Chương 1: Xác định, tàn phá linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mùa xuân, mây đen bao phủ bầu trời, mây mù cuốn, mưa nhẹ tiếp tục rơi, giống như sương khói, bao phủ từng lớp bao phủ lấy nghĩa trang Nam Sơn.

     Hoắc Tư Chính có đôi lông mày sâu và tư thế thẳng, anh ta cầm một chiếc ô đen đứng trước mộ Chu Vạn.

     Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Tư chính như chim ưng, nhìn ngắm bia mộ trước mặt, như muốn xuyên thấu.

     Tiếng xào xạc bên tai, cơn mưa như có như không rơi trên người anh, nhưng anh không quan tâm.

     Một lúc sau, anh chậm rãi ngồi xuống.

     Đầu ngón tay anh chậm rãi chậm rãi xoa di ảnh trên bia mộ.

     Hoắc Tư chính nhìn mãi tấm ảnh của Chu Vạn, tự nhiên anh cười trầm mặc lên một tia giễu cợt, rồi lại tự lẩm bẩm một mình:

     -Vạn Vạn , đây là lí do tại sao anh không muốn bắt đầu và thà bỏ cuộc. Em đang đi tìm hạnh phúc sao?

     Anh cho là buông tay sẽ làm cho cô ấy trọn ngày hạnh phúc.

     Nhưng cô ấy không biết rằng vì sự buông tay của anh, mà cô ấy đã gián tiếp gây ra bi kịch cho chính bản thân mình.

     Giọng nói của Hoắc Tư Chính rất nhẹ, thanh tao và huyễn hoặc, như vọng đến một chân trời xa xăm, rồi trôi đi như gió xào xạc rồi xa dần.

     Anh ấy là người duy nhất ở nghĩa trang Nam Sơn.

     Điều này chắc chắn rằng câu hỏi của anh ta sẽ không được trả lời.

     Nó giống như tình yêu ngập tràn trong trái tim anh và không bao giờ đáp lại.

     Trời nhá nhem tối, mưa như giăng màn.

     Trên không trung, Chu Vạn nhìn người đàn ông cao quý nghiêm nghị phía dưới với tâm hồn phiêu lãng, trái tim cô khẽ thắt lại, hai mắt đỏ hoe.

     Từ ánh mắt của Hoắc Tư chính cô nhìn về phía bức ảnh dán trên bia mộ.

     Người trong bức ảnh non nớt, mái đầu đen xếp tầng uyển chuyển đung đưa trong nắng, lông mày và đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào, trong sáng ngời ngời.

     Chu vạn không lạ gì người đó.

     Thậm chí sau nhiều năm, cô ấy sẽ không thể không nhân ra diện mạo của chính mình.

     Tâm trạng Chu Vạn rất phức tạp, cô từ trên không trung bay xuống, bắt tay cô gắng chặm vào khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Chính.

     Tuy nhiên, đúng như dự đoán, bàn tay cô đã đi thẳng qua mặt anh.

     Cô chợt nhớ rằng mình đã chết.

     Bị ô tô đâm.

     Hôm nay, cô chỉ là một linh hồn lang thang, hòan toàn không thể chạm vào anh.

    Và anh cũng không thể nhìn thấy cô.

     Cho dù, rõ ràng cô đang đứng trước mặt, đứng trong tầm tay anh.

     Nhưng cô và anh dường như rất xa nhau, rất xa.

     Sự sống và cái chết như một sợi dây thép gai ngăn cách hai thế giới, để hai người ở hai đầu thế giới không thể chạm vào nhau.

      -Là lỗi của anh.

     Chu Vạn rũ mi xuống, nghẹn ngào nói.

     -Em nghĩ rằng anh đã cho em hạnh phúc mà em tìm kiếm bấy lâu nay.

     Cô đang trả lời anh.

     Mặc dù, anh không nghe thấy nó.

     Chu Vạn từng nghĩ rằng khi thoát khỏi gông cùm của hôn nhân, cô sẽ có thể đi đến một tương lai tươi đẹp hạnh phúc, nhưng cô lại rơi xuống vực thẳm không đáy.

     Cô đã từng tin chắc rằng sự lựa chọn của mình sẽ không sai, nhưng cuối cùng, thực tế phũ phàng lại ập đến với cô, cho cô biết sự khăng khăng của mình là vô lí và ngớ ngẩn đến nhường nào.

    Tưởng nhầm mắt cá là ngọc, tưởng sói rừng là ân nhân.

     Cho dù không thể động vào được Hoắc Tư Chính,Chu Vạn cũng hơi nghiêng người về phía trước, rúc vào vòng tay anh, để cô tựa đầu vào vai anh.

     Nhìn từ xa, có vẻ là một cặp người đẹp đang ôm nhau.

     Màn mưa chắn ngang tầm mắt của Hoắc Tư Chính, không biết từ khi nào, chiếc ô đen đã bị anh bỏ qua một bên từ lâu, nhìn chằm chằm vào Chu Vạn trong bức ảnh, ánh mắt dần dần thâm trầm.

     Hoắc Tư Chính ngồi chổm hổm trên mặt đắt, hạt mưa từ trên tóc rơi xuống , lướt qua môi mỏng, chảy vào trong miệng, trong miệng lại nếm được vị đắng.

    Qủa táo của anh cuộn lên lăn xuống, nét mặt nghiêm nghị dường như có chút nứt nẻ , và những cảm xúc chôn giấu trong đáy mắt anh trào ra.

     - cuộc sống và vợ tôi đều chết!

     Mối quan hệ giữa Chu Vạn giống như đi trên lớp băng mỏng, chỉ dựa vào tờ giấy đăng ký kết hôn rằng buộc họ và duy trì cuộc hôn nhân không bao giờ kết thúc này.

     Nếu không có tờ giấy đăng ký kết hôn, đồng nghĩa với việc sợi dây ràng buộc duy nhất giữa anh và cô sẽ không còn nữa.

     Ngay cả khi cướp bóc và ăn cướp điều đó cũng không chính đáng.

     Anh chậm rãi cúi đầu, trán áp vào tấm ảnh trên bia mộ.

     Đôi mắt đẹp như tranh vẽ của Chu Vạn có chút chua xót, cô đưa tay lên xoa tóc anh, như đang hứa, đang cầu nguyện, cô lẩm bẩm.

     -Đời này chúng ta đã định là không có quan hệ gì, rồi ở thế giới bên kia, chúng ta sẽ lại là một đôi yêu nhau.

    Nếu anh ấy không rời đi, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

     Nếu có kiếp sau, cô sẽ không bao giờ phụ hắn nữa!

     Vừa dứt lời, Chu Vạn cảm thấy thân thể mình dần dần trở nên gầy yếu và trong suốt.

     Cô biết rằng mình đang biết mất từng chút một.

     Biến mất trong thế giới của Hoắc Tư Chính.

     Đi xuống địa ngục, hoặc thiên đường.

     Nhưng điều đó không quan trọng.

     Chỉ vì thế giới đó không có Hoắc Tư Chính, cô không có một chút kỳ vọng.

     Cơ thể Chu Vạn bị một sức mạng vô hình kéo vào trong vòng xoáy đen tối, cố gắng vùng vẫy cũng vô ích.

     Vào thời điểm hoàn toàn chìm vào bóng tối, cô chỉ có thời gian nhìn Hoắc Tư Chính một lần cuối.

     Cái nhìn đầy trìu mến và miễn cưỡng.

     Tuy nhiên, cho dù cô khao khát sự ấm áp của thế giới này đến mức nào, và cho dù cô không từ bỏ sự dịu dàng của Hoắc Tư Chính thì cũng chỉ có thể là như thế này.

     Trước khi cô có thể tạm biệt thế giới, tạm biệt Hoắc Tư Chính, cô đã biết mất trong hố đen.

     Thể xác chết, linh hồn cũng chết.

     Trên thế giới này, cô không còn có thể tìm thấy hơi thở của mình nữa.

     Qúa khứ của cô, cùng với tương lai của cô đang dần mất hết.

     Khi kí ức của cô từng chút trở lại, Chu Vạn mở mắt ra, cô ngây người khi nghĩ rằng mình đang ở địa ngục hoặc thiên đường.

     Tuy nhiên khi gương mặt điển trai của Hoắc Tư Chính lọt vào mắt, cô không khỏi choáng váng.

     Ở địa ngục và thiên đường làm sao có thể có Hoắc Tư Chính.

     Chẳng lẽ cô bị ảo giác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro