1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiều mùa hạ nắng chao nghiêng trên đầu.

"314"

Đó là số bước chân Trương Gia Nguyên đếm được trên con đường từ siêu thị tới chạm chờ xe buýt số ba hai.

Sau khi chọn cho mình một băng ghế dài vẫn còn trống, em nhẹ nhàng thả mấy túi đồ vừa vơ vội trong siêu thị xuống bên cạnh gót chân. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Gia Nguyên vẫn còn thừa thời gian để nghe thêm dự báo thời tiết. Biên tập viên nữ trong bộ váy liền màu xanh nhạt đã nhắc đi nhắc lại vài lần, rằng chiều tối hôm nay thủ đô sẽ đón cơn mưa rào đầu tiên của mùa hạ.

Trương Gia Nguyên vô thức ngó lên trời, không nhìn ra được bất cứ dấu hiệu nào của cơn giông sắp tới, chỉ có mấy gợn mây đang trôi dần theo bóng hoàng hôn màu lam nhạt. Phía chân trời còn xa, nắng cuối ngày đọng lại thành từng mảng xanh hồng sáng lấp lánh, đan lấy nhau giữa ráng chiều như óng vàng ngọt lịm.

Trương Gia Nguyên tự gõ nhẹ vào đầu mình, thầm trách móc tật đãng trí đến mức ngớ ngẩn của bản thân. Rõ ràng sáng nay trước khi rời bàn ăn, em còn lẩm nhẩm nhai đi nhai lại lời dự báo thời tiết. Ấy mà ma xui quỷ khiến thế nào, em vẫn tỉnh rụi đi qua cái giá đang treo hai chiếc ô - một đen một vàng - để bước thẳng ra khỏi cửa. Em dùng não bộ lanh lẹ, nhẩm tính lại quãng đường từ điểm dừng xe buýt cuối cùng về đến căn hộ nhỏ của hai người. Chưa cần nghĩ đâu xa, trước tiên là đống đồ ăn vừa mới mua kiểu gì cũng dính mưa ướt sạch.

Trương Gia Nguyên đắn đo thêm một phút, vừa kịp lúc đón được xe buýt số ba mươi hai. Trên xe hành khách hầu như đều đã ngồi kín chỗ, chỉ còn duy nhất một ghế trống bên cạnh người phụ nữ trung niên đang khoác áo gile màu đỏ. Trương Gia Nguyên khệ nệ xách túi tiến lại gần, em cúi người lễ phép hỏi thăm.

"Cô ơi, chỗ này có người ngồi chưa ạ?"

Người phụ nữ chỉ lặng yên không đáp, ánh mắt lơ đãng vẫn dán chặt lên khung cửa kính ở bên cạnh. Trương Gia Nguyên cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng, sau khi lúng túng đặt người xuống liền quay sang dò dẫm tìm điện thoại. Nghĩ đến con dốc dài lê thê, muốn đi bộ phải tốn ít nhất tầm mười phút, Gia Nguyên quyết định cầu cứu Châu Kha Vũ, triệu hồi người thương đến tận nơi hộ tống mình về nhà.

Trong lúc chờ anh lái xe về từ bệnh viện, Trương Gia Nguyên định bụng sẽ ngồi yên vị nơi trạm dừng cuối cùng của xe buýt. Vào những ngày như hôm nay, không có gì vui hơn việc ủ trong lòng củ khoai luộc nóng ấm - hay được người ta bán ở mấy gánh hàng rong nằm kế nhau đối diện điểm chờ. Sau đó em sẽ vừa nhẩn nha bóc khoai gặm, vừa nghiêng đầu thong thả ngắm mưa rơi. Nhằn xong hết một củ, có lẽ người thương cũng vừa vặn tới đón rồi.

Nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên bỗng trộm cười khúc khích.

Em lướt tìm nhật ký cuộc gọi, số của Châu Kha Vũ hiện ở ngay đầu tiên, bên cạnh dòng chữ "Bác sĩ riêng" còn gắn thêm một trái tim nhỏ xíu. Trương Gia Nguyên thân quen nhấn nút gọi, em lim dim nghe tiếng guitar của bản thân đang vang lên trầm ấm, vào một đêm tĩnh mịch nào đó đã được Kha Vũ ghi lại làm nhạc chờ.

Một hồi chuông. Hai hồi chuông. Ba hồi chuông.

Và rất nhiều hồi chuông sau đó. Đầu dây bên kia vẫn không có ai đáp lại.

Trương Gia Nguyên thở dài, em nhét lại điện thoại vào trong túi đeo chéo. Em không giận dỗi, cũng chẳng quá xa lạ với những tình huống như thế này. Chính xác hơn là em không có cảm xúc gì đặc biệt rõ ràng cả.

Tính chất công việc của Châu Kha Vũ vốn là như thế, những ca cấp cứu bất ngờ, lịch trực đêm dày đặc nối liền từ ngày này sang tháng khác. Ngay từ lúc mới quen, những tình huống dở khóc dở cười đều đã được Gia Nguyên liệt kê đầy đủ, vào danh sách một ngàn kiểu đặc sản khi yêu đương cùng với bác sĩ.

Điển hình là vào buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, có lẽ vậy. Ngay khi vừa yên vị trong rạp chiếu bóng, bài quốc ca được cài làm nhạc chuông điện thoại của Châu Kha Vũ cũng bắt đầu réo lên liên hồi. Sau khi nghe máy và lặp lại mấy câu hỏi chuyên môn, Kha Vũ nhìn sang Gia Nguyên bằng ánh mắt "anh ngàn lần xin lỗi". Anh nhỏ nhẹ giải thích, rằng cần thực hiện phẫu thuật gấp cho một bệnh nhân mắc chứng nhồi máu cơ tim.

Bệnh viện cần anh. Trương Gia Nguyên lúc này, có lẽ vẫn ít cần anh hơn một chút.

Ngày hôm đó trước khi vội vã rời đi, Châu Kha Vũ đã ngỏ ý đưa Trương Gia Nguyên về cùng. Rạp chưa tắt đèn, phim chưa kịp chiếu, cũng chưa có cái nắm tay vụng trộm trong bóng tối nào cả. Nhưng Gia Nguyên tin vào lời hứa, rằng lần tới Kha Vũ nhất định sẽ nắm lấy tay em.

Trương Gia Nguyên nhè nhẹ gật đầu, biết rằng em thích dáng vẻ vội vã khi làm việc của người ta, cũng biết rằng em thích kiên định, chân thành trong mắt người ta luôn nóng ấm.

Lần đầu cùng nhau, cứ vậy mà bắt đầu bằng một bộ phim dang dở. Cho nên vài cuộc gọi nhỡ thế này cũng chẳng thể làm em bớt yêu Châu Kha Vũ thêm tí tẹo nào hết. Em chống cằm, phất phơ ngắm phố phường dần trôi xa phía bên ngoài cửa sổ, lại tự hỏi rốt cuộc bằng cách nào mà người ta định nghĩa được tình yêu như thế.

Vì vốn dĩ, có đôi khi tình yêu chỉ bắt đầu từ những điều giản đơn nho nhỏ. Ví như một nụ cười trong veo ngày trời hạ, và cả tiếng tim đập rộn vài lần nọ tay đan.

Hay với Trương Gia Nguyên là tán ô màu thiên thanh, vào một ngày mưa đến che lấp cả khoảng trời nắng rạng.

--

Mùa hạ năm hai mươi tuổi, Trương Gia Nguyên bước một chân vào thế giới của những người trưởng thành, mang theo loạt thông tin mà ở độ tuổi đó, có thể coi là gây chấn động đến tận trời xanh.

Bệnh suy tim. Giai đoạn ba. Khả năng cao sẽ phải thực hiện phẫu thuật cấy ghép.

Trương Gia Nguyên vừa thay xong quần áo bệnh viện màu kem nhạt, một mình em loay hoay giữa căn phòng được sơn trắng. Ngoài cửa sổ màu nắng vẫn còn đượm, chỉ có tâm trí em lúc này là không ngừng chao nghiêng.

Trương Gia Nguyên là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không quá hạnh phúc. Ba mất sớm, mẹ sau đó xuất cảnh ra nước ngoài. Vài năm một lần, Gia Nguyên vẫn nhận được thư từ mẹ, đủ để biết giờ này mẹ đã có cho mình một gia đình mới. Đứa nhỏ năm ấy được mẹ gửi về quê, bà nội một mình gom dịu dàng cùng tháng năm ngắn ngủi, thay ba mẹ vươn tay ôm lấy cháu vào lòng.

Ngày bà nội đi, căn nhà trống trơn còn phủ đầy kí ức. Trương Gia Nguyên gói ghém hết nắng gió hanh hao của một thuở, lần đầu rời làng quê lên thành phố, vừa theo học đại học, vừa xoay sở làm thêm tự kiếm tiền. Tuy tuổi thơ có thể không hạnh phúc, nhưng Gia Nguyên vẫn lớn lên phổng phao trong tình thương ấm áp của bà. Và nếu được hỏi ai là người có trái tim dũng cảm nhất, thì Gia Nguyên chắc chắn sẽ đáp lại tên mình.

Vậy mới nói, đời không như là mơ, có cho vàng Trương Gia Nguyên cũng không tin nổi trái tim khỏe mạnh của em lại có ngày bị ốm. Em cúi đầu mân mê gấu áo, trong lúc vị giáo sư nữ của khoa Ngoại tim mạch đang đứng trước giường bệnh, dùng gương mặt lạnh tanh truyền đạt lại thông tin.

"Chứng suy tim của cậu hiện đã ở cuối giai đoạn ba, quá trình tiến triển bệnh rất nhanh. Vừa rồi chúng tôi đã thực hiện một số loại kiểm tra tổng quát, sau bốn ngày nữa sẽ có kết quả. Nếu cậu đủ điều kiện để thực hiện cấy ghép, chúng tôi sẽ đưa tên cậu vào trong danh sách chờ. Tuy nhiên, vì có hàng ngàn người cùng đang đợi một trái tim được hiến tặng, chúng tôi chưa thể nói trước điều gì"

Vị giáo sư ngập ngừng thêm một chút.

"Ngoài ra, tỷ lệ thành công của ca cấy ghép này cũng chỉ là 50 - 50, thời gian chờ đợi càng lâu tỷ lệ thành công sẽ càng giảm. Cậu có thể suy nghĩ thêm rồi mới đưa ra quyết định có phẫu thuật hay không"

Trương Gia Nguyên lặng thinh, thở dài sắp xếp lại câu chữ đang thi nhau nhảy nhót trong đầu. Em không còn đủ tỉnh táo để phân tích từng lời mình vừa nghe, nhưng em hiểu rõ hàm ý trong câu nói cuối cùng của vị giáo sư nọ, khe khẽ gật đầu.

Sau khi vị giáo sư rời khỏi phòng, hai bác sĩ nội trú cũng bắt đầu làm thủ tục nhập viện và giải thích về các loại chi phí cho Gia Nguyên. Em không thắc mắc gì nhiều, nắng cuối chiều lay lắt, đọng lại một vệt dài trên tấm drap giường bệnh.

Ngay lúc này, không phải những từ ngữ chuyên môn khó hiểu, cũng không phải dài nhất còn sống được bao năm. Trương Gia Nguyên chỉ thèm được nghe một thanh âm ấm áp, cũng rất thèm hơi ấm từ một cái ôm lâu.

Trong khoảnh khắc trời hoàng hôn tím lặng, em đã ước, giá như có một người chân thành muốn níu lấy tay em giữa thế gian đầy rẫy những mảng màu sáng tối.

Để rồi vào một chiều mưa rơi người ấy cũng bất ngờ xuất hiện. Người bước đến cùng tán ô màu thiên thanh, thắp sáng bừng cả khoảng trời còn đang mưa như trút.

-----

Mình viết chiếc short-fic này vào những ngày miền Bắc nắng vàng ngọt, và quyết định đăng lên vào những ngày mưa ào ào kéo tới.
Mỗi ngày mình sẽ đăng 1 chap, câu chuyện của Kha Vũ và Gia Nguyên ở đây dừng lại tại chap thứ 5. Tất cả kiến thức y khoa đều không chính xác hoàn toàn, vì mình chỉ là người đọc mót ;;-;;
Cuối cùng, sẽ rất vui nếu mình được đọc bình luận của các cậu. Cảm ơn các cậu đã ghé qua câu chuyện này ㅠ•ㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro