chương 61=>65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duật?

Nghiên Thời Thất nghe thấy từ này, theo bản năng cô nhớ ngay đến Tần Bách Duật.

Cộng thêm việc Mặc Lương Vũ cũng xuất hiện ở đây, tầm mắt của cô ngưng tụ lại thành một tầng ý tứ sâu xa theo ánh mắt chăm chú của cô gái kia.

Tiếng bước chân chậm rãi của đàn ông dừng lại ngoài cửa. Dưới góc nhìn của Nghiên Thời Thất, cô có thể nhìn thấy nửa bờ vai và chiếc cằm sắc bén của anh.

Cô gái kia nhìn anh vô cùng dịu dàng, duỗi ngón tay như hành hoa níu lấy tay áo anh rồi giật nhẹ, nói khẽ: “Hình như Tiểu Vũ gặp rắc rối, chi bằng anh vào xem thử?”

Mặc Lương Vũ nghe vậy thì trán run lên bần bật. Cậu ta đâu chỉ gặp rắc rối, mà còn có thể đoán trước rằng giờ này sang năm cỏ trên mộ cậu ta cũng cao một thước rồi.

Cậu ta ngượng nghịu cười khổ, đẩy Ưng Phi Phi không chịu buông tay ra rồi nhảy sang bên cạnh, “Anh Duật, chị, chị dâu Út cũng ở đây!”

Lời vừa dứt, cô gái bên cạnh Tần Bách Duật vẫn vui vẻ như cũ nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại cứng đờ, lập tức hiện lên sự dao động.

Ánh mắt tràn ngập đánh giá và mấy phần ngạo mạn khiến người ta khó chịu của cô ta lướt qua người Ưng Phi Phi, không hề bất ngờ mà chạm phải ánh mắt của Nghiên Thời Thất.

Cùng lúc đó, Tần Bách Duật ngẩng cao đầu bước vào. Lúc ánh mắt sâu xa bất ngờ tóm được bóng dáng Nghiên Thời Thất, môi mỏng của anh mím lại. Sau khi đứng lặng trước mặt cô hồi lâu anh mới cúi đầu thấp giọng hỏi: “Em đi cùng bạn à?”

Anh chú ý tới Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi vẫn còn dính lấy nhau ở cửa. Lúc thu hồi tầm mắt, dường như trong mắt anh lóe lên ánh mực vừa đen vừa sáng lấp lánh.

Nghiên Thời Thất thản nhiên gật đầu, liếc nhìn Mặc Lương Vũ, cười nói: “Em đang định ăn cơm, có điều... Hình như căn phòng riêng này bị mọi người tạm thời chiếm dụng rồi?”

Mặc Lương Vũ ngừng thở, mắt cậu ta lóe lên. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Bách Duật, cậu ta cười khan đáp: “Anh Duật, đây là lỗi của em!”

Cậu ta không giải thích nhiều, chỉ mong sao Nghiên Thời Thất đừng nghi ngờ quá.

Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là...

“Duật, Tiểu Vũ cũng chỉ muốn chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, dù sao phòng riêng này... Thôi vậy, thật ra bất kỳ chỗ nào cũng được, không nhất thiết phải là ở đây!”

Cô gái đứng trước cửa lập tức dịu dàng lên tiếng.

Nhất là thái độ khó xử muốn nói lại thôi của cô ta càng giống như cố ý làm người khác nghi ngờ!

Mặc Lương Vũ tức khắc cau mày lại, nén giận rồi liếc xéo cô ta, “Lăng Mật!” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Hóa ra cô gái này tên là Lăng Mật!

Đôi mắt tĩnh như đầm nước của Tần Bách Duật quét qua người Lăng Mật, khóe môi mỏng nhếch lên thành độ cong lạnh nhạt, sau đó mới trầm giọng mở lời: “Mặc Lương Vũ, xin lỗi ngay!”

Mặc Lương Vũ bị điểm danh vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, múa máy tay chân trước trán vài cái, “Chị dâu Út, em xin lỗi nha!”

Nghiên Thời Thất bị dáng vẻ vừa nịnh bợ vừa ấm ức của cậu ta chọc cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía bóng dáng kiêu ngạo của Tần Bách Duật, “Không sao, cậu ấy không cố ý mà.”

“Chị dâu Út anh minh thần võ, thọ sánh ngang trời!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Ưng Phi Phi bị làm lơ ở bên cạnh tuy không cam lòng, nhưng trước mặt Tần Bách Duật, cô cũng chẳng dám làm bừa.

Người đàn ông này thoạt trông có vẻ sắc bén lạnh lùng, chỉ là tất cả dịu dàng của anh đều dành trọn cho Nghiên Thời Thất.

Lăng Mật đứng sau lưng Tần Bách Duật, tận mắt chứng kiến thái độ nhẹ nhàng của anh với Nghiên Thời Thất thì siết chặt tay, nắm lấy tà váy, trái tim trỗi dậy nỗi đau ngút ngàn.

Cô ta không chịu bị ngó lơ, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì mỉm cười đi đến cạnh Tần Bách Duật, cùng đứng sánh vai với anh.

Lăng Mật không cao bằng Nghiên Thời Thất, cô ta đi giày cao gót, khó khăn lắm mới chạm đến bờ vai của Tần Bách Duật.

Cô ta cười kín đáo, dùng điệu bộ của gái nhà giàu nhìn về phía Nghiên Thời Thất, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hóa ra là đối tượng kết hôn của Bách Duật? Đúng là khéo quá, không ngờ tôi vừa quay lại thì đã gặp rồi, chúng ta quả là có duyên. Tôi là Lăng Mật, là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mấy người Bách Duật.”

Bạn từ nhỏ?

Chẳng trách thái độ bên ngoài thì mềm mỏng, trong lòng lại nham hiểm như vậy!

Còn trong lòng cô ta có thật sự coi mình là “bạn từ nhỏ” hay không, chuyện này cũng rất đáng để suy nghĩ!

Nghiên Thời Thất ung dung đưa tay về phía đối phương, lập tức mỉm cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy. Cô có ưu thế về chiều cao, ánh mắt đang cụp xuống mang theo vài phần kiêu ngạo, vui vẻ nói: “Chào cô, tôi là Nghiên Thời Thất!”Nghiên Thời Thất và Lăng Mật nắm tay nhau rồi lập tức cùng buông ra.

Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ lạ. Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi như hai cái túi trút giận, hoang mang đứng bên cạnh.

Thật ra Ưng Phi Phi chướng mắt Lăng Mật từ cái nhìn đầu tiên.

Con mắt của phụ nữ rất tinh tường, bắt đầu từ lúc Lăng Mật bước vào cửa thì luôn bày ra dáng vẻ không coi ai ra gì. Dù cô ta cố gắng tỏ ra giản dị, thân thiện nhưng vẫn không thể che giấu sự kiêu ngạo trong đáy mắt.

Quả nhiên, bạn từ nhỏ là đáng ghét nhất!

Về phần Tần Bách Duật, từ lúc anh xuất hiện vẫn luôn nhìn Nghiên Thời Thất không rời. Thấy hai người buông tay thì anh mới kín đáo quét mắt đến chiếc bàn ăn cho bốn người.

Nhận thấy tầm mắt của anh, Nghiên Thời Thất ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, “Chi bằng mọi người ăn ở đây đi, em với Phi Phi đổi sang chỗ khác.”

Nếu đã cùng ôn chuyện với bạn từ nhỏ thì cô cũng không muốn vô duyên vô cớ quấy rầy.

“Không cần, ăn cùng nhau luôn đi.” Tần Bách Duật vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay cô, “Chẳng phải ngày mai em sẽ đi hay sao? Coi như đây là bữa cơm đưa tiễn.”

Trong lúc nói chuyện, nụ cười vẫn luôn hiện trên đôi môi mỏng của anh, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập dung nhan yêu kiều của cô. Anh dùng dáng vẻ không cho phép cự tuyệt để dắt cô ngồi xuống.

Cảnh tượng này đã phá tan thần thái đoan trang của Lăng Mật. Cô ta đứng sững tại chỗ như bị bỏ rơi hoàn toàn, trông chẳng khác nào trò cười.

Rõ ràng tối nay là bữa cơm tẩy trần chào đón cô ta từ phương xa mới về, tại sao lại biến thành bữa tối đưa tiễn Nghiên Thời Thất rồi.

Từ lúc cô ta nghe được tin Tần Bách Duật kết hôn thì đã vội vàng bỏ lại luận án tốt nghiệp trong tay, lập tức quay trở về.

Bao nhiêu năm trôi qua, việc thích anh đã trở thành thói quen ngấm vào trong máu thịt.

Dẫu có đau đớn xót xa, nhưng đây cũng là nỗi lòng ngọt ngào nhất của cô ta.

Mọi người đều hiểu rõ tình cảm của cô, chỉ có... Cô ta cũng không dám tiết lộ điều gì với Tần Bách Duật.

Quan hệ bạn từ nhỏ này là ràng buộc mạnh mẽ nhất để cô ta có thể đứng bên cạnh anh. Cô ta cho rằng sẽ không có ai có thể gần gũi anh như mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhưng bây giờ...

Cô ta vẫn luôn cho đó là lẽ đương nhiên, giống như muôn vàn hoa cỏ, chỉ cần lỡ làng thì sẽ héo tàn không còn đường sống.

Lăng Mật kinh ngạc đứng như trời trồng, quên cả việc phải duy trì vẻ đoan trang. Sự sợ hãi bấn loạn trong đôi mắt làm người khác chú ý.

Mặc Lương Vũ hoang mang nhìn Lăng Mật. Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng, cô đơn của cô ta mà cậu không khỏi lặng lẽ tự giễu cợt chính bản thân mình.

Vào giờ khắc này, ai nấy đều có nỗi lòng riêng.

Chỉ có Nghiên Thời Thất vẫn còn tỉnh táo. Trong lúc ngồi xuống, cô liếc mắt quan sát thì nhìn thấy được sự thay đổi của Lăng Mật.

Mắt cô sáng ngời như sao, ý cười hiện lên đôi môi đỏ mọng, giống như trí giả thản nhiên ngồi giữa chiến trường, linh hoạt nhìn thấu tất cả suy nghĩ của mọi người.

Sau khi ngồi xuống, Tần Bách Duật thấy mấy người kia còn đứng nguyên tại chỗ thì nhắc nhở một cách xa cách, “Ngồi xuống cả đi.”

Lý trí của Lăng Mật bị tiếng nói của anh thức tỉnh, cô ta cố gắng đè nén cảm xúc đang rối như tơ vò trong lòng. Nụ cười lại hiện diện trên gương mặt xinh đẹp, dường như cô ta đã trở về làm một quý cô giàu có, đoan trang.

Cô ta vờ như không biết, đôi chân đi giày cao gót thản nhiên ngồi vào bên cạnh Tần Bách Duật rồi mới quay lại nhìn Mặc Lương Vũ, “Tiểu Vũ, anh ngồi với cô gái bên kia đi, em với Tần Bách Duật ngồi cùng nhau!”

Trên chiếc bàn vuông chỉ đủ cho bốn người, Nghiên Thời Thất ngồi riêng một phía, Lăng Mật chen vào ngồi cạnh Tần Bách Duật. Ý đồ của cô ta đã rõ như ban ngày.

Ưng Phi Phi không nhịn được mà cau mày, vừa muốn lên tiếng thì Tần Bách Duật ngồi cạnh Lăng Mật đã chống đầu gối, ung dung đứng lên, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Không cần chen nhau, tôi ngồi cùng Tiểu Thất là được.”

Tiểu Thất...

Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất nghe thấy anh gọi tên cô.

Cô nhìn anh, mang theo nỗi rung động không thể diễn tả thành lời, nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim cô, quẩn quanh tình cảm nồng nàn.

Cử chỉ của người đàn ông đang đứng kia rất nhã nhặn, bình thản, gương mặt lạnh lùng cao quý nhìn thẳng về phía Nghiên Thời Thất, che lấp đi tầng ánh sáng dịu dàng.

Cuối cùng, anh làm lơ nét mặt kinh ngạc và khó chịu của Lăng Mật, ngồi xuống bên cạnh Nghiên Thời Thất. Sau khi bất ngờ chạm vào sữa đậu nành lạnh trên bàn thì anh cau mày lại, giọng điệu khuyên nhủ và thương xót vang lên: “Em đừng uống đồ lạnh, sẽ hại dạ dày.”Sau khi ăn cơm xong, phục vụ mang một bình trà lúa mạch lên.

Trong căn phòng riêng yên tĩnh, Tần Bách Duật đặt chén trà trước mặt Nghiên Thời Thất. Mùi trà nhàn nhạt tỏa ra bốn phía, hơi nóng lượn lờ quẩn quanh ngón tay xương khớp rõ ràng của anh, “Uống chút trà cho bớt cay nhé.”

Nghiên Thời Thất lườm anh, nâng tách trà lên rồi thì thầm: “Em không ăn được bao nhiêu...”

Ngày mai sẽ khởi hành, đêm nay cô có hơi buông thả nên đã gọi một nồi lẩu uyên ương, lại còn không nhịn được mà ăn vài miếng thịt bò cay.

Vẻ mặt Tần Bách Duật hơi bất đắc dĩ, anh điềm nhiên cúi xuống nhìn gương mặt trắng trẻo của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve, ánh mắt quá đỗi dịu dàng.

Lăng Mật ở đối diện anh nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Cô ta siết chặt tay dưới gầm bàn, trong lòng khó thở như bị chặn một lớp bông.

Ưng Phi Phi cắm mặt gặm dưa hấu, ánh mắt đang nhìn hai người kia cũng tràn ngập hâm mộ, chẳng kịp đề phòng thì miệng đã bị nhét đầy thức ăn chó.

Cậu Tần đúng là người đàn ông tốt ngàn dặm có một.

Cô cũng muốn yêu đương rồi!

Mặc Lương Vũ nhận ấm trà từ tay Tần Bách Duật, rót cho Lăng Mật và Ưng Phi Phi mỗi người một tách.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đã hoàn toàn trở thành nhân vật chính.

Lúc ra khỏi quán lẩu Lệ Thành thì đã chín giờ tối.

Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật sánh vai nhau đi về phía trước, Mặc Lương Vũ đi cùng Lăng Mật, Ưng Phi Phi thì lạc đàn đi tít cuối cùng.

Trước cửa quán lẩu, gió đêm phất phơ thổi qua xua tan oi bức, Nghiên Thời Thất xoa bụng, nhướng mày hít thở, sự sảng khoái chạy dài khắp toàn thân.

Bỗng dưng đầu vai nóng lên, cô kinh ngạc nâng mắt thì nhìn thấy anh lấy áo khoác vắt ở khuỷu tay mình choàng lên vai cô.

“Em không lạnh!”

Theo động tác khoác áo, lòng bàn tay anh lưu luyến trên bờ vai gầy của cô. Anh hơi dùng sức kéo cô vào lòng, “Ban đêm lạnh, em choàng vào.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nghiên Thời Thất nhếch môi, không nói thêm nữa.

Bởi vì cô cảm nhận rất rõ ràng, có một ánh mắt sắc bén ở phía sau như muốn chọc thủng cô.

Cô nghĩ vậy rồi chậm rãi nhìn về phía anh.

Lồng ngực của anh rất ấm, thấm nhuần mùi hương chỉ thuộc về riêng anh. Từ góc độ của cô, vừa vặn có thể chạm đến chiếc cằm cương nghị. Trong đêm tối, dưới bầu trời đêm sáng sao, anh đứng lặng bên cô, vòng tay ấm áp tạo thành bến cảng tránh gió cho cô, làm cho cô cảm thấy rất yên tâm.

Người đàn ông ưu tú như vậy, có người thích anh cũng không phải điều kỳ lạ!

Nhận ra ánh mắt đánh giá của cô, anh cúi đầu, hai người mặt đối mặt. Đôi mắt của cô sáng ngời, lúc ngẩng lên thì bất giác cong khóe môi, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.

Yết hầu của Tần Bách Duật hơi nhấp nhô, trong lòng cồn cào ngứa ngáy.

Mặc Lương Vũ đứng cách họ không xa, lúc chứng kiến cảnh tượng này thì cậu ta không khỏi quay sang nhìn Lăng Mật bên cạnh một cái.

Cô ta quả nhiên không thể chịu đựng được thị giác kích thích nặng nề như vậy, hai tay siết tà váy đến mức nhăn nhúm.

Cậu lắc đầu, thở dài, bất đắc dĩ mở miệng phá vỡ bầu không khí hài hòa lúc này, “Anh Duật, chúng ta về thế nào?”

Vừa dứt lời, Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đồng loạt quay lại. Dù thế nhưng anh vẫn ôm cô như cũ, không hề buông ra.

Khi Lăng Mật chạm phải ánh mắt của Tần Bách Duật, cô ta tự ép mình bình tĩnh rồi mỉm cười trêu ghẹo, “Ăn cơm xong mà hai người vẫn gắn bó keo sơn, bọn em cũng không dám lên tiếng quấy rầy!”

Nghe thì có vẻ là một câu nói đùa để làm dịu không khí. Có lẽ chỉ có cô ta tự biết trong đó ẩn chứa biết bao châm chọc và chế giễu.

Nghiên Thời Thất mỉm cười, quay lại nhìn Tần Bách Duật, nói: “Phi Phi lái xe đến, em đi cùng cô ấy...”

Ưng Phi Phi thụt lùi ở phía sau nghe vậy liền nhào lên trước, nắm chặt di động rồi vẫy tay, “Tiểu Thất, ngại quá nha, công ty gọi tớ về tăng ca!”

Nghiên Thời Thất: “...” Sao cô bạn này lại không đáng tin cậy như thế chứ!
Ưng Phi Phi nói xong thì chậm rãi lê bước về phía bãi đỗ xe. Cô nhìn Tần Bách Duật, cười nói: “Tổng Giám đốc Tần, phiền anh giúp tôi đưa Thập Thất về nhà nhé!”

Cô vừa đi vừa nói, lơ đãng nhìn Lăng Mật. Trông thấy đôi mắt lạnh lẽo của đối phương thì cô khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện lên sự mỉa mai, dùng mắt khiêu khích cô ta.

“Mọi người ơi, tôi đi trước nhé!” Ưng Phi Phi cười, bỏ lại một câu rồi xoay người đi thật nhanh về phía bãi đỗ xe.

Mặc Lương Vũ lườm theo bóng lưng của cô, giận đến mức trợn trắng mắt.

Thấy vậy, Lăng Mật thu hồi tầm mắt, bước vội đến trước mặt Tần Bách Duật, “Nếu vậy thì anh lái xe đưa cô Nghiên về đi, em và Tiểu Vũ gọi xe vậy.”

Lời nói này rất biết điều, lại vừa khéo làm người ta mắc nợ cô ta.

Mặc Lương Vũ im lặng đứng sau lưng cô, cơn nghiện thuốc trỗi dậy làm cổ họng hơi ngứa ngáy. Cậu ta quay sang bên cạnh, móc hộp thuốc rồi rút ra một điếu, rít vào một hơi thật mạnh rồi phun ra nỗi rầu rĩ nhàn nhạt. Sương khói mờ ảo bốc lên trong không khí.

Cậu ta ngẩn người đứng nhìn, đám sương trắng bồng bềnh vô hình kia giống như tâm trạng của cậu lúc này, sương mù rét lạnh,chẳng thể nào tìm thấy lối ra.

Các anh em đều biết cậu ta thích Lăng Mật!

Mà chính cậu ta cũng biết, trong lòng Lăng Mật chỉ có Tần Bách Duật.

Người đời thường nói: Tình yêu là huyền học.

Thế nhưng theo cậu, tất cả chỉ là nói láo, tình yêu là thứ vừa ngang ngược lại vừa làm người ta tổn thương, không hề có lý do!

Bấy giờ, thái độ tao nhã của Lăng Mật chưa kịp duy trì đến một giây thì lời nói của Tần Bách Duật đã phá tan mọi ảo tưởng của cô ta, “Không cần phiền phức, Trác Hàn đã đến, để Tiểu Vũ đưa cô về!”

Nói xong, anh lạnh lùng gật đầu, chào hỏi xong thì ôm Nghiêm Thời Thất đi sang bên kia đường.

Quả nhiên, cạnh lề đường rợp cây xanh, chiếc Phaeton màu đen nổi bật lọt vào tầm mắt.

Sau lưng anh, vẻ mặt của Lăng Mật vừa cứng đờ vừa ngẩn ngơ, bóng dáng đang cùng nhau rời đi của hai người kia vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Dường như cô ta có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.

Mùi thuốc lá nhè nhẹ xen vào trong hơi thở, Mặc Lương Vũ một tay đúi túi, tay kia buông thõng cầm điếu thuốc, “Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi!”

Lăng Mật hoảng hốt nhìn cậu ta, lát sau mới cười khổ, rầu rĩ nói: “Tiểu Vũ, hôm nay biểu hiện của em tệ lắm phải không!”

“Đâu chỉ tệ!” Mặc Lương Vũ hít một ngụm khói, “Nói trắng ra thì anh Duật biết tình cảm của em từ lâu rồi!”

Thật ra cậu ta luôn cảm thấy, có lẽ anh Duật đã biết rõ nỗi lòng của Lăng Mật từ lâu, chỉ là anh ấy không vạch trần chuyện làm người ta lúng túng mà thôi.

Ánh mắt thống khổ của Lăng Mật nhìn cậu ta, cô ta yên lặng một lúc rồi mới lắc đầu tự giễu, “Chỉ là em quá bất ngờ, sau này... Sẽ không như vậy nữa!”

Chí ít thì cô ta cũng sẽ không bộc lộ quá nhiều trước mặt Nghiên Thời Thất! Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

***

Lên xe, Nghiên Thời Thất ngồi vững rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt anh một tầng sáng rực rỡ, “Anh đã báo cho Trác Hàn từ trước rồi à?”

Nghiên Thời Thất là người suy nghĩ thấu đáo, chỉ cần động não một chút là đã đoán ra hành động của Tần Bách Duật.

Nếu không, Mặc Lương Vũ sẽ không khó xử như vậy khi hỏi anh. Hiển nhiên họ chỉ đi một chiếc xe đến đây.

“Ừ.”

Anh trả lời khẽ khàng, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô. Trong lúc xe lăn bánh, ánh sáng nhập nhoạng đan xen trên người , đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng nhạt, “Có điều gì muốn hỏi anh không?”

Nghiên Thời Thất bật cười, ngoan ngoãn lắc đầu. “Em không!”

“Không có thật à?” Ý cười như có như không hiển hiện trên môi anh. Anh hơi siết lấy bàn tay trắng nõn của cô, hàng lông mày rậm nhướng lên, gò má tuấn tú có thêm vài nét nghiền ngẫm.

Nghiên Thời Thất không nhìn gương mặt đẹp trai của anh nữa, ánh mắt cô đặt lên hai bàn tay đang đan vào nhau. Cô cào khẽ khớp xương anh, “Anh lo em ghen hay là cho rằng em sẽ hiểu lầm điều gì?”Ánh mắt nóng bỏng của Tần Bách Duật dừng lại trên mặt Nghiên Thời Thất, trong lòng trào dâng tình cảm mãnh liệt.

Cô không hề ghen tuông vô lối, làm ầm ĩ hay thay đổi tính cách liên tục như những người phụ nữ khác. Gương mặt trong veo của cô còn sáng hơn thủy tinh, chỉ cần tâm tư gợn sóng là có thể bị nhìn thấu.

Cô thật sự không giận, cũng không hề hiểu lầm.

Lồng ngực Tần Bách Duật tràn ngập tình yêu nồng nàn, anh buông tha cho đầu ngón tay cô, ngang ngược ôm cô vào lòng. Đôi môi mỏng của anh dán lên trán cô, hôn mạnh xuống.

Tình cảm khó lòng che giấu dâng trào mãnh liệt.

Nghiên Thời Thất dựa vào vai anh, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Vầng trán cô kề sát gò má anh, nghịch ngợm cọ qua cọ lại, “Hóa ra Tổng Giám đốc Tần lo lắng em sẽ hiểu lầm sao?”

“Ừ, đúng là có lo!”

Anh thẳng thắn thổ lộ suy nghĩ của mình, chẳng hề giấu giếm.

Nghiên Thời Thất rung động trước thái độ chân thành ấy, cô ló đầu ra từ lồng ngực của anh, cười ranh mãnh, “Nếu em hiểu lầm thì anh định làm thế nào?”

Tần Bách Duật nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của cô, cong ngón tay, nâng cằm cô lên, “Nếu em thật sự hiểu lầm thì sau này anh sẽ cắt đứt quan hệ với Lăng Mật!”

Anh nói rất dửng dưng nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia lại cực kì nghiêm túc.

Nghiên Thời Thất bị cách ứng xử này của anh đâm trúng tim, khóe môi cô khẽ cong lên, trầm giọng nói: “Em đâu có nhỏ mọn như thế, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ như vậy sao có thể nói cắt là cắt đứt được!”

Anh không nói tiếp, chỉ ôm ghì cô vào lòng.

***

Ngoài cửa nhà họ Nghiên, sau khi Nghiên Thời Thất xuống xe thì đứng trước cửa tạm biệt với Tần Bách Duật.

Ánh mắt sâu thẳm của anh đảo quanh bóng dáng thướt tha của cô, vươn tay nắm đầu ngón tay cô rồi khẽ căn dặn: “Em về sớm nghỉ ngơi nhé, sau khi đến Milan thì gọi điện báo bình an cho anh.”

“Vâng, em đi đây, anh cũng nghỉ sớm nhé!”

“Ừ, về đi!”

Bên trong cánh cửa xe khép hờ là người đàn ông đang quyến luyến đưa tiễn. Nghiên Thời Thất đi được một lát lại quay đầu nhìn anh, không ngăn được nụ cười dịu dàng. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, trước khi mở cửa, cô ngoảnh lại tặng anh một nụ hôn gió, sau đó mím môi ngượng ngùng, nhanh chóng biến mất sau cửa lớn bằng sắt trạm trổ hoa văn cầu kỳ.

“À...”

Trông thấy hành động tinh nghịch của cô, đôi môi đỏ của anh khẽ bật cười thành tiếng.

Trợ lý Trác Hàn trân trối nhìn qua gương chiếu hậu, lồng ngực rất khó chịu, ăn thức ăn chó đến bội thực rồi!

Bao giờ mới thôi ngược đãi chó đây? Anh ta cảm thấy vẫn còn xa lắm!

***

Ngày hôm sau, năm giờ sáng.

Nghiên Thời Thất kéo va li màu xanh ngọc xuất hiện trước cổng sảnh chính của sân bay quốc tế.

Cô mặc một quần áo bình thường rộng rãi, quần dài màu màu xanh lục tung bay trong gió để lộ đường cong của đôi chân dài, bên trên là áo sơ mi kẻ caro màu xám đơn giản đang phổ biến, xương quai xanh phập phồng như ẩn như hiện sau lớp cổ áo.

“Chị Thật Thất ơi, ở đây này!”

Lăng Tử Hoan đến sớm hơn cô nửa tiếng đã đứng vẫy tay, lớn tiếng gọi trước cửa sảnh chính. Đôi mắt to tròn của cô còn hiện lên tơ máu đỏ, hiển nhiên là không ngủ ngon giấc.

“Em đến từ lúc nào thế?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Lăng Tử Hoan đẩy xe hành lý, rất biết điều để đồ của Nghiên Thời Thất ở trên, nói líu lo bên tai cô: “Bốn rưỡi em đã có mặt ở đây rồi. Em nghe nói bay ra nước ngoài phải kiểm tra lâu lắm, em sợ muộn nên mới tới trước!”

“Có mệt không?” Nghiên Thời Thất đi bên cạnh cô, quan sát cô bé nhanh nhẹn thấp hơn cô một cái đầu rồi dịu dàng mỉm cười.

Hai tay Lăng Tử Hoan đặt lên xe hành lí, chân đạp một cái, trượt về phía trước mấy mét, sau đó hạ chân xuống, đứng nhảy nhót vài cái, “Không mệt, không mệt! Chị Thập Thất à, đây là lần đầu tiên em ra nước ngoài nên vui lắm, cả đêm không chợp mắt!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam