chương 66=>70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua gần mười ba giờ bay, vào ba giờ chiều theo múi giờ Milan, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đã tới sân bay quốc tế Malpensa.

Lấy hành lí xong, hai người mới bước ra khỏi đại sảnh của sân bay, vừa nhìn đã trông thấy Thành Nghiệp Nam mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông với kỹ thuật thêu tay đang đứng bên cạnh lan can ở xa xa, giữa đám đông đang đợi đón người.

Hành lí của Nghiên Thời Thất với Lăng Tử Hoan không nhiều, tất cả phục trang đều do bên thương hiệu vận chuyển đến nơi ở trước.

Thành Nghiệp Nam đeo kính râm trên khuôn mặt anh tuấn. Trông thấy họ đi tới, anh tháo kính râm xuống, móc vào cổ áo sơ mi, tiến lên trước chủ động nhận lấy xe hành lí.

“Các em có mệt không? Khách sạn đều đã được sắp xếp xong cả rồi. Các em nghỉ ngơi trước đã, tối một tí anh đưa các em đi xem sàn catwalk.”

Anh ta tới Milan trước hai ngày. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất tham gia tuần lễ thời trang quốc tế, anh ta cố gắng để đạt tới thật hoàn hảo, cho nên dốc hết sức sắp xếp tốt tất cả.

Nghiên Thời Thất xoa bóp cái vai mỏi nhừ của mình, thở phào một hơi: “Em vẫn ổn, chỉ là ngủ trên máy bay không được ngon giấc lắm!”

“Em về khách sạn ngủ một lúc đi. Sàn catwalk lần này được sắp đặt ở gần nhà thờ chính tòa Milano, cách khách sạn không xa.”

Trong lúc Thành Nghiệp Nam nói chuyện với Nghiên Thời Thất, Lăng Tử Hoan đi theo sát phía sau hai người. Vừa ra khỏi sân bay cô đã nhìn ngắm xung quanh hệt như một đứa bé tò mò.

Đầu tháng chín, nhiệt độ ở Milan mát mẻ dễ chịu. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, không khí khô ráo mát lành, thấm vào ruột gan người ta.

Lên xe chuyên dụng rồi, Lăng Tử Hoan đắp một cái chăn lông lên đùi của Nghiên Thời Thất, bản thân cô thì bám lấy cửa sổ xe, nhìn đường phố Milan với vẻ lạ lẫm.

Trong xe không bật máy điều hòa, cửa sổ xe ở ghế phụ lái được mở toang ra, thổi vào làn gió nhẹ dễ chịu. Nghiên Thời Thất dựa vào lưng ghế, tắt chế độ máy bay của điện thoại đi, vừa mở WeChat lên, một tin nhắn đã đập ngay vào mắt.

[Duật]: Em còn chưa tới à?

Tin nhắn hiển thị là mười phút trước.

Bờ môi của Nghiên Thời Thất tràn đầy ý cười, cô nhẹ nhàng gõ vào màn hình.

[Thập Thất]: Em đã đến nơi bình an, anh đừng mong nhớ.

Anh trả lời lại rất nhanh.

[Duật]: [hình ảnh]

Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhấn vào mở hình ra, rồi nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Tần Bách Duật gửi cho cô tấm ảnh chụp màn hình về thời tiết trong bảy ngày tới.

Tay cô đang cầm điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào khóe môi, tự dưng thấy hơi nhớ anh.

Nỗi nhớ đang dâng lên, thì điện thoại lại rung một tiếng nữa.

[Duật]: Em chú ý giữ ấm, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch nhiều.

[Thập Thất]: Tổng Giám đốc Tần à, yên tâm đi. [Hôn gió.jpg]

Đến đây, anh không trả lời tin nhắn của cô nữa.

Nghiên Thời Thất chờ đợi một lúc, hiểu ý rồi bật cười, cất điện thoại vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Độ chừng một giờ, xe chuyên dụng đã đến chuỗi biệt thự khách sạn ở gần nhà thờ chính tòa.

Thành Nghiệp Nam sắp xếp cho Nghiên Thời Thất một căn phòng view có thể nhìn ra nhà thờ.

Bên trong phòng theo phong cách hiện đại đơn giản với ba màu đen, trắng, xám. Ban công màu trắng ngoài cửa sổ được điêu khắc tinh xảo ăn khớp với nhà thờ chính tòa Milano.

Ở thành phố tràn đầy phong cách kiến trúc kiểu Gothic như Milan này, hơi thở văn hóa dày đặc.

Nghiên Thời Thất đứng trên ban công nhỏ ngắm cảnh của căn phòng, có thể loáng thoáng trông thấy rất nhiều người đi bộ trên quảng trường trước nhà thờ chính tòa, trên bầu trời xanh thẳm có những áng mây bồng bềnh, tô điểm cho thành phố này trở nên vừa cổ điển vừa tráng lệ.

Vì cảnh tượng đẹp đẽ này mà sự mệt mỏi trên đường đi cũng tan biến mất.

Cô quay lại phòng lấy điện thoại ra, rồi trở về ban công, lựa chọn một góc chụp, lấy nhà thờ chính tòa làm phông nền để tự chụp nhiều tấm ảnh.

Ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bên cạnh, cô nghiêm túc cố gắng chọn một tấm ảnh selfie đẹp nhất, đăng một tin lên Weibo.

[Nghiên Thời Thất V]: Xin chào Milan! [ảnh chụp]

Độ chừng mấy giây, Nghiên Thời Thất lại trở về WeChat, gửi bức ảnh gốc cho Tần Bách Duật.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Mười phút qua đi, tin nhắn như chìm vào biển cả, anh vẫn chưa trả lời...

Nghiên Thời Thất nhíu mày, gõ ngón tay lên môi, thấy hơi ngờ vực trong lòng.

Theo thời gian trong nước thì đã gần mười giờ đêm rồi, anh còn chưa trả lời tin nhắn của cô, lẽ nào đang tắm ư?Một giờ sau, Nghiên Thời Thất chưa đợi được tin nhắn trả lời của Tần Bách Duật, thì lại bị Thành Nghiệp Nam kéo đi tới sàn catwalk, làm quen với hoàn cảnh trước.

Đương buổi hoàng hôn, bầu trời của Milan nhuốm lên nửa màu vàng chói lóa vì ánh chiều tà. Nghiên Thời Thất mặc một cái váy dài Bohemian, kết hợp với áo len trắng, trông tự nhiên và biếng nhác, hòa hợp với văn hóa của thành phố này, vừa thời thượng lại mới mẻ.

Thành Nghiệp Nam vẫn mặc chiếc áo sơ mi với kỹ thuật thêu tay nổi bật và cái quần trào lưu, bôi sáp lên mái tóc đen làm cho rõ ràng từng sợi. Lăng Tử Hoan thì vẫn ăn mặc như trợ lý mẫu mực, áo chữ T màu trắng, quần jean cùng với giày Canvas, thêm vào một cái ba lô nhỏ đeo hai vai.

Ra khỏi khách sạn, ba người rảo bước đi dạo về phía nhà thờ chính tòa Milano. Người đi bộ ở trung tâm quảng trường không tản đi, thi thoảng còn có thể chứng kiến vài cảnh chụp thời trang đường phố.

Nghiên Thời Thất quan sát kiến trúc trước mắt mà tâm trí chẳng yên. Nhà thờ chính tòa Milano trang nghiêm rộng lớn, điêu khắc kết hợp với tháp nhọn lại càng tăng thêm khí thế.

“Này, em đang nghĩ gì thế? Cứ như người mất hồn ấy!”

Thành Nghiệp Nam chạm nhẹ vào bờ vai cô, ánh mắt mang theo vẻ dò xét rà qua rà lại trên mặt cô.

Nghiên Thời Thất nhếch môi dưới lên, giấu tâm sự đi: “Em không nghĩ gì cả. Sàn catwalk ở đâu vậy?”

Thành Nghiệp Nam nhìn cô đầy nghi hoặc, không hỏi thêm nữa, quay đầu đối diện với hai tòa kiến trúc giống nhau, dẩu môi: “Ở bên đó đấy, cung điện Arengario, một trong những nơi catwalk mà các nhà thiết kế trên toàn cầu thích nhất!”

Lăng Tử Hoan ở phía sau hai người cũng nhìn theo ánh mắt của Thành Nghiệp Nam, bỗng chợt đưa hai tay ôm lấy mặt, kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá đi mất!”

Thành Nghiệp Nam ghét bỏ quét mắt nhìn sang Lăng Tử Hoan. Sao cô bé này cứ y như là cô gái nhà quê mới vào thành phố vậy.

Ba người sóng vai đi đến cung điện Arengario ở bên cạnh nhà thờ chính tòa. Hai tòa nhà đối xứng hoàn hảo dưới ánh trời chiều bị phủ lên một lớp vải bí ẩn màu vàng óng, con đường chính giữa nghiêng bóng ảnh ngược của tòa tháp, to lớn đồ sộ.

Bấy giờ, Thành Nghiệp Nam vẫn luôn chú ý Nghiên Thời Thất nhận ra dường như cô đang ngổn ngang tâm sự. Trong khoảng cách gần như vậy mà trên đường đi tới cô đã nhìn điện thoại hết ba lần.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhíu trán nhìn cô, Thành Nghiệp Nam nói: “Có phải là em chưa nghỉ ngơi tốt không? Nếu mệt thì hay là em về khách sạn nghỉ ngơi đi. Ngày mai em còn phải đi chụp chuyên đề bên lề của tuần lễ thời trang, dù sao cũng phải chăm sóc tinh thần cho thật tốt. Lần này có thể nổi danh trên quốc tế hay không đều dựa vào em cả đấy!”

Nghiên Thời Thất thản nhiên đối mặt với anh ta, khẽ cắn chặt môi dưới: “Vậy thì quay về thôi, em sẽ tự chú ý, anh không cần lo lắng.”

***

Trở về khách sạn, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại ngẩn người ra.

Cô không hề nghi ngờ anh, chỉ cảm thấy rất kì lạ. Thường ngày anh luôn trả lời ngay lập tức, vậy mà đã hai giờ qua đi vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ là anh ngủ rồi chăng.

Nghiên Thời Thất vẫn còn suy đoán trong lòng, nghĩ thế bèn bỏ đi ý định gọi điện cho anh.

Trong lúc chẳng hay chẳng biết, cô nằm trên ghế xô pha ngủ thiếp đi, ngay cả điện thoại rung lên vào ba giờ đêm cũng không nghe thấy...

Ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất đến nơi chụp ảnh rất sớm, cũng là lần đầu gặp gỡ với gần trăm người mẫu nổi tiếng.

Nơi chụp ảnh vô cùng náo nhiệt, đó là một chỗ trong khuôn viên bể bơi rộng rãi. Tất cả người mẫu danh tiếng mặc trang phục thống nhất là áo tắm thuần màu xanh, bên ngoài kết hợp với áo ngủ tơ tằm dài chấm đất màu đen, trước eo buộc một sợi dây lưng lụa, trong lúc bước đi có thể nhìn thấy rõ cả đôi chân dài và vòng eo.

Trước ống kính bên lề là một con đường thảm đỏ trải kín hoa tươi, ở cuối đường xây dựng một đài phun nước, bọt nước tí tách tụ lại thành ngấn nước. Những người mẫu kéo lấy lụa đen, đi bộ đến đài phun nước rồi tiến hành chụp ảnh.

Sắp xếp như vậy chẳng những có thể phô được dáng người nóng bỏng của người mẫu, mà chụp bên đài phun nước cũng càng tăng thêm hiệu quả mờ ảo cho ống kính.

Trong trăm người mẫu danh tiếng, Nghiên Thời Thất da trắng như ngọc, vẻ ngoài lại càng xinh đẹp nổi bật. Mái tóc cô dài gợn sóng buông xõa hai bên đầu vai, nụ cười mỉm đẹp đẽ như trăm hoa, khí chất lạnh lùng như nước xuất chúng cuốn hút ánh nhìn. Dù rằng đứng giữa trăm người nhưng cô không hề kém sắc, có thể nói khung xương hoàn mỹ lại càng khiến cô gây chú ý đặc biệt hơn.Buổi chụp ảnh bên lề kéo dài gần bảy tiếng, sau khi kết thúc đã gần đến bốn giờ chiều.

Nghiên Thời Thất kéo lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi nơi đó. Cả ngày không ăn gì, cô cảm thấy sức lực không gắng gượng nổi nữa.

Để đạt được hiệu quả tốt nhất khi lên ống kính, từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì.

Lên xe chuyên dụng, Lăng Tử Hoan lập tức đưa cho cô một hộp salad rau quả: “Chị Thập Thất, ăn chút gì đi, bổ sung thể lực. Đêm qua em đến gõ cửa chị còn chưa dậy, đến giờ chưa ăn miếng nào, chị đói bụng lắm rồi phải không!”

Thành Nghiệp Nam ngồi bên cạnh kiễng chân quan sát cô: “Còn có hai ngày là tuần lễ thời trang mở màn rồi, đến khi ấy còn vất vả hơn hôm nay nhiều, em phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Nghiên Thời Thất cầm hộp salad nhai kỹ nuốt chậm, giọng điệu pha chút cảm khái: “Em biết, đi catwalk trực tiếp chắc chắn nhẹ nhàng hơn hôm nay, ít nhất không cần chờ đợi cả năm tiếng đồng hồ vô ích.”

Trong lúc nói chuyện, cô dẩu môi, đáy mắt lóe lên vẻ mỏi mệt.

Người nổi tiếng tụ họp lại, chuyện thị phi cũng nhiều.

Quá trình chụp ảnh hôm nay không tính là gian nan, nhưng cũng không hề suôn sẻ.

Bởi vì lần đầu cô lên sàn, mấy người mẫu cùng một nước cố tình xúm nhau lạnh nhạt cô, những người mẫu tiếng tăm trên quốc tế lại làm cao khó gần, tất nhiên sẽ không tiếp xúc với cô nhiều. Cho nên trước khi lên sàn chụp ảnh nhận được thông báo, thứ tự ra sân của cô bị đẩy đến bốn tiếng sau.

Đối với việc này, cô bình tĩnh ứng đối, không hề thể hiện sự bất mãn.

Cho dù trong nước cô có nổi tiếng đến độ nào, nhưng ở đây, cô là người mới, phải nhún nhường, cũng phải nhẫn nhịn!

Nhấm nháp được vài miếng salad, Nghiên Thời Thất đặt nĩa xuống, mỏi mệt khiến cô chẳng thấy ngon miệng chút nào.

Thành Nghiệp Nam bắt gặp vẻ mỏi mệt của cô, chân mày anh tuấn nhíu lại, giọng điệu hơi gắt: “Chụp ảnh không suôn sẻ à? Có phải có ai nhắm vào em?”

“Không có, chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng gì cả!”

Trông thấy dáng vẻ bình thản của cô, Thành Nghiệp Nam vừa buồn bực lại vừa đau lòng.

Khu vực chụp ảnh không cho người đại diện đi theo, anh ta chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.

Mọi người đang ở chốn hào nhoáng, khắp nơi đều có những thủ đoạn ngầm trong bóng tối.

Cũng may rằng Nghiên Thời Thất thấu suốt trong lòng, gặp chuyện không gay gắt không nóng nảy. Chỉ dựa vào điểm này, cô chắc chắn có tư cách đề đứng ngạo nghễ trên sàn diễn thời trang quốc tế.

Trong xe chuyên dụng im ắng đến độ chỉ có tiếng gió xẹt qua ở ngoài cửa sổ.

Không bao lâu, Nghiên Thời Thất đang nhắm mắt quay đầu nhìn về Lăng Tử Hoan ở ghế sau, hỏi: “Điện thoại của chị đâu?”

Lăng Tử Hoan ngẩn mặt ra, huơ huơ cái ba lô nhỏ của mình: “Chị Thập Thất, chị chưa đưa cho em mà!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Nhớ ra rồi, buổi sáng lúc ra ngoài đi đến chỗ chụp ảnh, cô chẳng mang theo gì cả, chỉ mặc một cái váy dài dễ dàng thay ra.

***

Đi xe về tới khách sạn, vừa vào cửa, Nghiên Thời Thất đã tìm thấy chiếc điện thoại bị cô làm rơi trong khe hở của xô pha.

Cô nhấn mở màn hình ra, quả nhiên trông thấy có tin nhắn WeChat.

Trong thoáng chốc, trái tim căng thẳng của cô bình tĩnh lại, giống như chim di trú phiêu dạt tìm được bến đậu.

Cô hơi kích động mở tin nhắn trả lời cô của anh ra.

[Duật]: Ảnh đẹp lắm.

Nghiên Thời Thất cầm điện thoại, tay kia chống cằm dưới, trăn trở suy tư trong chốc lát, rồi trả lời lại một câu: Anh đang làm gì vậy?

Lúc bấy giờ đã là mười một giờ đêm theo giờ trong nước.

Anh có trả lời ngay tức khắc không? Hay là như đêm qua...

Cô đang thầm tự suy đoán, tin nhắn trả lời ngay lập tức của anh đã gửi đến cùng với tiếng rung.

[Duật]: Đang nhớ em.

Ba chữ đơn giản đã làm tan biến nỗi nghi ngờ chiếm giữ trong lòng cô. Như mảnh đất hồi xuân sống lại, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô nở ra một đóa hoa yêu kiều.

Đuôi mày, khóe mắt của Nghiên Thời Thất đều chẳng giấu nổi niềm vui. Cô còn nghĩ chưa ra nên trả lời như thế nào thì anh đã gửi tin nhắn tới. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

[Duật]: Hôm nay em có mệt không?Nghiên Thời Thất nghĩ ngợi, gõ xuống một hàng chữ nhỏ: Em không mệt, chỉ hơi đói. [ngượng ngùng]

Chưa đến nửa phút, anh đã gọi điện thoại tới.

Nghiên Thời Thất ngẩn ngơ, gãi mặt một lúc, bắt máy với giọng nũng nịu: “A lô...”

“Em đã ăn gì chưa?”

Tần Bách Duật vừa mở miệng đã tra hỏi, xen lẫn nỗi lo lắng. Giờ phút này cách xa muôn trùng diệu vợi, cô lại bỗng dưng cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với mình.

Nghiên Thời Thất hít thở sâu, dằn trái tim đang đập loạn xạ xuống, cất giọng trong trẻo trả lời: “Em ăn rồi.”

“Sao em lại thấy đói? Ở nơi chụp ảnh không chuẩn bị đồ ăn à?”

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngẩn ra, chưa nghĩ ngợi đã buột miệng nói: “Sao anh biết em đi chụp ảnh vậy?”

Lại là cảm giác ấy!

Bất kể cô đang ở chốn nào, anh đều có thể nắm rõ phương hướng của cô như lòng bàn tay.

Giọng nói trầm khàn của anh xen chút ý cười: “Tuần lễ thời trang Milan có công bố lịch trình sắp xếp của người mẫu.”

Trong mắt Nghiên Thời Thất lóe lên vẻ chợt hiểu ra.

Tán gẫu mấy câu với anh xong, cô cúp máy rồi, anh còn gửi đến một tin nhắn.

[Duật]: Nhớ ăn cơm đúng giờ.

***

Hai ngày sau, Nghiên Thời Thất rất bận rộn.

Chẳng những cô phải phối hợp trong các hoạt động của tuần lễ thời trang, mà còn phải đến sàn catwalk diễn tập trước.

Tuần lễ thời trang lần này kéo dài trong năm ngày, tổng cộng có hơn sáu mươi thương hiệu tổ chức hoạt động catwalk.

Một đêm trước khi tuần lễ thời trang mở màn, Nghiên Thời Thất ở trong phòng, cầm lấy tờ sắp xếp lịch trình mới, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.

Cô nhìn về phía Thành Nghiệp Nam đang ngồi đối diện, huơ huơ bảng lịch trình trong tay: “Anh chắc chắn cái này dành cho em chứ?”

Thành Nghiệp Nam gật đầu, nháy mắt đầy ẩn ý với cô, rồi đứng dậy đi đến cái ban công nhỏ bên cạnh phòng khách, châm một điếu thuốc: “Đây thật sự là cái mới nhất đấy, anh cũng mới nhận được tin lúc sáng. VAN là nhãn hiệu mở màn của tuần lễ thời trang lần này, họ chỉ định em làm người mẫu mở màn.”

Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt của Nghiên Thời Thất thật không thể tin, con ngươi trong vắt thấu suốt đảo một vòng, trong lòng đã lờ mờ nghĩ đến một suy đoán táo bạo.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Thành Nghiệp Nam đứng hút thuốc bên cạnh ban công, lòng tràn đầy bực bội. Ánh mắt anh ta rời khỏi khuôn mặt của Nghiên Thời Thất, khó khăn lắm mới dừng lại ở quảng trường trung tâm trước cửa, trong đáy mắt hiện lên nỗi buồn phiền mờ nhạt.

Anh ta cảm nhận được mối nguy cơ về nghề nghiệp mà trước nay chưa từng có!

***

Hôm sau, tuần lễ thời trang mở màn.

Màn catwalk mở đầu của nhãn VAN được sắp xếp vào bảy giờ chiều, các nhãn hiệu còn lại đều được tiến hành trong bốn ngày sắp tới.

Bốn giờ chiều, Nghiên Thời Thất đến hậu trường sàn catwalk, chỉ có hơn mười người mẫu danh tiếng ngồi ở trước gương trang điểm, sắc mặt người nào cũng nghiêm túc, để mặc cho thợ trang điểm bôi vẽ lên mặt của họ.

Trong một góc hậu trường đặt ba cái giá áo, bên trên treo đầy bộ sưu tập thời trang xuân hạ mới cùng với những phục sức lộng lẫy đầy cảm hứng thiết kế mà nhãn hiệu VAN muốn đưa ra lần này.

Nghiên Thời Thất quan sát xung quanh mình với ánh mắt trầm tĩnh, lại bất ngờ phát hiện, ngoài cô ra, những người mẫu đi catwalk mà nhãn hiệu VAN lựa chọn đều là các gương mặt phương Tây cả.

Cảm xúc kinh ngạc còn treo trên mặt, thì bỗng nhiên có giọng nói trầm khẽ nhã nhặn vang lên bên tai cô.

“Xin chào, lại gặp nhau rồi!”

Nghiên Thời Thất đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lại, Hàn Vân Đình đang đứng ở xa xa nơi lối đi vào ồn ào của hậu trường.

Hôm nay anh ta vẫn mặc bộ vest vừa vặn với dáng người như cũ, ở trước ngực chiếc áo khoác màu mực nước còn thêu chữ VAN cách điệu, cổ áo đeo nơ, phong độ tao nhã, hai bên gọng kính còn có sợi dây thừng màu bạc rất nổi bật đang đong đưa. Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều trông như một quý ông quý tộc.

Trong khoảnh khắc trông thấy anh ta, Nghiên Thời Thất thấy kinh ngạc trong lòng, mặt tủm tỉm cười: “Anh Hàn, chào anh.”“Sao vậy? Hồi hộp à?”

Hàn Vân Đình nhìn xuống khuôn mặt trắng sáng của Nghiên Thời Thất, thấy thần thái bình tĩnh của cô, trong mắt bất giác lộ ra vẻ khen ngợi.

Nghiên Thời Thất đẩy sợi tóc bên khóe miệng ra, điềm nhiên bật cười: “Nếu nói không hồi hộp thì hơi giả dối, dù gì thì tôi cũng là người mẫu mở màn. Sự vinh hạnh đặc biệt này, tôi nên cảm ơn lòng yêu mến của anh Hàn mới phải!”

Hàn Vân Đình chấp tay đứng thẳng, ánh mắt trong veo như nước. Dù cho bờ môi mỏng của anh ta nở nụ cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn có phần xa cách hờ hững.

Dường như bẩm sinh anh ta đã là một người lạnh lùng.

Đối với lời cảm ơn của Nghiên Thời Thất, anh ta khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Không cần cảm ơn tôi!” Nói xong, anh ta quay người căn dặn trợ lý ở phía sau: “Đưa quần áo qua đây.”

Nghiên Thời Thất nhìn theo ánh mắt của anh ta, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp quà hình vuông màu xanh nước mà trợ lý đang ôm lấy, trong lòng dâng lên nỗi mong chờ.

Rất khó tưởng tượng ra rốt cuộc trang phục mở màn của nhãn hiệu VAN sẽ đáng kinh ngạc ra sao.

Không chỉ có Nghiên Thời Thất tò mò, kể cả các người mẫu khác đang ngồi trên bàn trang điểm cũng đều nhao nhao ném tới ánh mắt chờ mong.

Nhìn vào địa vị thương hiệu mở màn của tuần lễ thời trang Milan lần này, nhãn hiệu VAN đã có chiều hướng đuổi kịp và vượt qua các thương hiệu lớn của quốc tế.

Trợ lý bê hộp quà đặt trên cái bàn bên cạnh, sau đó Hàn Vân Đình tiến lên, đầu ngón tay thanh tú nhẹ nhàng tháo sợi dây lụa trên hộp quà ra. Trong khoảnh khắc nhấc lên, Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng hít hà vang lên quanh mình.

Ngay cả chính cô cũng bị chấn động thật sâu bởi bộ váy dạ hội kết hợp giữa cổ điển và hiện đại đó.

Đó là sự cảm khái toát ra từ đáy lòng đối với những đồ vật đẹp đẽ.

***

Bảy giờ, lúc chạng vạng, màn catwalk mở màn tuần lễ thời trang chính thức bắt đầu.

Trên sàn catwalk, hai bên hành lang dưới sàn chữ T nền trắng đầy ắp những người nổi tiếng. Phía sau bọn họ là cái giá sách hai mặt to lớn sang trọng, bên trên bày la liệt đủ loại sách vở và tranh vẽ nổi tiếng, nồng đượm hơi thở của thế kỷ trước, hòa hợp đến lạ thường với vẻ thời trang hiện đại của sàn catwalk, giống như trải qua một chuyến du hành thời gian thăm thú cổ kim.

Những người nổi tiếng dến xem châu đầu ghé tai, thi thoảng họp lại cùng nhau chuyện trò vui vẻ.

Theo độ sáng giảm xuống dần của chiếc đèn ngoài sân của hành lang, tiếng nói chuyện dừng lại, im bặt. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Đi kèm với đó là một điệu hát Giang Nam chậm rãi du dương vọng đến, văng vẳng ý thơ cổ xưa.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở một bên. Dưới ánh đèn mờ ảo, một dáng người yểu điệu chầm chậm bước từ dưới sàn lên.

Cô hòa vào trong vẻ mờ ảo, bước đi rất chậm rãi. Một luồng ánh đèn di động đừng trên người cô, chiếc bóng tươi đẹp thoáng lướt qua, làm say ê ánh mắt của vô số người.

Âm nhạc chảy xuôi giữa sàn catwalk, du dương êm tai. Mỗi một nốt nhạc đều như cố sức bám gót theo bước chân của cô.

Cô gái đứng giữa sàn chữ T, dừng lại ba giây. Cùng với âm nhạc trở nên kì ảo xa xưa hơn, cô chống một tay lên eo, thân hình uyển chuyển di động, ánh đèn khắp sân đều trở nên sáng ngời như ban ngày.

Hiệu ứng ánh đèn bất thình lình xảy ra cùng với sự thay đổi trước sau của nhạc catwalk đã khơi gợi sự hứng thú của tất cả mọi người lên, mà bóng người duyên dáng kia lại là tiêu điểm duy nhất trong giờ phút này.

Khi ánh đèn sáng lóa rọi lên khuôn mặt của cô gái, ánh mắt của mọi người tràn đầy vẻ sửng sốt.

Dù gì, không ai ngờ rằng, người mẫu mở màn tuần lễ thời trang Milan lại là một gương mặt phương Đông.

Dưới ánh sáng láp lánh, mái tóc của Nghiên Thời Thất được chải búi theo kiểu thời dân quốc, sợi tóc trước trán tạo thành hoa văn gợn sóng kẹp ở phía sau tai, đôi mắt lóe lên vệt sáng kia đen trắng rõ ràng, trong veo thấu suốt, bờ môi tô loại son cổ điển, xinh đẹp lộng lẫy.

Điều khiến người ta thán phục còn có chiếc váy dài độc đáo riêng biệt của cô.

Đó là một chiếc váy dài màu xanh thẫm kết hợp kiểu dáng sườn xám và phong cách cung đình châu Âu.

Chiếc cúc tròn trang trí trên nửa thân trên của sườn xám thể hiện rõ vẻ phong nhã của phương Đông. Trước ngực là hoa văn cây trúc với tay nghề độc đáo của kỹ thuật thêu Tô Châu, xuống dưới chút nữa là chiếc váy cung đình kiểu Âu hơi xòe ra.

Một thiết kế trang phục nữ thể hiện rõ sự đan xen giữa vẻ huyền bí phương Đông và phương Tây như vậy, mặc lên người Nghiên Thời Thất, giống như là đo may đặt sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam