Chương 8: Cuồng Nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Sân vườn hướng biển.

     Trong khu dân cư cao cấp của thành phố A, khu vương số 1 là một biệt thự nhỏ theo phong cách Châu Âu hướng ra khu phố yên bình giữa lòng thành
phố nhộn nhịp.

     Vinh Tây Cố nhìn tạp chí phiếm luận mới phát hành hôm nay : Thái tử của GK quốc tế đã tự đầu hàng, lời nói khiến Vinh Tây Cố suýt hộc máu. Lâm Dịch hoảng sợ đứng cách đó ba mét " Trời ơi, người phụ nữ nào can đảm đến vậy?".  Hắn thật sự rất hâm mộ cô ấy, hơn nữa còn cho Vinh Tây Cố phải hứng một scandals lớn như vậy, khiến hắn trở thành trò cười lớn nhất thành phố A.

     Quả là điều thú vị.

     "Tìm mau ra cho tôi, ba chân bốn cẳng đào đất tìm cho ra bằng được. Tôi muốn cô ta này chết không có chỗ chôn."

    Vinh Tây Cố ném tờ báo xuống đất, sắc mặt u ám đến mức không ai dám nhìn, người phụ nữ này gan dạ tính kế hắn.

     Hắn bóp chặt một đồng xu trong tay và thầm nghĩ nếu tìm được thì người phụ nữ đó cô xác định.

     "Vâng" Lâm Dịch cố hết sức chịu đựng nở nụ cười.

     Vinh Tây Cố sắc mặt ảm đạm, khuôn mặt gần như tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng chói mắt, lộng lẫy gần như sắc bén, hắn cho người ta cảm giác quá lộng lẫy và thanh tú, giống như thần tiên. Chỉ cần nhìn hắn đang tán loạn nắm chặt đồng xu, Lâm Dịch cũng cảm thấy người này luôn toát ra nội tiết tố nam hấp dẫn nữ nhân, thật là ngây ngẩn hết cả người.

     "Những tạp chí chuyện phiếm này đã dạy cho chúng ta một bài học tốt, lừa gạt, bịa chuyện, lắm điều ." Vinh Tây Cố cười lạnh, đã tính như vậy mà xuất bản, hiển nhiên người phụ nữ này đã tính toán. Những tạp chí nói phiếm này là đồng phạm của cô ta.

     "Đúng"

     Lâm Dịch cố gắng hết sức đáp ứng nhu cầu của thái tử, Dung Dịch nheo mắt lại trước nguy hiểm từ ánh mắt của người đàn ông cáu bẳn đang ngồi kia, đột nhiên di động vang lên, anh ta trả lời một cuộc gọi mà trên mặt không có một nụ cười. "Tây Cố, chủ tịch đang tìm anh."

     Vinh Tây Cố đứng dậy, thu dọn đồ trên bình tĩnh mà cài khuy măng sét, nụ cười trên mặt sắc như dao, "Ông ta đến nhanh như vậy, tôi cảm thấy xấu hổ với ông ấy, tại sao ông lại sinh ra tôi?"

     "Tây Cố" Lâm Dịch lo lắng hét lên.

     Vinh Tây Cố mặc kệ anh, vươn bóng dáng cao lớn đi qua mặt anh, Lâm Dịch vội vàng chạy theo.

   Cố Tương Nghi cuối cùng cũng có thời gian bận rộn với những việc trong tay. Hôm nay bộ phận thiết kế đều dành cả ngày cho những lời đàm tiếu về hoàng tử GK, hiệu quả công việc rất thấp. Mọi người đều tan làm sớm, chỉ có cô và Sa Sa ở lại hoàn thành nốt các bản thảo. 

     Hai người nói chuyện và cười đùa ở tầng dưới, Mã Sa Sa nói, "Tôi nghĩ hôm nay cô rất khó chịu. Để tôi đưa cô về nhà."

     Cố Tương Nghi nói: "Nhà tôi đường đi không được tốt, lại tắc đường nên không muốn làm phiền cô.". Mặc dù cô muốn về nhà bằng xe riêng vì thực sự không muốn chen lấn xe buýt trong giờ cao điểm, nhưng cô luôn ngại làm phiền mọi người. Mã Sa Sa thường làm vậy, giúp đỡ cô rất nhiều.

     Mã Sa Sa tạm biệt Cố Tương Nghi và ra khỏi thang máy đã dừng ở tầng một, Mã Sa Sa đi đến gara đậu xe, cô vừa ra khỏi tòa nhà, một chiếc Bentley màu đen đã đậu trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Quan Thụy.

     " Lên xe đi, anh đưa em về." Quan Thụy cười nói, Cố Tương Nghi muốn từ chối, Quan Thụy xuống xe ôm cô đi đến, mở cửa để cô ngồi vào ghế phụ.

     Đó là giờ cao điểm khi một số nhân viên của Quan Thị bước ra khỏi sảnh.

     "Đó là cô gái trẻ thực tập ở khoa thiết kế, sao lại leo lên xe của tổng giám đốc"

     "Các cô gái bây giờ ai mà chẳng trẻ đẹp, đã thế tổng giám đốc lại thích những cô bạn gái như vậy, biết phải làm sao ? "

     Chiếc xe lao vào dòng xe cộ đông đúc của thành phố. Thành phố lúc này tấp nập người, xe, nhà cao tầng, tôn lên vẻ phồn hoa và tinh tế đầy sự hiện đại, nhưng việc quản lý giao thông đường bộ chưa tốt lắm, vào giờ cao điểm thường xuyên xảy ra ùn tắc giao thông, nhất là khu vực trung tâm.  Sự tắc nghẽn tắc này ngày càng đặc biệt nghiêm trọng.

     Quan Thụy nhét vào ổ phát nhạc chiếc đĩa CD, nhẹ nhàng bật bài giao hưởng để giảm bớt đi cảm giác nặng nề đầy mệt mỏi của Cố Tương Nghi , Quan Thụy nói: "Anh biết một nhà hàng Nhật Bản mới mở rất ngon, em có muốn cùng anh đi ăn không?"

     Cố Tương Nghi đang buồn ngủ, mon ăn Nhật là món yêu thích của cô nhưng, hôm nay cô không được khỏe. Cố Tương Nghi nói: "Hôm nay tôi rất mệt. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

     Quan Thuỵ mơ hồ và có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không ép buộc, quan tâm hỏi: "Làm việc có mệt không?"

     "Khá hơn một chút, tối hôm qua tại tôi ngủ không ngon, nên giờ có chút buồn ngủ."

     Quan Thuỵ sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó trở lại bình thường, nhàn nhạt nói: "Lần sau Minh Mẫn muốn đưa em đi ăn cơm như vậy, em có thể từ chối. Nếu có vấn đề gì thì sẽ đẩy hết cho tôi."

     Cố Tương Nghi cười khổ, Quan Minh Mẫn là giám đốc, cô ấy chỉ là một cô gái trẻ thực tập, làm sao dám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro