71+72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71

Lòng bàn tay Tạ Du vẫn còn dính dấp, cậu nhìn qua, tiện tay để điện thoại sang bên cạnh rồi rút hai tờ khăn giấy ra lau.

Áo len trên người vừa thay lúc tắm xong, trên vạt áo cũng bị vương thứ dịch thể nào đó, nhìn đã thấy ám muội, ngay cả mùi vị khó nói giờ đây cũng hòa lẫn với hương xà phòng giặt.

Tạ Du lau rồi lại lau, chợt nhớ tới dáng vẻ thiếu nhẫn nại của Hạ Triều vừa rồi, đến hồi cao trào cuối, còn cúi xuống cắn vào vai cậu, để lại dấu răng nhàn nhạt.

Động tác của Tạ Du khẽ khựng lại.

Dựa vào phong cách phô trương của trò chơi này, nội dung phía sau quá nửa sẽ là hoạt động chính thức nào đó, ví dụ như "Nhiệt liệt chúc mừng APP Đề Vương Tranh Bá đã trở lại, người chơi sẽ được thưởng ngẫu nhiên ba mươi bộ đề hiếm", hoặc là "Luyện đề có thưởng, hãy cùng nhau ngao du trong dải dương tri trức!".

Chờ Tạ Du tỉ mẩn lau xong, tiếp tục đọc kỹ, một tin nhắn với chủ đề "Ngày hội offline Đề Vương Tranh Bá" đập thẳng vào mắt.

"..."

– Phúc lợi dành cho người chơi thâm niên! Trên con đường học tập thênh thang, có bao giờ bạn cảm thấy cô độc, phải chăng đã từng bối rối, phải chăng cũng đã thử tìm kiếm cho mình một người bạn tâm giao cùng chung chí hướng học tập?

– Nhà phát hành quyết định tổ chức hoạt động gặp mặt offline lần thứ nhất! Để tri ân những khai quốc công thần, bất cứ người chơi nào đã đăng ký trở thành một thành viên trong gia đình Đề Bá từ kỳ nghỉ hè đều có thể tham gia đại hội offline lần này. Mong rằng khi gặp mặt trực tiếp, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ những kinh nghiệm học tập, dùng một trái tim chân thành yêu học hỏi và quen biết thêm nhiều người bạn với cùng niềm đam mê!

Tạ Du mặt không đổi sắc ấn mở tin nhắn chưa đọc tiếp theo.

Là thư mời chính thức, trên đó ghi rõ thời gian và địa điểm, cùng chương trình của sự kiện gặp mặt lần này.

Thời gian vào ngay mười giờ sáng thứ sáu tuần này, địa điểm là Thành Thế Kỷ.

Nội dung chương trình rất phong phú, ngoại trừ trao đổi các loại đề khác nhau, có diễn đàn chia sẻ dạng bài tập yêu thích hoặc những chiêu giải đề kỳ lạ nhất, còn có hoạt động thưởng thức một phim nhựa ngắn trong rạp chiếu mini với tựa đề "Sự ra đời của Einstein".

Cuối thư mời là dòng chữ nắn nót: Rất mong chờ sự có mặt của bạn.

Có mặt cái rắm.

Tạ Du nhìn qua một lượt, dùng chút kiên nhẫn còn sót lại đọc tiếp xuống dưới.

Vế sau đều là những nội dung chi tiết khác liên quan đến đại hội offline này, nhưng theo trực giác của cậu, chắc hẳn đám bệnh nhân tâm thần luôn lao nhao trong kênh nói chuyện kia sẽ góp mặt đầy đủ không thiếu một ai.

Quả nhiên, trong kênh giao lưu đang náo nhiệt tưng bừng.

Nếu là người bình thường nhận được thông báo gặp mặt ngoài đời kiểu này, có lẽ điều đầu tiên phải cân nhắc chính là mặc quần áo gì, chỉnh trang lại bản thân ra sao, dùng ngoại hình sáng chói nhất của mình xuất hiện trước mắt đám bạn online.

Nhưng đám người này thì không như vậy.

[Đền đáp tổ quốc]: Có ai đã nghĩ ra đến hôm offline sẽ chia sẻ dạng đề nào chưa?

[Vì ngày mai tươi sáng]: Nghĩ xong từ lâu rồi, nhất định sẽ là bộ 'Ngũ Tam' huyền thoại không bao giờ lỗi thời. Bài nào ở trỏng cũng có sức hấp dẫn phi thường, chỉ cần giở ra là sẽ không kìm chế nổi mà điên cuồng vung bút luyện đề.

[Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh]: Thế thì tôi sẽ mang theo 'Thiên lực 38 bộ', đến đó rồi cùng nhau trao đổi nha.

[Lớp Anh ngữ đại biểu]: Tôi á? Tôi thích nhất 'Bách khoa toàn thư ngữ pháp tiếng Anh cao trung'. Bao quát kiến thức trọng điểm, nhiều kinh nghiệm học ngữ pháp khác nhau, giáo viên danh tiếng biên tập và chỉ ra rất nhiều kiến thức ngộ nhận.

...

Tạ Du ngồi trên giường, cởi áo len ra, định vào phòng tắm xối thêm lần nữa.

Mượn ánh đèn yếu ớt duy nhất còn sót lại, dòng nước vừa chảy xuống vai, bỗng thấy nhói nhói đau. Lúc này Tạ Du mới muộn màng nhận ra, vừa nãy đã bị tên ngốc kia cắn rách da rồi.

Ngay sau đó, câu nói kia của Hạ Triều một lần nữa vang lên bên tai cậu.

Tương lai sau này có cậu...

Tạ Du nhắm mắt lại, thở dài.

Chắc vì nước quá lạnh nên lúc tắm xong, đầu óc bỗng tỉnh táo hơn nhiều. Cơn buồn ngủ đã bay mất, Tạ Du do dự không biết có nên vào Đề Vương Tranh Bá làm mấy ván đề hay không.

Trong kho đề của trò chơi vừa cập nhật có một bộ "Đề thi hàng thật giá thật đến từ các giảng viên danh tiếng nhất", có lẽ nhà phát hành đã mời giảng viên có tiếng tới biên soạn, cuối cùng mới tạo ra được bộ đề độc nhất vô nhị này.

Chỉ trong thời gian tắm ngắn ngủ, kênh giao lưu của Đề Vương Tranh Bá đã đổi chủ đề.

[Mình thích học tập]: vụ quyết đấu giữa X thần với tên mặt dày kia còn chưa kết thúc sao?

[Nỗ lực phấn đấu] : Đúng vậy, cơ mà nhà phát hành cũng chẳng công bố rốt cuộc ai mới lên ngôi Đề vương nữa.

[Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh]: Mấy người không đọc thông báo sao? Nhà phát hành đã nhắn tin riêng cho bọn họ, nói rằng vẫn sẽ theo dõi xem tình hình thế nào đấy.

Tạ Du đọc đến đây, ngón tay đang dò đề thi chợt dừng lại.

Đống thư báo vừa rồi bị bỏ dở không đọc tiếp hóa ra thật sự có đề cập về vụ Đề vương, Tạ Du mở ra, trông thấy có một tiêu đề "Thông tin chi tiết về giải đấu mùa hè".

– Xin chào người chơi "j SdhwdmaX", trong giải thi đấu mùa hè, bạn đã đạt được số điểm tích lũy bằng với người chơi "Đề vương", bất phân thắng bại. Vì lý do mùa giải đã kết thúc, chế độ tranh tài không thể tiếp tục hoạt động nữa, mong rằng bạn và người chơi "Đề vương" có thể đàm phán riêng để tìm được cách giải quyết tốt nhất.

Tạ Du nhìn lướt hai lần, xác định mình không đọc nhầm.

Đàm phán riêng á?

Trong khung bạn tốt, ảnh đại diện của người chơi "Đề vương" xám xịt, thanh trạng thái hiển thị: Offline.

Lúc đầu Tạ Du còn tưởng việc này chắc hẳn sẽ kết thúc tại đây, không chừng tên bệnh tâm thần kia đã xóa trò chơi từ lâu rồi, kết quả đến sáng sớm hôm sau bị loa phát thanh đánh thức, vừa lên mạng, chẳng ngờ lại nhận được tin nhắn người kia gửi tới.

Gửi từ mười một giờ khuya hôm qua, câu đầu tiên chỉ có hai chữ.

[Đề vương]: Thôi được.

Chó Điên vẫn đang tiếp tục dốc lòng diễn thuyết trên loa, mặc dù gần đây không có thi thố gì khác, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến sự quyết liệt của ông thầy về kỳ thi cuối kỳ: "Đừng nghĩ rằng còn nhiều thời gian, ngày mai rồi tới ngày mai nữa, vô số cái ngày mai sẽ chôn vùi các trò. Hỡi những học sinh yêu quý, ngay hôm nay, chính là hôm nay, hãy hành động nhanh lên đi!"

Tạ Du chống tay ngồi dậy, nghĩ thầm trong lòng, xem ra cậu và tên mặt dày này có cùng chung ý nghĩ rồi.

Đàm phán làm cái gì, kệ mấy trò quyết đấu vớ vẩn đi.

Sau đó Tạ Du đọc tiếp, trông thấy hai câu phía sau.

[Đề vương]: Cậu nhận thua đi.

[Đề vương]: Tôi tha cho cậu một mạng đấy.

Chỉ ba câu ngắn ngủi, vênh váo không còn gì để nói.

Tạ Du bị chọc giận đến bật cười. Vốn dĩ vừa mới rời giường đang gắt ngủ, hơn nữa còn trong tình huống đang ngon giấc mà bị đánh thức, ai tới cũng muốn đánh, chỉ cần chọc phải là bùng nổ.

Trước kia mỗi sáng Chu Đại Lôi đến tìm cậu, nếu biết cậu chưa rời giường còn không dám vào nhà, chỉ biết gào lên ngoài cửa, gào xong lập tức quay đầu chạy biến.

Thế là tất cả người chơi đang online của Đề Vương Tranh Bá lần đầu tiên được chiêm ngưỡng phát ngôn đến từ X thần trầm mặc ít nói trong kênh tán gẫu.

[j SdhwdmaX] nói với [Đề vương]: Ngu xuẩn.

[j SdhwdmaX] nói với [Đề vương]: Thứ bảy Thành Thế Kỷ, không đến làm chó.

Lúc Hạ Triều gõ cửa, Tạ Du mới vừa bực bội đánh xong dấu chấm câu cuối cùng.

Ngoài hành lang vẫn đầy rẫy những tiếng kêu rên.

Thời gian tâm sự của Chó Điên hôm nay bị lố giờ tận năm phút, bắt đầu kể đến thời mình từng ở tuổi tóc xanh phơi phới, nói đến liên tu bất tận: "Hồi tôi còn học cao trung ấy, ngày nào cũng dành ra năm tiếng để học thuộc từ vựng, dù trời có lạnh thế nào, ổ chăn ấm vẫn không giữ chân tôi được..."

Có mấy đứa ở phòng ngủ chếch phía đối diện đã không thể chịu được nữa đập tường ầm ầm: "Đừng nói nữa —— cứ để vô số cái ngày mai tới chôn vùi em đi!"

Rồi thêm nhiều thành phần khác kêu gào thấu trời: "Chẳng hiểu sao lại nghĩ quẩn chọn học nội trú thế không biết!"

Lúc Tạ Du mở cửa, sắc mặt không hề tốt chút nào.

Hạ Triều đứng tựa cửa, không hề thấy ngoài ý muốn, khá là tự nhiên vươn tay vuốt lông cậu: "Sao mà sáng nào bạn nhỏ nhà chúng ta cũng nóng nảy thế."

Tạ Du: "Gặp phải một thằng ngu, muốn đánh."

Hạ Triều không hiểu gì: "Thằng ngu nào cơ?"

"Không có gì, trên mạng thôi," Tạ Du xoay người, chuẩn bị đi rửa mặt, nói tiếp, "Đi vào nhớ đóng cửa."

Tạ Du không phải là người thích tán gẫu trên mạng.

Hạ Triều từng xem qua tài khoản QQ của cậu, trông như nick mới lập, hồi trước Vạn Đạt muốn kết bạn mà yêu cầu mãi không thấy được chấp nhận, cuối cùng bèn đánh bạo qua hỏi cậu, mới biết hóa ra bình thường ngay cả yêu cầu kết bạn Tạ Du cũng không buồn lướt nhìn.

Vạn Đạt tỏ vẻ tuyệt vọng: "Du ca, tui thêm cậu tám lần rồi đó, đến một lần cũng không thấy sao?"

Tạ Du: "Thật sự không để ý mà."

Thế nhưng Wechat của cậu lại có khá nhiều bạn tốt.

Hạ Triều nghĩ tới đây, cảm thấy hẳn là mới sáng ra bạn trai đã đọc phải tin tức hay bình luận kỳ khôi nào rồi: "Bây giờ ai cũng có thể lên mạng được, khó tránh sẽ gặp phải một số đứa hơi đần."

Tạ Du rửa mặt xong, vắt khăn mặt lên giá.

Hạ Triều ngả người xuống giường Tạ Du theo thói quen, tựa đầu giường nhìn cậu lục quần áo trong tủ.

Bộ đồng phục ngày hôm qua chưa kịp giặt, một bộ khác giặt chưa khô. Tạ Du lục một hồi, đành phải mặc quần áo thường ngày, lôi ra một cái áo len.

Đến khi Tạ Du bắt đầu thay quần áo, Hạ Triều mới thấy mình đúng là thật biết làm khổ mình.

... Tự dưng tự lành sáng sớm ra đã vào phòng người ta làm gì chứ.

Muốn chết mà.

Tạ Du mặc đến quần dài, đồ bình thường không thể rộng rãi thùng thình như quần đồng phục được, sau khi mặc vào càng tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài, khóa quần còn chưa kéo, lúc này ai kia mới duỗi tay xuống lúi húi kéo lên.

Tạ Du vừa chậm rãi kéo khóa quần, vừa lơ đãng hỏi: "Cậu ngủ đấy à?"

"Vừa nãy có định thế thật," Hạ Triều nói, "... Nhưng giờ không ngủ được nữa rồi."

Hạ Triều đi cùng Tạ Du xuống căn tin ăn sáng xong xuôi, lúc đi lên lầu vào lớp, La Văn Cường đang làm trực nhật bên trong.

Tạ Du đi vào từ cửa sau, không muốn lên đằng trước cho lắm: "Nó đang lên cơn gì kia?"

La Văn Cường cầm khăn lau trong tay, vừa cọ cửa sổ vừa lúc lắc cái mông, nhớ lại động tác vũ đạo học hôm qua, miệng còn lẩm nhẩm bắt nhịp: "Một hai ba, cha cha cha, cha!"

Hạ Triều: "..."

"Đến rồi hả," La Văn Cường trông thấy cả hai trước, bấy giờ mới thôi không ngoáy mông nữa, dừng lại nói, "Sớm quá ha."

Ngoài hành lang tấp nập người tới lui.

Tạ Du thật muốn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ bạn cùng lớp với La Văn Cường.

Hạ Triều điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, cười cười nói: "Thể ủy, nhảy được đó. Dáng người rất là uyển chuyển, nếu là nữ sinh có khi tôi đổ ông rồi đó..."

Tạ Du: "Diễn tốt lắm, cắt."

Tiết đầu tiên là môn tiếng Anh.

Chép chính tả xong Tạ Du tiếp tục gục xuống bàn, nhận ra mình không ngủ được, thế là mò trong ngăn bàn lấy điện thoại di động ra.

Bây giờ tỉnh táo mới thấy sáng nay trong lúc nóng giận đã nói mấy câu hơi quá lời trong Đề Vương Tranh Bá.

Thực ra chẳng có gì đáng bực cả, đoán chừng tên nhóc "Đề vương" kia là một đứa học bá chết tiệt đeo cặp đít chai dày cộm không biết chừng, chẳng lẽ hẹn gặp nhau rồi đi so tài luyện đề sao.

Tạ Du ấn vào game, phát hiện khu vực giao lưu đã bùng nổ điên cuồng, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

[Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh]: Trời đất, đây là định đấu trực tiếp sao?!

[Top 10 vị trí đầu]: X thần ngầu chết mất!

[Thanh Hoa Bắc Đại không còn là giấc mơ]: Cứng như thép luôn chứ đùa!

[985211]: X thần, nhớ kỹ câu nói này của ngài nhá! Tui đã chụp màn hình rồi đây, xem ai không đến làm chó!

Tạ Du: "..." Đệt.

.

Và với một sự trẻ trâu không hề nhẹ, chúng nó đã đào hố chôn mình như thế đấy :-<


Chương 72

Thật sự bị thư khiêu chiến của X thần trên kênh tán gẫu kích động tỉnh cả người, đám nhân tài trụ cột gánh vác tương lai của đất nước đến giờ vào lớp vẫn cố mò mẫm di động lén lút đánh chữ.

Ồn ào mãi đến lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

[Chinh phục Bắc Đại]: Không được rồi, đi học đi, tập trung nghe giảng, không thể để mấy thứ này làm tui phân tâm được.

[985211]: Cầm điện thoại lúc nãy, mỗi chữ gõ xuống là càng thêm hổ thẹn với trường lớp thầy cô, thật lòng cảm thấy phụ sự kỳ vọng của mọi người. Thôi bái bai nhé. Đến giờ tan học nói chuyện tiếp vậy.

[Mình thích học tập]: Bọn tôi đang vào tiết tiếng Anh nè... Từ cấp một đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi xài điện thoại trong lớp đó, tội lỗi ghê.

Cảm giác của Tạ Du bây giờ chính là ban nãy đầu óc không tỉnh táo tự đào cho mình một cái hố, đến lúc này không còn cách nào khác đành phải tiếp tục ngồi lại trong cái hố đấy.

Giáo viên tiếng Anh trước tiên để cả lớp đọc thuộc lòng đống từ mới sẽ học trong ngày hôm nay, sau đó cho quay sang bạn cùng bàn đọc nhẩm với nhau làm quen dần. Xong xuôi bèn quay lên bảng đen viết tiêu đề bài giảng.

Tạ Du thừa dịp trong lớp đang lao nhao tụng từ vựng, tắt điện thoại di động, "cạch" một tiếng ném di động về chỗ cũ.

Động tác rất nhẹ nhàng nên không gây ra tiếng động gì lớn.

Hạ Triều cúi đầu chăm chú chơi game đến đoạn gay cấn, nghe thấy thế, tưởng Tạ Du bị làm phiền nên không ngủ được, bèn vô thức vươn tay sang che một bên tai của bạn cùng bàn.

Một tay Hạ Triều còn đang cày quái, dù chỉ năm ngón nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, lơ đãng hỏi: "Ồn quá à?"

Tạ Du nằm sấp, lòng bàn tay Hạ Triều úp lên tai cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cậu, tiếng nói chuyện như bị một tầng ngăn cách, nghe khá xa xăm.

Tạ Du muốn nói "Không, tôi đâu có ngủ", kết quả lời đến khóe môi, ma xui quỷ khiến thế nào biến thành một tiếng "Ừm".

Phím kỹ năng chia làm hai bên, dù tốc độ tay của Hạ Triều rất nhanh, nhưng dùng một tay cũng không thể được như bình thường.

Mọi người xung quanh đã học nhẩm xong từ vựng, trong lớp trở về trạng thái yên tĩnh, Hạ Triều quên rút tay về, Tạ Du cũng quên nhắc nhở hắn.

Cậu trai ấy thường xuyên làm những chi tiết vụn vặt trong vô thức.

Tựa như ánh nắng chiếu vào từ ngoài ô cửa sổ, thật dịu dàng, khiến tất cả những suy nghĩ bực bội bỗng dưng lắng xuống.

Cô giáo tiếng Anh viết xong tiêu đề, tiện đó viết thêm một số kiến thức tóm tắt, xong xuôi, cô thả viên phấn xuống, phủi bụi vương trên tay, nói: "Đã đọc xong hết chưa, tôi sẽ gọi một người..."

Đảo qua một vòng, sau đó ánh mắt rơi xuống bàn học cuối lớp kia.

Cô giáo tiếng Anh không còn gì để nói.

"Giờ tôi mới nhận ra học sinh lớp mình yêu thương nhau thật đấy nhỉ, thắm thiết đến độ trời xanh phải cảm động mất," Cô tiếng Anh dùng tấm lau bảng đập lên bàn, châm chọc xong mới chỉ mặt gọi tên hai thành phần bất hảo Tạ Du và Hạ Triều, "... Hai cậu kia, đứng lên hết cho tôi, đứng nghiêm chỉnh vào – đọc những từ mới này một lần cho tôi, những người khác không được phép nhắc bài."

Tạ Du chậm rì rì đứng lên, mở miệng đáp "Dạ em không đọc được".

Nếu cố tình đọc ký hiệu phiên âm sai, đến khi đọc thật cũng sẽ phải cố mà xoay xở theo.

"Được rồi, không đọc được, từ nãy đến giờ học thì không học mà bày trò gì, lúc này mới kêu với tôi là không được," Cô tiếng Anh nói xong bèn chuyển mục tiêu từ Tạ Du sang cậu chàng đang không ngừng lật sách bên cạnh, "Hạ Triều, thế thì cậu đọc đi."

Hạ Triều: "Thưa cô, ở trang nào ạ?"

Cô giáo tiếng Anh: "..."

Cô tiếng Anh cũng không làm khó bọn họ nữa, nếu mà chấp mấy đứa này, có khi tiết nào cũng sẽ giận đến ngất xỉu mất, thế là bắt cả hai đứng yên nghe Hứa Tình Tình đọc một lần nữa mới buông tha, cho ngồi xuống.

Hứa Tình Tình cầm sách, dựa theo ký hiệu phiên âm mà đọc, mỗi từ đều đọc một cách trôi chảy, có thể thấy đã chuẩn bị trước từ lúc ở nhà .

Hạ Triều đứng đấy, từ độ cao này vừa hay có thể trông thấy La Văn Cường ở chéo phía bên kia đang vụng trộm ăn bánh quy.

"Lão Tạ," Hạ Triều dùng cùi chỏ huých Tạ Du, "Nhìn kìa."

"Nhìn cái gì."

Tạ Du đứng hơi mỏi chân, đút tay vào túi áo, nhìn theo hướng đó, trông thấy La Văn Cường cẩn thận từng chút một giơ hoa lan chỉ lên, nhón gói bánh quy từ trong cặp ra, sau đó chờ đợi thời cơ, đến khi giáo viên tiếng Anh không chú ý, tranh thủ từng giây quý giá nhanh như chớp bỏ tọt bánh vào mồm.

Tạ Du nhìn một lúc: "Nó chưa ăn sáng à?"

Hạ Triều nói: "Nãy nó mới nói qua chỉ trong buổi sáng đã ngốn hết sáu cái bánh bao rồi cơ mà... Chẳng lẽ lại đói nữa?"

Đến khi Hứa Tình Tình đọc xong, Hạ Triều ngồi xuống ghế, cầm cái nắp bút trên bàn ném bụp một cái vào lưng La Văn Cường.

La Văn Cường chưa nuốt trôi được miếng bánh trong miệng, suýt nữa thì bị nghẹn, quay đầu tìm xem đứa nào đập mình.

Hạ Triều cười cười dựa vào thành ghế, ám chỉ: "Chia sẻ đi chứ?"

Gói bánh quy của La Văn Cường cứ thế được truyền từ tổ một đi khắp nơi.

Lúc đến tay Vạn Đạt, Vạn Đạt không hề do dự vớ lấy tận hai cái, có khi truyền về chỗ bọn họ thì chỉ còn sót lại mấy mảnh vụn bánh quy không biết chừng. Chẳng phải đói bụng gì, đơn thuần là ngứa tay muốn ngồi trong lớp tìm được chút vui thú từ việc ăn vụng đủ thứ.

Một gói bánh quy sữa vị đậu phộng, bằng phương thức lén lút ấy, đã được cẩn thận từng li từng tí truyền qua tận nửa lớp.

Trông thấy gói bánh sắp bị ném tới chỗ hai tên kia, Lưu Tồn Hạo tinh mắt, bèn vẫy vẫy tay với Vạn Đạt: "Gì đấy, cho với cho với."

Giáo viên tiếng Anh đang phân tích cấu trúc câu trên bảng đen, dưới bục giảng loạt hành động lén lút vẫn chưa chịu ngừng.

Tới lúc đến lượt bọn họ thì gói bánh quy đã trống không.

Tạ Du nhận lấy: "Súc sinh."

Hạ Triều cũng ghé lại gần nhìn: "Cái đệt, một miếng cũng không còn à?"

La Văn Cường trơ mắt nhìn bánh quy của mình cứ thế mà một đi không trở lại, chẳng còn lòng dạ nào học tiếp nữa: "..."

Đi tong cmn bánh quy nhỏ của người ta rồi!

.

"Hôm nay định tập nhảy ở đâu đây?" Hết tiết, Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ tập trung cuối lớp để thảo luận.

"Đợi đến giờ thể dục lát nữa nhé? Tập luôn ở sân thi đấu cũng ok."

"Không được, không thể tuỳ tiện để lộ thực lực của tụi mình được."

"..."

Tạ Du không để tâm đám kia thảo luận những gì lắm.

Cậu ngồi bên cạnh, rảnh rỗi không có gì làm, bèn ấn vào biểu tượng quả trí tuệ trên màn hình, vừa đăng nhập đã thấy trên kênh giao lưu treo hai hàng chữ.

[Đề vương] nói với [j SdhwdmaX]: Đi.

[Đề vương] nói với [j SdhwdmaX]: Không đến làm chó.

Tạ Du đại khái đã hiểu được tại sao Chu Đại Lôi có thể vì một trang bị tím mà hẹn đánh nhau ra tận ngoài đời rồi.

Là bởi vì tôn nghiêm.

Mới đầu Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ định tập nhảy luôn trên sân tập, kết quả tới nơi mới phát hiện xung quanh quá đông người, mà quan trọng nhất trong đội ngũ có hai thành phần vô cùng thu hút sự chú ý.

Hai người Tạ Du với Hạ Triều chỉ cần đứng yên đấy là cả bọn đã được hưởng thụ trước đãi ngộ của việc xuất đạo rồi.

Âm nhạc vừa mở một đoạn đầu, nhưng thật sự không thể chịu được cảnh bị dòm ngó tứ phía cộng với chụp lén, cuối cùng đành quyết định quay về lớp.

Trước khi tập, Từ Tĩnh hỏi trước: "Cuối tuần này mọi người có rảnh không nhỉ..."

Lưu Tồn Hạo: "Có có có."

La Văn Cường: "Có lẽ là có."

Tạ Du vừa nói "Không rảnh" xong, đã nghe thấy Hạ Triều nói giống vậy: "Không rảnh rồi, ngại quá."

Tính ra thì phải đến gần nửa nhân số không đến đủ, thế là dự định tập luyện thêm vào cuối tuần đành phải dẹp qua một bên.

Từ Tĩnh quay người điều chỉnh âm thanh, Tạ Du thấp giọng hỏi: "Cuối tuần cậu về nhà à?"

Từ khi khai giảng đến nay tên này chưa hề về nhà lần nào, có khi cũng đến lúc nên trở về một chuyến.

"Không phải chuyện gấp gáp gì đâu," Hạ Triều ngồi trên bàn, xem chừng không quá nghiêm túc: "Cậu gọi một tiếng 'anh' coi nào, tôi sẽ không đi nữa."

Tất nhiên là tiếng 'anh' này đã không được gọi.

Một tuần trôi qua rất nhanh.

Cùng đống bài tập ngày càng chất dày và những lời căn dặn như tụng kinh của Lão Đường, cuối cùng cuối tuần cũng đã đến.

"Các em nhớ cuối tuần có đi đâu cũng nhất định phải chú ý an toàn biết không," trong lớp đã vơi bớt người, chỉ còn lại mấy đứa xui xẻo tới phiên trực nhật, Lão Đường vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Bài tập phải làm xong trước thời hạn, ôn lại kiến thức cũ cũng như mới..."

Tạ Du thu xếp đồ đạc, đứng cạnh cửa sau chờ cậu bạn nào đó đang phải trực nhật.

Hạ Triều đứng trước bảng đen, chỉ cần với tay lên là có thể chạm tới đỉnh tấm bảng.

Tạ Du nhìn một lúc, có hơi thất thần.

Vài ngày trước cậu vào Đề Vương Tranh Bá mấy lần, thương lượng với tên mặt dày kia xem đến thứ bảy sẽ so tài kiểu gì. Mặc dù nói là hẹn mặt đối mặt nghe có vẻ căng thẳng, nhưng dù sao vẫn phải có quy tắc chơi.

Cuối cùng bàn đến bàn đi, cũng chỉ có phương án làm bài và tính điểm ngay tại chỗ là khả thi.

Mặt dày kia tỏ vẻ không vấn đề, bài nào môn nào cũng được.

Nói xong lại nổ thêm năm chữ: Chấp cậu ba bài đấy.

Cái giọng điệu ngứa đòn đến trình độ này, Tạ Du lớn ngần ấy mà cũng chỉ từng gặp qua một người – chính là đồ đần đang đứng trên bục giảng kia.

Anh bạn trai này của cậu, ở một mức độ nào đó, hóa ra lại có khá nhiều điểm tương đồng với tên học bá đeo cặp đít chai dày cộp kia.

[Mình thích học tập]: Mọi người đã bắt đầu xuất phát chưa? X thần đi chưa vậy?

[Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh]: Đi rồi đây, tôi và "Thiên lực 38 bộ" đã tới đường vào Thành Thế Kỷ rồi nè.

[Top 10 vị trí đầu]: Đang trên xe buýt, đêm qua vừa thức trắng viết một bí kíp học tập năm ngàn chữ, chỉ coi như sơ sơ về phương pháp học của tôi thôi, hy vọng có thể giúp được mọi người.

[Nỗ lực phấn đấu]: Tôi cũng xuất phát rồi, kích động quá đi mất, chỉ muốn ngồi luôn trên xe làm thêm mấy đề nữa! Mong chờ nhất là trận quyết đấu của X thần với Mặt dày!

...

Sáng sớm hôm sau, kênh tán gẫu của Đề Vương Tranh Bá bị đám người này điên cuồng đẩy lên.

Tạ Du giờ này đang nhìn bản đồ trên điện thoại để dò đường.

Thành Thế Kỷ là một địa điểm rất tấp nập, về cơ bản nếu muốn tổ chức họp lớp hay gì đó đều sẽ chọn ở đây.

Trong này cái gì cũng có, mà nổi tiếng nhất chính là rạp chiếu phim cho phép bao trọn gói, nhưng chắc đây cũng là lần đầu tiên có người thuê bao rạp để đi xem cái gì mà Sự ra đời của Einstein.

Tạ Du ung dung đổi xe, sau đó lên tuyến xe buýt đi thẳng tới đó.

Lúc ra khỏi cửa cậu cố ý mang theo khẩu trang, che khuất hơn nửa khuôn mặt, ngồi ở hàng sau, cúi đầu đọc tin nhắn từ Đề Vương Tranh Bá.

[Đề vương]: Nói thật, cậu bạn à, cậu vẫn còn cơ hội đổi ý đấy.

[Đề vương]: Chấp cậu ba bài chưa chắc cậu đã thắng được đâu.

[j SdhwdmaX]: Ờ.

Nửa tiếng sau, Đề vương lại gửi tới một câu.

[Đề vương]: Tôi đến rồi đây, cổng Thành Thế Kỷ.

Tạ Du hơi buồn ngủ, híp mắt đánh chữ. Lòng tự nhủ mi đến thì làm được gì hả, ai biết là đứa nào, thế là hỏi một câu hôm nay mặc đồ gì, có dấu hiện nhận biết gì không.

[Đề vương]: Mặc gì không quan trọng, thấy ai đẹp trai nhất là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy