C81,82: Giành lại vị trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung thở hắt một hơi. Cô không ngại đối đầu với những kẻ muốn tranh giành với mình. Nhưng bây giờ cô nghĩ mọi thứ nên dựa vào Mạnh Quỳnh. Nhã Tịnh là bạn của anh ta, cô biết điều đó vì cô luôn thấy hai người đi cùng nhau khi còn nhỏ. Lúc nào cũng vui vẻ cười đùa khiến cho cô có chút buồn tủi. Nhưng đó là do cô còn nhỏ, suy nghĩ chưa được chín chắn cho lắm.

Và cô cũng không hề nhận ra là khi xưa cô toàn bị Nhã Tịnh đổ oan. Có rất nhiều chuyện cho đến bây giờ cô mới nhận ra. Như có lần Nhã Tịnh bị mất cái kẹp tóc, Phi Nhung lại trùng hợp được cô ta cho cái kẹp tóc đó. Nhưng cô ta lại nói rằng cô là người đã lấy cái kẹp tóc. Cô còn nhỏ xíu nên cô ta chỉ mỉm cười xoa đầu cô nói rằng không nên ăn cắp nữa. Phi Nhung khi đó im lặng, vì cô không biết gì cả. Nhưng bây giờ thì không.

- Cô ta là ai thế?

Gia Kỳ lộ ra vẻ mặt khó chịu mà đi lại hỏi. Tư Niên cũng nhìn Nhã Tịnh bằng con mắt đăm đăm. Lan Chu thì liếc xéo đủ kiểu. Cô khoanh tay lại mà nói.

- Bạn cũ, cũng là bạn rất thân của Mạnh Quỳnh.

- Ghê vậy, cô ta có tình cảm với hắn ta đúng không?

Lan Chu tròn mắt. Phi Nhung bĩu môi rồi gật đầu, cô cầm ly nước cam lên uống một ngụm. Bỗng chốc lại thèm được uống rượu như đám bạn, nhưng cô đang có thai, vạn lần không được động vào dù chỉ một ít.

- Chà, từ giờ tớ nghĩ sẽ có kịch hay coi đấy.

Tư Niên gật gù nói, không chỉ nó mà hai đứa còn lại cũng nở một nụ cười quỷ quái khiến cô bất lực thở dài.

- Các cậu đừng làm gì quá trớn đấy nhé, đối phương là bạn của Mạnh Quỳnh đấy, không dễ mà hại cô ta được đâu.

- Nếu vậy thì tớ càng phải làm cho cô ta tức điên lên rồi chạy đi mách lẻo với Mạnh Quỳnh, cuối cùng để xem phản ứng của Mạnh Quỳnh thế nào. Nếu anh ta bênh vực cô ta thì Mạnh Quỳnh là tên khốn, còn không thì Mạnh Quỳnh
đã thật lòng yêu cậu.


Gia Kỳ nói giống như những việc này nó đã trải qua rất nhiều lần rồi. Phi Nhung nhìn bọn nó mà không nói gì. Tình yêu đâu phải muốn thay đổi là thay đổi ngay được. Bây giờ mà có nói Mạnh Quỳnh yêu cô thật lòng thì cô cũng không tin. Một người đã yêu Cẩn Mai đến nỗi hành hạ vợ mình như anh ta thì làm gì có thể dễ dàng thay lòng.

Nhưng bây giờ thì cô không chắc, đúng thật là phải cần sự xác nhận của đám bạn cô.

Nhã Tịnh bên này đang trò chuyện vui vẻ cùng với bậc trưởng bối. Ông Nguyễn khá vui với sự xuất hiện của cô ta nên cười không dứt. Nhưng mọi thứ trở nên ngượng ngạo khi Nhã Tịnh hỏi đến việc Mạnh Quỳnh đã có vợ hay chưa.

Mặt của ông Phạm hơi khựng lại một chút nhưng cũng cười ha hả mà vỗ vai ông Nguyễn.

- Ông nên công khai chuyện này sớm hơn mới phải, bây giờ cháu nó còn không biết gì kia.

Ông Nguyễn có chút bối rối nhưng cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh. Ông mỉm cười, nếp nhăn dần lộ ra nơi khóe miệng, nhưng nó chỉ khiến cho nụ cười của ông thêm phần phúc hậu và niềm nở. Ông lên tiếng.

- Có lẽ cháu không biết, nhưng Mạnh Quỳnh nó cưới vợ rồi, cưới Phi Nhung đấy, bây giờ con bé còn đang mang thai!

Nghe câu này đối với Nhã Tịnh thì như sét đánh ngang tai. Nụ cười trở nên giật giật và không thật lòng. Cô ta cố gắng cười nói thêm vài câu nữa rồi xin phép rời đi chỗ khác. Vừa đi cô ta bần thần không tin được. Hai tay siết chặt, móng tay tì vào da thịt khiến nó đỏ ngần.

Mắt thì trợn tròn lên, nếu như đây không phải là nơi đông người thì cô ta sẽ hét lên một tiếng cho hả giận. Nhưng dù có hét hay đập phá đồ lung tung thì cũng không thể nào dập tắt được lửa giận trong lòng cô ta.

- Chị ổn không vậy?

Một giọng nói cất lên. Nhã Tịnh ngẩng nhìn thì thấy Phi Nhung đang đứng trước mặt. Nụ cười của cô khiến cho cô ta cảm thấy mình bị khinh thường.

Cô ta nhìn vào bụng của cô, chiếc váy rộng cứ nhấp nhô nhờ làn gió khiến cho cô ta càng tức hơn. Nhưng Nhã Tịnh nuốt cục tức này vào lòng mà đi lại, cô ta nhẹ nhàng chạm vào bụng của Phi Nhung, giọng cố gắng trở nên nhẹ nhàng mềm mỏng.

- Chị rất bất ngờ khi biết tin đấy, chúc mừng em nhé.

Cô mỉm cười mê hoặc. Cô đứng lùi lại một bước để bảo toàn cho đứa con của mình rồi mới cất tiếng.

- Cám ơn chị, vợ chồng em cũng rất vui khi đứa nhỏ đến thật đúng lúc.

Câu "vợ chồng" của Phi Nhung như đang cho Nhã Tịnh một cái tát đau điếng. Cô ta khựng lại vài giây rồi mới tiếp lời.

- Ừ, cũng tiếc thật nhỉ, nếu chị về sớm hơn một chút...

- Đáng lẽ chị không nên đi mới đúng.

Phi Nhung ngắt lời Nhã Tịnh khiến cô ta đờ người nhìn cô. Đúng vậy, nếu năm đó cô ta không vì giàu sang phú quý mà rời đi, thì có lẽ bây giờ thực sự Nhã Tịnh đã trở thành Nguyễn phu nhân.

Năm đó, cha mẹ của Nhã Tịnh ly dị vì cha cô ta ngoại tình với người phụ nữ khác. Mẹ cô ta bị gài bẫy nên không hưởng tài sản sau khi ly hôn, cha của Nhã Tịnh thì sống trong tiền tài cùng với tình nhân của mình.

Khi ông ta sang nước ngoài thì cũng đã kêu Nhã Tịnh đi cùng, cô ta đồng ý. Mẹ cô ta mất đi chỗ dựa duy nhất là đứa con gái mà mình yêu thương nên cuối cùng đã tự sát, chết trong sự tủi nhục, không ai quan tâm.

- Ừ nhỉ, có lẽ do chị ngu ngốc.

Nhã Tịnh thẫn thờ. Cô ta nhếch mép cười rồi nhìn thẳng mặt Phi Nhung, cất lên giọng nói đầy thách thức.

- Nhưng dù em có cưới Mạnh Quỳnh đi chăng nữa, thì khi xưa chị chính là người đã ở bên cạnh anh ta lâu nhất, vậy nên sớm muộn gì chị cũng sẽ giành lại vị trí của mình mà thôi.

- Chị nói thẳng ra luôn sao?

Cô hơi cau mày, miệng cô nhếch lên đầy chế giễu. Nhã Tịnh khoanh tay lại hất cằm.

- Đương nhiên, bởi vì đó là sự thật.

Hai bên nhìn nhau không ai nhịn ai. Phi Nhung vẫn giữ nụ cười đầy sự giễu cợt đó. Còn Nhã Tịnh thì trông đầy thâm hiểm. Chẳng ai nhận ra có hai người phụ nữ đang bắt đầu gây chiến. Nhưng người gây chiến ở đây hoàn toàn là Nhã Tịnh, Phi Nhung chỉ là người hưởng ứng mà thôi.

- Ê, đang làm gì bạn tôi vậy hả?

Gia Kỳ đi lại, mặt nó nhăn nhó y hệt một bà già khó tính. Tư Niên và Lan Chu cũng đứng hai bên cô để lỡ mà Nhã Tịnh có làm gì thì còn có thể ngăn chặn. Phi Nhung nhìn đám bạn mà nói.

- Tớ muốn đi nghỉ ngơi một chút, tớ mệt rồi.

- Em mệt hả?

Hai giọng nói đồng thanh cất lên khiến cho những người khác phải chú ý. Là Tuấn Lãng cùng với Mạnh Quỳnh, hai người mặt trắng bệch lại khi nghe nói rằng cô mệt. Nhã Tịnh tròn mắt nhìn Mạnh Quỳnh đầy bất ngờ, rồi cô ta nhìn Lưu Dương đang đứng cười bất lực bên cạnh.

- Đúng là người có vợ có khác, tai cậu thính hơn bình thường nhỉ?

Lưu Dương nói. Mạnh Quỳnh nghe vậy thì có chút ngại ngùng. Tuấn Lãng thì chỉ muốn dẫn cô rời khỏi nơi này mà thôi. Anh có cảm giác không ổn với người phụ nữ tên Nhã Tịnh này cho lắm. Nhất là khi cô ta đang nhìn anh chằm chằm. Nhã Tịnh bên này đúng thật là đang nhìn Tuấn Lãng một cách dò xét. Anh nhíu mày khó chịu, đúng thật là một người bất lịch sự.

- Mọi người cứ tiếp tục đi nhé, tôi xin vào trong trước.

Nói xong cô đi vào, anh tính đi theo nhưng bị cô ngăn lại.

- Anh nên ở đây tiếp khách thì hơn, đâu thể nào để cho chị Nhã Tịnh và anh Lưu Dương đứng ở đây được, nhỉ?

Nói xong cô mỉm cười nhìn Lưu Dương và Nhã Tịnh. Cô ta thì hất mặt sang chỗ khác không thèm quan tâm. Lưu Dương thì cười vui vẻ đáp lại.

- Không sao đâu, nếu em không khỏe thì cứ vào trong nghỉ.

Phi Nhung gật đầu rồi đi vào trong cùng với đám bạn. Tuấn Lãng thuận tiện đi cùng, vừa đi anh vừa liếc đểu Mạnh Quỳnh một cái khiến cho anh ta tức nhưng không làm được gì.

_____

C82: Nhã Tịnh gian xảo

Tối hôm đó sau khi khách về hết, cô và Mạnh Quỳnh sẽ nghỉ ở Phạm gia một hôm. Nhã Tịnh và Lưu Dương cũng ngủ lại đây vì bọn họ chưa kịp đặt khách sạn. Biệt thự thì cũng có nhưng vốn dĩ mục đích bọn họ ở lại là do Nhã Tịnh muốn như vậy. Lưu Dương không còn cách nào cũng đành nghe theo.

Phi Nhung nằm trong phòng lướt điện thoại. Bỗng nhiên bụng cô lại réo lên một cách khó có thể ngờ được. Bây giờ trời đã tối vậy mà Mạnh Quỳnh vẫn còn chưa quay về phòng. Cô đành chịu khó bước xuống phòng bếp để kiếm chút đồ ăn.

Lục tủ lạnh thì có rất nhiều món cho cô thỏa thích lựa chọn. Nhưng có vẻ như hành động ăn vụng nửa đêm này của cô đã bị người nào đó phát hiện. Cô rụt rè quay đầu lại nhìn sau khi nghe tiếng hắng giọng của ai đó. Hóa ra là Lưu Dương, anh ta mặc áo choàng màu đen với bộ đồ ngủ bên trong. Ban đầu cô có hơi giật mình, nhưng cũng thoải mái vì Lưu Dương là người khi xưa thân với cô nhất, chỉ sau anh và đám bạn.

- Anh có muốn ăn cùng không?

Cô hỏi trong khi đang đưa cái bánh lên miệng. Lưu Dương mỉm cười lắc đầu, anh ta nói đùa.

- Anh không hay tranh giành đồ ăn với bà bầu đâu.

Cô bật cười khúc khích. Miệng cô còn dính chút kem, Lưu Dương liền lấy khăn giấy lau cho cô. Cô còn tưởng cô đang quay về quá khứ, bởi khi xưa anh ấy cũng hay đối xử với cô ân cần thế này.

Lý do Lưu Dương rời đi thì là do anh ta đi du học, rồi gia đình bắt ép nên mới ở lại nước ngoài điều hành công ty bên đó. Bây giờ có dịp mới được quay về. Đó là cô được nghe mẹ kể lại nên mới biết. Ngày anh đi cô buồn rầu rĩ, buồn giống như lúc Mạnh Quỳnh đi du học, anh đi sớm hơn Mạnh Quỳnh 3 năm vậy nên trông có vẻ chững chạc hơn vì đã bươn chải nhiều.

- Đã lâu lắm rồi không gặp lại, em khác xưa nhiều quá.


Anh nói với giọng nhỏ nhẹ vì trời đã tối. Cô cười nhạt.

- Vâng, thời gian đã lấy đi và thay đổi rất nhiều, tuổi tác, ngoại hình, kể cả lòng người.

Câu cuối cùng dường như cô nói đến anh. Nhưng Lưu Dương không để ý đến nó. Anh cầm ly nước lên uống sạch rồi nói với cô.

- Em ăn xong chưa, bà bầu không nên ngủ trễ đâu đó.

Phi Nhung nghe vậy thì cô nhìn xuống cái dĩa bánh, nó hết sạch và trống trơn từ lúc nào. Cô cười rồi cùng Lưu Dương lên lầu. Cả hai đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ cho đến khi rẽ ngang qua hành lang, và bắt gặp một cảnh tượng gây sốc.

Mạnh Quỳnh... à không, nói đúng thì là Nhã Tịnh đang ôm Mạnh Quỳnh một cách âu yếm. Anh thì có hơi bất ngờ vì việc này, khuôn mặt anh ta nói lên tất cả. Lưu Dương cũng trợn tròn mắt không tin nổi mình vừa nhìn thấy gì. Anh mau chóng lấy tay che mắt cô lại. Phi Nhung thở dài, cô kéo tay anh xuống khỏi mắt mình, nhìn Lưu Dương cô cười nhạt nhẽo.

- Không sao đâu, em ổn.

Lưu Dương ngạc nhiên với thái độ điềm tĩnh này của cô. Anh chưa kịp nói gì thì Phi Nhung bước tới chỗ bọn họ. Nhã Tịnh khi thấy hai người đi tới thì cô ta buông Mạnh Quỳnh ra rồi tỏ vẻ hốt hoảng. Mạnh Quỳnh khi thấy cô thì anh không biết giải thích thế nào.

- P... Phi Nhung, em đừng hiểu lầm nhé. Chị với anh Quỳnh chỉ là đang ôn lại kỷ niệm thôi, em đừng hiểu lầm.

Nhã Tịnh lắp bắp nói, nhưng Phi Nhung hoàn toàn nhận ra là cô ta đang diễn kịch để cho cô hiểu lầm Mạnh Quỳnh. Đây là chiêu trò đầu tiên của cô ta để chia cách hai người. Cô đã quá rõ vụ này rồi.

Cô chỉ đi lại khoác lấy tay anh mà nói.

- Chồng à, có gì thì nói sau chứ bây giờ em buồn ngủ, anh về phòng với em đi.

Cô dựa vào người Mạnh Quỳnh tỏ vẻ mệt mỏi khiến anh lo sốt vó, không để cô đợi lâu anh bế cô lên tay đi về phòng ngủ. Phi Nhung nhìn ra phía sau, cô nháy mắt với cô ta một cái, Nhã Tịnh đang thẫn thờ, đứng như trời trồng vì không tin nổi phản ứng hết sức điềm tĩnh của cô. Cô ta đờ người thêm một lúc rồi nhìn Lưu Dương, anh ta bĩu môi rồi trở về phòng mình, anh không còn gì để nói với Nhã Tịnh nữa.

Về phòng, Mạnh Quỳnh đặt cô nằm lên giường nhẹ nhàng hết sức có thể. Phi Nhung nằm xuống. Cô chưa kịp làm gì thì anh đã ngồi bên thành giường, gương mặt tội lỗi hết sức khiến cho cô giật mình.


- Anh xin lỗi, anh không biết gì hết. Tự nhiên Nhã Tịnh đi lại nói chuyện rồi ôm anh. Anh xin lỗi nhiều lắm.

Anh hối lỗi bằng một cách rất tức cười, đó là anh ấy gồng mình lại cho cô đánh. Phi Nhung ban đầu vô cảm không nói gì, nhưng được một lúc cô bật cười rồi đưa tay ra trước mặt anh.

- Lại đây nào.

Mạnh Quỳnh đang nhắm tịt mắt, gồng mình để chờ cô đánh anh. Nhưng không, khi nghe giọng nói hiền lành của cô thì anh vô thức đi lại nằm lên giường, gối đầu lên tay cô. Cô ôm lấy anh mà nói.

- Em tin anh mà, em tin anh sẽ không bỏ rơi em mà theo Nhã Tịnh đâu.

- Thật hả?

Anh mừng như một chú cún, mắt anh sáng như sao nhìn cô. Phi Nhung hôn anh một cái rồi gật đầu. Anh bây giờ chỉ có hạnh phúc và hạnh phúc, nó đang dâng trào trong lồng ngực của anh. Anh ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dần dà nụ hôn càng sâu hơn khiến cô hơi khó thở, mọi thứ phải dừng lại khi cô thấy anh đang có ý định cởi áo ra.

- Này, em đang có thai đấy nhé!

Cô hơi gằn giọng làm cho Mạnh Quỳnh phải bỏ ý định đen tối đấy đi. Anh lại vùi đầu vào ngực của cô như một lời xin lỗi. Cô ôm lấy anh.

Ánh mắt của cô lúc này thay đổi một chút, dù chỉ một chút nhưng nó cũng khiến người khác phải rợn người. Từ giờ cô phải chú ý nhiều đến Nhã Tịnh rồi, cỡ cô ta thì không chỉ muốn trở thành Nguyễn phu nhân thôi đâu, mà còn muốn đứa con trong bụng cô ta phải là của Mạnh Quỳnh.

Người này có thể xảo quyệt hơn Cẩn Mai nhiều, không cẩn thận mà bị cô ta hãm hại thì cô có khi đứa con trong bụng này cũng bị liên lụy.

Việc lần trước là do cô không hề biết mình có thai, Cẩn Mai cũng vậy. Cô ta vô thức đẩy cô ra nên Phi Nhung mới sảy thai, và chuyện đó hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Cẩn Mai. Nhưng bây giờ thì Nhã Tịnh biết được cô có thai, và cô ta cũng có nhiều chỗ dựa hơn Cẩn Mai. Hơn nữa, chỉ có mỗi cô mới nhận ra bộ mặt thật của cô ta vậy nên lần này cô sẽ tốn nhiều sức lực hơn nhiều.

Ngày hôm sau, Phi Nhung cùng Mạnh Quỳnh đi khám. Vị bác sĩ đó cuối cùng cũng báo được một tin tốt sau những ngày tháng toàn tin xấu.

- Chúc mừng phu nhân đã bước qua ba tháng đầu của thai kỳ. Đứa bé may mắn là vẫn ổn, hiện tại thì không có gì khác lạ nên phu nhân có thể yên tâm mà tịnh dưỡng, nhớ đi khám định kỳ để có thể theo dõi đứa trẻ nhé.

Cô gật đầu, Mạnh Quỳnh bên này đang sốt ruột mà rung đùi mãi. Anh hỏi.

- Có thật sự ổn không vậy bác sĩ? Vợ tôi hay than rằng cô ấy mệt, rồi cô ấy hay nôn nữa, tôi luôn tẩm bổ cho cô ấy đến nỗi cô ấy tăng gần 6kg trong hai tháng kể từ khi biết tin. Như vậy chắc không sao đâu nhỉ?

Anh hỏi nhiều đến nỗi Phi Nhung còn thấy phiền. Cô tính nhắc nhở anh ta thì bác sĩ lại cất lên một câu nói kinh người.

- Tăng cân nhiều như thế là đương nhiên, vợ của Nguyễn tổng mang thai đôi mà.

Nói xong cô ta xem tài liệu. Phi Nhung không muốn nhắc nữa mà quay mặt ra chỗ khác. Cô liếc bác sĩ một khác, vị bác sĩ không hiểu Phi Nhung muốn nói gì. Nhưng rồi cô ta nhận ra là mình vừa nói điều không nên nói. Phi Nhung lúc này nhìn sang Mạnh Quỳnh. Đúng như những gì cô đã dự đoán. Anh ta đang khóc, khóc thật. Mắt mũi đỏ ửng hết lên rồi.

Phi Nhung thở dài lấy khăn giấy lau nước mắt cho anh. Anh ta đột nhiên ôm lấy cô, miệng lại nói những lời xin lỗi. Cô phải ngăn lại trước khi người khác cười chê.

- Anh xin lỗi vợ anh, xin lỗi vì đã làm em phải chịu khổ...

- Anh mà khóc thì tôi còn khổ hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro