Chương 2: Tái sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Cô nhớ Hoắc Tư Chính quá mức, trong lòng cô tràn đầy.

     -Hoắc Tư Chính, không ngờ rằng tôi sẽ gặp lại anh.

     Trong giai điệu của Chu Vạn có chút vui mừng. Lần cuối cùng như một nam sơn thủy chung, một chút cũng không kém. 

     Cho dù là ảo giác, cũng chỉ cần nhìn thấy hắn, cũng là hạnh phúc.

     Nhưng khi Hoắc Tư Chính nghe xong thì hiểu nhầm ý cô.

     -Đương nhiên em không muốn gặp tôi, nhưng người em muốn gặp lại không có ở đây, e rằng làm em thất vọng rồi.

     -Người tôi muốn gặp là anh, và tôi sẽ không thất vọng khi có anh ở đây.

     Người cô muốn nhìn thấy ở ngay trước mặt, cho nên cô đương nhiên sẽ không thất vọng, chu vạn vội vàng trả lời anh, như thể cô sợ rằng anh sẽ hiểu lầm.

     Trong lời nói của Hoắc Tư Chính có cái gì đó, không phải cô không nghe thấy.

     Anh nghĩ rằng người cô muốn gặp là la chí tường.

     Nhưng lần này thì khác, người cô muốn gặp là anh chứ không phải là la chính bình.

     Tuy nhiên, Chu Vạn cũng biết lời nói của mình không mấy thuyết phục.

     Và chắc chắn, Hoắc Tư Chính không tin cô.

     -Chu Vạn, tôi có thể biết những gì em nói là đúng hay sai, vì vậy em không cần thiết phải nói dối tôi.

     -Em không có nói dối anh.

     Chu Vạn đứng trước mặt anh có chút xúc động.

     -Trước đây em đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng không phân biệt được, nhưng mà Hoắc Tư Chính em chưa bao giờ nói dối anh!

     Em chưa bao giờ có ý định nói dối anh.

     Hoắc Tư Chính có thể nhìn thấy cô lúc này, bóng dáng mảnh mai của anh hiện lên trong mắt anh, anh có thể nghe cô nói, và anh nên hòa hợp với cô.

     Tất cả những điều sai trái được tiết lộ trong điều này dường như cho thấy rằng cô ấy đang không ở trong trạng thái linh hồn lang thang vào lúc này.

     Tuy nhiên, đối với những điều này, Chu Vạn không có thời gian để quan tâm.

     Cô nhìn Hoắc Tư Chính thật kĩ, trong con ngươi hiện lên vẻ bướng bỉnh, cô chỉ hi vọng anh có thể tin cô.

     Ngay khi chỉ là lần này, điều đó cũng tốt.

     Mặc dù trong mối quan hệ rắc rối giữa cô và anh dường như không có chút tin tưởng nào.

     Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Tư Chính sâu thẳm, ẩn chứa một tia sắc bén, anh nhìn thẳng vào Chu Vạn, như nhìn sâu vào trong đáy mắt của Chu Vạn, để tìm ra tình cảm thật sự của cô và tìm ra dấu vết cô nói dối.

     Nhưng cuối cùng, anh không tìm ra dấu vết nào cho thấy cô đã nói dối.

     Anh nghĩ về điều đó trong giây lát, anh hiểu ra ngay lập tức.

     -Đúng vậy, em không phải nói dối tôi.

     Hoắc Tư Chính lãnh khốc nhìn đi nơi khác.

     Đèn sáng choang, khuôn mặt của Hoắc Tư Chính chậm rãi được vẽ ra, đường nét lạnh lùng và cứng rắn của anh lộ ra,khiến cho dáng người thẳng tắp của anh càng thêm cao ráo.

     Chu Vạn đứng bất động, chỉ nhìn anh mà không chớp mắt, ngay cả mắt cũng dần trở nên khô và sưng lên, cô cũng không chớp.

     Anh không dời mắt dù chỉ nửa điểm.

     Chu Vạn khi thấy Hoắc Tư Chính tin tưởng mình, cô không khỏi âm thầm nhẹ nhõm một hơi, nghĩ chi nhiều lời hơn nữa anh cũng chỉ tin cô thôi, có lý thì có lý.

     Nhưng mà vừa lúc sắc mặt Chu Vạn dịu đi, cô chợt nghe thấy tiếng thở dài của Hoắc Tư Chính, sau đó giống như châm chọc, tự giễu.

     -Em không thèm nói dối, vậy làm sao có thể nói dối anh.

     -Bây giờ, em đang say.

     Chỉ khi say mới nói nhảm như vậy.

     Nó cũng có thể lí giải cho sự kì lạ giữa lời nói và việc làm của cô ấy.

     Không bao giờ là cô ấy không thể nói dối, cô chỉ khinh thường nói dối anh.

     Ngay cả khi sự thật đau lòng, cô ấy không keo kiệt đối với sự ác ý của mình đối với anh.

     Và lời nói dối tuyệt vời cô chưa bao giờ nói với anh.

     Cho dù anh có muốn cô lừa dối với anh để anh nếm trải vị ngọt, thể chống lại sự co rút trong miệng, nhưng Chu Vạn sẽ không bao giờ nghe lời anh.

     Hoắc Tư Chính nghĩ đến đây, cũng không nói thêm nữa, duỗi ra đôi chân thon dài, đi thẳng qua Chu Vạn đi về phía cửa.

     Chu Vạn chợt nghe những lời đó, trong lòng đau nhói.

     Vào lúc này, mặc dù cô không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt anh, nhưng lời nói đơn giản của anh, cô dường như nghe thấy sự tổn thương của anh che giấu trong đó.

     Ngay lúc Chu Vạn đang mê man, Hoắc Tư Chính đã bước đi.

     Cô nhìn lại lần nữa, tất cả những gì cô nhìn thấy là bóng lưng của Hoắc Tư Chính.

     -Đừng đi...

     Chu Vạn giữ hắn lại, trong nháy mắt dường như cô nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói.

     -Hoắc Tư Chính, tôi không say.

     Vì vậy những gì cô nói đều nghiêm túc, không say sỉn nói bậy.

     Tuy rằng cô có uống rượu, khắp người nồng nặc mùi rượu, nhưng cô chắc chắn mình rất tỉnh táo, có thể biết mình nói gì.

     Giọng của cô không lớn, có chút bất bình, cô đã chìm trong đêm đen sâu thẳm, không biết rằng Hoắc Tư Chính có nghe thấy lời cô vừa nói hay không.

     Đôi mắt của cô dõi theo Hoắc Tư Chính đến khi anh biết mất ở cuối con đường.

     Lần này, Hoắc Tư Chính rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

     Cô cũng không nhìn thấy sự bất đắc dĩ và hoài niệm tràn ngập trong mắt của mình.

     Sau đó, lọt vào tai Chu Vạn là tiếng khởi động xe, cô như bị sốc nặng bước ra cửa.

     Cô chống tay lên cửa nhìn về phía xa xa, chỉ có thể nhìn thất một mảng mực đen lớn, có một vài điểm sáng lé lói điểm sáng trong đó, nhưng cũng không xóa được vẻ mặt mờ mịt trong mắt của Chu Vạn.

     Xe của Hoắc Tự Chính đã rời khỏi hoa viên.

     Vườn thượng uyển nằm ở lưng chừng núi, nơi mà tấc đất là tắc vàng, là nơi tụ họp hàng đầu của giới nhà giàu, những dinh thự hàng trăm triệu đều đạt tiêu chuẩn, và mức độ xa hoa, sửng sốt.

     Biệt thự của Hoắc Tư Chính ở lá nơi tốt nhất trong số đó.

     Chu Vạn như mất hồn, vững vàng đứng ở cửa.

     Cô không biết mình đã đứng bao lâu, khi một cơn gió mát ập đến, cô mới từ từ định thần lại.

     Cô thu hồi lại ánh mắt từ xa, cô đơn bước lại, đi tới ngồi trên sô pha ở phòng khách.

     Lông mi cụp xuống một nửa, đôi chân dài cong vút, hai tay ôm đầu gối, trông nhỏ nhắn và đáng thương.

     Chu Vạn suy nghĩ lẫn lộn, nhưng cô vẫn chưa thể hạ quyết tâm.

     Cô cứ ngồi trên sô pha như vậy, Chu Vạn cứ như thế mà thiếp đi.

     Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng.

     Ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, bóng cây lốm đốm đổ xuống, chậm rãi rơi vào trên người Chu Vạn, tăng thêm ấm áp cho cô.

     Thời điểm cô mở mắt, trong lòng vẫn còn chút gì đó khó chịu.

     Cô mở tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, nhưng đầu óc lại hôn loạn, có chút chướng mắt và choáng váng.

     Đó là cảm giác nôn nao.

     Chu Vạn đầu óc trống rỗng, vào thời khắc này có vẻ cô không thể tin là mình đã quay lại.

     Nhưng hơi ấm chảy khắp cơ thể khiến cô cảm thấy như thật.

     Cảm giác nôn nao gây ra một cơn đau đầu, và cơn đau không phải ảo giác, và cô có thể cảm nhận được.

     Ngoài ra, cách bày trí trong căn biệt thự này hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của cô, vốn quen thuộc với cô.

     Mọi thứ dường như chứng minh cho cô thấy rằng cô không đến địa ngục hay thiên đường sau khi chết.

     Thay vào đó, cô quay trở lại khu vườn hoàng gia nơi Hoắc Tư Chính đang ở.


     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro