Chương 1 ( tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tạ Du cũng chẳng rõ tại sao mình lại có thể đọc rành rẽ không thiếu một chữ nào cái tin nhắn cũ rích nhìn đã biết là câu trích dẫn tràn lan trên mạng, lại còn chẳng hề phù hợp với chị hiếu của thanh thiếu niên thời nay ấy.

Đúng lúc xe buýt chạy vào đường hầm, che đi cái nắng đổ lửa đến cháy da bỏng thịt bên ngoài, bốn bề chợt tối sầm lại.

Tạ Du vốn mặc một cây đen, lúc này càng thêm ẩn mình trong bóng tối, cậu tựa người ra sau, duỗi đôi chân dài đang cố gắng co lại vì không gian chật hẹp, nở nụ cười hờ hững:" Vậy sao dì còn tìm, dì biết thừa thành tích của con thế nào mà, bảo con trả lời kiểu gì chứ, cảm ơn dì khích lệ, con sẽ cố gắng không giành hạng nhất từ dưới lên chắc? "

Mới nghỉ chưa đầy mấy phút, phía đồng chí chị đại Hứa Diễm Mai của phố Hắc Thủy lại om sòm:" Chỗ các người làm ăn phi pháp hả, lại còn kêu bán sỉ, giá đắt cắt cổ thế kia rõ ràng là lừa đảo chứ gì nữa. "

_"... Con nói gì cơ? " Bị người khác cắt ngang, Hứa Diễm Mai không nghe rõ Tạ Du đáp gì:" Ôi, ồn quá, còn một lũ đần độn đến đòi đập tiệm, hôm nào dì phải mua cái loa phóng thanh mới được, dì không tin không trị được đám nhãi này."

Ngón tay giữ điện thoại của Tạ Du khẽ siết chặt, lời muốn nói quẩn quanh bên miệng cuối cùng lại nuốt xuống:"Không có gì đâu ạ. "

_"Con đọc tin  nhắn rồi, bận ôn bài vở nên quên không trả lời dì. "

_"Rồi rồi , tuy thành tích mình kém một chút, nhưng đừng nản chí, chưa đến giây cuối cùng thì không được nhận thua, ai sợ ai chứ đúng không nào. "

Hứa Diễm Mai nói một thôi một hồi giọng lại cao vống lên, cô bịt ống nghe rồi quát vài người khách vẫn nằng nặc nói mình lừa đảo "... Làm cái gì, làm cái gì vậy đấy hả? Quân lừa đảo là lũ khốn các người thì có, mua hay không đây, không mua thì đừng ở đây nữa. "

Đầu xe buýt chạy ra khỏi đường hầm, những dải nắng rực rỡ lại thi nhau chiếu rọi vào, hắt đến tận đuôi xe. Tạ Du khẽ nheo mắt, trông thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài, nhận ra đã sắp tới trạm rồi.

Hôm nay là thứ Hai, ngày thứ ba trong kỳ nghỉ hè, đồng thời cũng là ngày làm việc đầu tuần. Hành khách trên xe không đông lắm.

Lác đác vài học sinh ngồi hàng ghế phía trên, nhóm nữ sinh cột tóc đuôi gà đi chơi nhưng vẫn đeo ba lô, trông rất nền nếp ngoan ngoãn, quần áo sạch sẽ gọn gàng.

Phố Hắc Thủy tuy là phố mua sắm nhưng vật giá thực ra không hề cao, chẳng hề ăn nhập với hai chữ sầm uất, kiến trúc khu phố được xem là tệ ở vùng ngoại ô, cao ốc đều cũ nát xập xệ. Nhưng mức sống giá rẻ ở đây lai thu hút khá nhiều người không có khả năng chi tiêu cao, đặc biệt là học sinh cấp hai, cấp ba.

Tạ Du  nhìn chăm chú mặt pha lê trong suốt lấm tấm bụi đính trên dây buộc tóc của nữ sinh nọ, được ánh mặt trời hắt vào đang sáng lấp lánh.

_"Đến rồi, đến rồi, chuẩn bị xuống xe thôi" Nữ sinh nọ hất mái tóc đuôi gà, vịn vào cột đứng lên:"Lần trước tớ ăn bánh gạo cay ở đây, để tớ dẫn các cậu đi. "

Cùng lúc đó...

_"Đã tới trạm Hắc Thủy, hành khách chuẩn bị xuống xe mời đến cửa sau, cảm ơn đã phối hợp."

Xe từ từ dừng lại, ngay khoảnh khắc cửa xe mở ra, một luồng gió phơn khô nóng lập tức ập vào.

Hứa Diễm Mai còn tưởng mình nghe nhầm:"Nhóc con, con đang ở đâu? Sao dì nghe thấy thống báo tới phố Hắc Thủy thế? "

Tạ Du nhổm người dậy xuống xe:"Đồng chí Hứa Diễm Mai à, còn mười phút nữa là con đến cổng khu mua sắm, dì lo tìm cách xử lý mùi thuốc ám trên người đi, nghĩ xem ăn nói với con thế nào, cũng tiện nhớ lại lúc đầu dì thề thốt với con ra sao nhé. Lấy cái chết đền tội đi ạ. "

Hứa Diễm Mai quay đầu ngó gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá:" ... "

_"Chị Mai làm sao thế, sao mặt chị rầu rĩ vậy? "

Hứa Diễm Mai đẩy cửa bước ra ngoài, xắn tay áo đi vào kho hàng giúp mấy chủ tiệm:"Đừng nhắc nữa, rầu chết tôi rồi. "

Hứa Diễm Mai kinh doanh chợ quần áo bán sĩ trên phố Hắc Thủy. Cô bắt đầu buôn bán từ mười mấy trăm năm trước, mới đầu mấy chị em bày sạp ở đầu phố, về sau được một cửa hàng khang trang, rồi cuối cùng là quản lý hai tầng lầu trong tòa cao ốc thương mại ngay trung tâm phố Hắc Thủy. Hai tầng này quy tụ hàng trăm cửa tiệm nhỏ, hình thành nên"chợ bán sỉ"như thế đấy.

Với tư cách là bà chủ chợ bán sỉ, chị Mai có tiếng tăm lẫy lừng khắp khu này, cũng nổi tiếng hào hiệp trượng nghĩa, là một nữ trung hào kiệt .

_"Rầu thật hả? Sao em thấy chị vui đến nổi khóe miệng không dằn xuống được vậy ta? "-Có một chủ cửa hàng lên tiếng.

Hứa Diễm Mai đáp:" Nói linh tinh, à mà cô có nước hoa gì đấy không, xịt cho chị một chút. Tiểu Du sắp tới rồi, cả người chị toàn mùi thuốc lá, bị nó túm được kiểu gì cũng bị nó mắng một thôi một hồi cho xem. "

Chủ cửa hàng chống người đứng dậy, phủi bụi trên ống quần:"Ra là đứa bảo bối nhà chị, chị xem chị sợ đến mức nào kìa... Em có nước hoa đấy, để em đi tìm cho chị."

_"Sao mà không sợ được chứ, Tiểu Du nhà chị là đứa trẻ ngoan. "Hứa Diễm Mai nói những lời này với giọng rất nhỏ, tay cô vận lực, dùng cao dao găm rạch một túi dây thừng như tự bảo với chính mình:" Chị không thể làm hư nó được".

_"... Cũng không phải mang nặng đẻ đau, chỉ là đứa con nhận nuôi thôi mà. "

_"Đứa trẻ ngoan gì chứ? Con trai tôi học cùng lớp với Tạ  Du, nó đích thị là một thằng nhóc cá biệt đấy. Thành tích học tập kém đã đành, không đứa nào trong lớp dám ngồi cạnh nó, hình như còn là đại ca, lưu manh gì đó trobg trường. Cũng chỉ có chị Mai nâng niu nó như bảo bối, thường ngày còn chẳng văn tục câu nào trước mặt nó thôi. "

Còn tiếp..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro