Chương 2: Người đàn ông yêu nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xiên!

Bối Nhi ngồi ở bồn hoa trước công ty, vung tay lên, lại bị một công ty nữa loại bỏ. Một trang giấy bên trên bị gạch bỏ đầy một chỗ. Trong đôi mắt đẹp là một hồ nước, bên trong đầy thương cảm, khóe miệng nhếch lên có chút đắng chát. Cô xuất thân là sinh viên của một đại học danh giá các công ty mời về làm việc còn không được, chỉ sợ, cũng chỉ có nhà hắn có thế lực như vậy.

Ba năm, từ khi cô tốt nghiệp tới nay, mới được, mẹ của Sở Mặc Liêu cao cao tại thượng kia vẫn chưa yên tâm về cô. Ba năm trước cô thua hoàn toàn, ba năm sau vẫn còn có thể canh cánh trong lòng hay sao? Bối Nhi phủi mông đứng lên cất tờ báo vào trong bọc. Điện thoại reo, là chị Sâm Địch, cô lập tức nghe máy. "Có chuyện gì vậy chị Sâm Địch? Chị có chuyện cần nhờ em sao?" Giọng nói ngọt ngào của Bối Nhi nhẹ nhàng vang lên. "Bối Nhi a, đối phương ra giá, chỉ cần em giải quyết tốt, năm vạn này sẽ là của em." Sâm Địch nhảy cẫng lên nói. "Năm vạn, chị Sâm Địch, chị biết là em không nhận mấy vụ phá hôn nhân, không nhận nhiệm vụ phạm pháp, không nhận, mấy cái nhiệm vụ không có tính người đều không nhận." Bối Nhi vừa nói vừa chạy tới trạm xe buýt. "Được rồi, được rồi, nếu như là cứu vớt thiếu nữ thuần khiết, em cứ nhận nhiệm vụ ngăn cản chồng người ta đi ngoại tình đi, hắn hẹn nữ minh tinh Tần Thiên Thiên tại khách sạn Sangrila phòng 1508, vợ hắn không tiện làm căng quan hệ với hắn, hi vọng có phụ nữ ra mặt để Tần Thiên Thiên biết hắn bí mật cưới là được."

"Nữ minh tinh Tần Thiên Thiên, ở bên cạnh Cân Thanh Thuần." Bối Nhi nhíu mày trêu chọc nói. "Không cần nhiều lời, nếu không phải biết em thiếu tiền, chị đã sớm giao vụ này cho người khác, tiền khám bệnh cho Lam Lam, rồi tiền sữa bột, tiền chăm sóc, tiền nhà trẻ, số tiền này em có sao? Chị biết em mạnh mẽ, nhưng em cũng đã tìm việc làm một tháng nay rồi . . ."

Nói tới Lam Lam, đôi mắt Bối Nhi trở nên ảm đạm, đúng vậy, cô còn có Lam Lam cần cô chăm sóc và bảo vệ, liền nở nụ cười xán lạn, trong lời nói có mấy phần lấy lòng, "Chị Sâm Địch, vụ này em nhận." Bối Nhi tắt điện thoại, vừa kịp lúc lên xe buýt.

Lam Lam đang ở nhà trẻ, cô về nhà thay đồ. Bối Nhi mặc một chiếc váy ngắn, khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngồi và bàn trang điểm, trang điểm tỉ mỉ. Cô quay người mở ngăn kéo đã khóa lại, lấy ra khuyên tai khi nào cần làm nhiệm vụ mới đeo, đôi mắt đẹp liếc nhìn tấm ảnh chụp ba năm về trước. Ánh mắt không khỏi ảm đạm.

Sở Mặc Liêu, người đàn ông cho dù là đang cười, tức giận, nói chuyện đều hoàn hảo không tì vết, ở trong lòng vẫn là người đàn ông cô yêu nhất. Ngón cái lướt qua đường cong khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi mắt sâu như biển, sống mũi cao cùng bờ môi lạnh lùng. Trong lòng đau xót, cho dù trên mặt được che đậy bằng những nụ cười nhưng vẫn nhận ra sự đau khổ trong mắt. Người ấy, thật tuyệt tình!

Đóng ngăn kéo lại. Cô lựa chọn đặt người đàn ông này ở chỗ sâu nhất trong lòng cô, cô không hối hận, bởi dùng hắn đổi lấy hai mươi vạn cứu tính mạng của Lam Lam. Đây là người thân duy nhân chị gái lưu lại cho cô.

Hết chương
Bạc Hà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro