[Tàn tro]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một đời là quá ngắn, một cái chớp mắt lại thật dài
Chúng ta khóc đến tỉnh giấc, rồi lại khóc mà lãng quên".

Vào lúc này, những phẫn uất từ năm dài tháng rộng nào xa xôi lắm, cùng vài lời ước hẹn trăm năm chẳng thể thành, cả đôi ba bản tình ca mong manh ngân lên giữa đêm tàn, giống như đều gửi trong lời hát của Gia Nguyên.

Một đời là quá dài để có thể cùng một ai đi hết chân trời góc bể, nhưng lại cũng quả ngắn để lãng quên hết thảy những si mê.

Kha Vũ có nghe được không, khúc tình ca thổn thức giữa ngàn mây, gió đưa trời đẩy giữa những miền nào hoang liêu lắm, cuối cùng cuốn cả ánh sáng le lói trong lòng em lặn mất tăm.

Cũng giống như anh vậy, đem yêu dấu của em chôn vùi nơi lạnh lẽo xa mờ, khiến lời ước hẹn năm xưa biến tan giữa muôn trùng dặm nhớ.

Nhưng Kha Vũ sẽ chẳng nghe được đâu. Câu yêu của em, dù có da diết bao nhiêu, cuối cùng cũng không đến được tai người".

Gia Nguyên yếu ớt cười nhạt, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe môi mặn đắng, cậu chẳng buồn lau đi, cứ lặng lẽ ôm cây đàn guitar vào lòng, ngồi trong thinh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro