Chương 3 : Chuyện xưa tìm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay sau khi bóng TrùngNgân vừa khuất, Vĩ Đằng nhận ra, Trùng Di vẫn còn để quên Nguyệt Cầm trên đất. Thế là không nghĩ ngợi, hắn dùng khinh công đuổi theo tà áo xanh đã phi xa từ lâu. . .

Phong cảnh ngày càng quang đãng. Bầu trời xanh và cao, không chút mây. Ánh nắng chang hòa, không quá gay gắt cũng không quá nhạt mờ.

Trước mặt bây giờ lại là một vách núi xám. Cạnh bên là một con thác đổ mạnh xuống. Dòng nước trong xanh lại cuốn đi thật mạnh mẽ. Chỉ cần lên được đỉnh, toàn bộ cảnh của đồi Thập Nữ sẽ được thu vào tầm mắt...

Cuối cùng, hắn cũng dừng lại trên một cành cây lớn, đưa mắt nhìn xuống, hắn thấy một nữ tử áo xanh đang đứng bên cạnh một góa phụ áo tím.

Nữ tủ áo xanh có vẻ đẹp diễm lệ làm rung đông lòng người.

Góa phụ áo tím có một vẻ đẹp trầm lặng, có chút gì đó lạnh lùng, uy nghiêm.

Và trước mặt họ, một nữ tử áo trắng đang quỳ xuống nhưng vẻ mặt của nữ tử này thì có vẻ không phục hại người kia.

So với nữ tử áo xanh, nàng có phần xinh đẹp hơn hẳn. Dù nhỏ tuổi hơn nhưng nhang sắc nàng không thua kém vị tỷ tỷ kia. Dù bản thân vị tỷ tỷ ấy vốn cũng đã là một đại mỹ nhân rồi.

"Con đã biết lỗi của mình chưa? " - người goá phụ lãnh đạm

"Sư phụ! Người xem, tuổi đời đệ tử còn dài. Việc luyện võ hằng ngày vốn rất chăm chỉ. Cầm, kỳ, thi, hoạ cũng chẳng thua ai. Nay quá mệt mỏi chỉ mong một ngày tịnh dưỡng. Cớ sao sư phụ lại trách đệ tử? "

"Con còn nói nữa à? " - vị sư phụ kia tức giận lên - "Từ khi con còn bé ta đã bảo thế nào? Luôn đặt luyện công lên hàng đầu. Không được phép thua kém người trong thiên hạ. Khi nào Tứ Đại Kiếm Thiên chưa tái hợp tuyệt đối không lơ là."

Vị sư phụ rút thanh kiếm ra. Bà chỉa thẳng mũi kiếm đến trước mặt tiểu cô nương kia nhưng nàng không những không sợ hãi mà ngược lại còn nhìn đầu kiếm một cách bình thảng, không chớp mắt.

Quá tức giận, vị sư phụ ấy vung kiếm lên định chém tiểu nữ đó. Hoảng hốt, vị tỷ tỷ kia vội chạy lại can ngăn.

"Sư phụ! Xin người đừng tức giận. Tiểu Di còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đời. Xin người hãy tha cho nó! "

"Sư phụ! Tỷ tỷ! Tiểu Di biết mình đã làm hai người không vừa ý. Nhưng Tiểu Di không nghĩ mình đã làm sai! "

Tức giận lên đến đỉnh điểm, vị sư phụ vung thanh kiếm lên cao. Chợt, một âm thanh xoạt rất nhỏ phát ra từ lùm cây. Trùng Di nhanh chóng đưa tay vào tay áo lấy ra một con dao găm nhỏ, theo hướng âm thanh phát ra mà phóng tới.

Con dao lao rất nhanh đến cành cây cao. Phập! Một tiếng động phát ra.

Trùng Di biết mình đã ném trật mục tiêu.

"Là ai? Mau ra mặt! Đừng hèn nhát mà trốn tránh như vậy! "

"Ái da! Chỉ là tình cờ thấy cây đàn của một tiểu cô nương bỏ quên." - từ trên cành cây, một giọng nói vang lên. Một chiếc bóng đen phi thân xuống - "Định mang trả lại, ai ngờ lại phải đối đầu với tiểu cô nương ấy! "

"Là huynh? " - Trùng Di không thể tin vào mắt mình. Quả đúng là Vĩ Đằng - người cô gặp cách đây không lâu.

"Ừ! Là ta! Đây chắc là sư phụ của muội?" – Vĩ Đằng chắp tay, cúi đầu thi lễ với vị sự phụ ấy.

"Tại hạ Vĩ Đằng. Xin được ra mắt trưởng bối!" – nói rồi hắn ngước mặt lên – " Xin chào Ngân tỷ tỷ!"

"Được rồi đứa nhỏ!" – vị sư phụ ấy nghiêm giọng lại – "Ta là Trùng Ẩn. Nay thay mặt Tiểu Di cảm tạ ngươi đã mang đàn đến trả. Bây giờ nếu ngươi không phiền hãy rời khỏi đây! Ta có chuyện cần giải quyết với các đồ đệ của mình" .

Bỗng, một ý tưởng lóe lên trong đầu Trùng Di. Nếu như Vĩ Đằng cũng trở thành đồ đệ của sự phụ thì chẳng phải nàng đã có người để chơi cùng sao? Nếu như muốn trốn việc đi chơi cũng có người bao che cho. Và nếu như đồ đệ mới này làm sư phụ cảm thấy vui thì sẽ không trách phạt nàng nữa. Thế là lợi quá còn gì?

Nàng bèn nhoẻn miệng cười: "Sư phụ! Người có thể không đuổi huynh ấy đi được không? Lúc nãy Tiểu Di đã đấu với huynh ấy một trận. Huynh ấy vẫn chưa thuần thục cách dùng "Hắc Bảo Thiên" đâu! Người có thể giữ huynh ấy lại làm đồ đệ được không, sư phụ?"

Hắc Bảo Thiên!

Ba từ này làm Trùng Ẩn chấn động. Bà xoa xoa vần thái dương. Cuối cùng cũng tìm được rồi sao?

"Vĩ Đằng nhỉ? Ý Tiểu Di đã thế, ý ngươi thế nào?" – Trùng Ẩn cất tiếng lạnh lùng.

Vĩ Đằng chợt vui lên hơn hẳn. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi sư phụ trước đây của hắn tử trận, hắn luôn muốn tìm một sư phụ khác có thể dạy cho hắn "Hắc Bảo Thiên kiếm phổ". hắn vốn chưa kịp học ba chiêu cuối cùng thì sư phụ của hắn đã không còn nữa...

Vĩ Đằng mỉm cười như ý: "Thưa! Vĩ Đằng đây cũng rất muốn tiếp tục học võ công nhưng tất cả chỉ mong người chấp nhận Vĩ Đằng làm đệ tử!"

"Tốt! Tốt!" – Trùng Ẩn cười lớn – "Giờ thì Vĩ Đằng. Nghe ta hỏi, sư phụ của ngươi đâu?"

"Thưa! Giờ người là sư phụ của Vĩ Đằng!" – hắn khảng khái trả lời.

"Ý ta không phải vậy!" – Trùng Ẩn hạ giọng – "Ý ta là người đã truyền lại cho ngươi "Hắc Bảo Thiên kiếm" kìa!"

"Thưa! Sư phụ trước đây đã tử trận. Người vì bảo vệ bí mật của "Tứ Đại Kiếm Thiên" mà đã hi sinh!"

Trùng Ẩn thở dài. Cứ ngỡ là cuối cùng cũng tìm được nhưng thật không ngờ vừa biết được chút tin thì hay người đã mất.

"Thôi được rồi! Sư phụ trước kia của ngươi vốn là huynh đệ tốt của ta! Đồ đệ của huynh ấy cũng là đồ đệ của ta!"

"Xin đa tạ sư phụ đã thu nhận đồ đệ. Đồ đệ Vĩ Đằng. Xin bái kiến sư phụ!"

"Được rồi! Ta phải vào trong nghĩ ngơi! Trùng Di, lần này ta tạm tha cho con. Mau đứng lên đi!"

Trùng Di nghe vậy, liền đứng ngay lập tức. Nàng cúi đầu " Đa tạ sư phụ đã tha lỗi!"

Rồi nàng chạy đến ngay bên Vĩ Đằng, cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại.

"Vậy là tốt rồi nha! Từ nay muội lại có thêm một nghĩa huynh rồi! Đằng ca ca!"

"Muội thôi đi! Gọi ta là Vĩ huynh! Đằng ca ca nghe cứ như là bánh trán ngoài phố vậy!"

Trùng Ngân phải bật cười vì câu nói đó. Nàng không nghĩ là việc có thêm một tiểu đệ lại có thể vui đến thế. Nàng tin rồi sư phụ cũng sẽ thích tiểu tử này bởi vì hắn là hắn chứ không phải đệ tử của vị huynh đệ của sư phụ.

Nghĩ đến sư phụ, Trùng Ngân quay đầu lại thì thấy sư phụ bước vào một căn lều dựng sẵn ở gần vách núi rồi.

Nàng nhanh chóng theo chân sư phụ bước vào lều.

Vén bước màng lên, căn lều hiện lên thấy rõ.

Trong lều có một tấm da hổ được trải dưới sàn làm thảm. Phía trước là một bộ bàn ghế làm từ gỗ lim có những chạm khắc tinh xảo. Hai bên lại có hai chiếc bình phong lớn. Trên vách có một bước họa một con sếu trắng đứng giữa nghìn hoa vô cùng sống động.

Bên góc phải là một chiếc giường có chăn gấm rất ấm cúng.

Góc trái là một chiếc bàn dùng để đọc sách.

Căn lều tuy không lớn nhưng không thể gọi là nhỏ.

Có thể nói nó như một biệt viện thu nhỏ. Rất đầy đủ và tiện nghi. Nhưng đồng thời cũng rất cô độc.

Lúc này, Trùng Ẩn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bình phong. Bà nhắm mắt lại, vầng trán xuất hiện đầy những nếp nhăn tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng. Phút chốc trông bà như già đi mấy tuổi.

"Sư phụ! Đệ tử có thể vào được không?"

"Trùng Ngân à! Con vào đi!" – Trùng Ẩn như vừa tỉnh khỏi một cơn đê mê đáp lại.

Trùng Ngân nhẹ nhàng bước vào trong. Nàng dịu dàng quỳ ngay dưới chân của Trùng Ẩn.

"Người không sao chứ ạ?" – Nàng dịu dàng hỏi. – "Con thấy người có vẻ buồn."

"Cũng chỉ là những chuyện xưa thôi! Không đáng cho con để tâm đâu!"

"Sư phụ! Người là sư phụ nhưng cũng là mẫu thân của con! Có chuyện buồn xin người cứ nói. Nỗi sầu không nên giữ quá lâu trong mình!" – Nàng dịu dàng đáp.

Bà thở dài. Những ký ức năm xưa lại quay trở về....

"Trùng Ần! Bách Tiếu! Giờ thế cấp bách muội hãy cùng Tiểu Ngân và Tiểu Di trốn đi! Nếu sao này số trời còn thương sẽ cho chúng ta gặp lại!"

"Đại ca! Huynh phải đi cùng bọn đệ!" – Bách Tiếu một mực nói.

"Đúng vậy! Huynh là huynh trưởng! Nếu huynh không đi bọn muội cũng sẽ không đi! Bọn muội mang ơn huynh quá nhiều! Nếu không nhờ huynh sao bọn muội có thể trở thành phu thê! Nếu không nhờ huynh sao bọn muội có được "Thủy Liên Thiên kiếm" và "Bích Phù Thiên kiếm" ?" – Trùng Ẩn tiếp lời chồng mình.

Tiếng gió ngựa ngày lúc càng dồn dập. Mặc dù biết rõ là phía trước sẽ rất nguy hiểm, một người thì sẽ chẳng thể đấu với trăm người nhưng vị đại ca ấy vẫn thúc giục Bách Tiếu và Trùng Ẩn đi mau.
"Đi đi! Còn Tiểu Ngân, Tiểu Di thì thế nào? Bách Tiếu! Phải nghĩ cho đứa nhỏ trước chứ!"

"Thôi được! Bọn đệ hiểu rồi! Ta đi mau Ẩn Ẩn!"

"Và cũng kể từ đó, ta và phụ thân con không còn gặp vị đại ca ấy nữa! Ta cứ mong sẽ tìm được huynh ấy để "Tứ Đại Kiếm thiên" có ngày tái ngộ. Nào ngờ..."

"Xin sưphụ đừng quá lo! Giờ đây, chẳng phải "Tứ Đại Kiếm thiên" đã cùng ở đây rồi sao?Hơn nữa Vĩ Đằng cũng có tố chất. Biết đâu ta sẽ tìm được bí mật của "Tứ ĐạiKiếm Thiên" mang lại thái bình thiên hạ!"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro