05+06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 无尽夏
Tác giả: 知名狗狗铺

//Những mẩu chuyện nhỏ của tình yêu học đường

//Tiểu Châu thích ăn Nguyên x Tiểu Nguyên thích ăn kẹo

//Tặng thanh xuân mãi mãi tươi trẻ

----------------------------------------------------------------

05

Nghỉ hè Trương Gia Nguyên lại bắt đầu luyện guitar, tiếp tục theo học thầy Trần, cậu từ lúc bắt đầu chơi guitar đã theo thầy Trần, đến bây giờ cũng rất lâu rồi.

Thầy Trần tùy ý đàn cho cậu một đoạn giai điệu, sau đó để Trương Gia Nguyên đàn lại một lần. Trương Gia Nguyên chỉ nghe một lần, cuối cùng trực tiếp tái hiện lại 80%, thầy Trần thấy tiểu tử này thực sự có thiên phú, nắm bắt giai điệu cũng rất mẫn cảm, cho dù rất lâu không chơi cũng có thể tìm lại cảm giác trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Sau khi tan học, thầy Trần giữ lại Trương Gia Nguyên đang có ý định chạy đi, hỏi cậu có muốn tham gia festival âm nhạc của đảo Hải Hoa hai tuần sau không.

“Cơ quan thầy đến lúc đó định tham gia một tiết mục, năng lực của em bây giờ, có thể trực tiếp lên đó solo.” Thầy Trần uống một ngụm trà, “Khuôn mặt này của em cộng thêm kĩ thuật của em, lên sân khấu tuyệt đối sôi sục.”

“Hả,” Trương Gia Nguyên lấy túi guitar trên vai ôm vào trong lòng, “những người khác thì sao ạ?”

“Những người khác vẫn còn đang luyện tập, qua hai hôm nữa có thi tuyển chọn, đến lúc đó sẽ phải so tài xem.” Thầy Trần xoa xoa đuôi mắt, “nhưng thầy vẫn thấy em phù hợp.”

Trương Gia Nguyên không nói gì, tay phải vuốt nhẹ túi guitar trong lòng, tóc mái của cậu rất lâu chưa cắt, hơi chọc vào mắt, cậu hất nhẹ đầu tóc, cuối cùng vẫn từ chối, “Vậy đến lúc đó em cũng tham gia thi tuyển chọn, vẫn phải công bằng một chút.”

“Cũng được, vậy đến lúc đó em chuẩn bị một chút, tối ngày kia đến đây, xem em có thể dựa vào bản thân mình giành được cơ hội này không.” Thầy Trần gật đầu, thu dọn tài liệu trên tay.

“Dù gì em cũng có tự tin thắng được bọn họ.” Trương Gia Nguyên nghiêng đầu với thầy, cười toe toét, vẫy tay với thầy Trần, ôm guitar chạy mất, “thầy ơi, em đi trước đây, có người đang đợi em!”

Thầy Trần vừa đặt cốc nước xuống, vừa chuẩn bị trả lời Trương Gia Nguyên, lại phát hiện cậu đã biến mất ở cuối hành lang, “.....tiểu tử thối, sao mà càng ngày càng không chín chắn thế không biết.”

Trương Gia Nguyên vừa ra khỏi cửa liền gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ, cúi đầu nhìn điện thoại không chú ý nhìn đường, trực tiếp va vào người khác, cậu vừa chuẩn bị xin lỗi, ngẩng đầu phát hiện là Châu Kha Vũ, liền cười toe toét tiếp tục dính vào anh.

“Tóc có phải nên cắt rồi không?” Châu Kha Vũ xoa đầu cậu, nhận lấy túi guitar trong tay cậu, đeo lên vai, đưa cây kem vừa mua từ cửa hàng tiện lợi cho cậu, Trương Gia Nguyên xé vỏ liền nhét vào trong miệng, không để ý vuốt tóc mái về phía sau, tung tăng ngân nga giai điệu.

"Chắc thế, lát nữa thuận đường tìm một tiệm cắt là xong." Trước khi ra ngoài Trương Gia Nguyên tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhí màu xanh dương, da cậu vốn đã trắng, lộ trán khiến cậu càng thoải mái hơn. Cậu nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Châu Kha Vũ, nghiêm túc liếm kem, như mèo con vậy, Châu Kha Vũ nhìn cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn của cậu rất lâu, trái tim bị cào đến ngứa ngáy.

Châu Kha Vũ dắt cậu vào góc khuất trong một ngõ nhỏ, ngón tay xoa xoa dái tai của Trương Gia Nguyên, cúi đầu nhìn cậu, giọng nói có chút trầm khàn, "hôn một cái."

"Anh…" Trương Gia Nguyên bị anh dắt vào vốn đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi nghe thấy lời thỉnh cầu thẳng thắn của Châu Kha Vũ hai tai đỏ bừng lên. Cậu nhìn xung quanh, xác định không có người ở gần đây, mới ngẩng đầu hôn nhẹ khóe môi Châu Kha Vũ, nhẹ như lông vũ, "trước kia sao lại không phát hiện ra anh lưu manh thế này nhỉ."

Châu Kha Vũ có chút không thỏa mãn, cúi đầu lại cắn lấy môi cậu, cậy mở hàm răng của Trương Gia Nguyên, đầu lưỡi trong khoang miệng lục soát và rút đi mật ngọt và dưỡng khí, Trương Gia Nguyên ngẩng đầu phối hợp với anh, thỉnh thoảng còn lộ ra vài tiếng thở gấp, bị anh hôn đến nhũn chân, dang tay vòng lấy cổ Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ buông Trương Gia Nguyên vào một giây trước khi cậu bị ngạt khí, nhìn khuôn mặt vì thiếu khí mà đỏ bừng của Trương Gia Nguyên, vẫn chưa thỏa mãn lại tiến đến gần hôn nhẹ mấy cái nữa, "ngọt quá."

Cây kem trong tay sớm đã tan hết, dính đầy lên tay cậu, chỉ đành vứt vào thùng rác, vừa nghĩ đến mình thân là trùm trường mà ở trước mặt Châu Kha Vũ vẫn luôn ở thế hạ phong, nhất thời không phục, hung dữ cắn một cái lên xương quai xanh của anh, dùng khuỷu tay huých anh một cái, "phiền chết đi được, ngọt mà anh còn ăn vụng."

"Anh thích ăn vụng đấy." Châu Kha Vũ lấy tờ giấy lau sạch tay cho cậu, cười ra tiếng dưới ánh mắt oán giận của Trương Gia Nguyên, quay đầu đến cửa hàng tiện lợi mua cho cậu một cái nữa, khiến mặt trời nhỏ lại lộ ra nụ cười, hai người sóng vai đi cạnh nhau, mỗi người một câu nói chuyện với nhau.

Trương Gia Nguyên nhắc đến suất biểu diễn ở festival âm nhạc đảo Hải Hoa mà thầy giáo nói, nói mình phải nghiêm túc luyện tập mới có thể giành được, nói thật vẫn có chút căng thẳng. Nhưng Châu Kha Vũ chỉ ừm một tiếng, bắt đầu đề cử ca khúc biểu diễn cho cậu, trực tiếp thừa nhận suất biểu diễn đã thuộc về cậu. Trương Gia Nguyên cười, mở miệng chặn lời Châu Kha Vũ, "Anh không sợ em không được chọn à?"

"Chuyện này không thể tồn tại," Châu Kha Vũ xoa xoa bàn tay cậu, "trong tim anh, em là đỉnh nhất."

"Được rồi." Trương Gia Nguyên cười tươi hơn.

-

Vừa chớp mắt đã đến cuộc thi tuyển chọn, màn trình diễn của Trương Gia Nguyên rất nổi bật, suất biểu diễn không có nghi vấn gì mà thuộc về cậu, cậu gọi Phó Tư Siêu, Trương Đằng và Lâm Mặc đến, nói tình hình với bọn họ, hỏi bọn họ có muốn đến không, mấy người lập tức đồng ý, trực tiếp thu dọn đồ đạc đóng gói, hận không thể trực tiếp sống ở phòng tập.

Ban nhạc thành lập hồi lớp 10 của bọn họ từng đạt giải ở cuộc thi âm nhạc của trường, cuối cùng bởi vì lên 12 mà tạm thời bỏ dở, trước mắt là cơ hội cuối cùng được tiến gần hơn với ước mơ trước khi bọn họ lên lớp 12, vì vậy bọn họ trân trọng nó hơn bao giờ hết, một loại cảm xúc nào đó ở nơi sâu thẳm trong tim đang rung lên như một giây trước khi núi lửa phun trào, lấy đủ sức để kinh diễm tất cả mọi người.

Phó Tư Siêu không chỉ có thành tích học tập tốt, năng lực biên khúc cũng siêu đỉnh, không đến 2 ngày đã cho ra một bản demo hoàn chỉnh. Suy nghĩ đến việc tối hôm đó người trẻ sẽ chiếm đa số, cậu chọn một đoạn giai điệu đã giấu rất lâu trong USB, tiết tấu mới mẻ nhưng không lạc điệu, tiếng trống jazz nhẹ nhanh đan xen, âm thanh của bass vô cùng nổi bật, tiếng piano vui vẻ hòa hợp, cộng với ở giữa có tiếng sóng biển hoà âm của riêng Phó Tư Siêu, rất thích hợp cho festival âm nhạc ngoài trời trên biển.

Trương Đằng rất lâu không luyện trống, lúc này đang phải làm quen lại với trống, Trương Gia Nguyên ở một bên đàn guitar theo bản nhạc, suýt chút nữa một mình high lên. Châu Kha Vũ biết chơi piano, mọi người liền trực tiếp chấp nhận anh cùng tham gia, chia part piano cho anh, nhân vật chính cũng có ý kiến gì, mỗi ngày đều theo Trương Gia Nguyên đến tập luyện cùng với mọi người.

Phần lời giao cho Lâm Mặc, cậu cầm bút ngồi một góc trong phòng tập, đeo tai nghe một ngày không nói gì, ngay ngày hôm đó liền hoàn thành sáng tác ở phòng tập, trong lời bài hát có những tưởng tượng bay bổng, hững hờ nhưng không trống rỗng, trong sự hài hước có cả sức sống và chấp niệm của người thiếu niên, mọi người đều rất hài lòng, Lâm Mặc và Phó Tư Siêu tối ngày hôm đó đã sửa xong lời bài hát, ngày hôm sau bắt đầu chia part luyện hòa âm, không qua mấy ngày liền ghép được vào với nhạc đệm của Trương Gia Nguyên và Trương Đằng.

Tiến độ tập luyện của bọn họ được đẩy lên rất nhanh, mấy ngày sau đều nghịch với chơi, sau khi hoàn thành ca khúc biểu diễn liền bắt đầu đập gõ linh tinh, nhạc cụ gì cũng đem ra thử một lần, mấy người ở cạnh nhau tư duy như được mở rộng đến tận vũ trụ, linh cảm bùng nổ viết thêm được mấy bản demo nữa.

Chơi mệt rồi thì trực tiếp nằm thẳng trên sàn nhà, nhìn quạt trần thả lỏng, mấy người bọn họ nghịch thì nghịch, lúc yên tĩnh lại ai cũng đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không còn chút âm thanh nào. Trương Đằng vừa nghĩ đến trải nghiệm mấy ngày qua của bọn họ, khóe miệng bất giác cong lên, ở bên cạnh đùa, “Chúng ta đây là đang muốn chạy tiết tấu ra album siêu hot à.”

“Đấy chỉ là vấn đề sớm muộn,” Phó Tư Siêu ngồi dậy, vỗ ngực, nói với Trương Đằng, “nhưng mày không được bỏ bọn tao đi làm học sinh thể dục đâu đấy.”

“Không đâu, thành tích của tao cũng không cần phải đi con đường đấy.” Trương Đằng cười hihi, trong mắt lại lộ ra cảm xúc nồng nhiệt, “huống hồ, tao thích nhất vẫn là ca hát.”

“Tao muốn hát cho tất cả mọi người nghe, nói cho bọn họ, tao Trương Đằng cũng là một hát chính rất lợi hại, còn muốn viết bài hát của riêng mình, trở thành một ca sĩ vô cùng lợi hại! Sau đó kiếm tiền mua một căn nhà có thang máy cho bố mẹ tao.”

“Rất tầm thường đúng không? Nhưng tao chính là nghĩ như thế đấy, bởi vì tao muốn để bọn họ sống một cuộc sống tốt hơn.” Trương Đằng cong môi cười, sự hụt hẫng vừa thể hiện ra đã bị Lâm Mặc ấn trở lại, “lí tưởng vĩnh viễn sẽ không tầm thường, huống hồ là của Trương Đằng mày mà.”

Lâm Mặc vỗ vai Trương Đằng, sau đó ngẩng đầu, nhìn về chiếc mic đứng của mình, “tao cứ theo chúng mày ca hát cả đời đi.”

“Tao muốn trở thành người chế tác âm nhạc ưu tú nhất, làm ra rất nhiều rất nhiều rất nhiều bài hát thật là hay! Biên khúc cả đời cho Quầng Thâm Mắt!” Phó Tư Siêu cũng ngồi dậy, trong đầu dường như đã xuất hiện khung cảnh bọn họ sẽ luôn phát quang nhiệt huyết, kích động không chịu được.

Trương Gia Nguyên nhìn đám con trai mang đầy ước mơ, trong lòng bất giác có một cảm giác ấm áp, cậu thở dài một hơi, dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhẹ giọng nói, “tao muốn chơi guitar cả đời, mãi được ở bên người quan trọng nhất.”

“Đương nhiên rồi, hơn nữa nhất định phải ở bên nhau lâu thật lâu.” Trương Đằng nghiêm túc và kiên định nói, cậu đưa tay về phía mọi người, “chỉ cần là chúng ta là đủ rồi!”

Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên cũng đặt tay lên trên. “Quầng Thâm Mắt chúng ta tiền đồ bất tận!!”

“Thành viên đặc biệt cũng hy vọng các cậu mọi thứ thuận lợi.” Châu Kha Vũ đặt lên tay Trương Gia Nguyên.

Lâm Mặc cuối cùng mới đặt tay lên, ngữ khí vô cùng kiên định, “Tiền đồ bất tận.”

Nhiệt huyết của thiếu niên chân thành lại không hề che giấu, con đường đã nhận định sẽ không hề do dự mà đi đến đêm đen, bất kể có điểm cuối hay không, bọn họ có niềm tin kiên định nhất và dũng khí không ngại va vấp, chưa từng sợ hãi khó khăn và thử thách, mang một sơ tâm thuần khiết nhất mở ra hành trình mới, hoa tươi cổ vũ và mưa to gió lớn đều là những phong cảnh cần thiết để đi đến nơi tỏa ra hào quang.

Sẽ có những lần gặp gỡ trên thế giới này, dường như lòng vòng luẩn quẩn nhưng lại là định mệnh sắp đặt, thanh xuân đầy màu sắc rực rỡ va chạm với nhau, tạo ra phản ứng hóa học kỳ diệu nhất.

Mãi mãi ở thời khắc này, chính là thanh xuân đầy dũng cảm.

-

Trong tiếng cười nói của thiếu niên, thời gian âm thầm trôi đi, bất tri bất giác đã đến ngày biểu diễn festival âm nhạc.

Thời tiết buổi chiều rất đẹp, bầu trời thỉnh thoảng có một hai cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi sự nóng bức trong không khí. Sân khấu vẫn đang được bố trí, hiện trường bận đến loạn xì ngậu, mấy người bọn họ lấy thẻ staff chạy vào trong, cùng nhau làm mặt quỷ chụp ảnh ở trước sân khấu mới thành hình một nửa, suýt nữa bị đuổi ra ngoài.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đến phòng thay đồ chuẩn bị trang phục biểu diễn trước, mấy người còn lại đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua kem, Trương Đằng mở cái quạt cầm tay, để gió thổi trước trán, “Đây là sân khấu lớn nhất mà bọn mình từng được biểu diễn, mấy người này chẳng có chút cảm giác nghi thức gì cả.”

“Quạt trước trán thế kia cẩn thận trúng gió vào viện, đến lúc đó đến cái sân khấu này mày cũng mất luôn.” Lâm Mặc ở bên cạnh chỉnh máy ảnh, còn không quên nhắc nhở Trương Đằng, Trương Đằng vừa nghe thấy thế vội vàng tắt quạt, “mày nói nghe sợ thế.”  

“Cho tao xem, cho tao xem, chụp thế nào.” Phó Tư Siêu chạy đến, dựa vào đầu Lâm Mặc nhìn tấm ảnh trong máy, nhìn mấy cái mặt quỷ xấu theo cấp độ tăng dần cười ra tiếng, giây sau lại nhìn thấy Lâm Mặc hoàn toàn bình thường, Phó Tư Siêu trực tiếp nhảy lên, “Nói trước là làm mặt quỷ cơ mà Lâm Mặc! Mày phản bội tổ chức!”

“Đặc quyền của nhiếp ảnh gia, lêu lêu lêu.” Lâm Mặc né né sang bên cạnh, trốn sau lưng Trương Đằng, tiếp tục xem kỹ từng bức ảnh, nhìn thấy Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên trong ảnh, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt vẫn dính sát vào nhau, không nhịn được nói.

“Hai đứa nói đúng là dính keo 502 rồi ha.”

06

Tối hôm festival âm nhạc nhiệt huyết sôi sục, cấp 2 cấp 3 của đảo Hải Hoa đều đã được nghỉ, rất nhiều người đến. Tiết mục mở màn bên ngoài làm nóng bầu không khí, bắt đầu bữa tiệc của mùa hè, ánh đèn đan nhau và âm nhạc bùng nổ kết hợp với nhau, là điều kiện để lượng adrenalin trong máu tăng lên.

Phòng nghỉ ở hậu đài không cách âm, âm nhạc trên sân khấu nghe rõ mồm một, mấy người bọn họ đang điều chỉnh nhạc cụ, lại cùng luyện tập lại một lần. Trương Gia Nguyên có chút căng thẳng, đầu óc ong ong, giống như có hàng trăm con ong đang đánh nhau trong đầu. Lúc ở hậu trường, cậu đứng im hồi lâu không nói gì, thỉnh thoảng vung vung tay, muốn nhanh chóng thả lỏng, lại phát hiện mình càng ngày càng căng thẳng.

Những động tác nhỏ này của cậu đều lọt vào mắt Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên vừa bỏ guitar xuống, liền bị Châu Kha Vũ kéo vào trong góc, Trương Gia Nguyên dựa vào tường, cúi đầu không nhìn anh. Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay Trương Gia Nguyên, xoa nhẹ mấy cái, "rất căng thẳng à?"

"Có chút." Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, ánh mắt liên tục đảo xung quanh, "dù gì cũng chưa từng biểu diễn ở sân khấu lớn thế này."

Châu Kha Vũ gật đầu, tay phủ lên ngực trái của cậu, dừng lại hai giây, "nhịp tim bây giờ của em còn nhanh hơn cả anh lúc tỏ tình với em."

"Lúc nào rồi vẫn không nghiêm túc." Trương Gia Nguyên chau mày đấm anh một cái, đấm xong lại đặt bàn tay vào tay Châu Kha Vũ, cậu càng nghĩ càng căng thẳng, đầu dựa vào vai Châu Kha Vũ thả lỏng, giống như chú cún con nghịch ngợm, "làm sao bây giờ Châu Kha Vũ Châu Kha Vũ Châu Kha Vũ….em vẫn rất hồi hộp."

Châu Kha Vũ bị sự nũng nịu bất giác của cậu làm mềm nhũn tim, nhẹ nhàng xoa đầu cún con đang căng thẳng, "anh ở bên cạnh em mà, không phải sợ."

"Em là tiểu siêu nhân cơ mà, anh còn đang đợi được em bảo vệ đấy." Hai tay Châu Kha Vũ nâng mặt Trương Gia Nguyên lên, nhẹ giọng nói, chân thành nhìn vào mắt cậu.

Châu Kha Vũ còn đeo kính, đồng tử sau mặt kính sâu không thấy đáy, giống như biển sâu trầm mặc ở Đại Tây Dương, không gợn sóng nhưng lại vì cậu mà cuộn trào, lúc này lộ ra ba phần dịu dàng, Trương Gia Nguyên như sắp chết chìm trong đó.

Cậu bị Châu Kha Vũ kéo về buổi tối hôm đó, lúc đó bọn họ cũng đứng ở góc tối, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi xào xạc, khắp trong đầu, tràn ngập trong mắt đều là Châu Kha Vũ. 

Ánh mắt này 10 năm sau lại trở lại đáy mắt cậu, chàng trai cậu thích nhất vẫn đứng ở trước mặt cậu, Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy kỳ diệu, hóa ra bọn họ đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi.

10 trên 17 năm, làm tròn thành cả cuộc đời.

Không khí ấm áp toàn bộ xâm chiếm lồng ngực, cậu có rất nhiều điều muốn nói, lại không nói gì cả.

Người dẫn chương trình trên sân khấu đã đọc xong lời giới thiệu, staff phía sau đã đứng thành một nhóm với Trương Đằng bọn họ, chúc họ biểu diễn thành công, Phó Tư Siêu có chút căng thẳng hò hét lắc lắc cánh tay Lâm Mặc, Lâm Mặc cố tình giả vờ ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay xoa đầu cậu.

Cậu và nhóm người trước mặt cùng nhau cười cùng nhau khóc, cùng nhau phạm lỗi cùng nhau suy nghĩ linh tinh, bọn họ có chung ước mơ, Trương Gia Nguyên cũng chấp nhận vì bọn họ họ gánh vác cả một bầu trời. Lúc buồn bã mọi người đều không nói nhưng lại đều hiểu được, chung sống với bọn họ không có áp lực, là trạng thái thoải mái nhất, bọn họ đối với Trương Gia Nguyên mà nói là một nhóm bạn vô cùng tài giỏi, là những người xứng đáng cùng nhau đi rất lâu rất lâu về sau.

Còn ở trước mặt Châu Kha Vũ, Cậu có thể nhõng nhẽo mà không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì, có thể quay về làm Trương Gia Nguyên 7 tuổi thích ăn kẹo, có thể lùi bước khi sợ hãi. Anh khiến bản thân trở nên tự tin hơn, hiểu được ý nghĩa của tình yêu và bầu bạn, trong tim cậu không có ai đặc biệt hơn Châu Kha Vũ.

Một người tốt đẹp như thế, lại yêu mình nhiều đến vậy.

Vừa nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Cậu nhìn Châu Kha Vũ đang nhìn mình, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.

Muốn hôn anh, muốn ôm anh thật chặt.

Người dẫn chương trình lui về hậu trường, ánh đèn sân khấu tắt hết, nhạc cụ đã được chuẩn bị sẵn sàng trên sân khấu, Châu Kha Vũ buông tay cậu, nhưng vẫn đứng bên cạnh cậu, 5 người bọn họ cổ vũ khích lệ lần cuối cùng, đi đến vị trí của riêng mình.

Trương Gia Nguyên ôm guitar, quay đầu đi đến trước mặt Châu Kha Vũ.

Cậu ngây ngô cả nửa đời, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác tươi mới này, ở chỗ cậu, Châu Kha Vũ không cần làm gì cũng thắng tất cả mọi người.

Cho đến những thứ đẹp đẽ nhưng vô thực, bị mọi người cười nhạo giấc mơ thanh xuân không chín chắn, Châu Kha Vũ vẫn sẽ ở bên cùng cậu viết tiếp, từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí gần cậu nhất.

Cậu không thể tưởng tượng những ngày tháng không có Châu Kha Vũ, vậy nên dứt khoát làm một bạn nhỏ, tự ý viết tên anh vào tương lai của mình, đem trái tim chân thành cho anh nhìn, nói cho anh biết nơi đây bởi vì anh mà trở nên viên mãn.

Trương Gia Nguyên nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi Châu Kha Vũ.

Vào giây trước khi đèn sáng, như chuồn chuồn đạp nước.

FIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro