Chap 3: Bỏ Cuộc?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 3

Tuấn Lộc chạy một hồi, ko biết tại sao y lại chạy về nhà của mình. Dừng lại, Tuấn Lộc mặt đỏ bừng bừng, thở hồng hộc vì tức giận . Tuấn Lộc quay sang phía đống củi còn dang dở lúc sáng, liền chạy tới cầm ngay cây rìu chặt từ khúc củi này đến khúc củi khác, dù mồ hôi chảy như mưa, đôi tay chảy máu nhưng Tuấn Lộc vẫn ko nghỉ chặt.
Một lúc sau , Lưu Kim Bảo chạy đến, dừng lại hổn hển thở và bước đến chỗ một người đang tức giận chặt củi như điên
Kim Bảo:- Tuấn Lộc à, ngươi dừng lại đi, tay ngươi chảy máu kìa.
Giọng nói Kim Bảo đầy vẻ lo lắng dù muốn ngăn lại nhưng sợ mất mạng do cây rìu sắt
* Ta nói, bạn bè kiểu gì kì, đồ nhát cấy*
Tuấn Lộc vừa nghe dứt lời của Kim Bảo, liền vứt ngay khúc củi xuống
Tuấn Lộc:- Được ,tôi sẽ dừng lại nhưng bây giờ nếu mà ko làm gì thì chán lắm. À! Tôi có việc để làm rồi.
Kim Bảo:- Việc gì vậy???
Tuấn Lộc cười nham hiểm rồi lập tức quay sang Kim Bảo và giơ cây rìu đang cầm trên tay về phía hắn.
Tuấn Lộc:- Tôi muốn chặt huynh làm 5 khúc rồi quăng xuống sông cho cá ăn.
Kim Bảo sợ hãi đi lùi về phía sau nhưng lùi đến đâu Tuấn Lộc lại tiến tới
Kim Bảo:- Ây ây, ch....chuyện....gì...t...ừ...từ ...nói...mà. Ngươi cứ.....bình...t....ĩnh...đã.
Kim Bảo tái xanh mặt mày, tay run lẩy bẩy đẩy cây rìu sang chỗ khác. Nhưng có vẻ Tuấn Lộc ko buông tha cho Kim Bảo, hắn lùi đến đâu Tuấn Lộc tiến đến đó với vẻ mặt đầy sát khí....
Tuấn Lộc:- Ko có chuyện gì để nói hết, bây giờ tôi chỉ muốn giết huynh thôi.
Kim Bảo: - T...a....xin...xin...ngươi...bỏ...bỏ...cây rìu xuống. Ngày...mai...L..ệ...Nương cho chúng ta....xin việc lại mà.-Kim Bảo lấp bấp nói
Tuấn Lộc nghe thấy thế, vứt cây rìu ra chỗ khác, thở một hơi dài và đi về phía bờ sông và ngồi phịch xuống, ngắm mình dưới dòng nước chảy, vẻ mặt buồn rầu.Kim Bảo thấy thế lại đi đến phía Tuấn Lộc và ngồi xuống kế bên y.
- Ta xin lỗi. Ta thực sự ko biết là cô ấy lại nói như thế với ngươi. Thôi, ngươi đừng buồn nữa, ngày mai ta sẽ tìm việc khác cho ngươi.
Đôi mắt Tuấn Lộc vẫn đang chăm chú nhìn vào dòng sông. Đôi mắt to tròn, long lanh ấy thoáng vẻ đẫm buồn. Sau 1 hồi im lặng, Tuấn Lộc thõ thẽ nói
Tuấn Lộc:- Không!!!
Kim Bảo:- Ý ngươi...!?
Tuấn Lộc ngẩn đầu lên, dõng dạc lên tiếng
Tuấn Lộc:- Tôi sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai tôi sẽ đến xin việc ở đó lại lần nữa. Tôi ko thể để tài năng của mình bị hao mòn được!
Kim Bảo ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Tuấn Lộc một hồi rồi gật đầu với đầy niềm tin
Kim Bảo:- Ưm. Vậy mới là bàn hữu Tuấn Lộc của ta chứ.
Nói xong vì quá vui mừng nên Kim Bảo đã vỗ mạnh vào lưng Tuấn Lộc, làm y té chổng mông xuống sông
* Trời ơi Lưu Kim Bảo ơi là Lưu Kim Bảo, dù có vui nhưng đừng mạnh tay thế, thấy chưa làm Tuấn Lộc té xuống sông rồi kìa. Không biết có chết chưa, mà thôi để qua tập sau rồi biết*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro