chương 18+19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng làm việc của Thiên Thừa Entertainment.

Sự yên tĩnh đáng sợ phủ kín bốn phía, tất cả ekip PR lặng ngắt như tờ, chỉ có Thành Nghiệp Nam vừa đọc bình luận vừa nhiếc móc, hiển nhiên là đã quá tức giận.

Mười một rưỡi sáng, bởi vì khống chế không được ngôn luận trên mạng, netizen quá khích, fan hâm mộ tự chạy tới Weibo chính thức của [Bình An Lệ Thành V] để spam bình luận, đề nghị điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông của người quản lý cho minh tinh đang nổi - Bùi Đường.

Tất cả thủ đoạn PR của Thành Nghiệp Nam còn chưa kịp tung ra thì nhân viên được cảnh sát điều tới đã xuất hiện ở sảnh chính của Thiên Thừa Entertainment.

Mười hai rưỡi, Thành Nghiệp Nam nhận được điện thoại của lễ tân ở sảnh.

“Cô nói gì? Ai ở dưới tầng?”

Anh ta rít lên, lông mày tuấn tú cau lại, đôi môi mím chặt đến trắng bệch, khớp xương cầm điện thoại cũng ngầm dùng sức.

Trợ lý run rẩy đứng bên cạnh, nấp ở góc bàn, không dám hé răng nói một lời.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Thành Nghiệp Nam.

Ngắt cuộc gọi, anh ta dùng hai ngón tay xoa ấn đường, một tay chống nạnh, thở dài thườn thượt. Anh ta mở mắt nhìn trợ lý Lăng Tử Hoan, giọng nói vừa trầm vừa lạnh. “Cô đi gọi Thập Thất ra đây!”

“Vâng...”

Lăng Tử Hoan là trợ lý của Nghiên Thời Thất, bình thường chịu trách nhiệm tất cả những lịch trình hằng ngày của cô.

Lúc này, Nghiên Thời Thất đang say giấc nồng trong phòng nghỉ, không hay biết một chút nào về dư luận đã bùng nổ và yêu cầu của đám fan hâm mộ ngoài kia.

Mười phút sau, Nghiên Thời Thất mặt mộc đi ra, vẻ mệt mỏi đã tan đi không ít, tinh thần tỉnh táo, mặt mũi hồng hào như trang điểm.

Cô che miệng, ngáp. “Sao thế?”

Thành Nghiệp Nam lưỡng lự không nói, mà gò má anh ta đã đỏ bừng lên vì giận, Nghiên Thời Thất đều nhìn rất rõ.

“Sự việc phiền phức lắm à?”

Cô hỏi thêm câu nữa thì Thành Nghiệp Nam mới đáp lấp lửng: “Em thay quần áo rồi đến Cục Cảnh sát.”

Nửa tiếng sau, đám paparazzi đeo bám suốt hành trình tung tin Nghiên Thời Thất bị đưa đến Cục Cảnh sát đã làm nổ tung hot search trên Weibo.

Fan hâm mộ của Nghiên Thời Thất dùng hết sức để khống chế bình luận, nhưng không biết vì sao sự việc lại càng thêm nghiêm trọng, bình luận công kích từ khắp nơi càng có thái độ gay gắt. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

***

Nghiên Thời Thất được Thành Nghiệp Nam hộ tống xuống, lần đầu tiên bước chân vào Cục Cảnh sát.

Trên đường đi là vô số phóng viên bám đuôi để tranh nhau tin tức sốt dẻo.

Nếu không có Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan ở cạnh che chở thì Nghiên Thời Thất có cảm giác như mình sẽ bị bọn họ lột da vậy.

Cô chưa từng thấy phóng viên điên cuồng đến thế!

Trong phòng thẩm vấn ở Cục Cảnh sát, Nghiên Thời Thất ngồi một mình bên cạnh chiếc bàn màu xám. Váy chiết eo có hoa trắng càng tôn lên khí chất vượt trội, trầm tĩnh mà nhã nhặn của cô, hoàn toàn đối lập với khung cảnh nghiêm trang xung quanh.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, một nhân viên và một cảnh sát hỗ trợ lần lượt bước vào. Trên tay bọn họ đều cầm hồ sơ, lúc nhìn thấy Nghiên Thời Thất, họ nhẹ nhàng nói: “Cô Nghiên không cần lo lắng, chỉ là hỏi theo thường lệ thôi.”

“Ừm.”

Thấy cảm xúc của cô ổn định, thái độ phối hợp, hai nhân viên cảnh sát cũng thầm thở phào.

Sự việc ngày hôm nay đã đi quá xa. Vốn dĩ đây chỉ là một tai nạn giao thông bình thường, nhưng vì liên quan đến người nổi tiếng, nên đã khiến Weibo chính thức của bọn họ bị spam điên cuồng, cấp trên cũng coi trọng việc này. Nếu không thì loại án nhỏ như vậy đã không cần bọn họ ra mặt điều tra.

“Xin hỏi cô Nghiên, hôm qua cô đi đâu? Đã gặp những ai?”

Câu hỏi công thức hóa, không có bẫy gì, Nghiên Thời Thất trả lời đúng sự thật.

“Vậy lúc cô gặp cô Kiều Phỉ Bạch có xảy ra chuyện gì quá khích hoặc có xung đột cơ thể hay không?”

“Vậy xin hỏi...”

Cảnh sát liên tục đưa ra hàng loạt câu hỏi, cuối cùng đề cập đến việc sau khi Nghiên Thời Thất tách khỏi bọn họ thì đã lên một chiếc xe Volkswagen...“Cô Nghiên, cô nhìn tấm ảnh này xem, có phải đây là chiếc xe cô đã ngồi ngày hôm qua không?”

Ánh mắt Nghiên Thời Thất di chuyển theo nhân viên cảnh sát, cô thấy anh ta đặt một tấm ảnh lên mặt bàn, sau khi quan sát thật cẩn thận thì thờ ơ lắc đầu, “Không phải!”

Câu trả lời của cô khiến cảnh sát đều rất kinh ngạc, không khỏi quay sang liếc nhìn nhau.

Không trùng khớp với kết quả điều tra mà bọn họ nhận được!

Dựa theo bằng chứng của Kiều Phỉ Bạch, sau khi Nghiên Thời Thất tách khỏi bọn họ thì đã lên chiếc xe này, cũng chính vì thế mà tối hôm qua cô ta bị xe đâm gãy chân mới lập tức nhận ra.

Nhưng lời khai của Nghiên Thời Thất lại khác hoàn toàn.

Nhân viên cảnh sát hơi cau mày, gõ lên tấm ảnh như nhắc nhở, “Cô Nghiên nhìn kỹ lại xem, cô thật sự không biết chiếc xe này?”

Nghiên Thời Thất bỗng nhìn về phía nhân viên cảnh sát bằng ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt cô lóe lên, cô nhớ ra một đoạn ký ức, cộng thêm phán đoán của mình, chỉ lát sau đã bắt được đầu mối, “Có phải đây là chiếc xe đã đâm vào Kiều Phỉ Bạch?”

Cảnh sát không hề giấu giếm. “Đúng vậy! Thông tin của chiếc xe bỏ trốn được mang từ chỗ quản lý ô tô, chủ xe họ Âu. Chúng tôi đối chiếu với camera trên đoạn đường bị tai nạn vào hôm qua thì đúng là cùng một chiếc.”

“À...” Nghiên Thời Thất gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó đôi mắt xinh đẹp, trong suốt nhìn thẳng về phía cảnh sát. “Tôi chưa từng thấy nó, cũng không biết chủ xe họ Âu.”

Cảnh sát: “...”

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ!

Thái độ của cảnh sát vẫn bình thản như cũ nhưng nét mặt đã hiện lên sự lo lắng vô cùng. Khẩu cung của hai bên khác nhau, chắc chắn có một người đang nói dối.

Không đợi bọn họ tiếp tục truy hỏi, Nghiên Thời Thất đã đưa ra câu trả lời cuối cùng: “Chiếc xe này là Magotan bình thường. Mà chiếc xe tôi ngồi sau khi rời đi là Phaeton đời mới!”

Vẻ ngoài khá giống nhau nhưng lại khác xa một trời một vực.

Nghe vậy, sắc mặt của hai vị cảnh sát lập tức trở nên khó coi.

Cảnh sát thẩm vấn nhìn chằm chằm vào Nghiên Thời Thất. Trong mắt anh ta, cử chỉ của Nghiên Thời Thất tự nhiên, đôi mắt trong veo, không hề né tránh ánh mắt anh ta, mặc cho anh ta dò xét.

So với Kiều Phỉ Bạch chỉ biết khóc nức nở, thái độ mập mờ trong phòng bệnh, cộng thêm lúc lập biên bản, cô ta hầu hết đều cúi đầu, rất hiếm khi nhìn thẳng bọn họ. Bây giờ nghĩ lại, chỉ e rằng đó chính là dấu vết của việc cố tình lấp liếm.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, bọn họ càng bằng lòng tin tưởng lời Nghiên Thời Thất.

Dù sao, phong thái và khí chất của một người rất dễ nhìn thấu.

Từ đầu đến cuối, gương mặt cực kỳ quyến rũ kia của Nghiên Thời Thất chưa từng xuất hiện bất cứ thay đổi nhỏ nào, lời nói và cử chỉ càng thêm phần tự nhiên, bình thản.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cộc cộc...”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh.

Hai nhân viên cảnh sát vội vàng thu hồi phỏng đoán của mình, lúc mở cửa thì trông thấy quản lý đang đứng bên ngoài.

“Quản lý Lưu, sao ngài lại tới đây?”

Cảnh sát hỗ trợ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho ông. Đối phương khẽ phất tay, ý bảo hai người ra ngoài.

Phòng thẩm vấn chỉ còn mỗi Nghiên Thời Thất lập tức khôi phục lại không khí nghiêm trang và tĩnh lặng.

Cô cúi đầu nghịch móng tay, âm thầm xâu chuỗi các sự kiện trong đầu.

Kiều Phỉ Bạch tốn công sức để tặng cho cô “món quà lớn” như vậy, cô phải cảm ơn cô ta thế nào đây?!

Chỉ lát sau, cảnh sát thẩm vấn Nghiên Thời Thất bước vào một mình, anh ta thu dọn đống tài liệu trên bàn, ôm chúng vào lòng rồi nói với Nghiên Thời Thất: “Cô Nghiên, cảm ơn cô đã hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng công bố kết quả điều tra!”

Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn anh, sau khi tâm trạng thả lỏng thì chậm rãi nở một nụ cười. “Vậy xin làm phiền đồng chí cảnh sát nhân dân!”

“Không phiền, không phiền, tôi tiễn cô ra ngoài!”

Thái độ của nhân viên điều tra không khác trước là mấy, nhưng không hiểu sao Nghiên Thời Thất lại cảm thấy dường như anh ta rất hoảng hốt.Tại khu vực đón tiếp của Cục Cảnh sát, Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan thấy Nghiên Thời Thất đi ra thì lần lượt đứng dậy.

Ánh mắt Thành Nghiệp Nam dừng lại trên người Nghiên Thời Thất một lát, anh đứng nhìn cô với sắc mặt nghiêm túc. “Không sao chứ?”

Nghiên Thời Thất lắc đầu, không nói gì.

Nhân viên điều tra mỉm cười đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng ánh mắt vô tình liếc ra bên ngoài cửa chính.

Lăng Tử Hoan đưa cốc giữ nhiệt cho Nghiên Thời Thất, gương mặt nhỏ tròn tròn mũm mĩm tràn ngập lo lắng. “Chị Thập Thất, uống nước đi!”

“Ừ, đi thôi!”

Nghiên Thời Thất đi đầu ra ngoài, Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan theo ngay sau.

Nhân viên điều tra vịn vào bàn, dõi mắt nhìn bọn họ ra khỏi cửa chính của Cục Cảnh sát, lau mồ hôi lạnh trên trán. Quản lý đứng sau tấm khẩu hiệu trầm giọng nói, “Phó Cục trưởng gọi cậu đến văn phòng.”

Nhân viên điều tra: “...”

...

Bên ngoài cổng Cục Cảnh sát, đám phóng viên đã tản đi hết sau khi bị cảnh sát nhân dân dẹp loạn.

Nghiên Thời Thất vừa bước ra liền trông thấy chiếc Phaeton quen thuộc.

Bên trong cửa sổ xe kéo xuống một nửa kia, đôi mắt u tối, lạnh lùng, sâu không thấy đáy của Tần Bách Duật đang nhìn cô không chớp mắt.

Thành Nghiệp Nam chứng kiến cảnh tượng này thì hoàn toàn dẹp đi suy nghĩ muốn đưa Nghiên Thời Thất về nhà.

Đúng lúc trong thâm tâm anh nổi lên một luồng cảm xúc phức tạp thì tay áo bị người khác kéo nhẹ một cái.

Thành Nghiệp Nam cau mày rời tầm mắt, Lăng Tử Hoan nhăn mũi, ôm bụng, khẽ thì thầm: “Thành tổng, đau bụng quá... Tôi đi tìm nhà vệ sinh đây, không về cùng mọi người đâu!”

“Đi đi.” Thành Nghiệp Nam phẩy tay.

Lăng Tử Hoan chuồn vội như được đặc xá.

Sau khi điều chỉnh ổn định tâm trạng, Thành Nghiệp Nam thu lại sự tự giễu, bước tới bên cạnh Nghiên Thời Thất, nói nhỏ: “Anh về công ty trước đây. Chuyện này anh sẽ luôn luôn để mắt, có kết quả sẽ báo cho em biết! Mấy ngày này đừng nghĩ nhiều, sẽ ổn cả thôi.”

Nghiên Thời Thất gật đầu, đáp ngắn gọn: “Em biết rồi!”

Anh vắt âu phục lên vai, nghênh ngang bước đi. Ở nơi không có ai nhìn thấy, đáy mắt anh hiện lên một tầng đau thương.

***

Đã hơn hai giờ trôi qua, ánh nắng mặt trời chói chang, mùi cỏ thoang thoảng bay vào từ cửa sổ. Sau khi ngồi vào trong xe, Nghiên Thời Thất tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông bên cạnh bắt tréo chân, ngồi ngược sáng, ánh mắt u ám khẽ gợn sóng. Anh nhếch môi, giọng điệu trầm khàn biếng nhác hỏi ngược lại như lẽ dĩ nhiên: “Tôi không được tới à?”

Đôi môi nhỏ của Nghiên Thời Thất cong lên, tức khắc bị chặn họng.

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như Tần Bách Duật đang tức giận thì phải.

Đầu óc Nghiên Thời Thất suy nghĩ linh hoạt, trong tích tắc đã biết nguyên nhân có thể chọc giận anh.

Cô liếm môi, cười khan hai tiếng, chớp chớp đôi mắt trong veo tỏ vẻ vô tội, hỏi dò: “Có phải hot search bùng nổ lần này làm ảnh hưởng đến nhà họ Tần không?” Vậy nên anh mới đến hỏi tội?

Nghiên Thời Thất nuốt câu cuối xuống, không dám nói ra.

Tần Bách Duật: “...”

Ánh mắt của anh bỗng trở nên lạnh thấu xương, đôi lông mày rậm chậm rãi cau lại vì lời nói của cô. Anh nhìn sang chỗ khác, không nói tiếng nào, sắc mặt càng trở nên tồi tệ.

Trợ lý Trác Hàn siết hai tay, kề bên môi rồi ho nhẹ. “Cô Nghiên, thật ra...”

“Lái xe!” Tần Bách Duật lạnh lùng nói.

Nghiên Thời Thất: “...”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nửa giờ sau, một căn hộ thông tầng với lối kiến trúc châu Âu hiện ra trước mắt, Nghiên Thời Thất lập tức bấu vào cửa sổ xe, kinh ngạc quay đầu lại. “Anh đưa tôi đến nhà anh làm gì?”

Cô cứ tưởng rằng Tần Bách Duật muốn đưa cô về nhà chứ!

Trên đường đi cô cầm iPad lướt Weibo, vốn dĩ không hề để ý tới cảnh vật bên ngoài.

Nghe vậy, người đàn ông đang xuống xe khựng lại, giọng nói dửng dưng. “Trước cửa nhà em toàn là phóng viên, ông Nghiên bảo em lánh mặt ở đây vài ngày.” Anh dừng lại một chút, như cười như không rồi nói tiếp: “Em muốn về ư?”

Nghiên Thời Thất ngạc nhiên đến mức quên phản ứng, cô âm thầm cảm nhận được, hình như có chỗ nào đó không ổn.

Có lẽ là những thông tin trên Weibo đã ảnh hưởng đến phán đoán tỉnh táo của cô.

Mãi cho đến một ngày nào đó trong tương lai, sau khi được trợ lý nhắc nhở, cô mới giật mình nhận ra. Sau khi gia nhập giới giải trí, cô chưa từng tiết lộ về gia thế của mình, đám phóng viên kia sao có thể tìm thấy nhà cô được!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam