Chương Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy y không nói gì, hắn tự cho rằng Mai công tử đã đồng ý, bèn kéo kéo ôm ôm một đống rơm rạ, rồi phủ lên đó mấy lớp lông thú, vỗ vỗ cái ổ nói:

- Vào đây! Ta trải chỗ cho ngươi rồi này. Nhìn xem, đây là chỗ tốt nhất trong chuồng sói đó.

- ...

- Còn không nhanh vào! Ta buồn ngủ rồi, tất cả là tại ngươi nháo từ nãy tới giờ.

- Chúng ta thật sự ngủ ở đây sao?

- ừ.

- Tại sao phải ngủ ở đây?

- Sói là gia đình của ta, dĩ nhiên là ngủ chung cho có tình cảm rồi.Hơn nữa, nếu ngủ một mình ở tuyết sơn này thì lạnh lắm.

- Phòng ngươi không có lò sưởi sao?

- Đây là phòng ta.

- Phụ mẫu ngươi có biết không?

- Biết.

- ...

"Được rồi, ta đầu hàng". Hồ Huyết Mai thầm nghĩ trong lòng, y thật sự không thể hiểu được cái sơn trang này. Y nhẹ nhàng nhón chân đi qua bầy sói, vào góc chuồng, nằm lên thảm lông, ở bên cạnh, Cửu Băng Nguyệt cũng nằm xuống, nhắm mắt ngủ say.Lắng nghe nhịp thở đều đặn của người bên cạnh, y tự nhiên thấy lòng ấm lên, an yên tới lạ lùng, lại nghiên người ngắm gương mặt thiếu niên thanh tú, ngũ quan cân xứng, lông mi dài với đôi mắt sáng hệt như tiểu đồng tử ở tiên giới hạ phàm, làn da trắng nõn, toàn thân toát ra khí khái thanh bạch như tuyết, lại hoang nhiên ( hoang dã, hồn nhiên) như sói con.

Thở dài một cái.

Hồ Huyết Mai ngẫm nghĩ. Chuyện là hồi y mười tuổi, cùng với phụ mẫu và muội muội ngồi xe ra ngoại thành dã ngoại, không may gặp phải đạo tặc, cướp của giết người. Phụ mẫu vong mạng, hai huynh muội bị trói đem bán cho bọn buôn người, sau này Cửu Băng lão gia hay tin, đã say người truy tìm tung tích của họ, thu nhận về sơn trang. Lại nhớ, Huyết Mai từ mười một tuổi ở sơn trang gia nhập huấn luyện ám vệ, không muốn có ơn không báo, nên một lòng cố gắng trui rèn bản thân, dốc sức cho sơn trang. Khu huấn luyện nằm sâu trong núi băng, hoàn toàn cách biệt với gia trang mọi người ở, đây cũng là lần đầu y vào Cửu Băng viện - nơi mọi người sinh hoạt. Năm Hồ Huyết Mai mười sáu tuổi, y đã là một ám vệ tài năng, băng tuyết không sợ, độc dược không thấm, song lúc này kinh thành xảy ra biến cố, lão gia phái y cùng với muội muội đến kinh thành tiếp quản phân đàn. Ngày ấy chia tay, lão trang chủ đã nói đợi muội muội tròn mười tám tuổi, sẽ gã cho thiếu chủ. Năm nay muội tử đã hai mươi, hắn hai bốn, mà vẫn không nghe tin tức gì, trong giang hồ lại tràn ngập lời đồn, không rõ thực hư, mấy năm nay phân đà cũng không liên lạc trực tiếp với sơn trang, Huyết Mai không còn cách nào khác là đi Tuyết Sơn một chuyến. Dĩ nhiên, y không có ý hối thúc hôn sự, một là muội tử không đồng ý, hai là Cửu Băng sơn trang đối với hắn ơn trọng như núi, hắn sao dám mơ ước tới mức muội muội được gả cho thiếu trang chủ, ba là chuyến lần này, hắn chỉ là lo lắng sơn trang vì sao lâu như vậy không có tái xuất giang hồ, đồng thời muốn nói rõ với lão gia và phu nhân về việc hủy bỏ hứa hôn.

Lúc đi tới cửa, ám vệ quen mặt dắt vào. Vừa đi được nửa đường, mấy huynh đệ rõ ràng muốn trêu chọc một phen, kêu lên cái gì là chơi trốn tìm, rồi tỏa đi núp. Sau đấy, hắn bị đại thiếu gia làm cho trời đất đảo lộn, thật không hiểu nổi sơn trang nữa. Không giống với lời đồn thì thôi đi, sao lại lệch xa như vậy được! Huyết Mai này ở kinh thành bận tới tối tăm mặt mũi, còn ở đây, từ đại thiếu gia tới ám vệ hình như rãnh rỗi sinh nông nỗi, buồn chán tới mức trên dưới cùng nhau vui chơi!

Sáng

Huyết Mai tỉnh lại thì thấy mình đang xích lõa ở trong một bồn tắm lớn bằng đá, bên dưới còn có củi chụm lại, lửa đang cháy, Cửu thiếu gia ngồi một bên:

-AAAAAAAAAA

- Tỉnh rồi sao, Ngươi nãy giờ ngủ hay ngất vậy?

- Ta không phải đồ ăn. - Hồ Huyết Mai ở trong lòng điên cuồng đấu tranh, không biết nên đem hắn đi gặp đại phu chữa trị hay đập một trận cho tiểu tử này tỉnh ra. Thiếu gia nhà ngươi là ngây thơ hay bị điên vậy, cư nhiên đem người sống lột hết đồ đạc cho vào thùng nấu là sao! Rõ ràng tối qua còn là một tiểu hài tử đáng yêu tới mức thèm chảy nước vãi, sao sáng nay đã thành tiểu phù thủy ăn thịt người đầu óc không bình thường rồi! Cơ mà có ăn cũng là ta ăn ngươi chứ, à thì ăn ngươi theo nghĩa khác, sao là người ăn ta như đồ ăn, à... khoan... ta không được ăn đại thiếu gia của Cửu Băng Sơn Trang, không thể làm loại việc bại hoại không giới hạn này, bằng không lương tâm sẽ bị chó tha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro