Chương 007. Đại thọ, hạ lễ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tu Viễn cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ là đi ra ngoài rửa bát đũa thế mà lúc quay lại thì tiểu bạch hồ này thấy hắn giống như chuột thấy mèo, kể từ lúc đó cả ngày chỉ co cuộn lại run lẩy bẩy.

Trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, giống như sợ bị hắn ăn thịt. 

Lý Tu Viễn cho rằng tiểu bạch hồ sợ người lạ, nói không chừng nuôi mấy ngày thì sẽ liền khôi phục.

Thái Âm sơn ngược lại là càng ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày các vệt độn quang trên trời nhiều như là mưa sao băng, một chút cũng không ngừng nghỉ. 

Tiểu điếm của Lý Tu Viễn làm ăn vẫn là không tốt không xấu, giống như sự náo nhiệt ở bên ngoài không có chút quan hệ gì với hắn. Hắn vẫn là như cũ cứ điềm tĩnh, mờ nhạt sống cuộc đời tạm bợ của mình. Hiện tại hắn có thêm tiểu bạch hồ làm bạn nên cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa, ngược lại có vài phần tự đắc ý lạ kì.

"Hái cúc đông dưới rào, khoan thai gặp âm sơn. ."

Một bút cuối cùng viết xong chữ "Sơn" hạ xuống, Đồ Sơn Nguyệt trong ánh mất phảng phất thấy một ngọn núi nguy nga hạ xuống, thân thể không khỏi run lên một cái.

Mấy ngày này, nàng đã hoàn toàn xác nhận thân phận tuyệt thế cao nhân của Lý Tu Viễn.

Mỗi ngày nhìn hắn viết chữ vẽ tranh, đối với nàng mà nói không khác gì chịu đựng từng đợt đau nhức, nhưng cũng lại thật khoái hoạt, trải nghiệm này vô cùng phức tạp.

Mỗi lần hắn viết chữ vẽ tranh, trên ngòi bút hắn cầm liền hiện ra từng tia đạo vân cùng quy tắc thiên địa, những đạo vân cùng quy tắc này từng đợt đánh thẳng vào Đồ Sơn Nguyệt nội tâm, khiến nàng từ lâu đã rung động đến chết lặng.

Đây chính là cơ duyện vô thượng, nhưng cũng bao hàm hung hiểm vô cùng lớn.

Chủ yếu là vì những quy tắc cùng đại đạo này quá mức hùng vĩ, đạo tâm cũng Đồ Sơn Nguyệt căn bản là chịu không được toàn bộ. Mặc dù trải qua mấy ngày tẩy rửa, đạo tâm của nàng cũng đã tăng tiến lên mấy bậc thang... nhưng là chưa đủ.

"Tạm thời cứ ở bên cạnh vị này, dù cho hắn có mưu đồ gì với ta nhưng cơ hội để có thể gặp được đại đạo như thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu... mấu chốt là, không có sự cho phép của vị này ta cũng không dám trốn a."

Đồ Sơn Nguyệt trong lòng thầm than một tiếng, khăng khăng một mực lưu lại bên cạnh Lý Tu Viễn.

"Kiếp trước nghệ nhân làm gốm viết xuống bài thơ này, hẳn là tâm trạng giống như ta bây giờ a. . ."

Lý Tu Viễn đối với thư pháp mình vừa hoàn thành cảm thấy rất hài lòng, đây có lẽ là bức tác phẩm tốt nhất mà gần đây hắn làm ra được. Tìm đến mấy công cụ để hoàn tất bức thư pháp, lúc Lý Tu Viễn chuẩn bị treo lên tường hắn nghĩ hẳn là có thể giúp cửa tiệm nhỏ của mình thêm mấy phần nho nhã.

Hắn vừa mới đen thư pháp treo lên, liền nghe thấy tiếng động vang vọng tựa kinh thiên động địa, giống như ngàn vạn thanh trường kiếm đồng thời tuốt khỏi vỏ ngâm vang lên thành tiếng réo rắt rõ to.

Tiểu bạch hồ giật mình tỉnh giấc, phạch một cái chạy đến trước cửa. Lý Tu Viễn cũng vội vàng chạy ra ngoài tiểu điếm, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi dị tượng trên không trung.

Chỉ thấy cả tòa núi Thái Âm trước giờ vẫn bao phủ bởi mây mù lượn lờ cùng tiên khí mịt mờ tỏa ra từ bên trong, nay phóng ra vô số đạo ánh sáng lạ kì, như màu gấm phủ kín cả bầu trời, trông vô cùng tráng lệ.

Giờ này khắc này, không chỉ là Lý Tu Viễn cùng tiểu bạch hồ, vô số tu sĩ và phàm nhân dưới chân núi Thái Âm cũng ngưới nhìn một màn này.

Có người biết chuyện biết, "Thọ lễ của vị lão tổ Thái Âm Tông cuối cùng cũng bắt đầu rồi. . ."

. . . .

Đại diện Thái Âm Tông môn.

"Chưởng môn Sơn Nhạc môn  Đinh Phong Cao mang theo đệ tử môn hạ đến đây chúc thọ, đưa lên hạ lễ một kiện pháp bảo trung phẩm, năm kiện pháp bảo hạ phẩm, hai mươi kiện cực phẩm pháp khí. . ."

"Tán tu Tư Hải đến đây chúc thọ, đưa lên hạ lễ. . ."

Tiếng đệ tử tiếp khách từng tiếng vang lên, những tu si đi vào đại điện có ai là tu vi không tầm thường, thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ mới có tư cách mà đi vào bên trong đại điện.

Một lão giả khí độ sâm nghiêm mang áo bào đen ngồi ngay ngắn ngay chính giữa đại điện.

Sự hiện diện của lão giả khiến cho toàn bộ tu sĩ bên trong đều trở nên mờ nhạt ảm đạm, hắn giống như trắng sáng trên bầu trời sao, cướp đi tất cả ánh sáng, hưởng thụ sự sùng kính của tất cả mọi người.

Thái Âm Tông lão tổ - Chúc Chiếu chân nhân, là một đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, cũng chính là nhân vật chính của thọ yến lần này.

Chúc Chiếu chân nhân hờ hững liếc nhìn toàn điện, trên mặt không hiện ra nửa điểm buồn vui. 

Bỗng nhiên âm thanh của đệ tử tiếp khách vang lên.

"Huyền Thủy tông Hoàng Trạch chân nhân mang theo đệ tử đến đây chúc thọ!"

Nghe được thanh âm này, tất cả tu sĩ trong đại điện không tự chủ mà hướng ánh mắt về phía cửa nhìn.

Chân nhân hai chữ này cũng không phải tùy tiện mà loạn phong, chỉ có tu vi đạt đến Nguyên Anh cảnh giới mới có thể xưng với danh xưng "Chân nhân".

Với lại từ lúc nãy đến giờ không có ít tu sĩ trên mặt thể hiện vẻ mong chờ có thể thấy được vị này, Huyền Thủy Tông Hoàng Trạch chân nhân, hiển nhiên cũng là một vị không kém hơn so với Chúc Chiếu chân nhân Nguyên Anh đại tu sĩ.

"Ha ha ha. . ."

Hai đạo thân ảnh một trước một sau tiến vào trong điện cười lớn.

"Chúc Chiếu, bằng hữu mấy trăm năm tới thăm ngươi, ngươi lại không mau quét dọn giường chiếu đón ta đến? !"

Một lão đầu dáng người thấp bé, mang bộ áo lam xấu xí đứng ngạo nghễ giữa sân, cười như không cười đứng nhìn chủ vị Chúc Chiếu chân nhân, đây hẳn là Hoàng Trạch chân nhân đi.

Mà sau lưng Hoàng Trạch chân nhân là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, nhìn rất tiêu sái, có lẽ là một nhân vật có thiên tư xuất chúng nhân trung long phượng.

Chúc Chiếu chân nhân nhìn  Hoàng Trạch chân nhân nhàn nhạt mở miệng: "Đến đây vì lão phu chúc thọ, mà không mang thọ lễ sao?"

Hoàng Trạch chân nhân cũng không nói chuyện, trực tiếp xuất ra một cái hộp gỗ đàn tử.

Mở ra, một mùi thuốc kỳ dị lập tức truyền khắp toàn bộ đại điện, khiến cho đông đảo tu sĩ tinh thần phải rung chuyển.

Có người kiến thức uyên bác liền nhận ra viên đan dược kia, nhịn không được thốt ra: "Thọ nguyên đan!"

Trong sân lập tức vang lên một mảnh hít vào khí lạnh thanh âm, vô số ánh mắt như lửa đốt hâm mộ nhìn chăm chú vào cái hộp nhỏ trong tay Hoàng Trạch.

Liền ngay cả Chúc Chiếu chân nhân sắc mặt cũng thay đổi , hừ nói: "Ngươi ngược lại là bỏ hết cả tiền vốn."

Hoàng Trạch chân nhân cười hắc hắc, mở miệng nói: "Bạn cũ lâu năm, sao có thể nhìn ngươi vừa ăn mừng ngàn năm thọ lễ liền "vũ hóa quy thiên", tự nhiên muốn suy nghĩ vì ngươi."

Đám người xung quanh nghe nói như thế lập tức hai mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

Trong thọ lễ của người khác lại đi nói "vũ hóa quy thiên " là một điều không may mắn, cũng không biết Chúc Chiếu chân nhân có thể hay không trở mặt tại chỗ.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là, Chúc Chiếu chân nhân nghe nói như thế vậy mà trầm mặc lại, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Thay ta cho Hoàng Trạch chân nhân cùng đệ tử của hắn ban thưởng ghế ngồi."

"Vâng."

Lập tức có đệ tử đi lên an bài.

Mà Hoàng Trạch chân nhân nhìn thấy Chúc Chiếu chân nhân phản ứng như vậy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra sắc mặt phức tạp khó tả, than nhẹ một tiếng ngồi xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro