Chương 62: Thật xứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đường vào núi đoạn đầu vẫn rất bằng phẳng, giống như đoạn đường bọn họ đến cùng với Ngũ Dịch, có một con đường đá rất rõ ràng và dễ di chuyển.

Nhưng chỉ đi được trong chốc lát, chỉ một khúc quẹo, trước mắt bọn họ là một khoảng đầy chênh vênh.

Một vách núi bất ngờ lọt vào tầm mắt của bốn người Hạ Hinh Viêm, cả con đường giống như bị người chặt đứt, quỷ dị, đột ngột.

Vách núi dù không phải thật thẳng đứng, vẫn còn chút độ dốc, mặt trên cũng có một ít cỏ dại mọc lên.

Nhưng bây giờ đúng vào mùa xuân, cỏ dại mọc nhìn như rất nhiều, nhưng lại không tươi tốt, chỉ vụn vặt và chi chít, giống như tay người đang nổi hết toàn bộ mạch máu, nhìn có chút dữ tợn.

"Ý lão sư sẽ không phải là leo lên mặt này đi?" Phương Linh Dụ quay đầu hỏi ba người khác.

Đường như vậy làm sao để đi?

"Chắc vậy." Hạ Hinh Viêm cũng hi vọng không phải, nhưng, dựa trên sự biến thái của học viện thì khả năng này cực bé nhỏ.

"Đi thôi." Đổng Vân Tề lạnh như băng ném một câu, dẫn đầu bước đến đường nhỏ ở vách núi.

Nếu như kia cũng có thể gọi là đường.

Bốn người theo đường nhỏ gập ghềnh từng chút, từng chút đi lên phía trên, linh lực bị dấu đi lúc đầu làm cho bọn họ có chút không thích ứng, nhưng chỉ trong phút chốc họ cũng quen thuộc dần.

Có thể nói, đoạn đường bắt đầu đối với bốn người vẫn còn khá thoải mái.
Vách núi vẫn còn có cỏ dại để mượn lực, ngay cả những đỉnh chót vót cũng không tạo được nhiều khó khăn cho bọn họ.

Chỉ là không quá nửa canh giờ, Hạ Hinh Viêm liền cảm giác được có điều gì đó không thích hợp

Thân thể giống như càng ngày càng nặng, giống như bị trói lại thành một khối.
Nhìn đến ba người bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt, giống như đều cảm nhận được cảm giác kỳ lạ kia.

Hạ Hinh Viêm không nói gì, cắn răng tiếp tục trèo lên trên, chỉ là, sau vài bước, thể lực xuống dốc nhanh hơn.

Hô hấp đã bắt đầu trở nên dồn dập, trái tim đập càng lúc càng nhanh, máu toàn thân lưu chuyển, toàn thân bắt đầu nóng lên.

Trên trán đã đổ đầy mồ hôi, tay nắm lấy cỏ dại để trèo lên cũng đã hơi run run.

Phương Linh Dụ đưa tay muốn nắm lấy bụi cỏ bên cạnh, không biết có phải vì đang là mùa xuân nên còn chưa trưởng thành hết, hay là vì bản thân bụi cỏ nó không vững chắc, thế nhưng chỉ vừa bị Phương Linh Dụ nắm vào liền bị rơi ra.

Phương Linh Dụ không kịp để bắt lấy một chỗ khác để mượn lực, thân thể rơi xuống.

Chưa kịp phát ra tiếng kêu, cổ tay của Phương Linh Dụ đã được người nào đó bắt lấy, kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra là Đổng Vân Tề.

Bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay nàng, mới giúp cho nàng không bị rơi xuống.

Phương Linh Dụ sau chút ngắn ngủi kinh ngạc, vội vàng đưa tay bắt lấy cỏ dại bên cạnh để cố định thân thể, ngẩng đầu nhỏ giọng nói cảm tạ với Đổng Vân Tề.

"Cứ như thế này không phải biện pháp." Đổng Vân Tề cũng không tiếp tục hướng lên trên mà dừng lại cùng với mọi người thương lượng.

Càng lên cao áp lực càng lớn, nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đừng nói lên đến đỉnh núi, chính là muốn đến một nửa phỏng chừng cũng không có khả năng.

"Áp lực là từ trên xuống, nếu chúng ta tách ra thì sao?" Hạ Hinh Viêm đột nhiên đề nghị hỏi.

"Như vậy sao được?" Phương Vĩnh Thần không hề nghĩ ngợi đã từ chối đề nghị của Hạ Hinh Viêm.

Bốn người cùng một chỗ còn thấy áp lực lớn như vậy, nếu tách ra chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?

Bốn người cùng một chỗ may ra còn có thể đi lên, nếu như tách ra sẽ không còn khả năng.

"Cũng là một biện pháp, chúng ta có thể thử xem." Đổng Vân Tề nghĩ rồi mở miệng, "Mọi người tách ra, nhìn xem có khả năng không."

"Tỷ, ý người ra sao?" Phương Vĩnh Thần hỏi tỷ tỷ của mình, hắn luôn luôn nghe theo tỷ mình.

Phương Linh Dụ nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm và Đổng Vân Tề: "Muốn tách ra như thế nào?"

Nói ra lời này tương đường với đồng ý việc vài người tách ra hành động.

"Ta chuyển đến mặt sau trèo lên." Hạ Hinh Viêm gật đầu nói.

"Được, chúng ta tách ra bốn đường."

Bốn người thương lượng tốt xong, lập tức tách ra, tìm một còn đường mà mình thấy có thể đi, để tiếp tục trèo lên trên.

Làm cho bốn người không ngờ đến là đến giữa sườn núi bỗng nhiên xuất hiện một con đường - một con đường không dùng để đi.

Hạ Hinh Viêm dẫm nát núi đá cứng rắn, chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, giống như đang dẫm trên bông, mềm nhũn không có chút sức lực.

Toàn thân đã ra đầy mô hôi, làm ướt toàn bộ áo trong, mỗi khi gió núi thổi qua, lạnh thấu tim, nhịn không được rùng mình, hai tay ôm chặt.

Thở dài một hơi, trái tim đang đập kịch liệt cũng thoáng dịu đi một chút.

Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã sớm về phía tây, tuy nói còn cách nửa đêm vài canh giờ nhưng nàng cũng không dám trì hoãn chút nào, luôn cảm thấy dường như thời gian không đủ.

Nếu đã lên được đường núi, Hạ Hinh Viêm cũng sẽ không lãng phí thêm thời gian, toàn lực chạy lên.

Nhưng chạy càng nhanh càng cảm giác áp lực trên người tăng thêm, trái tim không chịu khống chế, kinh hoàng không thôi, mỗi cơ bắp trên người đều đang kêu gào, kháng nghị hành vi ngược đãi của Hạ Hinh Viêm.

Thân thể, ý thức cũng mất đi sự nhanh nhạy, trong lúc thấy mỏi mệt cực độ, tự nhiên sẽ đi chậm lại, đây là bản năng của cơ thể.

Động tác chậm lại thì áp lực cũng nhỏ đi.

Hạ Hinh Viêm dùng hai tay chống lấy đầu gối, hơi khom người, mở to miệng thở hổn hển.

Thở ra khí thật nóng, nóng đến mức làm cho nàng vốn đang khát khô cả cổ càng thêm khó chịu.

Ngẩng đầu, điều đầu tiên nhìn thấy không phải là con đường phía trước mà là mái tóc ướt sũng rũ xuống trước trán.

Lúc này tóc đã dính đầy mồ hôi, dính vào cùng một chỗ.

Trên mặt là mồ hôi lạnh như băng từng giọt, từng giọt chảy xuống.

Muốn đưa tay lau đi mồ hôi vướng bận lại phát hiện cánh tay không thể động.

Chỉ đành dùng sức lắc đầu, làm cho tóc dính đầy mồ hôi có thể chảy bớt.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ hô hấp từng ngụm không khi trên núi trong lành, không dám dùng sức quá mức, sợ bị nghẹn.

Chỉ dám hít vào từng chút nhỏ, làm cho tim mình đập chậm lại một ít.

Hạ Hinh Viêm hơi dùng sức ở tay, dùng sức chống đỡ hai chân, đứng dậy, vội chạy nhanh.

Lần chạy này cùng với lúc nãy hoàn toàn khác nhau.

Nếu vừa rồi chỉ là thuần túy chạy, như vậy lần này còn có điểm đem hết toàn lực ra để chạy.

Không quan tâm đến đầu càng ngày càng nóng lên, hai chân càng ngày càng nặng, không nhìn đến tim đang đập như nổi trống, càng không thèm để ý đến cổ họng có mùi máu ngai ngái.

Chạy đi.

Trong óc chỉ có hai chữ này.

Dùng hết toàn lực chạy đi.

Mồ hôi ẩm ướt đã bị gió núi thổi qua, chỉ trong nháy mắt trờ thành lạnh như băng, rơi rơi suốt một đường, dọc theo đường chạy của Hạ Hinh Viêm.

Mặt trời vẫn còn đang xuống núi.

Vào đêm, ngọn núi rất nhanh liền đen đặc, cũng may còn có ánh trăng, đêm nay bầu trời không mây nên còn có thể nhìn thấy khá rõ ràng đường lên núi.

Hạ Hinh Viêm vốn đã không còn sức lực để chạy, mở to miệng, thở hổn hển.

Hồng hộc, làm sao còn để ý đến cái gì là hình tượng con gái.

Trên trán là một tầng mồ hơi đã sắp đóng băng, trên người sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm hết quần áo, lại ở trong núi đêm lạnh như vậy.

Quần áo chẳng còn tác dụng giữ ấm, ngược lại thành một loại khảo nghiệm khác.


  Hiện tại đừng nói là chạy đi, chỉ là đi đường Hạ Hinh Viêm cũng chỉ có thể kéo lê từng bước nhỏ.

Mỗi lần nhấc chân đều giống như rút chân từ bùn ra, rất cố sức, mỗi khi đặt chân xuống, dường như đông cứng lại.

Hai đùi dường như không chịu sự khống chế của nàng, hiện tại nàng còn có thể bước đi hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí chống đỡ chứ không còn chút sức lực nào nữa.

Ánh trăng càng lên cao, khoảng cách đỉnh núi càng gần, Hạ Hinh Viêm mím môi, thân thể đã sớm đến hạn cuối.

Thắng lợi đang ở phía trước nàng làm sao có thể buông tha?

Cắn răng, dùng sức đi về phía trước.

Hai chân đã run rẩy không bước nổi, bên tai chỉ nghe tiếng thở nặng nề của mình.

Trái tim thì như nhảy tới cổ họng, sắp thoát khỏi cơ thể, nhảy luôn ra ngoài.

Mồ hôi đã làm nhòe hai mắt, hiện tại đừng nói là lắc đầu, cho dù ngẩng đầu lên một chút nàng cũng không làm được.

Đầu óc chết lặng, chỉ bằng bản năng cơ thể không ngừng đi về phía trước, trong mắt chỉ có đỉnh núi đang ngày càng gần.

Rốt cuộc, hai chân đã bước xong bước cuối cùng, Hạ Hinh Viêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền bộ dáng đỉnh núi như thế nào đều không nhìn, ngã rầm xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất thở từng ngụm, từng ngụm.

Hồng hộc, một tiếng một tiếng, giống như dùng cách gì cũng không hô hấp đủ.

Đầu óc trống rỗng, ngược lại cảm giác của cơ thể so với ngày thường lại sâu sắc hơn rất nhiều.

Có thể cảm nhận được rõ ràng không khí chuyển động, nghe được côn trùng nhảy lên trong bụi cỏ, trái tim đập hữu lực, thùng thùng thùng tiếng vọng ở trong đầu, hết sức rõ ràng.

Một tiếng động khác thường làm cho Hạ Hinh Viêm chú ý, chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng chuyển động cổ.

Vừa văn nhìn đến đường đối diện một người đang lắc lắc đi tới, cũng giống nàng lúc này, vừa bước lên đỉnh núi ngay lập tức giống như bị thoát lực, ngã rầm trên mặt đất, nằm đơ nơi đó, không nhúc nhích.

Hạ Hinh Viêm thật muốn cười, nhìn người lạnh như băng như Đổng Vân Tề hiện tại mệt mỏi chật vật như vậy, cảm giác như một cảnh tượng kỳ lạ.

Đổng Vân Tề vừa mới ngã xuống, bên cạnh liền đột nhiên vươn ra một bàn tay, dùng sắc bắt lấy cây mây trên đỉnh núi, cố sức đi lên.

Trên mặt bẩn hề hề đầy bùn đất, hóa ra là Phương Vĩnh Thần.

Phương Vĩnh Thần đến còn chưa được hai giây, từ phương hướng khác, Phương Linh Dụ đến cũng làm ra động tác tiêu chuẩn – ngã xuống đất không dậy nổi.

Cả bốn người đều tới đỉnh núi, áp lực kỳ lạ kia đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện.

Còn chút nữa ánh trăng mới tới đỉnh đầu, nhưng chốc lát, bốn người Hạ Hinh Viêm chợt thấy hoa mắt, cảnh sắc đã thay đổi, thế nhưng đã về tới học viện.

"Haha... Không sai, không sai, quả nhiên không làm cho lão sư thất vọng." Ngũ Dịch không biết từ đâu nhảy ra, ở một bên vỗ tay lớn.

Hắn ở chỗ chia tay đợi một chút, thấy bọn họ không có vấn đề gì thì trở về.

Theo thời gian trôi hắn cũng có chút lo lắng, sợ mấy đứa trẻ kia không có cách gì hoàn thành bài tập.

Tiền viện trống trơn đột nhiên có năm nhân, chỉ mình Ngũ Dịch đứng đó không cố kỵ cười to, cái loại tươi cười đột ngột ở dưới ánh trăng đêm mờ ảo này... thật cực kỳ quỷ dị.

Giống như bị thần kinh vậy.

"Bọn trẻ các ngươi, biết điều bí ẩn trong lần luyện tập này không?" Ngũ Dịch rốt cuộc cũng chịu dừng lại nụ cười như sói tru kia, ngồi xổm xuống, cố gắng gần gũi với bốn người đang ngồi bệt trên mặt đất kia.

Hạ Hinh Viêm cũng không thèm để ý đến kẻ biến thái này, nàng hiện tại không có khí lực để nói chuyện, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Chắc ba người còn lại cũng chẳng có gì khác.

Cũng mat Ngũ Dịch phát bệnh thần kinh trong chốc lát rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận tình cảnh của bốn người, vẫy tay: "Tốt lắm, các người đi về nghỉ ngơi trước đi."

Ngũ Dịch lên tiếng, lập tức có người tiến vào đưa bốn người về phòng.

Nằm bẹp ở trên giường, Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ nhìn chằm chằm nóc nhà, Dập Hoàng xuất hiện, tủm tỉm cười nhìn Hạ Hinh Viêm đang nằm bẹp không muốn nhúc nhích: "Hôm nay thật vất vả?"

Hạ Hinh Viêm một chút sức lực cũng không có, dùng ánh mắt hung dữ lên án Dập Hoàng vui sướng khi người gặp họa.

Cái gì kêu thật vất vả?

Quả thật là muốn mạng người mà.

Dập Hoàng cười, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát mang theo một bồn nước ấm trở về, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm bên phòng, sau đó trở lại bên giường.

Chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có sức đi qua không?"

Hạ Hinh Viêm nhìn liếc một cái, gật đầu, mở miệng giọng nói có chút khàn: "Đương nhiên."

Dập Hoàng hơi nhếch khóe môi, cô gái này, vẫn cậy mạnh như vậy.

Đang nghĩ như vậy, thì thấy một cánh tay nhỏ bé tái nhợt giơ ra, nhướng mày dùng ánh mắt hỏi Hạ Hinh Viêm.

"Đỡ ta." Hạ Hinh Viêm không chút khách khí ra lệnh.

Âm cuối hơi giọng, giống như có ý nũng nịu, làm cho Dập Hoàng có chút sửng sốt, thế nhưng ngây ngốc không đỡ lấy tay mềm của Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm giơ một lát không được đến đáp lại, trong lòng có chút thất vọng muốn lùi về, nàng cũng không phải không thể tự mình đứng lên.

Tay vừa mới định lui lại bị một bàn tay to bắt lấy nắm chặt, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, ấm áp từ đầu ngón tay theo đến tận trong lòng.

"Ta đỡ người." Dập Hoàng phục hồi lại tinh thần, cười nhìn Hạ Hinh Viêm, nói ra sau, duỗi cánh tay dài ra, xuyên qua đầu gối của Hạ Hinh Viêm ôm lấy nàng.

Thân thể vừa được ôm, Hạ Hinh Viêm lúc này mới phát hiện mình thế nhưng đang được người khác ôm công chúa.

Thật sự không thích hợp.

Bất an từ chối một chút.

"Làm sao vậy?" Giọng nói của Dập Hoàng rất gần, tựa hồ so với ngày thường càng trầm hơn chút.

Hạ Hinh Viêm tựa đầu vào ngực Dập Hoàng, cách da thịt ấm áp có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn, từng chút từng chút cực kỳ vững vàng.

Thật an tĩnh, thật thoải mái làm cho thần kinh căng thẳng của nàng cảm thấy thả lỏng, thoải mái.

"Nếu không tắm nước liền lạnh mất." Giọng nói đột nhiên đánh vỡ sự mơ màng của Hạ Hinh Viêm, giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân từ trong lòng Dập Hoàng nhảy xuống, đứng ở bên cạnh bồn tắm.

"Uh, biết rồi." Giọng nói nhỏ xíu không biết là vì mệt hay còn vì nguyên nhân gì khác, Hạ Hinh Viêm nhìn chằm chằm mặt đất không nhìn Dập Hoàng.

Dập Hoàng cũng không nói gì, xoay người rời đi, để Hạ Hinh Viêm ở lại một mình.

Rất nhanh cởi bỏ quần áo ướt sũng, lạnh như băng, Hạ Hinh Viêm chui vào trong nước ấm, đem toàn bộ cơ thể ngập trong nước ấm, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Câu nói cuối cùng của Dập Hoàng hình như có chứa một chút trêu đùa.

Hắn trêu chọc nàng sao?

Nhíu mày, giống như không phải...

Hạ Hinh Viêm chần chờ nghĩ, nhưng là, rõ ràng nàng chợt nghe đến...

Hạ Hinh Viêm dò đầu nhìn ra phía cửa, trước bồn tắm đang chắn một bình phong to, làm cho nàng không nhìn thấy gì.

  

  Vội vàng tắm rửa sạch sẽ, tắm nước ấm xong quả nhiên thân thể thấy thoải mái hơn, thay quần áo sạch, chậm rãi đi ra.

Tiến vào trong phòng, nhìn thấy Dập Hoàng đang ngồi tùy ý ở bên cạnh bàn, khuôn mặt bình tĩnh, không có gì khác thường.

Hạ Hinh Viêm cười cười, không nói gì thêm, ngồi xuống trên giường, khoanh chân mà ngồi, trong ánh mắt kinh ngạc của Dập Hoàng lấy ra Hồng Vân tinh, đặt trong lòng bàn tay.

"Người còn muốn tu luyện?" Dập Hoàng nhướng mày, nhìn chằm chằm Hồng Vân tinh trong tay nàng, quay đầu nhìn sắc trời âm trầm bên ngoài.

"Ừ." Hạ Hinh Viêm cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm đã tiến vào trạng thái tu luyện, Dập Hoàng ngồi thêm một chút sau đó trở về bên trong ngân trâm.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hinh Viêm sớm đến nhà ăn, thế nhưng chẳng thấy ai, may là đồ ăn đã được làm tốt, chọn lấy một phần rồi tùy tiện ngồi xuống một chỗ, ăn.

Ăn được một nửa thì thấy Ngũ Dịch tiến vào, đột nhiên nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, bị giật mình lắp bắp kinh hãi.

"Hôm nay người còn đến được sớm như vậy?" Ngũ Dịch nghi hoặc đánh giá Hạ Hinh Viêm, cường độ huấn luyện ngày hôm qua hắn rất rõ ràng, nàng làm sao có thể giống như người bình thường vậy?

Ngũ Dịch nói xong, chờ Hạ Hinh Viêm khí thế đáp lời.

Người dám phá vỡ sắc vệ của học viện, có phải sẽ thật kiêu ngạo trả lời rằng chút khó khăn này không phải vấn đề.

Ngay lúc Ngũ Dịch làm tốt chuẩn bị, chờ Hạ Hinh Viêm nói một câu trả lời đầy khinh thường.

Nàng quả nhiên không làm cho hắn thất vọng trả lời một câu, đơn giản, rõ ràng đến tức chết hắn: "Đói bụng."

"A?" Ngũ Dịch há to miệng, suýt rớt cả cằm.

Đây là đáp án kiểu gì vậy?

"Lát nữa còn có huấn luyện không?" Hạ Hinh Viêm buông thìa, dùng khăn lụa xoa miệng, chậm rãi hỏi.

Về phần bộ dáng ngu xuẩn của ai đó, nàng lựa chọn trực tiếp bỏ qua.

"Đương nhiên là có!" Ngũ Dịch mạnh mẽ vỗ bàn, nổi giận đứng dậy.

Cái bàn gỗ dưới cái vỗ mạnh mẽ của hắn trở nên lung lay.

Bên cạnh, tiểu nhị đang bưng món điểm tâm cho Ngũ Dịch không biết làm cách gì cho đúng, bỏ chạy hay là vẫn đứng chờ??

Cũng may Ngũ Dịch rất nhanh đã quyết định hộ hắn.

Đưa tay đoạt lấy một miếng điểm tâm, hung tợn trừng mắt Hạ Hinh Viêm: "Một canh giờ sau, tập hợp ở tiền viện."

Nói xong, một ngụm nhét hết toàn bộ cái bánh bao, dùng sức cắn, tựa hồ đem bánh bao thành ai đó cắn vài phát cho hả giận.

"Vâng." Hạ Hinh Viêm đứng dậy, gật đầu, hoàn toàn là bộ dáng của một đệ tử biết nghe lời.

Hạ Hinh Viêm rời nhà ăn, đi lòng vòng chung quanh, không đến một canh giờ, đến Tiền viện, ba người Đổng Vân Tề đã đứng chờ ở đó.

Chẳng qua nhìn ba người kia tinh thần không được tốt cho lắm, nhìn rất mệt mỏi, vẫn chưa thoát khỏi di chứng từ ngày hôm qua.

"Hinh Viêm, ngươi thế nào?" Phương Linh Dụ vừa thấy Hạ Hinh Viêm tiến sân, lập tức vẫy tay với nàng.

"Hoàn hảo." Hạ Hinh Viêm cười gật đầu, loại cường độ luyện tập này nàng đã sớm quen.

Tuy rằng phương pháp luyện tập không giống nhưng mà cường độ như vậy đối với nàng mà nói chỉ là ôn lại một chút cảm giác của kiếp trước, thực sự cũng không cảm giác mệt mỏi giống như ba người kia.

"Mệt mỏi quá, đến bây giờ toàn thân ta vẫn rất đau, xót." Phương Linh Dụ cau mày hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đáng thương lôi kéo tay áo của Hạ Hinh Viêm.

"Học viện quả nhiên thật là khủng khiếp."

"Cái này khủng khiếp sao? Nếu vậy những buổi huấn luyện phía sau các người làm sao chống đỡ được?" Ngũ Dịch giống như ma quỷ, không biết từ góc nào chui ra làm cho Phương Linh Dụ sợ tới mức bịt chặt miệng khẩn trương nhìn hắn.

"Nhớ kỹ, ngày hôm qua chỉ mới là bắt đầu." Ngũ Dịch cũng không có so đo lời nói của Phương Linh Dụ, mà là dùng ánh mắt uy nghiêm quét đến bốn người Hạ Hinh Viêm, "Các ngươi có cảm giác gì về buổi huấn luyện ngày hôm qua?"

Bốn người không ai nói gì.

Ngũ Dịch chờ đợi, gặp mấy người đều không có ý định nói gì, lập tức bất mãn hỏi: "Như thế nào? Một chút cảm giác cũng không có sao?"

Hai chị em Phương Linh Dụ và Phương Vĩnh Thần thoáng nhìn qua nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đổng Vân Tề vẫn bộ dáng lạnh lùng như trước, rõ ràng không có ý định trả lời.

Ngũ Dịch cuối cùng không thể không đem hi vọng đặt trên người Hạ Hinh Viêm, nếu nàng cũng không trả lời, hắn đành phải cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải lần này tuyển sinh thật thất bại hay không?

Thật vất vả tuyển được một ít đệ tử nhưng ngày cả lần đầu huấn luyện như thế nào đều không trả lời được.

Hạ Hinh Viêm thở dài một hơi, quên đi, cũng không thể để Ngũ Dịch đơn độc ở đây được: "Biết khó mà vẫn làm mới là cường giả."

Tám chữ vô cùng đơn giản lại tổng kết được toàn bộ tình huống ngày hôm qua.
"Đúng vậy." Ngũ Dịch hứng phấn vỗ một chưởng, hai mắt tỏa sáng, rõ ràng câu trả lời của Hạ Hinh Viêm làm cho hắn rất vừa lòng.

"Cường giả, ai là cường giả? Không phải ai sinh ra cũng là cường giả. Chân chính cường giả phải thông qua rèn luyện để trưởng thành lên."

Ngũ Dịch không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để dạy bảo bốn người Hạ Hinh Viêm.

"Có lẽ các người cũng đã phát hiện, cỗ áp lực kia sẽ biến hóa. Khi có một người trong các người có tốc độ nhanh hơn hẳn những người khác, áp lực sẽ nhằm vào người đó."

"Đây là lý lẽ của cường giả, chỉ có người có thể chịu được áp lực lớn nhất thì ngày sau mới có cơ hội trở thành cường giả."

"Các người hiểu ý của ta sao?" ánh mắt uy nghiêm của Ngũ Dịch chậm rãi lướt qua bốn người Hạ Hinh Viêm, giống như chỉ một cái liếc mắt có thể nhìn thấu nội tâm của bọn họ, mọi tâm tư của bọn họ đều không thể che dấu.

"Hiểu được." Phương Linh Dụ gật đầu, nhỏ giọng nói.

Ba người khác đều không nói gì, chỉ nhìn lại Ngũ Dịch, tự hỏi vấn đề của bọn họ.
"Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi, tu luyện về sau còn rất vất vả, thành công hay không còn phụ thuộc vào ý chí của các ngươi."

Ngũ Dịch nói những lời nay thật trịnh trọng, trong tương lai những gì xảy ra quả thật cũng giống những gì hôm nay hắn nói.

Tu luyện thật là siêu cấp vất vả.  


Trong một năm, bốn người Hạ Hinh Viêm đi theo Ngũ Dịch trải nghiệm một cuộc sống "muôn màu muôn vẻ".

Phong phú đến mức mỗi lần họ nhìn thấy Ngũ Dịch liền hận nghiến răng, chỉ tiếc không đủ thực lực nên không cách nào có thể báo thù.

Ngũ Dịch cũng có thể cảm nhận tâm tình của bọn họ, thường cho bọn hắn một vài cơ hội giống như thầy trò cùng nhau luận bàn.

Kết quả đương nhiên không phải nói, bọn họ thua thật thảm.

Nhưng, ở trong học viện, mỗi một ngày đều là một sự tiến bộ.

Ở mặt ngoài nhìn như Ngũ Dịch chà đạp bốn người Hạ Hinh Viêm thật thảm nhưng là trong lòng thật hài lòng bốn người trẻ tuổi này.

Có thể dưới sự huấn luyện của hắn kiên trì hơn một năm, không có một ai rời khỏi, thật là một điều không đơn giản.

Sau một năm linh lực của bốn người đều tăng lên mặc dù giống nhau, làm cho hắn kinh ngạc nhất là Hạ Hinh Viêm, chỉ dùng một năm đã tăng lên hai cấp, bây giờ Hạ Hinh Viêm đã là linh sư cấp mười lăm.

Càng làm cho hắn buồn bực là sáng sớm Hạ Hinh Viêm đã đứng dậy chào từ biệt hắn.

"Vì sao?" Ngũ Dịch kinh ngạc rất nhiều, không phải ở trong học viện tu luyện càng có lợi hơn sao?

"Những lý luận cần biết ta đề đã biết, ta cần thực tiễn." Đây là đáp án mà Hạ Hinh Viêm cho hắn.

Mãi cho đến khi Hạ Hinh Viêm rời đi học viện, Ngũ Dịch mới hiểu được ý tứ của nàng.

Hóa ra trong một năm này, Hạ Hinh Viêm đến nơi này chỉ để học tập tri thức lý luận.

Khó trách nàng luôn ngồi ở thư viện, luôn yêu hỏi hắn hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Có lẽ từ ngày đầu tiên nàng tiến vào học viện đã tính đến chuyện phải rời khỏi.
Nhưng đối với học viện mà nói, Hạ Hinh Viêm rời đi cũng giống như là rời khỏi học viện sớm.

Thành một đệ tử tự học.

Ngũ Dịch cảm thấy phát điên, vì sao thật vất vả có một đệ tử như vậy lại lựa chọn tự học.

Hạ Hinh Viêm rời đi chưa được ba ngày, học viện đột nhiên trở nên nào nhiệt.

Những đệ tử và lão sư ở bên ngoài đã trở lại.

Đương nhiên còn có cả người đã tuyển thẳng Hạ Hinh Viêm ngày xưa.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, người đó cười: "Đây mới là phong cách của nàng."

Phương Linh Dụ nhìn đến quy mô của học viện xong có chút tiếc hận: "Nếu Hinh Viêm trễ vài ngày lại đi thì tốt rồi."

Chỉ kém vài ngày thôi là có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lợi hại như thế ở học viện.

"Nàng có chuyện mà nàng muốn làm." Thời gian ở chung một năm, trải qua cuộc sống đồng cam cộng khổ, làm cho khí chất lạnh như băng của Đổng Vân Tề cũng trở nên mềm mại hơn một chút, ở trước mặt bạn bè đã có những phản ứng giống người thường.

"Chúng ta cố gắng tốt nghiệp!" Phương Vĩnh Thần vẫn là bộ dáng si mê tu luyện linh lực, nhắc tới phương thức tu luyện trong học viện liền hứng phấn không thôi.

Rời khỏi học viện, Hạ Hinh Viêm lững thững đi.

"Hinh Viêm, người muốn đi đâu để rèn luyện." Hà Hy Nguyên không quá rõ mục đích của Hạ Hinh Viêm, nhìn nàng đi đã mười ngày, vẫn một bộ dáng còn chưa xác định mục tiêu.

"Làm sao?" Hạ Hinh Viêm bị Hà Hy Nguyên hỏi như vậy, giống như mới nhớ tới vấn đề này, "Đi chỗ nào?"

Hà Hy Nguyên quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Hinh Viêm, thật không biết nói gì, rốt cuộc là ai muốn rời học viện vậy?

Có lẽ vẻ mặt của hắn quá quái dị, Hạ Hinh Viêm ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn xấu hổ dời mắt, ngập ngừng nói: "Nếu không trước hết đến tòa thành tiếp theo nhìn xem."

Nếu đã xác định mục tiêu, Hà Hy Nguyên tự nhiên là không có ý gì khác.

Mất một tháng, mới đến được tòa thành tiếp theo, là một nơi rất phồn hoa.

Tường thành cao đến mười trượng, phía trên có binh lính nghiêm túc đứng gác, binh khí dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

Ở cửa thành lại có hai đội binh lính bảo vệ, đang đứng kiểm tra người ra vào cổng thành.

Kiểm tra thật sự cẩn thận giống như đang tìm tội phạm truy nã cả nước.

Hạ Hinh Viêm cũng không vội vã đi vào, mà trước tiên ở bên ngoài quan sát một phen, nhìn ở trên tường thành có hai chữ to "Khả Nhã", bắt đầu tìm tòi trí nhớ về Khả Nhã thành.

Nơi này phồn hoa một chút cũng không kém với thủ đô Hoàng thành, thậm chí còn có người nói Khả Nhã thành đã không còn nằm trong sự quản lý của hoàng thất, chỉ là duy trì quan hệ mặt ngoài mà thôi.

Kỳ thật thành chủ của Khả Nhã thành đã có thể ngồi ngang hàng hoàng thất.

Hạ Hinh Viêm kích động tươi cười, xem ra lần này sẽ có thu hoạch tốt.

"Hinh Viêm..." Ngay lúc Hạ Hinh Viêm đang vui vẻ không thôi, bên cạnh vàng lên giọng nói chần chờ của Hà Hy Nguyên.

"Làm sao vậy?" Hạ Hinh Viêm kỳ quái quay đầu về phía Hà Hy Nguyên, hắn rất ít khi nói với giọng chần chờ như vậy.

Hà Hy Nguyên bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, lướt qua hai gò má nàng, cuối cùng giống như lấy hết dũng khí, hạ quyết tâm nói: "Người đừng nở nụ cười như vậy."

"Sao?" Hạ Hinh Viêm trong nháy mắt khó hiểu, nàng cười có vấn đề gì?

"Người cười thật sự gian trá." Hà Hy Nguyên nhịn không được bật cười, "Giống hệt một con hồ ly."

Vừa nói xong, chân đột nhiên bị tóm lấy, bên tai lập tức vang lên tiếng gầm giận dữ: "A Hy, người nói ai gian trá?"

"Hằng, không phải nói ngươi." Hà Hy Nguyên vội vàng giải thích, vừa rồi Hạ Hinh Viêm cười rộ lên thật giống hồ ly.

"Giống hồ ly cũng không sai." Hạ Hinh Viêm đưa tay ra ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, yêu thương xoa bộ lông xù, thật sủng nịch nói: "Tiểu hồ ly thật dễ nhìn."

Ngón tay của Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gãi cổ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ phát ra tiếng than nhẹ, thân thể mềm mại khoát lên cánh tay Hạ Hinh Viêm, lười biếng không có ý nhúc nhích.

"Đi thôi." Hạ hinh Viêm ôm tiểu hồ ly đi về hướng cửa thành.

Vừa đến cửa thành, trường đao trong tay binh lính đã chặn trước mặt nàng, cẩn thận nhìn kỹ mấy lần rồi mới cho đi.

Tiến vào trong thành, Hạ Hinh Viêm không tránh khỏi bị phồn hoa, đông đúc ở đây hấp dẫn.

Ngã tư đường rộng mở, cho dù cùng lúc ba xe ngựa đi qua vẫn còn dư dả, cửa hàng ven đường tấp nập khách ra vào, tiểu nhị hét to, khách đến khuôn mặt tươi cười, hoàn toàn là cảnh tượng tấp nập, phồn hoa.

Đứng từ xa xa nhìn nơi nào cũng là nhà cửa lớn, đứng ở cửa thành gần như không thể xem hết toàn bộ thành.

Chỉ có thể thấy được một góc thành cũng đã biết có bao nhiêu náo nhiệt, phồn hoa.

Rốt cuộc ở một nơi không phải ngã tư đường trọng yếu, tìm được một khách sạn tương đối đơn giản.

Nói đơn giản cũng không phải là khách sạn đơn sơ, ngược lại, khách sạn trang trí vẫn thật cầu kì, mọi chỗ đều được làm rất cẩn thận.

Đơn giản là chỉ hoàn cảnh của khách sạn, không có loại người đến người đi ồn ào như ở ngã tư đường chính.

"Tiểu nhị, còn phòng không?" Hạ Hinh Viêm vào cửa liền bước đến quầy.

Tiểu nhị đang bận việc ở bên trong lập tức đứng dậy chào đón: "Cô nương, công tử, hai vị muốn thuê phòng hay thuê viện riêng?"

Tiểu nhị cũng là người có mắt nhìn, vừa thấy bụi đất trên quần áo Hạ Hinh Viêm liền biết là khách từ xa mà đến.

Lại thấy bọn họ cố ý chọn khách sạn nhà bọn họ thì hiểu hai vị khách này là người thích hoàn cảnh thanh nhã.

"Nếu có viện riêng thì quá tốt." Hạ Hinh Viêm cũng không muốn bị người quấy rầy.

Nàng còn muốn ở đây vài ngày.

"Cô nương, công tử, mời đi bên này." Tiểu nhị lập tức dẫn Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên đến hậu viện.

Một cái viện riêng không quá lớn, bên trong có ba bốn gian phòng ngủ, còn có một thư phòng, sân nhỏ đầy các loại hoa cỏ, đang lúc mùa xuân, nở đầy cả sân.

Phòng ở được dọn dẹp sạch sẽ, thanh tịnh, thật hợp ý Hạ Hinh Viêm.

Rửa mặt xong, lại gọi một bàn đồ ăn, thuận tiện hỏi tiểu nhị phòng đấu giá tốt nhất Khả Nhã thành ở nơi nào.

"Cô nương nếu muốn đi phòng đấu giá thì vừa vặn ở gần đây có một cái." Tiểu nhị vừa nghe liền lập tức chỉ đường cho Hạ Hinh Viêm.

"Phiền toái người mua giúp ta một ít thứ." Hạ Hinh Viêm nghe xong đường đến phòng đấu giá liền nói với tiểu nhị vài câu, sau đó từ trong vòng tay không gian lấy ra một gói kim tệ giao cho tiểu nhị.

"Mua cho ta loại tốt nhất, số tiền còn lại xem như phí chân chạy."

Hạ Hinh Viêm ra tay hào phóng làm cho tiểu nhị kích động cảm ơn rồi vội vàng chạy ra ngoài, mua những thứ Hạ Hinh Viêm phân phó.

"Người muốn đi phòng đấu giá mua cái gì vậy?" Hà Hy Nguyên nghĩ mãi cũng không thấy Hạ Hinh Viêm đang thiếu thứ gì.

"Cứ đi xem, vạn nhất lại cần gì." Hạ Hinh Viêm trả lời ba phải, cơm nước xong lại thấy tiểu nhị tiến vào.

Đưa những thứ Hạ Hinh Viêm nhờ đi mua đặt ở trên bàn, sau đó thức thời lui ra ngoài.

"Đây là cái gì vậy, Hinh Viêm?" Tiểu hồ ly tò mò xem xét bao nhỏ trên bàn, giống như là mất không ít tiền.

"Hộp đựng." Hạ Hinh Viêm mở bọc nhỏ ra, bên trong hóa ra là một cái bình ngọc tinh xảo loại tốt nhất, tơ lụa thượng đẳng, còn có một hộp gấm được điêu khắc đẹp đẽ quý giá.

"Hộp đựng?" Tiểu hồ ly nghi ngờ xem xét mấy thứ kia, vừa nhìn là biết được thợ giỏi làm ra, giá trị xa xỉ, nhưng mấy thứ này có ích lợi gì?

Hạ Hinh Viêm không nói gì chỉ dùng hành động để trả lời vấn đề của tiểu hồ ly.

Từ trong vòng tay không gian lấy ra một viên tinh thạch màu tím xinh đẹp, chỉ một viên nho nhỏ, tùy ý ném vào trong bình ngọc, đặt ở trong hộp gấm sau lại dùng tơ lụa thượng đẳng bọc lại.

Tơ lụa được cẩn thận sửa sang lại, làm rất tỉ mỉ giống như nơi đó đặt thứ gì đó rất trân quý.

Tiểu hồ ly kỳ quái nhìn động tác của Hạ Hinh Viêm, hắn rõ ràng nhớ là cái thứ kia Hạ Hinh Viêm có rất nhiều, ngày thường nàng vứt khắp mọi ngõ ngách trong không gian.

Khi nào thì mấy thứ này trở nên quý trọng như vậy?

Nhìn bộ dáng cẩn thận của Hạ Hinh Viêm, tiểu hồ ly nhịn không được tò mò hỏi: "Hinh Viêm, đây là cái gì vậy?"

"Đến lúc đó sẽ biết." Hạ Hinh Viêm sửa sang lại hộp gấm tốt rồi cẩn thận cất lại.

Dựa theo sự chỉ đường của tiểu nhị, đi đến phòng đấu giá lớn nhất Khả Nhã thành.

Cũng may cách khách sạn không quá xa, ở cùng một khu vực, phía Nam tòa thành.


  Phòng đấu giá thật sự náo nhiệt hơn nhiều so với những ngã tư đường khác ở khu phía Nam thành, mấy ngã tư đường phồn hoa bao quanh tứ phía của phòng đấu giá, hình thành một khu vực chuyên môn giao dịch, ở lối ra vào có binh lính tuần tra đảm bảo an toàn cho giao dịch bên trong.

Đương nhiên binh lính bảo hộ cũng chỉ là để trưng bày thế thôi, dù sao nếu có người muốn cướp thứ gì đó thì mấy binh linh linh sư hơn cấp mười này cũng không làm được gì.

Hạ Hinh Viêm tiến đến khu vực giao dịch, thiếu chút nữa bị âm thanh ồn ào nơi đây làm cho điếc tai.

Lớn tiếng cò kè mặc cả, thậm chí còn có những người một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, ẩu đả.

Hạ Hinh Viêm không nói gì chỉ nhìn trái, phải, mày run rẩy hai cái, đây là phòng đấu giá chứ không phải chợ đen sao?

Nàng cũng không muốn ở lại chỗ này lâu, vội vàng hướng về chỗ chính giữa phòng đấu giá.

Tiến vào cửa lớn, liền có một quầy, phía sau có một cô nương rất xinh đẹp đang ngồi, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên tiến vào, nở nụ cười chào hỏi: "Hai vị đến mua hay là bán?"

"Chúng ta muốn tham gia hội đấu giá." Hạ Hinh Viêm cười nói: " Không biết hôm nay có mấy đợt đấu giá?"

"Hôm nay có một đợt trung cấp và một đợt đấu giá đặc biệt, hai vị chỉ cần xuất đủ tiền ký quỹ thì có thể tham gia hội đấu giá trung cấp. Nếu muốn tham gia hội đấu giá cao cấp..." Cô nương xinh đẹp cười rất tươi, thực chuyên nghiệp, "Vậy thì phải đưa ra được số lượng tài sản đủ để tham gia đấu giá cao cấp hoặc có vật phẩm đồng giá."

Hạ Hinh Viêm gật đầu: "Chúng ta có vật phẩm cần được định giá."

"Được." Cô nương xinh đẹp cầm lấy cái chuông trên bàn, vẫy vẫy, theo tiếng chuông thanh thúy vang lên, từ bên trong đi ra một thiếu niên thanh tú.

Đi đến trước mặt Hạ Hinh Viêm cùng với Hà Hy Nguyên hơi khom người, làm tư thế mời: "Xin hai vị đi theo ta."

Sau đó đi ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa một bên lễ phép nhẹ giọng hỏi: "Loại hình vật phẩm hai vị muốn đánh giá là gì ạ?"

"Nguyên liệu." Hạ Hinh Viêm nói thẳng.

"Mời hai vị đi bên này." Xác định được Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên muốn định giá thứ gì, người thiếu niên thanh tú đi phía trước dẫn đường, rất nhanh đến một gian phòng được viết là phòng "Giám bảo", đẩy cửa phòng ra.

"Mời hai vị." Nói xong, nghiêng thân mình đứng ở một bên cửa, để cho Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên thuận tiện đi vào.

Bên trong bố trí rất đơn giản, mặt tường bên phía tay phải đều là các ngăn tủ cao đến đỉnh, đối diện là một cái bàn rất rộng, sau cái bàn có một người trung niên đang ngồi, cầm bút và viết thứ gì đó.

"Vừa thấy có người tiến vào, người trung niên buông bút, đưa tay ra mời Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên ngồi xuống.

Hai người Hạ Hinh Viêm ngồi xuống đối diện người trung niên.

Trên mặt người trung niên hiện ra một nụ cười chuyên nghiệp: "Không biết hai vị muốn định giá cái gì?"

Hạ Hinh Viêm đưa tay lấy ra từ trong vòng tay không gian một cái hộp gấm được bọc trong thượng đẳng tơ lụa quý giá, đẹp đẽ, Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly vừa thấy, cái đó không phải thứ nàng vừa đóng gói tốt sao?

Bất đồng với phản ứng của hai người, người trung niên vừa nhìn thấy thứ Hạ Hinh Viêm lấy ra, còn chưa nhìn đến vật phẩm bên trong, nhưng nhìn hộp đựng quý báu cùng với bộ dáng cẩn thận của Hạ Hinh Viêm, người trung niên cũng không dám khinh thường.

Ngồi nghiêm chỉnh nhìn kỹ hành động của Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở từng chút tơ lụa, tơ lụa mềm mại trượt nhẹ qua bàn tay trắng nõn của nàng.

Động tác của nàng mềm, nhẹ, chậm rãi mở ra lớp bọc tơ lụa, động tác cẩn thận giống như đang che chở một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, không dám có chút động tác lớn nào.

Đừng nói động tác lớn một chút, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ bẫng.

Cảm xúc của người đàn ông trung niên trong vô thức đã bị động tác của Hạ Hinh Viêm làm thay đổi, hắn cũng không kìm lòng được tới gần, nhìn không chớp mắt động tác của Hạ Hinh Viêm.

Theo sự di chuyển ngón tay của Hạ Hinh Viêm, hô hấp đều trở nên chậm hơn nhiều.

Rốt cuộc, ở dưới ánh mắt khẩn trương, chăm chú của người trung niên, tơ lụa bị gỡ ra, lộ ra hộp gấm được chạm trổ tinh mỹ, không nói bên trong đựng thứ gì, chỉ cần nhìn hộp gấm được điêu khắc tinh xảo cũng biết nó có giá trị xa xỉ.

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng vuốt ve bên cạnh hộp, tựa hồ có chút luyến tiếc mở ra.

Rốt cuộc, ngón tay đặt tại chốt mở hộp gấm, dùng sức nhấn một cái, hộp gấm mở ra.

Bên trong chứa một bình ngọc có ánh sáng nhu hòa, Hạ Hinh Viêm nhìn thấy bình ngọc lại khẽ thở dài một tiếng, giống như không đành lòng động đến.

Hơi nhắm mắt, đưa tay đẩy toàn bộ hộp gấm đến trước mặt người trung niên, giọng nói trầm thấp mang theo rất nhiều đau lòng: "Người định giá đi."

Người trung niên cẩn thận từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một miếng vải trắng mềm, cẩn thận nâng lên bình ngọc, chậm rãi mở nút bình, sau đó nhìn vào bên trong, vừa thấy, lập tức ngây ngẩn cả người.

Trừng mắt nhìn, không dám khẳng định ngẩng đầu nhìn Hạ Hinh Viêm đang ngồi đối diện.

Dường như suy nghĩ cái gì một lát, rồi lại từ bên cạnh hòm mang ra một cái bàn rất bé, chậm rãi nghiêng bình ngọc, làm cho tinh thạch màu tím chạy ra.

Màu tím tinh thạch thật xinh đẹp, mượt mà, giống như một viên trân châu hoàn mỹ, không tỳ vết, ở mặt bàn nhỏ, lăn hai vòng mới dừng lại.

"Đây là..." Người trung niên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

"Đúng vậy." Hạ Hinh Viêm mím môi, tựa hồ có chút khó xử hỏi: "Cái này có thể tham gia hội đấu giá đặc biệt sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần cô nương đồng ý bán đấu giá." Người trung niên vừa nghe lập tức mừng như điên gật đầu, "Còn một canh giờ mới đến hội đấu giá đặc biệt, cô nương có thể đến phòng trưng bày nhìn xem."

"Vậy thì làm phiền." Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cuối cùng còn lưu luyến nhìn đến tinh thạch màu tím nằm trên bàn ngọc trước mặt người kia, lúc này mới chịu lưu luyến không nỡ, rời đi.

"Hinh Viêm, cái kia là gì vậy?" Rời khỏi phòng giám bảo, Hà Hy Nguyên cũng không nhịn được tò mò.

Hắn chỉ nhớ rõ ở Lâm Sơn Hạ Hinh Viêm cố ý đi đường vòng, ở dưới khe núi đào được không ít thứ, nhưng là lúc ấy cũng không thấy Hạ Hinh Viêm coi trọng mấy thứ này chút nào.

Thế nhưng làm sao người kia nhìn thấy lại giống như bảo vật hiếm có khó tìm?

"Đi phòng trưng bày giới thiệu xem sẽ biết." Hạ Hinh Viêm cố ý không nói, dựa theo chỉ đường trên hành lang đi tới phòng trưng bày.

Nơi này dường như được đặc biệt chuẩn bị để trưng bày những gì sắp được bán đấu giá.

Mấy người Hạ Hinh Viêm vừa đi vào, chợt nghe đến âm thanh nghị luận náo nhiệt bên trong.

"Rốt cuộc thứ gì mà có thể cùng với vật phẩm đấu giá số 1 ngày hôm nay đặt ngang hàng?"

"Đúng vậy, mọi người đều là người quen cũ, sao không lộ ra cho chúng ta chút thông tin chứ?"

"Đương nhiên sẽ nói cho các vị, lần này mọi người thật may mắn, một vật phẩm bán đấu giá vừa được mang tới, trong chốc lát bán đấu giá mọi người trăm ngàn không thể bỏ lỡ vật phẩm tốt này."

Người của phòng đấu giá tỏ vẻ thần bí, chậm rãi nói: "Đây là nguyên liệu chính của dược tề cấp bốn hồi linh đan – Tử kinh linh."

"Tử Kinh linh?"

"Là Tử Kinh linh mà số lượng gần như đã sắp tuyệt tích?"

"Thật sự là quá may mắn, thế nhưng lại có Tử Kinh linh bán đấu giá. Loại nguyên liệu trong truyền thuyết còn trân quý hơn dược tề cấp năm thế nhưng xuất hiện."

Mọi người ồn ào một trận, hiển nhiên tất cả đều vì tin tức này thấy hưng phấn đến có chút luống cuống.

Mấy người Hà Hy Nguyên cũng không đi vào, mà đứng ở ngoài cửa đợi lập tức rời đi.

"Hinh Viêm, thứ này không phải người có rất nhiều sao?" Hà Hy Nguyên khó hiểu vì sao chỉ lấy ra có một cái để bán.

Hạ Hinh Viêm quay đầu cười khẽ: "A Hy, chẳng lẽ người chưa từng nghe qua một câu sao?"

"Câu gì?"

Hà Hy Nguyên theo bản năng hỏi.

"Vật hiếm thì quý." Hạ Hinh Viêm dựng thẳng ngón trỏ lên quơ quơ trước mắt Hà Hy Nguyên.

"A?" Hà Hy Nguyên nhất thời không hiểu được ý của Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm nhíu mày cười nói: "Người không biết rằng "hồi linh đan" – dược tề cấp bốn gần như không có nữa sao?"

"Ta có biết, nhưng là..." Hà Hy Nguyên vẫn không hiểu được.

"Hồi linh đan được xem là dược tề cấp bốn cũng không phải vì phương pháp luyện chế có bao nhiêu khó khắn, thậm chí chỉ cần dược tề sư đạt tới kỳ cuối cấp bốn đều có thể luyện chế được."

"Xác suất thành công còn hơn tám phần." Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ về hiểu biết của nàng đối với dược tề sư ở thế giới này.

Một năm ở học viện nàng cũng không ngồi không, những thứ sách vở ở đó hầu như nàng đều đã đọc hết.

"Nhưng là vì sao hồi linh đan lại trở thanh một dược tề cực kỳ khan hiếm?" Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm hỏi.

Nhìn ánh mắt cười của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức phản ứng lại: "Bởi vì không có Từ Kinh linh!"

"Đúng vậy!" Hạ Hinh Viêm bắn ngón tay, "Hiện tại nếu có một viên hồi linh đan, mọi người muốn tranh giành phá đầu, khi đối địch nếu có dược tề giúp mình nhanh chóng khôi phục linh lực chính là mấu chốt quyết định thắng bại, thậm chí là tính mạng."

"Ai cũng biết chỗ tốt của hồi linh đan, cố tình một dược tề không quá khó luyện như vậy nhưng không có nguyên liệu, người nói nguyên liệu này có phải hay không thật ít ỏi, hiếm thấy?"

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm nhìn Hà Hy Nguyên: "Nếu ta đưa ra một đống lớn Tử Kinh linh đến bán đấu giá, người nghĩ sẽ như thế nào?"

"Cái này cũng giống như lúc người đói bụng sau một ngày một đêm được ăn một chén cháo nóng, cùng với sau khi ăn xong lại được ăn một bàn bánh bao nguội vậy." Hạ Hinh Viêm căn bản cũng không trông chờ vào câu trả lời của Hà Hy Nguyên.

Nhưng là, ý của nàng Hà Hy Nguyên hoàn toàn nghe hiểu được.

Cố ý đóng gói Tử Kinh linh quý giá như vậy, cố ý ở phòng giám bảo lộ ra vẻ mặt không nỡ, tất cả đều vì muốn nâng độ quý trọng của Tử Kinh linh.

Những thứ muốn mà không được đều làm người ta thèm muốn không thôi, lại được người bán đấu giá đẩy mạnh, như vậy bọn họ làm sao không cố gắng đoạt được sao?

Như vậy viên Tử Kinh linh này sẽ bán được với giá cực cao.

Sau này lúc Hạ Hinh Viêm lại cần bán Tử Kinh linh, giá sẽ chỉ càng cao hơn mà thôi.

Nói cách khác, chỉ cần ngày sau này tùy tiện đấu giá một viên Tử Kinh linh, giá sẽ càng ngày càng cao, nhất định không thấp đi.

Nhất là lúc người mua được Tử Kinh linh như vậy sẽ nhanh chóng tìm người luyện chế hồi linh đan.

Thử hỏi, có người nào là không có đối thủ.

Khi biết trong tay đối thủ của mình có một viên dược tề khôi phục linh lực, như vậy hắn làm sao có thể không bỏ vốn gốc ra để mua một viên Tử Kinh linh như thế?

Không hề nghi ngờ, ngày sau giá của Tử Kinh linh sẽ nhờ buổi bán đấu giá hôm nay mà được đẩy lên một mức rất cao.

Dù sao, ai có Tử Kinh linh trong tay cũng sẽ không dễ dàng bán đi, mà sẽ luyện chế thành hồi linh đan để lưu cho chính mình dùng hoặc tặng cho người nào đó quan trọng.

Cho nên người cuối cùng thu lợi chỉ có thể là Hạ Hinh Viêm.

"Hinh Viêm." Tiểu hồ ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu lên, thật sự chăm chú nhìn Hạ Hinh Viêm.

"Ừ?" Hạ Hinh Viêm cúi đầu kỳ quái nhìn hắn, "Làm sao thế?"

"Người không biết ngươi và Dập Hoàng thật xứng sao?"

Đều phúc hắn như nhau.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#digioi#xk