chap 2 định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi mơ màng tỉnh giấc

-" đây là đâu vậy?"

-" cậu tỉnh dậy rồi à" người mặc đồng phục cảnh sát

-" Mình đang ở bệnh viện ư?" cậu nhìn quanh

-" Có chuyện gì thế ạ?" Isagi hỏi

-" cậu là người duy nhất sống sót khi chúng tôi tìm đến hiện trường"

-" ... " isagi im lặng một lúc

-" Tôi không biết" cậu đáp

-" ... " người đó không nói gì và để lại tấm danh thiếp

-" Reo Mikage..."

-" Nếu có chuyện gì cậu có thể liên lạc cho tôi"

Chàng trai tóc trắng bên cạnh cũng đặt vào tay cậu tấm danh thiếp khác

-" Hãy suy nghĩ thật kĩ" anh ta nghiêm túc

-" Anh ta là Nagi... bọn họ đang điều tra về người đó à"

-" Thật nhạy bén! Họ đã nhận ra mình nói dối" ánh mắt cậu trầm xuống

-" không hổ danh ... " cậu mỉm cười

...

Isagi trả tiền viện phí và về nhà

Ví cậu giờ đã trống rỗng, isagi đứng trước nhà mình đã bị niên phong mọi thứ

Hiện giờ ngay cả nhà mình cậu cũng không thể bước vào

Isagi chỉ nhìn ngôi nhà một cái rồi buồn bả rời đi

Những ngày sau đó cậu làm việc đến kiệt sức

Cậu chạy đôn chạy đáo khắp nơi lao động bằng tất cả sức lực để trả nợ

Dù cho có bị chà đạp

Dù cho có bị chèn ép

Khinh thường

Hay Miệt thị

Cậu vẫn luôn đứng lên và tiếp tục làm việc

Thử hỏi mà xem một kẻ không có gì trong tay như em lại có được một ý chí phi thường đến vậy thì làm sao thế giới này có thể khiến em khuất phục được

Nếu chết không được vậy thì phải sống thôi

Lí do mà cậu tồn tại là để dùng cả cuộc đời để bù đắp lại tuổi thơ bất hạnh của mình

-" Xong rồi! Về thôi" isagi khuâng vác xong những thùng hàng

Cậu uể oải vác thân thể nặng nề của mình bước vào dòng người tấp nập

Giữa cuộc sống lắm thế sự vô thường, giữa chốn phồn hoa đô thi tấp nập cậu lạc lõng bước đi như thể bản thân không thuộc về nơi này

Đi qua những ánh đèn lấp lánh, lướt qua những tiếng cười nhộn nhịp nơi phố phường cậu rẽ vào một con đường tăm tối và bước vào một căn nhà trọ cũ kĩ

Đây mới chính là nhà của cậu... mới chính là nơi mà cậu thuộc về

Isagi ngả người xuống chiếc nệm, cậu cuộn tròn cơ thể lại trong chăn thiếp đi ngay tức thì vì công việc đã vắt kiệt sức lực cậu

-" Đến bao giờ mình mới có thể thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt này nhỉ?"

Trong mắt Isagi mọi thứ mang một gam màu sẫm, mờ nhạt và nhàm chán nó giống với cuộc đời của cậu bị vồ dập từ rắc rối này đến rắc rối khác vậy

Isagi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, làm việc lâu dài khiến khắp cơ thể cậu đều tê nhức, mỗi khi về đêm là tay chân cậu cứ mỏi nhừ ra vô cùng đau đớn

Mỗi buổi sáng thức dậy, không giống với người khác đón chào ngày mới cậu gắng gượng lê thân xác héo mòn của mình tỉnh dậy và tiếp tục vùi mình vào nhịp sống xô bồ của xã hội

Isagi đã từng ước bản thân đừng bao giờ tỉnh lại nữa nhưng dù sao đó cũng chỉ là ước thôi

Thế nhưng ... cuộc sống thường ngày đã thay đổi

Isagi đang trên đường đi làm về bỗng từ xa cậu nhìn thấy một đám đông vây quanh gì đó có cả cảnh sát

-" Xem ra lại là một thi thể khác được tìm thấy" cậu không quan tâm lắm chì bước qua

Isagi về nhà của mình vừa mở cửa một bàn tay to lớn liền tóm lấy cậu

Hắn bịt miệng cậu lại

-" ... " isagi không hề vùng vẫy

Cậu điềm tĩnh nhìn lên người đã đột nhập nhà mình

-" là anh ta" cậu nhận ra

Hắn trói cậu lại, dán băng keo vào miệng cậu và vứt cậu sang một bên

Anh ta đi đến kéo ai đó ra từ bên trong nhà cậu

-" Chủ nhà?"

Gã vươn con dao sắt bén lên và đâm thẳng vào cổ họng ông chủ nhà

Isagi không dám nhìn nữa

Từng âm thanh cắt cắt xẻ cứ vang lên bên tai, tay chân cậu đang run lên vì kinh hãi

Được một lúc hắn đi đến cạnh cậu

Isagi đã ngủ quên lúc nào không hay

Gã mở băng keo dán lên miệng cậu ra và kéo cậu đi ra ngoài, hắn vứt cậu lên vào công viên

Đến khi isagi tỉnh lại đã phát hiện mình đã biến thành người lang thang

-" Anh ta vẫn không giết mình?"

Cậu về nhà thì trống thấy căn nhà không hề có một vết tích gì sau đêm qua

Mọi thứ vẫn vậy vẫn chẳng có gì thay đổi

-" Cẩn trọng thật đấy!" Isagi chạm xuống sàn

-" Bảo sao cảnh sát tìm mãi vẫn không có tí thông tin gì"

-" chuyên nghiệp! Anh ta có vẻ rất thành thạo việc xử lí hiện trường"

-" Đi làm thôi!" Cậu khoác áo lên

Đã 2 lần cậu chạm mặt tên sát nhân hàng loạt nhưng isagi vẫn không có tí trầy xước nào

Hắn chê mạng cậu chăng? Hay là không hứng thú?

Ai quan tâm làm gì chứ bởi vì bây giờ cậu đang bị 5 tên đòi nợ thuê truy sát

Isagi chạy thụt mạng, cậu trốn vào một chiếc thùng hàng

Xuôi xẻo thay là lại bị phát hiện

-" Bắt được mày rồi nhé"

-" làm ơn cho tôi thêm thời gian đi mà" isagi

-" Đã quá thời hạn ban đầu rồi đấy" hắn nắm lấy cổ áo cậu

-" anh biết mà 1 tỷ là một số tiền rất lớn tôi đào đâu ra trong thời gian ngắn đến vậy chứ"

-" tao không quan tâm" hắn ép cậu vào tường

-" mày đã không trả nợ thì tao sẽ giết mày"

Hắn đấm cậu một cái, những tên khâc cũng xem cậu như bao cát mà lao đến tấn công tàn bạo

-" Bây giờ mày có trả tiền không?"

-"..."

Isagi nếm được vị máu của chính mình vì vết thương trong miệng đang rỉ ra

Hắn nắm lấy cổ tay cậu và kề con dao vào

-" tao sẽ lấy 2 ngón tay của mày" hắn vung dao lên

Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau vang vọng đến

Bọn chúng quay đầu lại nhìn

Một kẻ nào đó đang cầm trên tay một cái đầu của một người phụ nữ, từng bước bước đi đến gằn chúng với chiếc búa lớn

Bọn chúng sợ hãi liền bỏ chạy tán loạn nhưng ngay lập tức liền bị tên sát nhân kia phanh thây

Tiếng hét thảm thiết vang lên tứ phía

Isagi cố gắng bò dậy nhưng không thể

Hắn tiến đến gần cậu sau đó vung tay đánh vào gáy khiến cậu bất tỉnh

Hắn vác cậu lên vai rồi bỏ đi

Gặp nhau một lần là tình cờ, gặp nhau hai lần là hữu duyên nhưng gặp nhau 3 lần lại khác

Làm gì có sự trùng hợp nào diễn ra đến lần thứ ba?

Đây chính là ĐỊNH MỆNH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro