Chương 2 : Tứ Đại Kiếm Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng Di phi thân. Nàng vận công truyền vào trong thanh bảo kiếm của mình. Nàng không cần quan tâm đến chuyện Vĩ Đằng sẽ có thể phản công lại khiến nàng trọng thương hay không. Chỉ nhắm thẳng một đường mà lao đến. Thanh kiếm lao thẳng, nhanh thoăn thoắt nhưng không hiểu vì sao sát khí lại vô cùng kém.

Vĩ Đằng thừa biết, chỉ cần vận nội công một chút là có thể đủ đẩy Trùng Di rơi xuống hồ. Nhưng, một nữ nhi dám tấn công trực diện với công lực yếu thế kia thì ắt phải có ý đồ. Vĩ Đằng chợt nhớ lại, Trùng Di đã phục kích y bằng ám khí. Chắc chắn nàng đang mang ám khí nên mới dám xông thẳng đến mà tấn công như vậy. Nghĩ thế, Vĩ Đằng không vội vận công, chàng phi thân sang mảnh lụa khác rồi quay phắt người lại. Kiếm của Vĩ Đằng đã kề vào cổ của Trùng Di.

“Có vẻ cô nương rơi vào thế hạ phong rồi! ”

“Ha ha ha! Xin công tử đừng quên, cuộc đấu này kẻ thua là kẻ rơi xuống hồ! ”

Nói rồi, Trùng Di xoay người, dùng chân đá bay đi thanh Hắc Bảo Thiên kiếm của Vĩ Đằng. Hết sức ngạc nhiên, nhưng do không đề phòng trước, thanh kiếm đã rơi thẳng xuống hồ. Chính bản thân Vĩ Đằng đã không ngờ đến trường hợp này. Nhưng không sao. Dù sao võ công của y cũng không tồi. Đủ để làm cô nương này rơi xuống hồ.

Trùng Di phi thân, tuy không được cao nhưng cũng đủ bay qua khỏi đầu Vĩ Đằng. Đường kiếm của nàng thánh thoát, mềm mại. Vẫn như trước, cứ một đường mà nhắm thẳng đến.

Vĩ Đằng vận công. Công lực của y tỏa ra mạnh mẽ. Trong tay y, chúng trở nên sắc nhọn không khác gì bảo kiếm.

Công lực được phóng ra, hướng thẳng đến mũi kiếm của Trùng Di.

Nhưng, thật không ngờ, nàng không hề lao theo bảo kiếm mà lại phóng nó về phía trước. Đường kiếm vừa xoay, vừa hướng thẳng. Khi chạm vào luồng công lực của Vĩ Đằng. Thanh kiếm như bị cản lại. Không thể tiến lên phía trước.

Lợi dụng điều đó, Trùng Di dùng thanh bảo kiếm của mình làm bệ đỡ để tiếp tục phi thân lên cao hơn.

Vĩ Đằng lại vận công, chàng thật không hiểu nàng đang muốn làm gì. Nhưng khi luồng công lực còn chưa được tung ra thì tấm lụa Vĩ Đằng đứng đã rách làm đôi. Tuy bị mất thăng bằng nhưng với khinh công của mình, Vĩ Đằng đã nhanh chóng bay sang được tấm lụa khác. Lại một lần nữa, tấm lụa lại rách đôi. Bây giờ, Vĩ Đằng mới biết, trong tay cuả Trùng Di không chỉ có thanh bảo kiếm bằng bạc mà còn có cả ám khí phi châm. Bấy giờ, Trùng Di đã không còn ở trên tấm lụa xanh nữa mà đang lơ lửng ở trên trời. Nói một cách chính xác, nàng đang dứng trên một sợi tơ mảnh giăng giữa trời. Có lẽ sợi tơ đó được nối với phi châm ám khí của nàng-Vĩ Đằng nghĩ vậy.

Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn. Nhưng Vĩ Đằng không tin là y sẽ thua nữ tử ở trước mặt mình. Y phóng luồng nội công của mình ra với hi vọng sẽ làm Trùng Di rơi xuống trước khi tấm lụa xanh cuối cùng cũng rách đi. Nhưng không, khi luồng nội công vừa được phóng đi, tấm lụa xanh đã rách làm đôi khiến Vĩ Đằng rơi thẳng xuống nước.

Ấy vậy, luồng khí công của Vĩ Đằng vẫn còn ở đó. Sợi tơ vì vậy mà đứt đôi. Nhưng, Trùng Di không rơi xuống nước. Do có sự chuẩn bị trước, nàng xoay mình rồi rơi xuống. Cả thân hình nàng như một con thiên nga sà xuống đất. Một nét đẹp diệu kỳ không nói nên lời.

Trùng Di khẽ vươn tay, bắt được thanh kiếm bị công lực của Vĩ Đằng chặn. Rồi nàng lộn người và đáp xuống thật nhẹ nhàng bên bờ hồ Như Nguyệt.

Trùng Di khẽ cười khúc khích trong khi Vĩ Đằng vẫn còn đang bực tức ngồi lì ở hồ. Thanh bảo kiếm của y đã được tìm thấy và đặt cạnh bên.

“Tiểu nữ xin đa tạ công tử! Hôm nay quả thật đã thấy trò vui! Hi vọng từ nay chúng ta có thể làm bằng hữu! ”-Nói rồi Trùng Di đưa tay ra.

Vĩ Đằng tỏ vẻ tức tối. Y không muốn nắm lấy tay của Trùng Di. Làm thế cũng đồng nghĩa với việc y thừa nhận mình thua một nữ tử. Nhưng bản thân y đã bị trặc chân nên cũng chẳng thể tự đứng lên.

Sau một hồi lâu không thấy phản ứng của Vĩ Đằng, Trùng Di bèn bĩu môi. “Vĩ Đằng công tử! Người sao vậy? Chỉ là tay ta thôi mà! Hay công tử có gì khó nói? ”

Cuối cùng, Vĩ Đằng đành phải đưa tay ra cho Trùng Di đỡ dậy. Y không muốn nghe thêm những lời từ Trùng Di nữa. Nếu nàng còn nói thêm nữa thì chắc chắn y sẽ còn xấu hổ hơn. Thôi thà bây giờ cứ nhận đại là thua một nữ tử cho rồi.

“Giới thiệu lại một lần nữa nhé! Muội là Trùng Di! Nhưng sư phụ và tỷ tỷ thường gọi muội là tiểu Di Di! Rất vui được gặp Vĩ Đằng huynh! ”

“Sau bỗng nhiên cô nương gọi ta bằng huynh? ”

“Thì muội đã nói rồi mà! Hy vọng từ nay chúng ta có thể làm bằng hữu! ”

Trùng Di nở một nụ cười trong sáng. Có một đại sư huynh thật sự rất vui. Nàng luôn mong có một huynh trưởng thay thế cho tỷ tỷ của nàng. Bởi vì dù là nữ tử nhưng nàng cư xử chẳng khác nào nam tử phiêu bạc giang hồ.

Vĩ Đằng cũng cười. Thật ra, có một tiểu muội cũng không có gì là xấu lắm. Đặc biệt là khi có một tiểu muội lém lỉnh như Trùng Di.

“Được rồi! Từ nay chúng ta là bằng hữu! Là huynh muội của nhau! ”

“Hay quá! Huynh đồng ý rồi! Từ nay huynh là Vĩ ca ca của muội! Hay quá! Cuối cùng muội cũng có một ca ca rồi! ”

Trùng Di cười đến tít mắt. Nàng kéo Vĩ Đằng ngồi xuống bên cạnh mình trên thảm cỏ xanh mượt mà.

“Muội xem bảo kiếm của huynh được chứ? ”

Nghĩ ngợi một chút, nhưng rồi, Vĩ Đằng cũng đưa thanh kiếm của y cho Trùng Di xem. Nàng dò xét thật cẩn thận. Rồi mỉm cười.

“Là Hắc Bảo thiên kiếm! Đúng thật là Hắc Bảo thiên kiếm? ”

“Sao muội biết! ”

“Bảo kiếm của muội là Nguyệt Vũ thiên kiếm! Sư phụ từng kể với muội rằng Nguyệt Vũ thiên kiếm, Thủy Liên thiên kiếm của tỷ Trùng Ngân. Hắc Bảo thiên kiếm. Và Bích Phù thiên kiếm của sư phụ là Tứ Đại Kiếm Thiên! ”

Tứ Đại Kiếm Thiên. Trong giang hồ không mấy ai lạ với điều này. Hàng ngàn người sẵn sàng vì chúng mà đâm đầu vào chỗ chết. Tứ Đại Kiếm Thiên gần như vô giá. Không gì đánh đổi được!

Tương truyền, khi Chiến Quốc xảy ra, vị cao nhân họ Lỗ tên Điêu đã luyện được bốn thanh bảo kiếm và lần lượt đặt tên chúng là: “Bích Phù thiên kiếm. Hắc Bảo thiên kiếm. Thủy Liên thiên kiếm và Nguyệt Vũ thiên kiếm”.

Bích Phù thiên kiếm đòi hỏi người sử dụng phải tinh thông kiếm pháp.

Hắc Bảo thiên kiếm đòi hỏi người sử dụng phải có nội công thâm hậu.

Thủy Liên thiên kiếm đòi hỏi người sử dụng phải có công lực cao cường.

Nguyệt Vũ thiên kiếm đòi hỏi người sử dụng phải có tốc độ và sự uyển chuyển.

Tứ Đại Kiếm Thiên từ đó ra đời. Từ đó trên giang hồ, danh tánh của Lỗ Điêu càng được củng cố.

Nhờ có Tứ Đại Kiếm Thiên, Chiến Quốc được dẹp yên. Vệ Nam (là Bắc Hải lúc này) lại trở nên cường thịnh.

Nhưng từ đó, bốn thanh bảo kiếm lưu lạc mỗi phương trời. Không còn chung một chủ.

“Sư phụ của muội vốn là đệ tử duy nhất của truyền nhân Bích Phù thiên kiếm. Nên bà hiển nhiên trở thành truyền nhân tiếp theo. Bà đã tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm lại được Thủy Liên và Nguyệt Vũ thiên kiếm. Ngay kể cả khi bà ấy mang thai muội.”-không hiểu vì sao bỗng nhiên Trùng Di lại cởi mở, muốn kể hết cho Vĩ Đằng nghe.

“Ý muội sư phụ của muội cũng chính là. . .”-Vĩ Đằng như không tin vào tai mình.

“Phải! Sư phụ cũng là thân mẫu của muội! ”

Trùng Di cười xòa. Một nụ cười hồn nhiên vô tư nhưng trong đó lại như chứa một vẻ đau xót khôn cùng.

Vĩ Đằng khẽ ái ngại. Đáng lẽ y không nên đề cập đến chuyện này. Nhìn nụ cười nửa thật nửa giả của Trùng Di, Vĩ Đằng thấy trong lòng có phần chua xót không kém.

Và rồi lại im lặng. Sau câu nói của Trùng Di, mọi sự đều trở nên im lặng. Hai vóc dáng nhỏ ngồi cạnh nhau dưới khoảng trời xanh thẳm. Tiếng gió vi vu qua đỉnh đầu tựa như khúc đàn cầm réo rắc. Hoa quanh hồ tỏa ra mùi hương thoang thoảng làm ai ai cũng thấy dễ chịu.

Vĩ Đằng thở dài, nhìn lại bộ y phục của mình đã khô. Y bèn mang ra một cây sáo nhỏ.

Cây sáo chỉ dài khoảng 2 gang tay. Vóc nhỏ nhắn. Nhìn sơ qua có thể đoán biết được loại sáo này được làm từ loại trúc hương thơm nhất nhì vùng.

“Huynh biết thổi sáo? ”

“Cũng có một chút.”

“Huynh tấu một khúc cùng muội nhé! ”

“Được! Muội muốn chơi khúc gì? ”

“Phong Phi Vân”

Vĩ Đằng khẽ cười. Phong Phi Vân là khúc nhạc gió cưỡi mây. Giờ đây, trước mặt cả hai người là những cơn gió dịu dàng, mát mẻ. Nhưng chúng cũng đủ làm những đám mây trôi bồng bềnh tan ra nhường chỗ cho khoảng trời xanh thẳm.

Thật hợp tình, hợp lý.

Trùng Di nhẹ nhàng đặt chiếc đàn Nguyệt Cầm của mình xuống. Ngón tay bắt đầu khẽ tấu lên những khúc nhạc đầu tiên.

Âm trầm rồi bỗng xen kẽ lẫn nhau. Nghe qua như tiếng gió ngựa cưỡi mây qua ngọn thác đang đổ xuống ồn ào vội vã. Tiếng đàn nghe có chút gạn đục nhưng đồng thời lại thánh thoát.

Hiếm khi có một nữ tử nào lại có phong thái đàn như vậy. Kể cả với bài “Phong Phi Vân” này. Các nữ tử thường đàn Phong Phi Vân theo lối nhẹ nhàng uyển chuyển mang theo chút khí phách yêu kiều. Nhưng nàng lại mạnh mẽ, dứt khoát lại toát ra vẻ cao ngạo mà chưa chắc gì các nữ tử trang lứa đã có được. Điều này càng làm Vĩ Đằng thêm phần bội phục. Nàng không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn là một cầm sư điêu luyện.

Nữ tử như vậy trên đời hiếm thấy. Nhưng nữ tử như nàng còn hiếm thấy hơn. Ngỗ nghịch, dịu dàng, thông minh, ngờ nghệch, lạnh lùng, tình cảm. Trong nàng không chỉ là một con người. . .

Tiếng đàn nhẹ nhàng, thoáng chút lại mạnh mẽ kết hợp cùng tiếng sáo réo rắt làm nên bầu không khí vui nhộn đến lạ thường.

Ngay cả những chú chim non cũng phải ngừng ca hát. Những đám mây cũng phải ngừng bay nhảy. Tất cả, tất cả cũng chỉ để nghe bản hòa tấu này.

Bản hòa tấu vừa kết thúc. Hồn người còn chưa trở lại thì phía sau Trùng Di vang lên một giọng nói: “Thì ra là muội trốn ở đây! ”

Giật mình, Trùng Di và Vĩ Đằng quay phắt lại. Phía sau họ, một nữ tử xinh đẹp, diễm lệ đã đứng đó tự bao giờ. Đôi mắt nàng cùng đôi mày thanh tú thu hút người nhìn. Đôi mi cong cong hơi nheo lại lộ rõ vẻ không vui. Nét mặt điểm qua chút phấn càng làm vẻ dịu dàng của nàng được tôn lên. Bộ áo lam thuần khiết tựa hồ nàng là tiên nữ.

“Tỷ tỷ! Người tìm muội? ”-Trùng Di nheo mắt khẽ cười. Nàng thừa biết câu trả lời nhưng vẫn vờ ngây thơ cất tiếng hỏi.

“Muội còn hỏi được à? Hôm nay muội lẻn đi đã làm ta và sư phụ lo lắng có biết không? ”

“Muội xin lỗi! Chỉ là cảnh hồ thư thái muội muốn đến chơi! ’

“Tiểu Di! Muội mau trở về mà bái lỗi với sư phụ kìa! Người lo cho muội lắm đấy! ”-Vị tỷ tỷ kia bỗng quay ngoắt sang Vĩ Đằng-“Còn vị công tử này là ai? Bằng hữu mới của muội à? ”

“Tiểu đệ là Vĩ Đằng! Thật hân hạnh cho tiểu đệ đây khi được biết đến vị tỷ tỷ xinh đẹp như tỷ đây! ”-Vĩ Đằng cung kính cúi đầu.

Vị tỷ tỷ ấy mỉm cười. Một nụ cười say đắm lòng người.

“Đa tạ! Ta là Tỷ tỷ của Trùng Di! Trùng Ngân! Ta thật sự rất vui khi Tiểu Di có một bằng hữu khéo ăn nói như đệ! ”

“Đa tạ! Đa tạ! ”-Vĩ Đằng cười lớn.

“Rồi còn muội nữa! ”-Trùng Ngân mắt tuy vẫn nhìn vào Vĩ Đằng nhưng câu nói lại hướng vào Trùng Di đang lẻn đi ở phía sau.

Giật thót cả mình nhưng Trùng Di vẫn rón rén đi tiếp.

“Vẫn còn định trốn à? ”-Trùng Ngân vẫy tay về phía trước. Rồi không hiểu bằng cách nào. Huyệt đạo của Trùng Di đã bị điểm.

“Ngân Ngân tỷ tỷ! Sau lại điềm huyệt muội! Giải huyệt cho muội mau! ”

“Không điểm huyệt để muội lại trốn đi chơi à? ”

“Nhưng không nhờ muội thì làm sao tỷ xuống núi chơi được chứ? ”-Trùng Di biểu môi-“Chắc tỷ lại xuống núi tìm ca nào nữa rồi chứ gì? Nhìn tỷ trang điểm lên là biết!”

Trùng Ngân tức giận quay phắt lại

“Muội nói ngốc gì vậy? Ta vốn xuống núi là để đến hiệu thuốc mua vài thang thuốc bổ về cho sư phụ! Trang điểm dĩ nhiên là một cách để ta giả làm thục nữ che giấu võ công chứ tìm ca nào hả? Nếu ta muốn tìm cho muội một ca thì đạ vào thanh lâu từ lâu rồi có biết chưa hả? ”

“Haizz! Muội mặc kệ! Lúc nào tỷ cũng ra giá ca ca phải văn võ toàn tài. Phải anh minh vì nước, phải lương thiệt thông minh. Trong bất kỳ lĩnh vực gì cũng phải hơn được tỷ! Tỷ đòi hỏi cao quá nên chẳng có ca nào! Vậy mà giờ còn thang với vãn! ”

“Được lắm! Ta sẽ mang muội về cho sư phụ xử tội! ”

“Tỷ! Muội xin lỗi! Đừng mang muội về mà! ”

Mặc kệ Trùng Di van xin, Trùng Ngân quay lại mỉm cười chào Vĩ Đằng.

“Tuy cuộc vui chưa trọn nhưng ta có việc phải đi! Hẹn ngày tái ngộ! ”

“Xin cáo từ! ”-hơi giật mình những y vẫn lễ phép cuối chào.

Ngay lập tức Trùng Ngân phi thân đến chỗ Trùng Di. Nàng mang Trùng Di lên tay rồi phi thân đi mất.

Vĩ Đằng ngẩn ra. Chuyên tỷ muội giữa họ thật kỳ lạ. Thường thì tỷ muội cho dù có ghét, có hận nhau đến mấy thì muội muội cũng không bao giờ hành xử như vậy với tỷ tỷ của mình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro