Chương 3: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng 1508, khách sạn Sangrila

Bối Nhi không nhanh không chậm ấn chuông cửa lần thứ ba.

Cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Lãnh Thiên Hạo lười biếng đứng ở cửa ra vào, tay khoác lên khung cửa, đôi mắt so với nữ nhân còn đẹp hơn, ánh lên màu u lam rực rỡ, khuôn mặt tà mị giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ. Hắn nhếch miệng cười, kiệt ngạo bất tuần(*) liếc Sa Bối Nhi:"Có việc?"

(*): cương quyết, bướng bỉnh.

Sa Bối Nhi nhìn thấy Tần Thiên Thiên đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt ngọt ngào như được rót mật vậy. Cô liền cười cười, chủ động ôm lấy cánh tay Lãnh Thiên Hạo:"Honey, hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, món quà anh nói đã chuẩn bị cho em đâu?"

Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng bay ra bộ mặt ngơ ngác lại xinh đẹp, hiện lên sự giảo hoạt, bất đắc dĩ cười:"Cô đùa giỡn đủ chưa?"

Sa Bối Nhi không để ý đến lời hắn nói, xoay người một cái, đi vào trong phòng, nhìn Tần Thiên Thiên đang kinh ngạc, liếc xéo Lãnh Thiên Hạo, mỉa mai nói:"Chồng, đây là minh tinh thứ mấy bị anh lừa rồi hả?"

Tần Thiên Thiên nghe thấy nàng nói vậy, kinh ngạc đứng lên, ủy khuất nhìn về phía Lãnh Thiên Hạo:"Thiên Hạo, anh đã kết hôn?"

Lãnh Thiên Hạo vẫn lười biếng tựa vào cánh cửa, hứng thú nhìn Bối Nhi cười cười. Trong ánh mắt ấy có chút sáng tỏ. Phảng phất tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Bất quá, cho dù bị thiết kế như vậy, hắn vẫn cảm thấy không sao cả.

"Không chỉ có vậy." Bối Nhi cướp lời Lãnh Thiên Hạo, đôi mắ xinh đẹp sáng lấp lánh:"Chúng tôi còn có một đứa con 4 tuổi."

"A!" Tần Thiên Thiên sợ hãi nhìn Bối Nhi.

Sa Bối Nhi nhặt một cái hộp màu đỏ ở trên bàn lên, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Cô liếc nhìn Tần Thiên Thiên, bình tĩnh đeo chiếc nhẫn lên, khoát khoát tay với cô ta, lại mỉm cười nhìn về phía Lãnh Thiên Hạo:"Chồng, cảm ơn món quà của anh nha!"

Lãnh Thiên Hạo nhìn ngón ta đeo nhẫn của cô, ánh mắt thâm trầm lóe lên, giống như con người của hắn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã có thể nhìn ra hắn là một người kiêu ngạo không thua kém ai.

"Không thể nào." Tần Thiên Thiên lôi kéo tay Lãnh Thiên Hạo:" Anh vừa rồi còn nói yêu em..."

"Những lời này anh ấy cũng đã nói với tôi" Bối Nhi cao ngạo đi về phía Tần Thiên Thiên:"Không giống chính là, lúc anh ấy nói với tôi câu này, vị trí Lãnh phu nhân còn trống, còn hiện tại, cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành Lãnh phu nhân."

Tần Thiên Thiên khiếp sợ, không biết làm sao nhìn Sa Bối Nhi, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Sa Bối Nhi lười biếng chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón tay:"Cho cô ba phút cút ra khỏi căn phòng này, ba phút sau giới truyến thông nhất định rất vui vẻ vì có thể chứng kiến ngọc nữ Tần Thiên Thiên hóa ra lại là Tiểu Tam."

Tần thiên Thiên sắc mặt tái nhợt, cười giả tạo, ôn nhu giải thích:"Tôi cùng lãnh tiên sinh chỉ là đang tập đọc lời thoại..."

"Cút..." Bối Nhi liếc Tần Thiên Thiên, chậm rãi nói.

Tần Thiên Thiên xoay người hít một hơi, vội vàng đẩy cửa, chật vật rời đi.

Sa Bối Nhi bình tĩnh tháo nhẫn, chuẩn bị rời đi.

Nhưng...

Đáng chết, với không tới!

Lãnh Thiên Hạo lười biếng đóng cửa lại, khóe miệng tà mị nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Sa Bối Nhi, mang theo vài phần nguy hiểm.

Sa Bối Nhi theo trực giác lùi về phía sau một bước.

Không biết vì sao cô lại cảm thấy Lãnh Thiên Hạo này có chút quái dị, hắn không hề tức giận sao?

Hắn cười, dù không làm gì cũng khiến cô sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro