Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một năm sau.

Khu đô thị phồn hoa, tại trụ sở báo danh dành cho cơ giáp.

Một beta gầy yếu cùng một Omega nhỏ xinh từ giữa một đám Alpha cao lớn dũng mãnh tạo ra một con đường, đi tới đài báo danh.

Một đám Alpha tò mò nhìn hai người, làm như không rõ một beta cùng Omega trong khu Hạ Thành tới đây là muốn xem náo nhiệt gì.

Beta muốn báo danh trở thành chiến sĩ cơ giáp, các Alpha thấy thế tức khắc cười vang lên.

"Bộ Cơ giáp thành lập đến nay đã 20 năm, còn chưa bao giờ thấy tuyển nhận beta, đây là đến để lấy nhục?"

Omega đỏ mặt nổi giận đùng đùng trừng mắt về phía các Alpha, còn beta lại dường như không nghe được tiếng cười nhạo, cầm chiếc bút đen, từng nét bút nghiêm túc điền bảng biểu.

Lúc này, đám người phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh chế nhạo.

"Chậc chặc, ta thấy được ai a, Sở Lê? Nguyễn Nguyễn?" Ngải Văn Tư đi vào đám người, bên cạnh tiểu lâu la lập tức vì hắn mở đường, hắn nhìn đến Sở Lê trong tay cầm tờ giấy báo thanh thành chiến sĩ cơ giáp, nhịn không được khinh miệt nói, "Sở Lê, ngươi có phải hay không lấy sai bảng biểu? Bộ báo danh dành cho bếp núc ở cách vách kìa."

Một đám Alpha cười phá lên.

Sở Lê ngừng bút mà ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Văn Tư, mọi người lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của vị Beta trước mắt, lông mày lược đạm, mí mắt nửa liễm, làn da tinh tế trơn bóng, lộ ra cổ tái nhợt với hơi thở yếu ớt, nhưng mà ánh mắt lại đen nhánh vững vàng, phảng phất ẩn chứa lực đạo như nước.

Ngải Văn Tư nhếch miệng cười, đầy mặt một bộ tiểu nhân đắc chí.

Một năm trước hắn đem Sở Lê bán cho tinh tặc đoàn, cầm số tiền tài khơi thông quan hệ, trở thành cận vệ của Phó Lâm thiếu tướng, theo Phó Lâm thiếu tướng đi nam khu chinh chiến, hiện tại đạt được tín nhiệm của Phó Lâm thiếu tướng.

Hắn vốn tưởng rằng Sở Lê sẽ bị bán tới Hắc Khắc tinh cầu, nào ngờ bị Lục Tẫn thượng tướng chặn ngang một chân, đem người cấp cứu xuống dưới.

Bất quá nếu cứu được lại có thể thế nào, còn không phải là một Beta cấp thấp trong Hạ thành, vẫn như cũ mặc người dày xéo .

Nghĩ vậy, hắn mở miệng trào phúng: "Sở Lê a, cái người gia gia chết rồi của ngươi kia là một tiểu binh phụ trách bếp núc lại thổi phồng chính mình là quan quân, ngươi sẽ không cùng gia gia ngươi giống nhau đều điên rồi đi, muốn làm chiến sĩ cơ giáp? Ta khuyên ngươi vẫn là đi qua cách vách báo danh làm tiểu binh phụ trách bếp núc đi."

Các Alpha nhìn Ngải Văn Tư mặc chế phục của hộ vệ, liền phụ họa lời Ngải Văn Tư nói, chê cười Sở Lê.

"Đúng vậy, beta này thân thể nhỏ bé như thế nào có thể ở trên chiến trường giết địch? Vẫn là thích hợp với việc cõng nồi chén gáo bồn đi theo bộ đội mà chạy."

Ngay cả quan triệu tập dự thi cũng nhịn không được khuyên Sở Lê: "Đế quốc pháp luật quy định, chiến sĩ cơ giáp chỉ tuyển Alpha."

Sở Lê không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục điền bảng biểu, quan triệu tập dự thi thấy thế chỉ lắc đầu.

Sau khi cậu điền xong bảng biểu, từ trong túi móc ra một khối huy hiệu kim sắt hình tròn, cùng bảng biểu giao cho quan triệu tập dự thi: "Đế quốc pháp luật cũng quy định, nếu beta cùng Omega có gia tộc lập quân công, có thể phá lệ tiến vào bộ cơ giáp."

Ngải Văn Tư cùng một đám Alpha nghe thế biểu tình sửng sốt, quan triệu tập dự thi nhíu nhíu mày, đúng là có quy định như vậy, chẳng qua trong tình huống bình thường, dù gia tộc có lập quân công Beta cùng Omega cũng sẽ không lựa chọn làm chiến sĩ cơ giáp bởi vì đây là chức nghiệp có tính nguy hiểm cao, cho nên cứ như thế mãi, quy định này cơ hồ bị bộ cơ giáp quên đi.

"Quân công? Làm giả quân công sẽ phải ngồi tù đấy." Ngải Văn Tư thanh âm chói tai vang lên.

Sở Lê cũng không để ý tới hắn: "Quan triệu tập dự thi, mời ngài xét duyệt tư cách của ta."

"A, hảo." Quan triệu tập dự thi thu hồi suy nghĩ, tiếp nhận huy hiệu, cúi đầu xem xét bảng báo danh.

Tên họ: Sở Lê.

Giới tính: beta.

Tuổi: 18 tuổi.

Địa chỉ: Nội Hạ thành đường 177 Tào Khê, khu C.

......

Thành viên gia đình rất đơn giản, chỉ viết một vị gia gia, Sở Khâm, từng ở khải vương tinh chinh chiến sau đó lập được nhất đẳng quân công......

Từ từ, nhất đẳng quân công?

Quan ghi danh sửng sốt.

Đế quốc từ khi thành lập tới nay tổng cộng cũng chỉ mới phát bốn lần huy hiệu nhất đẳng công.

Ngải Văn Tư tiến lên một phen đoạt lấy huy hiệu cùng bảng báo danh, quan triệu tập dự thi biết hắn là thiếu tướng hộ vệ, cũng không dám nói cái gì. Ngải Văn Tư cao cao giơ lên huy hiệu, tấm tắc ra tiếng: "Gia gia ngươi là một cái tiểu binh bếp núc có thể lập hạ nhất đẳng quân công? Ngươi làm giả như thế nào cũng không biết làm chân thật một chút?"

"Dù sao cũng là người trong Hạ thành, chưa thấy việc đời đi, đại khái cho rằng nhất đẳng quân công có thể dễ dàng lấy được."

"Cái beta này chỉ sợ còn không biết mỗi khối huy hiệu khi khắc diều hoa tím ở giữa đều có mã hóa đặc biệt, nhìn qua liền biết thật giả."

Ngải Văn Tư bên cạnh nghe các Alpha ríu rít thanh âm, trong óc đã tưởng tượng ra cảnh tượng Sở Lê bị bắt vào tù, cười khảy một bên hướng Nguyễn Nguyễn nói: "Nguyễn Nguyễn a, chờ Sở Lê bị bắt, ngươi liền đi theo ta, làm lão bà của ta, ta sẽ hảo hảo sủng ngươi."

Nguyễn Nguyễn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Ngải Văn Tư mắng: "Ngải Văn Tư, một năm không gặp ngươi vẫn ghê tởm như vậy!"

Ngải Văn Tư nhếch miệng cười, duỗi tay muốn bắt lấy ngón tay trắng nõn của Nguyễn Nguyễn, Sở Lê tay mắt lanh lẹ, đem Nguyễn Nguyễn túm về phía sau mình.

Ngải Văn Tư nụ cười trên mặt tức khắc hạ xuống, hướng về phía quan triệu tập dự thi quát: "Còn không mau lấy máy tới rà quét kiểm tra thực hư!" Hắn muốn nhìn xem cái beta đê tiện này có thể giả vờ tới khi nào!

Máy quét mau chóng được lấy tới, quan triệu tập dự thi đối với huy hiệu quét qua.

Ở giữa, Ngải Văn Tư toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm Sở Lê, muốn ở trên mặt hắn nhìn biểu tình kinh hoảng sợ hãi, nhưng cậu biểu tình trước sau như thường, Ngải Văn Tư trong lòng ngược lại không xác định.

Một chuỗi tin tức thực tế ảo màu xanh lục hình chiếu ở phía trên, trong lòng mọi người không tự chủ được đi theo mặc niệm.

"Sở khâm, quân đoàn thuộc thợ săn đoàn. Tinh tế năm 4032, khi ở Khải vương chinh chiến lấy sức lực bản thân cứu một ngàn hai trăm danh tướng sĩ. Công tích lớn lao, là đại cống hiến, trao nhất đẳng quân công."

"Sao có thể?" Ngải Văn Tư biểu tình gần như vặn vẹo, khó có thể tin nhìn chằm chằm tin tức thực tế ảo.

Cái kia một ông lão đi vài bước đã suyễn khí sao có thể lập hạ nhất đẳng quân công?

Hắn rõ ràng lần trước tòng quân khi phụ bếp, không phải tiểu binh bếp núc là cái gì?

Sở Lê đem báo danh biểu cùng huy hiệu từ trong tay Ngải Văn Tư đoạt lấy, lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt không tiếng động khinh thường so với lời nói càng khiến cho nội tâm yếu ớt mẫn cảm của Ngải Văn Tư đau đớn hơn.

Bốn phía vang lên âm thanh nói chuyện sột sột soạt soạt.

"Không nghĩ tới gia gia hắn thật sự là nhất đẳng quân công, chính là nhất đẳng quân công chỉ cấp cho người chết kia......"

"Nguyên lai là chúng ta hiểu lầm hắn a."

Ngải Văn Tư sắc mặt trướng đến đỏ bừng, một chút cũng không muốn ở lại chỗ này, hắn trừng mắt Sở Lê bỏ xuống một câu tàn nhẫn chờ xem, liền mang theo người rời đi.

Sở Lê vuốt phẳng giấy báo danh, đưa cho sĩ quan ghi danh: "Sĩ quan ghi danh, còn có nghi vấn gì sao?"

"Đã không có, nhớ rõ thứ hai tuần sau tham gia thí nghiệm cộng hưởng cùng điều khiển cơ giáp, vượt qua hai hạng mục này, mới xem như chân chính báo danh thành công." Sĩ quan ghi danh thái độ ôn hòa rất nhiều.

Sở Lê không nghĩ tới còn có hai hạng thí nghiệm, cậu thậm chí không biết cụ thể muốn kiểm tra cái gì.

Trên đường trở về, bên cạnh truyền tới lời nói oán hận của mấy cái Alpha cũng tới từ trong Hạ thành.

"Chúng ta có bao giờ gặp qua cơ giáp? Sao có thể đi lên liền cùng cơ giáp thành lập cộng hưởng?"

"Quy tắc này còn không phải là cố ý muốn loại chúng ta đi?"

Nguyễn Nguyễn nghe thế, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Sở Lê, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu lê, ngươi ở chỗ xưởng sửa chữa của Chung lão đầu có thử thao tác qua cơ giáp chưa?" Sở Lê bất đắc dĩ lắc đầu: " Xưởng sửa chữa của Chung lão đầu là sửa chữa điện gia dụng không phải sửa chữa cơ giáp, ta như thế nào có thể gặp qua cơ giáp." Liền tính gặp được cơ giáp, cũng đều là hàng đào thải xuống từ trong Thượng thành sớm đã không còn lực sát thương là dân dụng cơ giáp loại nhỏ.

Đối với quân bộ của cơ giáp tác chiến, cậu còn không có tiếp xúc qua.

"Kia vậy làm sao bây giờ a?" Nguyễn Nguyễn nhăn mày.

Sở Lê không nói chuyện.

Khi mấy Alpha kia đi xa, thanh âm mơ mơ hồ hồ truyền đến.

"Còn may ta có cái thân thích là thủ hạ của Lục Tẫn thượng tướng, chỗ đó của hắn hẳn là có cơ giáp, ta đi tìm hắn luyện thử."

......

Sở Lê bước chân một đốn, ngẩng đầu nhìn nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt có chút mơ hồ.

Đi ngang qua chỗ giao giới, một bức tường biên giới cao lớn làm từ bê tông cốt thép vắt ngang giữa Thượng thành cùng Hạ thành, đem hai lãnh địa ngăn cách.

Bên trái là Thượng thành lầu cao san sát, vô số quỹ đạo trên không xen kẽ trong đó, quảng cáo thực tế ảo trải rộng ở giữa, làm lộ ra khoa học kỹ thuật tràn ngập tiên tiến cảm giác phồn vinh xa hoa lãng phí.

Mà phía bên phải Hạ thành là nhũng đống rác tích như núi, phòng ở là những chiếc lều cũ nát trên khối đất đai bị đốt trơ trọi cộng với mấy cái động dùng để ở, tràn ngập đồi bại và hơi thở tuyệt vọng, nơi này dường như là một mảnh phế tích bị thượng đế bỏ quên.

Trên bức tường biên giới treo một chuỗi đầu.

Đó là đầu của những kẻ phản loạn xuất thân từ Hạ thành, bị treo lên cao, phảng phất như đang nhắc nhở những người không an phận, không ai có thể lật đổ tường thành này, là tôn quý hay là ti tiện, khi vừa sinh ra liền được quyết định rồi.

Nguyễn Nguyễn sợ hãi những cái đầu đó, trốn đến phía sau Sở Lê, Sở Lê dẫn hắn thông qua thủ vệ kiểm tra, đưa hắn về đến nhà.

Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa, nhỏ giọng thở dài: "Ngải Văn Tư tên hỗn đản kia đã trở lại, sau này chúng ta sống không chừng sẽ không tốt lắm."

"Hắn sẽ không kiêu ngạo được lâu lắm." Sở Lê trấn an nói, "Đế quốc vẫn luôn muốn bắt nội ứng của tinh tặc đoàn, hiện tại hắn đã trở lại, liền chờ hắn lộ đuôi cáo." Chỉ cần hắn cùng tinh tặc đoàn có sơ hở, liền sẽ bị một lưới bắt hết.

Người kia đáp ứng với hắn, sẽ xử lý tốt chuyện của tinh tặc đoàn sự.

Chờ Sở Lê trở về, thì sắc trời đã là đêm đen.

Cách vách Tô Nặc thúc thúc cửa phòng đóng chặt, trên cửa sổ là sáng sớm cậu để lại cho Tô Nặc thúc thúc một chén cháo, cháo đã hết, cậu đem chén lấy về đi rửa sạch sẽ.

Cơm chiều vẫn như cũ là nấu cháo, chảo nóng tỏa sương khói mù mịt, hắn nhìn sương khói lâm vào trong hồi ức.

Gia gia nói năm đó từ quân đội xuất ngũ phía sau lưng bị bêu danh là "Đào binh", muốn trở lại chiến trường, một lần nữa lấy về vinh quang thuộc về chính mình.

Hắn biết đây không phải là nguyên nhân chân chính khiến gia gia lên chiến trường, gia gia là phát hiện cậu có khát vọng với cơ giáp nên mới quyết định lần thứ hai tòng quân.

Cậu không muốn gia gia tham gia, gia gia liền lừa cậu, nói chính mình chỉ là tiểu binh hậu cần phụ trách bếp núc, sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.

Lúc gần đi, gia gia lấy đi cái nồi xào rau trong nhà kia, cậu liền thật sự cho rằng gia gia chỉ là cái tiểu binh phụ trách bếp núc. Thẳng đến sau khi gia gia chết, cậu mới biết được chiếc nồi bẹp đó là vũ khí của đoàn thợ săn song loan đao hợp chế mà thành.

Sau khi cháo nấu tốt rồi, Sở Lê múc một chén đặt ở trên cửa sổ cách vách, nhẹ nhàng gõ vang cửa sổ: "Tô Nặc thúc thúc, đêm nay là món cháo nếp than."

Cách vách, beta thúc thúc này luôn không đúng hạn ăn cơm, gia gia khi lên chiến trường đã dặn dò riêng với hắn, khi cậu nấu cơm thì thuận tiện ở bên cửa sổ cấp cho beta thúc thúc một chén.

Đối phương không có đáp lại, Sở Lê buông chén xong liền trở về phòng.

Qua một lát, cửa sổ cũ kĩ phát ra một tiếng kẽo kẹt, ánh trăng sáng theo cửa sổ đi vào, chiếu lên trên người ông cụ gầy như trang giấy ngồi trên xe lăn kia.

Một đoạn cánh tay khô gầy chậm rãi vươn lên, đem cháo cầm đi vào.

-

Buổi tối, Sở Lê ngủ không yên, còn đang suy nghĩ tới hai cái thí nghiệm kia.

Hắn đăng nhập Tinh Võng, tìm tòi tin tức liên quan, nhìn thấy có người nói thí nghiệm tiêu chuẩn thực nghiêm khắc, không tiến hành hệ thống huấn luyện khó có thể thông qua, giữa cơ giáp dân dụng cùng cơ giáp quân dụng có sự khác biệt rất lớn, tốt nhất là tìm cơ giáp quân dụng tiến hành huấn luyện.

Cơ giáp quân dụng a......

Đúng lúc vào lúc này, giả thuyết bắn làn đạn thông báo tin tức hot nhất.

【 Tin hot! Lục Tẫn thượng tướng thành công thu phục Khải vương tinh! Lửa lớn thiêu hủy trăm vạn trùng trứng! 】

Lục Tẫn chỉ huy quân đoàn, thợ săn đoàn cùng cơ giáp binh, từ ba hướng vây quanh Khải vương tinh, cùng Trùng tộc tiến hành một trận chiến cuối cùng, trải qua nửa tháng chiến đấu, thành công tiêu diệt Trùng tộc trên Khải vương tinh.

Đế quốc từng đoán trước muốn thu phục được Khải vương tinh mất ít nhất ba năm, không nghĩ tới Lục Tẫn chỉ dùng một năm.

Tin tức như là tên lữa không ngừng hot, khu bình luận đều là các võng hữu hoa si nhắn lại.

【 Lục Tẫn thượng tướng quá soái! Trên người dù nhiều máu, lại một chút cũng không ảnh hưởng đến soái khi của hắn! 】

【 a a a, như thế nào sẽ có nam nhân hoàn mỹ như vậy?! Thỉnh quốc gia đem hắn phân phối cho ta! Ta nguyện sinh cho hắn mười cái hài tử! 】

【 ai, mỗi lần nhìn thấy tin tức của Lục Tẫn thượng tướng, ta đều nghỉ không ra, một cái Alpha ưu tú như vậy như thế nào liền tìm cái beta. 】

......

Sở Lê tắt đi quang não, yên lặng ở trong lòng suy nghĩ.

Muốn tìm hắn hỗ trợ sao?

Không tìm hắn, cậu liền không tìm được người có thể hỗ trợ mình.

Cậu lâm vào rối rắm, hai tay gối sau đầu, phát ngốc một lát, lại như làm quyết định, trong lòng phiền nhiễu biến mất, thực mau liền ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cậu đã rời giường, đem cháo tối hôm qua chưa ăn hết đun nóng, múc một chén đặt ở trên cửa sổ cách vách, sau đó mới đeo balo lên xe huyền phù, chạy tới tinh vân trang viên.

Tinh vân ở trong khu đô thị trung tâm của Thượng thành, bốn phía dùng nhân công sơn hình thành tường phòng hộ thiên nhiên, che lấp tình hình bên trong trang viên. Phía trước là một hồ nước nhân tạo, phía sau dùng hạt cát màu đỏ phô ra khu đất rộng lớn.

Chính giữa vắt ngang một tòa kiến trúc to lớn đồ sộ màu trắng, kiến trúc bốn phía không có bất luận cái xanh hoá nào, liền như vậy trụi lủi đứng ở chỗ đó, nhìn không ra một chút nhân khí, giống như là khoa học kỹ thuật văn minh quá độ phát triển mang đến cực đoan, mất đi hơi thở tự nhiên cùng hương vị nhân tình.

Sở Lê đứng ở trước cửa, thông qua người máy như tượng đá mà đối với toàn thân cậu rà quét kiểm tra mới cho phép cậu vào, cậu ấn vang chuông cửa, thực mau, đại môn màu trắng hóa thành của kính hình tròn trong suốt, phóng ra ra một đạo hành ảnh thực tế ảo.

Một người tuổi trẻ lạ mặt đánh giá Sở Lê, rơi xuống phía bên phải cổ Sở Lê nhìn thấy dấu ấn của Hạ thành, ánh mắt khinh miệt: "Ngươi tìm ai?"

Sở Lê nhìn quần áo của đối phương, suy đoán hẳn là quản gia mới tới của Tinh Vân.

"Ta tìm Lục thượng tướng."

"Lục thượng tướng không có ở nhà." Cù Nghi nói xong lời nói liền muốn đóng hình ảnh thực tế ảo.

"Kia phiền toái ngươi giúp ta liên hệ một chút với Lục thượng tướng, ta có việc gấp tìm hắn."

Cù Nghi nghe vậy cau mày nhìn Sở Lê, người này thế nhưng có thể thông qua xét duyệt của người máy trang viên, nghĩ đến cùng Lục Tẫn có quen biết. Kia vì sao không tự mình gọi cho Lục Tẫn?

Hắn suy nghĩ, sợ Sở Lê thật sự có chuyện quan trọng cần nói cho Lục Tẫn, liền không tình nguyện gửi tin nhắn cho Lục Tẫn.

Một phút sau, tin nhắn mới được chuyển đi.

Sở Lê không thể nhìn ra cảnh tượng xung quanh có gì khác, chỉ có thể nhìn đến bộ dáng Cù Nghi.

Cù Nghi trên mặt treo lên nụ cười ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng: "Thượng tướng đại nhân, có một người đến cửa gọi là Sở Lê, xin hỏi ngài là......"

"Vị hôn thê." Sở Lê lời ít mà ý nhiều nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro