối, cho nên hội nghị hôm nay là lần hội nghị lớn trong tất cả cuộc lần hội nghị của Khách sạn Á Châu nhiều năm qua!

"Tổng Giám đốc tới......" Có người đi vào thông báo trước.

Tất cả lãnh đạo cấp cao rối rít đứng lên, nghiêm túc chờ đợi.

Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng giống như quân vương, dứt khoát đi vào phòng hội nghị, mang đến ngàn vạn khí thế, vừa đi đến ngồi vào ghế dành riêng cho Tổng Giám đốc, vừa giờ tay ra hiệu cho lãnh đạo cấp cao cùng cổ đông ngồi xuống.

Mọi người chỉnh tề trật tự ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi vị trí Tổng Giám đốc, nhìn phòng hội nghị hơn bốn ngàn mét vuông, tập trung tất cả nhân tài xuất sắc nhất Tập đoàn Á Châu, trên mặt của anh hiện lên nụ cười, nói: "Bắt đầu đi"

"Vâng" Đông Anh nghe xong, lập tức cầm lên Microphone, tuyên bộ hội nghị hai bên bắt đầu!

Giám đốc nghe xong ngay lập tức gật đầu, từ chỗ ngồi đỏ thẫm đứng lên, cầm lấy hộp điều khiển TV đưa ngay chính giữa màn hình LCD, màn hình hiện lên trụ sở Tập đoàn Hoàn Cầu tại Anh quốc: ở trong phòng hội nghị, không khi tất cả người vô cùng mong đợi thì trong màn hình chỉ xuất hiện một chiếc ghế làm việc màu đỏ tại chỗ ngồi của Trang Hạo Nhiên, không có bất cứ người nào nữa, mọi người cùng nhìn nhau đều nghĩ một hội nghị quan trọng như vậy, Tổng Giám đốc Trang Hạo Nhiên đã đi đâu?

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện với chỗ ngồi của Tổng Giám đốc trong màn hình, nhìn chiếc ghế làm việc trống không, lại nhìn quả địa cầu trên bàn, dường như đang nghĩ đến người này và đang xoay quả địa cầu, thậm chí anh xoay quả địa cầu đến phương hướng Châu Á.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn trên mô hình địa cầu, có lẽ từ phía trên đó có thể nhìn ra một chút gì, lại nhìn đến vị trí của mình!

"Chuyện này......." Đông Anh hết sức ngạc nhiên và căng thẳng nhìn chiếc ghế làm việc đỏ thẫm phía đối diện, có chút không biết làm sao, cúi thấp đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn bình tĩnh nhìn chiếc ghế không có một bóng người trong video và mô hình địa cầu đã chuyển động, chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay kết thúc hội nghị tại đây."

"A......." Gần cả ngàn lãnh đạo cao cấp trong toàn trường từ các quốc gia Châu Á nghe được câu này cũng kinh ngạc kêu nhỏ: "Kết thúc như vậy sao?" Hôm nay cũng chưa nói gì mà?"

"Tổng Giám đốc Trang đã bảy lần bác bỏ dự án xây dựng khách sạn dưới đáy biển."

"Nhưng Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta muốn làm a." Có người lặng lẽ nói: "Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn phải họp chứ? Nhiều năm qua, Hoàn Cầu rất ít bác bỏ phương án của chúng ta, hơn nữa bọn họ cùng chúng ta nước sông không phạm nước giếng a."

"Cho dù thế nào đi nữa, mỗi bên nắm giữ 31% cổ phần công ty đối phương, loại phương án này không thể làm bừa."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xem thường nhận xét và ý kiến của tất cả lãnh đạo cấp cao, nghiêm nghị đứng lên, cài xong cúc áo âu phục, sải bước ra khỏi phòng hội nghị chứa gần ngàn người.

Đông Anh nhanh chóng đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tổng Giám đốc.... Hội nghị lần này thật không tiến hành sao? Lúc ấy chúng ta quyết định mở hội nghị hai bên thì Tổng Giám đốc Trang đã đồng ý có mặt, tại sao đột nhiên lại không tham gia vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ lạnh lùng bước nhanh về phía Văn phòng làm việc Tổng Giám đốc của mình.

Đông Anh dừng lại tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi đi về phía Văn phòng, suy nghĩ rất nhanh chóng chuyển đến ở một nơi Địa Cầu xa xôi, một người đàn ông khác cũng có bản lãnh sấm rền gió cuốn, nhiều năm trước bọn họ đứng trên đỉnh cao thật lâu, kiềm chế lẫn nhau, tác động lẫn nhau, cùng nhau phát triển, là huyền thoại của giới kinh doanh và giới khách sạn nhưng chỉ có bọn họ mới biết cả hai bên đều có dã tâm tóm thâu tất cả!

Chương 87: Vặn gãy

Khả Hinh mang theo tâm trạng rất vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, đi dọc theo phía sau khách sạn đi tới lối đi dành cho nhân viên, cô vừa đi vừa nhìn phía bên trái lối đi là sân bóng to lớn của khách sạn, bên trái sân bóng là sân golf, đầu kia đang có mấy người khách mặc quần áo đánh golf màu trắng, đang giơ gậy golf, cô vừa nhìn vừa cảm thấy thế giới này cái gì cũng thật mới lạ.

Cô không nhịn được mỉm cười, cất bước đi về phía trước, thấy càng ngày càng nhiều đồng nghiệp tụ tốp năm tốp ba, vừa nói vừa cười đi chung nhau, cô nhìn các đồng nghiệp xung quanh, nghĩ tới Nhã Tuệ là cấp quản lý, tối hôm qua phải trực đêm cho nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vì vậy hôm nay cô đi làm một mình, cô hăng hái đi về phía trước, lại cảm thấy điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, là một dãy số xa lạ, cô kì lạ suy nghĩ một chút rồi nhận điện thoại, nghe: "Alô. . . . . ."

"Hôm nay đi làm?" Một giọng nói đàn ông rất từ tính dịu dàng truyền tới bên tai.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm điện thoại, có chút xúc động cười, nói: "Ừ. . . . . . Hôm nay tôi đi làm ngày đầu tiên, nhưng. . . . . . làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"

Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu lam, quần thường màu đen, tựa vào bên bàn đọc sách, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem bảng báo cáo, vừa xem vừa cười nói: "Hôm đó lúc tôi giúp cô xách túi xách, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tôi . . . . . liền. . . . . . thuận tiện..."

Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Ồ. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, tiếp tục xem bảng báo cáo, nhìn các con số phía trên, mới nói: "Ngày đầu tiên đi làm tâm trạng như thế nào?"

"Rất tốt." Đường Khả Hinh cười nói.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới dịu dàng nói: "Hôm đó ăn sushi thật ngon, cám ơn cô."

"Ăn ngon thật sao." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nói ngay: "Tôi làm ăn càng ngon. Nếu như có cơ hội, lần sau tôi làm cho anh ăn."

Tô Thụy Kỳ cau mày cười nói: "Cô biết làm?"

Đường Khả Hinh im lặng một lát mới cười nói: "Tôi sẽ làm. Trước kia tôi đã từng làm."

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, nói: "Vậy lúc nào thì có thời gian?"

"À?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên kêu một tiếng: "Cái gì?"

"Không phải cô nói làm cho tôi ăn sao? Lúc nào thì có thời gian?" Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại cười nói.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngây người cười nói: "Tốt. Lần sau tôi đi cắt tóc tóc, sau đó tự mình đến làm cho anh."

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Lần sau cô đi cắt tóc là lúc nào? Một tháng, hai tháng? Vậy không phải tôi chết đói sao? Chủ nhật này đi, tôi đi đón cô. Lưu số điện thoại di động của tôi, đừng xóa mất. Cúp máy đây."

"Này!" Đường Khả Hinh nắm điện thoại, gấp gáp kêu lên, lại phát hiện đầu điện thoại bên kia đã cúp, cô sững sờ tại chỗ, cảm giác gió lạnh thổi phất qua khuôn mặt, cô không khỏi bật cười, cầm điện thoại di động bấm một cái, liếc nhìn số điện thoại trên màn hình một lúc, mới lưu lại số, nhưng lúc lưu số cô quên mất, anh tên là gì?

Tin nhắn sáng lên.

Cô đè xuống tin nhắn, mở ra xem: Tô Thụy Kỳ

Mặt của cô ửng đỏ, nhìn ba chữ kia, cảm giác có chút dịu dàng, cô cũng trả lời tin nhắn, viết chữ: Đường Khả Hinh

Bên này, bên cạnh cây Mộc Lan tỏa bóng xanh mát thoáng đong đưa, Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cửa sổ, mở điện thoại di động lên, ngón tay di chuyển trên màn hình, mở tin nhắn, phía trên sáng ba chữ. . . . . . Đường Khả Hinh, anh nhìn ba chữ này, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười, thở dốc một hơi, xoay người nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, cành lá xanh tươi, anh nghiêng đầu nhìn về phía cành cây, kêu nhỏ: "Khả. . . . . . Hinh. . . . . ."

Khả Hinh mang túi xách, căn cứ theo đường Trần Mạn Hồng chỉ dẫn, đi đến phòng đồng phục nhận đồng phục, cầm chìa khóa tủ nhân viên, đến phòng số một lầu hai thay quần áo, rất nhiều đồng nghiệp đã đi làm rồi, không còn bao nhiêu người, cô vội vàng thay đồng phục, khi cô mặc vào áo sơ mi trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen đi ra phòng thay quần áo, đi tới trước gương nhìn vóc người gầy nhỏ của mình, kết hợp với đồng phục có vẻ duyên dáng hơn, nhất là loại vải tốt mặc lên thật thoải mái a.

Cô cúi đầu, vuốt com lê yêu thích không buông tay, vải thật sự rất tốt a.

Đang lúc này, tai nghe cũng vang lên: "Đường Khả Hinh!"

"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nhấn tai nghe: "Quản lý!"

"Cô còn năm phút, sẽ tới trễ! Nếu trễ một phút trừ 50 đồng, trễ năm phút trừ nửa ngày tiền lương, một tháng trễ ba lượt, hủy bỏ toàn bộ chuyên cần, điểm kiểm tra đánh giá, trừ hai điểm! Nếu một tháng trừ hết sạch, cô chỉ có thể cầm 50% tiền lương!" Trong mấy giây, tiếng nói Trần Mạn Hồng truyền đến.

"Tôi đến ngay!" Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh đến cất quần áo của mình vào trong tủ treo quần áo, nhanh chóng khóa kỹ, rút chìa khóa, sau đó nhanh chóng chạy ào ra phòng thay quần áo, đi ra khỏi tòa nhà dành cho nhân viên, mới vừa muốn đi dọc theo lối đi dành cho nhân viên, chạy về phía phòng ăn, không ngờ, có một thanh âm gấp rút, núp ở trong bụi cỏ, đột nhiên kêu nhỏ: "Khả Hinh!"

Đường Khả Hinh lập tức dừng lại nhìn thấy Tiểu Nhu đang núp ở trong bụi cỏ, nhìn về phía mình ngoắc, nói: "Cô mau đi theo tôi, cô đi theo lối đi dành cho nhân viên đến phòng ăn, nhất định sẽ trễ! Mau! ! Tới đây, mới vừa rồi tôi đã cà thẻ rồi, tôi đặc biệt xuống dẫn cô đi đường tắt! !"

"Ồ" Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức đi về phía Tiểu Nhu, sau đó Tiểu Nhu kéo tay của mình, chạy về phía bên ngoài sân bóng đi qua cây dừa kiểng, sau đó muốn vọt vào đại sảnh!

"Này!" Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lo lắng nói: "Không được! Đây là đại sảnh, nhân viên không có nhiệm vụ không thể đi vào." Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lo lắng nói.

"Không có chuyện gì! Chỉ cần cô theo tôi đi! Chính xác không có việc gì! Nhanh lên, không có thời gian, còn có bốn phút thôi! Hơn nữa thẻ đục lỗ còn có hai phút giảm xóc! Thang máy đại sảnh đến nhà hàng tây chúng ta nhanh nhất! Thang máy nhân viên rất chậm, người lại nhiều!" Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh bước nhanh vào đại sảnh khách sạn, sau đó cố ý bước chậm lại, đi về phía thang máy khách sạn, vừa lúc nhìn thấy có một thang máy muốn khép lại, Tiểu Nhu lập tức kéo Khả Hinh, vừa xông tới vừa gọi: "Chờ một chút!"

Cửa thang máy vừa muốn đóng lại, năm đầu ngón tay của Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh đưa vào trong khe thang máy, giữ cho thang máy tách ra, sau đó cùng thở dốc một hơi nhìn vào bên trong, nhất thời mặt thay đổi mở trừng hai mắt, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn thấy thấy Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên, dáng vẻ nghiêm nghị đứng ở bên trong thang máy, sau lưng là hai người thư ký và Giám đốc khách sạn cùng quản lý đại sảnh vừa mới từ nước ngoài trở về!

Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh hoảng sợ đến không khép miệng lại được, cả người run rẩy không biết nên làm gì.

Tưởng Thiên Lỗi đang ở trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên khách sạn, lộ ra vóc dáng xinh đẹp hấp dẫn, nhất là da thịt hai cánh tay trắng như tuyết, lộ ra cảm giác tươi mát.

"Các ngươi làm chuyện gì? Dám chặn thang máy Tổng Giám đốc?" Từ Trạch Minh đứng đằng sau lưng Tổng Giám đốc nhìn Tiểu Nhu, gầm lên, rồi khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho các cô đi nhanh.

Tiểu Nhu a một tiếng, lập tức cùng Đường Khả Hinh khom lưng nói xin lỗi, liền muốn lui về phía sau một bước, muốn đè xuống nút đóng cửa cho Tổng Giám đốc......

"Vào đi." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chậm rãi mở miệng.

Sau lưng lãnh đạo cấp cao cùng thư kí có chút kinh ngạc, chỉ có Đông Anh dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhu nói: "Tổng Giám đốc bảo các người đi vào thì vào đi."

Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh nhìn nhau một cái , cảm thấy thời gian không nhiều lắm, Tổng Giám đốc cũng gọi vảo rồi, chỉ đành phải cứng rắn đi vào thang máy, bởi vì bên trong thang máy có nhiều người, cho nên Tiểu Nhu và Khả Hinh đi vào cũng chỉ phải đứng ở hai bên Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cảm thấy khí thế mạnh mẽ của anh ép tới làm người ta không thở nổi.

"Lầu mấy?" Đông Anh khẽ bước lên trước, cười hỏi.

"Phòng ăn ngự tôn" Tiểu Nhu yếu ớt nói.

Đông Anh nghe xong liền đè xuống tầng 13 rồi im lặng lui sang một bên không lên tiếng, Từ Trạch Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Nhu, biết cô muốn đi tắt về phòng an liền vươn tay đánh cổ của cô, vẻ mặt Tiểu Nhu nhăn nhó, đau đến không dám lên tiếng, cúi đầu.

Đường Khả Hinh càng yên lặng đứng ở một bên, thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng bất động, liếc nhìn cô một cái, mới đưa tay trái muốn cắm vào túi quần, không ngờ mu bàn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác mềm mại xẹt qua, mặt anh không lộ vẻ gì, ho nhẹ một tiếng, đứng yên.

Đường Khả Hinh cũng cảm thấy lúng túng, xê dịch bên tường.

Không khí trở nên có chút lúng túng.

Cô nhìn bảng điện tử. Rốt cuộc tầng 13 của thang máy cũng mở ra!

Trần Mạn Hồng đã cầm cây roi dài, giống như thần mặt đen đứng ở nơi đó chờ đã lâu, lúc cô nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh đầu tiên, con ngươi cô nóng lên, muốn lên tiếng mắng tôi biết ngay là cô sẽ đi đường tắt mà, nhưng cũng đã nhìn thấy đám người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sắc mặt của cô thay đổi, lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm cây rôi không biết để ở nơi nào, chỉ đỏ mặt có chút ngượng ngùng nói: "Tổng Giám đốc!"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không nói.

Tiểu Nhu vội vàng đi ra trước, Đường Khả Hinh cũng vội muốn đi ra nhưng bởi vì gót giày quá cao, lúc đi quá gấp, gót giày cao gót bên chân trái lọt vào trong khe thang máy, mặt của cô đỏ lên, gấp đến độ vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa hai tay ra, dùng sức muốn kéo gót giày, nhưng làm thế nào cũng kéo không ra, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Trần Mạn Hồng cùng mấy người quản lý nhìn thấy cũng cảm thấy có chút gấp gáp, mới vừa muốn tiến lên thì cảm thấy một bóng dáng cao lớn di động, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, vô cùng tao nhã ngồi xổm người xuống, cầm tay Đường Khả Hinh, sau đó trong lúc cô đang đỏ mặt sững sỡ, người đàn ông dùng sức vặn một cái, trực tiếp gãy gót giày!

"Anh....." Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh có thể vặn gãy giày của mình mang lần đầu tiên!!

Chương 88: Phong cách

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đứng lên, nhắc tới đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, Đông Anh hiểu ý, ngay lập tức đè xuống nút đóng cửa, để mặc cho Đường Khả Hinh ở tại chỗ ngây ngốc sững sờ!

Trần Mạn Hồng thấy thang máy vừa đóng lại, ngay lập tức vung roi, đầu tiên quất xuống Tiểu Nhu, sau đó quất xuống mông Khả Hinh, tức giận nói: "Cô mới vừa tới không bao lâu đã gây náo loạn sảnh tiệc, làm ảnh hưởng Thủ tướng, sau đó tất cả chúng tôi vì cô đã bị đưa lên phòng Tổng Giám đốc, Tiếp theo ngày thứ nhất đi làm chính thức thì gây ra chuyện này! Dám đi đường tắt, giở trò qua mặt Trần Mạn Hồng tôi hả? Tốt nhất cô bắt chước theo con bé Tiểu Nhu đi! Cô học theo cô ấy thì vĩnh viễn cô cũng không thăng chức được, không tăng lương được! !"

"Quản lý. . . . . ." Tiểu Nhu có chút đáng thương nói mình trung thành với quản lý.

"Đừng gọi tôi, Tôi không muốn nghe!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói với Đường Khả Hinh: "Còn không mau đứng lên cho tôi? Đã sắp đến giờ, son môi cũng chưa bôi, đến bộ phận huấn luyện của Trần Diệu Chi học cho tôi! Cút!"

"Vâng" Vẻ mặt Khả Hinh nhăn nhó đứng lên, sau đó tiếc nuối nhìn giầy của mình nói: "Vậy giày của tôi. . . . . . Làm thế nào? Không có gót giày "

"Mang đỡ một ngày, ngày mai đến phòng đồng phục bù lại. Lớp huấn luyện chín giờ rưỡi bắt đầu, sau đó cô thuận tiện đem tài liệu phòng ăn chúng ta mà tôi muốn in đưa đến bộ phận huấn luyện lầu dưới in màu" Trần Mạn Hồng nhanh chóng nói.

"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, ngay lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phòng ăn, thấy thời gian trên máy cà thẻ là 8 giờ 59 phút, cô lập gấp gáp lấy ra thẻ làm việc, nhào tới đến trên máy quét một cái, đinh một tiếng, vừa đúng chín giờ, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng đã thấy Văn Chi ôm một đống lớn tư liệu muốn đánh máy đi ra, Đường Khả Hinh nhanh chóng vươn tay ôm phần tài liệu kia, vội vàng xoay người đi vào thang máy chuẩn bị xuống lầu.

Trần Mạn Hồng đứng ở bên này phòng ăn nhìn thấy Khả Hinh ôm chặt đống tài liệu nhanh chóng đi vào bên trong thang máy, cô than nhỏ, nghĩ: đáng tiếc khuôn mặt của con bé này đã bị hủy, nếu không, mặt mũi của cô xinh đẹp như vậy, có thể chính thức trở thành một thành viên của Khách sạn, nhìn cặp mắt cô hiền lành cũng biết, cô là nhân tài mà khách sạn rất cần.

Đường Khả Hinh mang giày cao gót thật khó đi, ôm đống tài liệu vừa dầy vừa nặng, dọc theo con đường mòn vườn hoa khách sạn muốn đi tới phòng huấn luyện nhân viên nhưng gót giày một cao một thấp thật sự rất khó đi, mới vừa đi vài bước, thiếu chút nữa vấp ngã.

Cô không có cách nào, con ngươi đảo một vòng, nhìn trước nhìn sau một chút, không có người tới, cô lặng lẽ cởi bỏ giày cao gót, sau đó khom người cầm giầy, ôm tài liệu, chân không đạp lên đá vụn trên đường mòn, bước đi về phía trước.

Một cửa sổ sát đất, thoáng qua một bóng dáng màu đen, có một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm trên người cô gái.

Anh nhìn cô gấp rút đi về phía trước, sắc mặt vẫn nặng nề, lộ ra không thể nắm bắt.

Đông Anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ánh mắt hơi thu lại.

"Tổng Giám đốc, Lưu đổng đã tới. Đã đến giờ anh và Lưu đổng đánh golf." Đông Anh mỉm cười nói.

"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặt không lên tiếng, đi tới Golf Club của khách sạn.

Phòng Huấn luyện!

Giáo viên huấn luyện Trần Diệu Chi là một cô gái đã hơn 30 tuổi, nghiêm khắc, lạnh lùng, đối với công việc cẩn thận, đối với nhân viên càng yêu cầu nghiêm khắc, một giáo viên huấn luyện cũng là quản lý bộ phận lễ nghi.

Chỉ thấy cô ngồi ở trên bục giảng, nhìn nhân viên huấn luyện mới đến, cầm thước nhấn mạnh một cái trên bàn, tấm bảng sau lưng lập tức xuất hiện sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn, cô đứng bên cạnh, cầm cây thước dài đảo qua hình ảnh trước mặt, rồi nói: "Hình ảnh trước mặt của mọi người, chính là sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn Á Châu chúng ta! Khách sạn chúng ta là một loại hình khách sạn tổng hợp, khách sạn tổng hợp là chỉ dừng chân, ăn uống, hội nghị, giải trí, mua sắm, ... là khách sạn có nhiều hạng chức năng nhất. Đầu tiên, Tập đoàn Á Châu chúng ta là một tập đoàn chuỗi khách sạn, tập đoàn khách sạn Á Châu cấp năm sao cùng với các Club cấp bạch kim trong cả nước có hai hơn trăm địa điểm, chưa bao gồm các nơi nổi tiếng như Nhà hàng Pháp, nhà hàng Tây, nhà hàng Trung Quốc, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nhằm khai thác phát triển du lịch, phát triển đảo. . . . . . số lượng vô tận nhưng đây chỉ là số liệu ở tại Trung quốc, tập đoàn khách sạn Á Châu chúng ta kéo dài đến cả Châu Á, bao gồm Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc. . . . . . . . . . ."

"Ồ. . . . . ." Gần 30 nhân viên cấp bậc phó trưởng kíp mới nghe xong cũng không khỏi xôn xao, Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay cầm bản ghi chép và bút máy, hết sức chăm chú ghi chép tài liệu của giáo viên huấn luyện.

"Cho nên, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta khác với các nhà hàng cao cấp khác, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta, lãnh đạo tối cao, tức là Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu, Tưởng Thiên Lỗi!" Giáo viên huấn luyện mới vừa nói xong liền cầm lên cây thước dài chỉ vào trong sơ đồ cơ cấu tổ chức, tất cả quản lý, Tổng Giám đốc, phía trên nhất khoanh một vòng tròn ghi rõ tên Tưởng Thiên Lỗi!

Tất cả học viên ngẩng đầu lên nhìn cái tên này, cũng không khỏi rối rít cúi đầu ghi chép.

Đường Khả Hinh cũng tự vẽ một sơ đồ cơ cấu, sau đó ở trên cao nhất viết tên Tưởng Thiên Lỗi, khi cô viết ba chữ xinh đẹp thật to thì nhớ tới hôm nay anh đã vặn gảy gót giày của mình, cô liền tức giận.

Giáo viên huấn luyện bật đèn trên bảng, trong bảng nhất thời xuất hiện hình ảnh một người đàn ông kiên nghị, đứng trước cửa sổ sát đất khuôn mặt hoàn mỹ, ánh mắt nóng bỏng, trầm ngâm nhìn về một nơi nào đó, ẩn giấu sức mạnh vô hạn.

"Ồ. . . . . . Rất đẹp trai a. . . . . ." Rất nhiều nữ học viên nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt đỏ lên, từ trong đáy lòng không khỏi than thở! Thậm chí có một vài cô gái nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, trái tim nhảy phanh phanh.

Đường Khả Hinh cũng không còn tức giận ngẩng đầu lên nhìn nửa khuôn mặt này, mấy ngày trước vẫn cùng khuôn mặt này đi ăn sushi, thậm chí diễn trò uống rượu giao bôi, bây giờ cô nghĩ lại ngày đó uống ly rượu thì ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ẩn chứa trêu cợt mình, nhất là lúc uống rượu, anh muốn cho cô bị cay! !

Càng nghĩ càng tức giận, cô lập tức cầm lên bút máy, ở phía trên cái tên vẽ hai con lật đật cầm cái xiên, muốn xiên cái tên đó, cô phốc cười một tiếng!

Một cây thước dài, cộp một tiếng gõ trên bàn của cô!

Cô giật mình khép lại bản ghi chép, nhìn vẻ mặt Trần Diệu Chi tức giận nhìn mình nói: "Nếu như không muốn học cũng không cần vào chỗ này, cô đừng cho rằng tôi không biết cô là người ở trên đưa xuống, cũng đừng cho rằng tôi không biết má trái của cô khó coi!"

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu.

Học viên xung quanh rối rít, nghiêng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhìn mái tóc ngắn che kím mặt cô, không nhìn thấy má trái cô khó coi a, nếu khó coi, tại sao có thể vào khách sạn Á Châu? Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.

Đường Khả Hinh nghe đồng nghiệp bàn tán, ánh mắt có chút bi thương, ẩn nhẫn, khẽ chớp.

Trần Diệu Chi vẫn nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí nói: "Nhưng tôi cảnh cáo cô, mặc kệ là ai che chở cho cô, cô cũng đừng nghĩ có thể phạm sai lầm, bởi vì ở nơi này, mỗi một công việc, mỗi một chi tiết nhỏ, đều do cô và đồng nghiệp của cô trăm ngàn vất vả tạo nên, chỉ cần cô mắc sai lầm, tất cả mọi người cũng phải chịu tội theo cô! Cho nên, nếu như cô không có tư tưởng muốn học, tôi khuyên cô sớm rời khỏi chỗ này đi!"

"Xin lỗi." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, khom người nói xin lỗi.

Trần Diệu Chi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, nói tiếp: "Có bao nhiêu người ở khách sạn Á Châu thể hiện tài năng? Có bao nhiêu người khát vọng có thể học tập nhiều hơn? Cô ở phòng huấn luyện chỉ có một tháng ngắn ngủi để học tập, một tháng ngắn ngủi này sẽ đi theo cô mấy năm sau, có thể là mấy chục năm làm việc, cô không thừa cơ hội này học tập cho thật tốt, lại có thể nghĩ đi đâu?"

"Thật xin lỗi." Đường Khả Hinh đau lòng xin lỗi: "Tôi sai rồi."

"Vĩnh viễn không có ai thích nghe, tôi sai rồi, thật xin lỗi. tôi giải thích, tất cả điều này là do các người lấy cớ che đậy lỗi lầm! Các người phải nhớ kĩ, ở chỗ này, chúng ta cần chính là kết quả!" Trần Diệu Chi nhìn mọi người nói.

"Vâng!" Tất cả học viên đều nghiêm túc trả lời.

"Ngồi xuống!" Trần Diệu Chi liếc mắt vừa nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng xoay người trở lại trên bục giảng, tiếp tục phân tích sơ đồ cơ cấu tổ chức khách sạn, từ Tổng giám đốc, đến Phó tổng, đến bộ phận marketing, bộ phận lễ tân, bộ phận ẩm thực, bộ phận phục vụ phòng, bộ phận cây cảnh, bộ phận kỹ thuật, bộ phận tài vụ, bộ phận mua hàng, rồi đến cấp quản lí VIP, trung tâm mua sắm giải trí, còn có trung tâm hội nghị, bộ phận thị trường, tiếp theo đó là bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính, các người nhất định phải làm quen hoạt động của các bộ phận, còn có quyền lực và trách nhiệm chủ yếu của bọn họ, còn phải tìm hiểu thêm hàng hải Club, đua ngựa Club, xì gà Club, còn có nhà hát, rạp chiếu phim, nhà khách Đại Dương đều là ngành hỗ trợ cho khách sạn Á Châu chúng ta, đó là lý do nó không nằm trong sơ đồ cơ cấu tổ chứ của khách sạn chúng ta!"

Lần này Đường Khả Hinh chăm chú lắng nghe, ghi chép tài liệu.

Trần Diệu Chi tiếp tục giảng cho học viên sơ đồ tổ chức, tiếp theo giảng thêm cho mọi người các hoạt động chủ yếu của các bộ phận, phục trách công việc và hạng mục gì, sau một giờ học tập, Trần Diệu Chi dẫn các nhân viên đi đến từng bộ phận, làm quen sự bố trí công việc của các nơi, bởi vì sân đánh golf cách tòa nhà của nhân viên rất gần, liền dẫn nhân viên đi tới sân đánh golf...

Sân đánh golf to lớn, có diện tích 65 hécta, nằm ở phía sau vườn hoa khách sạn, sau khi qua một cái hồ nước nhỏ, mới tới Club.

Trần Diệu Chi dẫn 30 nhân viên đi tới bên ngoài golf club, nhìn sân cỏ vô cùng rộng lớn, màu xanh biếc tươi tốt, nhìn xa xa ở phía bên kia, thấy trong rừng cây nhấp nhô sau sườn núi, vô số quả bóng golf màu trắng từ bệ phát bóng lần lượt phát ra, mười mấy nhân viên đang ở hiện trường tìm kiếm và nhặt bóng.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ, các vị khách quý giao bóng tầm xa, tâm trạng cũng hết sức cao hứng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vỗ tay.

Trần Diệu Chi xoay người nói với tất cả các nhân viên đang hết sức tò mò: "Hôm nay các người may mắn, vào lúc này có thể tận mắt nhìn thấy phong cách của Tổng giám đốc."

Mọi người nghe Trần Diệu Chi nói cũng không khỏi sững sờ, lập tức nhìn về phía trước, quả thật bọn họ nhìn thấy cách đó không xa, một tòa nhà xa hoa màu bạc, mấy vệ sĩ khách sạn đi ra trước, bọn họ im lặng đi ra ngoài mấy bước, mới xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo chơi golf tay ngắn màu trắng, quần thường màu trắng, mang giày chơi golf màu trắng phong cách của Hoàng thất, vô cùng phong độ, đã phá vỡ cảm giác lạnh nhạt khi anh mặc âu phục màu đen, trở nên tao nhã và trí tuệ, lộ ra thoải mái, khí thế vẫn nghiêm nghị, anh vừa đeo bao tay trắng, vừa quay đầu nhìn về phía Lưu đổng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng hơi cười, hết sức quyến rũ và hấp dẫn...

Chương 89: Chim vàng anh

"Trời ạ. . . . . . Rất đẹp trai a. . . . . ." Thật nhiều nhân viên nữ khẽ than, tuổi đời của mỗi người cũng chừng hai mươi, mới tốt nghiệp đại học, là độ tuổi mộng mơ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đẹp trai như vậy cũng đỏ mặt cảm thán nói: "Tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy?"

Đường Khả Hinh cũng đứng ở cách đó không xa, cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, rồi cúi đầu.

Trần Diệu Chi đột nhiên cười một tiếng, nói: "Có thể nằm mơ là tốt, chứng minh các người còn trẻ, chỉ là phải suy nghĩ một chút, loại đàn ông như Tổng Giám đốc không phải để các người muốn có được. Chúng tôi cũng từng ở độ tuổi của các người, khi đó Tổng Giám đốc còn trẻ tuổi hơn so với hiện tại, đẹp trai hơn nhưng hiện tại, càng trưởng thành hơn, mạnh mẽ, có sức hấp dẫn nhất rồi."

"Cô giáo. . . . . ." Có một nữ học viên trẻ tuổi đi tới bên cạnh Trần Diệu Chi, khẽ tám chuyện, nói: "Tổng Giám đốc có bạn gái không?"

Trần Diệu Chi mỉm cười nhìn về phía Tổng Giám đốc, anh cũng đã từng là người mình thầm mến lúc còn trẻ tuổi, nói: "Đương nhiên là có. Là con gái một của Nhâm Tổng Giám đốc tập đoàn tài chính Kiến Á, gọi là Nhậm Tử Hiền, là một nhà thiết kế, đoạt vô số giải thưởng lớn trong lĩnh vực thời trang ở Paris, được gọi là hoa hồng Phương Đông."

"Ồ. . . . . ." Rất nhiều nữ đồng nghiệp nghe vậy cũng không khỏi bóp cổ tay, cảm thán nói: "Để cho tôi sống qua một ngày như thế, tôi chết cũng cam lòng, cuộc sống của bọn họ, nhất định giống như là Thần Tiên chứ?"

Đường Khả Hinh nghe lời này vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ ôm bản ghi chép của mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cách đó không xa, mặc quần áo đánh golf, vóc người to lớn, đạp sân cỏ mềm mại, đứng ở trên một sườn đồi, đầu tiên đưa mắt nhìn chướng ngại vật trước mặt, hơi kéo chặt bao tay màu trắng, nhân viên kéo bao gậy (caddy) lập tức lấy ra gậy golf chuyên dụng của Tổng Giám đốc đưa tới trong tay của anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhận lấy gậy golf chuyên dụng của mình, dùng bao tay trắng, vuốt cây gậy từ trên xuống dưới, mới mỉm cười nói: "Lưu đổng, hôm nay khó được cổ phiếu công ty địa ốc của các người tăng cao trong quốc nội, vào lúc hăng hái như vậy, hẹn tôi tới đánh golf, ông muốn thừa dịp khí thế gió đông đang mạnh mẽ, càn quét chúng tôi?"

Lưu đổng nghe lời này, lập tức cất tiếng cười to, nhận lấy gậy golf, mỉm cười nói: "Kỹ thuật dẫn bóng của Tổng Giám đốc Tưởng rất tinh xảo, có thể sánh với Obi Peek, những người như chúng tôi làm sao dám múa rìu ở trước mặt của ngài?"

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười một cái, cầm lên gậy golf, làm động tác vung, cũng đang lúc vung lên, khóe mắt thoáng qua một bóng dáng quen thuộc, anh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài Club, thấy quản lý bộ phận lễ nghi Trần Diệu Chi cùng với các học viên đứng ở cửa, các cô nhìn thấy lập tức đứng một hàng, khom lưng chào hỏi, anh im lặng không lên tiếng nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn bình tĩnh đứng ở trên sân cỏ, cúi đầu không nói lời nào, mắt của anh hơi rũ xuống nhìn giày cao gót dưới hai chân cô, một cao một thấp, hai mắt lóe lên, lại quay đầu nhìn gậy golf. . . . . .

"Mới vừa rồi có phải Tổng Giám đốc đang nhìn tôi hay không?" Nữ đồng nghiệp đứng ở bên cạnh Khả Hinh, sắc mặt tức khắc đỏ bừng, trán thế đổ mồ hôi, có chút hưng phấn nói.

Đường Khả Hinh mỉm cười có chút bất đắc dĩ.

Trần Diệu Chi nhìn thấy Tổng Giám đốc tới, nhưng không dám làm quấy rầy cho nên muốn dẫn học viên đi tới phía trước, không ngờ bọn họ mới vừa xoay người, một trái banh golf màu trắng cắt ngang không trung bay ra ngoài, phịch một tiếng, đập trúng người kia.

"Ôi chao." Đường Khả Hinh bị banh golf đánh trúng trán, cô đau đến trào nước mắt, vươn tay che trán của mình kêu inh ỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu từ nơi bọn họ, tò mò nhìn sang liền thấy Đường Khả Hinh bị banh golf đánh trúng trán, đau đến nghẹn ngào kêu nhỏ, mấy nữ đồng nghiệp lập tức đi lên trước, muốn xem cô bị đập bị thương như thế nào, cô có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái nói không có việc gì, nhưng mới vừa nói xong, lại đau đến lợi hại.

"Sor¬ry." Một thanh niên người Đức đẹp trai, người mặc áo chơi golf màu đen, tay cầm gậy golf từ đầu kia đi tới, muốn nói xin lỗi.

Trần Diệu Chi lập tức ngăn ở trước mặt của Khả Hinh, nhìn về phía vị khách người Đức, dùng tiếng Đức vô cùng tiêu chuẩn nói với khách, tình trạng của đồng nghiệp mình rất tốt, cám ơn sự quan tâm của ngài.

Vị khách người Đức nghe vậy, chỉ đành phải nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói thêm một câu xin lỗi mới rời khỏi.

Trần Diệu Chi tiễn khách đi rồi, lập tức xoay người nhìn cái trán Đường Khả Hinh một cái, phát hiện một khối u lớn màu đỏ, cô có chút quan tâm hỏi: "Không có sao chứ?"

"Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . . lúc mới vừa rồi đập trúng có chút đau." Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, che trán của mình, vội vàng nói.

"Cũng đã sưng lên rồi." Có một nữ cầu thủ ở Club, khẽ nói.

Các cô nói nhỏ, ảnh hưởng khách bên này, từ trước đến giờ Lưu đổng là người háo sắc, lúc này nhìn về phía một nhóm phụ nữ ngoài Club, ánh mắt rơi vào trên người của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng thật là nhân tài đông đúc, một ngàn người mới chọn ra được một nhân viên, ai cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. Cô gái bị cầu đập trúng, để cho cô ấy tới đây một chút xem có bị chuyện gì hay không?"

Mặc kệ là nơi cao quý nhất hay nơi trang trọng nhất vẫn có một số người háo sắc.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trợ lý bên cạnh, trợ lý hiểu ý liền bước nhanh đi về phía Trần Diệu Chi nói Tổng Giám đốc bảo mọi người đi tới đó một chuyến.

Trần Diệu Chi nghe vậy, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức dẫn học viên đi đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và khách quý, cùng cúi người chào hỏi: "Tổng Giám đốc...."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu về phía mình, trên trán có dấu đỏ rất rõ ràng.

Lưu đổng e ngại mặt mũi của Tưởng Thiên Lỗi, cũng không dám quá mức, chỉ nhìn về phía Đường Khả Hinh, lộ ra vẻ mập mờ, cười nói: "Cô không sao chứ? Bị banhgolf nên vào cũng không nhẹ a."

Ánh mắt Trần Diệu Chi chợt lóe, hiểu ý tứ của Lưu đổng, liền có chút miễn cưỡng xoay người liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không hiểu nhưng vẫn yếu ớt mỉm cười gật đầu nói: "Không có việc gì, cám ơn sự quan tâm của ngài."

Lưu đổng lại mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Ngẩng đầu lên."

Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mắt to trong suốt mộng ảo nhìn thoáng qua vị khách rồi vội vàng cúi đầu, khẽ cắn môi mềm màu hồng.

Lưu đổng nhìn cô, hài lòng cười một tiếng, nhìn về phía trợ lý ở bên cạnh một cái, trợ lý hiểu ý, gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc mới nhìn Trần Diệu Chi nói: "Tại sao hôm nay không cẩn thận như vậy, làm ảnh hưởng khách, còn làm bị thương nhân viên của mình."

Trần Diệu Chi hết sức ngượng ngùng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Thật xin lỗi, Tổng giám đốc. Là tôi sơ sót, tôi lập tức mang nhân viên đi khỏi."

"Nếu không thoải mái thì để cô ấy ở lại đây nghỉ ngơi một lúc." Tưởng Thiên Lỗi nói xong liền cầm lên gậy golf đi về phía sườn núi, nhìn rừng cây, khe suối trong vắt, hồ nước nhỏ chắn ở phía trước sân golf, thử vung gậy golf.

Trần Diệu Chi có chút giật mình vì hành động của Tưởng Thiên Lỗi, có lẽ khách sạn vẫn có một số khách để ý đến nhân viên xinh đẹp, nhưng bởi vì quyết định của khách sạn rất nghiêm khắc, từ trước đến giờ vẫn rất ít xảy ra những sự việc này, huống chi, đối với phương diện này, từ trước đến giờ Tổng giám đốc rất nghiêm khắc, hôm nay không biết vì sao anh lại đồng ý yêu cầu của khách, cô có chút bận tâm quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng có chút không hiểu, miễn cưỡng cười một tiếng.

"Vậy cô đến bên cạnh nghỉ ngơi một lúc đi..." Trần Diệu Chi nói với Đường Khả Hinh.

"À? Tôi? Không cần." Đường Khả Hinh lập tức ngạc nhiên nói: "Tôi không sao. Chỉ bị đập đau một chút nhưng bây giờ đã không sao."

"Aizzz! Chính là bị đau cho nên mới phải nghỉ ngơi một chút. Đến chỗ của tôi nghỉ ngơi đi." Lưu tổng hết sức khách khí mỉm cười nói với Đường Khả Hinh.

"Tôi..." Đường Khả Hinh nhìn về phía Trần Diệu Chi, vẫn còn muốn từ chối.

Trần Diệu Chi đi tới đỡ Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Khách với Tổng giám đốc để cho cô nghỉ ngơi thì cô nghỉ ngơi một lúc, nếu như một chút nữa tự mình cô muốn đi phải suy nghĩ cho kỹ."

Đường Khả Hinh bị Trần Diệu Chi đặt ngồi xuống ghế của khách, rốt cuộc hiểu rõ trong lời của Trần Diệu Chi có ý gì, lòng của cô chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu Chi.

Trần Diệu Chi cũng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cô nhớ kỹ, nếu cô muốn đi, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng!"

Đầu óc của Đường Khả Hinh nhất thời có chút tê dại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn đứng ở sườn núi, nghiêng người, tay cầm gật golf, nhìn về một điểm nào đó, vẫn phong độ như vậy, ánh mắt cô đỏ lên, cười lạnh.

"Chúng tôi đi trước." Trần Diệu Chi dẫn học viên tiếp tục đi về phía trước, có vài học viên ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng có chút hiểu ra, nhìn cô nói: "Cô ấy đi làm ngày thứ nhất sẽ không bị khách nhìn trúng chứ?"

"Trời ạ, vậy làm sao bây giờ?"

"Nếu như cô ấy muốn làm chim vàng anh, đó chính là vận may của cô ấy. Nếu như cô ấy không muốn làm, cũng chính là công khai từ chối ám hiệu của Tổng giám đốc cho cô, cô ấy cũng chết chắc."

"Thật đáng thương nha."

"Có lẽ cô ấy muốn làm chim vàng anh thì sao?"

Trần Diệu Chi nghiêng mặt nghiêm túc nhìn về phía học viên, nói: "Đừng nói nhảm! Cô ấy cũng chỉ nghỉ ngơi một chút, các người nghĩ đi đâu đấy. Vào club thôi."

Họ tiếp tục đi dọc theo Golf club nhưng vẫn không nhịn được đứng bên ngoài, nhìn Đường Khả Hinh cô đơn một mình ngồi ở trên ghế của khách, bên cạnh có mấy nhân viên của club hỏi cô muốn ăn cái gì?

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nắm chặt bản ghi chép trong tay, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Lưu đổng, sau khi quan sát địa hình ở đầu kia, đi trở về, vừa đi vừa chậm rãi cười nói: "Gần đây Lưu đổng rất thuận lợi, hôm nay so tài, ông có nguyện vọng gì."

"Vậy còn phải xem Tổng giám đốc Tưởng có thành toàn hay không. Ha ha ha..." Lưu đổng vừa đi vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, cúi thấp đầu, ánh mắt xốc xếch chợt lóe, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi nói: "Phải xem hôm nay Lưu đổng có thành ý đánh trận này hay không."

Chương 90: Cô muốn học không?

Đường Khả Hinh nghe lời này, có chút tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

"Mặc kệ là bất kỳ cuộc tranh tài, tôi cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó." Lưu đổng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất có thâm ý.

"Tốt." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong, liền cùng Lưu đổng đi về phía ô che nắng, uống một chút đồ uống, chuẩn bị mở cầu.

"Có thấy khá hơn một chút hay không?" Trợ lý của Lưu đổng đã hơn năm mươi tuổi, mỉm cười đi về phía chỗ ngồi của Đường Khả Hinh, cũng ngồi xuống hết sức lịch sự nhìn cô, khách khí hỏi.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh trở nên rất khó nhìn, cúi đầu, cảm giác có một cơn giận dữ nghẹn ở trái tim, thở không ra được, sắc mặt có chút tái nhợt, vết sẹo bên má trái che giấu ở dưới sợi tóc đen nhánh, vào lúc này cũng nóng lên.

"Tại sao sắc mặt tái nhợt như vậy? Tôi xem một chút có phải vừa rồi trái cầu làm cô bị thương hay không?" Lưu đổng đột nhiên đứng lên, ngồi vào bên cạnh Đường Khả Hinh, vươn tay muốn vuốt cô trán. . . . . .

Đường Khả Hinh giật mình, vội vàng lui về phía sau ngồi nhích ra, cặp mắt có chút xốc xếch, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi giống như cầu cứu thế nhưng người đàn ông kia vẫn cầm gậy golf, xoay tròn quả cầu, cô hung hăng cắn môi dưới.

Lưu đổng nhìn Đường Khả Hinh thẹn thùng như vậy, trầm giọng cười, nhận lấy nước ép bưởi do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, giọng nói mập mờ như trêu ghẹo cười nói: "Đây, uống chút nước ép bưởi, mùa hè quá nóng, có lẽ uống chút sẽ giảm nhiệt. . . . . . . . . . . ."

"Không cần." Đường Khả Hinh cảm giác trái tim cũng nhảy đến trong cổ họng, đang mâu thuẫn đấu tranh, cho dù tiếc công việc này đến đâu cũng không muốn làm nữa.

Lưu đổng cầm nước trái cây, thấy bộ dáng Đường Khả Hinh từ chối rõ ràng, sắc mặt hơi thay đổi, quan sát tròng mắt cô chập chờn khẽ chớp, lộ ra mùi vị gái trinh, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười hoà nhã, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi, ông ta cũng cảm thấy mình trẻ lại, lại đi sang ngồi một chút, nhìn Khả Hinh, khẽ cưng chìu hỏi: "Cô biết đánh golf không?"

"Không. . . . . . Không. . . . . . Không biết. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run rẩy.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới quay mặt nhìn sang chậm rãi nói: "Nếu hôm nay Lưu đổng có hứng thú như vậy, càng nhiều người tới chơi bóng càng náo nhiệt, cô cũng đi thay đổi áo golf, tới chơi"

Đường Khả Hinh lập tức trừng hai mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

"Tốt!" Lưu đổng hết sức cao hứng căn dặn nhân viên Club, nói: "Đổi áo thể thao cho vị tiểu thư này, đẹp một chút."

"Không. . . . . . Tôi thật sự không muốn. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, rõ ràng muốn từ chối.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn xoay tròn gậy golf, lại dùng một loại giọng điệu ra lệnh chậm rãi nói: "Lưu đổng cũng đã lên tiếng, cô phải đi đổi bộ quần áo đi."

Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, cắn răng nghiến lợi nhưng không biết nên làm gì mới phải?

"Nhanh đi. . . . . . Chúng tôi chờ cô. . . . . ." Lưu đổng mỉm cười thúc giục Đường Khả Hinh.

Đầu óc Đường Khả Hinh chợt trống rỗng, thân thể bồng bềnh, hoàn toàn không có chủ ý đứng lên, cầm ghi bảng chép trong tay, ôm ở trong ngực, đi theo nhân viên Club, từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt lộ ra mâu thuẫn, lúc sắp đi vào Club, cũng đã nhìn thấy Trần Diệu Chi đang đứng ở một bên, ôm vai nhìn mình, đồng nghiệp khác cũng có chút đồng tình nhìn mình.

"Tôi không muốn như vậy. . . . . . Tôi cũng vậy không biết chơi trò này!" Đường Khả Hinh nhìn Trần Diệu Chi, muốn cô cứu mình.

Trần Diệu Chi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, đưa ra đề nghị nói: "Đi đổi bộ quần áo trước đi, xem tình huống như thế nào, dù sao cô cũng thật vất vả mới tiến vào, tùy tình hình mà hành động, tôi ở đây với cô, nếu quả thật có việc gì không hay mà cô không muốn, tôi sẽ ra ngoài giúp cô. Yên tâm đi."

Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng rất rối loạn, biết ý của Trần Diệu Chi nói bảo vệ mình chu toàn cũng là để cho mình an toàn đi khỏi khách sạn này, trong lòng của cô lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn cùng nhân viên Club đi vào phòng thay quần áo.

"Trời ạ, Khả Hinh thật đáng thương a. Nếu là tôi..tôi phải làm sao?" Có một nữ học viên nói.

Một nữ học viên bộ phận ẩm thực nhìn cô một cái, cười nói: "Nếu là cô, thì giống như nhặt được bảo vật".

"Thôi đi, tôi mới sẽ không như vậy?" Học viên đó tức giận quay mặt sang!

Trần Diệu Chi quay đầu nhìn chằm chằm hai người này, tức giận nói: "Khách sạn này chính là nơi thị phi, các người nửa chân còn chưa có bước vào, đi học người ta tám chuyện rồi ! Ngứa da đúng không?"

Tất cả học viên nghe vậy cũng không dám lên tiếng.

Lúc này sân golf, đột nhiên thổi tới một cơn gió mát mẻ.

Lưu đổng mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Nghe nói ngày đó Tổng Giám đốc Tưởng cùng với một số quan chức thân cận của Thủ tướng đến nhà hàng Nhật dùng bữa, Chắc rằng nói chuyện Thị Trưởng Tần bị ám sát không thành chứ?"

Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào ghế chuyên dụng nghỉ ngơi, nhìn hai quả bóng màu trắng trên bàn cầu không ngừng bay vọt ra, sau đó bay về phía sân cỏ xanh biếc, mới chậm rãi nói: "Bọn họ chỉ gom tất cả chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này xâu kết lại với nhau, Thị Trưởng Tần bác bỏ dự án khách sạn dưới nước của tôi, đối với tôi chuyện này không đáng giá nhắc tới, tôi muốn thực hiện kế hoạch này thì nhất định sẽ thực hiện, tất cả mọi chuyện bất quá sẽ để cho bọn họ ngạc nhiên mà thôi."

"Người làm chính trị vốn có chút nhạy cảm. Chỉ cần chúng ta có chút thành tựu, một là lo lắng chúng ta đầu tư không đủ, hai lại lo lắng chúng ta đầu tư quá dư thừa, đem tiền dùng ở chỗ khác. Tổng Giám đốc Tưởng ngài kiếm bạc tỷ mỗi ngày, vốn không cần quan tâm đến loại chuyện này, nhưng ngài lại là bạn bè từ nhỏ đến lớn của Thị Trưởng phu nhân, bọn họ lo lắng quan hệ của ngài vượt qua giới hạn mà thôi." Lưu đổng cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Thế gian này làm chuyện gì, không có trở ngại? Tôi không để chuyện này ở trong mắt."

"Dĩ nhiên." Lưu đổng nữa mỉm cười nói: "Chuyện quan trọng nhất trước mắt của Tổng Giám đốc Tưởng, nhất định là chuyện lớn cả đời của ngài. Nghe nói tháng sau, Tổng Giám đốc Tưởng muốn đính hôn với Nhâm tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay tập đoàn tài chính Kiến Á, sau này Tổng Giám đốc Tưởng thật sự như hổ thêm cánh rồi, ở trên thương trường, thật sự không có người nào có thể địch nổi."

"Lưu đổng, ông quá khách sáo. Chuyện hôn nhân cũng chỉ là một bước trong cuộc sống cần phải trải qua mà thôi." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng trong Club đi ra, mặt của anh ngưng lại, nhìn Đường Khả Hinh mặc áo golf màu trắng, váy ngắn màu trắng, có chút mơ hồ lo lắng đi ra, gió nhẹ lướt qua mái tóc ngắn của cô, nhìn rất xinh đẹp động lòng người, cặp đùi trắng nõn thon dài xinh đẹp, sáng bóng hấp dẫn, cô khẽ cắn môi dưới, vươn tay khêu nhẹ tóc bên má trái, ánh mắt lộ ra một chút uất ức, còn có. . . . . . Tức giận! !

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi hiện lên nụ cười.

Lưu đổng nghe trợ lý nói Khả Hinh đi ra ngoài cũng quay đầu lại nhìn thấy vóc người xinh đẹp của Khả Hinh, ông ta hài lòng ồ một tiếng, cười lớn: "Xinh đẹp! Rất xinh đẹp! Nếu như cô ấy đi theo tôi, tương lai tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!"

Tưởng Thiên Lỗi hơi cười, thấy vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn hoang mang đi tới, sắc mặt có chút cứng đờ gật đầu chào Lưu đổng và Tưởng Thiên Lỗi, ngay cả chào hỏi cũng không muốn nói.

"Ngồi, ngồi, ngồi, không cần câu nệ như vậy!" Lưu đổng muốn vươn tay kéo bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, Khả Hinh thở hổn hển, đôi tay hơi rụt lại về phía sau eo, nắm chặt bản ghi chép của mình.

Lưu đổng nhìn chằm chằm bộ dáng của Khả Hinh, thật sự đáng yêu, liền muốn đứng lên, vươn tay muốn ôm cô.

"Lưu đổng, hôm nay ông bắt đầu trước hay tôi bắt đầu trước?" Tưởng Thiên Lỗi xoay đầu lại nhìn Lưu đổng, cười hỏi.

Lưu đổng quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Hôm nay ngài mở trước đi."

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đứng lên, nói: "Được, vậy tôi mở trước."

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, thấy Tưởng Thiên Lỗi thật sự bỏ mặc mình, nhận lấy mũ lưỡi trai màu trắng trợ lý đưa tới, đội lên, đi về trước đài phát bóng, cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt muốn khóc.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi tới bãi đất cao, cúi đầu nhìn trái banh golf màu trắng trên sân cỏ, đưa mắt nhìn một lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia sắp bị Lưu đổng mời qua, ngồi xuống nghỉ ngơi, hơi cười hỏi: "Cô muốn học đánh golf không?".

Đường Khả Hinh nghe Tưởng Thiên Lỗi gọi cô như vậy, cô đứng tại chỗ nhìn nét mặt cười như không cười của anh, cô sửng sốt một chút, mới gấp gáp nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn học. . . . . ."

"Đến đây đi, tôi dạy cho cô!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức nhìn Lưu đổng có chút kinh ngạc cười tiếng liền vội vàng ném xuống bản ghi chép, bước nhanh về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Khả Hinh ngây ngốc đi tới, gấp gáp đứng ở trước mặt của mình, trên khuôn mặt kiên nghị của anh hiện lên nụ cười, đầu tiên đưa gậy golf, đưa cho trợ lý mới cầm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng trên đỉnh đầu, đi tới trước mặt cô, nhìn cô một cái, ra lệnh: "Cúi đầu xuống"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tưởng Thiên Lỗi thật sự rất đẹp trai, gió nhẹ quét ngang mang theo hơi ẩm ướt hừng đông, phất qua sợi tóc trước trán anh, cả người tùy ý như vậy, đột nhiên có cảm giác rất an toàn.

"Cúi đầu xuống!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, lập lại.

Đường Khả Hinh chớp mắt nhưng vẫn nghe lời cúi thấp đầu.

Tưởng Thiên Lỗi bước tới trước người của cô, đưa lên tay đội mũ lưỡi trai lên đỉnh đầu cô, cẩn thận cài dây qua gáy cô, mới nâng mặt của cô, nhìn mũ lưỡi trai đội trên đầu cô, có một chút hơi hướm thể thao, nhất là cặp mắt to, rất linh hoạt, còn có sức sống.

Dường như anh có chút hài lòng, dùng ngón tay thon dài xinh đẹp khêu nhẹ sợi tóc bên mặt cô. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

"Trời ạ. . . . . ." Các học viên đứng ở kia đầu Club, phát hiện tình hình này, rõ ràng bị giật mình, họ cùng nhau nhìn về phía Tổng Giám đốc cùng Khả Hinh trên sân cỏ xanh biếc, hai người giống như mặc áo golf tình nhân màu trắng, rất thân mật đứng chung một chỗ, thậm chí Tổng Giám đốc còn vươn tay vén sợi tóc cho cô, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thật sự là rất lãng mạn, rất lãng mạn a. . . . . .

"Mẹ ơi!" Một học viên bộ phận cây cảnh, nhìn cảnh tượng này chân cũng mềm nhũn nói: "Tôi không phải đang nằm mơ chứ?"

"Tổng Giám đốc không phải đội mũ, vén tóc cho cô, cô nằm mộng cái gì?" Có một học viên khinh bỉ nhìn cô.

Trần Diệu Chi cũng có chút kinh ngạc nhìn mọi chuyện trước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi đội xong mũ lưỡi trai cho Đường Khả Hinh, sau đó lui về phía sau một bước, nhìn vóc người xinh đẹp của cô, dường như có chút hài lòng, sau đó căn dặn nhân viên kéo bao gậy (caddy) nói: "Chuẩn bị cho cô ấy gậy golf số bảy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro