Chương 006. Ta không muốn trở thành quân cờ a!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi bị trọng thương phải trở về nguyên hình, Đồ Sơn Nguyệt luôn chạy trốn, căn bản chưa từng ăn thứ gì nên hiện tại nàng cực kì đói. Nửa con gà quay liền lập tức tiến thẳng vào trong bụng nàng.

"Nấc —— "

Đồ Sơn Nguyệt ăn đến bụng nhỏ tròn vo, nhịn không được ợ một cái.

"Ha ha. ."

Lý Tu Viễn bị dáng vẻ hồn nhiên của Đồ Sơn Nguyệt chọc cho cười ha ha một tiếng, Đồ Sơn Nguyệt bắt đầu xấu hổ, lại có vẻ càng thêm đáng yêu.

Mua được con này tiểu bạch hồ quyết định thực không sai, có tiểu gia hỏa này gia nhập, tiểu điếm bình thường quạnh quẽ cũng nhiều hơn mấy phần sinh khí.

"Ngươi ăn no rồi, giờ đến phiên ta ăn."

Lý Tu Viễn sờ sờ cái đầu nhỏ của bạch hồ, sau đó cứ uống một ngụm Trúc Diệp Thanh, lại ăn một miếng thịt bò.

"Cái phàm nhân này liền ngay cả bộ dạng lúc ăn cơm cũng thật đẹp mắt . . ."

Đồ Sơn Nguyệt đã ăn no nê, nằm sấp trên bàn nghiêng đầu nhìn Lý Tu Viễn dò xét, chỉ cảm thấy hắn so với mấy nhân loại tài tuấn tu sĩ mà nàng từng gặp qua còn vừa mắt hơn rất nhiều, nhất là khí chất đặc biệt toát ra từ hắn, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn nhìn một lát, buồn bực ngán ngẩm Đồ Sơn Nguyệt bắt đầu đánh giá xung quanh gian phòng.

Phòng không lớn, chỉ có một cái quầy hàng một cái bàn cùng một thanh ghế mây, trên mặt đất bày biện các loại đồ chơi nhỏ, mặc dù nhiều nhưng tuyệt không cảm thấy lộn xộn.

Trên quầy bày biện bút mực giấy nghiên.

Xem ra cái phàm nhân này là một cái thư sinh.

Đồ Sơn Nguyệt trong lòng suy nghĩ, sau đó ánh mắt không tự chủ được nhìn qua mấy bức thue hoạ treo trên tường.

Lý Tu Viễn.

Đồ Sơn Nguyệt chú ý đến chữ kí oẻ trên mỗi bức hoạ, thế mới biết cái con người thu lưu mình tên gọi là gì.

Đồ Sơn Nguyệt từ trước đến nay đối với mấy loại tranh chữ nhàm chán này không có chút hứng thú, nhưng có thể vì cái phàm nhân trước mặt này vô duyên vô cớ khiến nàng cảm thấy thân cận nên Đồ Sơn Nguyệt bắt đầu cẩn thận nhìn đến mấy chữ ở trên tranh.

Nàng bỗng nhìn chằm chằm một bức tranh sơn thuỷ, thoạt nhìn còn không cảm thấy gì, nhưng thời gian trôi qua, Đồ Sơn Nguyệt cảm giác hết thảy trước mắt trở nên hư ảo, tạo nên một chân không mới.

Chim bay, cá lặn, thú chạy, người sinh sống, biển cả... Vô số cảnh tượng chạy trước mắt nàng như đèn kéo quân lướt qua.

Trong nháy mắt Đồ Sơn Nguyệt tâm trí phảng phất bay đến chỗ cực cao, xa vô cùng, quan sát chúng sinh, coi thường nhân gian.

Trong nháy mắt nàng phảng phất lại biến thành vô cùng nhỏ bé, sâu kiến, nằm rạp trên mặt đất, ngưỡng vọng bầu trời.

Vật đổi sao dời.

"Hô hô. . ."

Qua một hồi lâu, nhưng lại giống như là một cái chớp mắt, Đồ Dơn Nguyên từ bên trong hoạ thoát ra.

Nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trong mắt tràn đầy rung động cùng vẻ không thể tin được.

Cái phàm nhân kia đã không còn trong phòng, có lẽ là dọn dẹp bát đũa ra ngoài rửa.

Đồ Sơn Nguyệt tâm trí vẫn còn vô cùng chấn động.

Nàng rốt cuộc là vừa thấy cái gì?

Đồ Sơn Nguyệt không biết.

Nhưng nàng có thể sâu sắc cảm nhận được trong đó ẩn chứa bàng bạc khí tượng, sâm la ngàn vạn, vô tận diệu lý. . .

Vẻn vẹn như vậy một hồi, đạo tâm của nàng tựa hồ liền phát sinh thay đổi cực kì huyền diệu, ngay cả thương thế trên người đều lập tức tốt lên hai ba phần.

Đồ Sơn Nguyệt không thể tin được, hoài nghi mình có phải hay không đang nằm mơ.

Nàng bất quá là nhìn thoáng qua một bức hoạ do phàm nhân vẽ ra, vậy mà lại có thể thăng tiến đạo tâm của mình, đồng thời thương thế còn tốt hơn. Chuyện quỷ dị gì thế này?!

Cái này không khỏi quá hoang đường!

Đồ Sơn Nguyệt thật lâu không thể bình tĩnh, nhịn không được lại quay đầu nhìn về phía mấy bức tranh chữ còn lại trên tường.

Kết quả khiến cho nàng càng thêm chấn động không thể khôi phục được tâm trạng mình.

Một bức chỉ có vài nét hoạ, Đồ Sơn Nguyệt lại thấy vô cùng sáng chói, lại mênh mông tinh hà xuất hiện trước mắt nàng, chậm rãi lưu chuyển.

Một bức bút pháp lăng lệ cuồng thảo, Đồ Sơn Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua thiếu chút nữa khó chịu đến thổ huyết.
Từng chữ trên bức cuồng thảo ấy, mỗi một nét bút giống như hoá thành vô số đạo kiếm khí vô song hướng thẳng tới nàng mà chém, khiến da đầu nàng tê dại.

Một bức. . . .

Đồ Sơn Nguyệt ngơ ngác nhìn đến mấy bức tranh chữ, đứng thẳng bất động, bên trong thì vô cùng rung động không tả xiết.

Đột nhiên, một cái bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng vuốt lông của nàng.

"Bá —— "

Đồ Sơn Nguyệt cả người cùng giống như bị chạm điện, trong nháy mắt co lại thành một cục, lặng lẽ liếc một cái liền thấy thanh niên tuấn tú, sau đó nhanh chóng đem đầu rút vào trong ngực, toàn thân run lẩy bẩy.

Nàng rõ rồi!

Nàng bây giờ còn có cái gì mà không nhận ra!

Cái phàm nhân cứu nàng đâu phải người bình thường, mà hắn rõ ràng là một lão quái vậy ẩn tàng vô cùng sâu có được không?!

Có thể đem thiên địa đại đạo lý, kiếm đạo cảm ngộ đều dung nhập vào bên trong mấy bức tranh chữ, e là tu vi người trước mặt này đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng ra được, có lẽ ngay cả phụ thân mình, một Đại Yêu Hoàng cũng không theo kịp người này!

Không đúng!

Đồ Sơn Nguyệt trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang.

Mình lần này trọng thương, lại bị một tên thợ săn phàm nhân bắt lấy, sau đó liền được cứu... Có hay không chính là do hắn một tay tính toán trước.

Nghe nói rất nhiều đại nhân vật ưa thích việc lấy chúng sinh làm quân cờ, thiết lập cái này đến cái khác mưu tính, để trêu đùa thiên hạ.

Đồ Sơn Nguyệt càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

Trong lúc nhất thời, sợ hãi đến độ chỉ thiếu chút nữa là đã khóc lên.

Nàng Đồ Sơn Nguyệt vẫn chỉ là chỉ tiểu hồ ly a, nàng thật không muốn biến thành bia đỡ đạn, không muốn làm một quân cờ a, ô ô ô. . .

"Thật sự là kỳ quái. . ."

Lý Tu Viễn nhìn tiểu hồ ly co lại thành một cục ở trêm bàn, run lảy bẩy, tựa hồ còn đang nhẹ nhàng nức nở, nghi ngờ tự nhủ: "Vừa mới nãy còn rất tốt, làm sao chỉ chớp mắt liền biến thành bộ dáng này. . Chẳng lẽ lại là nhớ nhà sao?"

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro