CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe dừng tại một địa điểm đã quá đỗi quen thuộc với Mayo. Trên đường có vài ba xe cảnh sát và xe wagon đang đỗ, hai viên cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cửa nhà Kamio.

Bước ra khỏi xe, Mayo nhìn đăm đăm ngôi nhà của mình và hít thở thật sâu. Ngôi nhà kiểu truyền thống có hàng rào bao quanh vốn dĩ là do ông nội Mayo xây nên. Cứ cách vài năm gia đình cô lại tu sửa tường ngoài rồi mái nhà, bởi vậy ngôi nhà cũng có chút kiểu cách phương Tây hòa cùng nét Nhật. Đã lâu rồi Mayo mới lại ngắm nhìn ngôi nhà như thế này, nhưng với tư cách là một kiến trúc sư, cô thấy đây là một ngôi nhà có phong vị lạ lùng.

Cửa những chiếc xe cảnh sát và xe wagon đang đỗ mở ra. Vài người đàn ông mặc com-lê nối nhau bước xuống. Hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang. Đáng lý ra đây sẽ là một cảnh tượng kỳ quặc, song từ thời bùng phát đại dịch Corona thì chuyện này đã trở nên hết sức quen thuộc.

Một người đàn ông bước đến chỗ Mayo. Ông ta không đeo khẩu trang, đôi mắt híp tịt như mắt cáo. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm Mayo soi mói, đồng thời hỏi Kakitani: "Đây là con gái của nạn nhân?"

"Vâng. Đây là cô Kamio Mayo," Kakitani đáp, đoạn nhìn sang Mayo. "Các anh đây đến từ Trụ sở cảnh sát tỉnh để hỗ trợ chúng tôi."

"À... vâng."

Được giới thiệu theo cách này, Mayo cũng chẳng biết nên chào hỏi sao cho phải.

"Cô đã sống ở ngôi nhà này đến khi nào?" người đàn ông có đôi mắt híp chưa buồn xưng tên đã vội hỏi Mayo bằng giọng mất cảm tình. Mayo âm thầm đặt cho ông ta biệt danh Cáo Già.

"Cho đến khoảng mười hai năm trước."

Đó là năm Mayo tốt nghiệp cấp ba, song cô nghĩ không cần thiết để lộ tuổi tác của mình ở đây.

"Sau đó cô về quê với tần suất như thế nào? Chỉ về dịp Obon và dịp Tết hay gì?"

"Đại để là như vậy."

Cáo Già nhăn mặt một cách lộ liễu.

"Nói thế chắc cô cũng chẳng biết gì nhiều chuyện nhà cửa đâu nhỉ? Như chuyện tài sản chẳng hạn."

Đó là một câu hỏi thô lỗ, song Mayo cố kiềm chế để không thể hiện sự khó chịu ra mặt.

"Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả. Hôm qua tôi cũng đã nói rồi," Mayo liếc nhìn Kakitani.

Cáo Già vừa ậm ờ vừa lấy đầu ngón tay gãi gãi chỗ ấn đường, đoạn buông tiếng thở dài.

"Mà thôi, trước mắt cứ để cô kiểm tra đã nhỉ? Không chừng cô sẽ phát hiện ra thứ gì đó," Cáo Già nói rồi nhìn xuống tay Mayo, sau đó ngoái lại nhìn mấy người đàn ông có vẻ là cấp dưới của ông ta. "Này, ai đó cho cô này mượn găng tay đi."

"À, tôi có mang đây ạ," Kakitani lấy đôi găng tay trắng ra khỏi túi áo vest.

Mayo nhận lấy, đeo vào cả hai tay. Chỉ một hành động đó thôi đã đủ khiến lòng cô dấy lên cảm giác chân thực về việc mình chuẩn bị bước chân vào hiện trường gây án.

"Vậy để tôi dẫn đường," Kakitani bước qua cánh cổng trước tiên.

Vào nhà mình mà lại được "dẫn đường" ư? Mayo nối gót Kakitani, trong lòng vẫn thấy gờn gợn. Cáo Già và đồng bọn cũng theo sau.

Kakitani mở cửa, nói với Mayo: "Xin mời."

Vừa bước vào thềm để giày dép, Mayo đã ngửi thấy mùi long não thoang thoảng. Mùi của thuốc chống côn trùng nhằm bảo vệ sách. Mọi khi thứ mùi này vẫn luôn đem lại cảm giác hoài niệm cho Mayo nhưng riêng hôm nay nỗi đau buồn đã chiến thắng.

Kakitani băng qua hành lang đen bóng để mở cửa. Đó vốn là phòng khách nhưng dạo gần đây ông Eiichi đã trưng dụng làm thư phòng. Đứng ở cửa liếc vào, Mayo không khỏi sững sờ. Bởi sàn nhà vương vãi đủ thứ hầm bà lằng đến nỗi không còn chỗ mà đứng. Tài liệu, túi giấy, kính, đồng hồ, dụng cụ ghi chép, thuốc, đĩa CD, DVD, băng cassette, băng video... Hoàn toàn không có một chút trật tự nào.

"Thật kinh khủng," Mayo bất giác lẩm bẩm.

"Tôi nghĩ chắc không cần phải hỏi..." Kakitani đứng bên cạnh nói. "Nhưng tình trạng này không giống bình thường phải không? Ý tôi là, thường ngày căn phòng này không bừa bộn như thế đâu nhỉ?"

"Đương nhiên rồi. Không đời nào có chuyện như vậy. Trái lại, bố tôi là người ưa sạch sẽ, luôn để tâm đến việc giữ cho mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp. Ông còn quy định rõ thứ gì cất ở đâu, hiếm khi có chuyện ông lấy thứ gì đó ra mà không cất lại về chỗ cũ."

"Hẳn là thế rồi. Hình ảnh thầy Kamio trong trí nhớ của tôi cũng giống như vậy."

Mayo thận trọng bước vào. Phòng khách rộng chừng hai mươi chiếu, bàn, ghế sofa, rồi bàn đọc sách được bố trí với khoảng cách vừa phải. Song điều làm nên đặc trưng của căn phòng này chính là giá sách được gắn vào tường. Nghe kể lúc ông nội Mayo xây ngôi nhà này đã cho đóng giá sách ấy, nó cao đến tận trần nhà. Tầng trên cùng chủ yếu là sách Anh-Mỹ do ông nội sưu tầm được. Từ tầng dưới trở xuống phần lớn là các bộ sưu tập sách của ông Eiichi, trong đó văn học Nhật chiếm chủ đạo. Ở trong góc, những tài liệu liên quan đến trường học được ông Eiichi sắp xếp theo từng niên khóa, chỉn chu như chính con người ông.

Kệ sách từ tầng giữa cho đến tầng dưới đều có cửa, nhưng phần lớn trong số đó đang mở. Nhìn vào trong, Mayo thấy có vài ngăn rỗng không.

Cáo Già đút hai tay vào túi, tiến đến gần giá sách.

"Liệu chúng ta có nên nghĩ rằng hầu hết những thứ đang vương vãi dưới sàn vốn dĩ đều được cất ở trong này không nhỉ? Cô nghĩ sao?" Cáo Già ngoái lại nhìn Mayo.

"Tôi nghĩ vậy. Mặc dù tôi cũng không rõ lắm."

Ở các ngăn có cửa, ông Eiichi chủ yếu cất những vật dụng không phải sách. Trong số đó có một lượng lớn đĩa nhạc và đĩa phim. Ngoài văn học, ông Eiichi còn có sở thích nghe nhạc và xem phim nữa.

"Cô xem có bị mất thứ gì không? Đại loại như thứ gì đó đặc biệt quý giá hoặc thứ gì mà nạn nhân cực kỳ trân trọng chẳng hạn," Cáo Già hỏi.

Mayo hết nhìn giá sách lại nhìn đống đồ vương vãi dưới sàn, lắc đầu.

"Thú thực là tôi không biết. Bởi tôi cũng không nắm rõ ngăn nào chứa cái gì. Với lại hôm qua tôi cũng nói rồi, tôi chưa từng nghe trong nhà có thứ gì đặc biệt giá trị cả."

"Nói thì nói thế nhưng làm gì có chuyện không có nổi thứ gì quý giá. Hồi còn sống ở đây, chẳng lẽ cô chưa từng thấy bố mình cất thứ gì như vậy à? Kiểu như một chỗ cất giữ thay cho két sắt ấy."

"Thay cho két sắt ư? Nếu vậy thì..."

Mayo lại gần bàn đọc sách. Ngăn kéo ở đó cũng bị lôi ra, đồ vật bên trong đều bị hất đổ xuống sàn. Trong đống đó, Mayo tìm thấy hai cuốn sổ ngân hàng.

"À, quả nhiên... Những thứ đồ quan trọng bố tôi đều cất trong ngăn kéo này."

"Đừng có sờ vào đấy," đúng lúc Mayo toan nhặt cuốn sổ lên thì nghe thấy giọng nói chói tai của Cáo Già, cô liền giật mình rụt tay lại.

"Xin thứ lỗi." Cáo Già lạnh lùng nói. "Cảm phiền cô không tùy tiện đụng tay vào những đồ đạc ở hiện trường. Mấy cuốn sổ ngân hàng đó, chúng tôi cũng đang kiểm tra rồi. Ngoài ra nhà cô còn thứ gì đáng giá nữa không? Như đá quý chẳng hạn."

"Đá quý..."

"Nghe nói mẹ cô mất rồi nhỉ? Liệu nhà cô có những thứ như đồ trang sức hay nhẫn nhủng gì không?"

"Có, nhưng tôi đang giữ chúng."

"Cô ư?"

"Lúc mẹ qua đời, bố đã đưa cho tôi. Bố tôi bảo ông có giữ cũng chẳng để làm gì, vả lại những thứ đó mẹ cũng định để lại cho tôi. Với cả..." Mayo nói tiếp. "Tuy chúng là những đồ vật đong đầy kỷ niệm nhưng cũng không có giá trị ghê gớm gì đâu. Chí ít thì tôi cho rằng chẳng ai thèm muốn chúng đến mức phải đột nhập vào nhà để ăn trộm cả."

"Ra vậy," Cáo Già gật đầu tỏ ý đã hiểu, song nhìn ông ta có vẻ như ngay từ đầu đã không mong chờ một câu trả lời ra tấm ra món.

"Nếu buộc phải tìm ra thứ quý giá..." Mayo nhìn lên giá sách. "Thì chắc là sách rồi."

"Sách?"

"Cả ông nội và bố tôi đều là những người nghiên cứu về văn học, vì vậy họ sưu tầm rất nhiều sách từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim. Không chừng trong số đó có cả những cuốn sách quý."

"À," Cáo Già nhìn ngắm giá sách với vẻ mặt không mấy hứng thú. "Nhưng theo tôi quan sát thì không có dấu hiệu gì cho thấy đống sách này đã bị lục tung lên cả. Có vẻ như hung thủ cũng không quan tâm đến sách vở cho lắm."

"Hình như vậy..."

"Có chuyện gì thế, anh là ai?"

Mayo vừa rời mắt khỏi giá sách thì nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa.

"Hiện cảnh sát đang điều tra. Vui lòng không tùy tiện vào đây."

"Các người mới là những kẻ tùy tiện. Rốt cuộc ai cho phép các người vào đây?" Có tiếng người đáp trả.

Mayo như chết lặng đi. Bởi cô biết chủ nhân của giọng nói ấy. Nhưng, chẳng có lẽ...

Cáo Già chau mày, nhìn ra phía hành lang. "Sao đấy?"

"À, chuyện là, có một người đàn ông tự nhận là chủ nhân của ngôi nhà này..." Viên cảnh sát cấp dưới đáp lại.

"Chủ nhân?"

"Vướng chân quá. Đã bảo tránh ra cho tôi qua rồi mà. Tại sao lại tập trung đông người như thế này? Tất cả các người đều có kháng thể virus Corona rồi hả?" Người đó vừa mắng té tát vừa rẽ đám cảnh sát để xuất hiện trước mặt Mayo.

Người đàn ông đó chẳng thay đổi gì, vẫn dáng người cao gầy, mái tóc xoăn tự nhiên dài ngang vai, râu ria lởm chởm. Ông ta mặc một chiếc áo khoác quân đội, nom có vẻ đã khá cũ.

"Anh là?" Cáo Già hỏi.

"Tôi nghĩ trước khi hỏi tên người khác thì chủ động xưng tên mình mới phải phép, nhưng thôi. Từ nãy tới giờ tôi đã nhắc đi nhắc lại với đám người ngu ngốc kia rồi, tôi là chủ nhân của ngôi nhà này. Nếu anh nghĩ tôi nói dối thì cứ việc đi hỏi cơ quan công quyền hay hỏi đâu thì hỏi," từ xưa người đàn ông này đã có cái kiểu nói nhanh mà vẫn trôi chảy. Mayo không biết đó là khả năng thiên phú hay là thành quả có được nhờ luyện tập.

"A," người thốt lên chính là Kakitani bấy giờ đang đứng bên cạnh Mayo. "Không lẽ anh là..."

Cáo Già quay sang nhìn Kakitani vẻ ngờ vực.

"Sáng nay tôi đã cho cấp dưới điều tra sổ hộ tịch của ngôi nhà này. Và đúng là ngoài tên của nạn nhân ra còn có tên của một người khác nữa," Kakitani mở cuốn sổ tay vừa lấy khỏi túi áo trong. "Xem nào, anh có phải Kamio Takeshi, em trai của Kamio Eiichi không?"

Người đàn ông mặc áo khoác quân đội, Kamio Takeshi, chú ruột của Mayo cong môi lên nhìn về phía Kakitani với vẻ không bằng lòng.

"Nếu đã điều tra đến mức đấy rồi, sao cậu không nói với lũ đần độn ngoài cửa? Nhờ cậu mà tôi phải tốn nước bọt với bọn họ đấy."

"Không, nhưng mà, chúng tôi không ngờ anh lại về đúng hôm nay..."

"Về nhà mình lúc nào là quyền của tôi cơ mà. Với lại các người không có quyền tự tiện vào nhà chúng tôi. Mời các người ra ngay cho," Takeshi chỉ tay ra cửa.

Cáo Già vừa lừ mắt nhìn kẻ xâm nhập bất thình lình, vừa dùng tay trái rút điện thoại ra khỏi túi áo vest. Đoạn ông ta mau lẹ dùng tay phải thao tác trước khi áp lên tai.

"Tôi đây. Tôi muốn cậu tìm hiểu một việc. Có sổ hộ tịch của nhà Kamio ở đây không?... Phải rồi. Tôi nghe nói ngoài nạn nhân ra còn một người khác nữa, chuyện đó có thật không?... Tên anh ta là gì?... Hừm, viết như thế nào?... Thế à, tôi biết rồi," sau khi tắt máy, Cáo Già bèn cất điện thoại vào túi trong.

"Có vẻ như anh đã xác nhận được rồi nhỉ?" Takeshi nói.

"Anh có giấy tờ tùy thân không? Giấy phép lái xe chẳng hạn."

"Anh vẫn nghi ngờ sao?"

"Tôi hỏi cho chắc thôi."

"Xin lỗi," Mayo lên tiếng. "Không nhầm lẫn gì đâu. Người này là..."

Mayo định nói tiếp "... chú của tôi." Song Takeshi lại giơ tay phải về phía cô như để ngăn lại. Sau đó, Takeshi lấy ví ra khỏi túi của chiếc quần túi hộp, đoạn rút giấy phép lái xe ra.

"Anh cứ việc nhìn cho kỹ." Takeshi nói rồi chìa ra trước mặt Cáo Già.

Chuyện xảy ra đúng lúc Cáo Già vươn tay ra để nhận lấy giấy phép lái xe. Nhanh như chớp, Takeshi thò tay vào bên trong áo khoác của đối phương, rút ra thứ gì đó từ ngực áo ông ta. Đó là một cuốn sổ tay cảnh sát màu đen.

"Ô hay, cái anh này, anh làm trò gì thế?" Đôi mắt híp tịt của Cáo Già hơi mở to.

"Đằng này đã xuất trình giấy tờ tùy thân của mình rồi, đằng ấy mà không xuất trình thì còn gì là công bằng nữa," Takeshi mở cuốn sổ. "Hừm, thanh tra cảnh sát Kogure à. Tiếc thật đấy, Mayo. Giá kể đây mà là thì chúng ta đã được nhờ rồi," Takeshi giơ giấy tờ tùy thân của Cáo Già về phía Mayo.

Nhân vật thanh tra cảnh sát người Pháp trong loạt tác phẩm của nhà văn Georges Simenon.

Bên dưới ảnh chân dung của Cáo Già là dòng chữ Kogure Daisuke.

"Trả đây," Kogure gào lên.

"Không cần anh nói tôi cũng trả. Nhưng mà anh đã xác nhận được thân phận của tôi chưa?"

Kogure liếc nhìn giấy phép lái xe đang cầm trên tay, sau đó chìa trước mặt Takeshi với bộ mặt ngao ngán.

Takeshi liền nở một nụ cười đầy ẩn ý, đoạn lại gần Kogure, trả cuốn sổ vào túi trong bên ngực trái ông ta, sau đó nhận lại giấy phép lái xe của mình.

"Giờ tôi hỏi lại lần nữa, các người vào nhà người khác để làm gì vậy?" Takeshi vừa cất lại chiếc ví đã nhét giấy phép lái xe vào túi quần, vừa nói.

Kogure đang định nói gì đó song lại thôi, ông ta quay sang phía Mayo: "Cô tự giải thích cho chú mình đi."

Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, Mayo bèn nói với Takeshi: "Bố cháu mất rồi."

Song, Takeshi không biểu lộ cảm xúc gì. Người ngoài nhìn vào không thể biết được người đàn ông này vì quá sửng sốt nên chưa hiểu ra hay chỉ đơn giản là không dao động.

"Có người tìm thấy xác bố cháu ở vườn sau và cảnh sát nói nhiều khả năng bố cháu bị sát hại..."

Néu mặt Takeshi vẫn không hề thay đổi, ông chú ấy bắt đầu sải bước lại gần khung cửa kính hướng ra vườn sau, chăm chú nhìn ra bên ngoài.

"Anh ấy bị sát hại như thế nào? Bị đâm bằng dao hay gì?" Takeshi hỏi, lưng vẫn quay về phía mọi người.

"Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể trả lời được," Kogure trả lời. "Trái lại, chúng tôi mới là người đặt câu hỏi. Những điều tôi muốn hỏi anh chất nhiều như núi. Ví dụ như hành tung của anh từ thứ Bảy tuần trước cho đến hôm qua..."

"Anh không phải lo, tôi sẽ trả lời các câu hỏi của anh nên hãy đợi một chút. Tôi không biết trong con mắt của anh trông tôi như thế nào, nhưng lúc này tôi đang gặm nhấm nỗi đau mất đi người anh ruột đây."

Nghe Takeshi nói vậy, xem ra ngay cả Kogure cũng không nói lại được gì. Ông ta nhăn mặt, gãi đầu ra chiều lúng túng. Cả Kakitani nom cũng có vẻ khó xử.

Một lúc sau, Takeshi xoay người lại, quay trở về chỗ Mayo đang đứng. Người đàn ông ấy dừng bước trước mặt Kogure, nói: "Nào, giờ thì anh cứ việc hỏi bất cứ điều gì. Anh vừa nói là muốn biết hành tung của tôi từ hôm thứ Bảy đến hôm qua nhỉ? Hôm thứ Bảy tôi ở quán suốt từ sáng, không bước chân ra ngoài. Hôm sau thì..."

"Stop," Kogure ngăn lại. "Quán là sao?"

"Là quán bar do tôi quản lý. Địa điểm ở Ebisu, tên quán là Trap Hand," vừa nói Takeshi vừa thò tay vào ngực áo vest của Kogure một lần nữa, lần này chú ấy lấy ra chiếc điện thoại nằm ở túi phải, ngược bên với khi nãy. "Anh cứ thử tìm kiếm là sẽ biết ngay quán của tôi là như thế nào. Nhưng chớ tin vào những lời nhận xét. Toàn những lời tào lao của mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi, mù tịt về hương vị của các loại rượu ấy mà."

"Đừng có tùy tiện động vào túi của người khác." Kogure giật lại chiếc điện thoại từ tay Takeshi.

"Tôi chỉ giúp anh đỡ mất công lấy ra thôi. Sao nào, anh không tìm à? Để tôi đọc lại tên quán nhé. Trap Hand."

"Tôi sẽ xem kỹ sau," Kogure cất điện thoại vào túi trong. "Anh nói là không bước chân ra ngoài, anh có chứng minh được không?"

"Chuyện đó nói thế nào nhỉ? Quán tôi mở cửa vào ban đêm, cho đến lúc đấy tôi chẳng gặp gỡ ai cả. Không phải lúc nào sau khi mở cửa cũng có khách, nên khó mà chứng minh được."

"Nhân viên thì sao?"

"Tôi theo chủ nghĩa không thuê mướn người. Giá kể có một tên quái đản nào đó chịu làm không công cho tôi thì lại là chuyện khác."

"Hừm," Kogure khịt mũi tỏ ý coi thường. Có lẽ ông ta đã nhận ra đó chỉ là một quán bar nhỏ bé ở vùng ngoại ô bẩn thỉu.

"Bình thường anh vẫn ngủ lại quán bar đó à?"

"Đúng vậy. Bên trong quán có một căn phòng để ở."

"Chủ nhật thì sao?"

"Tôi thức dậy lúc quá trưa rồi xem phim trong phòng đến tận tối. Sau đấy thì cũng giống hôm thứ Bảy."

Lông mày Kogure chuyển động, tỏ ý ngạc nhiên. "Chủ nhật cũng làm việc sao?"

"Về cơ bản quán bar của tôi không có ngày nghỉ. Vì nếu tôi mở cửa, biết đâu lại có những vị khách hiếu kỳ đến cúng tiền cho quán thì sao."

"Hôm qua cũng vậy ư?"

"Không, hôm qua quán tôi nghỉ."

"Này," Kogure dẩu môi. "Anh vừa mới nói là không có ngày nghỉ kia mà?"

"Tôi đã nói rõ là về cơ bản rồi còn gì. Tôi có chút việc vặt nên đã đóng cửa tạm thời. Còn việc vặt đó là gì thì tôi xin phép giữ bí mật. Vì nó liên quan đến đời sống riêng tư của tôi."

Kogure liền khoanh tay, trừng mắt nhìn Takeshi.

"Nếu tổng hợp những gì anh vừa nói, thì kết luận lại là như thế này: Anh không có chứng cứ ngoại phạm."

"Đành vậy chứ biết làm sao. Vì đó là sự thật mà," Takeshi nói thản nhiên như không.

"Tôi muốn hỏi thêm một chuyện quan trọng. Lý do hôm nay anh về đây là gì? Chúng tôi vẫn chưa thông báo về vụ việc. Anh về đây để làm gì?"

"Lại một câu hỏi kỳ quặc nữa. Tôi đã nói nhiều lần rồi, đây là nhà tôi. Về nhà mình thì đâu cần lý do gì đặc biệt. Hay là nếu không có lý do thì anh không về nhà luôn?"

"Vậy để tôi hỏi, lần trước anh về đây là khi nào?"

"Khi nào nhỉ? Tôi không nhớ."

"Tần suất anh về như thế nào? Tháng về một lần? Hay độ nửa năm về một lần? Anh chớ nên nói dối thì hơn. Bởi chúng tôi sẽ điều tra ngọn ngành."

"Không cần anh nhắc, tôi cũng chẳng định nói dối làm gì. Khoảng hai năm rồi tôi mới về. Chẳng hiểu sao tự dưng tôi muốn về thôi."

"Chẳng hiểu sao? Anh bảo chúng tôi phải hiểu điều đó ư?"

"Anh có hiểu hay không cũng chẳng mắc mớ tới tôi. Chẳng hiểu sao lại thế đấy. Nếu như anh muốn đòi bằng được một lý do thì cứ coi như là tôi có điềm báo đi."

"Điềm báo?"

"Tôi có linh cảm ở nhà đã xảy ra chuyện chẳng lành. Và khi tôi về đến nơi thì thấy xe cảnh sát đỗ trước cửa. Tôi nghĩ trực giác của mình đã đúng."

Đôi mắt híp của Kogure hiện lên vẻ nghi ngờ. Rõ ràng ông ta không tin lời Takeshi nói.

"Mà thôi. Tạm thời hôm nay cứ cho là như thế đi. Tuy nhiên, nếu anh đổi ý và muốn đính chính lại thì cứ nói bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẵn lòng lắng nghe."

Takeshi hừ mũi. "Cái ngày đó vĩnh viễn không bao giờ tới đâu."

"Nói sao nhỉ? Tôi cho rằng sẽ có ngày anh thay đổi sắc mặt và phải cuống cuồng phân bua với chúng tôi đấy."

"Thế hay là cá đi? Nếu ngày đó không đến thì anh mất tôi 100.000 yên. Tôi muốn cược một triệu yên cơ, nhưng số tiền đó chắc hơi nặng gánh với một công chức địa phương."

"Tôi cũng muốn chấp nhận cá cược nhưng đáng tiếc là cảnh sát chúng tôi bị cấm không được chơi mấy trò đen đỏ. Anh may mắn đấy. Nào, giờ đến câu hỏi tiếp theo. Như anh đã thấy, căn phòng này đã bị lục tung. Chúng tôi đang nhờ con gái của nạn nhân kiểm tra xem có thứ gì bị mất trộm không. Một khi anh là chủ nhân ngôi nhà này, chúng tôi cũng cần lắng nghe ý kiến của anh nữa."

Takeshi nhìn một lượt căn phòng, đoạn dang hai tay.

"Tiếc là tôi không biết. Đây là phòng của anh tôi nên tôi đã quyết định không đặt chân vào. Vả lại vừa nãy tôi cũng nói rồi đấy, lần cuối cùng tôi về ngôi nhà này là hơn hai năm trước. Cho dù có bị mất thứ gì thì tôi cũng không xác định được là nó đã bị lấy trộm trong vụ việc lần này hay là anh tôi tự vứt bỏ."

"Nếu vậy thì không cứ phải là phòng này. Trong nhà có đồ vật gì quý giá không? Những thứ có thể gọi là báu vật ấy."

"Báu vật? Kiểu như chum vại hay tranh treo tường do tổ tiên để lại ấy hả?"

"Nhà anh có những thứ như vậy không?"

"Tôi không rõ, nhưng chắc là không. Cả bố và anh trai tôi đều không có mấy sở thích đó. Điểm chung giữa hai người là đều thích sách," Takeshi chỉ tay lên giá sách.

Kogure liếc nhìn giá sách rồi lại lia ánh mắt trở về chỗ Takeshi. "Còn anh thì sao?"

"Trông tôi giống người có sở thích sưu tầm đồ cổ à?"

"Tôi đang hỏi anh có cất giữ thứ gì đắt giá trong nhà không? Nơi đăng ký thường trú của anh là ở đây, vậy chắc anh cũng có phòng riêng của mình chứ?"

"Phòng hướng Nam trên tầng hai. Không lẽ các anh đã tự tiện khám xét phòng của tôi?"

"À không, chuyện đó..." Kakitani bối rối bước lên phía trước một bước. "Hôm qua, để chắc chắn chúng tôi đã kiểm tra tất cả các phòng. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ xác nhận xem cửa có khóa không và tình trạng bên trong như thế nào, chứ chúng tôi không đụng chạm vào đồ đạc một cách không cần thiết. Sau khi nhìn qua chúng tôi thấy tất cả các phòng ở tầng hai đều không có gì bất thường."

"Tóm lại các người đã tự ý vào phòng của tôi."

"Thi thể chủ nhà tử vong một cách khác thường được tìm thấy ở vườn sau, còn căn phòng này rõ ràng đã bị kẻ đột nhập phá phách. Rất có thể hung thủ đang lẩn trốn trong nhà, vì thế chúng tôi làm vậy để điều tra bước đầu cũng không có vấn đề gì cả," Kogure thẳng thừng nói bằng giọng sắc lạnh. "Tuy rằng nhìn qua không thấy có gì bất thường, nhưng nếu không để chính chủ xem giúp thì chưa thể kết luận được. Bây giờ anh kiểm tra giúp chúng tôi được không?"

"Không thành vấn đề. Nhưng chừng nào tôi chưa thấy có gì bất thường thì các anh không được phép vào. Chỉ được nhìn từ hành lang thôi."

"À, được thôi," Kogure nhìn về phía Mayo. "Trên tầng hai còn có những phòng nào nữa?"

"Có phòng của tôi. Tôi đã ở đó cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, đến bây giờ mỗi khi về quê tôi vẫn ngủ phòng đấy. Ngoài ra còn có phòng của bố tôi, vốn là phòng ngủ của bố mẹ tôi."

"Ra vậy, cô có thể kiểm tra những phòng đó giúp chúng tôi không?"

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy phiền cô dẫn chúng tôi đi luôn cho."

"À... vâng. Vậy, mời các anh."

Rõ ràng so với khi nãy, cách ăn nói của Kogure đối với Mayo đã lịch sự hơn. Đối lập hẳn với kiểu nói năng bỗ bã giữa ông ta và Takeshi. Trước sự xuất hiện đột ngột của một nhân vật có vẻ khó chơi, hẳn Kogure cho rằng việc lôi kéo con gái nạn nhân về phe mình mới là thượng sách.

Thấy Mayo đi lên tầng hai, Kogure bèn nối gót. Kakitani theo sau và cuối cùng là Takeshi.

Đầu tiên họ xem phòng của ông Eiichi. Nghe nói hồi mới xây ngôi nhà này, đó vốn là phòng của ông bà nội Mayo. Khi Mayo đến tuổi nhận biết thì ông nội qua đời, còn bà nội chuyển sang dùng phòng khách dưới tầng một. Căn phòng này được ông Eiichi và bà Kazumi, mẹ Mayo dùng làm phòng ngủ. Vì là phòng kiểu truyền thống nên họ phải trải nệm ra nằm, nhưng giờ thì có một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ. Ngoài ra chỉ có thêm độc một chiếc tủ, làm nên một căn phòng ảm đạm. Xem ra vì đã có thư phòng rộng rãi ở tầng một nên đối với ông Eiichi căn phòng này chỉ là chỗ ngả lưng.

Đúng như Kakitani nói, căn phòng không có gì bất thường nên Mayo cũng báo lại với Kogure như vậy.

Tiếp theo là phòng của Mayo. Đó là một căn phòng kiểu Tây rộng sáu chiếu, dưới sàn có trải thảm. Một chiếc giường đơn, bàn học, một giá sách nhỏ chẳng đáng gì nếu đem so với giá sách ở tầng một là tất cả những gì có trong căn phòng này. Nhìn thấy bảng ghim trên đó có dán mấy bức ảnh của các nam thần tượng, Mayo xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ. Sao cô không bỏ chúng đi mà lại để đó đến tận hôm nay cơ chứ?

Trong tủ vẫn treo những bộ quần áo thân thuộc. Một lần nữa Mayo lại tự nhủ mình phải sớm vứt chúng đi thôi.

Cô cũng kiểm tra ngăn kéo bàn và nói với nhóm Kogure: "Tôi không thấy có gì lạ hết."

"Nào, chuẩn bị đến lượt anh tiếp theo đấy," Kogure nói với Takeshi.

Takeshi lẳng lặng đi trên hành lang. Phòng của chú ấy nằm cuối hành lang. Song, trong ký ức của Mayo không hề tồn tại cảnh chung sống cùng một mái nhà với người chú này. Bởi Takeshi đã khăn gói ra khỏi nhà từ trước khi anh trai kết hôn.

Suốt một thời gian Mayo cứ ngỡ căn phòng này chỉ đơn giản là phòng chứa đồ. Sự thật là cho đến mãi mấy năm trước, đó vẫn là nơi cất giữ những vật dụng không cần thiết. Nó chỉ được dọn dẹp sau khi bà Kazumi, mẹ Mayo qua đời.

Đến trước phòng mình, Takeshi chậm rãi mở cửa. Bên trong hơi âm u. Lý do là vì đang buông rèm chắn sáng. Takeshi đưa tay dò dẫm, bật công tắc trên tường, đoạn bước vào phòng. Kogure đứng ở cửa, nghển cổ lên để thăm dò bên trong. Đứng đằng sau, Mayo cũng nhòm vào.

Bên trong còn ảm đạm hơn cả phòng của ông Eiichi. Ngoài một chiếc bàn tròn và một chiếc ghế ra, chỉ còn độc một cái tủ nhỏ. Mặc dù vậy, lúc trông thấy bức tranh treo trên tường, Mayo không khỏi rùng mình. Bức tranh vẽ khuôn mặt một người phụ nữ đang nhắm mắt trái. Mắt bên phải với mống mắt đen tuyền đang mở ra, nhìn thẳng về phía trước. Cảm tưởng người phụ nữ đó đang nhìn chòng chọc mình, Mayo bèn lảng mắt đi chỗ khác.

Takeshi lại gần cửa sổ, kéo rèm, sau đó tháo chốt cửa sổ.

"Này, anh đang làm cái gì thế? Đừng có tùy tiện sờ vào đó," Kogure hét lên.

"Đây là phòng của tôi. Tôi muốn lưu thông không khí thì có gì sai?" Takeshi nói rồi mở toang cửa sổ ra.

"Tùy thuộc tình hình, rất có thể chúng tôi sẽ phải điều tra kỹ lưỡng căn phòng này. Ngộ nhỡ những chỗ đó dính dấu vân tay gây hiểu nhầm thì..."

Ngay cả Mayo cũng biết lý do Kogure bỏ lửng câu nói. Đó là bởi Takeshi đang đeo đôi găng tay màu trắng.

"Từ lúc nào anh ta đã..." Người đứng đằng sau lẩm bẩm chính là Kakitani.

Đúng lúc đó, Mayo nghe thấy âm thanh của một loại thiết bị nào đó phát ra từ áo khoác của Takeshi. Có vẻ như là tiếng điện thoại, song chú ấy chẳng buồn để tâm mà cứ mặc kệ cho nó kêu.

"Anh đã hài lòng chưa, thanh tra Kogure? Xem ra căn phòng này không có gì bất thường cả."

"Trong tủ thì sao?" Kogure nói. "Anh không cần mở ra kiểm tra à?"

"Không cần. Tôi chẳng bị mất trộm thứ gì hết."

"Sao anh chưa nhìn mà đã khẳng định được như vậy?"

"Lý do thì anh cứ hỏi cậu ta là biết," Takeshi chỉ tay về phía Kakitani.

Kogure liền ngoái lại đằng sau với vẻ ngờ vực.

"À... vâng. Đúng vậy. Tôi nghĩ đồ đạc bên trong tủ vẫn nguyên vẹn," Kakitani luống cuống đáp. "Bởi vì tủ có khóa ạ."

"Khóa?"

"Là cái này," Takeshi giơ móc khóa lên. Một chiếc chìa khóa nhỏ đang treo lủng lẳng. "Không có thứ này thì không thể mở được. Ổ khóa không có dấu hiệu gì là đã bị phá nên bên trong chắc chắn vẫn bình yên vô sự," Takeshi nói đoạn cúi người xuống, kéo mạnh tay nắm tủ, song nó không hề nhúc nhích.

Kogure bèn cong môi, xoa cằm với vẻ hậm hực, xem ra đúng là ông ta không thể nói gì được nữa.

"Nào, có vẻ như anh đã hài lòng rồi, chúng ta ra khỏi chỗ này thôi. Tôi cũng thông gió xong rồi."

Takeshi đóng cửa sổ, chốt lại khóa, đồng thời thả tấm rèm màu lông chuột xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro