Ep 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đi bộ vì Trương Gia Nguyên nói rằng cách nhà không xa, coi là đi dạo một vòng. Tôi trên đường đi đều tranh cãi với em ấy về việc đặt phòng khách sạn, và em ấy lấy điện thoại của tôi đi rồi không có trả lại.

  "Có chút  không tiện..."

  "Có gì bất tiện? Ở kí túc xá chưa từng ngủ chung một giường sao?"

  Tôi thậm chí còn xấu hổ hơn "Nó có giống nhau sao?."

  "Dù sao thì, nghe theo em là được."

  Đường phố, buổi tối, pháo hoa. Một số người qua đường tranh thủ thời tiết mát mẻ hơn để đi mua đồ ăn, trong khi một số khác lại chăm chú vào điện thoại với vẻ mệt mỏi hỏi buổi tối ăn gì. Phía trước có vài đứa trẻ đuổi theo chảy, đứa nhỏ hơn thì vấp ngã khóc thét, đứa lớn hơn vội vàng chạy lại đỡ, phụ huynh đang trò chuyện bên cạnh kịp phản ứng lại, chạy đến hỏi có chuyện gì. Xa xa mặt trời đỏ như lửa thiêu đốt một mảnh, trời còn chưa tối hẳn đèn đường đúng giờ đi làm, hai hàng đèn đã sáng lên.

  Trương Gia Nguyên nói chuyện một lúc lâu mới nhận ra rằng tôi đang bị phân tâm, chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi và nói điều đó. Tôi nhìn lên và thấy siêu thị đang nằm tiêu chuẩn ở lối vào của khu chung cư.

"Muốn mua cái gì sao?"

  "Mua cái gì? Thật khách sáo." Trương Gia Nguyên cười, "Đó là mẹ của em."

  Tôi chưa kịp phản ứng thì em ấy đã chạy tới, ôm chầm lấy dì từ phía sau, suýt chút nữa bị đánh tơi tả vì nhầm tưởng là người xấu. Tôi đoán rằng chuyến về nhà của Trương Gia Nguyên là một kế hoạch bất ngờ, vì biểu cảm của mẹ em ấy tràn đầy sựu ngạc nhiên, chắc chắn dì ấy không biết tin rằng hôm nay Trương Gia Nguyên sẽ về nhà. Em ấy gọi  tôi và nói với mẹ anh ấy rằng hôm nay có dẫn bạn về nhà chơi.

  "Xin chào cô, cháu là đồng đội của Gia Nguyên, AK Lưu Chương."

  "Mẹ đây là AK, đồng đội của con, mẹ biết rồi đấy."

Dì cười nói cô có biết cháu, thanh niên đẹp trai thanh âm hơi lớn lại hát hay. Tôi hơi có xấu hổ, vì vậy Trương Gia Nguyên đã chuyển chủ đề sang cái khác và giải thích với dì  rằng chúng tôi chỉ có thể ở lại hai ngày.

  "Trương Gia Nguyên đưa bạn đi ăn tối chưa?"

  "Ăn rồi ăn rồi."

  "Ăn cái gì, đã đi ăn mì chưa?"

Tôi do dự một lúc, mì lạnh nướng có thể gọi là mì theo đúng nghĩa đen không? Ở bên kia Trương Gia Nguyên đã bị mẹ kéo sang một góc, khuôn mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép trách cứ Gia Nguyên không biết cách chiêu đãi khách

  "Ai da mẹ, mẹ không phải luôn nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ sao? Không phải con mang người về nhà tự nấu sao?" Trương Gia Nguyên nháy mắt với tôi, tôi cũng nhanh chóng thuận theo lời em ấy nói đúng vậy,  ăn ở nhà tốt lắm. Kỹ năng nấu nướng của Gia Nguyên quả thực rất tuyệt. 

  Vì vậy, dì  đặt túi đồ và chìa khóa cho Trương Gia Nguyên bảo em ấy đưa tôi về nhà trước, muốn đi mua một lô lớn nguyên liệu. Tôi vừa định nói dì không cần phải phiền phức như vậy liền bị Trương Gia Nguyên kéo đi, nói rằng buổi tối nên chiếu cố tôi thật tốt.

  "Tôi luôn cảm thấy cứ kỳ quái kiểu gì ."

  “Có gì lạ sao, đưa bạn bè về nhà đều là như thế này.” Trương Gia Nguyên nhét chìa khóa vào lỗ rồi vặn ba lần, sau đó mở cửa cho tôi vào. “Anh chưa từng đến nhà bạn bè chơi bao giờ.”

  Tôi ậm ừ, không có ý gì khác. Nhưng em ấy dường như hiểu lầm rồi hoặc suy nghĩ quá nhiều,  đột nhiên nói xin lỗi. Tôi nói em đừng nghĩ ngợi lung tung, em ấy lấy dép bỏ xuống đất cho tồi rồi nói không cần, chỉ nghĩ sau này có thể đưa anh về nhà chơi “Hay là em sang nhà anh chơi.” Trương Gia Nguyên nói.

  Chúng tôi đến phòng ngủ của em ấy, nó rất sạch sẽ và ngăn nắp mà không có ai ở trong đó trong một thời gian dài. Tủ quần áo, giường đơn, bàn làm việc, phòng ngủ tiêu chuẩn và cây đàn trên tường. Tôi với tay để chạm vào nó, trên đó có một lớp bụi trên những sợi dây đàn.

  "Chơi một bài anh nghe xem."

  "Anh nghe chưa đủ sao?"

  Không mất nhiều thời gian dì đã quay lại, quả nhiên đang xách hai cái túi lớn trên tay. Chúng tôi vội vàng đến dọn dẹp, bày lên bàn các loại khác nhau, Trương Gia Nguyên bị mẹ gọi vào bếp hộ trợ, tôi liếc nhìn căn bếp không mấy rộng rãi, ý thức lui ra ngoài.

  “Anh có thể vào trong phòng ngủ của em chơi.” Trương Gia Nguyên ra lệnh cho tôi, “Hãy chọn một chiếc chăn từ tủ quần áo, buổi tối em sẽ ngủ dưới sàn.”

  Giường ở nhà cũng không hơn ở ký túc xá, quả nhiên chỉ ngủ được một người. Tôi cũng không có ý định khách sáo với em ấy, vì vậy tôi tìm một chiếc chăn bông và trải nó trên sàn bên cạnh giường như đã nói. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, tôi không dám đi lung tung nữa, nên tôi chỉ ở trong phòng ngủ của Trương Gia Nguyên, lật giở những cuốn sách trên tủ sách, kết quả là tôi rút ra một tập giấy nháp, công thức toán học nằm dưới dòng chữ tiếng Anh. , và mặt sau là những bài thơ cổ và lời bài hát của Trương Gia Nguyên.

  Viết cũng tốt đó.

Trung gian Trương Gia Nguyên đi ra tìm tôi một lần, nhìn thấy đồ trong tay tôi có chút xấu hổ nên em ấy cất đi để tôi không nhìn thấy. Tôi nói rằng tôi cơ bản đã đọc xong hết rồi. Lời bài hát của em đều không tồi, cuộc sống trong khuôn viên trường. Nếu có cơ hội có thể hát ra không, tôi nói, viết cũng viết ra rồi.

  Trương Gia Nguyên mỉm cười và ném lại tờ giấy cho tôi. Bây giờ không hát ra được nữa rồi, em ấy nói  hai năm qua debut làm nam đoàn, không có cơ hội để hát thể loại này và sớm đã không có cảm giác như vậy nữa rồi.

  Tôi nói, hai năm sau thì sao?

  Em ấy không trả lời mà hỏi tôi liệu tôi có quay lại học sau hai năm không. Tôi nói đây là có thể là có, dù sao thì vẫn phải hoàn thành việc học, hai năm này coi như trải nghiệm cuộc sống đi.

  “Ừ, cuối cùng chúng ta đều cũng sẽ quay trở lại cuộc sống.” Trương Gia Nguyên ra hiệu, “Anh quay về học tập đi, dù sao em cũng dự định thi vào đại học, dù sao em cũng có thể tiếp tục hoạt động âm nhạc ở trường đại học.”

 Cùng nhau rời đi.

 Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười.

  Trò chuyện được một nửa thì chú cũng về, ước chừng là dì gọi điện và có vẻ không ngạc nhiên khi thấy chúng tôi, trên tay còn cầm một thứ gì đó. Chú ấy hỏi tôi có thể uống rượu không, nhưng Trương Gia Nguyên vội vàng ngăn lại và nói chúng ta hãy uống nước ngọt đi.

  A dì gọi Trương Gia Nguyên từ nhà bếp qua đó để bưng thức ăn, bắt đầu ăn cơm rồi.

  Gần như có một bàn đầy đủ các món, thịt và rau, nóng lạnh và mọi thứ đều ngon hơn nhiều so với gọi đồ ăn ngoài khi ở trong ký túc xá. Lúc đầu tôi hơi có ngơi, Trương Gia Nguyên liền bắt đầu bóc tôm ném vào bát của tôi, tàn nhẫn phá bỏ lớp vỏ của tôi, "Anh thường ngày ăn nhiều như vậy, khách sáo làm gì chứ."

  Tôi gượng cười.

  Thực phẩm chính là mì. Trương Gia Nguyên nói rằng lên bánh bao xuống mì, hôm nào chúng tôi quay về  sẽ đưa đi ăn bánh bao chiên rất ngon. A dì nói tại sao mới quay lại mà đã nghĩ đến việc rời đi rồi. Trương Gia Nguyên cắn cánh gà và cố gắng lướt qua.

  Chúng tôi cũng trò chuyện trong khi ăn và hỏi liệu chúng tôi có mệt mỏi vì công việc và liệu chúng tôi có tốt với nhau không. Trương Gia Nguyên chắc chắn đã đều đã nói qua những điều này, nhưng là một bậc cha mẹ, luôn lo lắng, sợ rằng con trai mình sẽ báo tin tốt chứ không báo tin xấu. Tôi đã chọn ra rất nhiều từ tốt để khen ngợi Trương Gia Nguyên và các đồng đội của anh ấy và thậm chí là cả wjjw. Các cô chú thật sự rất vui.

  Trương Gia Nguyên cũng rất vui và đưa cho tôi một bát tôm đã bóc sẵn.

  Bữa này vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả rất lâu, khi đang dọn dẹp bát đĩa thì liếc nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ rồi. Cả nhóm toàn là những bức ảnh, và khi họ quay lại phát hiện ra rằng tôi và Trương Gia Nguyên đã rất muộn mà còn chưa về nha. Tôi bật máy ảnh và chụp bức ảnh Trương Gia Nguyên đang rửa bát.

  "Anh đang làm gì đấy?"

  Tôi cho em ấy xem cuộc trò chuyện nhóm "Báo cáo bình an, Viễn ca còn nghĩ rằng chúng ta mất tích rồi đó."

 Trương Gia Nguyên nhìn lướt qua rồi cười nhẹ, "Không phải là chạy trốn sao?"

  "Câm miệng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro