Ep1: Chuyến đi bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi tôi ngồi vào ghế của tàu cao tốc, không khí mát lạnh thổi qua đủ để tôi tỉnh táo hẳn và nổi da gà lần nữa. Trương Gia Nguyên đã kéo khung bezel xuống để kết nối điện thoại với ổ cắm điện, khi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt trống rỗng của tôi, do dự một lúc rồi hỏi tôi có muốn đổi chỗ cho em ấy không.

  Tôi nói có trong tiềm thức, nhưng nó thực sự có nghĩa là tùy ý. Nhưng Trương Gia Nguyên hiển nhiên  không nghĩ vậy, lẽ ra tôi phải hiểu sự chân thành của đứa trẻ này, mỗi lần đều coi lời tôi tùy ý trả lời là thật.

  Nó giống như chuyến đi nói đi là đi này - theo cách nói của Trương Gia Nguyên , đó là về nhà, và tôi nghĩ khách quan đó là làm một vị khách - đến Dinh Khẩu , nhà của em ấy. Tôi hiếm khi có kinh nghiệm đến nhà người khác chơi như thế này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Nhưng khi em ấy hỏi tôi có đi không, tôi đã vô thức nói có. Được rồi, tôi lấy khăn tắm trên đầu em ấy và bắt đầu lau tóc cho em ấy, cũng không quan tâm lắm và nói, tôi sẽ đi khi nào có thời gian.

  Tôi không ngờ điều này lại đến nhanh như vậy.

  Hôm qua, công ty đã gửi một tin nhắn trong nhóm, nói rằng chúng tôi sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ nhỏ trước khi chính thức quảng bá cho album và tiểu đoàn tống. Hai biệt thự lần lượt vang lên tiếng reo hò, tòa nhà A khá hơn một chút vì có tôi và tiểu Cửu.

  Lưu Vũ đưa tiểu Cửu về nhà ngay lập tức,  hai người họ rất hạnh phúc tay trong tay. Cuối cùng Riki cũng đã đồng đi cùng thầy Lê đến Sanlitun, Viễn ca tiện thể cũng đi cùng luôn; Lâm Mặc thì đi học quân sự ở Thượng Hải và có thể em ấy sẽ không được dùng điện thoại trong một thời gian ngắn. Nhìn thấy tin tức, Châu Kha Vũ tự nhận là một trong những người Bắc Kinh lâu lắm liền đưa Santa Mika và Patrick đi chơi và đi mua sắm. Ký túc xá sau một hồi gà bay chó sủa cuối cùng cũng tiễn được bọn họ đi, phòng khách lộn xộn không chịu được và hẳn là bọn họ khi trở về sẽ bị ăn mắng.

Thành thật mà nói tôi không biết phải đi đâu. Vốn dĩ tôi muốn đi tìm Sweet và những người khác để tụ họp với nhau, nhưng trong kỳ nghỉ hè các anh chị đang đi lưu diễn khắp cả nước, không ai trong số họ ở Bắc Kinh. Thánh Đại ca hỏi tôi liệu tôi có muốn đến làm khách mời hay không, và tôi nói rằng như vậy sẽ bị công ty trừ tiền đó. 

  Khi tôi đang nói chuyện với Đại tử ca thì có người gõ cửa, tôi đang nghĩ xem còn ai còn lại thì Trương Gia Nguyên đẩy cửa bước vào.

  “Hôm nay hay ngày mai đi?” Trương Gia Nguyên thoải mái nằm trên giường của tôi, trên tay ôm con búp bê vịt của tôi.

  Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Đi đâu?"

  “Về nhà .”

 Đầu tiên là hắn không hiểu nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày, “Đã nói là sẽ tới nhà em chơi, không phải anh quên rồi đúng không?

  Không phải, làm sao là nói rồi, nói khi nào cơ?  Tuy nhiên tôi hay chậm hẹn nhưng người anh em à, tôi không bao giờ quên việc gì đâu. Trương Gia Nguyên ngắt lời tôi, đứng dậy rời khỏi giường và dùng búp bê đánh tôi. Tôi không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng trong ánh mắt của người em trai Đông Bắc này quả thật có chút ủy khuất. Cúi xuống nhặt tiểu Ya Ya, đầu óc mơ hồ bảo em ấy sao cũng được..

Cho nên sáng ngày đầu tiên của kì nghỉ, tám chín giờ, tôi đã bị Trương Gia Nguyên lôi dậy khỏi giường, tắm rửa thay quần áo xong liền bị lôi ra khỏi nhà, không mang theo bất cứ thứ gì. Trước khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, chúng tôi đã bắt taxi đến đường sắt cao tốc,  bị kéo tay suốt dọc đường khiến tôi thậm chí còn không nhìn thấy số tàu của tàu cao tốc.

  "Tại sao không đi máy bay?"

  "Anh muốn bị  chụp ảnh sao?"

  Không muốn. Tôi vò mái tóc rối bù của mình và hỏi tôi với nhận thức muộn màng rằng chiếc mũ giống như vật thể thứ hai của tôi đâu rồi.

  Vậy khẳng định là không mang rồi, đồ đạc của chúng tôi tất cả đều trên người Trương Gia Nguyên đó chính là một chiếc cặp học sinh nhỏ màu đen, trong đó có hai cái sạc dự phòng, hai dây cáp dữ liệu và một số đồ ăn nhẹ, thẻ căn cước và điện thoại đã được đặt trong túi tương ứng của từng người.

  Tôi hỏi em ấy, hết rồi à?

  Trương Gia Nguyên gật đầu,hết rồi thiếu gì thì trực tiếp mua là được, mang nhiều đồ đi làm gì.

Tôi thở dài. Mùa này dường như là thời điểm các trường đại học được nghỉ hè, nhiều sinh viên trạc tuổi chúng tôi lên xe một cách trật tự với những túi đồ lớn nhỏ. Cả hai chúng tôi đều đeo khẩu trang để được an toàn và cố gắng hòa nhập vào xã hội một cách dễ dàng. Một cô bé ở hàng ghế đầu nhìn lại chúng tôi vài lần, và khi tôi định hỏi Trương Gia Nguyên bằng giọng trầm liệu cô ấy có nhận ra chúng ta không, thì cô bé mở miệng  hỏi một cách rụt rè liệu tôi có thể giúp cô ấy đặt vali lên không.

  “Để tôi cho.” Trương Gia Nguyên từ bên trong đứng dậy, vỗ tôi và bảo tôi ngồi vào trong. Tôi cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, dù sao em ấy cũng khỏe hơn tôi.

  Tôi đợi tàu khởi hành từ ga  gần nửa tiếng mới bắt đầu, đã lâu rồi tôi không đi tàu cao tốc,  tựa vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, ngược lại nó càng lúc càng nhanh giống như một bức tranh sơn dầu ppt thiết lập di chuyển sang bên phải và lật từng các trang khác nhau. Cảm giác này có chút kỳ diệu, một hành trình vội vã và không có kế hoạch, không có hành lý, một con người quen thuộc và một môi trường hoàn toàn xa lạ. Tôi tháo một bên tai nghe của Trương Gia Nguyên rồi nhét vào tai mình, nói không giống về nhà một chút nào.

  "Hả? Vậy giống cái gì?"

  "Giống  bỏ trốn."

  " Em câm miệng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro