biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh cái gì cũng không biết, tránh ra em xem"

Châu Kha Vũ nghe thấy chất giọng Đông Bắc đặc sệt cao vút đang chuẩn bị mắng mình liền vui vẻ tháo bao tay, ngoan ngoãn đứng gọn sang một bên để em người yêu xử lí nốt đống bột mì vung vãi dang dở. Trương Gia Nguyên vừa nhào nhào nặn nặn vừa nhăn mặt lẩm bẩm nào thì "người đâu mà vụng về", "sao mà cái gì cũng làm không xong", "xa người ta có tí mà phá muốn banh cái bếp", "nhào có tí bột mà tưởng đâu đi đánh trận", rõ là cực kì đanh đá mà vào mắt Châu Kha Vũ chỉ có hai cái má bánh bao trắng hồng phồng lên nom cưng xỉu đáng yêu đến lạ lùng. Đang dở tay quay sang thấy người yêu mặt đầy bột bánh đứng dựa người vào tủ lạnh ngây ngây ngốc ngốc si mê nhìn mình, Trương Gia Nguyên lại dừng tay, tìm tới tìm lui tờ giấy vừa lau mặt cho người ta vừa tiếp tục cằn nhằn.

Thực tế đau lòng, chửi cho đã rồi toàn tự mình chửi tự mình nghe, nói hoài nói mãi mà mặt người ta vẫn cứ tủm tà tủm tỉm, chẳng có tí nghiêm túc nào cả, nhìn phát là biết ngay chẳng lọt chữ gì vào đầu. Lớ ngớ thì vẫn lớ ngớ, vụng về thì vẫn vụng về, việc gì đến thì cũng vẫn đến tay em, Nguyên nhi em chán chẳng buồn nói nữa.

"Trương Gia Nguyên, áo anh nhăn quá, sao ủi mãi chẳng thẳng gì cả, em xem giúp anh với"

"Trương Gia Nguyên, anh gom cả quần áo em đi giặt rồi nè, mà sao giặt từ sáng đến giờ vẫn chưa xong ý. Anh đợi mãi để đi phơi mà lâu quá trời"

"Anh mua kem cho em này Nguyên nhi, nhưng gia vị cửa hàng người ta hết mất rồi, người ta có hỏi loại khác nhưng anh sợ sai nên không dám mua, em ăn tạm cái kem đợi anh lấy xe vòng ra siêu thị đầu phố nha, đừng vội đợi anh về"

"Trương Gia Nguyên, người yêu em bị bắt nạt cãi không lại, em ra xử họ hết đi có được không?"

Anh gác một chân không cần kiễng là ngồi được vắt vẻo trên đầu người khác rồi, ai bắt nạt được anh cơ?

"Trương Gia Nguyên, đồ ăn hết sạch cả rồi, lúc nãy về vội quá không kịp mua gì cả. Chắc em không nhẫn tâm để người yêu em ăn bốn bữa mì ly úp liền tù tì đâu ha..."

"Nguyên nhi, cháy thịt rồi... Anh thề là anh đã căn đúng 8 phút như em dặn để lật lại mà..."

"Nguyên nhi, cơm rang mặn quá. Anh chắc chắn anh chỉ cho đúng hai muỗng nước mắm, đừng mắng anh tội nghiệp em phải tin anh"

"Nguyên nhi..."

Trương Gia Nguyên mỗi lần đang làm gì mà nghe thấy tiếng bạn trai lớn đau khổ kêu gào sẽ đều gác hết mọi việc tạm sang một bên đi xử lý chiến trận. Em cảm thấy người yêu mình là đại ngốc, đại đại ngốc thực thụ. Tại sao lúc chơi ma sói thì thành thục như thế, giết người suy luận không một kẽ hở như thế mà khi đụng đến việc nhà lại ngốc lăng như vậy?

Người yêu mình thật sự có một bộ não lớn, cực kì thông minh, rất có khiếu cà khịa trêu ngươi nhưng bản chất không dành cho những công việc nhà nặng nhọc này, phải thông cảm, không được sinh khí..

Trương Gia tiểu Nguyên Nguyên ban đầu còn cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng giờ đã coi hàng tỉ những câu chuyện chán đến độ chẳng buồn mở mồm nói như một chuyện thường ngày hiển nhiên, một gia vị của cuộc sống chẳng hạn như giặt quần áo quên không bấm nút, dặn đi mua gia vị thì cầm về chục cây kem, canh nguội bún trương lên vẫn chưa thấy cầm được gói bột canh về cuối cùng mọi người đói không đợi được đành nấu chục gói mì, trần hai chục quả trứng cả lũ ăn như sinh viên nghèo cuối tháng. Ủi quần áo thì đặt cong queo trên giường, ủi phẳng được mặt này thì mặt sau cũng nhăn hết cả, dặn phơi quần áo thì rũ nó ra cho phẳng về nhà thấy nguyên mấy cục vo viên lại được treo lên, ướt sũng.

Trương Gia Nguyên biết người yêu mình không bén duyên với bếp núc nên chẳng mấy khi nhờ hay bảo người ta vào, chỉ có mấy lần đang dở tay bỗng dưng có việc nên chẳng còn cách nào khác. Đã dặn muốn mỏi mồm còn viết hẳn ra tờ note dán vào tủ lạnh thịt rán để lửa nhỏ tầm số 3 đúng 8 phút thì lật để em chạy ra ngoài mua gói đường về pha trà, đi có mười phút mà lòng thấp thỏm, y như rằng khi về đến nhà một mùi hương thơm khét lẹt đang chào đón. Trông người ta đeo cái tạp dề dính đầy mỡ xị mặt cúi đầu chịu tội, Nguyên nhi chẳng nỡ nặng lời, chỉ còn cách thở dài vào lục tủ lạnh xem còn cái gì có thể đủ nấu được cho 11 cái miệng ăn. Rán thịt mà rán số lớn nhất, mỡ bắn tung toé thịt cháy đen thui là phải rồi, còn gì nữa đâu mà khóc với lóc.

Đang vội tắm dở thì người yêu bên ngoài gọi ầm ầm bảo canh sôi rồi có cần làm gì không nghe vô cùng đáng tin tưởng, vậy mà nhờ cho 2 thìa cafe muối cuối cùng tương hẳn 2 thìa cơm ú ụ, uống một ngụm canh mà tưởng đâu phải cắt luôn quả thận. Lần nào cũng thế, cứ bảo một đằng ngáo ngơ làm một nẻo, chưa có lần nào cái gì rơi vào tay Châu Kha Vũ mà Trương Gia Nguyên không cần đích thân làm lại.

Vừa mới làm xong bột bánh yên ổn vào phòng thay bộ quần áo khác Trương Gia Nguyên đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng bếp. Em nhanh tay quàng nốt cái áo rồi chạy ra xem, thấy người yêu mình đang dùng tay trần nhặt mảnh bát vỡ mà hốt hoảng.

Thực ra trong đống việc nhà Châu Kha Vũ tự tin nhất là rửa bát, phải rửa nhiều nên tốc độ ngang ngửa máy luôn nhưng mải suy nghĩ vẩn vơ nên trượt tay mất luôn cái bát em thích nhất. Anh cũng tự biết bảo vệ bản thân, còn có thể nói anh ý thức về vấn đề này gấp trăm lần ai đó nên mỗi việc anh làm đều đã tính toán kĩ càng nhưng dưới góc nhìn của bạn trai nhỏ Châu Kha Vũ như vậy là cực kì sơ ý, nhỡ mảnh vỡ chọc vào tay chảy máu rồi sao? Vẫn là để người ta phải lo đi.

"Anh xích xích ra em quét, coi có chán không nguy hiểm thế này mà lại dùng tay"

Châu Kha Vũ nhìn người kia mặt đầy lo lắng vội vàng xỏ dép đi tìm chổi mà cưng không biết để đâu cho hết, nhặt nốt mảnh vỡ cuối cùng vào túi rác rồi chìa hai tay ra cho em xem.

"Anh cẩn thận mà Nguyên nhi, không sao hết. Chỉ là làm vỡ mất cái bát đôi em thích nhất mất rồi, chiều anh dẫn em ra trung tâm thương mại mua lại một cặp có được không?"

Trương Gia Nguyên gật đầu, nhất quyết đẩy người yêu mình ra để rửa nốt đống bát còn lại, vừa rửa vừa thở dài ngao ngán.

"Có rửa vài cái bát cũng vỡ, lớn đùng rồi mà cái gì cũng làm không xong, mai sau ở một mình anh định sống thế nào?"

Châu Kha Vũ mỉm cười, vòng tay ôm chặt cứng em từ đằng sau, dụi dụi đầu vào cái gáy trắng thơm mà nhỏ giọng.

"Biết sao giờ, anh cái gì cũng chẳng làm được, sống một mình chắc khổ sở lắm. Hay anh có ý tưởng như này, ở một mình thì rõ là buồn tẻ, anh lại còn mắc bệnh nghiện người yêu cấp mãn tính vô phương cứu chữa, đã thế còn làm đâu hỏng đó, sao có thể sống xa em được. Thế này đi, một công đôi việc, Nguyên nhi ở chung với anh, tuy người yêu em có hơi vụng về nhưng cũng không quá vô tích sự, chắc chắn một lòng một dạ yêu thương nâng niu chiều chuộng em. Em muốn gì cũng được, thích gì cũng cho, sẵn sàng đội em lên đầu mà sống. Em xem, quyền lợi hời như vậy liệu người yêu có bằng lòng mai sau về một nhà với anh không?"

Châu Kha Vũ nhìn người trong lòng tuy vẫn lí nhí mạnh mồm chối bỏ nhưng dọc từ cổ đến tai lại đỏ tới độ cắt ra máu cùng nhịp tim ngày một đập nhanh mà thoả mãn, không nhịn được mà để lại vài dấu đỏ thẫm khắp cần cổ trắng nõn của người ta.

Hừm, Châu Kha Vũ nổi tiếng "lãnh hàn" phũ với cả thế giới này chỉ là thích làm nũng em một chút thôi, dựa dẫm vào em một chút thôi, muốn nhìn cục bông nhỏ xù lông lên bảo vệ anh một chút thôi, cần được em quan tâm một chút thôi, chung quy lại cũng chỉ là yêu em một chút chút thôi, chắc chắn chỉ một chút xíu vậy thôi, thật đấy...
.
.
.

End.
.
.
.
.
.
.

chuyện là hôm qua save được cái ảnh này từ "Tình yêu không chịu nổi chờ đợi, Nguyên Châu Suất thịnh thế đã đến thời" liền mê quá, tan chảy hết cả nên nằm viết luôn ra cái oneshot này. không biết dưới góc nhìn của mọi người là thế nào nhưng thật sự dưới con mắt của mình hình ảnh này chuẩn 100% =))) ở với ai tgn cũng to đùng hết mà chỉ cần đứng cạnh ckv sẽ bé xíu xiu trắng mềm cưng cưng thế này này nhưng vẫn muốn bảo vệ, giúp đỡ anh :( ckv thương em yêu em theo cách của ckv, tgn cũng thương anh yêu anh theo cách của tgn, cực cực kì hợp cực cực kì đyeu luôn ý TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro