Chương 1: Bệnh viện, bệnh tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hửm?Tại sao có lại có người đang khóc? Âm thanh này... thật quen thuộc.
Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng toát, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mùi này không dễ ngửi tí nào.
Hửm? Ở đây hình như là bệnh viện?! Tôi tại sao lại ở đây?
Tôi đưa mắt nhìn thấy mẹ đang nằm sấp bên giường bệnh khóc thút thít, tôi rất muốn an ủi bà nhưng mà toàn thân tôi một chút khí lực cũng không có.
Tôi nghi hoặc hỏi:
"Mẹ, con bị sao vậy?"
Mẹ nghe thấy tiếng tôi liền ngẩng đầu dậy, mắt vẫn còn vương lệ nghẹn ngào nhìn tôi.
"Tiểu Vũ... Cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Quá tốt rồi, con có biết là ba mẹ rất lo lắng cho con hay không?!"
Tôi lại lặp câu hỏi vừa rồi, mẹ nói rằng là bệnh viêm thận của tôi tái phát, nhưng mà lần này nghiêm trọng hơn những lần trước.
"À"
"Con à cái gì?! Con nói xem con đã lớn như thế này mà vẫn không biết chăm sóc bản thân sao?! Ngộ nhỡ con xảy ra cái gì...."
Đôi mắt của mẹ lại ngập nước, không tiếp tục nói nữa.
"Được rồi, con biết rồi! Mẹ con khát rồi, muốn uống chút nước."
Không biết là do ngồi lâu hay là khóc quá thương tâm mà thân thể trở nên yếu ớt lúc mẹ đứng lên suýt chút nữa đã ngã vẫn may bên cạnh có bức tường đỡ lại nên không sao.
"Mẹ không sao chứ?"
"Không sao."
Mẹ đi lại bên bình giữ nhiệt rót ra một ly nước, sau đó dùng tay để bên ngoài ly thử nhiệt độ nhưng có lẽ thấy vẫn còn nóng nên đưa lên miệng thổi thổi.
"Được rồi mẹ như vậy được rồi, con đâu phải là trẻ nhỏ nữa."
"Nếu như con biết chăm sóc bản thân thì đã không ở đây chịu khổ, đứa ngốc này."
"Mẹ, mẹ lại nói con như vậy."
Mẹ lấy cái ống hút để vào ly, bởi vì tình trạng của tôi bây giờ chính là muốn ngồi dậy cũng ngồi không nổi chỉ có như vậy mới có thể uống nước.
Tôi hút mấy ngụm, nước ấm từ cổ họng đi xuống, tôi mới cảm nhận được toàn thân có chút khí lực, vốn định uống thêm mấy ngụm nữa nhưng mẹ tôi cản lại.
"Con mới tỉnh, đừng uống quá nhiều, để đây chút lại uống tiếp."
Nói xong mẹ để chiếc ly lên cái bàn mà tôi không với tới.Nhưng tôi cảm thấy mẹ đây là đang làm chuyện dư thừa vì bây giờ có để ở đâu thì tôi cũng không có sức mà lấy.
Mẹ lấy chiếc khăn giúp tôi lau khóe miệng, tôi mỉm cười nhìn bà, bà cũng mỉm cười nhìn tôi. Có thể là trong lòng bà việc tôi tỉnh dậy cuối cùng cũng giúp bà yên tâm.

Cùng lúc đó ở một nơi khác trong bệnh viện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang nói chuyện với bác sĩ.
"Bác sĩ, bệnh tình của con gái tôi như thế nào rồi có thể trị khỏi không?"
Người đàn ông trung niên đó chính là ba của tôi. Bác sĩ đang cầm một cuốn tài liệu, chắc là bệnh lí và kết quả chuẩn đoán của tôi càng nhìn giữa đôi lông mày lại càng nhíu lại.
"Chỉ số creatinin* của con gái ông quá cao tận 780, rất nghiêm trọng, suy thận mãn tính đã đến kỳ 5, đã đến kỳ nhiễm trùng đường tiểu rồi, tôi đề nghị tiếp tục ở lại bệnh theo dõi, làm hóa trị. Nên ở bên cạnh con nhiều hơn."
*Creatinin là một sản phẩm cặn bã được đào thải duy nhất qua thận. Nguồn gốc của nó là từ creatin được tổng hợp ở gan sau đó nó được phosphoryl hóa ở gan thành creatinphosphate và được vận chuyển theo máu đến dự trữ ở cơ và dùng trong quá trình co cơ. ( wikipedia )
Ba đứng yên tại chỗ.Một đại nam nhân cuối cùng cũng là không hề muốn cho tiểu công chúa nhà mình đi làm hóa trị.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Các ngài nhất định có cách mà đúng không? Các ngài nhất định có biện pháp! Bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý chi trả chỉ cần trị khỏi cho con gái tôi!"
Ba khóc tê tâm liệt phế, ngã xuống đất, nửa quỳ trên đất cầu xin bác sĩ, vị bác sĩ khoát tay áo tỏ ý bản thân cũng lực bất tòng tâm. Chỉ có thể làm hóa trị để kéo dài sinh mệnh của tôi.
Ba hồn bay phách lạc trở về phòng bệnh, nhìn thấy tôi tỉnh rồi. Cố gắng duy trì nụ cười nơi khóe miệng. Cố gắng làm tôi không nhận sự mất mát từ ông, nhưng tôi vẫn nhìn ra.
"Ba sao vậy?"
"Không sao, con rất khỏe, con không sao cả!"
Tôi nghi hoặc nhìn mẹ, mẹ cũng cảm thấy ba có chuyện gì đó. Liền kéo tay ba ra cửa. Tôi đoán rằng họ đang nói về bệnh tình của tôi, chắc có lẽ rất không ổn bởi vì thân thể của tôi tôi hiểu.
Năm phút sau ba mẹ quay lại, tôi thấy họ đều khóc. Mẹ trở nên càng hốc hác, ba thì trong thời gian ngắn ngủi mà già đi rất nhiều.
"Tiểu Vũ, ba mẹ không muốn giấu con, bệnh viêm thận của con đã đến kỳ 5 rồi, bác sĩ bảo con phải làm hóa trị..."
"Con không muốn! Con không muốn trên thân bị gắn những cái ống, mỗi tuần phải đến phòng hóa trị 2 lần! Con nghe một bác trai nói làm hóa trị rất đau! Mẹ đừng kêu con đi được không?! Con không muốn làm hóa trị!"
Lúc đó trước mặt tôi mẹ đã khóc. Bởi vì mẹ không muốn tôi phải chịu cái khổ này, bà không muốn thời gian sau này của tôi đều chôn vùi tại phòng hóa trị, nhưng bà cũng không thể mất tôi, ba và mẹ đều bắt đầu do dự cho nên họ để cho tôi tự quyết định nhưng lần này đến tôi cũng bắt đầu do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro