Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhân vật mới nhé :))))
************************

Kim Ngọc San cúp máy, từng bước từng bước quyến rũ vào trường.

"Haizz... trường gì mà xa thế!" - Cô thở dài ngao ngán lái chiếc Lamborghini trắng của Yết trên con đường dài của trường trung học XXX - " Ai mà nghĩ ra thiết kế gì mà xấu thế không biết"

Cô từ hồi được lớp 3 đã có cuộc sống khác mọi người rồi. Phải qua bên Mỹ học hết vượt cấp này nọ. Đã vậy, pama của cô lại muốn cô trở thành bác sĩ nữa chứ. Lúc đó cô đã bất chấp hết tất cả mà quỳ xuống cầu xin pama cô cho cô học ngành thiết kế. Và bây giờ thì họ lại rất tự hào về cô và bảo khi xưa đó chính là sự lựa chọn đúng đắn của họ. Buồn cười thật!

Lý do để một người như San San cô sang đây chỉ có 2 thứ. Thứ nhất, là do San quá nhớ Yết của San, San rất muốn gặp Yết nha, 7 năm trời rồi còn gì. Lý do thứ hai là do pama nhà cô bắt cô cưới chồng a~

Cô ghét điều đó.

Vì thế cô trốn sang đây luôn.

Vượt cấp này nọ làm cô không biết được cái không khí trường lớp ra sao khiến cô khá cô đơn nha.

Ưm, lớp S, San San đọc tờ giấy được gửi đến nhà Yết sáng nay. Ưm, rẽ trái à, ừm, lên cầu thang, ừm rẽ phải...

Cứ lo nhìn tờ giấy mà không nhìn đường San San đụng phải một người.

Bạn đoán người San San đụng là ai?

Một chàng trai...rất bát nháo.

- Cô là ai? Lợi dụng lại gần bổn thiếu gia đây à? - Hất mặt lên trời.

Mí trái của cô bắt đầu giựt a~ Nhìn từ trên xuống cô thầm đánh giá cái người vừa đụng cô. Đầu đỏ, màu cô ghét, next. Khuyên tai đinh? Next. Áo hở hai nút đầu? Next tiếp. Nửa đóng nửa để áo? Next. Quần jean ôm nữa á? Tưởng đây là cái chợ à? Next. Tia hi vọng cuối cùng cho người, chân có mang giày hay không? Dép lào luôn cơ á?

- Bổn thiếu gia? Thằng cô hồn thì có. - San San, đại mỹ nhân của ngành thiết kế thời trang lên tiếng, liếc khinh thường.

- Cái gì? Cô dám nói thế với Dữ Tuấn Văn tôi đây à?

Tuấn Văn nhìn San San với cặp mắt khinh thường từ trên xuống. Bởi vì tình hình bây giờ là như thế này. Một chàng trai khá nổi tiếng về độ đào hoa cao 1m9 đứng đối diện với mỹ nhân vừa về nước cao 1m75. Sự chênh lệch này khiến cho mọi người xung quanh vây tới rất đông.

- Tôi mặc kệ anh. - Nói rồi cô quay bước đi.

- Ê cô kia, học sinh mới hả? Có cần chỉ đường không? - Tuấn Văn đưa ra lời đề nghị

- Ừ,vậy cũng được. Tôi học lớp S. Anh chỉ giúp tôi với nhé!!

- A tôi cũng học ở lớp đó đấy. Đi theo tôi.

Mọi người ở đây chết lặng. Tưởng có chuyện vui để coi chứ. Ai dè đâu.

Cả hai sóng vai nhau bước đi trên hành lang dài.

Cảm thấy khá nhàm chán. Tuấn Văn bắt chuyện:

- Tôi đã nói tên rồi. Còn cô? Cô tên gì?

- Kim Ngọc San.

- À Kim tiểu thư.

- Tôi không thích cách gọi đó.

- Thế tôi gọi cô là Ngọc San nhé. Mà tên cô khá giống một người. Thôi gọi cô là San San nha.

- Ngọc San. Gọi tôi như thế - cô nhớ Yết từng nói là chỉ những người gần gũi với cô thì mới được gọi như thế.

- Cô có ai làm bạn ở đây chưa? Tôi có đứa bạn thuở nhỏ tên Kim Ngưu.

- Tôi không có - San San ngước nhìn sang anh.

Cô có cảm giác trong giọng nói của Tuấn Văn có gì đó rất vui vẻ, rất thân thiện. Cô có nên kết bạn với cậu ấy không nhỉ? Tuấn Văn không giống cái giọng hốc hách khi nãy.

- A cái thằng này đi đâu mà tới trễ thế hả?

Từ đằng xa, một anh chàng đẹp trai tóc nâu chạy hì hục tới. Đứng trước mặt Tuấn Văn, Kim Ngưu thở dốc bảo giơ bàn tay lên.

- Nè San San. Cậu mà thấy Ngưu làm như thế thì nghĩa là nó cần 5 giây để làm chuyện của nó đó. - Tuấn Văn vui vẻ giới thiệu. (N: cho chưa mà San San rồi hửm? / TV: em thích đấy!!)

-Ừm. Ok - San San cũng kệ cách xưng hô kia.

Lúc này Ngưu đã thở xong. Ngước lên nhìn Tuấn Văn:

- Tại hồi sáng tao đi bộ. Thôi mà, đừng giận tao nha. Tối đánh Liên Minh nhé. - Ngưu khoác vai Tuấn Văn cười nó, lúc này chàng trai mới chú ý đến cô gái xinh đẹp bên cạnh Tuấn Văn - Còn đây là? Bạn gái mới à?

*cốp*

- A đau! Sao mày đánh tao cơ chứ? Từ từ đợi chuyển cảnh cái - Ngưu lấy ra chai thuốc nhỏ mắt trong túi quần ra chấm vài giọt trên mắt, quay sang nhìn San San - Cậu ta ăn hiếp tớ. Cậu giúp tớ giữ gìn thân thể trong sạch này với.

Thế là xuất hiện tình trạng: một thằng giả khóc, hai đứa còn lại mặt than.

- À thôi! San San chúng ta đi tiếp nào. Tớ nghĩ là tớ nhầm người rồi - Bơ lạnh lùng tên kia.

- Ừ. Cùng đi. Tới phía trước quẹo à? - tiếp tục chọi bơ tên kia.

- Nè, bỏ tao vậy luôn đó hả? - Ngưu chạy tới khóac lên vai Tuấn Văn,đưa đầu sang nhìn San San - cậu tên gì?

- Cậu ấy là Kim tiểu thư.

San San cô tính mở miệng nói mà bị tên kia chặn họng. Giẫm một phát lên chân Tuấn Văn, cô mỉm cười thân thiện nói:

- Kim Ngọc San. Gọi là Ngọc San là được.

- Ừm. Ngọc San. Tớ là Trần Kim Ngưu. Gọi Kim Ngưu. Thằng bạn tớ nó khùng vậy chứ nó thân thiện lắm.

- Ừ. Không sao đâu. Tớ thấy cậu sao bằng cậu ấy được. - Tiếp tục mỉm cười thân thiện

- Tớ không ngờ gặp được người con gái như cậu đấy San San. - Tuấn Văn cười nguy hiểm nhìn San San.

- cậu cũng đâu hơn nữa gì tớ. *cùng nhau đập tay*

Cả ba người đều là trai xinh gái đẹp cả cùng bước trên hành lang mà cười nói khiến không ít người phải ngoái lại nhìn.

Bước vào lớp. Tuấn Văn bất chấp giành lấy ghế cuối gần cửa sổ. Ngồi kế là San San. Tiếp theo là Kim Ngưu.

Mặc dù chưa tới giờ vào lớp nhưng lớp S ở đây rất chăm chỉ lôi sách vở này nọ ra học. Không riêng gì ba người ở cuối lớp.

CHuông reo.

Vào tiết sinh hoạt chủ nhiệm.

Thế Phong lịch lãm bước vào.

- A,sao anh lại ở đây? - Cả hai tiếng nói vang lên.

Ngưu thầm nghĩ. Văn thì từ nhỏ đã gặp hai Phong rồi nhưng chưa thấy trong vai trò giáo viên thôi thì cũng không lạ đi. Nhưng sao Ngọc San lại bất ngờ nhỉ.

- Ừm ừm, tôi là Trần Thế Phong. Tôi sẽ đảm nhiệm lớp S của chúng ta. Môn tôi dạy là môn Anh ngữ, nên các em có thắc mắc cứ liên hệ trực tiếp tôi nhé!

*chuyền giấy*

Nè sao cậu ngạc nhiên thế? - Ngưu đẹp trai soái ca

Tờ giấy đáng lẽ được chuyền sang San San nhưng bị giấy tặc cướp mất.

*hí hoáy viết vào giấy*

Nè sao cậu ngạc nhiên thế? - Ngưu đẹp trai soái cá

Cái thằng trên có đập chai sói ca thì có. Mà sao cậu ngạc nhiên thế San? - Văn ca

Rốt cục tờ giấy mới về tay San San.

* nhìn qua nhìn lại rồi hí hoáy viết*

Sáng mới đụng xe ổng xong. Chắc tui chết quá. Xong kiếp đi học rồi.T^T - San xđ

Vừa chấm bút một cái là chúng nó giành nhau tờ giấy. Chỉ là tờ giấy thôi mà.

Và Ngưu đã chiến thắng.

Thôi chết chưa. Ông anh tui ghim ghê lắm có gì nói giúp cho. - Ngưu đẹp trai

Văn ca giành giấy về.

Mày nói có bao giờ thành công đâu con trâu. Để tao nói anh hai cho- Văn ca

Ngưu đẹp trai cướp giấy.

Thôi để tao nói cho - Ngưu đẹp trai.

( cứ như đang nhắn mess ấy nhờ)

- Hai em kia đem giấy lên đây đó cho tôi.

"Thôi chết" cả ba nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Ngưu là người đi trước cùng với Tuấn Văn là người đi sau đem giấy lên.

Khi gần đến nói Thế Phong đang đứng, Ngưu hụt chân làm tờ giấy bay ra sau rớt xuống đất. Văn ca bước đến đạp tờ giấy mất thế vụt chân té khiến tờ giấy bay ra sau. Tờ giấy bay đến gần bàn San San. San San vội lấy nó lên. Vuột tay tờ giấy bay tuốt ra ngoài cửa sổ.

Phi tan vật chứng xong.

Cả lớp nhìn tụi nó diễn mà cạn lời. Kể cả Thế Phong cũng cạn lời.

- Cả ba ra ngoài đứng cho tôi.

Lết xác ra ngoài, ba đứa cười hì hì.

- Cúp không? - cả ba cùng lên tiếng

- đi đâu? - Ngưu hỏi

- Trường YYY đi bạn tớ học ở đó đó. - San San đưa ra đề nghị.

- Ổn không Ngưu? - Tuấn Văn theo học chung cấp hai với Kim Ngưu nên khá rõ trường đó có ai.

- Chắc được đấy - cười gượng gạo nhìn Tuấn Văn - đi thôi nhưng tao không có xe.

- San San, xe cậu được mà đúng không?

- Ừ được nhưng phải có phiếu thông hành mới cho ra khỏi cổng giờ này.

- Tớ có. Hai mới đưa hồi sáng,tính vứt cho rồi ai ngờ có tác dụng nhỉ - Ngưu móc trong túi ra tấm card cứng màu vàng nhạt trên đó có ghi Trường Trung học Phổ Thông chuyên XXX đen nổi.

-Ok đi nào.

-

Trường YYY giờ này vắng hoe nhỉ? - một câu phát ngôn của Ngưu và sau đấy là bị ăn đạp.

Cả ba lái xe vào trường. San San đi đỗ xe,rồi quay lại bảo sẽ kêu con bạn xuống rồi đi chơi nên hai người ở đây đợi.

Cô đeo cái cặp rồi lon ta lon ton nhớ lời Yết chỉ đường.

Khi cậu vào trường tớ thì:
Rẽ trái,cầu thang thứ hai, lên hai lầu, rẽ phải, cầu thang đầu, đi xuống một lầu, đến cuối hành lang là lớp tớ.

Cô đi xong rồi tự nhủ trong lòng. Yết cậu quá đáng😠 lắm dám chơi tớ.

Nói gì thì nói, cái lớp S bao trọn cái lầu 1 này mà. Phòng thực hành, trình chiếu này nọ có đủ và chỉ riêng cho lớp S trường YYY này thôi.

Lớp đang học thì có cô gái xinh đẹp đi vào cửa. Cô chào giáo viên trên bảng một cái rồi đi xuống bàn Yết đang chăm chú ghi bài. Lôi Yết đi ra sau khi cho cô nàng một câu:"cúp học".

Nói về phần Văn ca với Ngưu ca nha ta thì...

- A, trường đẹp quá đi! - Ngưu nhà ta chạy đi vòng vòng

- Sao San San lâu ra thế nhỉ? - Văn ca lẩm bẩm

- Tao ra đây tí nhé lát tao quay lại - ngưu hí ha hí hửng chạy ra kia mặc cho không nhận được câu trả lời

Lúc này San San kéo Yết xuống.

- A,chào Yết, lâu rồi không gặp - khá bất ngờ, Văn ca chào hỏi Yết xã giao

Yết cũng bất ngờ không kém

- Ừ, Tuấn Văn, khoẻ chứ? Người đó thì sao rồi?

- Ừm cả hai đều khoẻ.

Chen ngang chen ngang

- Ra là cả hai biết nhau rồi à? Văn ca con trâu đâu rồi? Còn đi chơi nữa chớ.

- ủa mới đây đâu rồi ta.

*brzzzz...*
Điện thoại Tuấn Văn

Ui srr nhé pama tao kêu có việc về gấp tụi mày đi chơi vui vẻ nha

Lon ta lon ton chạy lại Tuấn Văn.

(Ở đây thì quen nhau cả rồi nên San lộ bản chất nghen)

- A, ra là không đi được à?  - San San nói

Cả Tuấn Văn và Thiên Yết nhìn nhau.

Vấn đề ở đây không đơn giảng vậy.

Hai đứa nó hiểu rất rõ Kim Ngưu.

Kim Ngưu dù gấp đến đâu, máy có hết tiền đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ nhắn tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro