chương 15+16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt nhìn tài liệu của Tần Bách Duật lóe lên tia u tối, khóe môi của anh hơi nhếch lên ở bên mà Nghiên Thời Thất không nhìn thấy được.

Trên thực tế, khi xe của bọn họ lái qua ngã tư thì chiếc xe kia đã lập tức quẹo trái và lái về hướng ngược lại.

Nghiên Thời Thất không hay biết gì về chuyện này. Lúc xe dừng trước cửa nhà họ Nghiên, cô ngồi trong xe nhìn trái nhìn phải, sau khi không thấy chiếc xe bám theo chụp lén kia, cô mới bình thản bước xuống. Trước khi đi, cô xoay người vẫy tay tạm biệt Tần Bách Duật, “Tổng Giám đốc Tần, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

Tần Bách Duật ngồi trong xe nhìn dáng vẻ khom lưng nói chuyện của cô gái, hơi nhếch môi mỉm cười. Đèn đường chiếu vầng sáng lờ mờ xuống người cô, lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng trẻo thoáng ẩn thoáng hiện, vừa quyến rũ lại xinh đẹp.

Đôi mắt anh rực rỡ như dải ngân hà trong màn đêm sâu thẳm, ánh mắt tràn đầy bóng hình xinh đẹp lung linh của Nghiên Thời Thất.

Anh nghĩ, sau này thể nào cũng phải phạt bé con đã quên mất anh mới được.

Nghiên Thời Thất khiếp sợ mấy giây bởi ánh mắt của Tần Bách Duật, tim không khỏi lệch nhịp.

Cô liếm đôi môi khô khốc, không đợi anh lên tiếng đã vội vàng đóng sầm cửa xe.

Một tình cảm khó tả quay cuồng trong tâm khảm.

Kỳ lạ, đặc biệt.

Nghiên Thời Thất bước hai bước một đi đến cổng chính chạm khắc nghệ thuật bằng sắt, vừa định đẩy cửa đi vào nhà thì trên con đường rợp bóng cây ở đằng xa, một chiếc Porsche màu đen từ từ cán lên lá rụng lái tới.

Xe ngừng trước cửa, Nghiên Quân kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau qua cửa sổ xe được hạ xuống, “Bách Duật?”

Nghiên Thời Thất: “…”

Ê mặt quá!

Buổi sáng cô mới tranh cãi với gia đình vì chuyện kết thông gia, buổi tối đã bị ba ruột trông thấy đối tượng kết hôn đưa cô về nhà, phim truyền hình cũng không dám chiếu như thế ấy chứ!

Sau khi Nghiên Quân xuống xe, Tần Bách Duật cũng xuất hiện từ trong cửa.

Nghiên Thời Thất đứng chính giữa, cười ngượng.

“Ông Nghiên, làm phiền rồi!”

Tần Bách Duật rất hào phóng bắt tay Nghiên Quân. Dưới ánh đèn đường, thân hình anh cao ngất khí thế bừng bừng, đôi chân thon dài thẳng tắp trong chiếc quần âu được cắt may vừa vặn. Nghiên Thời Thất không thấy được vẻ xốc nổi và tùy tiện của hầu hết đàn ông thời nay ở anh. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều thể hiện phong độ, khí chất điềm tĩnh nội liễm, như một loại rượu ngon được ủ nhiều năm.

Cô bất giác nhìn anh chăm chú.

Lúc này, Nghiên Quân cũng mỉm cười bắt tay lại với anh. Trong khoảnh khắc buông tay ra, khóe mắt ông lóe lên ý cười mà tăng thêm vài nếp nhăn. Ông như có điều suy tư nhìn Nghiên Thời Thất đang ngẩn người ra mà chợt mừng rỡ.

“Nếu đã tới rồi thì vào nhà uống cốc trà rồi đi. Vừa đúng lúc dự án khởi công có vài chỗ cần sửa, chúng ta bàn luận một lát.”
WebTru yenOn linez . com
Tần Bách Duật hơi nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ thì bình thản gật đầu, “Cũng được!”

Nghiên Thời Thất hoàn hồn: “…”

Biết Tần Bách Duật đến, bà Liên đang đắp mặt nạ liền thúc giục người làm lau sạch tinh chất cho mình rồi thay một bộ sườn xám tươm tất, bận rộn lo liệu trong phòng khách.

Ông Nghiên dẫn Tần Bách Duật vào phòng sách bàn luận, Nghiên Thời Thất thì bị ép ngồi trong phòng khách im lặng chờ đợi.

Chiếc đèn treo pha lê rực rỡ tỏa ra ánh sáng ấm áp, hàng mi hơi run của Nghiên Thời Thất in bóng mờ xuống mi dưới. Cô ngồi bên cạnh nhìn bà Liên đang bận rộn sai khiến người làm trong bếp, cười tự giễu.

Cô chưa từng thấy mẹ cô đối đãi với người ngoài trịnh trọng như vậy.

“Đừng có ngồi ngây người ở đó, mang ấm trà này vào phòng sách đi!”

Bà Liên bê khay trà gọi cô ở phòng khách, cứ như không muốn nhìn thấy dáng vẻ không liên quan gì đến mình của cô.

Nghiên Thời Thất lạnh nhạt gật đầu, “Dạ.”

Cô nhận lấy khay trà, định quay người đi thì bà Liên lại liên tục dặn dò sau lưng, “Cẩn thận chút, đừng lóng nga lóng ngóng.”Đứng dưới cầu thang xoắn ốc, bà Liên ngẩng đầu nhìn theo, mãi tới khi cô nhóc lên tầng hai mới khẽ lẩm bẩm, “Đúng là đứa bé làm người khác lo lắng, điều kiện đứa út nhà họ Tần tốt như vậy mà còn kén chọn cái gì nữa không biết!”

Trong thư phòng, Tần Bách Duật ngồi đối diện Nghiên Quân, trước mặt hai người là một bản vẽ đang mở ra trên chiếc bàn bằng gỗ thật.

Nghiên Quân mừng rỡ nhìn Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, thuận tay cuộn bản vẽ lại, chỉ về phía chiếc bàn, “Con gái, để ở đây này!”

Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn đặt khay xuống. Hương trà chậm rãi lan tỏa trong thư phòng, hương vị trong trẻo xoa dịu cặp mày đang cau lại của cô.

Cô vừa quay người định rời đi thì Nghiên Quân lại đứng dậy nói: “Con gái, con ở lại với Bách Duật một lát nhé, ba đi toilet!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Cô mới mở miệng tìm cớ từ chối thì Nghiên Quân túc trí đa mưu đã bước ra khỏi cửa trước ánh mắt chống đối của cô...

Im ắng, yên lặng.

Nghiên Thời Thất bối rối đứng ở một bên, mắt lướt qua từng ngóc ngách trong phòng sách, chỉ không chịu nhìn Tần Bách Duật.

Ở chung một phòng như thế này, thật sự là cực kỳ xấu hổ!

Lúc này, cánh tay đã xắn tay áo của Tần Bách Duật vươn qua bàn, nâng ấm lên rót một chén trà xanh. Ánh sáng trong phòng sách vốn không sáng lắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt anh sâu thẳm như biển, cánh môi mỏng khẽ cong lên, “Em định đứng như vậy mãi sao?”

“Khụ...” Nghiên Thời Thất hắng giọng để chữa ngượng. Cô kéo một chiếc ghế gỗ ra, vừa ngồi xuống thì một tách sứ đã đặt trước mặt cô, giọng đàn ông nhẹ nhàng truyền đến, “Cổ họng khó chịu à?”

Vẻ mặt Nghiên Thời Thất như cười như không, lắc đầu, “Không.”

Anh vừa nói chuyện vừa nâng tách sứ sát bên môi, khẽ thổi tan làn khói, làm nhòa đi đường nét cương nghị nơi gò má.

Nghiên Thời Thất bị ánh mắt thẳng thắn của anh nhìn đến tê dại da đầu. Cô cau mày, nâng tách trà lên, điệu bộ có vẻ rất ngoan ngoãn.

Dường như ánh mắt sâu thẳm của anh có thể nhìn thấu lòng người. Bị khóa trong cặp mắt ấy, Nghiên Thời Thất thấy run rẩy không thể nào lẩn trốn.

Để che giấu cảm xúc đang lộ ra, cô siết chặt đầu ngón tay, đặt chén trà bên môi.

Cảm xúc thấp thỏm bất ổn khiến tay Nghiên Thời Thất long ngóng. Quá nửa tách trà nóng trôi vào miệng... Bỏng! Chết! Cô! Rồi!

“Khụ khụ khụ khụ...” Cô che miệng, không ngừng ho khan dữ dội.

Anh thuận tay đặt tách trà xuống, lòng bàn tay dày rộng, ấm áp xoa lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Ánh mắt thâm trầm hiện lên nét vui vẻ, anh bất đắc dĩ hỏi. “Sao lại hậu đậu như thế?”

“Khụ khụ khụ, tôi... Anh...”

Cô bị như vậy là vì ai chứ!

Đầu lưỡi bị bỏng của Nghiên Thời Thất đã tê rần, viền mắt long lanh nước. Cô chỉ vào anh rồi lại chỉ chính mình, cuối cùng đành phải đứng dậy ra ngoài, tìm nước để hạ nhiệt!

Trong phòng sách, bàn tay của anh vẫn khựng lại giữa không trung. Anh nhìn bóng dáng chạy vụt đi của Nghiên Thời Thất, gợn sóng dưới đáy mắt trào dâng; ý cười dịu dàng đọng trên khóe môi, sưởi ấm gương mặt lạnh lùng của anh.

Sau khi trở về phòng, Nghiên Thời Thất không bước ra ngoài nữa. Cô cũng không biết Tần Bách Duật rời đi từ lúc nào, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ngoài cửa sổ. Cô trùm chăn kín đầu, từ chối nghe tất cả mọi thứ có liên quan đến Tần Bách Duật.

Cô nghĩ, có phải người đàn ông này xung khắc với cô hay không, nếu không thì sao lần nào xấu mặt... cũng đều vì anh.

Đêm hôm đó, Nghiên Thời Thất ngủ không ngon giấc, trong mơ luôn có một đôi mắt thẳm sâu như biển theo sát không rời. Mãi đến tận sáu giờ sáng, cô bị điện thoại đánh thức, mệt mỏi uể oải không chút sức sống.

Sờ vào điện thoại, cô xoa thái dương, nhận cuộc gọi bằng ánh mắt lờ đờ,”A lô?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com

“Sao cậu vẫn còn ngủ? Dậy nhanh lên, Kiều Phỉ Bạch xảy ra chuyện rồi!”
Kiều Phỉ Bạch xảy ra chuyện rồi!

Nghiên Thời Thất nghiền ngẫm hai giây rồi mới bật dậy, đôi mắt ngái ngủ tràn ngập kinh ngạc.

Hai mươi phút sau, Thành Nghiệp Nam lái xe đến nhà họ Nghiên.

Lên xe, Nghiên Thời Thất tháo khẩu trang xuống, khóe mắt nhức mỏi có vài tơ máu nhạt, tóc được buộc đơn giản sau gáy, dưới mắt là hai bọng mắt đen rõ ràng, giọng cô nghe khá gấp gáp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thành Nghiệp Nam bẻ tay lái, cua vào khúc quanh rồi mới trầm giọng đáp: “Em đưa di động cho anh trước đã.”

Anh không còn vẻ lưu manh ngày trước, cũng bớt đi sự đè nén tối tăm, trong mắt hiện rõ nỗi lo âu.

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất nhíu chân mày, cầm điện thoại, hỏi dò: “Trên mạng xảy ra chuyện gì à?”

Chỉ khi trên mạng xuất hiện trường hợp không thể khống chế, người quản lý mới thu điện thoại của nghệ sĩ để ngăn những lời đồn đại ảnh hưởng đến trạng thái của họ.

Chuyện như vậy đã từng xảy ra một lần với Nghiên Thời Thất, chính là ngày Bùi Đường tuyên bố bay sang nước Mỹ cùng Kiều Phỉ Bạch vào ba năm trước.

Nghiên Thời Thất lo lắng khôn nguôi. Thấy Thành Nghiệp Nam không nói chuyện, cô bèn cúi đầu, định mở Weibo.

“Đừng nhìn!” Thành Nghiệp Nam cướp lấy di động vào lúc cô không đề phòng rồi mới thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua Kiều Phỉ Bạch bị tai nạn giao thông, có phóng viên đưa tin rằng, chẳng hiểu sao cô ta lồng lộn lên, cố tình tiết lộ chuyện mình và Bùi Đường gặp em.”

“Vậy nên?”

Nghiên Thời Thất không hiểu lắm. Sau khi hoang mang một lúc, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì, nụ cười lạnh lập tức hiện trên môi.

Thành Nghiệp Nam một tay vịn tay lái, một tay vuốt mặt, “Hiện giờ đám paparazzi đang lèo lái dư luận, cộng thêm thái độ giữ kín như bưng của Kiều Phỉ Bạch, tất cả mọi người đều cho rằng việc cô ta bị tai nạn có liên quan đến em. Bây giờ fan couple của bọn họ đang công khai lên án em trên mạng! Topic đã vượt quá năm triệu lượt truy cập, bùng nổ rồi.”

Nghiên Thời Thất: “...”

Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống!

Cô bất giác cảm thấy thật buồn cười, mệt mỏi vốn có lập tức lan tràn khắp toàn thân.

Có lẽ cô đã đánh giá thấp thủ đoạn của Kiều Phỉ Bạch rồi.

Lúc trước khi cô và Bùi Đường còn bên nhau, Kiều Phỉ Bạch luôn vô tình xuất hiện trước mặt bọn họ để tạo cảm giác tồn tại, thậm chí còn vài lần phá couple một cách trắng trợn.

Hôm nay, Bùi Đường đã nằm gọn trong tay cô ta, cô ta làm như thế thì được lợi lộc gì?!

Thành Nghiệp Nam lái xe vừa nhanh vừa vững. Trên đường đi ngang qua một quán bán đồ ăn sáng, anh tạm thời xuống xe mua sữa đậu nành cho Nghiên Thời Thất.

Tay cầm cốc giấy ấm nóng, Nghiên Thời Thất nhắm mắt dựa vào thành ghế, gương mặt xinh đẹp hiện lên nét tiều tụy.

Thành Nghiệp Nam cảm thấy hơi xót xa, đầu ngón tay ma sát vào nhau, đang định đưa tay chạm vào đỉnh đầu cô thì cô liền mở mắt, anh đành phải kìm nén lại.

Vốn dĩ không ngủ đủ giấc, giọng Nghiên Thời Thất khàn khàn, lại nghe rất ủ rũ, “Anh định ứng phó chuyện này thế nào?”

“Đến công ty trước, anh đã tính sẵn rồi!”

Thành Nghiệp Nam cố ý trì hoãn cũng vì không muốn cô bị phân tâm. Thế nên Nghiên Thời Thất dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trong vài năm hợp tác này, đã từng chứng kiến thủ đoạn PR của Thành Nghiệp Nam nên Nghiên Thời Thất cũng không lo lắng sự việc sẽ phát triển đến tình trạng mất kiểm soát.

Nếu như anh không giải quyết được thì cô cũng có cách của mình để ứng phó.

***

Hai giờ sau, Nghiên Thời Thất công bố một văn bản luật sư trên Weibo truyền thông chính thức của Thiên Thừa Entertainment. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nội dung bên trong nhắm thẳng đến những lời đồn đại vô căn cứ bị đám paparazzi tung trên mạng nhằm bôi nhọ cô, cũng như đã thu thập chứng cứ để truy cứu trách nhiệm.

Sau khi status này được đăng tải, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi đã có hơn một nghìn bình luận, hầu hết đều là fan của Bùi Đường và Kiều Phỉ Bạch.

[Hôm nay bạn có uống không]: Chưa điều tra rõ ràng mà đã đăng văn bản luật sư, hành động của quý công ty nhiều phết nhỉ! [trợn trắng mắt.jpg]

[Chủ UP]: Nhằm bôi nhọ? Đừng đùa chứ, đồng ý với lầu trên.

[Bé đáng yêu của Thập Thất]: Ủng hộ Thập Thất và Thiên Thừa Entertainment, đã hơn năm trăm lượt trích dẫn, có thể đưa đi uống trà được rồi!

[Tiểu Bạch của Đường Tử]: Thủy quân(*) lầu trên được trả bao nhiêu tiền thế? Cho tui tham gia với, có tiền thì cùng nhau kiếm nè! [đầu chó]

(*) Trên mạng Trung Quốc, thủy quân là nhóm các nhà văn ma được trả tiền để đăng bình luận trực tuyến với nội dung cụ thể. Từ thủy quân ra đời vào đầu những năm 2010.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam