chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 Bước chân, vội vàng mà chạy về phía trước, Đồng Y Y đời này chưa từng có dùng qua tốc độ nhanh như vậy để chạy. Tức chết cô mất! Mạc Lan Khanh cái tên đáng chết kia! Lại tùy tiện mà đè lên trên người người phụ nữ khác, mặc dù quần áo trên người bọn họ đầy đủ không sứt mẻ, nhưng tình cảnh như vậy, nhìn lại vẫn như cũ làm mắt của cô đau nhói. Không đi thang máy, Đồng Y Y một đường hướng chạy tới thang bộ. Một bậc, hai bậc, ba bậc... Người thì đang chạy, dần dần nghe được tiếng bước chân đuổi tới từ phía sau. “Khốn kiếp, lúc này biết đuổi theo sao!” Tự nhủ nói, cô tiếp tục hùng dũng chạy về phía trước. Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Chiều cao chênh lệch, nhất định đối phương chạy trốn so với mình nhanh hơn. Chợt dừng ở trên một bậc thang, Đồng Y Y xoay người, lớn tiếng nói với người phía sau: “Dừng!” Gào xong một tiếng, đối phương cũng nghe lời lập tức dừng bước. “Anh... Anh tại sao phải đuổi theo?” Đồng Y Y thở hồng hộc hỏi. “Vậy còn em? Tại sao phải chạy?” Mạc Lan Khanh nhàn nhạt hỏi, hai mắt lại tha thiết nhìn chằm chằm dung mạo trước mắt. Giữa hai người, cách năm bậc thang. “Không tại sao” Đồng Y Y bĩu môi nói. “Vậy hôm nay thì tại sao muốn tới?” Anh tiếp tục hỏi. Tại sao muốn tới? Là bởi vì cô muốn nói cho anh biết cảm giác thực sự trong lòng cô  đối với anh, là bởi vì cô không muốn lại nhìn thấy những bức ảnh trống rỗng như thế. Nhưng mà bây giờ, lại làm cho cô cảm thấy hôm nay đi tới phòng làm việc của anh là một chuyện ngu ngốc nhất đời này. Lắc lắc đầu, cô tính toán  hóa bị động làm chủ động, “Vậy còn anh? Anh và người phụ nữ ở trong phòng làm việc của anh là quan hệ như thế nào?” Cô hỏi với giọng nồng đậm vị dấm chua. “Không có quan hệ” Mặt anh không chút biểu tình đáp lại. “Hừ!” Cô phát hỏa, “Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi à, không quan hệ sao anh lại đè lên trên người cô ta?” “Tôi chỉ là muốn làm cho cô ấy im miệng mà thôi” Bởi vì người phụ nữ kia thật sự là quá ầm ĩ, anh tuyệt đối không muốn nghe đến lời của người đó. “Làm cho cô ta im miệng, phải dùng đến tư thế như vậy sao?” Cô cự tuyệt nghe lý do của anh, “Tóm lại, Mạc Lan Khanh, tôi ghét anh, tôi hận anh nữa, đều do anh làm hại!” Cho nên cô mới có thể trở nên kỳ quái như vậy, thích tính toán chi li như vậy. Nếu như không là bởi vì lời của anh, tâm tư cô giờ phút này sẽ không khó chịu như vậy, chua xót giống như tiêu hóa không nổi. Bóng người vụt qua, vốn khoảng cách cô và người đó còn có năm bậc thang, thoáng chuyển đến trước mặt cô, “Thu hồi lời của em”. Tay của anh nắm lấy cằm cô, ánh mắt kiên định nhìn cô. “Thu hồi cái rắm” Cô sống chết không chịu, ngược lại biến thành trầm trọng hơn, “Tôi ghét anh, tôi hận anh, anh là người khiến cho người trên cái thế giới cực kỳ này chán ghét!” Giống như trẻ con la hét, cô không ngừng mà đem Hàng Long Thập Bát Chưởng [1] cùng Phật Sơn Vô Ảnh Cước [2] hướng trên người anh chào hỏi. Anh đứng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cô nhắc lại: “Thu hồi” “Tôi không!” Tên đàn ông đáng ghét, anh ta chẳng lẽ không biết dỗ dành cô sao? Không có nửa câu lời ngon tiếng ngọt, lại càng không cần phải nói cái gì mà ân ái triền miên. Tên đầu gỗ này, tức chết cô! Anh mấp máy môi, một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói: “Cho dù em yêu chính là Vệ Phiếm Chu, nhưng em tuyệt đối không thể tùy ý phủ nhận lời trước kia tôi đã nói”. Anh nói rất chân thành, thật tình đến làm cho hỏa khí của cô tiêu tan một nửa. Đồng Y Y không được tự nhiên cắn môi dưới một chút. Hôm nay là tại sao? Ban đầu cô không phải là dự định tới nơi này gặp anh, sau đó nói thật tâm ý của mình sao? Sau đó cô và anh, có thể vui vẻ mà ân ái. Nhưng lúc này... Tình huống đã phát triển hoàn toàn không giống với dự đoán ban đầu của cô. “Tôi yêu em, thực sự rất yêu em” Giọng nói của anh tựa như thơ ca trầm ngâm, cho dù không có hoa mỹ chải chuốt, nhưng lại có thể lay động tâm linh, “Cho dù em không yêu tôi, nhưng, cũng không thể phủ định tình cảm của tôi, cho nên... Tôi không cho em ghét tôi, lại càng không cho phép em hận tôi” Cô có thể không yêu anh, nhưng anh chịu không được từ trong miệng cô nói ra những từ ghét, hận này. Tim Đồng Y Y đập mạnh và loạn nhịp. Những lời mới vừa rồi đó, căn bản là cô nhất thời tức giận mới buột miệng nói ra, căn bản cũng không phải là cô thật lòng nói nha! “Tôi... Tôi không phải là...” Cằm được buông lỏng, tay của anh đã rời khỏi cằm cô. Mắt của anh, mắt tựa như ngọc lưu ly kia, thế nhưng giờ phút này cực kỳ mỹ lệ, lông mi dài dài, chớp chớp như những ánh sáng mỹ lệ nhất. Tầm mắt của cô không cách nào dời đi, cảm giác mình cứ như vậy bị quang mang của anh hấp dẫn . “Như vậy...” Đôi môi khiêu gợi khẽ mở ra, biểu tình trên mặt anh không giống như lúc nãy, mà thay bằng biểu tình của công việc, “Em tới phòng làm việc của tôi có chuyện gì muốn tìm tôi sao?” Đó là một loại thái độ hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến cô dường như chỉ là một nhân viên bình thường. “Tôi...” Không cần, cô không cần làm một người xa lạ, cho nên không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô! “Hử?” “Tôi... Tôi...” Miệng, mở ra rồi lại mở ra, lại phát hiện không cách nào nói ra lời gì. “Nếu như không có chuyện gì, vậy thì trong phòng làm việc của tôi còn có rất nhiều công việc phải làm” Quay người lại, anh quay người hướng đi lên trên bậc thang trên. Bóng lưng cao lớn, cao ngất như trước kia. Đồng Y Y kinh ngạc mà nhìn bóng lưng Mạc Lan Khanh, móng tay bấm vào lòng bàn tay trở nên đau nhức. Anh chung quy vẫn như vậy, giống như Những lời mới vừa rồi đó, căn bản là cô nhất thời tức giận mới buột miệng nói ra, căn bản cũng không phải là cô thật lòng nói nha! “Tôi... Tôi không phải là...” Cằm được buông lỏng, tay của anh đã rời khỏi cằm cô. Mắt của anh, mắt tựa như ngọc lưu ly kia, thế nhưng giờ phút này cực kỳ mỹ lệ, lông mi dài dài, chớp chớp như những ánh sáng mỹ lệ nhất. Tầm mắt của cô không cách nào dời đi, cảm giác mình cứ như vậy bị quang mang của anh hấp dẫn . “Như vậy...” Đôi môi khiêu gợi khẽ mở ra, biểu tình trên mặt anh không giống như lúc nãy, mà thay bằng biểu tình của công việc, “Em tới phòng làm việc của tôi có chuyện gì muốn tìm tôi sao?” Đó là một loại thái độ hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến cô dường như chỉ là một nhân viên bình thường. “Tôi...” Không cần, cô không cần làm một người xa lạ, cho nên không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô! “Hử?” “Tôi... Tôi...” Miệng, mở ra rồi lại mở ra, lại phát hiện không cách nào nói ra lời gì. “Nếu như không có chuyện gì, vậy thì trong phòng làm việc của tôi còn có rất nhiều công việc phải làm” Quay người lại, anh quay người hướng đi lên trên bậc thang trên. Bóng lưng cao lớn, cao ngất như trước kia. Đồng Y Y kinh ngạc mà nhìn bóng lưng Mạc Lan Khanh, móng tay bấm vào lòng bàn tay trở nên đau nhức. Anh chung quy vẫn như vậy, giống như Đầu của cô nặng nề chạm một chút lồng ngực của anh, “Tôi lúc nào nói không yêu anh?” “Em có” Anh rất khẳng định nói. Aizz? Cô có sao? Được rồi, cho dù cô lúc trước có, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ cũng thế. Đồng Y Y ở trong lòng tự bào chữa nói: “Như vậy tôi bây giờ nói cho anh biết, tôi yêu anh, anh đã nghe rõ chưa? Tôi yêu anh!” Lời của cô không giống biểu lộ, cũng có chút ý vị uy hiếp. “Em yêu tôi?” Anh ngẩn ra, nhưng ngay sau đó giật giật hai cánh tay, đem thân thể của cô đẩy ra, rất chăm chú mà nhìn cô. “Đúng rồi”. Ánh mắt của anh khiến cho mặt của cô hơi đỏ một chút, bĩu môi, Đồng Y Y thành thật mà thừa nhận nói. Nhưng mà tay cô vẫn vững vàng ôm thắt lưng của anh, không chịu buông tay. “Em yêu tôi cái gì chứ?” Anh đánh giá thần tình trên mặt cô, tựa như đang tìm tòi nghiên cứu tính  xác thực trong lời nói của cô. “Mặt của anh” Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, trực giác hồi đáp. “Mặt?” Anh nhướng mày. Xấu hổ quá! “Ách, dĩ nhiên... Không đầy đủ”. Cô vội vàng bổ sung nói, “Anh cũng biết, tướng mạo của anh rất hợp khẩu vị của tôi, đương nhiên, có yêu anh, tuyệt đối không là bởi vì mặt của anh, nếu không người tôi yêu cũng có thể xếp hàng đến Thái Bình Dương”. “Như vậy, em tại sao lại yêu tôi chứ?” Anh hỏi. “Tôi đây làm sao biết được!” Cô tức giận mà liếc anh một cái, nếu là tình yêu có thể dễ dàng giải thích rõ ràng minh bạch như vậy, thì không thể xưng là tình yêu, “Dù sao, tôi chính là thích anh, sau đó không biết sao mà đã yêu anh” Cô vừa nói, vừa tiếp tục đem thân thể dán trở lại trên người anh, hai tay bắt đầu điên cuồng ăn đậu hũ của anh. “Cho nên, anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, anh không thể tự tiện rời khỏi tôi, không thể bỏ rơi tôi một mình” Cô một mặt vừa ăn đậu hũ, một mặt vừa không quên nói thêm. Cô không muốn, không muốn chỉ nhìn được bóng lưng của anh nữa. Thân thể anh, dưới sự hợp tác của hai tay cô bắt đầu ấm lên, vốn là giọng nói bình thản, rốt cục có biến hóa, “Không phải em yêu Vệ Phiếm Chu?” “Không phải” Cô đối với Vệ Phiếm Chu nhiều lắm là chẳng qua là sùng bái mà thôi. “Em chỉ... Chỉ yêu duy nhất mình tôi sao?” Giọng nói của anh, tựa như ở chờ đợi, lại như đang hoài nghi. “Phải!” Tay cô, đã bắt đầu đo đạc ba vòng của anh đến tột cùng là bao nhiêu. “Bảo đảm?” “Bảo đảm” “Sẽ không đổi ý?” “Sẽ không” “Sẽ yêu bao lâu?” “...” Anh rốt cuộc có để cho cô yên hay không đây! Lần đầu tiên phát hiện, hóa ra công lực làm phiền người khác của anh, không thua gì mẹ của cô. “Aizz, anh có chocolate Pháp vì sao không nói sớm chứ?” Kể từ khi lục lọi được ở trong nhà Mạc Lan Khanh ra ba hộp chocolate Pháp còn nguyên trạng, tâm tình Đồng Y Y vô cùng tốt. Mỗi lần tới phòng làm việc của Mạc Lan Khanh, chung quy vẫn không quên để trong túi áo mấy gói, để giải nổi khổ thèm ăn. “Là Bạch Điệp gửi về từ Pháp” Mạc Lan Khanh dùng ngón tay bấm bàn phím máy vi tính nói ra. “Bạch Điệp? Anh nói chính là tổng giám đốc Mạc?” Cô suy nghĩ một chút hỏi. “Ừ” Anh nhất tâm nhị dụng [3], vừa làm việc vừa nói chuyện với cô.  “Anh đang làm gì?” Cô hiếu kỳ mà dò xét, nhìn anh ở trên bàn phím không ngừng mà đánh ra những trình tự mà cô xem không hiểu. “Làm việc” Anh rất dứt khoát hai chữ đáp án cho cô. Đồng Y Y trợn trắng mắt, chỉ cần không phải người mù, cũng có thể nhìn ra được anh là đang làm việc, “Em hỏi chính là, anh đang làm việc gì”. Tầm mắt Mạc Lan Khanh cuối cùng dời khỏi từ trên màn hình máy vi tính, nghiêng đầu nhìn Đồng Y Y, rất chăm chú hỏi: “Em hy vọng anh giải đáp  cho em trên phương diện nguyên lý nào? Trình tự, hay là kỹ thuật, hay là ứng dụng?” Được! “Anh cho rằng em không có hỏi qua sao” Cô giơ hai tay đầu hàng. Nếu là chờ anh giải thích xong từng mục một, đoán chừng trời cũng tối,  “Chỗ này của anh tại sao nhiều sách như vậy, anh bình thường hay đọc sao?” Cô tiếp tục không có việc gì mà quấy rầy công việc của anh. “Ừ, thường đọc” Anh gật đầu, tầm mắt lại chuyển về trên màn hình máy vi tính, bắt đầu tiếp tục công việc của mình. “Không trách được mắt anh bị cận thị, nhưng mà anh đeo kính cảm giác cũng rất đẹp trai, rất ưu nhã nha” Mỗ nữ nhìn chằm chằm đối phương, bộ dạng vẻ mặt hoa si nói, “Ưm... Anh nói, anh rốt cuộc là đeo kính đẹp hơn, hay là không đeo kính đẹp hơn?” Tạp âm líu ríu, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của người khác. Thở dài một hơi, Mạc Lan Khanh hạ mắt xuống, vuốt vuốt sống mũi. “Y Y” Anh gọi. “Ừ?” “Anh... Đối với  động vật rất không có kiên nhẫn” Anh nhìn cô, từ xa xôi bay tới một câu. “Ưm” Cô gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nói, “Vậy thì thế nào” “Cho nên... Ngoan” Trên mặt, khẽ nhiễm một tầng đỏ ửng, tay túm lấy vai của cô chậm rãi buông ra, Mạc Lan Khanh đem tay đặt ở trên đầu Đồng Y Y, xoa xoa những sợi tóc mềm mại của cô, thuận tiện còn vỗ vỗ hai ba cái. Ngã, anh rốt cuộc biến cô thành cái gì? “Em không phải là động vật” Đồng Y Y trịnh trọng nói rõ. Cô dù sao cũng là người nha. “Anh biết” Anh gật đầu. “Biết mà anh còn vỗ?” “Anh tưởng rằng em thích” Anh nói rất nghiêm trang. “Con mắt nào của anh nhìn ra em thích?” Cô chán nản! Cô cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi. “Thế Huy nói cún cưng cũng thích được đối xử như vậy” Anh chậm rãi nói ra đáp án. Cười ngất! Đồng Y Y điên cuồng trợn trắng mắt. Chó?! Cô là chó sao? Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác bị đánh bại. Mặc dù... Ách, cô không phải là chó, nhưng tựa hồ thật sự rất có duyên với chó. “Đây là cái gì?” Ngón tay ngọc thon dài tức giận chỉ vào kẻ thù trước mặt, cô trợn mắt hỏi. “Tiểu Hắc” Anh rất nghiêm túc trả lời vấn đề của cô. “Em biết!” Tên của chó dữ, cô muốn quên đi cũng không dễ dàng, “Em là hỏi, tại sao nó lại ở trong phòng làm việc của anh”. “Nó mới từ bệnh viện thú ý ra ngoài, khi anh đi làm, chỉ có thể mang theo nó tới công ty” Anh nói ra lý do. “Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, anh mỗi ngày đi làm cũng phải mang theo con chó dữ này?” Ánh mắt cô lấp lánh, ngọc thủ nhắm thẳng vào đầu con chó. “Đúng” Anh vuốt cằm. Cơn ác mộng á! Đồng Y Y hai tay ôm đầu. Chẳng lẽ sau này cô mỗi ngày đến phòng làm việc của anh la cà tán dóc, cũng phải chịu đựng con chó dữ này? Ngẫm lại ngày đó cùng con chó dữ này mấy lần chạm mặt, thật sự là không có hồi ức tốt gì. “Mạc Lan Khanh!” Một phen túm cổ áo của anh, cô rất nghiêm túc mà nhìn anh. “Là Lan Khanh” Anh nhăn mặt cau mày, không vui mà sửa đúng cách gọi của cô. “Vậy... Lan Khanh” Cô chăm chú nghe ý kiến quần chúng, lập tức sửa lại cách xưng hô, “Anh yêu hay không yêu em?” “Yêu” Anh trả lời không chút do dự. “Vậy anh có cưng chiều em hay không?” Cô nói những lời buồn nôn, lại không chút đỏ mặt nào. Trên căn bản, da mặt Đồng Y Y so sánh với tường thành còn dày hơn . “Có” Anh vẫn không do dự đáp lại. “Như vậy, yêu cầu của em anh có phải cũng sẽ đều làm thỏa mãn em hay không?” Giọng nói vừa chuyển, cô bắt đầu phát huy năng lực thiên phú của phụ nữ - làm nũng. Anh mấp máy môi, tựa hồ có chút chịu không được “biến hóa” của cô, “Tùy tình huống mà định ra” Anh trả lời. Aizz... Trả lời mặc dù không hài lòng, nhưng còn có thể tiếp nhận. Đồng Y Y âm thầm an ủi mình, sau đó lại lần nữa đem ngón tay chỉ hướng mũi con chó, hướng về phía anh nói: “Vậy anh đem nó đuổi ra khỏi phòng làm việc đi” Ít nhất không thể để cho nó làm loạn  trước mặt cô, vậy sẽ làm cho cô khó chịu! “Đuổi ra ngoài?” “Đúng, hôm nay ở phòng làm việc của anh, có em sẽ không nó, có nó sẽ không em!” Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt hùng hồn. “Em không thích Tiểu Hắc?” Anh hỏi. Please! Làm sao có thể thích chứ! Nó giẫm lên mặt của cô, đè lên chocolate của cô, khiến cho đầu cô đụng vào sàn nhà... Các loại hận cũ, không phải bút mực nào có thể hình dung, “Anh nói mau, em cùng nó anh chọn ai nào?” Cô trưng ra một vẻ mặt thề không cùng chó dữ cả hai cùng tồn tại. Hừ hừ! Hôm nay, cô nhất định phải cho chó dữ kia biết sự lợi hại của mình! Chết tiệt! Anh... Anh... Anh thế nhưng không chọn cô! ~~.~~***~~.~~ Thời điểm con người suy yếu, quả nhiên uống nước lạnh cũng có thể nghẹn! Đồng Y Y nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng bị đuổi ra phòng làm việc lại là cô. Mà lý do của Mạc Lan Khanh lại là, cô tạo nên nhiều tạp âm, có ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của anh. Thật là, cô lại không sánh bằng một con chó sao? Liên tiếp mấy ngày, Đồng Y Y gần như là khách quen của phòng làm việc giám đốc. “Chết tiệt, mày có phải là chó hay không, lại không biết cái gì gọi là tôn trọng loài người!” “Gâu… Gâu… Gâu!” “Còn có, chó nên có kiểu của chó, mày là ăn xương, không được liếm chocolate của tao!” “Gâu, gâu, gâu... gâu!” “Oa, mày không biết tốt xấu, đã nói không thể nằm úp sấp trên người của tao, chết tiệt tránh ra!” “Gâu… gâu!”Một người một chó, ở trong phòng làm việc lại một lần nữa khai mạc đại chiến người chó, mà người đàn ông làm việc bên cạnh, sức nhẫn nại thì đã đạt đến cực hạn. Đầu đau quá! Mạc Lan Khanh giơ tay lên, ấn ấn thái dương. Một người một chó tăng tạp âm lên, quả nhiên không phải là cấp bậc bình thường. “Nói rồi, không được giẫm lên mặt của tao!” “Gâu!” “Hừ, móng vuốt của mày mấy tháng không cắt, tại sao lại nhọn như vậy chứ?!” “Gâu… Gâu… Gâu!” Bên mái hiên này, tình hình chiến đấu vẫn kịch liệt như cũ, bên mái hiên kia, chân mày người đàn ông gần như nhíu chặt. “Y Y, Tiểu Hắc!” Giọng nói trầm thấp, khiến cho một người một chó đang trong lúc đánh nhau thoáng chốc ngừng lại, một đôi mắt người cộng thêm một đôi mắt chó nhìn một chút người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc, nhưng ngay sau đó lai tiếp tục tiến hành sự nghiệp đánh nhau của bọn họ. Anh thật sự là... Mạc Lan Khanh chợt đứng lên, đi tới chỗ một người một chó đang đánh nhau. Hai bàn tay to hai lần ba lượt, liền đem người chó tách ra, một tay nắm cổ áo người, một tay nắm cổ chó, trực tiếp để xuống bên ngoài phòng làm việc. “Lần sau thời gian tôi làm việc, đem bọn họ ngăn chặn ở ngoài cửa” Mạc Lan Khanh hướng về phía cô  thư ký còn đang ngây ngẩn nói.“Vâng… vâng, giám đốc Mạc” “Cạch!” Cửa phòng làm việc khép lại một lần nữa. Đại chiến một người một chó cũng tiếp tục kéo dài. Sau đó, qua thật lâu thật lâu, mỗ nữ cuối cùng nhớ lại việc chính cô hôm nay tới phòng làm việc, “Thiếu chút nữa đã quên rồi, Lan Khanh, hai bạn tốt của em nói muốn gặp anh” Cách cánh cửa, cô điên cuồng hét lên, dĩ nhiên, trong tiếng hét xen lẫn mấy tiếng tiếng chó sủa. ~~.~~***~~.~~ Hai ánh mắt, bốn đạo tầm nhìn, chỉnh tề nhất trí mà nhìn chằm chằm Mạc Lan Khanh, giống như đang nhìn quái vật nào đó. Bị người khác nhìn cũng vẫn thong dong, ưu nhã bưng cà phê lên nhấp nhẹ. “Chao ôi, anh chính là bạn trai của Y Y à”. Thật lâu sau, Quan Mẫn Mẫn mở miệng nói trước tiên. “Oa, Y Y, cậu từ nơi nào đào được người đàn ông này?” Một bên Cổ Hiểu Dung thì chỉ chỉ Mạc Lan Khanh hỏi Đồng Y Y, “Cậu xác thực anh ấy là giám đốc công ty các cậu, mà không phải là minh tinh thần tượng nào đó?” Loại bề ngoài này, không đi làm minh tinh thật là thật là đáng tiếc. “Mình xác định” Đồng Y Y gật đầu. Thật là, ngữ khí của Hiểu Dung có cần khoa trương như vậy không? “Anh tên là Mạc Lan Khanh sao?” Quan Mẫn Mẫn trực tiếp hỏi người đang thong dong kia. “Ừ” Anh nhàn nhạt đáp lại. “Anh thật không phải là đầu bếp?” Vì để chắc chắn, cô vẫn là hỏi một lần nữa. “Không phải” Mạc Lan Khanh có chút kỳ quái mà nhìn người phụ nữ trước mắt, nghĩ không ra tại sao cô ấy lại nhắc tới hai chữ đầu bếp. “Như vậy anh có thể nấu ăn không?” Quan Mẫn Mẫn tiếp tục hỏi. “Có” “Vậy thì tốt” Thở ra một hơi, Quan Mẫn Mẫn vỗ vỗ ngực, nhưng ngay sau đó quay đầu nhìn về phía bạn tốt, “Y Y, anh ấy có thể nấu ăn, chúc mừng cậu!” Hộc máu! Đây là đặc biệt chúc mừng sao?! “Mình cũng không phải là cậu, hoàn toàn cũng sẽ không biết nấu ăn” Cho nên, nói cách khác, chồng tương lai của cô sẽ nấu ăn hay không, căn bản cũng không phải là vấn đề lớn gì. “Nhưng, cậu cũng chỉ biết chiên trứng thôi mà!" Cô nói ra điểm yếu của bạn tốt. “Cậu...” Mặt Đồng Y Y liền biến sắc, nhưng ngay sau đó không có ý tốt cười cười, “Mẫn Mẫn, cậu nói, cậu gần đây có phải lại béo lên một chút hay không? Nếu như mình và mẹ của cậu nói chuyện một chút, cậu nói xem bác ấy có thể vừa buộc cậu đến công viên của tiểu khu giảm cân hay không?” Vả miệng một cái, Quan Mẫn Mẫn nhìn Đồng Y Y, “Cậu sẽ không ác như vậy chứ?” “Mình sẽ” Cô rất khẳng định mà gật gật đầu.“Y Y, cậu không có lương tâm!” Quan Mẫn Mẫn bắt đầu mãnh liệt lên án, “Nhớ ngày đó khi cậu mới vừa lên tiểu học, chú ý tiểu nam sinh lớp bên cạnh, còn không phải là nhờ mình giúp cậu canh chừng sao!” Cho nên hành vi man rợ của cô mới có thể được như ý. “Please, cậu không phải là cũng dựa vào mình lừa được ba gói chocolate sao!” Đồng Y Y không khách khí mà lên án bác bỏ. Không phải dựa vào sự lười nhác của Mẫn Mẫn, đâu có thành thật như vậy mà giúp cô canh chừng chứ. “Vậy năm thứ hai tiểu học, nếu như không phải là mình và cậu đổi chỗ, cậu làm sao có thể ngồi cùng bàn với Trương Tiểu Minh?” Cô tiếp tục tố giác. “Đó là mình dùng phần sữa tươi trong giờ học một năm đổi lấy” Ngẫm lại mà lòng chua xót, cô gầy như vậy không phải là không có lý! Vì con đường theo đuổi mỹ nhân của mình, khi còn bé không ít đồ ăn vặt cũng vào bụng người phụ nữ này. Hai người phụ nữ, cậu một lời mình một lời bắt đầu tính toán từ nhỏ đến lớn. Mà Cổ Hiểu Dung, thì lại nhàn hạ mà thưởng thức sắc mặt mỹ nam trước mắt càng ngày càng khó coi. “Yêu Y Y rất khổ sao?” Cô thiện ý nói. “Tàm tạm”. “Nếu như đối với phương diện tình yêu anh có cái gì không hiểu, hoàn toàn có thể tới hỏi tôi”.  Cô tiếp tục nói. “...” “Dĩ nhiên, tôi ở đây cũng có một chút tài liệu, anh trước tiên có thể xem một chút, cân nhắc một chút” Cô vừa nói, từ trong ba lô móc ra một đống lớn truyện tranh cộng thêm ngôn tình tiểu thuyết. “...” “Còn nữa, nghe nói anh là giám đốc tập đoàn Mạc thị, vậy anh bình thường làm việc có nhiều nguy cơ không? Bảo hiểm mua chưa? Còn có, các phương thức phòng trộm cắp của tòa nhà làm hết chưa? Gần đây rất nhiều trộm cắp...” “...” Người phụ nữ kỳ quái, quả nhiên là sẽ có bạn bè kỳ quái.

Chương 9 Ba tháng vừa kết thúc, Mạc Bạch Điệp tạm thời trở lại công ty, một lần nữa lâm vào giữa công việc bận rộn.“Lan Khanh” Ngồi ở trên ghế sofa phòng làm việc, Mạc Bạch Điệp cười nhìn em trai của mình, “Lần trước đồng ý việc nghỉ phép của em, chị đã nói với bộ phận nhân sự, em chỉ cần viết đơn xin nghỉ phép là được rồi” “Có nghĩa là, em từ giờ trở đi có thể nghỉ ngơi rồi?” Mạc Lan Khanh nhàn nhạt hỏi. “Không sai” Mạc Bạch Điệp gật đầu, “Còn có, nhớ kỹ mang Tiểu Hắc cho chị”. Chị cũng không quên mất chó yêu của mình. “Dĩ nhiên sẽ trả chị” Mạc Lan Khanh mặt nhăn mày nhíu, nghĩ đến một người một chó ở phòng làm việc của anh chỉ biết loạn càng thêm loạn, bây giờ có thể khai trừ một thứ, đương nhiên là không thể tốt hơn. “Tiểu Hắc... Không chịu ngược đãi gì chứ?” Mạc Bạch Điệp đột ngột hỏi. Tiểu Hắc đáng thương, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, chị cũng sẽ không hề đem nó ở lại bên cạnh em trai đối với  sủng vật không có chút nào yêu mến. “Ngược đãi?” Đôi lông mày nhíu lại, mũi Mạc Lan Khanh nhăn nhó, “Chị cho rằng có gì con chó của chị chịu ngược đãi gì?” “Ha ha... Dĩ nhiên là không thể nào chịu ngược đãi gì rồi” Mạc Bạch Điệp cười khan hai tiếng, đùa cợt nói. Chị còn không biết, chó yêu của mình mau cũng bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà đã từng nằm ở bệnh viện thú y. “Đúng rồi, em biết không? Khi chị về công ty, nghe được một lời đồn đại rất buồn cười” Như nhớ tới cái gì, Mạc Bạch Điệp đột nhiên cười ra tiếng nói. Mạc Lan Khanh gảy gảy ngón tay, không có gì hứng thú mà xoay người, dự định  rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc. “Em không muốn nghe một chút là lời đồn gì sao?” Chị ở phía sau la lên. “Không muốn. Nếu là lời đồn, đại biểu không có có độ tin cậy gì” “Chị cũng cảm thấy không có độ tin cậy gì, nhưng cảm thấy thật thú vị” Mạc Bạch Điệp nhún nhún vai, “Em biết không? Lại có người đang nói em cùng một nhân viên nữ trong công ty yêu nhau, hình như gọi là Đồng cái gì đó”. “Đồng Y Y?” “Đúng, đúng, chính là cái tên này” Mạc Bạch Điệp gật đầu, sau đó kỳ quái mà nhìn em trai của mình, “Làm sao, thì ra là em cũng biết lời đồn này?” “Không phải là lời đồn” Anh xoay người lại, nghiêm túc nói. “Ớ?” Chị sửng sốt, nháy mắt mấy cái, không kịp phản ứng. “Em đang có quan hệ đi lại với Y Y, cô ấy là bạn gái của em”.  Anh nghiêm trang nói đáp án. “Rầm!” Mỗ nữ từ trước đến giờ đoan trang, lấy tự xưng là thục nữ, rất không có hình tượng từ ghế sofa trượt xuống đất. “Thật sự?!” Đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, hai con ngươi Mạc Bạch Điệp cơ hồ mau lồi ra nhìn chằm chằm người trước mắt. “Thật sự” So với kích động của chị, anh lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh. “Trời ạ! Em cuối cùng có bạn gái” Mạc Bạch Điệp thiếu chút nữa vui quá mà khóc, “Em phải biết rằng, chị chờ đợi ngày này chờ đã bao lâu!” Thậm chí còn có lần hoài nghi em trai mình không bình thường. Anh nhướng mày, tựa hồ có chút chịu không được âm lượng om sòm này. “Không được, chị phải báo cho ba mẹ!” Âm lượng cao còn đang kéo dài, Mạc Bạch Điệp luống cuống tay chân mà cầm điện thoại, bắt đầu liên tiếp bấm tám chữ số. “Alô, mẹ, con là Bạch Điệp... Đúng, Lan Khanh có bạn gái ... Đúng vậy, lúc mới bắt đầu con cũng không thể tin được đây là thật...” Chị hướng về phía cái loa cuồng phun nước miếng. Xem ra... mùa xuân của Lan Khanh đã đến rồi.

Vỹ thanh

“Ban đầu là anh hôn em trước mà” Giọng nói của người phụ nữ nào đó vang lên trong phòng ngủ, buổi tối đêm tân hôn, bắt đầu cùng người đàn ông nào đó thảo luận vấn đề người nào hôn người nào. “Không phải, là em  hôn trước” Người đàn ông đó rất nghiêm trang hồi đáp. “Nói nhảm!” Anh lại dám trợn tròn mắt nói lời bịa đặt! Người phụ nữ kia xoa xoa hai gò má, ngón tay mãnh liệt chọc ngực trần của người đàn ông, “Em nhớ rõ ràng là ở phòng bếp của anh, anh vì để cho em nấu ăn, cường hôn em!” Đến nay cô còn đang tiếc nuối, lý do của nụ hôn đầu tiên của cô và anh, thật sự làm cho người ta quá nản lòng. “Đó là em yêu cầu” Anh chẳng qua là chiếu vào lời của cô mà làm thôi. “Anh ——” Cô bị lời của anh làm cho nghẹn lại, dứt khoát tiếp tục mãnh liệt chọc ngực của anh, “Tóm lại, chính là anh hôn em trước ta!” “Không phải” Người đàn ông bĩu môi, phủ nhận nói, “Trước trước đó, em đã hôn anh rồi”. “Trước trước đó?” Người phụ nữ sửng sốt, “Lúc nào?” “Khi còn bé” “Khi còn bé? Em khi còn bé gặp qua anh sao?” Anh bây giờ lớn lên có mùi vị như vậy, khi còn bé cũng hẳn là một tiểu soái ca nha. “Gặp qua!” Giọng nói người đàn ông nghe có điểm nói từ trong kẽ răng. “Ở nơi đâu? Địa điểm cụ thể, thời gian cụ thể?” Cô liên tiếp hỏi. Người đàn ông nhìn người phụ nữ đó một chút, rồi sau đó có chút không thể làm gì hơn nói: “Đại khái là khi em bảy tám tuổi, trong công viên tiểu khu nhà em”. “Là sao? Khi đó em hôn qua anh sao?” Người phụ nữ gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại tình cảnh năm đó. Người đàn ông nhăn mặt cau mày, “Em chẳng lẽ hoàn toàn không có ấn tượng sao?” Hoàn toàn —— không có! Người phụ nữ kia rất muốn trả lời như thế, nhưng vì mình an toàn của bản thân, vẫn là rất thức thời mà ngậm miệng lại, “Nhưng, nếu như anh nói là khi em còn bé, cũng không phải là không có khả năng” Nâng cằm lên, cô phân tích, dựa vào loại hành động sắc lang khi còn bé kia của mình, hoàn toàn có khả năng đi hôn một bé trai xa lạ, dù sao, khi đó lời răn của cô chính là: Phàm là mỹ nhân, cũng không buông tha, "Khi đó, em nhớ được mình hôn qua không ít đứa trẻ, anh hẳn cũng là một người trong đó rồi” “Em hôn qua không ít?” Khuôn mặt người đàn ông biến sắc. “Đúng vậy, có Tiểu Mai nhà bên, có bé cưng dưới đường, có Tam Đức lầu dưới, còn có Tiểu Sĩ con trai chủ tiệm Trương Bá Đức…” Cô bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ đếm trên đầu ngón tay. Khi đó người cô hôn trên căn bản là không phân biệt nam nữ, chỉ cần là “Mỹ nhân” cô sẽ thi hành chính sách ăn đậu hũ của mình. “Còn gì nữa không?” “Còn có...” Giọng nói người phụ nữ đột nhiên dừng lại, rốt cục phát hiện mặt người đàn ông kia dài ra, nhưng ngay sau đó giọng nói biến đổi, cười khan hai tiếng nói, “Còn có, dĩ nhiên chính là anh”. Nói xong, cô chợt nhào tới, tiếp tục ăn đậu hũ của chồng mình, “Ông xã, anh rất đẹp trai, em rất yêu anh” Trong miệng nói lời buồn nôn, hai cái tay cũng không nhàn rỗi mà mãnh liệt ăn đậu hũ. “Em...” Vẻ mặt người đàn ông vừa tức vừa buồn cười, hướng về phía vợ, rất khó có được khuôn mặt nghiêm túc, “Aizz...” Tất cả bất đắc dĩ cũng hóa thành một tiếng thở dài, ai kêu anh đã yêu cô  chứ! Kết quả là, một hồi lâu sau, phòng tân hôntruyền ra tiếng rên rỉ của người đàn ông, cùng với tiếng cười... biến thái của người phụ nữ. Không cần nghĩ, cũng biết đó là tiếng cười vui mừng khi được ăn đậu hủ. Hắc hắc!

hết rồi chúc các bạn một ngày dui dẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro