Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Drama đến đây các bác :)). Chắc do drama kịch tính quá nên edit phần này nhanh hơn hẳn dù dài hơn nửa trước.

Cảnh báo: Cách xây dựng hình ảnh của những người phụ nữ trong này.

-----

7

Mục Ca rất ít khi thấy nhà ăn đông người như vậy. Nghĩa là chỉ cần La Cần Canh không về, các bà vợ bé đều ở trong phòng mình dùng bữa, cho nên khi Mục Ca đối diện một bàn toàn các oanh oanh yến yến, bất giác cười lạnh một tiếng trong lòng.

Hừ, tra nam!

Đương nhiên những gì xảy ra trong đầu Mục Ca, La Cần Canh sẽ không biết, nam nhân ngồi ở vị trí chủ tọa rõ ràng giả bộ không thấy, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc về hướng Mục Ca một cái, sau đó rất cố tình dời ánh mắt đi.

Mục Ca chẳng biết những điều này, bà Hai ngồi bên trái La Cần Canh lại thấy rất rõ. Bà buông đũa của mình xuống, dùng đôi đũa để gắp thức ăn gắp cho La Cần Canh miếng sườn, "Lão gia, sườn này em cùng chị Lâm đã nấu từ sáng sớm, cắn một miếng là tan trong miệng, ngài mau nếm thử đi."

La Cần Canh bộ dạng xa cách, chỉ gật đầu trả lời "Để ở đó đi", rồi hoàn toàn không có vẻ muốn động đũa vào.

Bà Hai trong lòng không vui, nhưng trên mặt tích thủy bất lậu, chỉ nở nụ cười tươi hỏi La Cần Canh, "Lão gia lần này về tính ở nhà bao lâu?"

"Chuyện gì? Nhà của ta, ở bao lâu còn phải đợi các người đồng ý?"

Bà Hai không ngờ mấy lời thuận miệng này lại chọc đúng vảy ngược của La Cần Canh, vội cười gượng chống chế, "Lão gia ngài nói gì vậy, ý em là nếu ngài đã trở về thì cũng nhân dịp tốt này, trước hết sắp xếp hôn sự với em Tả?" Bà Hai nói xong liền nhìn về phía Tả Tả ngồi bên cạnh.

Lúc này Mục Ca mới nhận ra có gì đó không đúng, là khách của La gia, Mục Ca và Tả Tả luôn ngồi ở gần cuối bàn, nhưng hôm nay Tả Tả lại có thái độ khác thường mà ngồi cạnh bà Hai.

Mục Ca nhíu mày, không phải nói không muốn gả cho một ông già sao, giờ thấy La Cần Canh đẹp nên lại nguyện ý?

Bị nhắc đến tên Tả Tả lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít hướng bà Hai gọi "Chị", nỗ lực tỏ ra mình chỉ là một cô bé. Mục Ca xem mà chỉ cảm thấy đối phương quá mức giả tạo, trong lòng không thoải mái nên chủ động quay mặt đi.

Hành động này vào mắt La Cần Canh lại mang ý nghĩa khác. Sớm hôm sau La Cần Canh đã tra xét toàn bộ thân thế của Mục Ca, đương nhiên biết cậu là con nuôi Tả gia, tâm tư loanh quanh của cậu với Tả Tả cũng nghe được loáng thoáng.

Hiện giờ nhìn biểu tình của Mục Ca, tự nhiên nghĩ rằng Mục Ca quyến luyến Tả Tả, La Cần Canh có chút bực bội, chẳng lẽ mình trong lòng Mục Ca còn kém một tiểu nha đầu đã hại cậu.

Khi này La Cần Canh chưa biết việc mình có những suy nghĩ hướng đến Mục Ca là dấu hiệu của cậu đã ở trong lòng ngài, khi đó ngài chỉ muốn cho Mục Ca biết, theo một cách im lặng không cần nói thành lời, rằng Tả Tả kia không phải một cô gái tốt xứng đáng với cái giá Mục Ca đã phải trả, bèn đáp ứng bà Hai, cũng thuận miệng nói, "Em sắp xếp xem."

Khó có được một bữa cơm náo nhiệt như vậy lại làm Mục Ca vô cùng khó chịu, ban đầu vì hành vi của Tả Tả thật sự làm cậu thấy buồn nôn, sau là vì La Cần Canh. Cậu vẫn nhớ rõ cái ôm của người kia ấm áp đến nhường nào, nhưng đảo mắt một cái, giờ cậu đã hiểu, cái ôm này không chỉ dành cho cậu mà còn cho cả những người phụ nữ khác.

Trái tim bỗng cảm thấy không thoải mái, Mục Ca không ăn nổi một miếng cơm nào nữa, uống qua loa mấy ngụm canh rồi trở về phòng.

Tới chiều, Mục Ca đói bụng không chịu nổi, xuống bếp xin bát mì, ra vườn hoa vừa ngồi viết văn vừa ăn.

Trước mắt Mục Ca chỉ có thể nghĩ đến việc tận dụng nghề nghiệp của mình, trước kia cậu là biên kịch, hiện giờ ở Giang Đông, ngành điện ảnh mới được khởi sáng, cậu tính chỉnh sửa một số kịch bản cũ có danh tiếng của mình để gửi đi, cậu tự tin rằng ở thời đại nền điện ảnh của chưa thịnh phát này, kịch bản của cậu nhất định sẽ gây chú ý.

Mục Ca viết quá nhập tâm, không nghĩ rằng chính lúc này phiền toái tìm tới cậu.

8

"Ai u, còn tưởng là ai không có mắt, chiếm chỗ ngồi bình thường chị thích nhất chứ."

Giọng nữ gian giảo truyền đến tai, Mục Ca ngẩng đầu, thấy Tả Tả đỡ bà Hai đang đứng trước mặt, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy có điểm giống hình ảnh cung nữ đỡ Quý Phi trong mấy phim cung đấu.

Mục Ca tự nhận là một đại nam nhân nên không muốn tính toán tranh cãi với hai nữ nhân, dù sao cậu cũng ăn xong rồi, nhanh chóng thu thập đồ đạc chuẩn bị bỏ đi.

"Em gái ạ, em không được nói bậy, ai mà không biết Mục thiếu gia này trước mặt mọi người thì gần gũi với lão gia, rồi lại đại chiến kịch liệt trên giường với lão gia một ngày một đêm. Hôm nào ấy á, lão gia thu nạp cậu ta vào hậu thất, đều thành chị em gái với nhau cả thôi."

Mục Ca nghe mấy lời này xong mặt đỏ tai hồng. Cậu vốn da mặt mỏng, thường tiếp xúc với chính nhân quân tử là chính, nào phải nghe những lời càn rỡ chọc ngoáy như vậy.

Bà Hai cũng thấy dáng vẻ này của Mục Ca, càng hứng thú trêu cợt, "Ai u, rốt cuộc là tiểu thiếu gia một nhà có tiền, sao mới nói hai câu mặt đã hồng như thế? Thế này sau hầu hạ lão gia sao được?" Bà Hai nói, bước hai bước đến trước mặt Mục Ca, ghé vào tai cậu nhỏ giọng, "Muốn đến phòng chị không, chị dạy cậu mấy chiêu lấy lòng đàn ông?"

Mục Ca giận đến đôi mắt cũng mơ hồ phiếm hồng, cậu không muốn chấp nhặt với người phụ nữ này, muốn vòng đi chạy lấy người, lại không nghĩ bà Hai theo hướng cậu tiến lên mà ngã về sau, hô lớn một tiếng.

Tả Tả thấy cảnh này, càng tỏ ra khoa trương, cô đột nhiên ngã xuống cạnh bà Hai, tiếp đó mấy tiếng la khóc thê lương truyền ra, như thể Mục Ca hại chết cha mẹ cô, miệng cô gào to, "Mục Ca, anh còn chưa được cưới qua cửa, sao đã dám dĩ hạ phạm thượng*?"

*Bắt nạt người dưới, xúc phạm người trên

Mục Ca đau đầu không chịu được, thứ kịch bản hạ lưu này cậu đã xem không ít, chính cậu cũng lười không muốn viết, không nghĩ rằng có ngày nó sẽ xảy ra với chính mình. Tiếc là xung quanh không có người làm chứng, giờ gặp phải hai kẻ vô lại này, dù là Mục Ca cũng không biết nên thế nào cho phải.

Người hầu vì tiếng kêu của Tả Tả kéo tới không ít, Mục Ca chỉ cảm thấy thấy mỗi ánh mắt dán trên người mình đều khó chịu, như bị hàng ngàn cây đinh kim trên cơ thể. Cậu nhíu nhíu mày, tận lực làm lơ những ánh mắt khác thường xung quanh, nói với hai nữ nhân còn ngã trên mặt đất, "Được rồi, đừng giả vờ nữa! Tôi không có hứng thú với gia môn La gia của các người." Cậu nói xong quay về phía Tả Tả, "Tả Tả, chuyện của tôi với La đương gia thế nào, tôi tin cô là người hiểu rõ nhất. Tôi nghĩ cô không muốn người khác biết cô từng ghét bỏ La đương gia là một 'lão già' đúng không?"

Tả Tả lập tức kêu to luống cuống, "Anh ngậm máu phun người, tôi không nói thế!"

"Tôi ngậm máu phun người hay không chính cô rõ nhất. Tôi chỉ muốn cho qua việc này thôi, nhưng nếu cô tiếp tục dây dưa không bỏ, đối với cô cũng chẳng tốt đẹp gì đâu."

Tả Tả nghe xong lời này sắc mặt trầm xuống, chẳng còn khí thế kêu gào.

Ban đầu Mục Ca nghĩ là cậu đã tỏ thái độ như vậy, hai nữ nhân kia sẽ không làm phiền cậu nữa, nhưng cậu quên mất đạo lý người hiểu chuyện là người có tội. Rốt cuộc, ngoại trừ ba người vợ quá cố, sau nhiều năm như vậy Mục Ca là người duy nhất được ngủ lại trong phòng La Cần Canh. Mà mấy bà vợ bé La Cần Canh nuôi ở hậu trạch, đừng nói là ngủ, chỉ sợ là mép giường của La Cần Canh còn không được chạm vào.

Vì thế chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, Mục Ca đã trở thành cái gai trong mắt của nhóm phụ nữ hậu trách La gia, trong đó bà Hai và 'em gái tốt' Tả Tả của cậu phản ứng dữ dội nhất.

Nguyên tắc của Mục Ca là tránh được là tránh hết mức, tận lực ở trong phòng không ra ngoài, ngày ba bữa cơm cũng do người hầu đưa vào.

Nhưng không được mấy hôm, trong nhà truyền ra lời đồn Mục Ca ỷ thế ức hiếp người khác, nói cậu cậy La Cần Canh sủng ái nên không để bà Hai đang giữ ví trí tối cao trong hậu trạch vào mắt, không những động thủ đánh người ở vườn hoa, hai ngày sau đó còn không tới vấn an xin lỗi, đóng cửa bãi giá, hưởng thụ chuỗi ngày cơm bưng nước rót tới tận miệng.

Mục Ca cảm thấy thật oan uổng, nhưng cũng khó mở miệng thanh minh.

Không đến mấy ngày, những lời này đã truyền đến tai La Cần Canh, nam nhân nghe xong chỉ cười cười, hướng về phía thủ hạ tin cậy nhất của mình, La Trung, hỏi, "Trong nhà truyền như thế thật?"

La Trung gật đầu, "Lão gia ngài không tính lên tiếng nói đỡ Mục thiếu gia sao?"

La Cần Canh lắc đầu, "Ta cũng định thế, nhưng ta lấy thân phân gì? Bây giờ cậu ấy chỉ là khách nhân của ta mà thôi."

La Trung cảm thấy khó tin. Ông theo La Cần Canh từ nhỏ, La Cần Canh đi học, ông ở bên học cùng; La Cần Canh tập võ, ông ở bên luyện cùng. Đến lúc La Cần Canh có tiểu thiếu gia, ông nghĩ mọi biện pháp đưa đứa nhỏ thân thích, lấy tên La Thành, cho đại thiếu gia của La gia La Phù Sinh làm tùy tùng. La Cần Canh thích gì ông đều hiểu rõ như lòng bàn tay, bởi vậy ông mới dám tỏ ra nghi ngờ mà nói, "Chỉ đơn giản là khách nhân?"

"Ta cũng không muốn chỉ đơn giản như thế, nhưng người ta không muốn."

Điều này thì đúng là La Trung không ngờ được "Trời đất, này không giống lời ngài sẽ nói, nào có nam nhân hay nữ nhân nào ngài không thể có được? Huống chi đây là đã ngủ với nhau?"

La Cần Canh liếc La Trung một cái, không đồng tình, "Cậu ấy nói mình không tình nguyện, ta còn cưỡng bách nữa thì quá bằng cầm thú?"

La Trung không hiểu lắm, "Đã vậy thì ngài thả người ta đi, an bài cậu ấy ở đây, ở trước mặt nhưng bắt không tới, ngài không thấy khó chịu sao?"

La Cần Canh cười đến là ý vị thâm trường, "Ta đang đợi."

"Đợi?"

"Đợi cái ngày mà cậu ta không cứng đầu nổi nữa, phải tới tìm ta."

9

Mục Ca nhận thấy có lẽ mình trông quá dễ tính.

Nghĩ thì cũng đúng, làm con nuôi Tả gia, Mục Ca dù sao cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, dù gì thì người ta cũng không phải bố mẹ đẻ của mình, Tả gia có thể cho cậu ăn mặc đi học, nhưng những khía cạnh khác lớn hơn, tỷ như tình cảm và các nhu cầu tinh thần khác thì thế nào cũng không bù đắp được.

Mục Ca trên danh nghĩa cũng là thiếu gia của Tả gia, nhưng nói đúng hơn thì chỉ là bảo tiêu hoặc tùy tùng của Tả Tả.

Mục Ca từ bé đã nghe lời hiểu chuyện, không đòi hỏi nhiều, vĩnh viễn không tranh không đoạt. Cậu trắng nõn xinh đẹp, người lại gầy đến da bọc xương, tự nhiên khiến người khác cảm thấy muốn nắn bóp cậu sao cũng được.

Nhưng Mục Ca chỉ là sau nhiều lần cầu mà không được nên học được tính ẩn nhẫn, qua những lần bị bỏ mặc mà học cách tự điều tiết, điều này không có nghĩa là Mục Ca là cục bột ai thích làm gì thì làm. Đặc biệt là ở những việc chạm tới giới hạn của cậu.

Ngày nọ, Mục Ca đang ngồi trong phòng viết kịch bản như mọi ngày, người hầu đúng giờ đưa cơm trưa tới.

Việc nằm ngoài ý muốn đó là hôm nay chú Vĩnh Tường – người vẫn hay chăm sóc Mục Ca – không tới, mà là một hầu gái trẻ tuổi. Nhìn có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Mục Ca cũng không nghi ngờ, mở cửa cho hầu gái vào, thuận tiện phân phó, "Cô để đồ lên bàn trà là được."

Nhưng hầu gái kia dường như không nghe thấy, lập tức hướng tới án thư của Mục Ca. Chờ đến lúc Mục Ca nhận ra sự khác thường định tiến lên cản lại thì đã muộn, toàn bộ nước canh nóng bỏng đã đổ lênh láng trên bàn sách của Mục Ca, mà trên bàn sách là kịch bản Mục Ca đã viết được một nửa.

Mục Ca lập tức xông lên phía trước, nhanh tay cầm bản thảo kia lên. Mặc cho Mục Ca viết bút mực trên giấy dai, đống bản thảo dính nước canh đều bết hết vào nhau, thảm không nỡ nhìn.

Hầu gái hét to, giả bộ không cẩn thận, nhưng hoàn toàn không có ý giúp Mục Ca một tay.

Mục Ca sao không nhìn ra hầu gái này cố ý, bấy giờ cậu mới nhớ ra đây là nha hoàn hồi môn hay đi theo bà Hai.

"Ai nha Mục thiếu gia, thật ngại quá, tôi không cố ý......"

"Cô đi với tôi!" Mục Ca hét lớn, hoàn toàn không muốn nghe đối phương giải thích, trực tiếp tóm lấy cánh tay cô gái, lôi thẳng ra ngoài cửa, tiến nhanh về phía nhà ăn dưới lầu.

"Mục thiếu gia, anh muốn đi đâu! Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Mục Ca mặc kệ, tay giữ chặt hầu gái không có dấu hiệu buông lỏng, "Đi đâu, không phải cô biết rõ rồi sao?"

Tầm giờ này là giờ cơm trưa, rất đông người tập trung dưới nhà ăn, hầu gái biết tình huống không tốt, đang muốn đưa mắt ra hiệu cầu cứu chủ tử của mình, ai ngờ Mục Ca lập tức đi về phía bà Hai, không thèm nghĩ ngợi mà bưng bát canh còn nóng nguyên trên bàn đổ thẳng lên người bà Hai.

"A!!" Bà Hai hét chói tai, sự việc xảy ra quá nhanh, trong nhất thời toàn bộ ánh mắt của mọi người trong nhà ăn đều đổ dồn lên hai nhân vật chính, khó có thể tin được rằng Mục Ca luôn ôn tồn lễ độ có thể có hành động dữ dội như vậy.

Nữ nhân bị hất canh vào người đứng bật dậy, nói bằng một giọng cao vút, "Ai u lão gia, em hủy dung mất em hủy dung mất!"

Mục Ca hoàn toàn không dao động, lạnh lùng nói hai chữ, "Im miệng!" Sau đó cậu liếc về phía La Cần Canh đang ngồi ở chủ tọa, thấy đối phương chẳng có ý muốn nhúng tay vào, mới tiếp tục nói, "Những điều hèn hạ các người làm trước đây, vì không đi quá giới hạn của tôi nên tôi mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng kịch bản các người vừa hủy hoại đều là tâm huyết của tôi, các người không được động vào. Tôi cảnh cáo chị, nếu còn có lần sau, bát canh nóng kia sẽ không chỉ đổ lên người chị đâu, tôi sẽ cho chị hiểu thật sự bị 'hủy dung' là thế nào!"

Mục Ca cố tình nghiến vào hai chữ 'hủy dung', bên cạnh đó trừng mắt với Tả Tả đang ngồi một bên hoảng sợ, rồi mới xoay người bỏ đi.

"Kịch bản gì?" Lúc này nam nhân ngồi sau mới mở miệng dò hỏi.

Mục Ca ngoái lại, ném cho La Cần Canh cái nhìn sắc lạnh, "Sao ngài không tự đi mà hỏi bà Hai của ngài?" Nói xong cậu quay đầu bước ra ngoài, phảng phất một giây cũng không muốn dừng lại lãng phí tại đây.

Tới khi trở về phòng đóng cửa lại Mục Ca mới có thể cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang của mình, cậu thẳng tay ném đống bản thảo không thể dùng nữa vào thùng rác, thoát lực ngồi bệt xuống đất, vòng tay ôm chặt lấy mình, như thể làm vậy cậu sẽ truyền được cho chính mình chút sức mạnh.

10

Có một số việc, mới đầu tưởng là đã cùng đường tuyệt lộ, song có lẽ vì đi vào con đường quá nhiều ngã ba ngã bảy làm người mờ mắt, khiến cho ta tạm thời không phát hiện liễu ám hoa minh* phía trước.

*Liễu ám hoa minh: Mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Khi đạo diễn Phùng lừng danh của Giang Đông tìm đến Mục Ca, cậu kinh hãi thật sự.

"Kịch bản của Mục tiên sinh thật xuất sắc, cách xây dựng này Phùng mỗ đã nhiều năm trong nghề cũng chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy, thật là được mở rộng tầm mắt. Chỉ tiếc là kịch bản này chưa hoàn chỉnh. Phùng mỗ cũng hơi nóng vội, muốn hỏi Mục tiên sinh xem có ý định hoàn thiện tác phẩm này không?"

Tại phòng khách của La công quán, đạo diễn Phùng lấy ra một tá bản thảo dúm dó từ trong túi tài liệu của mình, đưa tới trước mặt Mục Ca.

Mục Ca sửng sốt, đây chẳng phải đống bản thảo dính nước canh cậu vứt đi mấy hôm trước sao?

"Không biết đạo diễn Phùng lấy được chỗ bản thảo này từ đâu?"

"À, là La Trung tiên sinh nhờ người mang tới cho tôi. Ban đâu vì chỗ bản thảo này đều nhàu nhĩ hết cả, tôi cũng chỉ định lướt qua đọc sơ sơ thôi, dù sao cũng là La Trung tiên sinh nhờ cậy. Nhưng đọc vài tờ tôi lại phát hiện kịch bản thật sự xuất sắc, nếu Mục tiên sinh đồng ý cho tôi bản quyền của kịch bản này, tôi tin rằng mình có thể dựng thành bộ phim hoàn mỹ đỉnh cao, sẽ nổi tiếng khắp Giang Đông!"

Thực lực của vị đạo diễn này Mục Ca đương nhiên không thể nghi ngờ, hồi cậu mới quyết định sẽ sống bằng tiền tự dành dụm được, một lúc nào đó làm quen với tất cả đạo diễn lớn bé tại Giang Đông, đối tượng đầu tiên cậu muốn được hợp tác chính là vị đạo diễn họ Phùng này.

Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, trò chuyện với nhau rôm rả, chỉ một chốc đã xác định được ý tưởng hợp tác.

Đến lúc tiễn đạo diễn Phùng ra về, Mục Ca mới nhớ ra, chuyện này cần gặp La Trung nói cảm tạ.

Từ trước tới nay Mục Ca không phải người thích dây dưa, cho nên vừa xong việc bèn tới thẳng phòng của La Trung.

La Trung thấy Mục Ca đứng ở cửa thì không biết nên làm thế nào, vị này là người có khả năng cao sẽ được chọn làm La phu nhân trong tương lai, La Trung không có gan để cậu vào phòng, liền một bước đi ra ngoài hành lang tấp nập người qua lại, hỏi Mục Ca, "Ngài có chuyện gì sao?"

Ngữ khí cung kính làm người hầu tới lui xung quanh trố mắt, dù sao La Trung cũng là phụ tá đắc lực của La Cần Canh, dưới một người trên vạn người.

"Chuyện này, tôi muốn cảm ơn ngài, về chuyện kịch bản." Mục Ca nói.

"Ai," La Trung thản nhiên xua tay, "Mục thiếu gia, tôi là người của ai chắc không phải nói nhiều nữa, đồ Mục thiếu gia vứt đi, một hạ nhân như tôi không có quyền xen vào việc của người khác. Tôi tuân lệnh ai, Mục thiếu gia thông minh sáng suốt như vậy, nhất định đã hiểu được. Tiếng cảm ơn này của Mục thiếu gia, La Trung tôi hổ thẹn không dám nhận."

Mục Ca nghe xong, mặt vô thức đỏ bừng, liếc mắt về phòng ngủ của ai đó cách đấy không xa, vẫn không nhịn được nói cảm tạ với La Trung, rồi mới rời đi.

Tối nay Mục Ca nằm trên giường trằn trọc, mãi không vào giấc được.

Lời La Trung nói như ma chú quẩn quanh tai cậu. Mục Ca biết, nếu đêm nay không giáp mặt La Cần Canh để nói gì đó, cậu nhất định sẽ không thể ngủ ngon.

Mục Ca cắn răng, ôm tâm thái chết sớm siêu sinh sớm, bật dậy khỏi giường, xỏ chân vào dép lê, đi tới phòng La Cần Canh.

Trên đường đi Mục Ca đã chuẩn bị kỹ tâm lý, thẳng đến lúc gõ cửa cậu vẫn còn tính toán trong lòng: Chỉ gõ hai phát, nếu không ai mở cửa cậu sẽ về luôn.

Nhưng hiển nhiên trời cao không cho Mục Ca cơ hội lùi bước.

La Cần Canh thấy Mục Ca đứng ngoài cửa, cũng sửng sốt, "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi.... muốn cảm ơn ngài, về chuyện kịch bản." Mục Ca cúi đầu, hai mắt dán chặt vào đôi dép lê dưới chân, nhưng đôi tai lộ bên ngoài đã đỏ ửng, thấy mà yêu.

La Cần Canh không nhịn được cười khẽ, mang theo chút đùa bỡn hỏi lại, "Cậu có biết, buổi tối, mặc đồ ngủ gõ cửa phòng một người đàn ông có nghĩa là gì không?"

La Cần Canh nói như vậy vốn chỉ để trêu Mục Ca, ngài biết Mục Ca nhát gan, sẽ quanh co rối loạn. Nhưng giờ đây La Cần Canh lại tính sai rồi, bởi vì Mục Ca đang ngoan ngoãn đứng trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ ngài, đôi môi mềm mại dán lên.

Mỹ nhân chủ động hiến hôn, La Cần Canh sao có không tiếp nhận, ngài không phải là Liễu Hạ Huệ.

Vì thế, La Cần Canh ôm eo Mục Ca, kéo cậu vào trong phòng, xoay người một cái, dùng chân đá cửa đóng lại, trực tiếp ôm người đẩy lên giường.

Môi lưỡi của La Cần Canh cạy miệng Mục Ca ra, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập, không hề bá đạo mà ôn nhu thấm ướt cánh môi của cậu, rồi tiến tới phía trước câu lấy lưỡi của Mục Ca, dẫn dụ nó vào trong miệng mình. Giống như lần trước, Mục Ca hôn có chút ngắc ngứ, nhưng cũng tựa hồ muốn tranh đua cao thấp với ngài. Đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, kề sát, quấn quanh, tràn đầy nhu tình mật ý.

La Cần Canh buông môi Mục Ca ra, hai tay chống hai bên đầu cậu, nhỏm dậy, nhìn Mục Ca một lượt từ trên xuống dưới, cậu hai má phiếm hồng, ánh mắt liễm diễm đang nằm trên giường mình, "Cậu cần nghĩ kỹ, ta không ép cậu, nhưng khi đã bắt đầu, ta tuyệt đối không dừng lại."

Để trả lời La Cần Canh, Mục Ca xoay người một cái đè đối phương xuống dưới. Mục Ca tách hai đùi ngồi quỳ trên hông La Cần Canh, hai tay dán lên ngực người kia, cũng lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống La Cần Canh, "Thứ nhất, tôi sẽ không lặp lại điều làm mình hối hận; thứ hai, những nữ nhân đó chẳng phải muốn ngăn tôi tiếp cận ngài sao? Tôi càng không cho bọn họ được toại nguyện."

La Cần Canh bật cười, không thể tưởng tượng được Mục Ca từ trước đến nay ôn nhu ẩn nhẫn cũng có khía cạnh trẻ con như vậy. Ngài không kiềm chế nữa, đưa tay vòng sau gáy Mục Ca, kéo cậu đến trước mặt, vươn người về phía trước, tiếp tục nụ hôn còn chưa cảm thấy đủ kia.

11

Đã nửa đêm nhưng phòng ngủ của đại đương gia La gia đèn đuốc vẫn sáng trưng, nếu lắng tai thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy một chút động tĩnh làm người mặt đỏ tai hồng.

Nửa người Mục Ca để trần, hai tay gắt gao chống lên bả vai La Cần Canh, cả người quỳ phía trên người kia. Áo ngủ của cậu bị cởi một nửa, bị buông thõng như một mảnh vải treo ở khuỷu tay, vừa vặn che khuất eo mông, nhưng với từng chuyển động lên xuống lại loáng thoáng làm lộ ra tiểu huyệt đang nỗ lực nuốt xuống dương vật cực đại.

Mặt cùng cổ bị lỏa lồ của Mục Ca đều đã đỏ rực, cậu nhắm mắt, không ngừng đong đưa eo, răng cắn chặt môi dưới, cho dù vậy những tiếng rên rỉ ngọt ngào vẫn liên tục thoát ra ngoài.

Bởi vì trọng lực nên mỗi lần Mục Ca ngồi xuống đều có cảm giác bị quy đầu cực đại kia chọc thủng tràng đạo, rồi lại mang theo khoái cảm râm ran, giống có hàng vạn con kiến đang bò khắp thân thể cậu, mỗi một tế bào dù là bé nhất đều đang giãy giụa trong khoái cảm không thể chối từ.

Lúc này La Cần Canh giữ chặt lấy eo Mục Ca, kéo cậu xuống khiến cho khoảng cách giữa hai người vốn không quá lớn gần như biến mất, da thịt kề cận tương dán, không có quần áo ngăn trở làm làn da càng dán sát đến không có kẽ hở. Không thể nghi ngờ, cảm nhận được hơi ấm từ thân thể người khác truyền lại làm Mục Ca càng thêm mẫn cảm.

Môi của La Cần Canh vừa vặn chạm vào trước ngực Mục Ca, trái cây đỏ tươi kia vừa tầm La Cần Canh chỉ cần giơ tay lên là có thể với tới. Làm gì có chuyện thịt mỡ đến miệng còn không ăn, La Cần Canh lập tức há mồm ngậm lấy tiểu hồng viên, đầu lưỡi khảy qua lại. Mục Ca sao có thể chịu được kích thích như vậy, cậu ôm lấy đầu của người tình, như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, lại không biết tư thế như vậy làm La Cần Canh càng không thể rời khỏi ngực cậu.

Mục Ca chỉ thấy chân tay mình đều nhũn ra, trong khi lão nhị thì ngược lại, cứng phát đau. Tuy nhiên giờ Mục Ca mềm eo rồi, còn đâu sức lực để tự mình động?

La Cần Canh ngậm mút đầu vú của cậu không ngừng, một tay dọc theo dương vật chính mình, sờ đến tiểu huyệt mới ngậm được nửa cán. Ngón tay của La Cần Canh căng tiểu huyệt mềm mại kia ra, một tay khác nắm lấy cánh mông Mục Ca, Mục Ca vừa kịp kêu to thì đã bị ấn thẳng xuống, làm mông cậu trực tiếp kề trên túi trứng của ngài.

Mục Ca vừa đau vừa sảng, nước mắt sinh lý chảy ướt má, đôi mắt thỏ con hung hăng trừng La Cần Canh một cái. Ngài hôn hôn xương quai xanh trấn an cậu, đỡ eo và cổ cậu, đặt người xuống giường.

"Bảo bối, em chậm quá, thôi để ta."

Mục Ca còn chưa kịp phản ứng, dương vật đang chôn trong cơ thể cậu đột nhiên lại chuyển động, khi kéo ra thì chỉ còn đỉnh đầu ở trong, lúc đẩy vào thì đi tới tận cùng, Mục Ca phảng phất có cảm giác mình bị làm đến hồn bay khỏi xác, nhưng tuyến tiền liệt cọ sát chút một chút một làm Mục Ca sảng đến tê dại, hai tay ghì lấy lưng La Cần Canh, vô ý thức phát ra những tiếng lãng kêu.

Lần đầu tiên Mục Ca bị cắm đến bắn ra, La Cần Canh trong cậu hẵng còn cứng đờ như bàn ủi. Đến lúc Mục Ca bị ép bắn hết không còn một giọt nào, La Cần Canh vẫn đong đưa eo tựa như động cơ mãi vẫn không mệt mỏi. Mục Ca khóc lóc trải qua hết lần này đến lần khác cao trào, trong đầu chẳng chứa mấy lời chửi bới đều lôi hết ra mắng La Cần Canh, song cũng chẳng thoát đi đâu được. Rốt cuộc đêm nay còn rất dài.

12

Việc Mục Ca bị bắt uống thuốc bổ đều là ý của La Cần Canh.

Đống thuốc đông y đắng ngắt đó ban đầu Mục Ca còn nhẫn nhịn uống mấy ngụm, sau thì nhất quyết không hợp tác. Để Mục Ca uống hết mấy chén thuốc, La Cần Canh vừa đấm vừa xoa, hung cũng đã hung, dỗ cũng đã dỗ, đều không thấy hiệu quả, đành phải ra đòn sát thủ.

"Em tuổi còn trẻ mà người đã yếu như vậy, động vài cái là tiết, sau này lớn tuổi rồi thì phải làm thế nào?"

"???"

Chuyện này liên quan đến mặt mũi một người đàn ông, Mục Ca cũng không thể không để bụng, đành phải căng da đầu, ngày ngày uống thuốc bổ như uống nước đun sôi để nguội.

La Cần Canh sau khi sự thành tâm tình rất tốt, La Trung thấy vậy lòng cũng vui lây, hỏi, "Lão gia, vậy là đã ôm được mỹ nhân về nhà?"

La Cần Canh nghe xong lời này, lại nhịn không được mặt ủ mày ê, "Chưa được."

"Không phải ngủ với nhau rồi sao? Động tĩnh đêm hôm đó tôi ở cách vách cũng nghe thấy."

La Cần Canh lườm La Trung một cái, rồi mới nói tiếp, "Ngủ thì ngủ rồi, nhưng Mục Ca chưa đồng ý gả cho ta."

"Vì sao?" La Trung nhất thời không xử lý được thông tin.

"Em ấy nói ta là tra nam, ngươi biết thế nghĩa là gì không?" La Cần Canh hỏi ngược lại.

Chủ tớ hai người đều mê mang nhìn nhau, chẳng thể hiểu nổi 'tra nam' tóm lại tức là gì.

Sau đó không lâu, rốt cuộc Mục Ca cũng viết xong kịch bản, đạo diễn Phùng nhận được bản hoàn chỉnh thì vô cùng vui mừng, tràn đầy niềm tin sẽ quay một bộ phim lừng lẫy khắp Giang Đông. Bên cạnh đạo diễn Phùng nhận được kịch bản còn có La Cần Canh, La Cần Canh lật qua thấy mấy từ ngữ độc đáo Mục Ca sáng tạo ra, trong đó có cả từ 'Tra nam'.

"Em ấy chê ta đào hoa, không đủ chung thủy?" La đại đương gia đọc kịch bản, không nhịn được hỏi La Trung.

"Vậy ngài giải tán hết đám yêu diễm ở hậu trạch đi là được? Cũng phí công nuôi họ bao nhiêu năm."

La Cần Canh lắc đầu, "Ngươi không hiểu, đấy là sự trao đổi. Hơn nữa nếu không vì đám yêu diễm kia, ngươi nghĩ với cá tính của Mục Ca liệu có chủ động được như vậy không?"

La Trung gật gù, cũng cảm thấy có lý.

"Nhưng đấy là quá khứ rồi, hiện tại cũng đã đến lúc cần giải quyết mọi chuyện."

Song La Cần Canh vừa mới đưa quyết định "giải tán hậu cung 3000 giai lệ" thì Mục Ca đã xảy ra chuyện.

Trong hậu trạch, chuyện của Mục Ca với La đại đương gia đã được bàn tán ồn ào, đừng nói tới bà Hai, những người phụ nữ khác tại La gia mà La Cần Canh chỉ gặp mặt lúc ăn cơm đều bắt đầu thù hằn với cậu, coi cậu như dịch bệnh cần diệt trừ tránh xa.

Mục Ca mỗi lần đều cảm thấy lưng như có kim chích, nhưng lại vô vọng không giải thích được, đành phải âm thầm ghim La Cần Canh. Chỉ là Mục Ca không ngờ được, cừu hận tích lũy lâu ngày rồi cũng phải đến lúc bùng nổ.

Hôm đó Mục Ca hẹn gặp đạo diễn Phùng để thảo luận thêm về việc hợp tác. Này cũng coi như đi làm, Mục Ca cố tình ăn bận nghiêm cẩn hơn thường lệ. Bình thường cậu thích sự thoải mái, giống La Cần Canh ở nhà thích mặc đồ dễ cử động, hiếm được như hôm nay lấy bộ tây trang tứ kiện* ra mặc.

*Bộ tây trang gồm 4 'phần': Sơ mi, áo vest và bộ suit.

Mục Ca ở nơi này trẻ hơn cậu bốn tuổi, dáng vẻ tinh xảo hơn, mặc tây trang được là phẳng phiu vào trông càng thêm đĩnh bạt, càng thêm phấn chấn trẻ trung, nhìn thế nào cũng giống tiểu công tử nhà phú quý được nuông chiều từ bé.

Ăn mặc như vậy vào mắt người ngoài thì là cảnh đẹp ý vui, nhưng với đám nữ nhân tại hậu trạch thì chỉ thấy xấu xí ghen ghét.

Mục Ca còn chưa kịp ra cửa đã bị Bà Hai dẫn theo đám nữ nhân cản lại.

"Đứng lại, cậu sửa soạn như vậy ra ngoài là muốn đi gặp gã đàn ông nào?"

Mục Ca nhíu mày, lười chấp nhặt với loại người thiển cận này, chỉ giải thích, "Tôi có hẹn với đạo diễn Phùng để nói chuyện công việc."

Không nghĩ bà Hai nghe xong cười một tiếng gai người, "Ái chà, các chị em nghe thấy chưa, bò lên giường lão gia chúng ta còn chưa đủ, giờ đã vội đi lấy lòng đạo diễn nổi tiếng nhà người ta rồi!"

Mục Ca nghe vậy mà không tức giận thì quá bằng thánh mẫu, đáng tiếc Mục Ca không phải nữ thứ bạch liên hoa mà cậu vẫn viết. Cậu trầm mặt, lạnh giọng nói với bà Hai, "Chị có cần nói chuyện khó nghe vậy không? Tôi với đạo diễn Phùng quang minh chính đại, không bẩn thỉu như đám các người tưởng!"

"Ta bẩn thỉu?" Bà Hai nghe vậy thì hai mắt trợn lên, đôi mắt trừng lớn thiếu điều giống cá chép tròng mắt nhô hẳn ra, vọt tới trước mặt Mục Ca, "Cậu còn chưa được cưới qua cửa đâu, đã dám dĩ hạ phạm thượng như vậy? Hôm nay làm chị, ta phải dạy dỗ cậu về quy củ của hậu trạch này!"

Bà Hai vừa dứt lời liền giơ tay cho Mục Ca một cái tát. Nhưng cậu cũng đâu có ngốc đứng đấy cho đánh, bèn lùi về sau nửa bước, lại bị móng tay quá dài của đối phương cào vào mặt, để lại vài vết xước mờ.

Bà Hai cũng không vớt vát được gì, tay bà dùng lực quá nhiều, thành ra không đánh được người ta đã đành, còn lảo đảo suýt ngã vào bãi bùn phía trước, may mà Tả Tả phía sau chạy lên đỡ kịp.

"Hỗn láo!" Bà Hai tức giận chỉ vào mặt Mục Ca mắng to.

Tả Tả đứng bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, "Anh hay rồi Mục Ca, chị dạy dỗ anh mà anh cũng dám trốn?"

"Chị?" Mục Ca cười lạnh, "Tôi còn chưa vào gia môn họ La của mấy người, chị gì? Tôi hiện tại vẫn là khách của La gia, đây là cách cách người đãi khách?"

"Khách?" Bà Hai ác ý lặp lại lời nói của Mục Ca, ngữ khí cay độc trả lời, "Cái loại khách mà bò lên giường gia chủ, dám làm mấy việc xấu xa câu dẫn nam nhân của người khác, mà còn dám cãi lý?"

Mục Ca giận đến mặt đỏ tai hồng, nhưng lời đồn này thực ra không hẳn là vô căn cứ, đúng là Mục Ca và La Cần Canh có phát sinh quan hệ, mà không chỉ một lần, thành ra xác thật đuối lý.

"Sao nào, không lời gì để nói? Người tới! Đem thứ lẳng lơ không biết xấu hổ này đến từ đường quỳ cho ta!"

Dứt lời, mấy gã gia đinh xông lên bắt lấy cánh tay Mục Ca, lôi cậu về phía từ đường. Mục Ca ra sức giãy giụa, nhưng dù sao cậu chỉ là một người đọc sách, theo cách nói cũ thì là thư sinh, nào phải đối thủ của đám người vạm vỡ này? Đã không thoát ra được mà còn ăn một đấm vào bụng vì giãy quá kịch liệt, đau đến mức Mục Ca thiếu chút nữa nôn hết ra dịch vị chua lè.

13

Đến lúc La Cần Canh nhận được tin chạy về, đã là nửa đêm.

La đại đương gia mang theo khí thế một người bước ra từ giới hắc đạo, cùng một đám huynh đệ ập vào nhà, không nói hai lời liền chạy về phía từ đường hậu viện.

Mục Ca bị nhốt trong từ đường từ sát giờ cơm chiều, đến giờ đã quỳ hơn ba tiếng.

La Cần Canh sốt ruột lập tức một chân đá văng cửa, liệt tổ liệt tông La gia cùng không rảnh để tâm.

Mục Ca quỳ gối ở trong phòng chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng tang, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại. Cậu thử cong môi nở nụ cười với La Cần Canh nhưng lại không làm nổi, cả người cậu đã đông cứng.

La Cần Canh nhìn thấy mà đau lòng, vội cởi áo khoác choàng lên người Mục Ca, mặc kệ bản thân cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên dưới.

Một tay La Cần Canh vòng dưới gối Mục Ca, một tay nâng mông cậu, ôm cậu vào ngực giống như ôm một đứa trẻ. Mục Ca bị rét đến mức cả người lạnh ngắt, La Cần Canh cảm tưởng mình đang ôm một khối băng lớn trong lòng, ""Mục Ca, lạnh quá thì ôm chặt ta."

Mục Ca gật đầu, ôm cổ La cần Canh rồi ngất xỉu.

Mục Ca được ôm về phòng chỉ có thể dùng từ thê thảm để miêu tả, không chỉ sốt cao, trên mặt vẫn còn vết cào. Tới lúc thay quần áo còn thấy vết bầm trên bụng do bị đánh. La Cần Canh tức giận đôi mắt đỏ ngầu, La Trung nhìn mà tưởng như thấy được lão đại Giang Đông tàn nhẫn thu phục toàn bộ các bang phái Giang Đông năm nào.

Chỉ sau một đêm, hậu trạch La gia thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, La Cần Canh vừa trông Mục Ca vẫn chưa tỉnh, vừa soạn một loạt thư, nhanh chóng giải quyết hết đám nữ nhân trong hậu trạch không còn một người.

Đối với hàng loạt tiếng than khóc long trời lở đất ở hậu trạch, La Cần Canh coi như không nghe thấy, tiếp tục trông bên giường Mục Ca vẫn đang sốt cao, nửa bước không rời.

Trạng thái của Mục đúng là không ổn, sốt mãi không đỡ, thần chí mơ hồ, có lúc còn nói mê sảng. Đã thế dường như Mục Ca không thể rời khỏi người bên cạnh, bị bệnh vào thành ra giống như một đứa trẻ, túm tay La Cần Canh không chịu buông, mắt nhắm nhưng nước mắt chảy giàn giụa, khóc đến mức làm trái tim La Cần Canh cũng đau theo.

Nhưng quan trọng là Mục Ca cứ mê man, dỗ cũng không được. La Cần Canh chỉ còn cách ôm người ta vào lòng, những lúc Mục Ca giữ ngài làm ngài đừng rời bỏ cậu thì ôn nhu nói khẽ vào tai cậu "Ta sẽ ở bên em cả đời", hết lần này đến lần khác, không ngại vất vả.

Mục Ca thế này thật ra làm La Cần Canh nghĩ đến lần đầu tiên họ ngủ với nhau, cậu cũng mềm mại đáng yêu như thế, làm ngài yêu mến vô cùng.

Mọi việc La Cần Canh đều tự tay làm hết, đút thuốc, bón cơm, lau mặt lau mình cho Mục Ca, thậm chí việc đi WC La Cần Canh cũng tự mình đỡ cậu đi.

La Trung đứng bên cảm thấy được mở rộng tầm mắt, trêu đùa, "Ngài quả thực chăm Mục Ca như chăm con nhé!"

La Cần Canh không nghĩ vậy, còn lâu ngài mới quản việc ăn uống tiêu tiểu của thằng con La Phù Sinh.

Quá vài hôm nhiệt độ cơ thể Mục Ca mới hạ, cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo, rồi lại nghĩ đến mình như đứa trẻ con ăn vạ La Cần Canh nhiều ngày như vậy, ngượng muốn đào lỗ mà chui.

"Làm sao, giờ mới thấy xấu hổ?" La Cần Canh nói, trong tay bưng một bát cháo nóng, sẵn sàng đút cho Mục Ca giống như lúc cậu còn đang sốt.

Mục Ca tuy thẹn thùng, song có lẽ đã được hình thành phản xạ có điều kiện, thấy La Cần Canh giơ thìa trước mặt liền há miệng, cực kỳ ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.

"Giờ thì rõ nghe lời, sao lúc ép cho mình ốm không nghĩ đến hiện tại sẽ xấu hổ?" La Cần Canh thuận miệng hỏi.

Mục Ca cũng buột miệng đáp, "Tôi không nghĩ bản thân yếu như thế, sẽ ngã bệnh mãi không khỏi!?"

Chưa dứt câu Mục Ca đã nhận ra mình nói hớ, thế là lộ tẩy mất rồi. Cậu vội vàng che miệng, lại thấy La Cần Canh cũng không giận.

Mục Ca ướm hỏi, "Ngài không trách tôi?"

"Trách em cái gì?"

"Buộc ngài giải tán hậu cung 3000 giai lệ ấy."

"A", La Cần Canh cười giả lả, điểm điểm chóp mũi Mục Ca, "Phụ nữ trong hậu trạch ta cũng chẳng lạ gì. Nhưng em không yêu thương thân thể mình lại khiến ta rất bực."

Hóa ra ngày đó Mục Ca đúng là bị phạt quỳ, nhưng rốt cuộc cũng là tháng 11, sắp vào giai đoạn khắc nghiệt nhất của mùa đông, bà Hai cũng không muốn sự tình vỡ lở lớn quá, chỉ sai người nhốt cậu trong từ đường, giám sát cậu quỳ, chứ không hạ lệnh cởi áo của cậu.

Hết thảy đều là Mục Ca tính kế, cởi sạch áo khoác quỳ thẳng tắp ở từ đường cả tối, vốn là muốn La Cần Canh đau lòng, nhân tiện ép tên tra nam cứ lần chần không quyết đoán này, không ngờ tới sức khỏe mình quá kém, sau một tối như thế mà ngã bệnh luôn.

Chuyện này thực ra Mục Ca cũng không định lừa La Cần Canh, chỉ là tự dưng bị vạch trần, ít nhiều cảm thấy thật mất mặt, nhất là tâm cơ tính toán thế này chẳng thân sĩ chút nào.

La Cần Canh thở dài, đành phải ôm lấy người kia, "Ta biết em không cảm thấy an toàn, ta không trách em. Nhưng ta hi vọng em hiểu những người ở hậu trạch làm sao bằng em được, họ vốn chỉ là lễ vật người khác đưa đến nhằm lấy lòng ta mà thôi, ta chưa từng chạm vào họ nữa là để họ trong lòng. Cho bọn họ đi là việc không sớm thì muộn, em không đáng vì họ mà hành hạ bản thân. Như vậy thật không đáng."

La Cần Canh đau lòng hôn đôi mắt sưng đỏ của Mục Ca, "Ta cũng sẽ không giống cha mẹ em không muốn em, ta đáp ứng em rồi, sẽ ở cạnh em cả đời, La Cần Canh ta từ trước đến nay nói là sẽ giữ lời."

"Em cũng không cần ngại ngùng, ta nguyện ý thương em, cưng chiều em, em thiếu gì, muốn gì, bất kể loại tình cảm nào, ta cũng có thể cho em, coi như nuôi thêm đứa con trai, cũng không có vấn đề gì."

Nghe đến đây, Mục Ca nhịn không được "Phụt" cười, "Đây chính là ngài nói đó, La ba ba."

14

La Trung buồn bực, theo ông La gia đáng ra phải thêm một vị đại phu nhân, nhưng trên thực tế ông lại cảm thấy mình có thêm một vị đại thiếu gia.

Mà vị này so với vị La thiếu gia 'hàng thật' còn giống thân sinh của La lão gia hơn.

Đối với việc này, La Cần Canh chỉ cười lắc đầu, nói với La Trung, "Đấy là tình thú phu thê, đàn ông độc thân biết cái gì?"

La Trung không muốn nói nữa, cảm thấy mình bị đả kích nghiêm trọng.

"Nhưng cũng phải nói, đại phu nhân nhà ta đúng là lợi hại, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược lại có thể một mình dọn sạch hậu trạch đông như vậy!" La Trung nhịn không được cảm thán.

La Cần Canh hỏi lại La Trung, "Ngươi cảm thấy Mục Ca nhìn giống cái gì?"

La Trung do dự trả lời, "Giống thỏ con?"

"Quả thật rất giống." La Cần Canh nghe xong cười ha hả, nói tiếp, "Nhưng ai bảo thỏ con sẽ không giảo hoạt? Thỏ khôn đào ba hang. Ai bảo thỏ con không được giương vuốt? Con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người."

Người được lão đại Giang Đông La Cần Canh coi trọng, sao có thể chỉ đơn thuần như thỏ con đáng yêu mềm yếu được?

Cuối cùng của cuối cùng, Tả gia cũng đạt được mong muốn mượn tay La đại đương gia trả hết nợ. La gia gửi vài xe sính lễ đến đại trạch Tả giả, cùng đưa đến còn có con gái nhỏ nhà bọn họ, Tả Tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro