16
Mùi hương dễ chịu , thanh lãnh bao trùm lấy hắn khiến cho Ngụy Tư sững người , Bạch y người chẳng một tiếng động ôm hắn vào lòng , cái ôm ấm áp của Phụ thân mà hắn luôn luôn ao ước chờ đợi , Ngụy Tư phải mất một lúc nâu mới phản ứng lại , hốc mắt thoáng hồng hồng hắn đã từng rất muốn được một cái ôm như vậy , cố gắng trấn định nói :" Hàm Quang Quân thỉnh buông ra ta "
" A Tư ...Ta biết ta không đáng được con tha thứ , không đáng được Ngụy Anh tha thứ ...không có tư cách cầu xin ...nhưng là cho ta một cơ hội được không ?!"- Lam Vong Cơ ôm lấy hài tử vào lòng nói giọng nói run run .
Ngụy Tư nghe những lời nói đó một mực im lặng , cảm nhận cơ thể đang run rẩy của người ôm hắn , cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống ... " Đã muộn rồi !"
Nói rồi rãy ra khỏi vòng tay Lam Vong Cơ chạy thẳng khỏi đó bỏ mặc Lam Vong Cơ phí sau ...Lam Vong Cơ thấy Ngụy Tư nói vậy cùng hành động của hắn , chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia rời đi ...lần đầu tiên như vậy không hề quy phạm đoan chính vô lực ngồi trên nền đất , cả người như bị rút hết sức lực , đôi mắt vô thần .....
....
Ngụy Tư rời khỏi phòng Lam Vong Cơ một đường chạy thẳng về phòng đóng cửa lại mà khóc chung quy hắn mới là một đứa trẻ sáu tuổi hài tử ...làm sao mà không biết đau ...
Ngày hôm sau sáng sớm Ngụy Tư cứ tưởng qua chuyện hôm qua Lam Vong Cơ sẽ không lại tới nữa nhưng không ngờ y vẫn tới mà tới kia còn có cả Lam Hi Thần và Lam lão tiên sinh kiến hắn không khỏi đen mặt , Thanh Hà Nhiếp thị bàn suôn đã kết thúc vào hôm trước đáng nhẽ bọn họ phải trở về Lam gia rồi nhưng tại sao vẫn còn xuất hiện ??? ...Nhiếp Hoài Tang , Nhiếp Minh Quyết, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần và Lam lão tiên sinh cùng với hai người Ngụy Tư cùng Ngụy Niệm đều tại trong sảnh chính trò chuyện ...
Lam gia ba người cố gắng cùng với kia Ngụy Tư cùngNgụy Niệm nói chuyện nhưng chỉ có Ngụy Niệm là nói chuyện với họ còn Ngụy Tư chính là một lời không nói với họ , chỉ bồi Ngụy Niệm chơi ...đối Nhiếp Hoài Tang cùng với Nhiếp Minh Quyết đối đáp vài câu ...
Nhiếp Hoài Tang cảm giác như đứng trên loạn đầu đài giống nhau Lam Vong Cơ , Lam lão tiên sinh đều đùng ánh mắt giết người nhìn hắn mỗi khi Ngụy Tư cùng hắn nói chuyện ....Ngụy huynh ngươi cứu ta ah ~ ...
"Nhị Công tử , bên ngoài có một vị công tử tìm ngươi , nói là tới đón con của hắn "- Một Nhiếp gia đệ tử vội vàng cầm một miếng ngọc bội chạy vào nói .
"Mau mau mời người tiến vào "- Nhiếp Hoài Tang nghe được đệ tử lời nói vội vàng hướng phía ngoài chạy đi :" Oa Ngụy huynh a , Ngụy huynh ta rất nhớ ngươi ah "
Lam Vong Cơ nghe đến Nhiếp Hoài Tang nói là Ngụy Vô Tiện tới vội vàng chạy tới ra ngoài ...
Ngụy Tư cũng đã sớm cùng Ngụy Niệm chạy ra tới "Phụ thân ta rất nhớ người !" hai đứa nhỏ trực tiếp lao tới ôm lấy Ngụy Vô Tiện nói .
Ngụy Vô Tiện lúc đầu có chút mịt mờ, đem a Tư cùng a Niệm ra cho hắn là tốt rồi , không phải được rồi sao như thế nào còn làm hắn tiến vào ??.
Nhưng chưa kịp phản ứng lại đã thấy Nhiếp Hoài Tang chạy ra tới kêu hô ngay sau đó là Ngụy Tư cùng Ngụy Niệm đồng loạt ôm lấy hắn , kiến cho hắn ý thức lại đây cúi xuống ôm lên hai hài tử .
"A Tư , a Niệm xin lỗi bắt hai đứa đợi nâu tới ta đón hai đứa về nhà "- Ngụy Vô Tiện vui vẻ ôm hai đứa nhỏ cười nói , một mực không chú ý tới Nhiếp Hoài Tang ....
"Ngụy huynh ah ngươi của ta ca ah... "- Nhiếp Hoài Tang hoài thấy kia Ngụy Vô Tiện chỉ chú ý tới kia hai đứa nhỏ niền ủy khuất kêu kêu ..
"Nhiếp huynh đa tạ ngươi đã..."
"Ngụy Anh "
Ngụy Vô Tiện nhìn đến Nhiếp Hoài là cao hứng đang định nói tiếng đa tạ thì ngay lập tức bị một tiếng nói kia cắt ngang làm cho hắn toàn thân cứng đờ ,ôm hai đứa nhỏ lùi về phía sau ....
" Lam, Lam Trạm "- Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình Lam Vong Cơ giật mình lùi về phía sau nhìn y ...
Lam Vong Cơ y thấy Ngụy Vô Tiện lui về phía sau , tâm lạnh như tro tàn , trái tim đau đến nghẹt thở ... .
"Phụ thân ,phụ thân người xem ,người xem ta tìm được phụ thân rồi "- Ngụy Niệm nhìn thấy Lam Vong Cơ thập phần đích vui vẻ , lớn tiếng hô trong lòng Ngụy Vô Tiện .
"Ngụy Niệm y không phải ta nói rồi "- Ngụy Tư trong lòng Ngụy Vô Tiện đen mặt nhìn Lam Vong Cơ nói với Ngụy Niệm .
Ngụy Vô Tiện ôm trong lòng Ngụy Niệm, Ngụy Tư cẩn thận mà nhìn Lam Vong Cơ ,ánh mắt đầy thăm dò ...kia Lam Trạm y đã biết ? Chẳng lẽ hắn tìm tới giết này ta cùng hai đứa ...? Không không có khả năng ...Như thế nghĩ vậy Ngụy Vô Tiện càng ôm khẩn Ngụy Tư cùng Ngụy Niệm lui về phía sau cảnh giác nhìn Lam Vong Cơ .
"Ngụy Anh ta ..."- Lam Vong Cơ có chút kích động nhìn kia trước mắt người ánh mắt cảnh giác nhìn y , lại lui về phía ...trong lòng càng thống khổ đau đớn hắn vậy mà không nghĩ nhìn thấy chính bản thân y hay sao ?
"Đã nâu không thấy Lam àh không Hàm Quang Quân "- Ngụy Vô Tiện trên mặt tươi cười thoáng lạnh xuống nhìn Lam Vong Cơ nói .
Lam Vong Cơ nghe thấy kia Ngụy Vô Tiện xưng hô cùng với sắc mặt , tâm liền đau cả người vô lực cố gắng đứng vững nhìn kia nhân bình tĩnh nhìn hắn đáp ...:"Ân đã nâu không thấy " tay dấu trong tay áo nắm chặt , móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu ....
Ngụy Vô Tiện ôm lấy hai đứa nhỏ cẩn thận quan sát thần sắc của Lam Vong Cơ ,thấy được trong mắt y sự đau đớn nhìn hắn không hiểu tại sao ..? Lam Vong Cơ đây là làm sao vậy ??.
" Phụ thân ta tìm được phụ thân một nhà bốn người chúng ta liền tề "- Ngụy Niệm bị Ngụy Vô ôm lại nhìn đến Lam Vong Cơ vui vẻ hô .
"A Niệm đệ không được nói bừa "- Ngụy Tư nghe đệ đệ nói liền hô lên .
"A Niệm không được nói bừa " - Ngụy Vô Tiện nghe được Ngụy Niệm cùng Ngụy Tư đích lời nói liền giật mình , hô hắn giờ chỉ sợ Lam Vong Cơ sẽ rút kiếm đâm tới ...
"Hàm Quang Quân thật có lỗi ta nhi tử , nhận nhầm , kia ta đem bọn họ đi trước ...Nhiếp huynh đa tạ ngươi giúp ta trông bọn họ !"- Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ nói sau lại hướng Nhiếp Hoài Tang nói liền xoay người muốn rời đi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro