Chương 61: Học viện quỷ dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đạp ánh trăng, Dập Hoàng trở lại phòng Hạ Hinh Viêm, nhìn thiên hạ nhỏ bé đang ngủ say trên giường, miệng nhẹ cười.

Nhẹ nhàng bước qua, nhìn ngón tay trắng nón của nàng cầm chặt chăn mỏng, chôn nửa mặt trong chăn.

Dường như trong lúc ngủ cũng không yên, mày nhẹ nhàng nhăn lại, dẫu ngủ say cũng không có chút nào thả lỏng.

Dập Hoàng nhẹ nhàng đưa tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai chân mày) của Hạ Hnh Viêm, chậm rãi xoa nhẹ, mang theo một chút ấm áp, từ từ làm cho nàng không còn nhíu chặt mày.

Không biết có phải nhờ động tác của Dập Hoàng hay không, Hạ Hinh Viêm đang ngủ say chỉ nhẹ "ưm" một tiếng, hai hàng lông mày giãn ra, cơ thể khẽ cựa quậy.

Xoay người, từ tư thế nằm nghiêng đổi thành tư thế nằm thẳng thoải mái, không hề phòng bị.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra toàn bộ, môi đỏ mỏng khẽ mấp máy, bình yên đi vào giấc ngủ.

Dập Hoàng cười nhẹ, ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm của Hạ Hinh Viêm, ngón trỏ khẽ cong, dừng lại ở trên chóp mũi của nàng, nghĩ nghĩ, lại cười không ra tiếng, bỏ tay xuống.

Không tiếp tục đùa Hạ Hinh Viêm theo ý tưởng lúc nãy của hắn.

Bây giờ vẫn nên để cho nàng ngủ thật ngon giấc.

"Thật sự là một cô bé ngốc." Dập Hoàng khẽ cười một tiếng, dịch lại góc chăn cho Hạ Hinh Viêm, xoay người đi ra ngoài.

Đến phòng bên cạnh, đẩy cửa đi vào.

Đang nằm ở bên cạnh giường, tiểu hồ ly đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, thấy đi đến là Dập Hoàng, thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh, lại nằm úp sấp xuống.

Trên giường Hà Hy Nguyên đang ngồi khoanh chân vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, không để ý đến người bên ngoài là ai.

Hắn tin tưởng sự bảo vệ của Đoạn Hằng Nghê, nên không chút phân tâm, không ngừng cố gắng tu luyện để khôi phục lại yêu lực vốn dĩ bị cạn kiệt.

"Yêu lực hệ nước sử dụng ở sa mạc, cũng không phải là một phương pháp tốt." Dập Hoàng tùy ý kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, nhìn Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên cũng không hề có nửa điểm đáp lời, nhưng Dập Hoàng biết là hắn nghe được.

"Là một linh thú thế nhưng không biết tận dụng hoàn cảnh xung quanh, thực thất bại." Dập Hoàng thản nhiên, không chút cảm xúc nói.

Hà Hy Nguyên vẫn không có chút phản ứng, nhưng tiểu hồ ly thì không mặc kệ được, vội vàng đứng lên.

"Thời điểm đó nếu không có A Hy vận dụng toàn bộ yêu lực còn không biết có bao nhiêu quái vật cát vàng? A Hy là một đao trừ tận gốc, có cái gì sai?"

Tiểu hồ ly bất mãn trừng Dập Hoàng, hiện tại thì nói mát, sao lúc ban ngày không làm gì đi?

"Hà Hy Nguyên là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc muốn dừng yêu lực hệ nước, không phải thực ngu xuẩn?" Dập Hoàng căn bản không đem tiểu hồ ly đang tức giận đến giơ chân để vào mắt.

"Vô nghĩa, người đã biết hắn là hệ nước, không dùng nước thì dùng cái gì?" Tiểu hồ ly hận không thể tiến lên cắn Dập Hoàng hai phát.

Hắn đầu óc không phát triển hử.

Linh thú hệ nước, muốn phóng ra toàn lực thời điểm tự nhiên sẽ dùng công kích hệ nước, chẳng lẽ muốn bỏ qua công kích mình am hiểu nhất, sử dụng loại lực lượng khác?

Bỏ qua thứ mình am hiểu nhất là chuyện không có khả năng.

Người hay linh thú đều sẽ không làm như vậy, Dập Hoàng có phải bị choáng không.

Không hiểu còn ở nơi này nói lung tung?

"Lúc ấy là ở sa mạc." Dập Hoàng hoàn toàn không nhìn khuôn mặt tức giận của tiểu hồ ly, vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

Tiểu hồ ly thật sự nổi giận, Dập Hoàng căn bản là không thèm nghe hắn nói đúng không?

"Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên đều biết lúc đó là ở sa mạc, nếu không làm sao A Hy phải tiêu hết yêu lực?"

Tiểu hồ ly không thèm để ý thực lực của bọn họ kém Dập Hoàng bao nhiêu nữa, không quan tâm hậu quả điên cuồng hét lên với Dập Hoàng.

Tất nhiên, tiếng hô của hắn cũng đã khống chế âm lượng, để không ầm ỹ đến Hạ Hinh Viêm đang ngủ say ở phòng bên.

"Người chẳng lẽ không biết ở trong sa mạc không có nguồn nước? A Hy là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc không có giọt nước người phải biết hắn muốn sử dụng hệ nước có bao nhiêu khó khăn chứ?"

Tiểu hồ ly thở phì phì trừng mắt Dập Hoàng, hắn thật không rõ, hơn nửa đêm, Dập Hoàng tới nới này làm gì chứ?

Cố ý đến chọc tức bọn họ hay là đến châm chọc bọn họ?

Nếu như thế cũng không cần phải cố ý đến nửa đêm để cười nhạo bọn họ.

"Biết sa mạc không có nguồn nước còn dùng yêu lực hệ nước." Dập Hoàng giọng nói lạnh lùng, thản nhiên vang lên, nghe không ra có ý trào phúng hay là gì khác.

"Dập Hoàng, người là đồ hỗn đán!" Tiểu hồ ly tức giận đến mức từ trên giường nhảy đến trên bàn bên cạnh, cùng Dập Hoàng hai mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau.

"A Hy là vì ai? A Hy muốn làm cho Hạ Hinh Viêm nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, hắn đã dùng hết toàn lực, người còn muốn thế nào?"

"Tới đây để cười nhạo hắn người vui sao?"

Tiểu hồ ly thật sự bực mình không thôi, hắn cùng với Hà Hy Nguyên ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, hai người còn thân nhau hơn cả anh em.

Hiện tại yêu lực của Hà Hy Nguyên cạn kiệt, thế nhưng còn bị người khác châm chọc, hắn làm sao có thể nuốt giận?

"Nơi đó cũng không phải là sa mạc thật sự." Dập Hoàng xem nhẹ sự táo bạo cũng như chất vấn của tiểu hồ ly.

Chậm rì rì mở miệng, chỉ nói một câu này, lập tức làm cho tiểu hồ ly ngậm miệng lại.

Một bụng lửa giận tất cả đều bị ép xuống.

Đoạn Hằng Nghê cũng không ngốc, chỉ cần nghĩ qua, có thể hiểu sơ ý của Dập Hoàng.

"Đó là sắc vệ." Dập Hoàng cười như không cười, tà nghễ nhìn Hà Hy Nguyên đang nhắm chặt hai mắt tu luyện, "Thật sự thì nó vẫn chỉ ở trong núi."

"Ngọn núi cũng không phải nơi không có nước."

"Bị sắc vệ mê hoặc, không biết mượn dùng lực từ bên ngoài, lấy ngắn bỏ dài, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"

"A..." Tiểu hồ ly trầm ngâm một lát cũng không tìm được điều gì để phản bác.

Dập Hoàng nói thực đúng, nếu lúc trước Hà Hy Nguyên có thể phá vỡ sắc vệ, mượn dùng lực từ nguồn nước trong núi, nhất định sẽ không thê thảm như bây giờ.

"Người thiên phú là linh thú hệ nước, tất nhiên nên biết cách sử dụng tốt thiên phú của mình, đừng lãng phí."

Nói xong, Dập Hoàng đứng dậy: "Làm linh thú hình người, chính là muốn so với lúc hình thú nhiều ra biết tự hỏi, không nên làm việc lỗ mãng."

Hà Hy Nguyên khoanh chân ngồi ở trên giường, hơi hơi gật đầu.

Chứng tỏ hắn nghe được những lời nói của Dập Hoàng.

Kỳ thật, hắn vẫn luôn tự hỏi cách mình sử dụng yêu lực có đúng hay không.

Ở trong tu luyện, đôi khi hắn có cảm giác không tìm được phương hướng, nhưng bên người không có linh thú hình người khác, tự nhiên cũng không có ai để hắn có thể hỏi.

Linh thú khác hẳn với con người, con người còn có thể đến học viện để tu luyện, cho dù không đến học viện cũng có những người khác để có thể cùng thảo luận, dạy dỗ.

Mà bọn họ thân là linh thú không có sự thuận lợi như vậy, chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Ở rất nhiều thời điểm, con đường tự mình tìm được không nhất định là đúng, đấy cũng chính là lý do vì sao linh thú tu luyện khó khăn như vậy, vì sao linh thú hình người lại khó khăn như vậy.

Hơn nữa điểm quan trọng nhất là từng linh thú tu luyện từng loại chiêu thức cũng không giống nhau, cho dù muốn chỉ dạy cũng không biết cách nào.

Giống như, hắn cùng Đoạn Hằng Nghê hai người, luôn cùng nhau bàn luận để tiến hành tu luyện.

Nhưng ai cũng không thể góp ý được cho đối phương, nhiều lắm cũng chỉ có thể trong lúc đối chiến phát hiện ra nhược điểm của bản thân sau đó tự nghĩ biện pháp khắc phục.

"Cảm ơn người, Dập Hoàng." Tiểu hồ ly thay Hà Hy Nguyên nói lời cảm ơn, kinh nghiệm như thế không phải ai cũng dễ dàng chia sẻ với người khác.

Dập Hoàng nhìn tiểu hồ ly, gật đầu, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vách tường bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.

Tiều hồ ly nhìn theo ánh mắt của Dập Hoàng, cũng không nhìn thấy điều gì, chỉ là phương hướng kia chính là phòng của Hạ Hinh Viêm.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi phấn hồng, liếm liếm môi mình, nhếch miệng cười cười.
Dập Hoàng thật sự là một người không được tự nhiên.

Hôm nay Hà Hy Nguyên giúp Hạ Hinh Viêm, cho nên Dập Hoàng mới qua đây nói ra mấy kinh nghiệm này thay lời cảm tạ sao?

Hắn hiện tại cảm thấy Dập Hoàng cũng không đáng sợ như vậy.

"A Hy, người thấy những gì Dập Hoàng nói có đạo lý chứ?" Tiểu hồ ly nhảy lại lên giường, ngửa đầu hỏi Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên lắc đầu.

Tiểu hồ ly kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Hắn thế nhưng nói ra một đống vô nghĩa cho ngươi."

"Không." Thanh âm của Hà Hy Nguyên từ trong đầu của tiểu hồ ly vang lên, "Dập Hoàng nói đúng, nhưng mà..."

Hà Hy Nguyên cười khổ một tiếng: "Dập Hoàng nói tình huống như vậy chỉ thích hợp cho linh thú hình người bậc ba sử dụng."

"Bậc ba?" Tiểu hồ ly dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa không ngã ra giường, tức giận đến mắng to, "Dập Hoàng thật sự hỗn đán, hắn đang trả thù đi?"

Nói cho Hà Hy Nguyên phương pháp của linh thú bậc ba thì có ích lợi gì?

Hà Hy Nguyên hiện tại mới chỉ là linh thú bậc hai thôi.

Hà Hy Nguyên hơi giật giật khóe môi, trong giọng nói mang theo ý cười, ở trong đầu của tiểu hồ ly vang lên: "Hắn dường như rất hi vọng ta mau chóng thăng chức lên linh thú hình người bậc ba."

"Bậc ba?" Tiểu hồ ly khóe môi run rẩy, mục tiêu này thật cũng đủ lớn.

Quên đi, hiện tại không phải thời điểm lo lắng vấn đề này.

"A Hy, người cố gắng nhanh nhanh khôi phục."

Tiểu hồ ly nói xong, cũng liền nằm xuống một bên không hề quấy rầy Hà Hy Nguyên.  


---------------------------



  Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, Hạ Hinh Viêm từ từ tỉnh giấc, mở mắt, nhìn đến nóc nhà xa lạ, dùng sức trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra, mình đã vào ở tại học viện.

"Tỉnh."

Giọng nói của Dập Hoàng từ bên cạnh truyền đến, Hạ Hinh Viêm kỳ quái quay đầu, nhìn thấy Dập Hoàng đang ngồi bên cạnh, cười nói: "Tại sao người lại ra khỏi ngân trâm thế?"

"Sợ ngươi ngủ luôn không tỉnh." Lúc nói chuyện Dập Hoàng sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thậm chí còn có chút hung dữ nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm, làm cho nàng không thể không cố gắng nhớ lại xem mình có phải trong lúc vô ý lại đắc tội Dập Hoàng rồi hay không?

"Người lấy được Ô tinh loại từ lúc nào?"

Hắn vẫn luôn ở trong ngân trâm tu luyện, cũng không biết nàng lấy được thứ nguy hiểm như vậy vào lúc nào.

"Ta lấy được lúc ở Lâm sơn, nơi đó có rất nhiều thứ tốt." Hạ Hinh Viêm cười cười.

Những thứ người khác rất khó khăn để tìm ra thì với nàng đều rất dễ dàng.

"Vì sao không đợi ta." Dập Hoàng lạnh giọng hỏi.

Lúc Hà Hy Nguyên bị tấn công, chỉ cần thêm một giây là hắn đã đi ra rồi.
Hạ Hinh Viêm sẽ không cần mạo hiểm đi dùng Ô tinh loại chết tiệt kia.

Nhất là hắn hoàn toàn có thể đối phó được với lực lượng bùng nổ trong sắc vệ.

Ô tinh loại, muốn sử dụng nó để tạo ra nổ mạnh, người sử dụng cần vận dụng linh lực của bản thân, dùng tinh thần lực dẫn đường đưa vào ô tinh loại, rồi dùng tinh thần lực kích hoạt linh lực khiến cho Ô tinh loại nổ mạnh.

Đây là một hành động rất nguy hiểm, trước không nói đến phải tiêu hao một lượng lớn linh lực, chỉ nói đến tinh thần lực cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Tiêu hao tinh thần lực rất khó khôi phục, không giống như linh lực, chỉ cần dùng một thời gian hoặc sử dụng dược tề tốt đều có thể nhanh chóng khôi phục lại.

Tinh thần lực nếu sử dụng quá mức, người sử dụng rất có thể sẽ chết.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc đó Hạ Hinh Viêm có thể bỏ mình ở trong sắc vệ, Dập Hoàng liền cảm giác toàn thân từng đợt lạnh.

Giống như máu toàn thân đều bị đông cứng, lạnh thấu xương.

"Người có phải thích mạo hiểm như thế không? Luôn không để ý đến tính mạng của mình?" Dập Hoàng tức giận đến sắc mặt âm trầm, mây đen dầy đặc, đen hơn cả đáy nồi.

Nghĩ lại từ lần đầu gặp nàng đến giờ, nàng chưa bao giờ là người yêu quý tính mạng của mình.

Hết lần này đến lần khác đều đưa tính mạng ra đánh liều, lần này đến lần khác khiêu chiến với giới hạn sự sống của mình.

Hắn thật không hiểu nổi nàng, vì sao muốn làm như thế?

Chẳng lẽ trong mắt nàng, tính mạng của nàng là thứ có cũng được không có cũng không sao sao?

Không đúng.

Nếu như nàng không coi trọng tính mạng, cũng sẽ không vì phản lực trong sắc vệ bùng nổ muốn tấn công Hà Hy Nguyên mà bộc phát.

Trực tiếp phá hủy sắc vệ thành một mảnh phế tích.

Nàng rốt cuộc muốn thế nào?

Hắn xem như hiểu được, nàng chỉ không coi trọng tính mạng mình.

Dập Hoàng nói xong một hơi, trừng mắt đầy tức giận với Hạ Hinh Viêm, chờ nàng trả lời.

Nghĩ đến nàng sẽ tức giận, hoặc là giải thích, hoặc là chỉ trích hắn.

Bất kỳ kết quả nào Dập Hoàng đều nghĩ tới, chỉ không nghĩ Hạ Hinh Viêm sẽ dùng vẻ mặt bình tĩnh như thế nhìn hắn.

Ánh mắt bình thản, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, không biết vì sao, rõ ràng không có chút lực lượng nào, một ánh mắt không chút uy hiếp nhưng lại làm cho hắn có chút không yên.

Trong lòng bỗng dưng có cảm giác hốt hoảng.

"Người nhìn ta như vậy làm gì?" Dập Hoàng cau mày, bất mãn khẽ nhăn nhó.

Cho tới tận bây giờ chưa từng có ai nhìn hắn như vậy, không có ai dám nhìn hắn như vậy.

"Dập Hoàng."

Hạ Hinh Viêm rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, bình thản giống như ánh mắt nàng.

"Sao?" Dập Hoàng theo bản năng nhíu mày hỏi.

"Người bị thương nặng đến mức nào."

Rõ ràng là một câu hỏi nhưng Hạ Hinh Viêm lại cố tình nói ra với một giọng điệu khẳng định.

"Ngươi..." Con ngươi của Dập Hoàng mạnh mẽ co lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

Nhìn đến khuôn mặt vẫn bình tĩnh như nước của nàng, cũng không vì câu hỏi kia mà có nửa điểm phập phồng cảm xúc.

"Người đang nói chuyện cười gì vậy?" Dập Hoàng giật giật môi, cố gắng nở một nụ cười, cười gượng vài tiếng.

Vốn dĩ muốn dùng một ánh mắt mạnh mẽ nhìn qua, lại không biết vì sao hắn lại không dám đối diện ánh mắt của Hạ Hinh Viêm.

Chỉ có thể giả vờ vuốt tóc, yếu đuối chuyển dời ánh mắt.

Dập Hoàng ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình một phen, hắn bị làm sao vậy?

Hắn có gì phải sợ?

Hắn là ai cơ chứ, làm sao có thể sợ hãi một con người?

Nghĩ đến đây Dập Hoàng dùng sức quay đầu lại, không thoải mái nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm.

Hành động đầy tính trẻ con này làm cho Hạ Hinh Viêm buồn cười không thôi, nàng thật không thể tưởng tượng được Dập Hoàng còn có những lúc đáng yêu như vậy.

"Người vẫn chưa tỉnh ngủ, đang nói mớ sao?" Dập Hoàng nhẹ mắng một tiếng, hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở đề tài này.

Hạ Hinh Viêm nhẹ cười: "Dập Hoàng, ý của ta là gì người hiểu rõ. Ta cũng không muốn đi tìm hiểu bí mật của ngươi, ta chỉ nói cho người, ta có thể làm, nên ngươi cũng có thể yên tâm dưỡng thương."

Hạ Hinh Viêm dứt lời, Dập Hoàng cũng không trả lời, không không phản bác gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì, không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người, thậm chí có chút nặng nề.

Không biết qua bao lâu, giữa không khí áp lực đó thời gian thong thả trôi qua, rất chậm rất chậm, cũng tựa hồ rất nhanh.

Làm cho người ta cảm giác không thể hít thở, hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài thoát khỏi cái không khí như vậy.

Chỉ có điều hai người ngồi trong phòng không ai có động tác gì.

"Không phải bị thương."

Dập Hoàng rốt cục mở miệng, đánh vỡ không khí đầy áp lực này.

Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nhìn Dập Hoàng, không thúc giục chỉ yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi câu nói kế tiếp của Dập Hoàng.

"Là một loại phong ấn, che dấu đi lực lượng của ta." Dập Hoàng ngẩng đầu nhìn cây ngân trâm trên tóc Hạ Hinh Viêm, rồi dừng lại trên mặt nàng.

"Giống như cây trâm trên đầu người, là một loại phong ấn lực lượng."

Dập Hoàng nói rất bình tĩnh, nhưng Hạ Hinh Viêm nghe xong, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, ở trước cửa sổ đi qua đi lại, bước chân lúc nhanh lúc chậm, mày nhíu chặt, tất cả đều cho thấy cảm xúc phập phồng lúc này của nàng.

Nhìn thấy biểu hiện kịch liệt như thế của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng thật sự khó hiểu.

Nàng làm sao vậy?

Cho dù biết lực lượng của hắn bị phong ấn cũng không phải phản ứng lớn như vậy chứ.

Hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của hắn, vẫn dư dả để bảo vệ nàng, không nên khó xử như vậy chứ.

"Dập Hoàng..." Hạ Hinh Viêm rốt cuộc đứng lại, bình tĩnh dừng trước mắt Dập Hoàng, trong mắt vẫn còn những cảm xúc nồng nhiệt và phức tạp, ngay cả Dập Hoàng đều không thể hiểu được ý nghĩa trong đó.

"Ngươi làm sao thế?" Dập Hoàng khó hiểu hỏi.

"Trên người có phong ấn, ngân trâm cũng là phong ấn, huyệt cũng là phong ấn..." Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nói ra những gì nàng biết, nghe vào trong tai Dập Hoàng lại có một ý nghĩa khác.

Nàng đang đoán thân phận của hắn sao?

Hiện tại hắn có thể nói cho nàng thân phận của mình sao?

Nếu nói cho Hạ Hinh Viêm, đây là thời cơ tốt sao?

Dập Hoàng nghĩ một lát ngay lập tức phủ nhận, hiện tại tuyệt đối không phải cơ hội tốt để nói cho nàng, nói ra chỉ mang đến cho nàng nguy hiểm.

Nhưng, lúc này, nếu không nói cho nàng...

Dập Hoàng nhìn nhìn Hạ Hinh Viêm, hắn cũng không muốn giấu giếm nàng.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, lừa gạt nàng, là một chuyện làm cho hắn không thoải mái.

"Rốt cuộc là ai dám làm như vậy với ngươi!" Hạ Hinh Viêm phẫn nộ chất vấn, giống như một tiếng sấm nổ vang đáy lòng Dập Hoàng.

"Giam giữ tự do của người, che lại yêu lực của ngươi, lại hạ phong ấn ở trên người ngươi..." Hạ Hinh Viêm mím môi, tay nhẹ đặt lên đầu vai Dập Hoàng.

"Có đau hay không?"

Dập Hoàng cúi đầu, nhìn tròng mắt trong suốt ngay gần kề kia.

Một đôi mắt thật trong suốt, giống như chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhìn thấy đáy.

Bên trong không có một chút thương hại, chỉ có đau lòng.

Dập Hoàng nhẹ phun một hơi, không biết vì sao, thản nhiên nở nụ cười: "Không đau."

Hắn nghe được giọng nói của chính mình, đó là giọng điệu ôn nhu hắn chưa từng có, làm cho hắn có chút không quen, hơi có cảm giác vành tai nóng lên.

"Ừ." Hạ Hinh Viêm mím môi, gật đầu, "Ừ, không đau."

Tươi cười của Dập Hoàng trở nên thâm trầm, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô gái kia là đau lòng, không tin, lại muốn giả vờ như tin tưởng lời hắn nói, còn lo lắng hắn.

Thật nghĩ hắn là trẻ con sao?

Nghĩ hắn cần người khác dỗ sao?

Nhưng...

Dập Hoàng khẽ nhếch môi, đôi mắt luôn lạnh như băng cũng nhiễm đầy ý cười, dường như hắn rất thích cảm giác như thế.

"Ta sẽ cố gắng." Hạ Hinh Viêm trịnh trọng gật đầu, hạ quyết tâm.

"Hử?" Dập Hoàng khó hiểu nghiêng đầu nhìn Hạ Hinh Viêm, không hiểu được suy nghĩ của nàng lại chuyển đến chỗ nào.

Dường như hắn luôn không theo kịp suy nghĩ của nàng.

Nếu đã không theo kịp, hắn cũng chỉ có thể hỏi thẳng ra: "Cố gắng làm gì?"

"Cố gắng tìm ra mấy thứ giúp người có thể xóa bỏ phong ấn." Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười khẽ, vẻ mặt tự tin.

"Người biết thứ gì có thể giải trừ phong ấn sao?" Dập Hoàng buồn cười hỏi.

Cô gái này, thật sự không biết nên nói nàng ngốc hay là nói nàng thông minh đây.

Ngay cả cái gì có thể giải trừ phong ấn cũng không biết mà còn nói cố gắng, có phải có chút không thực tế không đây?

"Những thứ dùng để giải trừ phong ấn ta tin tưởng người cũng đang tìm. Ta có lẽ không thể giúp người có được hết, nhưng có một thứ ta có thể dễ dàng tìm được."

Hạ Hinh Viêm đầy tự tin ngẩng cao đầu.

"A? Là thứ gì vậy?" Gặp Hạ Hinh Viêm cao hứng như vậy, Dập Hoàng cũng không tiện phản đối, cười hớ hớ hỏi lại nàng.

"Là dược tề, dược tề cấp cao!" Hạ Hinh Viêm kiên định nói.

"Ta biết, chỉ cần lực lượng đạt đến một độ cao nhất định thì phong ấn sẽ tự động giải trừ." Hạ Hinh Viêm vỗ mạnh lên vai Dập Hoàng, "Ta sẽ mau chóng làm cho ngươi tăng lên yêu lực."

Nhìn Hạ Hinh Viêm quyết tâm thật sự, Dập Hoàng cười ra tiếng, vươn ngón trỏ búng nhẹ vào trán nàng một cái: "Được, ta chờ."

"Ừ." Hạ Hinh Viêm dùng sức gật đầu.

Yên tâm, ta sẽ mau chóng tăng nhanh thực lực.

Hạ Hinh Viêm ở trong lòng cam đoan, nàng muốn có được dược tề cấp cao, ngoại trừ khả năng tìm kiếm được nguyên liện dược tề ra còn cần phải có thực lực.

Kẻ không biết thì không có tội, chỉ vì mang bảo ngọc mà có tội, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.

"Tốt rồi, đi ăn cơm đi." Dập Hoàng đưa tay chỉ vào đồ rửa mặt bên cạnh, sau đó rời đi, để cho Hạ Hinh Viêm rửa mặt chải đầu.

Hạ Hinh Viêm nhanh chóng sửa soạn tốt, sau đó ra cửa, thấy Dập Hoàng đang đứng dựa ở lan can, luôn luôn nhìn về phía phòng của nàng, nhìn thấy nàng đi ra, lập tức lộ ra tươi cười.

Hạ Hinh Viêm nhìn sang bên cạnh: "A Hy sao rồi? Qua xem đi."

Dập Hoàng gật đầu, đi theo.

"A Hy sao rồi?" Vừa vào cửa, Hạ Hinh Viêm vừa vặn nhìn đến tiểu hồ ly, nhìn đến Hà Hy Nguyên trên giường sắc mặt đã tốt hơn nhiều, chỉ có điều vẫn đang ở trong giai đoạn ngủ say.

Tiểu hồ ly nhẹ đi tới, đè thấp giọng nói: "Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày liền khôi phục lại. Hắn chỉ mệt mỏi chút thôi."

"Ta đi lấy đồ ăn đến cho ngươi." Hạ Hinh Viêm phối hợp nói nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói, nàng không muốn làm Hà Hy Nguyên giật mình.

"Không sao, ta cũng đang tu luyện, không cần ăn gì." Tiểu hồ ly lắc đầu cự tuyệt, là một linh thú hắn cũng không cần phải ăn uống hàng ngày.

"Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi." Hạ Hinh Viêm lại lo lắng nhìn Hà Hy Nguyên, xem ra thật không có chuyện gì.

Bước nhẹ ra ngoài, Hạ Hinh Viêm yên tâm cười cười.

"Có cái gì mà buồn cười, nhìn sắc mặt của bản thân mình rồi hãy nói." Dập Hoàng ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu, lập tức làm cho Hạ Hinh Viêm không thể tiếp tục tươi cười.

Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dập Hoàng một cái: "Ta chỉ hơi mệt một chút, không có việc gì."

Dường như so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều, có chỗ nào là lạ, nhưng nhất thời nàng không nghĩ được cái gì.

Cô lỗ....

Bụng kêu vang một tiếng, Hạ Hinh Viêm ngượng ngừng sờ sờ gáy: "Ta đói bụng."

"Đi ăn cơm thôi." Dập Hoàng đưa tay, thật tự nhiên nắm lấy tay nàng, "Ta mang người đi ăn."

"Ừ." Hạ Hinh Viêm không thấy Dập Hoàng nắm tay mình là có gì không đúng, thật tự nhiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay Dập Hoàng.

Ấm áp, làm cho nàng thật thoải mái, thật quyến luyến, làm cho nàng có cảm giác an toàn, nàng luyến tiếc buông tay.

"Đến." Dập Hoàng đột nhiên đứng lại làm cho Hạ Hinh Viêm hoàn hồn.
Kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Nhanh vậy sao?"

"Nhanh vậy sao?" Dập Hoàng kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm đang có điểm mơ hồ, ánh mắt nhìn xuống bụng của nàng, "Không phải ngươi đói bụng sao?"

Mùi đồ ăn bay tới ngập mũi, Hạ Hinh Viêm lúc này mới phản ứng lại, bụng lại kêu lên cô lỗ cô lỗ giống như nhắc nhở nàng đang ngược đãi chúng nó.

Hai gò má Hạ Hinh Viêm phiếm hồng, ngượng ngùng cười ha ha: "Ăn cơm, ăn cơm."

Nói như thế nhưng cũng không buông ra bàn tay to của Dập Hoàng, độ ấm nơi đó làm cho nàng quyến luyến không thôi.


-------------


  Nhà ăn cũng không lớn, chỉ tầm đủ cho hai ba mươi người cùng dùng cơm, bên trong góc phía sau chỉ có một bàn có người ngồi.


Đừng nghĩ là ngồi ở góc sẽ không ai để ý, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ kia cũng làm cho người ta không dễ dàng bỏ qua.

Hạ Hinh Viêm vừa tiến đến, ánh mắt đã bị hai người kia hấp dẫn đến, vừa nhìn mới phát hiện hóa ra là người quen.

Chính là hai vị lão sư ngày hôm qua.

Ngũ Dịch nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, vốn định gọi nàng lại đây cùng ngồi, nhưng nhìn đến Dập Hoàng đứng ở phía sau, động tác đình trệ, ngừng lại giữa không trung.

Những vết thương trên người cũng dường như đã thương lượng tốt với nhau, cùng nhau kêu gào, đau đớn làm hắn vô cùng khó chịu.

Càng nhìn Dập Hoàng, hắn càng không thể quên được những vết thương trên người.

Trong lòng đầy căm giận, linh thú hình người này một điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

Nói như thế nào sau này hắn cũng là lão sư của Hạ Hinh Viêm, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, hắn rốt cuộc có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không vậy?

"Hạ Hinh Viêm, tới đây." Tiết Mạch không ngờ lại mở miệng làm cho Ngũ Dịch kỳ quái nhìn hắn.

Lão gia hỏa Tiết Mạch này khi nào thì trở nên nhiệt tình như vậy?

"Được." Hạ Hinh Viêm nghe lời đi qua.

"Ngồi đi." Tiết Mạch chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Hạ Hinh Viêm ngồi xuống.

"Vâng." Hạ Hinh Viêm ngồi xuống, nhìn hai lão sư kỳ quái này.

"Ta gọi là Tiết Mạch, hắn là Ngũ Dịch. Sau này đều là sư phụ của ngươi." Tiết Mạch chỉ ngón tay khô héo vào Ngũ Dịch, giới thiệu một cách đơn giản, sau đó hạ một mệnh lệnh cũng hết sức đơn giản, "Ăn."

"A?" Hạ Hinh Viêm hoàn toàn bị hành động của Tiết Mạch làm cho khó hiểu.

Ngũ Dịch bất đắc dĩ nguýt một cái đầy khinh thường, Tiết lão đầu (lão già họ Tiết) khi nào thì có thể sửa đổi hành động, thật sự rất biến thái.

Ngũ Dịch đưa tay chỉ hai phần điểm tâm: "Hinh Viêm, thân thể của ngươi thế nào rồi?"

"Không có việc gì." Hạ Hinh Viêm thuận miệng đáp lời, cũng không chút khách khí bắt đầu ăn cơm, nàng quả thật rất đói bụng.

"À, Ô tinh loại người dùng hôm qua, về sau không cần tùy tiện dùng loạn. Ô tinh loại quả thật là thứ tốt, nhưng người chỉ là một linh sư cấp mười ba, chưa đủ linh lực để không chế những thứ lợi hại như thế."

Ngũ Dịch chậm rãi nói xong, hoàn toàn là bộ dáng một lão sư uy nghiêm.

Nói xong bưng bát lên uống một ngụm cháo nóng, dùng ánh mắt nhìn liếc sang Dập Hoàng ngồi bên cạnh.

Lợi hại thì thế nào?

Người hắn (Dập Hoàng) phải bảo vệ còn phải gọi hắn (Ngũ Dịch) là lão sư.

Hừ.

Có lợi hại như thế nào Hạ Hinh Viêm cũng chỉ là một linh sư cấp mười ba.

Khoan, chờ một chút...

Cấp mười ba?

Phốc một tiếng, toàn bộ cháo Ngũ Dịch vừa uống vào miệng đều bị phun ra.

Cũng may Hạ Hinh Viêm phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đá vào chân bàn, chiếc ghế nhanh chóng lùi ra bên cạnh, không bị cháo phun đến.

Chỉ khổ một bàn điểm tâm kia, tất cả đều gặp nạn.

"Khụ khụ..." Ngũ Dịch bị nghẹn, kịch liệt ho khan.

Tiết Mạch ghét bỏ, đứng dậy, chuyển tới bàn bên cạnh ngồi xuống, gọi người mang ra một bàn điểm tâm khác.

Hạ Hinh Viêm thật tự giác ngồi qua, nàng mới mặc kệ Ngũ Dịch đột nhiên phát thần kinh cái gì, tự nhiên cười sặc sụa, nàng đang rất là đói đây.

"Hinh Viêm, ngươi là linh sư cấp mười ba?" Ngũ Dịch thật vất vả ngừng ho khan, tò mò đến bên người Hạ Hinh Viêm, kinh ngạc nhìn chằm chằm hỏi nàng.

"Đúng vậy." Hạ Hinh Viêm một bên ăn cơm rất nhanh, một bên gật đầu trả lời.

Bảo sao nàng cứ cảm giác là lạ, hóa ra linh lực của nàng thật sự thăng cấp.

Linh sư cấp mười ba.

Quả nhiên, chiến đấu chính là phương thức tu luyện tốt nhất.

Càng là có áp lực đến tính mạng, càng dễ đột phá.

Nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng không thấy kinh ngạc mấy.

"Trước khi người tiến vào sắc vệ, người vẫn chỉ là linh sư cấp mười hai." Ngũ Dịch cũng không bình tĩnh được như Hạ Hinh Viêm, tim đập kích động dị thường, vẻ măt đỏ rực.

"Thăng cấp ở bên trong." Hạ Hinh Viêm thản nhiên nhìn lướt qua Ngũ Dịch một cái, "Có gì đáng tò mò?"

"Có gì đáng tò mò?" Ngũ Dịch hận không thể đánh một cái lên đầu Hạ Hinh Viêm, nhưng nhìn đến Dập Hoàng đang ngồi cạnh Hạ Hinh Viêm, tay dường như dính luôn ở đùi, muốn động cũng không được.

Tay thì không thể hoạt động nhưng miệng thì không ai có thể ngăn đón.

"Trong một ngày người thăng một cấp? Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi, lừa ai chứ?"

"Ta không phải một ngày thăng một cấp." Hạ Hinh Viêm liếc trắng Ngũ Dịch một cái, nàng đang lo lắng không biết chọn học viện này có đúng không nữa, cảm giác lão sư học viện này có chút ngu ngốc.

"Lão tử đương nhiên biết ngươi thăng cấp trong vòng hai tháng." Ngũ Dịch nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đã bắt đầu có chút dại ra.

"Tốc độ thăng cấp của ngươi có cần khủng bố như vậy không?" Ngũ Dịch thật muốn mổ đầu Hạ Hinh Viêm ra để nhìn xem cấu tạo bên trong có phải khác hẳn với người bình thường hay không.

Nếu không nàng căn bản không phải là người, mà là linh thú.

Nhưng cũng không đúng, tốc độ thăng cấp của linh thú càng chậm hơn mới đúng.

"Khủng bố sao?" Hạ Hinh Viêm cắn đũa, thản nhiên nhìn Ngũ Dịch một cái, nhẹ nhàng ném một câu bâng quơ, "Chỉ có thể nói là bọn họ tu luyện quá chậm."

"A..."

Không chỉ Ngũ Dịch bị câu nói này của Hạ Hinh Viêm làm cho nghẹn ngào, mà cả Tiết Mạch cũng bị nghẹn luôn nước miếng của mình, phải ho khan hai tiếng.

Ngũ Dịch liếc mắt nhìn Tiết Mạch một cái, nhìn qua hắn chắc cũng không chịu nổi đi.

Tiết Mạch tất nhiên thấy được ánh mắt của Ngũ Dịch, đáy lòng không tiếng động thở dài.

Ngũ Dịch ngu ngốc này, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Hạ Hinh Viêm đang trả thù sao?

Nàng rõ ràng đang tức giận.

Tuy rằng hắn không biết Hạ Hinh Viêm tức giận cái gì, nhưng , hắn có thể khẳng định, nàng cố ý nói những lời này.

"Lão sư còn có việc gì sao?" Hạ Hinh Viêm ăn cơm xong, bỏ bát xuống, lau miệng, nhìn Ngũ Dịch và Tiết Mạch.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hạ Hinh Viêm, Ngũ Dịch thấy đầu đau từng trận.

Nha đầu kia, tuy rằng còn không ở cùng nàng bao lâu, nhưng, hắn có thể đoán được, tương lai nàng tuyệt đối sẽ không xem quy củ của học viện vào mắt.

"Hai ngày nay người nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hai ngày sau lại nói." Ngũ Dịch cũng không biết nói gì hơn, đành phải khoát tay để Hạ Hinh Viêm đi.

Hạ hinh Viêm đứng dậy, định rời đi.

Ngũ Dịch bỗng nhiên mở miệng: "Hinh Viêm, vị bằng hữu này của ngươi có thể lưu lại, nói vài câu được không?"

Hạ Hinh Viêm cũng không đáp ứng ngay lập tức mà là nhìn về phía Dập Hoàng, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của hắn.

"Người đi về trước nghỉ ngơi đi." Dập Hoàng lập tức cho thấy hắn không ngại lưu lại, cũng làm cho Hạ Hinh Viêm yên tâm về trước.

Hạ Hinh Viêm gật đầu, xoay người rời đi, nàng còn chưa có xem kĩ học viện này, vừa vặn có thể đi chung quanh xem chút.

Đợi cho Hạ Hinh Viêm đi, Dập Hoàng ngồi tại chỗ nhìn Ngũ Dịch và Tiết Mạch, không nói gì chỉ chờ bọn họ mở miệng.

Bị Dập Hoàng dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn mãi cho đến khi trong lòng cảm thấy sợ hãi, Ngũ Dịch rốt cuộc mở miệng: "Ở trong học viện, người nên thu liễm(che giấu bớt tài năng, bớt bộc lộ khả năng) một ít."

Không biết vì sao, từ khi gặp linh thú hình người này đêm hôm qua đến giờ, trong lòng hắn liền hoảng loạn.

Lỡ lúc nào đó đắc tội Hạ Hinh Viêm, làm cho linh thú hình người này nổi giận, chắc sẽ làm cho học viện này trở nên gà chó không yên.

"Thu liễm?" Dập Hoàng ánh mắt nghiền ngẫm ở trên mặt Ngũ Dịch dạo qua một vòng, làm cho Ngũ Dịch rất khó chịu.

Sau đó Dập Hoàng hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi không biết ta đã thu liễm lắm rồi sao?"

Thu liễm?

Nghe được lời nói của Dập Hoàng, Ngũ Dịch hận không thể nhảy dựng lên đánh một trận phân thắng bại, nhưng, hắn cũng không dám làm. Không phải vì hắn đã già đi, không còn nhiệt huyết như lúc còn trẻ.

Mà là hắn biết cho dù mình có nhảy dựng lên cũng đánh không thắng Dập Hoàng, chắc lại sẽ bị đánh cho tơi bời.

"Ngươi mà biết thu liễm?" Ngũ Dịch không dám làm ra hành động gì nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người.

"Nói như thế nào chúng ta cũng là lão sư của Hạ Hinh Viêm, người hôm qua còn hành động như vậy?"

Ngũ Dịch càng nghĩ càng không ra, chỉ là một cái khảo hạch của sắc vệ tất cả mọi người đều phải trải qua.

Dựa vào cái gì Hạ Hinh Viêm lại có đặc thù như vậy, bị thương thì lão sư lại bị đánh?

Chẳng lẽ có một linh thú hình người là có thể kiêu ngạo như vậy sao?

"Vốn dĩ nàng không cần phải tham gia khảo hạch kia, là vì các ngươi tò mò muốn xem nàng như thế nào, nàng mới phải tham gia." Dập Hoàng chậm rãi nói ra sự thật.

Làm cho Ngũ Dịch mặt đỏ tai hồng.

"Đúng, là ta làm cho nàng tham gia, nhưng ai biết được bên trong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ."

Hắn cũng không muốn có chuyện này xảy ra, nếu không, làm sao hắn có thể để Hạ Hinh Viêm tham gia khảo hạch.

"Cho nên, ta đã rất thu liễm." Dập Hoàng bình tĩnh nhìn Ngũ Dịch, "Ta chỉ cho các người chút nhắc nhở, ta sẽ không cho phép nàng có bất kỳ nguy hiểm gì."

"Ngươi..." Ngũ Dịch tức giận đến đỏ bừng hai mắt, đêm qua đánh bọn họ như vậy còn nói là thu liễm, còn nói như thế là chút nhắc nhở?

Thật sự là không đem bọn họ để vào mắt.

Dù sao bọn họ cũng là lệnh tôn cấp năm mươi được không?

"Nếu như ngươi không thu liễm thì sao?" Ngũ Dịch giận quá hóa cười, hắn thật muốn nhìn linh thú hình người này còn có thể điên cuồng đến dạng nào.

"Ngươi cho rằng học viện của các ngươi còn có thể tồn tại sao?" Dập Hoàng từ tốn ném ra một câu, chậm rãi đứng lên.

Hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch của Ngũ Dịch, nhanh chóng rời đi.

Sau một lúc lâu, Ngũ Dịch mới có thể nguôi nguôi cơn tức, bực bội trừng mắt cửa nhà ăn, hận không thể đem cái ván cửa chọc thủng ra hai cái lỗ thủng.

"Người kia thật ngông cuồng." Ngũ Dịch gầm nhẹ.

Tiết Mạch không tỏ vẻ gì nhiều, gần như gật đầu: "Quả thật có chút."

"Cái gì mà một chút, hắn thật sự cuồng." Ngũ Dịch quay đầu giận dữ trừng Tiết Mạch, Tiết lão đầu rốt cuộc là người của phe nào?

"Hắn là một linh thú hình người trọng tình trọng nghĩa." Ấn tượng của Tiết Mạch với Dập Hoàng rất tốt, tuy rằng bị đánh một chút nhưng hắn biết Dập Hoàng đắn đo rất đúng mực.

Xem bộ dáng của Dập Hoàng cũng không phải người chỉ biết nói suông.

Có thể ra tay nhẹ như vậy, hay giống như lời nói của hắn, đã thu liễm rất nhiều phòng chừng đều xem ở mặt mũi của Hạ Hinh Viêm.

"Quá kiêu ngạo." Ngũ Dịch thấp giọng bất mãn lầu bầu một câu.

Ngay cả học viện cũng không để vào mắt, còn dọa dẫm cái gì mà hủy học viện, quá kiêu ngạo rồi?

Tiết Mạch quay đầu châm chọc Ngũ Dịch, giọng nói khàn khàn còn khó nghe hơn cả hai tiếng cười gượng: "Người lúc còn trẻ còn kiêu ngạo hơn hắn."

Chỉ một câu làm cho Ngũ Dịch không biết nói gì thêm.

Được rồi, hắn thừa nhận, hắn từng rất kiêu ngạo.

"Ai chẳng từng có thời trẻ tuổi lông bông." Ngũ Dịch bất mãn phản bác, không cần Tiết Mạch nói, chính hắn cũng biết sự phản bác của hắn cũng không có hiệu quả.

"Hinh Viêm là một nha đầu có cá tính." Tiết Mạch cũng xem xét lại vừa rồi vì sao Hạ Hinh Viêm lại dùng giọng điệu khiêu khích như vậy nói chuyện với bọn họ.

Nàng chắc đang tức giận linh thú hình người của mình bị sắc vệ làm bị thương.

Không cần trực tiếp hỏi ra suy nghĩ của Hạ Hinh Viêm, Tiết Mạch cũng có thể mơ hồ cảm giác được điều đó.

Bởi vì thật lâu trước kia, hắn cũng đã từng gặp một người như vậy.

Tâm tư đơn thuần giống như một dòng suối trong, luôn đem bằng hữu của mình đặt ở vị trí quan trọng nhất.

Hạ Hinh Viêm cùng người kia có thật nhiều điểm giống nhau, cho nên hắn mới khẳng định được như vậy.

"Quên đi, mặc kệ thế nào, trước hết nghĩ về chuyện luyện tập sau này của lứa đệ tử này đã." Ngũ Dịch cũng không có nhiều lo lắng về Hạ Hinh Viêm.

Thiên phú của nàng tốt như vậy.

Chỉ cần hai tháng đã tăng ba cấp, Ngũ Dịch thật sự muốn hộc máu.

Ghê gớm cũng không có đến mức như vậy chứ.

Ngay lúc Ngũ Dịch và Tiết Mạch đi đến thư phòng để bàn bạc sự tình, Hạ Hinh Viêm đang đứng ở trên núi nhìn xuống.


  

Phía sau có tiếng động nhẹ, Hạ Hinh Viêm lập tức cảnh giác, nhưng nghe được hơi thở quen thuộc thì dần trở nên thoải mái.

"Người đã đến rồi." Hạ Hinh Viêm khóe môi hơi nở nụ cười.

"Ừ." Dập Hoàng nhẹ nhàng lên tiếng, bước qua, đứng ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm, "Đang nhìn gì vậy?"

"Học viện này thật sự rất kỳ quái." Hạ Hinh Viêm đưa tay chỉ về một phía, ở độ cao như nàng có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục của học viện.

Phân cách giữa các phòng rất rõ ràng, dựa vào kiến trúc của sân có thể nhìn thấy số phòng bên trong cũng không nhiều.

Chỗ hôm qua nàng ở lại dường như là gần với cổng trước nhất, chắc là chỗ ở của đệ tử.

Theo lý thuyết thì như vậy mặt sau hẳn phải là nơi quan trọng của học viện, như vậy hộ vệ phải nhiều hơn, làm sao có thể giống như bây giờ, nàng ở trên núi nhìn nửa ngày cũng không thấy được bao nhiêu người trong học viện đi lại.

"Nơi có ngươi ở làm sao không kỳ quái được?" Dập Hoàng mở miệng lầu bầu một câu, thanh âm rất nhỏ, hơn nữa trên núi gió lớn làm cho Hạ Hinh Viêm không nghe được rõ ràng.

"Cái gì? Người nói cái gì vậy?" Hạ Hinh Viêm quay lại hỏi Dập Hoàng.

"Ta nói, có kỳ quái hay không đối với người cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ở trong này tu luyện thật tốt là được rồi. Ít nhất nơi này so với học viện hoàng gia cảnh sắc cũng tốt hơn."

Dập Hoàng nở nụ cười nhẹ, tự động xem nhẹ lời nói vừa rồi.

"Ừ, cũng đúng." Hạ Hinh Viêm rất đồng ý với lời nói của Dập Hoàng.

Học viện hoàng gia còn không có khả năng dùng sắc vệ để khảo hạch.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhẹ nhàng nhàng ở trong học viện nghỉ ngơi vài ngày, linh lực của Hà Hy Nguyên cũng khôi phục lại, không có gì dị thường.

Vài người đệ tử trong học viện cũng bắt đầu lục tục chuyển đến, Hạ Hinh Viêm cảm thấy ngoài ý muốn khi phát hiện ra toàn người quen.

"Hinh Viêm." Phương Linh Dụ vừa mới thu thập xong hành lý, bước ra phòng liền nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, lập tức vui vẻ chạy tới.

"Thật tốt ngươi không có việc gì."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang tươi cười, Hạ Hinh Viêm nghĩ đến sự nhắc nhở ngày đó của Phương Linh Dụ, cũng nở nụ cười đầy thiện ý: "Các ngươi cũng thông qua khảo hạch sao?"

"Đúng vậy." Phương Linh Dụ vui vẻ gật đầu, "Lúc đầu ta cùng đệ đệ lựa chọn rời khỏi sắc vệ, người có biết chúng ta có bao nhiêu chán nản, thể nhưng ai biết cuối cùng vẫn có thể thông qua."

"Thế người cuối cùng thế nào, có thông qua cửa thứ ba không?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Linh Dụ, Hạ Hinh Viêm chậm rãi lắc đầu: "Không có."

Nàng làm gì thông qua khảo hạch đâu, chỉ làm hỏng cái sắc vệ dùng để khảo hạch kia thôi.

"Vậy à, thật đáng tiếc." Phương Linh Dụ tiếc nuối than nhẹ, lập tức lại khôi phục tươi cười, "Không sao, không sao, chỉ cần thông qua được là tốt rồi."

"Lần này chỉ có bốn người trúng tuyển, chúng ta thật may mắn." Phương Linh Dụ thực sự là một người vô tư, rất nhanh đã đem vấn đề vừa nãy vứt ra sau đầu.

"Còn có một người?" Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu hỏi.

"Đúng vậy, hình như là đã thu thập xong và đi ra trước, chúng ta cũng nhanh lên." Phương Linh Dụ đưa tay nhiệt tình giữ chặt tay Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm cũng không từ chối cô gái nhiệt tình này.

"Phương Vĩnh Thần, ngươi nhanh chút." Phương Linh Dụ hướng về phía trong phòng hét lên.

"Đến đây, đến đây." Phương Vĩnh Thần vừa nghe tỷ tỷ của mình kêu, lập tức vọt ra.

"Chúng ta với Hinh Viêm cùng đi qua, người đừng để chậm." Phương Linh Dụ lấu tay còn lại dắt đệ đệ của mình, ba người đi nhanh đến Tiền viện.

Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly không đi theo, Dập Hoàng thì đã trở lại trong ngân trâm.

Chỗ ở của đệ tử cách Tiền viện cũng không xa, rất nhanh đã đến.

Ngũ Dịch đã sớm chờ ở đấy, trước mặt hắn còn đứng một thiếu niên mặt lạnh như băng, cả người cũng giống như một khối băng mọc lên từ nơi đó.

"Mọi người đã đến đông đủ, trước tiên tự giới thiệu một chút đi." Ngũ Dịch đứng ở trong sân, trầm giọng nói.

Sau khi tự giới thiệu, Hạ Hinh Viêm mới biết được thiếu niên nhìn như khối băng kia tên là Đổng Vân Tề, mười tám tuổi, là linh sư cấp mười.

Bởi vậy nàng là người có cấp bậc linh lực cao nhất ở đây.

"Trước tiên ta sẽ giới thiệu cho các người một chút tình huống của học viện." Ngũ Dịch đứng ở chỗ kia, rất có khí thế uy nghiêm của lão sư, ho nhẹ một tiếng, giọng nói đầy vang vọng, "Ngày trước ta đã nói qua, những người tốt nghiệp học viện đều là cường giả."

"Nếu như có ai không đủ tư cách, chúng ta sẽ không chút lưu tình, lập tức đá hắn đi."

Ngũ Dịch uy nghiêm quét mắt nhìn bốn đệ tử mới trước mắt: "Ta thật hi vọng các người có thể thuận lợi tốt nghiệp học viện, nhưng lão sư sẽ tuyệt đối không thiên vị một ai."

"Nhớ kỹ một việc, khi học viện tổ chức lịch lãm không được phép bỏ dỡ giữa chừng, nếu các người rời khỏi lịch lãm cũng không khác gì tự động rời khỏi học viện, các người hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ." Bốn người đồng lòng đáp lời.

Chỉ có điều Phương Linh Dụ cùng Phương Vĩnh Thần là kích động kêu lớn tiếng, Đổng Vân Tề thì vẫn lạnh như băng, còn Hạ Hinh Viêm thì thản nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, xem như cấp cho Ngũ Dịch mặt mũi.

"Nếu có vấn đề gì, các người có thể hỏi luôn."

Ngũ Dịch dường như rất hài lòng với đáp án của bốn người, trên mặt thoáng lộ ra chút biểu hiện từ ái.

"Ta có vấn đề."

Ngũ Dịch vừa nghe được có người có vấn đề muốn hỏi, lập tức nhìn qua, thế nhưng lại là Hạ Hinh Viêm.

Hắn còn tưởng nha đầu này đối với cái gì cũng không thấy hứng thú cơ.

"Nga, người có vấn đề gì, hỏi đi." Ngũ Dịch nhanh chóng đáp lời.

"Tên của học viện là gì?" Hạ Hinh Viêm gọn gàng dứt khoát hỏi, đây là vấn đề đến nay nàng vẫn chưa biết rõ.

"Học viện." Ngũ Dịch trả lời cực đơn giản, chỉ hai chữ.

"Học viện gì?" Hạ Hinh Viêm nhướng mày, chẳng lẽ chuyện nàng hỏi không rõ ràng sao?

"Học viện." Đáp án của Ngũ Dịch giống như trước chỉ hai chữ này.

Hạ Hinh Viêm vừa định hỏi lại, miệng mở ra được một nửa, dừng lại, một chút thanh âm đều không phát ra được, chỗ trán lập tức xuất hiện mấy đường đen.

"Học viên này tên chỉ là Học viện thôi á?"

"Đúng vậy." Ngũ Dịch đắc ý gật đầu.

Hạ Hinh Viêm sờ sờ cái mũi của mình, quả nhiên thật biến thái.

"Lão sư, vì sao bên trong học viện ít người như vậy?" Phương Linh Dụ kỳ quái hỏi, "Các học tỷ, học trưởng khóa trước đâu?"

"Có người đã tốt nghiệp, có người không đủ tư cách đã bị đuổi." Ngũ Dịch không mấy để ý trả lời.

"Tỉ lệ là bao nhiểu?" Đổng Vân Tề luôn lạnh như băng cũng mở miệng hỏi.

Ngũ Dịch nghĩ nghĩ, ước lượng đại khái tỷ lệ tốt nghiệp: "Mười năm thì có một đệ tử tốt nghiệp."

Ngũ Dịch vừa nói xong, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả thật sự hoạt bát như Phương Linh Dụ đều ngậm miệng lại. không phải nàng muốn yên tĩnh mà là không biết nói gì.

"Tốt lắm, tỉ lệ tốt nghiệp này đã rất cao." Ngũ Dịch hào phóng khoát tay, cổ vũ bốn người Hạ Hinh Viêm, "Thành quả như vậy đã rất tốt, chỉ cần các ngươi cố gắng, nhất định không có vấn đề gì."

Chỉ là cổ vũ như thế này còn không bằng đừng nói, làm sao đều cảm thấy thật giả tạo.

Tốt nghiệp không thành vấn đề?

Nếu tốt nghiệp không thành vấn đề làm sao sẽ mười năm mới tốt nghiệp một đệ tử?

Nơi này thật là học viện sao?

Bốn người không ai nói gì, nhưng trong mắt đều tràn đầy nghi hoặc.

"Như thế nào, tất cả các người đều sợ hãi?" Ngũ Dịch lướt ánh mắt nhìn qua bốn người, cười như không cười nhíu mày, "Ai muốn rời khỏi đây, lúc nào cũng được."

"Nếu không ai muốn rời khỏi, hiện tại đi ăn cơm, sau cơm trưa lại tập hợp ở đây chúng ta học bài đầu tiên."

Ngũ Dịch vừa nói xong, cả bốn người đều nhanh chóng đi ăn cơm.

Nhìn bóng dáng của bốn người trẻ tuổi, Ngũ Dịch cười vui vẻ, sờ cằm mình: "Đệ tử năm nay chắc sẽ mang lại nhiều kinh ngạc đây."

Rất nhanh, bốn người đã vội vã ăn xong cơm, Hạ Hinh Viêm cũng không mang theo Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly, dù sao đây cũng là việc tu luyện của nàng, không thể lúc nào cũng mang theo bọn họ đi bảo vệ nàng.

Nhìn bốn người tràn đầy tinh thần, Ngũ Dịch vừa lòng gật đầu, vung tay lên: "Đi theo ta."

"Đây là bài kiểm tra đầu tiên của các người, lão sư cũng sẽ không sắp xếp cho các người phần rèn luyện nào đặc biệt khó khắn." Ngũ Dịch đi phía trước, giọng nói không còn nghiêm khắc như vừa rồi, mà thật giống như một ông già dễ gần.

Chỉ là có buổi nói chuyện lúc trước, bốn người Hạ Hinh Viêm còn có thể tin lời nói của Ngũ Dịch sao?

Mười năm mới tốt nghiệp một đệ tử, liền so với số lượng người báo danh khổng lồ thì có thể biết được tỷ lệ này nhỏ đến bao nhiêu.

Đường đi lên núi tương đối bằng phẳng, từng bậc cầu thang uốn lượn về phía trước, kéo dài đến tận mãi nơi họ không nhìn tới, cuộn tròn bao nhiêu vòng.

Phương Linh Dụ vụng trộm kéo tay áo Hạ Hinh Viêm, nhỏ giọng nói: "Nơi này cứ quỷ dị như thế nào ấy?"

Rõ ràng mới sau giữa trưa nhưng lại âm trầm lạnh lẽo, một chút độ ấm của giữa trưa cũng không có.

"Vì chúng ta đang ở trên núi thôi, nhiệt độ có vẻ mát mẻ." Hạ Hinh Viêm cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi Phương Linh Dụ như vậy.

Về phần Phương Linh Dụ có tin hay không, nàng một chút cũng không biết.
Vài người đã đi được một lúc, cũng may bọn họ linh lực đều không thấp. cũng không nỗi đi có đoạn đường đã bị mệt.

Rốt cuộc đến nơi, Ngũ Dịch đứng lại, quay đầu nhìn bốn người Hạ Hinh Viêm: "Đến."

Hạ Hinh Viêm nhìn về phía trước, cũng không có gì khác thường, chỉ có cây cối ít đi còn núi đá thì nhiều hơn chút.

Cũng không cảm giác được chút nào nguy hiểm bên trong, ở nơi này thì rèn luyện cái gì?

"Ở bên kia đỉnh núi ta có đặt một thứ, các người chỉ cần lấy được thứ đó là được." Ngũ Dịch nói rất nhẹ nhàng, "Ngày đầu tiên rèn luyện, ta sẽ không cho các người áp lực quá lớn."

"Vậy có hạn chế thời gian không?" Hạ Hinh Viêm hỏi thêm một câu.

Nếu như phía trước không có nguy hiểm gì như vậy làm sao không có thêm điều kiện khác được.

"Giới hạn thời gian cho đến lúc ánh trăng lên đến đỉnh đầu các người nhất định phải trở về, nếu không, tất cả đều không đủ tư cách." Ngũ Dịch mới một khắc trước còn cười tủm tỉm, một giây sau đã trở nên nghiêm khắc, một chút cũng không thiên vị.

Hạ Hinh Viêm nghe xong, nói với ba người khác: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Đã có hạn chế thời gian, như vậy tình huống bên trong tuyệt đối không đơn giản như những gì bọn họ thấy.

"Chờ một chút." Ngũ Dịch vui vẻ vỗ vai bốn người bọn họ, "Các người cố lên!"

Rõ ràng là hành động của một lão sư hiền lành quan tâm đến đệ tử, lại làm cho cả bốn người trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Tất cả đều nhìn chằm chằm Ngũ Dịch, không biết như thế nào mới tốt nữa.

Linh lực đều bị che dấu đi.

Ngay lúc chạm vào bả vai bọn họ lập tức đem linh lực của bọn họ che dấu.

"Đây là vì tốt cho các người, cố lên." Ngũ Dịch đã sớm quen ánh nhìn như vậy của đệ tử, đệ tử trải qua sự rèn luyện của hắn cũng không ít, ánh mắt như vậy hắn đã sớm thấy nhiều nhưng cũng không làm được gì.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người đi về phía trước.

Đổng Vân Tề ánh mắt lạnh như băng quét qua Ngũ Dịch một cái rồi cũng đi theo.

Phương Linh Dụ và Phương Vĩnh Thần nhìn thoáng qua nhau, do dự một chút, nhưng thấy Hạ Hinh Viêm và Đổng Vân Tề đã đi trước, hai người bọn họ cũng không muốn chậm chân, vội vàng theo sau.

Không có linh lực lúc đi đường làm cho bọn họ cảm giác thân thể trở nên nặng nề hơn ngày thường, tất nhiên cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm đến bọn họ, chỉ là cảm giác được không quá linh hoạt, nhưng vẫn có thể chịu được.

Bốn người đều nghĩ đến, nếu là luyện tập, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nơi đó thật sự không có nguy hiểm sao?

Vấn đề này đã trở thành một câu hỏi rất, rất lớn trong lòng họ.

Ngũ Dịch tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, cười nhìn phương hướng bốn người Hạ Hinh Viêm rời đi: "Không biết có thể bình an trở về hay không, lũ trẻ các người đừng nghĩ học viện quá đơn giản nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#digioi#xk