Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh sáng tỏa ra từ mọi ánh đèn đều sẽ lu mờ trước em

Người con gái đặc biệt luôn tỏa sáng rực rỡ

Hình bóng em đọng lại trong tâm trí tôi chẳng thể nào xóa nhòa

Hồi ức về em như thước phim quay chậm cứ không ngừng lặp lại

Trên thế giới này, trào lưu từ đâu mà có ? Thương hiệu. Các thương hiệu theo đuổi cái gì ? Thời trang. Thời trang thể hiện bằng cách nào ? Hàng hiệu.

"Phong cách hip-hop, phong cách cao bồi, xu hướng châu Âu, phong cách công sở, phong cách tự nhiên, hoang dã, nữ tính, hippie, retro...Đâu mới là thời trang ? Thời trang kì thực chính là một đặc điểm riêng của những thành phố lớn, thể hiện rằng người dân ở đây đang trong trạng thái vô cùng rối ren về vấn đề ăn mặc. Vậy nên mới có K&Q ngày hôm nay..."

Bên trên đích thị là nữ giám đốc tóc nhuộm màu đỏ rượu, thân mặc một bộ donnaakaran màu đỏ rực, chân đi một đôi dkny mũi nhọn gót đinh tán cao 12 cm, ở trên bục không ngừng giảng giải những lý thuyết PPT khô khan, nhàm chán.

"Này". Trương Nghệ Hưng chọt chọt chàng trai đang đeo tai nghe Hysen Seartle ngồi bên cạnh, thân mình không ngừng đong đưa theo giai điệu có tiết tấu nhanh ở bên tai, hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ xung quanh mình. Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn nữ giám đốc, đưa tay véo lên đùi cậu ta một cái.

"Định mệnh !" Chàng trai mở to mắt trừng Trương Nghệ Hưng, tháo tai nghe xuống, thấp giọng nói. "Ăn đậu hủ của tớ a !"

"Đừng có quá trớn nữa đi. Tina bây giờ là giám đốc rồi đó."

"Cậu nói con cá đỏ lòe ở trên kia hả ?" Cậu ta khinh thường cười cười. "Cô ta làm sao leo lên được chức giám đốc đó, cậu còn không rõ à ?"

"Lộc Hàm !"

"Nhàm chán." Lộc Hàm uể oải duỗi người một cái, hướng người về phía Trương Nghệ Hưng thiêu thiêu mi. "Bảo bối, đi Venus chơi không ?"

"Lại chơi à ?"

"Ừ. Tối nay đi tìm hàng."

"Tớ nhớ không nhầm thì cậu với Jeffe quen nhau còn chưa tới hai tháng ?"

"Hàng cũ, OK ? Thôi được, biết cậu không đi rồi, đồ ông cụ cứng nhắc." Lộc Hàm đem đồ đạc thu vào trong túi xách.

Trương Nghệ Hưng liền nắm chặt lấy tay của Lộc Hàm. "Đi bây giờ ? Còn đang họp đó."

Lộc Hàm rút tay lại, ngón tay nhẹ lướt qua khuôn mặt Trương Nghệ Hưng. "Yên tâm, Ngô Diệc Phàm không đuổi tớ đâu. Hắn ta nỡ sao ?"

Lộc Hàm cười cười, xách túi Prada đeo trên vai, để lại đám cười ánh mắt khiếp sợ hoặc tức giận mà đóng sầm cửa phòng họp bỏ đi.

Ở kinh đô thời trang Italy, K&Q là một huyền thoại không thể tin được của ngành công nghiệp này. Chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi, từ một thương hiệu không mấy ai biết, đã không chỉ leo lên vị trí số 1 ở Italy, mà còn có vị thế không dễ gì rung chuyển trên toàn thế giới. Vị trí của K&Q chỉ có thể dùng một từ đơn giản : xa xỉ. Từ nguyên liệu đến chế tác rồi đến tiêu thụ, đều vô cùng xa xỉ. Mà trong hai năm gần đây, để danh tiếng K&Q vang xa, không thể không nhắc đến nhà thiết kế mới Luhan. Một chàng trai tuyệt mỹ, tính tình cao ngạo, phong cách thiết kế nổi bật, Gay, thay người yêu như thay áo...Tất cả đều là định nghĩa của người ngoài về chàng trai 23 tuổi này.

Lộc Hàm xách túi đi lại trong công ty liền có rất nhiều người chào hỏi cậu. Mọi người đều biết vị trí của cậu trong công ty này, không kể đến thực lực, chuyện cậu ta là người yêu cũ của Tổng tài đã đủ để cậu được nhiều người theo đuổi. Lộc Hàm đeo tai nghe, bật âm lượng lớn nhất, mặc kệ hết thảy âm thanh bên ngoài mà bước nhanh vào trong thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Lộc Hàm mới đem tai nghe gỡ ra, từ tầng 60 nhìn xuống cảnh đêm Milan, rất đẹp. Lối kiến trúc dùng đèn neon nhiều màu phủ lên lớp bê tông cốt thép cứng nhắc biến nơi đây thành một thiên đường xa hoa của thế giới, quyến rũ, lộng lẫy đến mê người. Thang máy bằng thủy tinh trong suốt nhanh chóng đi xuống dưới, qua lớp kinh Lộc Hàm có thể thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đó. Áo polo dáng dài màu sáng của nhãn hiệu Jackjones, trên áo là một mỹ nhân Âu Mỹ xinh đẹp gợi cảm, nửa dưới là quần Levi's màu xanh ngọc ôm sát lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, chân mang một đôi Converse vải màu đen, nhìn tổng thể vô cùng cá tính. Lộc Hàm chưa bao giờ mặc những thiết kế của chính mình, so với hàng hiệu cao cấp cậu lại thích trang phục cá tính hơn. Mệnh giá xa xỉ hay thương hiệu danh tiếng với Lộc Hàm mà nói cũng chỉ là một ký hiệu. Cậu có thể mặc âu phục Armani giá cả trên trời số lượng có hạn, cũng có thể khoác hàng vỉa hè giá chỉ mười đồng.

Lộc Hàm ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ của mình, ném túi xách bên ghế lái phụ rồi đạp chân ga thẳng hướng Venus.

"Thế Huân đâu ?"

Nam nhân đeo kính ném lên trên bàn thủy tinh, ba một tiếng, điện thoại di động tự động tắt ngúm. Chàng trai đối diện sợ hãi lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi đến một dãy số trên màn hình, âm thanh báo máy bận cùng giọng nữ máy móc vang lên, đối phương đã tắt máy.

"Đừng gọi nữa ! Nếu có thể liên lạc được, tôi bây giờ có cần phải gấp như thế này ? Cậu là trợ lý cái kiểu gì vậy hả ? Vừa đến Milan đã để nó đi chơi đến mất tích, cậu không biết ngày mai nó có show diễn hay sao hả ?!"

"Anh Tuấn Miên, thực xin lỗi ! Em...Em lập tức đi tìm !"

Nam nhân thở dài một hơi, đem ánh mắt ném xuống mặt bàn, vô lực ngồi trên ghế salon. "Tôi mắc phải nghiệp chướng mới đi theo thằng ranh Ngô Thế Huân này. Cậu nhanh đi tìm ! Thằng nhóc đó nhất định là đã đi club, cậu thử tìm ở mấy club nổi tiếng gần đây, tìm được rồi gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng vâng !" Chàng trai gật đầu như giã tỏi, ngước mắt hoảng sợ nhìn Kim Tuấn Miên ngồi trên salon.

Kim Tuấn Miên liếc nhìn cậu ta, nháy mắt lại bực mình. "Còn nhìn cái gì nữa ?! Đi tìm đi !"

Cậu ta gật gật đầu, hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa là đụng phải cửa. Kim Tuấn Miên vô cùng mệt mỏi, đám người này luôn khiến anh phải lao tâm khổ trí mà. Thân là quản lý, hết lo cho nghệ sĩ dưới quyền không biết an phận, lại còn phải để tâm đến tên trợ lý mới đầu óc không nhanh nhạy, thật không biết Ngô Thế Huân vì cái gì mà vẫn kiên trì giữ cậu ta lại.

Lộc Hàm dừng xe ở cửa Venus, đi xuống xe, đem túi xách cùng chìa khóa ném cho phục vụ rồi thuần thục đẩy cửa đi vào.

Giống như cái tên của mình, Venus, cao quý không ai bì nổi, thần bí nhưng lại biết câu dẫn người. Nếu như nói nàng Venus trong truyền thuyết là vẻ đẹp không trọn vẹn vì thiếu khuyết đôi tay, thì nét đẹp không vẹn toàn của pub Venus chính là mùi sa đọa hòa lẫn trong không khí. Thiên đường này xây nên bằng tiền và quyền, không tiền không địa vị đừng mong chạm được vào cửa lớn của nàng, chứ đừng nói đến chuyện vạch trần nét thần bí ẩn trong.

Không có âm nhạc đinh tai nhức óc cùng đèn neon muôn màu muôn vẻ, không gian bên trong vô cùng cao nhã không giống một quán bar. Lộc Hàm vừa vào cửa liền thu hút không ít ánh nhìn của người ngồi trong. Ở nơi này, chỉ cần vẻ ngoài đủ xuất sắc, bất kể là nam hay nữ cũng sẽ đến gần, dùng giọng nói hòa lẫn hơi rượu muốn chiếm lấy nụ cười mập mờ, giống như con rắn quấn quít lấy mình. Lộc Hàm là khách quen của nơi này, bởi ở đây không có bóng dáng bọn chó săn hay những người dân thường, tất cả đều là người có thân phận địa vị, bất quá cũng chỉ là đến tìm chút khoái lạc ngắn ngủi, cho nên không cần thiết phải vạch trần, mọi người chỉ là đang sống dưới lớp vỏ côn trùng mà thôi.

Lộc Hàm khinh thường bỏ qua mọi ánh mắt thằng một đường đến bên quầy bar "Margaret", ngồi lên ghế xoay.

Bartender anh tuấn người Ý trong quầy bar nhìn Lộc Hàm cười ám muội, thuần thục rót cho cậu một ly rượu, thêm đá, đưa đến trước mặt Lộc Hàm. "Hôm nay đến muộn vậy ? Người yêu không cho đi à ?"

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, Lộc Hàm kéo lên khóe miệng nở ra một nụ cười. "Người yêu ? Chalice đừng đùa nữa, anh không phải được xưng là con giun trong bụng tôi sao ?"

"Thôi nào, tôi không nói đám người yêu cũ. Cậu biết tôi nói đến ai mà."

Lộc Hàm ngước mắt nhìn nam nhân anh tuấn đối diện, hì hì nở nụ cười, buồn ngủ cầm lên ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ nâu, khối đá chạm vào thành thủy tinh phát ra thanh âm thanh thúy, dưới ánh đèn ly Margaret trở nên vô cùng xinh đẹp. "Hắn bây giờ chỉ là cấp trên của tôi, muốn quản cũng không được."

"Cô đơn ?" Chalice rót thêm rượu cho Lộc Hàm. "Hay là tôi cùng cậu..."

"Anh biết quy tắc của tôi, không chơi người quen." Lộc Hàm đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bắt đầu 'đi săn'.

"Lại đây." Chalice nắm lấy cằm của Lộc Hàm xoay về hướng mình, đưa mặt đến gần. "Tôi cho cậu con mồi, cậu cảm tạ tôi thế nào ?"

"Kiểm hàng trước đã." Môi Lộc Hàm lướt qua gò má Chalice.

"Tin tôi đi, cậu sẽ thích..."

Ngô Thế Huân tựa người trên ghế salon quét mắt một lượt khắp các khuôn mặt, có cả nhân vật trang bìa của một tạp chí thế giới nào đó, khinh thường nở nụ cười mà, lấy xuống kính râm. Sau vài phút ngắn ngủi, một nữ nhân người Mỹ thân hình nóng bỏng tiến lại gần, như một con rắn quấn quít trên người hắn, mờ ám cọ cọ lên điểm nhạy cảm của hắn. Ngô Thế Huân nghiêng đầu cắn lên vành tai, nữ nhân liền rên lên một tiếng, thế nhưng sau đó lại lập tức đỏ mặt chạy đi. Bởi Ngô Thế Huân ở bên tai nàng nói---- tôi chỉ 'làm' cùng nam nhân.

Nữ nhân bỏ đi có nghĩa là siêu cấp soái ca ở trên ghế salon này thích nam nhân, không lâu sau đã có mấy nam nhân xinh đẹp tiến lại, xuất ra những mánh khóe câu dẫn không hề thua kém nữ nhân, bắt đầu khiêu khích Ngô Thế Huân. Tuy Ngô Thế Huân trong đầu cảm thấy ghê tởm nhưng lại không thể nén xuống dục vọng bị khơi mào, bèn ôm lấy một người xinh đẹp nhất, nói với nhân viên chuẩn bị phòng.

Lộc Hàm đứng trước cửa phòng 4302, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ của nam nhân truyền ra. 'Làm' nhanh thật ! Lộc Hàm cười cười, cầm ly Margaret trên tay toàn bộ đổ hết lên người, ném ly không vào trong thùng rác rồi sau đó gõ cửa.

Ngô Thế Huân đương chuẩn bị 'tiến công' thì nghe được tiếng gõ cửa mất hứng, người bên ngoài hình như rất gấp. Vốn là người nổi tiếng rất nhạy cảm, nên hắn đành tạm ngưng lại mà mặc quần áo tử tế, đi ra mở cửa.

Cửa mở, Ngô Thế Huân có chút bực mình nhìn người đứng ngoài, một giây sau lại kinh ngạc khôn cùng.

Người này thật xinh đẹp.

"Chuyện gì ?"

"Anh cho tôi đi nhờ toilet được không, áo quần bị bẩn."

"Toilet..." Thế Huân nhìn Lộc Hàm, trong mắt bắt đầu sinh ra chút khinh khỉnh. Toilet ở lầu dưới không vào lại chạy đến phòng của người khác xin đi nhờ toilet, rõ ràng là có ý đồ.

"Được không ạ ?" Lộc Hàm thiêu thiêu mi, trong giọng nói có chút khiêu khích mập mờ.

"Đương nhiên."

Lộc Hàm vờ như không nhìn thấy nam nhân trần trụi trên giường mà trực tiếp đi vào trong toilet, chờ đợi Ngô Thế Huân giải quyết đống dư thừa này.

"Đi đi."

"Cái gì ?!"

"Người bên trong kia làm tôi hứng thú hơn."

Lúc Lộc Hàm bước ra ngoài, nam nhân trên giường quả nhiên đã biến mất. Một lời cảm tạ cũng không nói, Lộc Hàm đi thằng một đường ra cửa, tay vừa chạm tới chốt cửa đã bị giữ chặt, thân người bị xoay trở lại đối mặt với nam nhân đẹp như tượng kia.

"Em không biết quấy rối người khác làm tình là rất không đạo đức sao ?" Tay Ngô Thế Huân không an phận mà vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn người trước mắt thân trần như nhộng, vóc người rất chuẩn. Khuôn mặt đẹp trai, thân hình hoàn mỹ, khí chất xấu xa, hết thảy đều đúng vị. Chỉ là đến kiểm hàng đột nhiên lưu lại nơi này làm chút chuyện nhàm chán của buổi đêm.

"Vậy anh muốn thế nào ?"

Ngô Thế Huân đi đến bên giường nghiêng nghiêng đầu. "Chúng ta thử xem thế nào ?"

Lộc Hàm cười cười. "Tình một đêm ?"

Ngô Thế Huân thờ ơ gật đầu. "Quả là cực phẩm, không những xinh đẹp lại còn rất thông minh."

Đây là cách thức câu dẫn người của Lộc Hàm. Dùng tư thái cao ngạo khiến người khác phục tùng, không như những nam nhân khác bắt chước nữ nhân dùng xinh đẹp mà quyến rũ.

Sau đó, tất cả mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Phải thừa nhận rằng, đây là một lần quan hệ hoàn hảo, tựa như cả hai thân thể đều hòa làm một, quyến luyến không rời. Ngô Thế Huân nhìn người dưới thân, rõ ràng xinh đẹp tinh khiết thế nhưng lại tỏa ra khí chất khiến người khác muốn dừng lại không thể dừng được, hệt như cây thuốc phiện, ẩn sau vẻ mỹ lệ là chất kịch độc đến ghê người. Hoặc nói, cậu mang gương mặt xinh đẹp thanh thuần này là để giam hãm kẻ khác, nhưng cũng khiến đối phương muốn lột bỏ lớp mặt nạ để nhìn thấy khuôn mặt thực sự ở bên trong. Huống hồ, Lộc Hàm kỹ xảo rất tốt, không hề giống tay non, lại còn hơn cả lính mới. Bao trọn lấy thân thể trắng nõn là một loại mỹ cảm bất khả xâm phạm nhưng cũng kích thích bản năng muốn phá hủy đi lớp vỏ xinh đẹp đó, càng đẹp lại càng muốn hủy hoại. Hơn nữa, Ngô Thế Huân là một tay sành đời, trải qua mấy năm không ngừng hưởng lạc, ở phương diện này quả thực như cá gặp nước. Hắn nhìn nam nhân xinh đẹp trong lòng, dù là thể xác hay tinh thần đều có cảm giác vô cùng thỏa mãn, huống chi đây lại là loại tinh khiết ngọt ngào mà Ngô Thế Huân thích nhất.

Hai người không biết làm bao lâu, đến khi Lộc Hàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì người bên cạnh đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Lộc Hàm vừa đứng dậy, cả thân dưới bủn rủn đến nỗi cậu thiếu chút nữa không đứng vững được. Nhìn đống hỗn độn trên giường cùng mùi vị dục tình lẩn trong không khí, Lộc Hàm khó chịu duỗi thẳng chân muốn đá người nằm ngủ trên giường một cước nhưng động tác này khiến cậu đau càng thêm đau, chất dịch ấm nóng theo bắp đùi chảy ra.

"Shit !" Vẫn chưa có rửa qua. Xem ra chính mình đêm qua đã quá tận tình, hay là căn bản bị người này làm đến ngất đi.

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Lộc Hàm bực mình dùng chân đảo qua áo quần trên mặt đất, tìm được điện thoại của mình liền nhấn nghe.

"Lộc Hàm ! anh rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại !"

Lộc Hàm nhìn đồng hồ, mới 7 giờ, liền ngáp một cái. "La Ân, tôi không phải đã dặn cậu sáng sớm đừng gọi điện thoại phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi sao ?"

"Xin lỗi anh Lộc Hàm, nhưng mà giám đốc nói anh mau chóng chọn lựa chủ đề cho quý mới, cho nên sáng sớm em đến lại phát hiện anh không có ở nhà."

"Được rồi, tôi về ngay !"

Lộc Hàm cúp điện thoại, cầm lấy quần trên đất mặc vào, nhìn vết rượu ố đỏ trên áo, vốn tính ưa sạch sẽ liền hung hăng ném xuống, lấy áo sơ mi trắng của Ngô Thế Huân khoác lên, cầm điện thoại di động rồi xoay người bỏ đi.

"Đi sớm vậy, đêm qua thế nào ?" Chalice nhìn Lộc Hàm mang trên người một cái áo sơ mi trắng quá khổ, không dấu được vết hôn trên cổ liền cười xấu xa.

"Anh thấy rồi đó." Lộc Hàm nhún vai cười cười. "Cũng không tệ. Đi đây, còn lại anh lo nhé."

Lộc Hàm lái chiếc Ferrari về đến nhà, thân thể mệt mỏi đến độ bước chân cũng rã rời.

Thuần thục nhấn mật mã, cửa vang lên một tiếng "Cạch---" liền mở ra, Lộc Hàm thay giày ở lối vào, chú chó giống Samoyed lông trắng từ đâu chạy đến thân mật cọ cọ vào chân cậu.

"Yummy hôm nay thế nào ? Có nhớ anh không ?" Lộc Hàm ngồi xổm xuống xoa xoa lớp lông mềm mịn của nó, chú chó liền vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm mặt Lộc Hàm, chọc cho cậu cười lên khanh khách.

"Lộc Hàm, anh về rồi. Quả nhiên vẫn là Yummy lợi hại."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn lên chàng trai thân mang tạp dề, khuôn mặt anh tuấn đáng yêu, trên người có hương nhàn nhạt như ánh nắng, nhìn qua rất giống một tiểu mặt trời.

"La Ân, cậu là trợ lý của tôi chứ không phải bảo mẫu, không cần thiết sáng sớm nào cũng đến đây làm bữa sáng cho tôi đâu."

Chàng trai kia cởi bỏ tạp dề, vui vẻ cười. "Dạ dày anh không tốt nhưng lúc nào cũng không chịu ăn sáng đúng giờ, nên em chỉ muốn mỗi ngày đến làm cho anh một bữa tươm tất thôi mà."

"Tùy cậu, miễn không thấy phiền phức là được." Lộc Hàm đứng dậy, kéo theo cả nửa thân dưới đau nhức khiến cậu nhăn mày.

"Anh Lộc Hàm." Chàng trai để mắt đến chiếc áo sơ mi xa lạ trên người Lộc Hàm, cổ áo rộng thùng thình lộ ra dấu hôn ám muội trên cổ cùng vết cắn trên xương quai xanh, miễn cưỡng cười cười. "Tắm rửa sẽ thoải mái hơn chút, để em đi pha nước."

"Ừ."

Có một số việc tập mãi cũng thành thói quen, nhưng cũng có một số việc dù phát sinh bao nhiêu lần đều không thể tiếp nhận. Giống như việc Lộc Hàm thâu đêm suốt sáng tìm vui bên ngoài, ngày hôm sau trở về nhà một thân mỏi mệt rã rời, nhìn mãi rồi cũng quen mắt. La Ân có thể thấy những dấu hôn to nhỏ không đều nhau trên người Lộc Hàm, còn có cả mùi nước hoa gay mũi không thuộc về cậu, dù cho có cảm thấy buồn nôn đi chăng nữa thì nó vẫn chân chân thật thật mà lưu lại trên người Lộc Hàm, tựa như vết nhơ trên trang giấy trắng không thể xóa bỏ. La Ân vẫn một mực tin rằng Lộc Hàm là thiên sứ rơi nhầm xuống nhân gian, không thể chịu nổi xã hội vẩn đục chỉ biết coi trọng vật chất mà chịu vấy bẩn. Hoặc nói, cuộc sống chính là một trò chơi giết người, mà Lộc Hàm là nạn nhân vô tội bị người đời ngộ sát. Thật ra, La Ân không hiểu được, trong trò chơi giết người không có khói súng ấy, ai cũng có thể là hung thủ, thậm chí là chính bản thân mình. Đương nhiên còn có cả Lộc Hàm thuần khiết ở trong lòng cậu ta nữa.

Lộc Hàm cởi áo sơ mi trắng, chậm rãi nằm vào bồn tắm lớn. La Ân thật dụng tâm, cho vào trong nước một ít muối tắm để cậu có thể thả lỏng cơ thể, nước vừa đủ ấm, còn có một ít bọt nước nổi lên khiến Lộc Hàm rất thích.

Nhìn áo sơ mi trắng trên giá đỡ, Lộc Hàm đột nhiên nghĩ đến chủ nhân của nó, nam nhân anh tuấn kia. Trên áo sơ mi là logo K&Q vô cùng bắt mắt, là do chính tay cậu thiết kế, tên gọi "Forkris". For Kris, Lộc Hàm cười khổ, thật mỉa mai làm sao, đem vất cho chó gặm đi là vừa.

Nhắm mắt lại, thân thể Lộc Hàm dần dần trượt vào trong nước...

Trải qua một đêm không ngủ rốt cuộc Ngô Thế Huân cũng được ngủ đến no mắt, đưa tay muốn ôm nam nhân xinh đẹp nhưng trong vòng tay chỉ là không khí, vị trí bên cạnh đã lạnh băng, người sớm đã rời đi mất rồi.

Đi rồi...Ngô Thế Huân nghĩ buồn cười, lần đầu tiên có người sau tình một đêm liền tự động rời đi, trong lòng có chút trống trải, hoặc chăng bị người ta coi thường nên sinh ra luyến tiếc ?

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã là giữa trưa, khởi động điện thoại, trong dự liệu liền thấy một đống tin văn bản, tin nhắn thoại và cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một người. Tùy ý mở ra một tin, giọng nói gấp gáp của Độ Khánh Tú vang lên. "Thế Huân, tối nay 8 giờ có show diễn, cậu là mẫu chính nên mau mau quay về thử trang phục nhé. Anh Tuấn Miên tìm cậu sắp nổi điên rồi !"

Đóng lại tin nhắn, Ngô Thế Huân xoay người rời giường, tìm trong đống quần áo trên mặt đất áo sơ mi của mình. Áo sơ mi trắng không thấy đâu, chỉ thấy một chiếc áo polo khuông thuộc về mình, chắc chắn là của người kia. Ngô Thế Huân cúi người nhặt lên chiếc áo, màu sắc tươi sáng cùng hình trang trí nổi bật giữa áo, còn có mùi hương thảo hòa quyện chút hương cây thùa mê hoặc trên người nam nhân kia nữa. Nhìn mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm ngự tọa trên áo, Ngô Thế Huân lại nhớ đến nam nhân nằm dưới thân mình tối hôm qua, quyến rũ mê người nhưng cũng ngọt ngào thuần khiết. Khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt to trong trẻo không khỏi khiến cho người ta nghĩ đây là một thiên sứ lạc xuống trần gian, vẻ đẹp thuần khiết chính là điểm mê hoặc nhất. Nhưng càng đẹp lại càng muốn tự tay phá hủy, chỉ hận không thể một bước xé bỏ lớp vỏ thanh thuần khoác trên người. Hơi rượu bay đi, chỉ còn lại hương thùa lẫn thêm chút hương nho ngọt ngào. Người ta nói cây thùa xưa kia là do thượng đế tạo thành, nên hơi rượu mang theo nó được xưng là hương thơm đến từ cõi thiên đường. Hương thơm từ thiên đường ? Ngô Thế Huân cười cười, trong đầu hắn bây giờ chỉ có nam nhân trong trẻo cùng thanh âm mê hoặc kia, còn có mùi hương thảo quyến rũ trên người hắn nữa. Giống như cây thuốc phiện, càng đẹp càng độc, càng độc lại càng hấp dẫn...

Mặc vào quần áo do phục vụ đưa lên, Ngô Thế Huân thu dọn đống quần áo trên sàn, thuận tiện cầm luôn chiếc áo polo đi ra.

"Chào buổi sáng." Chalice một bên uống cocktail, thấy Ngô Thế Huân từ trên lầu đi xuống liền chào một tiếng. "Trông anh tinh thần rất tốt !"

"Cảm ơn." Ngô Thế Huân cười cười, nâng lên chiếc áo trong tay. "À đúng rồi. Anh có biết chủ nhân của chiếc áo này không ? Một chàng trai khuôn mặt xinh đẹp, có một chút trẻ con ấy."

Chalice nhìn chiếc áo quen thuộc liền cười nói. "Biết, tối hôm qua cậu ta ở chỗ này uống rượu mà."

"Anh quen cậu ta không ?"

"Quen. Tên là Deer."

"Dear ?"

"Không, là Deer. D-e-e-r."

"Nói như vậy, cậu ta là lần đầu tiên tới ?"

"Dĩ nhiên không phải, cậu ấy là khách quen của nơi này, nhưng cũng chỉ là đến săn mồi mà thôi. Anh bị cậu ta nhắm trúng, may mắn đấy."

"Mồi..." Ngô Thế Huân nhìn chiếc áo trong tay rồi cười. "Vậy phiền anh đem trả vật này cho cậu ấy, nhân tiện nhắn với cậu ta, cậu ta quả là cực phẩm đấy, bất kể là thân thể hay dung mạo..."

Nói rồi Ngô Thế Huân ném chiếc áo trên quầy bar, không quay đầu lại bỏ đi.

Nhìn bộ dáng nghênh ngang bỏ đi của Ngô Thế Huân, Chalice lạnh lùng cười. "Ha hả...Cậu ta là Demon a, quyến luyến cậu ta chính là tự mình chuốc khổ. Đi không tiễn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro