Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang hồ đồn rằng Thiếu trang chủ của Cửu Băng Sơn Trang là một tráng sĩ đầu đội trời, chân đạp đất, vai u bắp thịt, cường hãn vô song, oai phong lắm á nha. Ai Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ bệ vệ uy nghiêm đó, nhưng đã lâu lắm lắm rồi, không có ai gặp được hết. Hơn nữa Cửu Băng Sơn Trang nằm trong vùng gió tuyết, tường thành được đúc lên từ Hàn Băng tinh luyện, thập phần huyn bí, không ai dám xâm nhập, đã hơn mười năm không tái xuất giang hồ, lời đồn càng ngày càng nhiu.

Vậy mà đùng một cái, Giang hồ nhận được tin Cửu Băng Sơn Trang phát lệnh truy nã thích khách. Tên thích khách này không biết thuộc môn phái nào, dám đột nhập bắt cóc thiếu trang chủ, khiến cho lão gia ăn ngủ không yên, phu nhân khóc lên khóc xuống, nháo ra một trận gà bay chó sủa.

Mọi người tìm mãi mà không thấy, đã nháo từ kinh thành xuống giang nam, lại từ giang nam lên Tây Bắc ... ngay cả đại hội võ lâm năm ấy, các môn phái bàn bạc, cũng không có tin tức. Sau cùng, ai cũng kháo nhau rằng thiếu trang chủ chính là bị Thần Băng bắt đi làm vật hiến tế, đổi lại việc Cửu Băng Sơn Trang trăm năm qua cư ngụ ở Tuyết Sơn.

Trở lại đêm hôm đó, Cửu Băng Nguyệt đang ở trong chuồng sói, chải chải lông cho chúng nó, thì thấy một cái bóng trắng bay qua, lập tức ném cái bàn chải :

- Ui da! - cái bóng trắng bị ném đau tới mức té xuống.

- Ai đó! - Nguyệt thiếu gia lên tiếng.

- Là ta!

"Ta ta cái đầu nhà mi, mi là ai chứ" Nguyệt thiếu gia thầm nghĩ, lin đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt lãnh khốc, tạo hình anh tuấn, chấp tay sau lưng phán:

- Đêm hôm đột nhập vào đây, có ý đồ gì? Ta thấy ngươi  đầu óc không được bao nhiêu, muốn sống khôn hồn khai ra.

- Ngươi là đang chửi ta ngu sao? Tên mặt than.

- Đã đột nhập còn không biết cúi đầu sợ chết xin tha, dám chửi ta mặt than, người...ưm - Cửu Băng Nguyệt đang la lên để gọi người tới bắt thích khách thì bị thích khách nhảy lên bịt miệng, hắn ra tay chống đỡ, vừa kéo được cái tay xuống lại la lên:

- Người... ưm... ưm...ngô - tên thích khách vồ tới xô ngã cả hắn, dùng hai chân kẹp chặt hắn, hai tay vừa bịt miệng vừa giằng co. Cửu Băng Nguyệt chính là thiếu gia của sơn trang, chưa từng đặt chân ra giang hồ, đây là lần đầu tiên có người từ ngoài xông vào, nên hắn thật ra rất tò mò, b ngoài làm vẻ vậy thôi, chứ trong lòng vô cùng bối rối không biết mình nên làm sao với thích khách này, càng không biết cái gì gọi là phòng thân giữ thân a. Từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai đè qua mà! Đây là lần đầu hắn thấy loại vỏ công vật lộn này! Lăn qua lăn lại cả buổi cũng không đẩy được người trên mình xuống, đành khì khì thở, buông xuông tay chân.

Cảm thấy người dưới thân không chống cự nữa, người mặt ngoại bào trắng trắng mới từ từ buông tay, đ phòng cái miệng kia mà la lên thì sẽ nhào tới chụp lại lin. Nhưng cho tới khi hai người ngồi thở hồng hộc trên mặt đất, cái miệng kia cũng không có la.

- Ngươi đè môi ta tới chảy máu rồi. - Nguyệt thiếu gia liếm liếm môi nói.

- Ách... tại ta hoảng, tiểu đệ, cho ta xin lỗi nhá, mà ta không phải thích khách, ta vào đây tìm trang chủ.

- Ngươi tìm cha ta có việc gì?

- Cha ngươi?

- Ngươi vừa nói là tìm trang chủ.

- Ngươi là nhị thiếu gia hay tam thiếu gia?

- Ta là thiếu trang chủ, đại thiếu gia.

- Không đúng.

- Sao không đúng?

- Cửu Băng Nguyệt là một tráng sĩ uy phong lẫm liệt vai u bắp thịt hùng hùng hổ hổ! - nghĩ nghĩ y lại thêm một câu - có lẽ còn có trâu quai nón rậm rạp, da rám nắng, dũng mãnh như hổ, không giận tự uy, vững chắc như sơn.

Nguyệt thiếu gia chưa từng đi ra ngoài, dĩ nhiên không biết giang hồ nói gì về mình, chỉ thấy cái tên trước mặt vô cùng chướng mắt, cư nhiên đem mình ra miêu tả xấu quắc như vậy, trước đó còn đè mình bịt miệng tới ngạt thở, hiện tại đang giận tới cả mặt cũng đỏ hết lên, vô thức gắt gao cắn môi, tới nỗi những giọt máu đỏ theo vành môi chảy ra, lăn tròn trên làn da trắng nõn.

Đối diện, Hồ Huyết Mai nhìn thấy biểu tình của y thì cả người sượn cứng,trong lòng điên cuồng đấu tranh, rõ ràng mình không có sai a, giang hồ nói như vậy mà, nhưng là mình làm cho tiểu mỹ nhân chảy máu, đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao lại làm ra loại chuyện khi dễ tiểu hài tử tới mức này, nhìn sao cũng thấy ta đây là tội nhân:

- Không...a ... không, là ta sai a, cái đó là giang hồ đồn bậy bạ, ta không nên nghe a, nè, ngươi có nghe không đó...

Đáng tiếc, Nguyệt thiếu gia đang giận tới không nghe gì, không thấy đau, vô thức khiến vết thương ở môi thảm hơn.

Hồ Huyết Mai thật không nỡ nhìn cái môi vừa hồng vừa mềm kia bị răng trắng giày vò, nghĩ cũng không kịp nghĩ, y liền lấy tay bóp cầm hắn, sau đưa ngón tay mình vào ngăn chặn.

Cửu Băng Nguyệt bị hành động này của y làm cho sượng cứng, trợn mắt nhìn y một hồi:

- Ươi àm ì ó? Òn ông ây a? ( ngươi làm gì đó? Còn không lấy ra?)

Thấy hắn đã bình tĩnh, Hồ Huyết Mai lấy tay ra, vẻ mặt hối lỗi phân trần:

- Ngươi đừng tức giận, nãy giờ là ta sai, hành động lỗ mãn.

Nguyệt thiếu gia trừng mắt nhìn y.

- Tiểu lang nhi, tha thứ cho ta đi. - Mai công tử mềm giọng năn nỉ.

- Ngươi gọi ta là gì?

- Tiểu lang nhi, - nhận ra mình tự tiện đặt biệt danh, Mai công tử chen thêm - vì nhìn ngươi rất có phong thái của sói tuyết. Là khen ngợi, ý nói ngươi thiếu niên anh tài!

- Ngươi là đang dỗ con nít sao?

- Ặc, nhưng tiểu lang nhi nghe cũng hay mà.

- Lang... lang... a... ngươi ... ngươi đã làm gì mấy huynh đệ của ta!

- Hả? ta có làm gì đâu.

Cửu Băng Nguyệt vội vã nhìn quanh, cả bầy sói tuyết còn đang ngủ ngon, hắn xốc lên từng con, tỷ mỷ kiểm tra, thấy tất cả đều nguyên vẹn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, xong lại nhíu mày.

- Sao vậy? - để ý sắc mặt thay đổi liên tục của Nguyệt thiếu gia, Hồ Huyết Mai dò hỏi.

- Không lý nào như vậy? ngươi đã giở trò gì mà sao chúng không phản ứng, ngươi rõ ràng là người lạ, mấy huynh đệ sói này được cha ta nuôi để phòng người lạ đột nhập.

Mai công tử nghĩ nghĩ một lát mới nói:

- Ta không giở trò gì cả, bất quá lúc trước ta từng được dắt vào đây ở một thời gian, lúc còn nhỏ ấy, có lẽ vì vậy mà chúng không đuổi cắn.

- Ngươi vào đây? Khi nào? A ! ngươi vẫn chưa nói với ta ngươi là ai?

- Ta tên Hồ Huyết Mai, là phân đà chủ phân nhánh kinh thành của sơn trang, cha ta là bằng hữu tốt của Cửu Băng lão gia, đáng tiếc phụ thân mất sớm, sau đó thì ta được gửi vào sơn trang huấn luyện, rồi chuyển ra kinh thành.

- Ra vậy. Được, ta dẫn ngươi đi gặp cha, nhưng trước đó có một điều kiện?

- Điều kiện gì?

- ở đây cùng với ta ngủ một đêm.

- ...

Hàn Huyết Mai trong lòng lần nữa điên cuồng đấu tranh. Vị thiếu gia này, đồng ý là ngươi rất đẹp, cũng là một tiểu hài tử rất duyên, nhưng không thể hồn nhiên tới mức rủ một người mới gặp mặt ngủ chung như vậy, ngươi không sợ bị người khác ăn sao? Không biết cái gì gọi là nam nam thụ thụ bất thân sao... ặc... ta đang nghĩ nhảm cái gì vậy? cơ mà đại thiếu gia, dù sao cũng là đại thiếu gia, phải chững chạc, lãnh khốc chứ, sao lại mềm mềm trắng trắng tới mức vừa nhìn đã muốn ăn thế này, còn không biết cái gì gọi là giữ lấy thân mình nữa, phóng túng rủ người lạ ngủ chung, ngươi không sợ nhưng ta rất sợ mình nửa đêm chảy máu mũi thèm ăn thịt đó! Aaa... ta đang nghĩ cái gì vậy, không... không được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro