CHƯƠNG I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa phố phường ồn ào hối hả đầy tiếng rao bán của kinh thành đầy xa hoa, có một tiếng kể chuyện của một lão đã già nua người ngồi dưới lắng nghe cũng rất đông châm chú nghe lão kể chuyện. Hôm nay chẳng là ngày đặc biệt gì

" hôm nay ta sẽ kể cho mọi người một câu chuyện nàng công chúa xuất thân từ nô tì và chuyện tình của vị quan họ Lý " ông ôn hòa nói

Một người trong số đám người đang nghe hỏi lớn đầy nghi hoặc

" công chúa sao lại xuất thân từ nô tì nghe lạ thật "

Cả đám người nghe thế liền hò reo tán thành ầm ĩ hết quán trọ

" im lặng im lặng mọi người có muốn biết vì sao không để ta kể cho mọi người nghe "

Ông lão vừa kể vừa vuốt râu cười hiền hòa kể lại

Ở một kinh thành nọ có một phủ Lý có một lão gia rất mê sắc dục dẫu đã có tóc bạc mọi người đồn thổi ai đã lột vào mắt xanh của lão sẽ không còn mạng quay về, nhưng lão có một đứa con nối nghiệp cha làm cho triều đình dáng tuấn tú nho nhã kiếm thuật không ai sánh bằng vì vậy không ít tiểu thư trong thành dòm ngó ngỏ lời yêu nhưng đều bị Lý Hiền từ chối. Trong phủ có hai mẹ con nô tì người con gái tên Thanh Thanh xinh đẹp nhưng lại tinh nghịch không biết thêu thùa may vá nhưng nấu ăn rất ngon nên luôn được phụ dưới bếp, mẹ cô đã trung niên nhưng bà vẫn có tướng mạo như hoa cũng vì vậy mà bà cũng bị lão gia háo sắc đó nhắm tới.

Một ngày nọ Thanh Thanh được ma ma trong phủ giao cho đi quét dọn phòng của đại nhân là đứa con trai duy nhất của lão gia Lý Hiền, khi cô bước vào phòng một mùi hương loan tỏa đến nơi cô đứng một mùi hương của trầm khô có ít hương vị của thảo dược giúp an thần cô tiến vào bên trong mọi thứ đều gọn gàng giá sách khắp nơi, chất đầy là sách mà cô chưa từng thấy trên bàn là hàng bút được treo kĩ lưỡng nơi này chẳng cần phải dọn dẹp cô đi lanh quanh nhìn ngó đột nhiên một có tiếng bước chân từ cửa sổ bước vào trong cô hốt hoảng

" ai đó? "

Một tiếng " hừ " trầm ấm cô chạy ra xem thì ra là Lý Hiền ngài ấy trong rất lạ người mặc bộ đồ đen còn đi từ cửa sổ vào cô đứng ngay ngốc một lúc thì ngài ấy hỏi

" cô vào đây làm gì đã khuya như vậy vào đây trộm đồ à" giọng trầm xuống tra hỏi cô

Cô liền phản bác lắc đầu lắc tay " không.. Không, ngài hiểu lầm rồi ta nghe ma ma vào dọn dẹp phòng cho ngài... Ngài mới từ  đâu về ăn mặc không giống ngày thường"

Nghe thế Lý Hiền dùng ánh mắt sắc bén liếc Thanh Thanh

" đây không phải việc của cô xong việc thì đi đi ta muốn nghỉ ngơi "

Sau khi đi ra ngoài Thanh Thanh ngăn nhó chửi thầm

" người ta đã có ý dọn dẹp không cảm ơn thì thôi đi còn vu oan là trộm đồ của hắn nữa chứ làm quan thôi muốn nói gì thì nói à "

Cô vừa lầm bầm vừa đi thì chợt nghe tiếng của mẹ cô

" lão gia... Xin ngài tha cho ta ta chỉ là một nô tì nhỏ nhoi "

" nàng đừng lo đừng sợ nàng đẹp như thế kia mà nào cùng ta đi vào phòng cùng ta "

" xin lão gia tha cho ta " giọng mẹ Thanh Thanh đã khàn đi vừa xin vừa khóc nức nở

Cô thấy vậy liền đi tới nhỏ nhẹ hỏi thăm lão ta

" lão gia ngài cần gì không ạ "

" không đi đi " lão ta mãi mê không nhìn cô

" lão gia ngài cần gì không ạ "

" không. Không thấy ta đang bận à "

" ngài cần Gì ạ "

" ai za, ngươi không thấy ta đang bận à! Cút "

Lão tức giận quay lại nhìn cô, mẹ cô liền chạy ra sau lưng cô né tránh, vì trời đã tối chỉ thấy man mán lão nhìn thấy cô liền tức giận vì đã làm phiền lão vui vẻ

" mau cút cho ta còn nàng bước qua đây cùng ta " lão ta chỉ mẹ Thanh Thanh

" nô tì không đi, đã khuya rồi lão gia đứng đây lại còn trêu chọc nô tì đêm khuya nếu truyền ra ngoài thì mất mặt lão gia lắm ạ "

Lão ta nghe xong liền tức giận hơn mặt đỏ bừng bừng liền đi tới bắt lấy cô, nhờ nhanh nghẹn cô thoát chạy còn nói nhỏ với mẹ cô " mẹ chạy về phòng đóng chặt cửa con không sao đâu đừng lo " nói xong  hai mẹ con chạy hai hướng lão gia đang rất tức giận Thanh Thanh nên đã rượt đuổi theo cô mà bỏ đi sự sang trọng của ông ta. Thanh Thanh chạy ngược lại đường cũ xong vào phòng của Lý Hiền, Lý Hiền chưa kịp định hình đã bị cô leo lên giường lấy chăn đắp lên hết người, hết người này đến người kia lão gia chạy xông vô chỗ Lý Hiền thở hỗn hển hỏi

" con cô thấy con nhỏ nô tì nào chạy vào đây không "

" không..trong đây chỉ có mình con"

" chắc chỉ có mình con thôi không "

Lão ta nghi hoặc Lý Hiền đã lấy thân mình che cho cô nhưng vẫn bị phát hiện

" cha à con cũng là một nam nhi cũng muốn chút mùi vị xuân hoa chứ " ngài ta ngại ngùng đáp

" ha ha.. Đúng là con trai của ta, ta không làm phiền con nhưng trước khi đi ta muốn xem tiểu thư nhà ai lại may mắn như vậy "

Lão gia lấy tay định vén chăn xem liền bị Lý Hiền ngăn

" không được "

Lúc này Thanh Thanh liền ngồi dậy lão nhìn châm châm mặt cô liền cười

" sao lại là nô tì ở phủ ta chứ "

Hai người ngơ ngác nhìn nhau Lý Hiền liền cười trừ thì ra là trời quá tối nên lão không nhìn thấy rõ mặt cô lão nói xong liền quay đi. Lúc này Lý Hiền nhìn lại cô ngài ta phát hiện cô chỉ mặc cái yếm mỏng áo đã cở ra từ lúc nào liền ngại ngùng quay đi

" mặc đồ vào "

Cô khi nghe mới nhớ ra liền mặc áo vào định rời đi thì bị Lý Hiền chặn lại

" cô tưởng nơi này cô muốn đi thì đi à "

" Đại nhân..ngài.."

" lại sao cô vừa đi thì lại chạy ngược lại còn leo lên giường ta còn bị cha ta đuổi theo nữa "

" đây không phải chuyện của ngài "

" nếu cô không nói ta sẽ không cho cô đi và sẽ... "

" được được ta nói, ta đã chọc giận lão gia "

" chọc cha ta "

" ai za! Lão gia trêu chọc mẹ ta "

Nghe tới đây Lý Hiền cũng chẳng ngạc nhiên vì chuyện trêu chọc nô tì trong phủ của lão gia là chuyện hết sức bình thường trong phủ rồi. Sau khi nói xong cô liền rời đi

" cô tên gì hả "

" Thanh Thanh "

Sau khi trả lời cô nhớ ra mình đã dặn mẹ đóng chặt cửa giờ mà về thì e mẹ đã ngủ từ lâu bà cũng đã bị dọa một phen rồi, cô quay đi lại chỗ Lý Hiền

" có thể cho ta ngủ lại đây một đêm không "

" không "

" ngài trả lời mà không suy nghĩ luôn sao "

" nè cô đã chạy vào đây ta cũng đã giúp cô còn mang tiếng háo sắc ngủ cùng nô tì bây giờ cô còn xin ngủ lại đây sao "

" lỡ rồi ngài cho ta ngủ lại đi ta ngủ dưới đất cũng được "

" cô... Thôi được rồi "

Thanh Thanh vui mừng nằm dưới đất liền bị cái gối từ đâu bay tới trúng cô

" ui da"

Cô nhìn Lý Hiền đang giả ngủ " cảm ơn "

****




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro