Chương 10: Ôm cây đợi thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vinh thiếu gia, đã lâu không gặp." Diệp Phỉ Mặc lạnh lùng chào hỏi, ra hiệu cho nữ minh tinh đi trước.

Trước khi nữ minh tinh rời đi, nhân lúc Diệp Phỉ Mặc không để ý mà ném cái nháy mắt gợi tình về phía Vinh Tây Cố,hắn lạnh lùng nhìn, giống như nhìn một thứ rác rưởi, "Thật là bẩn thỉu. Nếu còn muốn giữ mặt mũi thì mau đi nhanh ra khỏi đây."

Nữ minh tinh không khỏi suýt chút nữa tức giận, nhưng nghĩ đến thân phận của Vinh Tây Cố , cô tức giận rời đi.

Diệp Phỉ Mặc vẫn lạnh lùng thế, vẫn là khuôn mặt mà hắn trưng diện mỗi ngày. Cố Tương Nghi như muốn quệt ba vạch đen trên trán Vinh Tây Cố , hắn đúng là không nên làm người.

"Tôi không thể không ca ngợi cậu khi cậu xuất hiện là mọi ánh mắt của phụ nữ đều dán lấy."

Vinh Tây Cố giễu cợt, ánh mắt mê ly xẹt qua, "Ít nhất thì tôi chưa bị một người phụ nữ nào tán đổ."

Chỉ cần một lời nói, nội thương của Diệp Phỉ Mặc đã bị đâm vào.

Diệp Phỉ Mặc sắc mặt hơi méo mó, " Cậu cố ý chọc tức mình sao?

"Chả nhẽ cậu sẽ xông lên đánh tôi à?" Vinh Tây Cố nhướng mày, vẻ mặt khinh thường người đàn ông đối diện, vẻ mặt gièm pha.

Diệp Phỉ Mặc tức giận, "Vinh Tây Cố , tính khí xấu xa của cậu sớm muộn cũng sẽ có ngày bị một người phụ nữ chà đạp."

Vinh Tây Cố lại im lặng .

Diệp Phỉ Mặc tự dưng cảm thấy xui xẻo, "Cậu nói xem, rốt cuộc vì sao cậu lại rơi vào tình trạng bị phụ nữ tính toán như thế? Một Vinh Tây Cố luôn tìm cách tính toán người khác mà giờ lại bị tính toán ngược lại thế này. Bức ảnh đó thực sự rất tuyệt vời. Mẹ tôi đã nghiên cứu, nhận xét và đánh giá rất cao dáng người của cậu đấy. "

Vinh Tây Cố hùng hổ, "Mẹ cậu cũng có tầm nhìn đấy"

Diệp Phỉ Mặc thực sự không muốn nói chuyện phiếm nữa mà trực tiếp nói về công việc, "Gần đây tôi cần phải làm một việc gì đó. Khi cậu trở về Trung Quốc, các chú và anh chị em họ của cậu liên tục rục rịch hành động. Ngoài ra còn có gia đình Lawrence,không một ai coi cậu là hoàng tử của GK."

"Người mù luôn phải trả giá." Vinh Tây Cố cười lạnh. Anh ta hiếm khi cười. Nụ cười này thực sự có cảm giác kinh dị. " Gary muốn gả con gái và ý muốn toàn quyền kiểm soát tôi. Hãy hẹn hò với cô ấy và để cô ấy đừng gây rắc rối. "

Diệp Phỉ Mặc tức giận, từ bao giờ mà anh trở thành hộ tống của tên này thế?

Vinh Tây Cố tức giận, nói thêm: "Cậu có khẩu vị nặng như thế thì con gái của hắn nhất định sẽ phù hợp với thẩm mỹ của cậu."

"Còn là người không thế cái tên độc ác này" Diệp Phỉ Mặc nghiến răng nghiến lợi phun ra.

Vinh Tây Cố ậm ừ, "Nếu không phải vì danh tiếng khét lẹt của cậu, thù tôi đã không bị người chặn trước cửa khách sạn và trở thành trò cười của thành phố này"

"Cậu cùng nữ nhân chơi đùa. Đừng đổ lỗi tại tôi nhé." Diệp Phỉ Mặc nhanh chóng giải tỏa quan hệ, ác ý hỏi: " Mà đêm đó quả thật cậu tìm đàn bà chơi đùa sao?"

"Chạy không được." Vinh Tây Cố chế nhạo, "Cho dù cô ấy bị xe tông chết khi đi ra ngoài, tôi sẽ tìm được xác cô ta ra ."

Cố Tương Nghi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Vinh Tây Cố , người này rõ ràng là tàn nhẫn, những người khiêu khích anh ta đều khó có thể có kết cục tốt đẹp, Cố Tương Nghi đột nhiên cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

"Cậu thật biến thái." Diệp Phỉ Mặc bình tĩnh nhận xét.

Cố Tương Nghi thở dài, rất bất thường.

Đột nhiên, Vinh Tây Cố hét lên, "Ai ở đó?"

Lúc này, Cố Tương Nghi run lạnh người, giống như đặt một hầm băng, Vinh Tây Cố và Diệp Phỉ Mặc nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía cây cột, Cố Tương Nghi quay đầu và chạy nhanh.

Người phụ nữ chết tiệt.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Tương Nghi đã lẩn trong đám đông đang nhảy múa và nhanh chóng biến mất.

Diệp Phỉ Mặc cười nói: "Thư giãn đi, cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám đỏ, đương nhiên là nhân viên phục vụ của Blueberry Night. Rất dễ tìm."

Vinh Tây Cố nở một nụ cười lạnh sống lưng.

Cố Tương Nghi trốn trong phòng chờ một mình thở hổn hển, nghĩ đến hắn ta cô cảm thấy bất an và hoảng sợ, đêm đó cả hai đều có lỗi, nếu Quan Minh Mẫn không chuốc thuốc cô thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Hi vọng cô và hắn sẽ là một đường thẳng song song.

Quản đốc đi vào, thấy sắc mặt cô không tốt, "Cô thấy ổn chứ?"

Cố Tương Nghi nghĩ thầm, mặc sườn xám, rất dễ bị nhận ra, Vinh Tây Cố là người thế nào chứ, hắn sẽ dễ dàng tìm thấy cô. Cô nói: "Quản lý, tôi không được khỏe. Nhìn xem, anh có thể khoan dung được không."

"Cô vốn làm thay mặt cho Gia Nghi. Tôi sẽ không trừ điểm chuyên cần của cô ấy. Nếu cô cảm thấy không thoải mái, hãy về nhà."

"Cảm ơn quản lý."

Cố Tương Nghi cảm ơn anh ta, thay quần áo và bước ra khỏi Blueberry Night.

Vừa mới bước ra đường, một chiếc xe thể thao đã gầm lên trước mặt cô, Cố Tương Nghi đang vượt đèn giao thông, chiếc xe thể thao không giảm tốc độ mà tông thẳng vào, cô sửng sốt, lúc ấy như chết lặng . Cô từ từ mở mắt ra.

Chiếc xe thể thao phát ra âm thanh chói tai trên đường và tông vào Cố Tương Nghi đầy quyết đoán.

Cố Tương Nghi lùi lại một bước, đột nhiên bị trẹo mắt cá chân rồi ngã xuống đất, cô sợ hãi, nhìn sang bên cạnh. Lần thứ hai, cô suýt bị chiếc Bugatti Veyron mang biển số XA8888 tuyệt đẹp này đâm phải.

Màu bạc lộng lẫy, biển số kiêu kỳ, và chiếc Bugatti Veyron trắng trợn, cô không nỡ chạm vào một chút sơn nào trên chiếc xe xa xỉ ấy cả.

Cơ hội được đụng vào một chiếc xe thể thao hàng đầu lần thứ hai trong đời quả thực sự rất hiếm.

Cố Tương Nghi từ trên mặt đất đứng dậy, vừa lúc Vinh Tây Cố xuống xe, ánh mắt chạm nhau, trái tim Cố Tương Nghi choáng váng, Đường Nguyên Gia không hẹp như vậy, lần này cô gặp Vinh Tây Cố một cách không thể nào đen đủi hơn, là tình cờ hay hắn đã " ôm cây đợi thỏ" từ lâu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro