Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nguyên Nguyên! Trương Gia Nguyên!"

Mười hai tháng giêng, Châu Kha Vũ chạy khắp nơi tìm người, nghe thấy động tĩnh phía xa trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm không lành, bất an chạy về phía kia.

Hắn mặc chế phục quan duy trì trị an Dinh Khẩu để thuận tiện đi tìm Trương Gia Nguyên, chẳng may, chẳng may Trương Gia Nguyên bị người Nhật bắt được, hắn có thể ra mặt bảo vệ cậu.

Châu Kha Vũ mặc bộ quần áo đó, xâm nhập vào thôn nhỏ thuộc chiến khu Nhật Bản, cả đường đi tận mắt nhìn, chính tai nghe vô số tội ác đáng sợ của người Nhật.

Mà khoảnh khắc Trương Gia Nguyên trúng đạn, ngã xuống trước mắt hắn, khiến tâm trí hắn gần như sụp đổ. Những người Nhật kia còn muốn phá nát thi thể thiếu niên, hihi haha phun nước bọt, muốn dùng lưỡi lê ghim lên thân thể cậu.

Châu Kha Vũ cố nén phẫn hận cùng bi thương, nhanh chóng tiến lên ngăn cản, mấy tên lính Nhật kia nhìn thấy có người quả nhiên cảnh giác nhìn sang. Hắn cố tỏ ra như thường, dùng tiếng Nhật biểu đạt mình là người duy trì trị an, nghe thấy động tĩnh nên tới xem có chuyện gì xảy ra.

Mấy tên người Nhật nghe Châu Kha Vũ nói tiếng Nhật lưu loát như vậy, lại thêm chế phục của hắn, ít nhiều hạ xuống phòng bị, nhưng vẫn còn chút thái độ xem thường người Trung Quốc. Một tên lính cầm lựu đạn chưa nổ Trương Gia Nguyên vừa dùng trên tay, định đi xử lý, bước ra, yêu cầu Châu Kha Vũ đưa giấy chứng nhận ra.

Nhưng Châu Kha Vũ căn bản chưa nhận chức, lấy đâu ra giấy chứng nhận.

Giây tiếp theo, mấy binh lính cùng nhóm phụ nữ bị trói phía xa, ai cũng không ngờ đến, người đàn ông cử chỉ tao nhã, nói năng nhẹ nhàng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, cướp lấy quả lựu đạn chưa kích nổ.

Trước kia, ở phủ của " Cô phụ" Kim Tỉnh, Châu Kha Vũ từng nhìn qua loại lựu đạn này, lúc ấy Kim Tỉnh nói lưu trữ để phòng thân. Châu Kha Vũ biết loại lựu đạn kiểu mới này sau khi rút kíp nổ, phải kéo một cái chốt an toàn nữa mới có hiệu lực.

Quả lựu đạn này, kíp nổ Trương Gia Nguyên đã kéo xuống, Châu Kha Vũ rút chốt an toàn, dùng tính mạng của hai thiếu niên để trả giá, rốt cuộc gian nan oanh tạc.

Nhóm phụ nữ bị áp giải thấy đám binh lính Nhật Bản đều đã chết sạch, ngơ ngác nhìn thảm trạng máu thịt tung bay, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, tìm cách cởi trói cho nhau, chạy tứ tán.

Nhưng tại cái loạn thế này, hôm nay có thể chạy thoát, đến mai không biết còn có thể sống thêm được mấy ngày.

Châu Khi Vũ đến cuối cùng, lại mỉm cười.

Không chỉ vì hắn bảo vệ được người mình yêu toàn thây, cứu gần hai mươi người thoát khỏi địa ngục.

Còn bởi vì, cố hương mà cả đời hắn mong muốn, cuối cùng đã tìm được rồi.

Nguyên lai thật sự có thể vì yêu một người mà yêu cả một tòa thành.

Yêu ngàn ngàn vạn vạn con người trong tòa thành

Yêu đến quê hương em chính là quê hương anh

Người thân của em chính là người thân của anh

( Mình cut chỗ nói quá nhiều về nguồn gốc TQ ko quan trọng nhé)

Châu Kha Vũ đến giờ mới hiểu được, nhưng cũng không tính là quá muộn.

Thì ra, Thần Châu đều là quê hương chúng ta.

Hắn không chỉ chết vì bảo vệ người mình yêu mà còn để bảo vệ quê hương mình.

Đất trời như bị lưỡi rìu bổ đôi, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngã xuống, thân thể hóa thành ngọn núi, máu thành sông, thủ hộ mảnh đất này.

Lão Triệu không yên lòng thiếu gia nhà mình vẫn luôn chạy theo Châu Kha Vũ, từ xa, nhìn thấy bên này có lính Nhật, ông thực sự không dám tới gần.

Hiện tại chưa kịp kinh hãi khổ sở, bên này động tĩnh lớn như vậy, quân Nhật xung quanh có thể kéo tới bất cứ lúc nào.

Nếu như phát hiện thiếu gia nổ chết người Nhật Bản, toàn bộ Châu gia đừng mong sống tốt.

Lão Triệu vội vàng ôm xác thiếu gia, nhưng lựu đạn kiểu mới uy lực to lớn, thân thể thiếu gia ở trung tâm vụ nổ, bị nổ đến...

Nát vụn.

Ông lau nước mắt trên mặt, hai tay run rẩy ôm từng khối thi thể đến nơi an toàn, phân biệt, thở dài mang cả thi thể thiếu niên từng ở Châu phủ, trở về.

Quay lại báo tin cho Châu lão gia và đại thiếu gia, đầu giây bên kia, trời rung đất lở, gió mưa gào thét.

Lão Triệu đối mặt với đống thi cốt vụn vỡ, thật sự không phân biệt nổi.

Ông đột nhiên nhớ tới trước kia từng vô tình nghe được có một vị đuổi thi người Tương Tây, nay Đông Bắc chiến loạn, người kia ở Đông Bắc, nhận tiền làm việc, nhặt xác trên chiến trường, đưa về quê nhà, giao cho gia đình người đã khuất. Hắn ở Đông Bắc ba tháng kiếm được bộn tiền. Đầu năm nay, người chết quá nhiều...

Được Châu lão gia đồng ý, lão Triệu tìm cách liên hệ Tử Cát, thương lượng bằng mọi giá xử lý tốt việc này, tốt xấu gì cũng cho thiếu gia một thi thể toàn vẹn.

Tử Cát vừa đến Châu phủ, Châu phụ cũng chạy tới.

Không nghĩ tới Tử Cát nhìn chằm chằm đống thi cốt, lắc đầu, thần bí nói:

" Không chỉ thi thể quá nát, còn có vấn đề nghiêm trọng hơn đây này, tiểu tử họ Châu là mệnh cách cực âm, mẹ hắn chết vì khó sinh làm tăng âm khí của hắn. Bây giờ hắn lại thành cô hồn dã quỷ chưa thành thân đã chết yểu, hầy, chỉ sợ ba hồn bảy phách cũng đã tan tành, không thể tụ lại để đi đến Minh giới, đến đầu thai chuyển thế cũng đáng lo. Gia tộc có người chết thế này, còn chậm trễ thêm chỉ sợ toàn bộ Châu gia các người đều không tránh được vận thế."

Châu phụ nghe xong tình thế cấp bách, vội hỏi:

" Cao nhân có cách nào hóa giải không?"

Chỉ nghe Tử Cát tiếp tục thần bí nói:

" Có một cách. Tìm một người chết mệnh thuần dương, vào bảy ngày đầu của thiếu gia, tổ chức minh hôn, dùng hỉ sự triệu tập hồn phách hắn. Khi còn sống nếu hắn có người thương, âm dương kết hợp, gả cho quỷ tân lang có lẽ cũng có thể, nhưng phải tính toán bát tự. Việc Minh hôn này, không phải sở trường của tôi, cần tìm một vị quỷ mối khác."

Châu phụ đang lo lắng không biết đi đâu tìm một người chết mệnh cách thuần dương, nghe đến vế sau dấy lên hi vọng, người thương, hắn có... Nhưng nghe tiếp, hi vọng vừa dấy lên lập tức bị dập tắt, người hắn yêu cũng đã qua đời, không thể " Âm dương kết hợp"

Tử Cát nhìn theo ánh mắt của Châu phụ, thấy thi thể Trương Gia nguyên ở một bên, bấm đầu ngón tay, đi tới bên người cậu, mở mắt, xem lòng bàn tay, lại sờ đầu.

Ngữ khí vốn lạnh nhạt gợi lên chút gợn sóng:

" Người chết thuần dương, xa tận chân trời gần ngay trước mắt."

Tử Cát không tin có chuyện trùng hợp như vậy, cẩn thận tính toán lần nữa, sau đó nhịn không được cảm thán:

" Lệnh lang với người này, chính là thiên duyên trời định

Sinh tử không rời, vĩnh viễn cùng một chỗ."

Chuẩn bị đi.

Giờ lành đã tới!

Mười tám tháng giêng, ngày hoàng đạo.

Trước khi cử hành nghi thức minh hôn, cần phải hỏi thăm ý nguyện của người chết. Nhưng người chết không thể mở miệng.

Quỷ mối cắm hai lá cờ trắng bên cạnh thi cốt của người chết, nếu hai lá cờ lay động nghĩa là hai người đều đồng ý. Nếu một trong hai người chết không bằng lòng, dù mưa to gió lớn, cờ trắng đều không mảy may dao động.

Mọi người nín thở nhìn chằm chằm hai lá cờ trắng, động!

Tiếng kèn vang lên.

Đại hỉ là đại bi. Đại bi cũng là đại hỉ.

Một thi thể thiếu niên bị thao túng, ôm bài vị một thiếu niên khác, tiến vào lễ đường, bái đường thành thân.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Phu thê giao bái!

End.


Tạm biệt Song Hỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro