Chương 1: Mở Màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

É o, é o. Tiếng xe cấp cứu phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm, khiến trái tim Bối Nhi rung động.

Cô dùng sức nắm chặt tay chị gái, máu nhuộm đỏ quần áo của cô. Khuôn mặt mỹ lệ nhíu mày chăm chú nhìn chị gái ngày càng suy yếu.

"Bối Nhi, chị . . . thiến hắn rồi." Mặt Sa Lan Nhi tái nhợt nở nụ cười khổ sở, "Hắn . . . thế mà lại cùng với những người phụ nữ khác, đá bụng chị, nói không cần con của hai người nữa." Lan Nhi khóc thút thít nói, vẫn không kìm được rơi nước mắt.

"Chị, giữ sức, sắp tới bệnh viện rồi." Mắt Bối Nhi sưng đỏ, nước mắt rơi không ngừng, giữ chặt tay Lan Nhi. "Bối Nhi, chị có lỗi với em, đến tận bây giờ . . . còn nhờ em . . . chiếu cố." Bối Nhi lắc đầu, đau lòng nhìn chị gái.

Đột nhiên Lan Nhi dùng sức nắm lấy tay Bối Nhi, giống như di ngôn trước lúc lâm chung, "Thật ra, em không phải em gái ruột của chị, em, là do ba mẹ nhặt được."

Trong mắt Bối Nhi không có một chút kinh ngạc, mím môi một cái, tay trái lau nước mắt trên mặt. Thực ra cô đã sớm biết.

"Chị, em chỉ có một mình chị là người thân, chị nhất định phải sống tiếp." Chị giống như giải quyết xong vướng bận trong lòng, trống rỗng nhìn Bối Nhi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Bối Nhi, chị nhìn thấy ba mẹ."

Bối Nhi nhìn thấy ánh mắt của chị giống như không còn chút hi vọng nào, trong lòng thoáng một cái, cố sức lay chị gái, "Chị, lập tức đến bệnh viện rồi, chị tuyệt đối không được ngủ." Lan Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt vẫn chảy ra ngoài. "Chị, chị." Bối Nhi liều mạng gọi chị, "Chị, đứa bé đã được chín tháng, chị ngàn vạn không thể xảy ra chuyện, không có tên đàn ông kia, em sẽ cùng chị chăm sóc đứa bé thật tốt, chị!"

Xe cứu thương đã đến bệnh viện, y tá khiếng cáng cứu thương từ bên trong lao ra.

"Cứu cô ấy, các người nhất định phải cứu cô ấy." Bối Nhi sốt ruột cầu xin bác sĩ. Lúc bác sĩ vốn dĩ khẩn trương kiểm tra thân thể của Lan Nhi, liền cau mày, trầm giọng nói: "Bệnh nhân đã về cõi tiên, xin nén bi thương." Bác sĩ nhìn sang phần bụng lớn của Lan Nhi, "Nếu bây giờ mổ bụng, có thể cứu đứa bé. Cô có muốn hay không?"

Bối Nhi có chút hoảng hốt, rơi nước mắt, ánh mắt nhìn về phía bụng chị gái, tay nắm chặt, không ngừng gật đầu, "Cứu, cứu đứa bé!"

Bác sĩ và y tá đẩy xe đẩy (Bacha: mấy cô coi phim hay thấy bác sĩ đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu bằng một cái giường có bánh xe ý, tui không biết gọi cái đó như thế nào nữa :)))) ) tiến vào trong thang máy. Bối Nhi đi theo vào, bác sĩ liếc mắt nhìn cô, thanh âm lạnh băng, "Cô nhanh đi làm thủ tục. Bây giờ chúng tôi có thể làm giải phẫu cho chị cô."

Tiền!

Bối Nhi trong lòng trầm xuống, trong lòng bi thương. Cô đang rất cần tiền! Lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, dừng một chút, run rẩy ấn gọi cho một dãy số.

"Dì, con cần mười vạn, cho con mười vạn, con lập tức sẽ rời khỏi Mặc Liêu, không dây dưa với anh ấy nữa." Bối Nhi rơi nước mắt nói. Đối phương im lặng một lúc, "Thật không ngờ. Hai năm tình cảm giữa anh và em chỉ đáng mười vạn thôi sao?" Thanh âm của Sở Mặc Liêu mang theo ưu thương xuyên qua. Trong chốc lát, nghe được giọng nói của hắn, tâm Bối Nhi như bị kiếm đâm xuyên qua, đau chảy máu. "Tôi cho cô hai mươi vạn, từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại cô." Sở Mặc Liêu lạnh lùng nói, giống như lạnh tới tận xương tủy.

Hắn cúp máy. Không cho cô nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào. Bối Nhi một mình đứng khóc tại sảnh bệnh viện đông người, lòng đắng chát. Cô biết hôm nay cô đã mất đi người thân yêu nhất và người đàn ông cô yêu nhất.

Hết chương

Bạc Hà: Tui đào hố mới nha, nhưng cái hố này không sâu đâu, đảm bảo vẫn tiếp tục cày sâu cuốc bẫm cái hố kia. Lâu lâu đổi gió làm hiện đại, các cô ủng hộ tui nha. Có lỗi ý gì comment để tui sửa nhé. Iu mọi người nhìu moaz moaz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro