chương 21+22+23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời tối dần, ánh sáng trong phòng khách loang lổ, mờ mịt, ảm đạm.

Nghiên Thời Thất đứng trước cửa sổ sát đất ở Dương Lâu, trong tay vẫn cầm iPad thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bình luận.

Bởi vì có sự tham gia của [Bình An Lệ Thành V] bên phía chính phủ, tình hình đã được khống chế, nhưng vẫn có không ít ý kiến cực đoan lan tràn trên Weibo.

Đầu ngón tay xanh nhạt của Nghiên Thời Thất lướt trên màn hình, đôi mắt như sương mù phủ kín một tầng sáng lạnh.

Trên Weibo, rõ ràng có ai đó mua chuộc anti fan khống chế bình luận.

Lúc này, chị Lâm đeo tạp dề đi tới cửa phòng khách, hiền hòa đứng sau lưng cô nói: “Cô Nghiên, có thể ăn cơm rồi.”

Cô nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ.

Tần Bách Duật vẫn chưa về.

Chiều nay sau khi đưa cô về, anh đã vội tới công ty.

Trong phòng ăn, trên bàn đã bày bốn món ăn một món canh, chay mặn đầy đủ, khiến người ta muốn ăn hết sạch.

Chị Lâm cười híp mắt, lau tay vào tạp dề rồi đưa đũa cho cô nói: “Cô Nghiên, cô thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không thích, tôi sẽ làm món khác cho cô.”

“Không cần, những món này được rồi, cảm ơn chị Lâm.”

“Không cần khách sáo.” Chị Lâm xoay người bắt đầu dọn dẹp kệ bếp, lại ra vẻ thông thạo nói: “Gần đây cậu chủ rất bận, nhưng tôi thấy được, cậu ấy rất tốt đối với cô Nghiên. Bình thường cậu ấy bận bịu cả ngày, đến cả thời gian ăn cơm cũng không có, hôm nay còn cố ý bảo tôi đến đây sớm chút để nấu cơm cho cô.”

Tay cầm đũa của Nghiên Thời Thất khẽ dừng lại, tâm trạng phức tạp. Suy nghĩ rối loạn quẩn quanh trong lòng, có chút tê dại, nhất thời khiến cô không nói nên lời.

Lúc ăn cơm, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng chị Lâm dọn dẹp bát đũa.

Hơn tám giờ tối, bên ngoài Dương Lâu vang lên tiếng xe.

Tần Bách Duật vắt âu phục và cà vạt trên khuỷu tay, cổ áo cởi nửa, sau khi xuống xe thì dặn dò Trác Hàn mấy câu rồi ngẩng đầu sải bước mở cửa vào phòng.

Bóng đèn đêm trước cửa đã sáng, anh bỏ âu phục xuống, đảo mắt qua phòng khách, nhìn thấy Nghiên Thời Thất nằm trên ghế xô pha, ôm gối trong lòng ngủ say sưa.

Mái tóc đen quăn của cô xõa ra, mặt mày buông lỏng, chóp mũ hơi vểnh lên, vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ lộ ra nét xinh đẹp dịu dàng. Dưới ánh đèn u tối, vài tia sáng nhẹ chiếu lên mặt cô, ít đi linh hoạt lúc tỉnh táo, nhiều thêm mấy phần ngây thơ hiếm thấy.

Anh dừng chân, ánh mắt sâu xa kín đáo. Có lẽ vì anh nhìn quá chăm chú nên lông mi dày của cô gái run lên mấy lần rồi từ từ mở mắt.

Đôi mắt mang ánh nước của cô hiện lên sự mơ màng nửa mê nửa tỉnh. Chạm tới bóng người cao lớn đứng cách đó không xa, ánh mắt cô dừng lại giây lát.

Ngốc nghếch đáng yêu, ngây thơ, mềm mại.

Trong chốc lát, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cô vén làn tóc rối loạn, ngồi dậy khàn giọng nói: “Anh về rồi à!”

Giọng Nghiên Thời Thất còn giữ lại sự lười biếng sau khi tỉnh, mềm mại êm tai, như gảy âm điệu lả lướt trong lòng.

Tần Bách Duật đứng im tại chỗ không nói tiếng nào. Phòng khách mờ tối, bầu không khí yên tĩnh. Cô gái ngồi trên ghế xô pha dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt hồng hào mềm mại, một câu “anh về rồi à”, giống như cuối cùng cũng chờ được người yêu về nhà khiến trong đầu Tần Bách Duật bỗng sinh ra cảm giác tháng năm thật yên bình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Sao em không về phòng ngủ?”

Giọng nói âm trầm, yết hầu lên xuống tạo ra đường cong gợi cảm. Anh đè nén rung động trong lòng rồi rót một ly nước, đặt lên bàn trà cẩm thạch trước mặt Nghiên Thời Thất.

“À…” Nghiên Thời Thất dụi mắt, bàn tay mềm mại cầm ly nước lên, uống một ngụm nhuận họng rồi nói: “Em nằm một lúc, không ngờ lại ngủ quên mất. À đúng rồi, chị Lâm để phần cơm cho anh, em đi lấy giúp anh.”

Đây là lúc chị Lâm gần đi sau khi dọn dẹp xong phòng đã cố ý dặn cô.

Trong nhà ăn, dưới ánh đèn sáng choang, Nghiên Thời Thất sắp xếp đồ ăn được giữ nóng lên bàn một cách thuần thục.

Cô ngước mắt nhìn anh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà giản dị ngồi xuống.

“Đồ ăn còn nóng, anh mau ăn đi.”

Thu dọn xong tất cả, lúc Nghiên Thời Thất quay người muốn đi thì anh cầm đũa dừng lại, ánh mắt rét lạnh, giọng nói hùng hậu bỗng truyền tới: “Còn em? Ăn rồi à?”

Nghiên Thời Thất dừng bước, khẽ gật đầu: “Vâng, buổi chiều em đã ăn rồi, em về phòng trước, anh ăn đi nhé.”

Nhìn chằm chằm hành động rời đi của cô gái, khóe mắt chân mày Tần Bách Duật hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

Cô... rất bối rối!

Nghiên Thời Thất trở về phòng, dựa vào cánh cửa, ôm lấy trái tim nhảy nhót dồn dập loạn nhịp trong ngực.Đêm đó, Weibo chính thức [Bình An Lệ Thành V] của chính phủ thông báo một tin tức: Căn cứ vào manh mối mà dân mạng cung cấp, tối hôm qua, trên đường Xuân Dương xảy ra một vụ tai nạn giao thông, chủ xe gây ra sự cố đã bỏ trốn tại chỗ. Qua nhiều lần điều tra, hiện đã bắt được chủ xe gây tai nạn họ Âu. Người họ Âu này đã thú nhận việc gây ra tai nạn rồi bỏ trốn, sau đó, đã chuyển giao cho cơ quan điều tra xử lý.

Trước đây, có dân mạng chỉ ra, người gây tai nạn họ Nghiên, nhưng sau đó cảnh sát đã điều tra, đây không phải tin tức thật. Người bị hại họ Kiều rất hài lòng với kết quả điều tra này. Giữ gìn trị an xã hội là nghĩa vụ của mỗi công dân, cảm ơn dân mạng đã giám sát, kịp thời ngăn chặn lời đồn phát tán, lời đồn là tin tức giả. [hình ảnh] [hình ảnh]

Sau khi Weibo này tuyên bố, trong thời gian ngắn tin tức này đã được chia sẻ hơn nghìn lần. Cái tên Nghiên Thời Thất lại lên hot search lần nữa.

Lúc Nghiên Thời Thất nhìn thấy tin tức này đã là mười giờ tối. Phía dưới còn có hai tấm ảnh, lần lượt là người họ Âu lái xe và chiếc xe gây tai nạn.

Nhìn thấy những tin tức này, tâm trạng buồn bực tích tụ trong lòng cô lúc trước cũng dần tiêu tan.

Cô dùng iPad đăng nhập tài khoản Weibo của mình, cũng chia sẻ tin tức của [Bình An Lệ Thành V].

Sau đó, cô ra khỏi phòng, đêm khuya ở tòa nhà kiểu Tây an tĩnh đến mức khiến lòng người phát hoảng.

Dưới lầu là một vùng mờ mịt, chỉ có ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn đường.

Cô đứng trước cửa phòng sách của Tần Bách Duật, bồi hồi một lúc, thỉnh thoảng đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ bối rối.

Lúc cô còn đang do dự, thì “Cạch” một tiếng, cửa phòng sách mở ra.

Tần Bách Duật cầm ly trà mở cửa, ngước mắt nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì trong mắt lập tức lóe lên sự kinh ngạc rõ ràng.

“Có việc gì à?”

Giọng nói trầm thấp vang lên trong hành lang, Nghiên Thời Thất vô thức gật đầu, “Ừ, có thể mượn điện thoại của anh dùng chút được không? Điện thoại của tôi vẫn ở chỗ người đại diện.”

“Được, em vào đi.”

Anh không trả lời không hề nghĩ ngợi, xoay người đi vào phòng sách.

Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, vỗ vỗ trái tim đang đập loạn nhịp của mình, giữa chân mày hiện lên vẻ bực bội…

Lần đầu tiên vào phòng sách của Tần Bách Duật, cách trang trí đơn giản lại không mất phong cách bên trong khiến mắt cô sáng lên.

Trên tường xếp nhiều loại sách phong phú, trên bàn trưng bày một bộ tách trà cổ và một cái gạt tàn thuốc.

Ánh mắt cô âm thầm chuyển qua người anh. Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ màu xám, cổ áo hé mở, lộ ra cơ bắp và đường cong khỏe khoắn.

Nghiên Thời Thất cúi đầu, trong chớp mắt khuôn mặt hơi nóng lên. WebTru yenOn linez . com

“Mật khẩu, 0601.”

Trong lúc cô đang mơ màng, Tần Bách Duật đã đưa điện thoại đến trước mặt cô, nhân tiện nói mật khẩu mở máy.

Nghiên Thời Thất nhận điện thoại, lúc mở màn hình mới vô thức phát hiện, mật khẩu mở máy của anh, lại là ngày sinh của cô.

Kỳ lạ!

Anh ngồi xuống ghế ông chủ, hai chân bắt tréo, cánh tay để tùy ý lên thành ghế, ánh mắt sâu thẳm khóa trên người Nghiên Thời Thất đang ngồi trên ghế xô pha, tự nhiên gọi điện thoại.

Hình như, cô đã dần dần quen thuộc với sự tồn tại của anh.

Nghiên Thời Thất ngồi ở góc ghế xô pha gọi điện thoại cho Thành Nghiệp Nam. Lúc nói chuyện cô còn vô thức chọc chọc đệm ghế.

“Mười giờ sáng mai anh đến đón tôi. Nhân tiện mua giúp tôi một bó hoa bách hợp trắng mang đến bệnh viện một chuyến!”

“…”

“Vậy cũng được, ngày mai anh mang tới cùng đi.”

“…”

“Không, tôi không ở nhà.”

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Nghiên Thời Thất khẽ nhíu lại. Cô cầm điện thoại liếc qua Tần Bách Duật, che ống nghe điện thoại tựa như sợ người nghe được, khẽ hỏi, “Địa chỉ cụ thể ở đây là gì vậy?”

Tần Bách Duật nói địa chỉ cụ thể, Nghiên Thời Thất khẽ cười, sau đó dặn Thành Nghiệp Nam lần nữa rồi vội vàng cúp điện thoại.

Lúc nhận được điện thoại của Nghiên Thời Thất, Thành Nghiệp Nam đang họp với đoàn đội PR. Sau khi để điện thoại xuống, anh ta sững sờ nhìn màn hình điện thoại.

“Thành tổng, vừa rồi Thập Thất đã đăng thông báo của cảnh sát lên Weibo, dư luận đã nghiêng về một phía, tình thế bây giờ rất có lợi với chúng ta.”

Người phụ trách PR nói xong mới phát hiện, Thành Nghiệp Nam căn bản không hề lắng nghe.

Hai mươi phút sau, Thành Nghiệp Nam cho tan họp sớm. Trước khi đi anh còn nhắc nhở bọn họ, liên hệ với vài phóng viên có quan hệ tốt, ngày mai đến bệnh viện Lệ Trạch lấy thông tin.

***

Trong căn hộ Duplex kiểu Tây.

Nghiên Thời Thất đưa điện thoại cho Tần Bách Duật, nói cảm ơn rồi chuẩn bị trở về phòng, nhưng giọng nói âm trầm của anh lại vang lên, khiến cô dừng bước.

“Chuyện hôm nay, em định kết thúc như thế nào?”

Nghiên Thời Thất ngoái đầu nhìn anh, hơi mất tự nhiên vuốt mấy sợi tóc trên trán, “Là Kiều Phỉ Bạch lừa dối phóng viên và dân mạng, vậy tôi sẽ khiến chính cô ta phải thu hồi lời nói dối này.”

“Em cần hỗ trợ không?”

Giọng anh thản nhiên giống như đang nói “Thời tiết rất đẹp”, Nghiên Thời Thất và anh bốn mắt nhìn nhau, sau đó vội dời mắt đi.

“Tạm thời tôi không cần. Giết gà không cần dùng dao mổ trâu!”

Lúc hất cằm lên, dáng vẻ Nghiên Thời Thất có chút quật cường, nhưng ở trong mắt anh lại linh hoạt đáng yêu.

Dưới ánh đèn, ánh mắt anh trầm xuống, càng thêm thâm thúy sâu sắc. Ánh sáng nhu hòa lơ đãng hiện lên trong khóe mắt đốt cháy gương mặt và đáy lòng của Nghiên Thời Thất.

Cô chạy trối chết.

Người đàn ông này thật sự có vốn liếng khiến người ta trầm luân…

***

Hôm sau, mười giờ sáng, ở bệnh viện Lệ Trạch.

Nghiên Thời Thất mặc một chiếc váy bó sát màu lam đậm dài qua gối và đi giày cao gót, tóc dài gợn sóng buông sau lưng, dáng người cao gầy xinh đẹp lung linh.

Đến bệnh viện, bên trong cửa xe xuất hiện một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp trước tiên, sau đó là bắp chân tuyệt đẹp đi trên giày cao gót, cô nghiêng người đi ra, động tác vô cùng ưu nhã.

Sau khi đeo kính râm lên, Thành Nghiệp Nam đứng bên cạnh cô, đánh giá xung quanh rồi nói: “Phòng bệnh tầng bảy.”

Bờ môi Nghiên Thời Thất hiện lên nụ cười lạnh: “Đi thôi.”

Trong hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam đi cạnh nhau.

Mái tóc dài gợn sóng đung đưa theo bước chân cô, phong thái diễm lệ đến rung động lòng người.

Ngoài cửa phòng bệnh, cô còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Kiều Phỉ Bạch: “Bùi, vất vả cho anh quá, đêm qua anh chăm sóc em lâu như vậy.”

“Nói gì ngốc thế, em bị thương như vậy, anh không yên tâm để người khác chăm sóc em.”

Bùi Đường quả là cao thủ tình trường.

“Anh không cần lo lắng cho em đâu, chiều nay còn hai tạp chí mời anh chụp đấy, anh đừng chậm trễ nữa.”

Bùi Đường đang muốn mở miệng thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

“Ngại quá, quấy rầy rồi!” Nghiên Thời Thất đứng ở cửa, tay nhỏ khẽ chỉ: “Cửa không khóa, hai vị không để ý tôi không mời mà đến chứ?”

Kiều Phỉ Bạch và Bùi Đường cùng nhìn Nghiên Thời Thất, trong nháy mắt, bầu không khí như ngưng đọng.

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Kiều Phỉ Bạch mặc quần áo bệnh nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường. Một cái chân còn chật vật treo giữa không trung, cô ta khẽ nở nụ cười chào hỏi cô, “Thập Thất, cô đến rồi à! Sao lại để ý chứ, mau vào đi.”

Nhìn đi, cô ta không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

Nghiên Thời Thất đi giày cao gót bước vào, Thành Nghiệp Nam cầm một bó hoa bách hợp trắng cũng xuất hiện.

Hương hoa rất nồng, chỉ trong chốc lát đã hòa tan không ít mùi nước khử trùng trong phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Bùi Đường vẫn dừng trên người Nghiên Thời Thất, trên mặt còn loáng thoáng hiện lên vẻ tức giận.

Nghiên Thời Thất làm như không thấy.

Phòng bệnh cao cấp trang bị đầy đủ mọi thiết bị dụng cụ.

Sắc mặt Kiều Phỉ Bạch trắng bệch sau khi bị thương, lúc đối mặt với Nghiên Thời Thất, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam