1. Một ngàn năm trăm hai mốt ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gửi đến tình yêu của chúng mình khi ấy...
Bầu trời vào đêm mười tám tuổi, trong veo"

Trương Gia Nguyên đung đưa nhè nhẹ theo âm thanh phát ra từ chiếc radio, thi thoảng lại khịt mũi. Thủ đô giao mùa năm nào cũng có mưa, suốt tuần nay trời không xanh, mà cũng chẳng ai được thấy nắng.

Nhưng Gia Nguyên lại không coi đó là lý do gì đáng để em phải phiền lòng. Vì chỉ cần em nhấc máy lên thôi, thoáng cái mười phút sau sẽ được thấy bóng dáng người thương, dưới tán ô, đứng hiền khô chờ em trước cửa. Em chưa bao giờ phủ nhận, rằng em mê ơi là mê cái mùi đất ẩm lẫn vào với mùi mưa, cùng mùi áo quần thơm như nắng của người em luôn thương nhớ. Em gọi đó là mùi của mùa hạ, cũng là mùi của tình yêu.

Trương Gia Nguyên nhìn quanh hoài, em thấy biết bao người đã bước bên nhau thật lâu, rồi theo thời gian lại có cái đan tay cứ thế mà nơi lỏng. Chẳng còn nghe được tiếng tim đập rộn rã giữa những chiếc hôn sâu, hay đến cả tình yêu vốn luôn ở đó, dường như cũng bỏ đi đâu mất rồi.

Trương Gia Nguyên đã từng sợ những câu chuyện hết yêu, rằng em sợ người hết yêu mình, lại càng sợ mình hết yêu người lắm. Mà kể cũng lạ, đi qua hơn bốn năm yêu đương, em thì thấy tim mình vẫn thế, người ấy là trời cao biển rộng, những ấm áp len lỏi trong từng lần tay nắm. Có thế thôi cũng khiến tim em mềm xèo.

Hơn bốn năm ở đây, tức một ngàn năm trăm hai mươi mốt ngày kể từ khi Châu Kha Vũ bước đến, và bắt đầu lấp đầy thế giới của em bằng tất thảy dịu dàng. Hơn một ngàn năm trăm ngày đó, toàn bộ được dành để vỗ về em qua nắng gắt mưa giông của tuổi trẻ, để dù ở nơi nào, thì vẫn có tay nằm gọn trong tay.

Đối với Trương Gia Nguyên mà nói, đây có lẽ là điều may mắn nhất mà những năm đại học mang lại.

Đó, nên túm lại chỉ có người cô đơn thì mới ghét trời mưa, vì người ta không được ai đưa đón. Còn Trương Gia Nguyên năm nào cũng háo hức chờ mưa vậy, bởi em đã có cho em một Châu Kha Vũ ở trong đời.

Chỉ có điều, trời cao biển rộng của em, dịu dàng ấm áp của riêng em, ngày mai sẽ đi xa khỏi em, xa lắm lắm.

Đến đây, Trương Gia Nguyên thấy sống mũi cũng bắt đầu cay xè, em luống cuống nhìn lên cao, cố ngăn lại cái gì đang nóng ran nơi khóe mắt.

Giờ này em còn ngồi vắt vẻo trên lan can, trái tim vẫn đập rộn ràng theo từng nhịp chuông ngân lên mỗi khi có người ra vào quán cà phê ở con đường đối diện. Nhưng em không nghịch ngợm như mọi ngày, chỉ lặng thinh nghe tiếng phát thanh viên, giờ đang đọc bức thư tay từ một người nào đó gửi đến cho người thương trên chiếc radio đã cũ. Em mải ngắm nghía hoài khoảng không sáng rực rỡ trước mặt, thi thoảng lại ngước lên vòm trời chi chít toàn sao.

Có lẽ mai sẽ là một ngày nhiều nắng.

"Tay"

Trương Gia Nguyên nghe giọng ai đó nhỏ nhẹ ở phía sau. Em chẳng buồn giật mình, lật đật quay người lại, tựa như một phản xạ có điều kiện, được hình thành sau hàng trăm, hàng ngàn lần giống vậy.

Thì chính là cái hơi ấm này, đến cả trong mơ em cũng luôn thấy nhớ.

"Bạn ơi, em lạnh quá rồi này" – Gia Nguyên nghiêng nghiêng đầu, giơ sẵn hai tay ra phía trước. Châu Kha Vũ thì vẫn luôn như vậy, tận tụy và kiệm lời, chỉ nhẹ nhàng tròng vào cổ em một chiếc hoodie trắng.

Xong xuôi, Kha Vũ xốc nách, nhấc bổng Trương Gia Nguyên xuống khỏi lan can. Anh xoa xoa tay, ôm lấy hai má em đã đỏ ửng vì gió lạnh.

Vẫn nhớ năm ngoái hai đứa dắt díu nhau đi tìm nhà, nghe Lưu Chương bảo anh họ nó cũng đang có căn hộ để không, nhưng ngại rắc rối nên chưa muốn cho thuê lại. Tầm đến nơi, lần đầu tiên thấy sau ban công phòng khách lại là cả thành phố sáng lấp lánh ánh đèn, Trương Gia Nguyên đã thì thầm ngay vào tai Châu Kha Vũ: "bạn à, chúng mình nhất định phải sống ở đây nha".

Thánh chỉ vừa ban, Châu Kha Vũ cũng chẳng cần suy nghĩ gì thêm mà lẽo đẽo theo sau anh Viễn, năn nỉ anh mất hơn cả tuần trời.

Châu Kha Vũ cứ thế ngày ngày nhắn tin chúc buổi sáng, chào buổi tối, mua đủ loại quà cáp bánh trái đút lót gửi đến nhà, thi thoảng lại đòi trả tiền cọc gấp đôi, cuối cùng cũng làm rung động trái tim không hề yêu đương trong suốt 6 năm trời của người đàn ông tên Bá Viễn.

Dần dà thành tình thân, anh Viễn quý hai đứa lắm, nấu đồ gì ngon thì hay mang sang cho, cũng tụ tập cùng đám Lâm Mặc, Lưu Chương ở nhà hai đứa hoài.

Ngày chuyển về đây, hai đứa chưa thèm dỡ đồ đạc gì, việc đầu tiên làm là dựng một cái lều bằng vải ngoài ban công, phía bên trong giăng đầy đèn nhấp nháy.

Ấy mà đi qua hết một năm, cái lều vẫn còn nguyên ở đó, chứng kiến không biết bao nhiêu lần hai đứa cùng với nhóm bạn trẻ trò chuyện thâu đêm. Cũng là nơi Trương Gia Nguyên bật khóc, khi thấy dòng chú thích nắn nót mà Châu Kha Vũ để lại dưới bức hình của hai đứa vào ngày sinh nhật năm ngoái.

"8/1/2020
Ở bên em là quãng đời tươi đẹp nhất"

Không biết từ lúc nào, Trương Gia Nguyên gọi góc này là Kho kỷ niệm.

Đêm nay cũng vẫn ở ban công, trong Kho kỷ niệm chỉ của riêng hai đứa. Trương Gia Nguyên lại nhớ một đêm đã rất lâu về trước, trên sân thượng, em thấy tay mình nằm gọn trong bàn tay của ai kia, tim cũng bất giác mà đập nhanh hơn một chút.

Giờ thì Châu Kha Vũ đang nằm cạnh em rồi, anh thích ngắm trời đêm, cũng thích nghe em huyên thuyên kể đủ chuyện. Mà hôm nay em chẳng có gì để kể, chỉ chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt người thương.

Mắt này, mũi này, môi này, lúc nào cũng khiến tim em như vừa chạy marathon ngay trong lồng ngực.

Mà bạn trẻ tên Vũ nọ thì cũng biết Trương Gia Nguyên đang buồn, chỉ có điều em bé ngốc mãi không chịu nói.

Chẳng biết làm thế nào để vỗ về em thương, Châu Kha Vũ chỉ đành quay sang kiếm cớ chọc em cười. Anh vươn tay kéo mũ áo hoodie, rồi bất ngờ rút dây mũ chặt thít, che hết cả mặt mũi Gia Nguyên lại.

Mọi ngày Gia Nguyên ghét cái trò này ghê lắm.

"Bạn này, bạn thích em cho ăn đấm không?"

Châu Kha Vũ nghe tiếng giận dỗi của người thương, sau đó lại thấy em bật cười, hai tay đang loay hoay tìm cách gỡ dây mũ. Tiếng khúc khích của Gia Nguyên sao nghe cứ trong veo, làm anh thấy lòng mình chợt ấm ơi là ấm.

"Tại bé nhìn anh ghê quá. Sao hôm nay bé không kể chuyện gì?"

"Em nhìn bạn làm gì đã đủ" – Trương Gia Nguyên nhún vai, "Em phải nhìn cho cả sau này... lúc bạn không có ở đây nữa".

Giọng Trương Gia Nguyên bỗng hơi run, khóe mắt em đỏ lên như chực khóc. Châu Kha Vũ luống cuống kéo em thương vào lòng, anh hôn nhẹ lên mắt em, xoa dịu đi nóng hổi nơi đáy mắt. Anh cũng như em vậy thôi, cũng muốn khóc, cũng không nỡ để em lại một mình.

Rồi ngày mai, anh sẽ rời xa những cái ôm của em, sẽ gửi lại em cùng tình yêu bốn năm của chúng mình, để đến với một mùa đông hoàn toàn xa lạ.

"Nếu hai tháng trước em giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa". Châu Kha Vũ hơi lạc giọng, khe khẽ vuốt tóc, vỗ về Trương Gia Nguyên.

"Vì em muốn, cũng lại không muốn bạn ở lại bên em. Em thương bạn lắm, nhưng em cũng hiểu bạn cần có cuộc sống riêng, em cũng vậy".

Trương Gia Nguyên dụi mặt vào ngực áo Châu Kha Vũ, trong lời nói thi thoảng vẫn xen lẫn vài tiếng nấc nhẹ.

"Em vẫn nhớ ngày nọ, lúc em còn năm nhất đó, em thấy bạn cười, lúc ấy bạn đang cầm máy ảnh. Em đã thề phải để bạn dùng trọn vẹn hết niềm vui trên đời mà theo đuổi giấc mơ", Trương Gia Nguyên hơi ngập ngừng, "nên bạn cứ đi đi nha, em vẫn chưa quên cách làm mãnh nam đâu bạn"

Năm 18 tuổi, khi lần đầu em gặp Châu Kha Vũ, hệt như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu.

Rồi loáng cái, Châu Kha Vũ ra trường, em cũng đã là sinh viên năm cuối. Ngày mai thôi, Châu Kha Vũ của em rồi sẽ trở thành nhiếp ảnh gia Daniel. Ngày mai, anh sẽ lên máy bay du học nơi trời Pháp, bắt đầu chặng đường 5 năm yêu xa dài đằng đẵng của chúng mình.

Năm ấy, 18 tuổi, Trương Gia Nguyên vẫn cho rằng yêu là phải mạnh mẽ, không dựa dẫm, là luôn độc lập.

Năm nay, 22 tuổi, chuyện yêu đương với Trương Gia Nguyên cũng khác. Tình yêu còn có nghĩa là nhung nhớ, là bao dung, và trái tim người ấy sẽ mãi mãi là nhà.

Châu Kha Vũ lúc này nhìn thật kĩ em nhỏ mà anh rất thương. Đi cùng em qua bốn năm có lẻ, anh vẫn chưa bao giờ quên đi khoảnh khắc ấy.

Ừ, vào một đêm của mùa hạ năm mười tám, em đứng dưới khoảng trời lấp lánh cả biển sao.

Trái tim anh bỗng hẫng đi một nhịp. Cũng là khi ấy, Châu Kha Vũ vừa biết mình thích Trương Gia Nguyên.

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro