chương 7 và 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 “Mạc Lan Khanh, tôi... Tôi cảnh cáo anh không được kéo tôi nữa” Dùng sức mà bình ổn bước chân, Đồng Y Y liều chết không hề di động nửa bước về phía trước. Làm cái gì chứ, cô còn không có xin được chữ ký đâu, anh ta lại có thể liên tục lôi kéo mà đem cô mang ra khỏi studio. Hành lang yên tĩnh, không thấy nửa hình bóng nào. Nhưng mà tầng 47 vốn chính là tầng cao cấp, trên căn bản sẽ có rất ít người đi lại. “Cảnh cáo? Em cảnh cáo tôi sao?” Bước chân Mạc Lan Khanh cũng đồng thời dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn người phía sau. Tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, khiến cho nước miếng trong cổ họng cô bài tiết phân bố nhất thời tràn đầy lên, “Tóm lại, chính là...” Cô ấp úng, không nói được từ cuối cùng “Là cái gì?” Giọng nói của anh nhàn nhạt, mà biểu tình trên mặt, lại chỉ có thể xưng là diện vô biểu tình [1]. Anh như vậy, cùng anh vài phút trước, giống như hai người khác nhau. Phảng phất tất cả tức giận thoáng cái bị rút đi, chỉ lưu lại một thể xác. “Anh... Không sao chứ” Bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cô quan tâm hỏi. Hơi thở nhè nhẹ, lướt phất sợi tóc bên gò má cô. Anh cúi người xuống, trầm lặng mà ngưng mắt nhìn cô. Có cái gì không đúng, thật sự có chút là lạ! Đồng Y Y âm thầm nghĩ tới, mới nghĩ lùi về sau mở một bước, lại phát hiện thắt lưng chẳng biết lúc nào đã bị bàn tay to nắm lấy, mà tay kia của anh, thì mạnh mẽ chấn trụ sau ót cô. “Mạc Lan...” Nói chưa xong, môi đã bị xâm nhập. Như Cuồng phong bạo vũ [2], môi của anh điên cuồng tập kích môi của cô, không giống với lúc trước ôn ôn nhu nhu, nụ hôn lần này, mãnh liệt giống như là đang cướp đoạt. Môi, bị giày xéo, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng không thể đủ. Hàm răng của anh, vụng về mà tách môi của cô; anh cường ngạnh đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi đinh hương của cô, gắt gao quấn quanh khiến cho người ta hít thở không thông. Rất... Rất khó chịu. Lông mày Đồng Y Y nhíu lại, sương mù trong đôi mắt nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú phóng đại kia. Mùi vị máu, càng không ngừng khuếch tán... khuếch tán ... ở trong miệng cô Trái tim, đang không ngừng mà “Thình thịch” nhảy lên, bởi vì anh hôn, cũng bởi vì anh đã gần như lấp đi hơi thở toàn thân cô. Rất muốn hô hấp, rất muốn hô hấp... Cô muốn... Cuối cùng, đang ở thời điểm cô cho là mình sẽ hít thở không thông mà chết, anh buông lỏng môi của cô ra, một tay đem cô ấn vào trong ngực, “Không được, không được đi thích Vệ Phiếm Chu, chỉ thích duy nhất mình tôi, chẳng lẽ không được sao?” Tiếng hít thở nặng nề, cùng với giọng nói có một chút ngây thơ nhưng có từ tính, vang vọng bên tai cô. Chỉ thích duy nhất mình anh ta sao? Một câu nói rất quen thuộc, nhưng... “Khụ, khụ!” Cô ho hai tiếng, vất vả nghĩ muốn đẩy cái ôm kia gần như khiến cô không thở nổi, “Chuyện kia, nếu như là anh nói chuyện vừa nãy, là bởi vì tôi... Tôi mới vừa nãy chẳng qua là không cẩn thận đụng vào...” Cô mở miệng muốn giải thích, lại bị anh cắt đứt. “Em chỉ phải đồng ý với tôi, từ nay về sau em chỉ thích một mình tôi, chỉ để ý duy nhất có tôi…” Tay của anh đem cô ôm càng chặt hơn, mà đầu thì đặt ở trên vai của cô, ngữ khí cố chấp, tựa như đứa trẻ bị cướp đoạt món đồ chơi quý giá nhất. Hô hấp càng thêm không thoải mái, trọng lượng nặng trịch trên bả vai khiến cho cô không cách nào nhìn thấy biểu tình của anh giờ phút này, “Tôi…” “Tôi cũng không biết tại sao, chính là không hiểu mà muốn đem em khóa ở bên cạnh mình, không muốn ánh mắt của em đi nhìn người khác, không muốn trái tim em nghĩ đến người khác, hơn nữa không cách nào chịu được người em thích nhất là người khác...” Anh thì thào mà nói nhỏ bên tai cô. Đây chính là dục vọng độc chiếm theo lời Lý Sir sao? Sự độc chiếm mãnh liệt mà chỉ duy nhất sao? Mà mục tiêu của anh ta —— cũng chính là cô?! Trời ạ! Cô rốt cuộc là có chỗ nào hấp dẫn được anh ta chứ? Không có dung mạo kiêu sa, cũng không có cá tính dịu dàng uyển chuyển, hơn nữa không phải kỳ tài không ai bằng, anh ta đến tột cùng tại sao nhất định phải chấp nhất bắt cô cần phải chỉ thích duy nhất mình anh ta thôi? “Nếu như...” Môi của cô cố sức mà chuyển động, “Nếu như tôi chỉ thích duy nhất mình anh, chẳng lẽ anh cũng có thể chỉ thích duy nhất mình tôi sao?” Giọng nói quanh quẩn trên hành lang ở trống trải. Chỉ chốc lát sau, cô cảm giác được sức nặng trên bả vai dần dần biến mất. Khuôn mặt của anh đập vào tầm mắt của cô, bên khóe môi còn có lưu vài tia  tơ máu đỏ. “Có thể” Giọng nói kiên định, là câu trả lời của anh. Chậm rãi, ngón tay của anh  thăm dò môi của cô, nhẹ vỗ về môi cánh hoa bị rách ra. Nếu cô hy vọng như thế, như vậy anh sẽ thích cô, chỉ thích duy nhất mình cô, chỉ có bởi vì thế cô mới có thể toàn tâm toàn ý mà thích duy nhất anh mà thôi, “Tôi có thể chỉ thích duy nhất mình em” Giọng nói như sáo trúc thấm sâu vào xương tủy. Đồng Y Y giật mình, môi, rõ ràng mà cảm thụ được nhiệt độ ở ngón tay anh mà trở nên mẫn cảm không dứt. Thân thể bắt đầu có phần nóng lên, hứa hẹn ư, hay là trao đổi điều kiện đây? Chưa từng nghĩ tới, mình có thể có trở thành một người duy nhất người khác thích. Nàng không giống anh đơn thuần như vậy, tình cảm duy nhất như thế. Từ nhỏ đến lớn, người cô thích qua quá nhiều, cô thích cha mẹ, thích bạn bè, cũng thích những minh tinh thần tượng kia. Cho nên, cho dù cô bây giờ đồng ý yêu cầu của anh, cũng căn bản không có khả năng làm được. “Tôi...” Chậm rãi, cô mở miệng ra. Không muốn nói dối, càng không muốn cho anh câu trả lời của một kẻ xảo trá, cho nên thà nhưng là bây giờ nói cho anh biết câu trả lời chối bỏ. Ngón tay dọc theo môi không ngừng mà di chuyển qua lại nhiều lần, đôi mắt của anh giống như là ngọn lửa đang nhảy nhót, nhưng cũng giống như là ẩn ẩn có một tia khẩn cầu, “Y Y, đừng nói câu trả lời khiến tôi không vui được không?” Hô hấp của anh phất qua hai gò má cô. “Nhưng..” “Nếu như cưng chiều em, có thể nhận được tình cảm của của em, như vậy tôi sẽ cưng chiều em, chỉ cưng chiều duy nhất mình em, cho nên, đừng để cho trái tim tôi lúc nào cũng phập phồng, cái loại cảm giác này tựa như bị kim châm, thật khó chịu” Vòng qua hai tay của cô  khẽ ôm chặt, anh nói nhỏ. Người phụ nữ còn không biết tình sầu, ngơ ngác ngắm người đàn ông ở trước mắt, mà lời ngậm ở trong miệng kia, lại làm sao cũng nói không nên lời... Không biết nên cự tuyệt như thế nào, hướng về phía dung nhan kia, khuôn mặt xem ra có chút ẩn ẩn hy vọng và khẩn cầu, cô thế nào cũng không cách nào đem ba chữ “Không thể nào” kia nói ra miệng. Ở trước mặt Mạc Lan Khanh, cô hình như lúc nào cũng không cách nào lấy tâm bình tĩnh mà đối đãi. ~~.~~***~~.~~ Tạp chí giải trí trong phòng, tập hợp ảnh chân dung thần tượng thoáng cái cũng mất đi lực hấp dẫn. Ôm gối trước ngực, Đồng Y Y một chút cũng không có thú vui trên đời là ăn chocolate bình thường thích nhất. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… Cuối cùng, người vẫn đứng ở bên cạnh chịu không được mở miệng nói: “Y Y, cậu  để cho mình theo, không phải là để cho mình giống như cái kẻ ngốc nhìn cậu ăn chocolate sao?” Cổ Hiểu Dung nhìn đồng hồ đeo tay một chút, từ khi cô tới nơi này đến bây giờ, đã qua 10 phút đồng hồ. Nếu sau 10 phút đồng hồ vẫn còn nhìn bạn tốt ăn chocolate, cô tính sẽ lập tức rời đi . “Mình... Mình chỉ muốn..” Cuối cùng dừng động tác ăn chocolate lại, Đồng Y Y đứng lên, bắt đầu đi qua đi lại. “Please, cậu đi khiến hai con mắt của mình cũng bắt đầu hoa rồi” Cổ Hiểu Dung xoa xoa con mắt có chút chua xót thương tâm, tìm cái ghế ngồi xuống. “Hiểu Dung”  Hai tay túm vai bạn, Đồng YY bắt đầu cuồng phun nước bọt, “Cậu tin không? Ta lại không có biện pháp đi cự tuyệt yêu cầu của một người” “Tin” Cổ Hiểu Dung mặt không đổi sắc mà  rút khăn giấy ra, lau lau nước bọt trên gương mặt, “Nói đi, không có biện pháp cự tuyệt mỹ nhân nhà ai, trong tiểu khu, hay là bên ngoài?” “Please! Lẽ nào trong đầu của cậu, mình chỉ là người chú trọng sắc đẹp?” Cô làm người quá thành công, hay là quá thất bại rồi? Cổ Hiểu Dung dùng ánh mắt vô tội liếc nhìn Đồng Y Y, phảng phất đang nói... “Cậu căn bản là người như thế”. Được rồi, cô nhận, đích xác là cô so với người khác chú trọng sắc đẹp “Một chút xíu”, “Nhưng...” Đồng Y Y há mồm muốn biện giải. “Người nọ có đẹp hay không?” Cổ Hiểu Dung cắt ngang lời của Đồng Y Y hỏi. “Đẹp” Trong đầu của cô, không khỏi dần hiện ra con ngươi giống như đêm tối phóng tinh quang, cùng lông mi rất dài kia. “Vậy có đẹp hay không?” Cổ Hiểu Dung tiếp tục hỏi. “Đẹp” Trong đầu của cô hiện ra chính là khuôn mặt đường nét rõ ràng kia, còn có đôi môi hơi mỏng và khêu gợi. “Vậy không phải được rồi sao!” Cổ Hiểu Dung vung hai tay, nhún nhún vai nói. Đồng Y Y chán nản, “Hiểu Dung, cậu bắt chước lời của mình!” “Nào có!” Cổ Hiểu Dung t nữ . Aizz, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cô nhìn hình dáng vẻ mặt hoa si [3] của bạn tốt. Đối với bản năng “Háo sắc”, Y Y thật đúng là phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn! “Y Y, chờ cậu chừng nào thì đem tính tình này của cậu sửa lại, có lẽ lời nói ra khỏi miệng còn sức thuyết phục hơn” Cổ Hiểu Dung nói trúng tim đen. “Hiểu Dung, cậu tin mình đi, mình lần này không có biện pháp cự tuyệt, tuyệt đối không phải bởi vì bề ngoài của người kia”. Đồng Y Y nói xong vẻ mặt thành thật, chỉ kém không thề với trời, “Mà là bởi vì...” Ngập ngừng  mà mở miệng, tựa hồ vừa không biết nên nói ra như thế nào. “Bởi vì sao?” Cổ Hiểu Dung có hứng thú mà vểnh tai. Đồng Y Y liếm liếm cánh môi, “Bởi vì mình cảm thấy, nếu như mình nói lời cự tuyệt, người đó... người đó có thể khóc”. Cô nói cảm thụ của mình. “Khóc?” Cổ Hiểu Dung sửng sốt, nhưng ngay sau đó không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Cậu chừng nào sợ nước mắt người khác rồi?” Tính cách như vậy, cũng không giống như tính cách Y Y. Sự thích và ghét của Y Y, từ trước đến giờ rất rõ ràng, nếu như mình không muốn đồng ý yêu cầu, như vậy cô tuyệt đối sẽ mở miệng cự tuyệt. “Mình biết, nhưng mình...” Đồng Y Y “bỗng nhiên” đứng lên, đi tới bên giường, cầm lấy một chiếc gối, đem cả khuôn mặt vùi trong gối, “Tóm lại, mình chính là không có biện pháp mở miệng cự tuyệt nữa” Bởi vì cô không muốn nhìn đến biểuùy ý mà gẩy gẩy tóc ngắn trên đầu, động tác anh  tình bị thương của anh, bởi vì cô không muốn thương tổn anh. Càng sâu nữa, bởi vì lời nói của anh, làm cho cô tâm động. Cưng chiều cô sao? Anh chỉ cưng chiều cô sao? Được một người đàn ông như thế cưng chiều, cảm thụ như thế nào đây? “Vậy ‘Người đó’ là nam sao?" Cổ Hiểu Dung như có chút suy nghĩ nâng quai hàm hỏi. “Ừ” Giọng nói Đồng Y Y rầu rĩ phát ra từ trong gối. “Như vậy —— cậu nhất định đang yêu!” Cổ Hiểu Dung làm một bộ dạng chuyên gia tình yêu nói. Trong ba người, ngôn tình tiểu thuyết, shoujo manga cô là người xem nhiều nhất. “Mình —— đang yêu?” Mãnh liệt ngẩng đầu, Đồng Y Y kinh ngạc há to miệng. “Bộ dạng bây giờ của cậu, là bộ dạng điển hình của phụ nữ vì yêu mà khổ sở”. Cổ Hiểu Dung một bộ biểu tình “Cậu lấy cái gì để phủ nhận” nhìn chằm chằm đối phương. Đang yêu? Đang yêu?! Đang yêu?! Mịt mờ đột nhiên chớp mắt, Đồng Y Y tự hỏi  —— cô đang yêu sao? Hoài bão của Mạc Lan Khanh làm cho cô cảm thấy nóng rực, nụ hôn của anh làm cho cô tim đập không dứt, mà biểu tình mang theo nhàn nhạt cô đơn vẻ kia, thì làm cho cô muốn che chở, muốn vuốt lên chân mày nhăn nhó kia ... Cảm giác của cô đối với Mạc Lan Khanh, chẳng lẽ đã không hề đơn thuần chỉ là thích khuôn mặt tuấn dật kia sao? Ngón tay, xoa môi của mình, mà tâm sự,tuấn  kia lập tức dẫn tới thét chói tai liên tục của mỗ thì không tự biết được. ~~.~~***~~.~~  “Cái gì?” Tiếng kêu bén nhọn vang lên ở trong phòng làm việc, rất khó tưởng tượng lần thanh âm này là từ trong miệng Lý Thế Huy phát ra, “Cậu... Cậu lặp lại lần nữa” Anh hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm. “Mình nói đổi Vệ Phiếm Chu, việc chọn người quảng cáo quý sau, có thể chọn người khác” Đem mắt kính gác trên sống mũi chỉnh lại, Mạc Lan Khanh thản nhiên nói. “Nhưng cậu có biết chúng ta tốn bao nhiêu khí lực mới mời được Vệ Phiếm Chu không? Lại càng không cần phải nói đến một con số lớn nếu trái với hợp đồng kia”. Lý Thế Huy vội vàng nói. “Đổi đi” Thái độ cường ngạnh không cho phủ nhận, anh giống như là một đứa trẻ giận dỗi. “Vậy cậu cho mình một lý do” “Không có lý do gì” Tầm mắt Mạc Lan Khanh chuyển hướng cửa sổ sát đất thủy tinh chiếm một phần tư mặt tường kia. “Cậu sẽ không phải là bởi vì... Đồng Y Y sao?” Lý Thế Huy cẩn thận suy đoán nói. Một câu trúng đích. Thân là bạn lâu năm của Lan Khanh, Lý Thế Huy tự nhiên có thể phát giác đến vẻ mặt bạn tốt lộ vẻ không được tự nhiên kia là vì sao, “Trời ạ! Cậu thật sự là vì Đồng Y Y? Cậu cũnng đừng nói với mình, cậu tính đổi Vệ Phiếm Chu chỉ là bởi vì ghen mà thôi” Có người sẽ vì ghen mà cam tâm tổn thất hơn nghìn vạn sao? “Đúng thì thế nào?” Nhướng mày hỏi ngược lại. Cằm rớt xuống, “Cậu... Cậu sẽ không phải là yêu Đồng Y Y đi?” Lý Thế Huy trợn mắt há mồm mà nhìn Mạc Lan Khanh, vẻ mặt mười phần giống như là bị chứng ngốc nghếch của tuổi già. Mặc dù Lan Khanh và Y Y... Ách, chuyện tình gặp gỡ anh bao nhiêu cũng biết, bất quá anh nhìn thái độ Lan Khanh đối đãi với Y Y, lại càng giống như một đứa bé chấp nhất muốn đem món đồ chơi cướp về tay. Nhưng bây giờ... Anh cũng không khẳng định như vậy nữa. Có lẽ... tình cảm của Lan Khanh không còn là đơn thuần như vậy, có lẽ tình cảm cậu ấy đối với Đồng Y Y, căn bản là tình yêu?! “Mình... Đã yêu Y Y?” Giọng nói hoa lệ, như là đang hỏi người khác, lại như là ở hỏi mình. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Lý Thế Huy nhún nhún vai, “Có ghen, có tức giận, hơn có bởi vì cô mà phát giận, từ nhỏ đến lớn, cậu đối với phụ nữ chưa từng có như vậy” Nếu như vậy còn không gọi là yêu, trực tiếp cầm dao phay chém đầu của anh đi. “Yêu?” Mạc Lan Khanh còn đang lẩm bẩm, mắt khẽ rũ xuống, đang nhìn hình ảnh mình ở cửa sổ sát đất. “Thật ra thì lúc ấy mình sớm nên nhìn ra lúc cậu muốn gặp gỡ  Y Y, nhưng...”Thở dài một hơi, Lý Thế Huy vỗ vỗ vai bạn tốt, “Yêu người phụ nữ như Đồng Y Y, tương lai cậu có lẽ sẽ rất cực khổ” Sự thật chứng minh, kể từ sau khi Lan Khanh biết Y Y, chỉ số tức giận hiện lên càng ngày càng lên cao. Muốn sau này thật sự hai người kết hôn, với trình độ hoa si của Đồng Y Y, Lan Khanh không phải mỗi ngày đều phát một trận tức giận sao. Ừm... Nghĩ tới quang cảnh đó, sẽ làm cho lông tơ người ta dựng đứng lên. Anh là yêu Y Y sao? Mạc Lan Khanh mấp máy môi, nếu anh thật sự yêu, như vậy anh cũng muốn nhận được tình yêu của cô. Vẻn vẹn chỉ có thích, vẫn là không đủ. Tình yêu sao? Đây chính là tình yêu cô từng nói qua sao? Như vậy anh và cô, có thể yêu nhau hay không? Hôn, đơn giản bắt đầu chỉ là một nụ hôn. Nhưng anh lại bắt đầu không cách nào tưởng tượng ra, mình có thể tiếp nhận cho những người phụ nữ khác hôn. Không cách nào chịu được cô ở bên người khác, không cách nào chịu được người trong nội tâm cô không phải là anh, anh muốn ánh mắt của cô, nụ cười, thậm chí tâm linh, tất cả đều là của anh... Nếu như đây là yêu. Như vậy anh yêu cô, hơn nữa đã yêu được rất rất sâu đậm. Ai ngờ tới, loại tình cảm yêu đương này, có thể đến nhanh chóng mãnh liệt như thế, tốc độ nhanh đến mức khiến cho anh ứng phó không kịp. Có lẽ là... Thật ra thì sớm đã không ngừng mà lắng đọng, từ thời điểm năm ấy cô lấy tay khăn băng bó vết thương trên đầu gối của anh... “Lan Khanh, cậu làm sao vậy?” Biểu tình xuất thần của bạn tốt, khiến cho Lý Thế Huy không khỏi hỏi “Mình ——” Đầu cúi xuống chậm rãi ngẩng lên, Mạc Lan Khanh phảng phất đặt quyết định nào đó quyết tâm nói, “Quảng cáo quý sau mình cũng vậy muốn chụp” Két?! “Cậu cũng muốn chụp quảng cáo?” Miệng to đến đủ để nuốt trái táo, Lý Thế Huy sững sờ hỏi. “Đúng. Nếu không thể đổi Vệ Phiếm Chu, như vậy quảng cáo này mình muốn cùng hắn cùng nhau chụp”. Anh nhất định phải khiến cho trong mắt Y Y, chỉ được nhìn anh. ~~.~~***~~.~~ “Cái gì, Mạc Lan Khanh cũng muốn chụp quảng cáo kỳ này?” Hai con mắt trừng lớn, Đồng Y Y không dám tin mà nhìn Giai Huệ. “Đúng, đúng” Không chịu được lỗ tai xoa xoa suýt nữa bị chấn động đến điếc, Giai Huệ gật đầu nói, “Nghe Lý Sir nói là quyết định tạm thời, cho nên bây giờ ngay cả phương án quảng cáo tiếp theo, cũng phải sửa đổi trình độ nhất định” Mạc Lan Khanh... Anh ta... Anh muốn chụp ảnh quảng cáo?! Đầu Đồng Y Y còn đang choáng, tiêu hóa một chuyện thực này. “Thật không nghĩ tới, giám đốc Mạc lại có dự định chụp quảng cáo, chuyện này, quảng cáo công ty quý sau hẳn là rất hấp dẫn người ta” Vẻ mặt của Giai Huệ còn đang ảo tưởng tiếp tục nói. Dù sao Vệ Phiếm và giám đốc Mạc, cũng là mỹ nam tử hiếm thấy. “Chụp quảng cáo, chụp quảng cáo, anh ta lại muốn chụp quảng cáo...” Đồng Y Y còn đang một mình rù rì. “Y Y, cậu rốt cuộc có nghe mình nói hay không!” Giai Huệ không chịu được lay vai Đồng Y Y một cái. “A!” Cô đột nhiên phục hồi tinh thần lại, “Đúng rồi, Mạc Lan Khanh bây giờ ở chỗ nào?” “Giám đốc Mạc á, bây giờ hẳn là đang phòng hóa trang” Giai Huệ suy nghĩ một chút nói, “Nhưng mà…” Không đợi cô nói cho hết lời, vốn dĩ còn đang đứng trước mặt cô, người đã chạy xa xa rồi. “Aizz...” Giai Huệ thở dài một hơi, nhìn bóng lưng xa xa của Đồng Y Y, “Lý Sir đã nói, bây giờ nhân viên tạp vụ không cho vào phòng hóa trang! Nhưng... nếu là Y Y, hẳn là không sao đâu” Gãi gãi đầu, Giai Huệ không khỏi có chút hâm mộ, “Thật tốt , Y Y có thể lập tức thấy tạo hình của giám đốc Mạc sau hóa trang”.  Ô ô ô... Cô cũng tốt muốn nhìn! Một đường chạy vội tới cửa phòng hóa trang, Đồng Y Y lực mạnh đẩy cửa ra. “Mạc Lan Khanh!” Gọi to một tiếng, mặc dù không đạt tới trình độ khí thế ngất trời, nhưng cũng đủ để cho ánh mắt của người trong phòng đều hướng phía cô nhìn lại. “Đồng Y Y, làm sao cô tới được nơi này?” Lý Thế Huy đã một người bước lớn tiến lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ đĩnh đạc xuất hiện. “Lý Sir!” Cô vừa nhìn thấy người, vội vàng tiến lên nắm vạt áo của anh, “Mạc Lan Khanh thật tính chụp quảng cáo?” Kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, còn không đủ để hình dung trình độ khiếp sợ của cô. “Cô biết chuyện này rồi?” Lý Thế Huy hơi nhướng mày. “Nói như vậy là sự thật! Anh ta làm sao có đột nhiên không có chuyện gì mà muốn đi chụp quảng cáo chứ?” Nếu là nói muốn làm minh tinh, sớm nên chụp từ tám trăm năm trước. “Còn không phải là bởi vì...” Một cái tay phút chốc khoác lên trên vai Lý Thế Huy, cũng khiến cho lời anh chưa nói ra khỏi miệng lời cũng nuốt trở về cổ họng. “Thế Huy, cậu không nói lời nào không ai có bảo cậu câm” Mạc Lan Khanh có chút không vui nói. “Được rồi, mình hiểu được” Nhún nhún vai, Lý Thế Huy biết điều một chút mà ngậm miệng lại. Lan Khanh sở dĩ sẽ nghĩ muốn chụp quảng cáo, nói trắng ra là, đơn giản là ghen tỵ với sự hấp dẫn đối của Vệ Phiếm Chu với Đồng Y Y. Nói cách khác, phải chụp quảng cáo, chẳng qua là hành vi đứa trẻ ghen tỵ mà ganh đua. Rất... Rất... Rất... Mê người! Đồng Y Y ngơ ngác nhìn người phía sau Lý Sir, thật lâu sau, mới dùng từ “Mê người” này để hình dung. Không phải là đẹp trai, không phải là tàn bạo, cũng không phải là xinh đẹp nho nhã, mà là xác xác thật thật, khiến cho người ta một loại cảm giác mê người.Cằm cương nghị, đường nét rõ ràng, sau khi hóa trang, càng thêm lập thể, thâm thúy, hiện ra lực độ mỹ cảm thuần nam, mà lông mi dày đặc kia, lúc này càng đen đặc hơn, như cánh quạt, hơi vểnh cong, mỗi khi anh nháy mắt động một chút đôi mắt kia như ngọc lưu ly, lông mi chớp chớp, khiến cho người ta mơ màng vô hạn. Mỹ cảm âm nhu, cùng với mỹ dung thuần nam, hòa hợp được là như thế rất thích hợp. Mà áo da màu đen anh mặc trên người kia, ở chỗ cổ áo  đính một vòng lông cáo màu nâu, lộ ra gương mặt hoa mỹ mà diễm lệ của anh. Lý Thế Huy bên cạnh nhìn bộ dạng ngu ngơ kia của Đồng Y Y, trên mặt lộ ra một bộ sớm biết có biểu tình như thế. Nâng tay lên, anh vẫy vẫy ở trước mắt cô, “Này, hoàn hồn!” Nhìn nữa, đoán chừng sẽ phá kỷ lục Guinness. Dùng sức mà chớp mắt mấy cái, Đồng Y Y thu hồi nước miếng suýt nữa chảy ra, “Anh như thế... Rất dễ nhìn” Cô không tiếc mà bình luận trang phục của Mạc Lan Khanh. “Dễ nhìn?” Đuôi mắt Mạc Lan Khanh nhấc lên. “Đúng, đúng!” Cô gật đầu như giã tỏi. Nếu như như vậy còn không rất dễ nhìn, vậy trên thế giới sẽ không có mỹ nhân. Câu trả lời của cô, tựa hồ khiến cho anh tương đối hài lòng. “Đợi lát nữa sẽ phải chụp ảnh sao?” Đồng Y Y nhìn đối phương từ trên xuống dưới hỏi. Phục sức [4] và hóa trang hình như đã được rồi, như vậy còn lại chẳng qua là đối mặt với ống kính mà thôi. “Ừ, một tiếng sau bắt đầu” Mạc Lan Khanh đáp, cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Đồng Y Y. “Anh là lần đầu tiên chụp quảng cáo sao” Cô suy đoán, “Sẽ không sợ chứ?” “Sợ?” Hắn có chút không giải thích được hỏi ngược lại, “Tôi tại sao phải sợ, chẳng qua là hướng về phía ống kính bày mấy tư thế thôi” “...” Đầu nặng nề mà buông xuống ngực, Đồng Y Y âm thầm cảm thán, bản thân lo lắng vô ích. Thử nghĩ xem hình thức tư duy của anh ta vốn không giống với người thường, “Vậy làm sao anh đột nhiên nghĩ tới muốn chụp quảng cáo?” Cô hỏi vấn đề trước đó không được trả lời. “Không có gì” Mạc Lan Khanh có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi. “Nói đi, tại sao, tại sao?” Cô đi chuyển vòng quanh anh, thề phải nhận được đáp án. Miệng anh bĩu một cái, cự tuyệt tiết lộ đáp án. “Nói đi, nói đi!” Không để ý đến cô líu ríu, anh tự động đem câu hỏi của cô thành tạp âm cần loại bỏ. “Lan Khanh, đi trước rạp quay phim bên kia xem một chút” Lý Thế Huy bên cạnh nói, đúng lúc cắt ngang Đồng Y Y. “Ừ” Mạc Lan Khanh vuốt cằm. Sau đó liếc nhìn Đồng Y Y, từ từ cúi người xuống. “Anh... Làm gì?” Động tác đột nhiên xuất hiện, khiến cô ngẩn ngơ. Khuôn mặt dẫn người ta mơ màng kia ở trước mắt cô dần dần mà hiện ra hình dáng phóng đại hơn. “Một tiếng sau, nhớ được tới  studio”. “... A” Cô nuốt nuốt nước miếng, theo trực giác gật gật đầu. Đẹp quá! Nếu như không phải là cô còn có một chút tự chủ, khó bảo toàn bây giờ sẽ không đem anh áp ngã xuống đất, sau đó thô bạo mà cưỡng hôn. “Còn có, đợi lát nữa, em chỉ được nhìn tôi, không cho phép nhìn người khác, tôi sẽ khiến em chỉ thích duy nhất mình tôi!” Nói xong, Mạc Lan Khanh xoay người lại, cùng Lý Thế Huy cùng đi ra khỏi phòng hóa trang, để lại mỗ nữ hình dáng ngu ngơ còn đứng nguyên tại chỗ. Làm cái gì chứ! Lưu lại một câu chẳng giải thích tại sao người đã tránh đi. Đồng Y Y gãi gãi đầu. Anh ta chụp quảng cáo, cùng cô có thích anh ta hay không, có quan hệ sao? Trong studio, không ngừng mà vang lên tiếng nhấn máy. Đứng ở trước cảnh đã sớm bố trí, thân ảnh cao to không ngừng mà biến hóa tư thế theo yêu cầu nhiếp ảnh gia. Có lẽ... Anh ta rất thích hợp với ống kính. Đồng Y Y ngồi ở trên ghế trong studio, nhìn Mạc Lan Khanh cách đó không xa, ở trong lòng âm thầm thở dài nói. Đối mặt với ống kính cameras, anh ta vậy mà không có chút sợ sệt nào, tự nhiên được giống như bình thường. Không có cố ý theo đuổi cái gọi là nụ cười hay là là lãnh khốc, anh ta chẳng qua là đem mình đơn giản địa bày ra trước ống kính. Nhưng... Toàn thân anh ta phát ra cảm giác tồn tại mãnh liệt, cho dù cô ngồi ở góc, cũng có thể cảm nhận được. Ánh mắt tựa hồ cứ như thế định ở trên người của cô, khó có thể dời đi. Lần đầu tiên, Đồng Y Y mãnh liệt muốn chụp được người trước mắt. Mặc dù mục tiêu nhất quán của cô đó là có thể chụp được đủ loại mỹ nhân. Nhưng, này cỗ ham muốn này lại chưa từng có như mạnh mẽ hiên tại. Không là bởi vì anh đẹp, cũng không phải bởi vì bầu không khí duy mỹ, mà là đơn thuần bởi vì toàn thân anh phát ra cảm giác tồn tại mãnh liệt kia. Rất muốn… rất muốn chụp ảnh anh! Hai tay trống trơn kia, thế nhưng bắt đầu khẽ địa run rẩy. Là bởi vì ham muốn mãnh liệt sao, cái loại ham muốn muốn chụp này, thế cho nên không cách nào ức chế hai tay thôi run rẩy. “OK, trước tiên nghỉ ngơi một chút, đổi lại cảnh lại tiếp theo”. Nhiếp ảnh gia dùng một động tác tay, rạp quay phim thoáng chốc lại náo nhiệt lên.  Có chút vị chua ở cổ, Mạc Lan Khanh đi tới trước mặt Đồng Y Y còn đang phát ngốc. “Em làm sao vậy?” Anh nhìn ánh mắt xung động của cô hỏi. “Tôi...” Tầm mắt rốt cục định lại trên người người trước mắt, cô kìm chế không được hưng phấn nói, “Anh, anh mới vừa rồi rất giỏi, rất là lợi hại!” Cô vừa nói, hai tay túm ống tay áo của anh, trên mặt tràn đầy thần tình hướng tới anh. Thân thể Mạc Lan Khanh chấn động, có chút không cách nào thích ứng sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của cô. “Anh biết không? Anh mới vừa rồi ở trước ống kính, thật rất tự nhiên, tuy rằng tự nhiên, rồi lại tản ra cảm giác tồn tại mãnh liệt, nếu như trên tay của tôi có máy chụp ảnh, thật sự rất muốn được chụp ảnh của anh”. Cô tiếp tục hưng phấn mà nói. Rất lâu không có loại tâm tình này, giống như là trở lại thời học sinh, thời điểm cô lần đầu tiên cầm lấy tiền mình kiếm được mua máy chụp ảnh. “Em muốn... Chụp tôi?” Mắt của anh, chiếu đến nụ cười của cô. Nhìn cô như vậy, trong lòng thế nhưng giương lên sự vui sướng không cách nào nói rõ. Thần tình như thế của cô, nhiệt tình như thế... Cũng là bởi vì mình... “Đúng, muốn chụp, rất muốn rất muốn” Cô dùng sức gật gật đầu, “Anh sẽ để tôi chụp chứ?” Cuối cùng, cô lại bổ sung hỏi. Tay của anh, chậm rãi phủ lên hai má của cô, “Như vậy thì em thích tôi sao?” Giọng nói từ tính, mà say lòng người. Nhiệt độ ngón tay anh, và gò má nóng rực của cô cùng một chỗ. Thêm vào sắc đẹp tối thượng, má cô cũng không khỏi hơi đỏ ửng lên. “Th…Thích”. Mặt có chút nóng, cô gật đầu. Please, mỹ nam cô làm sao có thể không thích chứ. “Như vậy yêu thì sao?” Cô tiếp tục hỏi. “Gì?” Cô ngẩn ra. “Em có yêu tôi không” Giọng nói của anh, nhàn nhạt truyền vào lỗ tai của cô. Cằm trong nháy mắt rớt xuống, cô ngây ngốc nhìn anh. Please! Yêu cùng với muốn chụp ảnh anh ta có quan hệ sao? Huống chi, có người đàn ông nào có dùng giọng nói này tới hỏi đối phương là có yêu anh ta hay không? “Tại sao?” Bộ dạng ngốc nghếch của cô, khiến cho anh nhíu mày. “Không có... gì” Đồng Y Y thở dài một hơi, vung vung tay nói. Tư duy của anh ta không là bình thường, cho nên nói cách khác, cùng nói chuyện với anh ta, cũng không phải là thuộc về phạm trù đối thoại của người bình thường. “Được, bây giờ bắt đầu, Vệ Phiếm Chu trước tiên tới đây chụp một chút” Giọng nói của hiếp ảnh gia lại một lần vang lên ở trong studio. Rõ ràng thời gian nghỉ ngơi đã qua. Mà khi tên Vệ đại minh tinh được điểm, thì vẻ mặt không chút thay đổi địa đi tới giữa cảnh. Ánh đèn chạm vào trên mặt của anh, tạo thành vầng sáng kỳ diệu. Sáng long lanh, trong suốt, phẳng lặng... Trong đầu Đồng Y Y, đồng thời xẹt qua mấy từ để hình dung. Nếu như nói Mạc Lan Khanh khiến cho nàng tìm không ra nên dùng lời gì từ để hình dung, nhưng Vệ Phiếm Chu, lại có quá nhiều từ có thể hình dung. Mắt của cô chăm chú nhìn chằm chằm người được ánh sáng bao phủ kia, tay kỳ quái thế nhưng không có như mới vừa rồi nhìn Mạc Lan Khanh hưng phấn mà run rẩy. Mặc dù, trong lòng cũng mãnh liệt hy vọng có thể chụp được minh tinh cô rất thích này, nhưng mà... Ham muốn lại không có sâu lắng như mới vừa rồi. Hay là thật như lời Hiểu Dung, cô đang yêu?! Bởi vì đã yêu Mạc Lan Khanh, cho nên mới… khát vọng có thể đem anh nhét vào ống kính của mình như thế? “Không cho nhìn!” Không đợi Đồng Y Y phân tích xong tâm lý của mình, Mạc Lan Khanh đã không chịu được mà đưa tay qua mặt của cô, ngăn cô tiếp tục nhìn  Vệ Phiếm Chu. “Anh buông tay ra” Cô không nhịn được kêu lên, cố gắng đẩy tay của anh ra, dự định nhìn lại Vệ Phiếm Chu, tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu nội tâm của mình. “Em thích nhìn hắn như vậy sao?” Tay nắm càng chặt hơn, anh nhìn chằm chằm cô. “Tôi... Tôi đó là...” Lời còn chưa dứt, người đã bị anh kéo rời khỏi studio. “Mạc Lan Khanh, anh kéo tôi làm gì?”  Đứng ở bên ngoài hành lang studio, Đồng Y Y mãnh liệt lên án hành vi bá đạo của đối phương. “Không được sao”.  Anh liếc cô một cái. “Tôi đây muốn vào” Cô xoay người lại, dự định mở cửa rạp quay phim ra. “Rầm!”

Chương 7 Xuất quân không nhanh. Không đợi cô mở cửa, tay của anh đã trước đặt trên cửa, khiến cho động tác của cô không nhanh mà chấm dứt. “Này, anh không nên thái quá!” Cô trợn mắt nhìn. Làm người phải phúc hậu, đạo lý này chẳng lẽ thời tiểu học giáo viên  không dạy anh sao? “Thế thì em muốn đi vào sao?” Anh nhích tới gần cô hỏi. “Dĩ nhiên” Côkhông hề nghĩ ngợi hồi đáp. “Tại sao?” “Bởi vì bây giờ vừa lúc Vệ Phiếm Chu chụp cảnh tiếp theo, phải biết rằng, có thể cơ hội 'Tận mắt nhìn thấy' này rất khó được” Aizz, cũng không uổng cô lúc trước bước qua thiên quân vạn mã, tiến vào công ty này nha. “Em …” ánh mắt của anh híp híp. Tâm tình trở nên cực độ ác liệt, bởi vì lời của cô. Rõ ràng, cô đã nói muốn chụp ảnh anh, rõ ràng, cô cũng đã nói thích anh. Tại sao cô còn nghĩ muốn đi gặp Vệ Phiếm Chu chứ? Chẳng lẽ, trong mắt của cô không thể chỉ có duy nhất mình anh sao? Hay là nói, cô yêu căn bản là tên Vệ Phiếm Chu kia? Vừa nghĩ tới điều này, ngực dường như bị cái gì đè ép, ép tới anh sắp không thở nổi. “Này, anh không sao chứ?” Cô nhìn thấy sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, không khỏi hỏi. Anh không nói gì, chỉ là một người dồn sức nhìn chằm chằm cô. “Thân thể không thoải mái sao? Không phải là phát sốt chứ?” Đồng Y Y vừa nói, vừa lấy tay hướng trán của anh thử tìm kiếm, “Không có, nhiệt độ rất bình thường”. Cô ước chừng một nhiệt độ của anh, tự nhủ. Mới muốn thu hồi tay, cổ tay lại bị anh đột nhiên bắt được, “Không cho yêu Vệ Phiếm Chu” Mắt của anh sâu lắng mà nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ từng chữ. “Gì?” Cằm rụng xuống, cô mê võng mà nháy mắt mấy cái, cảm giác mình có điểm như vịt nghe sấm, “Anh nói gì?” Yêu Vệ Phiếm Chu? Không có lầm chứ. “Không cho... yêu Vệ Phiếm Chu” Anh lập lại một lần nữa, đem tay cô chậm rãi kéo vào lồng ngực của mình, “Em đã đồng ý với tôi, phải chịu trách nhiệm, cho nên em không thể yêu những người khác” Cô... Cô lúc nào thì đồng ý phải chịu trách nhiệm chứ? Đó là chính bản thân anh ta nói nha. Đồng Y Y không nhịn được trợn trắng mắt, “Chẳng qua là hôn mà thôi, không cần phải chịu trách nhiệm chứ”. Thật ra thì cái vấn đề này, cô đã sớm muốn nói . “Em thật sự đã yêu Vệ Phiếm Chu?” Năm ngón tay mãnh liệt nắm chặt, trong mắt của anh bắn ra tinh quang. Ngất! Lời của cô dễ sinh ra nghĩa khác như vậy sao? Toàn thân Đồng Y Y nghiêng xuống. “Tôi không cho phép, tôi không cho phép!” Anh giống như là đang phát tiết cái gì, bắt lấy vai của cô, “Là em chủ động hôn tôi, là em chủ động trêu chọc tôi,vậy thì em không thể bỏ rơi tôi, không thể lại đi yêu người khác” Đồng Y Y rất muốn nói, bọn họ lúc đó hôn, hình như là anh hôn cô mới đúng. Nhưng đối mặt với anh như vậy, những lời này cô tạm thời đình chỉ lại, “Anh buông tay ra!” Vai của cô ẩn ẩn đau, có chút chịu không nổi lực đạo của anh, “Cho dù tôi yêu Vệ Phiếm Chu, đó cũng là tự do của tôi” Mặc dù trong lòng đã cảm giác được mình là yêu anh, nhưng trong lời nói của anh lộ ra ham muốn độc, lại làm cho cô cảm thấy không quá thoải mái. Thật giống như cô hoàn toàn không có quyền lợi lựa chọn, cứ thế mà bị dán lên nhãn hiệu của anh. Tiếng động, thoáng chốc không có . Mạc Lan Khanh trầm mặc nhìn Đồng Y Y, thì ra là... cô yêu người khác... Anh khát khao tình yêu của cô, nhưng... Cô lại đem tình yêu đó cho người khác... Anh vẫn nhớ cô, nhớ từ khi còn bé đến khi lớn lên. Nhớ kỹ cô bé dưới ánh mặt trời kia, dùng khăn tay băng bó vết thương của anh, nhớ kỹ cô bé kia, dùng thái độ không chút đạo lý hôn anh. Mỗi lần, thời điểm khi anh có cái gì không vui, luôn luôn đem những phần hồi ức này nhớ lại. Gặp nhau lần nữa, cho dù cô chưa hề nhớ lại anh, nhưng anh lại như cũ muốn đem cô giữ ở bên cạnh mình, muốn cô thuộc về mình. Mà bây giờ, anh nên làm như thế nào để kết thúc đây? “Vậy thì, em yêu tôi sao?” Môi giật giật, anh dùng giọng nói kỳ lạ, bình thản vô cùng hỏi. “Tôi...” Đồng Y Y há miệng, nhưng phát hiện mình không cách nào nói ra được cái gì. Là bởi vì giọng nói của anh quá bình thản sao? Cho nên mới khiến cho cô có chút khiếp đảm. “Thì ra là không” Sự trầm mặc của cô, khiến cho hắn tự động đưa ra lời chú giải, “Em đã không yêu tôi, tại sao lại muốn hôn tôi? Tại sao cho tôi hy vọng, rồi lại muốn đem phần hy vọng này hủy diệt?” Không phải, không phải! Đồng Y Y ở trong lòng hô, nhưng nói ra miệng, một câu cũng không nói ra. Ánh mắt của anh, có cô đơn, lạnh lẽo, thất vọng, thống khổ... Sau đó, anh liền giống như một vương tử cao ngạo, không nói một lời mà xoay người, mở cửa đi vào trong phòng, không thấy tiếng động khép cửa nữa. Đây... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngơ ngác mà nhìn cánh cửa khép lại kia, cô lại không có dũng khí đi mở ra. “Trời ạ! Đồng Y Y, mày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!” Ai thán một tiếng, cô ngồi xổm xuống, không có hình tượng mà dùng hai tay ôm lấy đầu, tỏ thái độ muốn phát ra bực tức với mình. Mà trong studio.Mạc Lan Khanh vẻ mặt đờ đẫn một lần nữa bắt đầu chụp ảnh. So với lúc trước tự nhiên, anh bây giờ, thì giống như một người đầu gỗ. Bên ngoài hoa mỹ, bên trong lại trống trải đến làm cho người ta phát sợ. Nhiếp ảnh gia mặc dù kinh ngạc trước biến chuyển của anh, nhưng vẫn đang liều mạng chụp hình, dù sao, việc này đối với anh ta mà nói cũng là một loại mới lạ. “OK, phiền anh ngồi trên cái ghế kia, sau đó mặt hơi hơi nghiêng qua một chút” Nhiếp ảnh gia chỉ huy nói. Mặt không chút thay đổi mà chiếu theo yêu cầu ngồi ở trên ghế, Mạc Lan Khanh hơi nghiêng hai gò má. “Lan Khanh, cậu không sao chứ?” Thừa dịp điều chỉnh tư thế, cùng với khoảng trống giữa lúc hóa trang ngủi, Lý Thế Huy chạy vội tới trước mặt Mạc Lan Khanh hỏi. “Không có chuyện gì” Anh nhàn nhạt nói. Ánh mắt lại không tiêu cự mà nhìn chằm chằm chỗ nào đó một chút. “Nhưng bộ dạng bây giờ của cậu...” Thật sự là thấy kỳ quái thế nào ý! Sờ sờ mũi, Lý Thế Huy có chút ngạc nhiên hỏi, “Đúng rồi, mới vừa rồi thấy cậu kéo Đồng Y Y đi ra ngoài, nó những gì, còn có Đồng Y Y đâu? Làm sao không thấy...” Lời nói còn lại, anh còn chưa nói hết, bởi vì bên tai đã vang lên tiếng của chuyên viên hóa trang. Nước mắt, có thể nói là nước mắt trong suốt, từ từ chảy xuống từ khóe mắt của Mạc Lan Khanh, giống như là nước mắt của tiên cá, trong suốt như thế... “Lan Khanh, làm sao cậu ... khóc?” Anh hỏi người vẫn có ánh mắt vô thần kia. Con ngươi đen như ngọc lưu ly cuối cùng chuyển động, Mạc Lan Khanh nhẹ nhàng mà rũ mắt xuống, nhìn giọt nước mắt chảy xuống lòng bàn tay. “Mình cũng... không biết” Thì ra là, trên người của anh, cũng có nhiều tình cảm như thế, nhiều nước mắt như thế... ~~.~~***~~.~~ “A!” Tiếng kêu ai thán, vẫn vang kéo dài ở tiểu khu nào đó. Thân thể Đồng Y Y nằm lỳ ở trên giường, mặt thì chôn ở giữa gối. Nhưng mà, cô kêu thì vẫn kêu, hai bạn tốt của cô vẫn như cũ ở chỉ biết chuyện của mình. “Ưm, thạch hoa quả này thật không tệ, Hiểu Dung, cậu có muốn ăn một chút không?” Hai gò má Quan Mẫn Mẫn phình lên hỏi Cổ Hiểu Dung đang ở một bên xem tiểu thuyết. Khi đọc sách ăn thạch hoa quả rất bất tiện” Cổ Hiểu Dung phất tay một cái nói, lực chú ý toàn bộ tập trung ở quyển ngôn tình tiểu thuyết trong kia, “Oa, trên đời thật có đàn ông tốt như vậy sao? Vừa đẹp trai, lại có tiền, vừa ôn nhu, lại một lòng một dạ yêu một nữ trư, nếu mình là nữ trư, nhất định không nói hai lời mà dán vào rồi” Thử nghĩ xem thật sự không có Thiên Lý, người giống như cô tập hợp đầy đủ truyền thống mỹ đức của phụ nữ dân tộc Trung Quốc, mà đến bây giờ cũng không có bạn trai. Aizz... Cho nên cũng chỉ có thể xem một chút loại tiểu thuyết này, quá quá sỉ nhục rồi. “A!” Lại là một tiếng ai thán như giết heo, phát ra từ miệng người trên giường. Có hai bạn tốt như này, không biết có phải sự thất bại của cô hay không đây. “Nhưng mà, thạch hoa quả này ăn rất ngon á, Hiểu Dung, cậu thật không muốn nếm một ít?” Quan Mẫn Mẫn vẫn còn tiếp tục câu hỏi của mình. “Không cần nữa” Cổ Hiểu Dung tiện tay cầm lấy mấy quyển ngôn tình tiểu thuyết bên cạnh vứt cho quan Mẫn Mẫn, “Mẫn Mẫn, cậu đừng chỉ nghĩ tới ăn, xem loại sách nhiều một chút, có lợi giúp cậu sớm được gả ra ngoài” “...”Đồng Y Y chui đầu vào trên giường, chỉ muốn rớt nước mắt. Please, các cô ấy rốt cuộc có phải là bạn tốt của cô không, lại có thể cũng không hềquan tâm tới cô. “A! A! A!” Cô lại hét lên ba tiếng, cố gắng khiến cho người ta chú ý. “Ớ? Y Y, cậu không sao chớ, làm sao lại hét lớn tiếng như vậy?” Quan Mẫn Mẫn cuối cùng cũng chú ý tới một màn thay đổi bất thường này. “Đại khái là bởi vì cậu ấy muốn luyện tiếng á mà” Cổ Hiểu Dung tự động nói chú giải, đồng thời hỏi Đồng Y Y, “Y Y, công ty của cậu gần đây là muốn tổ chức tranh tài hát Karaoke sao?” Oke cái đầu cậu á! “Mình có điểm nào giống như luyện tiếng đây!” Mãnh liệt ngẩng đầu, cô tung mình ngồi dậy, thở phì phì nhìn hai bạn tốt. “Chẳng lẽ không đúng sao?”Ánh mắt hai bạn tốt đồng loạt nhìn về phía cô. “Dĩ nhiên không phải!” Cô chán nản. “Vậy cậu vì sao không có chuyện gì kêu loạn lên?” Cổ Hiểu Dung hỏi. “Mình đó là...” Cô nghẹn lại, “Chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, cho nên kêu để phát tiết”. “Cậu buồn bực?” Cổ Hiểu Dung hồ nghi nhìn Đồng Y Y một cái, “Cậu không phải là đã có mỹ nam trong lòng sao, còn có thể buồn bực sao?” Cười ngất! “Cái gì mà mỹ nam trong lòng?” “Chính là mỹ nam theo đuổi cậu đó”. “Aizz...” Vừa nghĩ tới Mạc Lan Khanh, cô thật buồn bực, “A!” Đồng Y Y còn hét một tiếng, gương mặt lần nữa tương thân tương ái với cái gối. “Thế nào, cậu còn không chưa bày tỏ sao?” Quan Mẫn Mẫn nuốt thạch hoa quả trong miệng xuống hỏi. “Bày tỏ?” Cô mê võng mà chớp chớp mắt. “Cậu không nói với mỹ nam kia cậu yêu anh ta sao?” Cổ Hiểu Dung tiếp lời nói. Cũng là bởi vì không nói, cô mới buồn bực chứ! Thế nào, cô cho tới bây giờ cũng không phải người thẹn thùng, cư nhiên đối mặt với Mạc Lan Khanh, ngay cả cái chữ “yêu” này đều nói không ra miệng. Nếu... Nếu cô lúc ấy gật đầu, nói ra, như vậy biểu tình của anh, có thể giống với trước kia hay không? Nhẹ nhàng mà nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hiện ra là khuôn mặt cô đơn kia của anh. ~~.~~***~~.~~ “Đồng Y Y, cô và Lan Khanh cuối cùng là làm sao vậy?” Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Lý Thế Huy trực tiếp gọi thuộc hạ vào phòng làm việc, hỏi đến tột cùng. “A?” Cô ngẩn ra. “Vốn dĩ tôi cũng không muốn quản chuyện cô và Lan Khanh, dù sao, tình cảm là của hai người. Tôi không biết cô đến tột cùng làm cái gì, nhưng tôi biết cô làm như vậy, đối với  Lan Khanh thương tổn rất lớn” Thương tổn? Cô thương tổn anh sao? Đồng Y Y nhất thời im lặng. “Tôi đã nói rồi, Lan Khanh là một người không dễ dàng động tình, ít nhất trong cuộc sống tôi cùng cậu ấy biết lâu như vậy, cậu ấy chưa từng có chút tình cảm đối với người phụ nữ nào, mà cô, thì là ngoại lệ”. Lý Thế Huy tiếp tục nói, “Tôi không rõ ràng lắm Lan Khanh tại sao lần đầu gặp lại đối với cô không có thái độ đồng dạng như vậy, nhưng tôi rất rõ ràng, cô đối với cậu ấy mà nói rất đặc biệt” Ngoại lệ? Đặc biệt? Loáng thoáng từng cảm thấy, anh đối với cô tựa hồ có chút khác thường. Nhất kiến chung tình sao? Không phải! Mà là một loại rất... rất sâu đậm. Nhìn Đồng Y Y một chút, Lý Thế Huy thở dài một hơi, “Tôi bây giờ nói những lời này với cô, không phải là đứng ở lập trường một cấp trên, mà là đứng ở lập trường một những người bên ngoài nói. Làm bạn của Lan Khanh, tôi tự nhiên hy vọng tình cảm của cậu ấy có thể có một kết quả tốt. Nếu cô là yêu cậu ấy, vậy hiển nhiên không có gì tốt hơn, nếu cô đối với cậu ấy không có một chút tình cảm nào, như vậy tôi hy vọng cô có thể hiểu mà nói rõ ràng, không nên để cho cậu ấy suy nghĩ này nọ nữa”. Yêu, cô yêu anh, cô rõ ràng cũng hiểu, chẳng qua là ngày hôm qua... Cũng không nói ra miệng mà thôi. Mấp máy môi, Đồng Y Y mở miệng nói: “Em...” “Có lời gì cậu nên nói với Lan Khanh mới đúng” Anh cắt ngang lời của cô, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập ảnh, “Đây là một loạt ảnh Lan Khanh chụp ngày hôm sau khi cô rời đi, tôi hy vọng cô có thể xem một chút. Những bức ảnh này, tôi đã thu hồi toàn bộ, sẽ không làm sách tuyên truyền quảng cáo lưu thông nội bộ”. Thu hồi ảnh? Đồng Y Y sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó nhận lấy những bức ảnh xem lại. Trống rỗng! Lần lượt nhìn xuống từng bức ảnh, cô chỉ có thể liên tưởng đến hai chữ này. Không có tình cảm, không có tư tưởng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có tiêu điểm, anh như vậy, còn lại chỉ có trống rỗng. Trong phút chốc, ánh mắt của cô dừng lại ở trên một tấm ảnh. Bức ảnh hé ra, cô căn bản không lường trước được nghĩ tới : “Nếu như em nói muốn nước mắt, tôi cũng có thể vì em mà chảy” Đây là anh đã từng nói với cô, mà bây giờ... Đồng Y Y gắt gao mà đem bức ảnh nắm trong lòng bàn tay, trái tim, tựa như đã bắt đầu không thể ức chế được mà sụp đổ. ~~.~~***~~.~~ Người phụ nữ xinh đẹp biếng nhác mà  đợi ở phòng làm việc của giám đốc tầng 47, khuôn mặt cười duyên mà nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm, “Nếu như không phải là Thế Huy nói với mình, mình cũng không biết cậu lại sẽ chủ động yêu cầu chụp quảng cáo”. Lạnh lùng liếc đối phương một cái, Mạc Lan Khanh mấp máy môi, “Cậu cố ý tới nơi này, muốn nói chỉ có việc này sao?” Không chút nào để ý đến sự băng lãnh của đối phương, Đường Thanh Việt nhún nhún vai, đi tới trước bàn làm việc, “Thế nào, không bằng cũng tới chụp quảng cáo cho công ty mình đi!” “Nếu như không có chuyện gì khác, cậu có thể đi” Anh trực tiếp rút ra một phần giấy tờ xem lại, tự động đem người trước mắt biến thành người tàng hình. “Thật không thú vị” Đường Thanh Việt buông tay ra, hiếm khi nghe được tin tức kia, vốn dĩ tưởng rằng Lan Khanh tính cách đại biến, cho nên mới muốn chụp quảng cáo, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, vẫn là cùng trước kia không có gì biến hóa, “Đúng rồi, lần trước mình tới công ty cậu, người phụ nữ kia đâu? Nghe Thế Huy nói, cậu hình như đang đi lại với cô ta”. “Roẹt!” Vốn còn đang lật xem giấy tờ đã bị khép lại, Mạc Lan Khanh giương mắt nhìn  Đường Thanh Việt, “Rất ầm ĩ!” “Cậu nói mình ầm ĩ?” Lông mày Đường Thanh Việt giương lên. Please, có bao nhiêu đàn ông muốn nghe cô nói chuyện nha, “Cậu không phải là bị người phụ nữ kia ném đi chứ?” Cô thuận miệng ném ra một câu. Vốn dĩ người vẫn ngồi ở trên ghế bỗng nhiên đứng lên, sau đó ở thời điểm Đường Thanh Việt còn không có kịp phản ứng, cả người đã bị đối phương đè xuống. Tình huống... Có phần xấu hổ! Trên mặt của cô không khỏi giương lên một nụ cười khổ. Cô lúc này, lưng cong thành 90 độ địa bị đặt ở trên bàn làm việc, mà Mạc Lan Khanh, thì cúi người nhìn chằm chằm cô, hai tay, đang gắt gao ấn vai của cô. Mập mờ... Mười phần mập mờ! Thông thường nam nữ ở trong phòng làm việc vụng trộm, trong mười tư thế tuyệt đối có một tư thế này. Nếu như không phải là cùng anh lăn lộn nhiều năm như vậy, Đường Thanh Việt cho rằng anh là đối với cô tình ý. “Rất ầm ĩ” Giọng nói hoa lệ mà trầm thấp phát ra từ trong miệng người đàn ông trước mắt, lại làm cho Đường Thanh Việt nhất thời lông tơ dựng lên. “OK, mình hiểu, mình bảo đảm sẽ không ầm ĩ nữa” Cười khan hạ xuống, cô rất thức thời nói. Rất hiển nhiên, cô mới vừa rồi nói câu nào đó không cẩn thận nhổ đến râu hổ, mới có thể đưa đến loại tư thế xấu hổ trước mắt này. “Cậu chịu đi rồi?” Mắt của anh, có chút tối tăm mà nhìn chằm chằm cô. Trong đầu hiện lên, cũng là một ... khuôn mặt khác sẽ làm anh đau lòng. “Dĩ nhiên” Gật đầu như giã tỏi, nếu như không phải là hai vai bị đè ép, Đường Thanh Việt đoán chừng đã vọt ra cửa . “Cạch!” Nhưng vào lúc này, cửa bị đẩy ra, còn truyền đến giọng nói của cô thư ký: “Aizz, Đồng Y Y, cô tốt xấu gì cũng cho tôi báo trước cho giám đốc một tiếng...” Còn lại âm cuối, sau khi thấy được tình cảnh bên trong gian phòng, bắt đầu tự động tiêu tan đi. Hai người xông vào trong văn phòng sau khi nhìn thấy màn nào đó, đồng thời sửng sốt. Cười khổ, trừ cười khổ vẫn là cười khổ, Đường Thanh Việt không nhịn được ở trong lòng ai thán, loại tình cảnh như phim truyền hình 8 giờ này, làm sao lại “May mắn” mà để cho cô gặp phải chứ! Mình... rốt cuộc là nhìn thấy gì? Đồng Y Y dùng sức mà chớp mắt mấy cái, cố gắng tự nói với mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Nhưng, sau khi mãnh liệt chớp mắt năm lần, lại phát hiện hình ảnh trước mắt vẫn là không thay đổi. Mạc Lan Khanh, người đàn ông luôn mồm muốn cô chịu trách nhiệm kia, đang đè lên trên người một người phụ nữ khác. Còn người phụ nữ kia, aizz, được rồi, cô từng gặp qua một lần, vừa xinh đẹp, đồng thời tản ra hơi thở gợi cảm của phụ nữ, vóc người dĩ nhiên cũng là phi thường có lồi có lõm. So với cô vóc người khô quắt như cây đậu cove, đối phương hiển nhiên tốt hơn nhiều lắm. “Này, cô nhéo tôi một cái”. Túm cô thư ký bên cạnh, Đồng Y Y mở miệng nói. “Ừm!” Cô thư ký hiển nhiên cũng còn không kịp phản ứng từ sự thật trước mắt, ngây ngốc mà dùng sức nhéo  trên mặt Đồng Y Y một cái. Đau, đau, đau, đau, đau! Nhe răng trợn mắt một phen, Đồng Y Y cuối cùng nhận rõ bức họa trước mắt này, tuyệt đối là sự thật. “Mạc Lan Khanh!” Cô quát to một tiếng. Hai người bị vây ở trạng thái mập mờ cuối cùng phục hồi tinh thần lại bởi tiếng hét của cô, nhanh chóng tách ra. Sau đó, Đồng Y Y không hề nghĩ ngợi, làm một chuyện cô bình thường tuyệt đối không dám làm. “Anh khốn kiếp, lại dám vụng trộm yêu đương, nói gì mà không cho phép tôi thích người đàn ông khác, mình còn không phải như vậy!” Trực tiếp mà vọt tới trước mặt Mạc Lan Khanh, cô vung quả đấm quyền đấm cước đá một phen. Trên căn bản, cô đang giận điên lên! Ngực, thật khó chịu. Thấy anh và phụ nữ khác tiếp xúc gần như thế, cô thế mà lại khó chịu. Cô bình thường không phải là thích nhất nhìn tổ hợp tuấn nam mỹ nữ sao? Làm sao thấy việc này, tất cả đều biến đi rồi? “Tôi không có”. Tùy ý cho cô đấm ngực của mình, Mạc Lan Khanh phủ nhận.“Còn nói không có!” Đồng Y Y giờ phút này đã hoàn toàn không có bất kỳ phong phạm thục nữ nào, ngược lại có vài phần bản sắc người đàn bà chanh chua, “Nói gì mà muốn làm bạn trai của tôi, căn bản là nói nhảm” Cô gào thét. Chỉ bất quá Đồng đại tiểu thư lúc này hoàn toàn đã quên ban đầu chính cô sống chết cũng không thừa nhận quan hệ bạn trai bạn gái của hai người. “Tôi không có” Anh mấp máy môi, trầm trầm nói. “Anh có, anh chính là có!” Cô giận dữ. Không muốn thấy anh và người phụ nữ khác thân mật như vậy, không muốn thấy anh hướng về phía người phụ nữ khác lộ ra nụ cười, càng thêm không muốn thấy... anh hôn người phụ nữ khác... Trời ạ! Cô đây là tại sao? Chẳng bao lâu, cô cũng sẽ có lòng ghen tỵ mạnh như thế chứ? Hay là  —— cô đây là đang ghen?! Khiếp sợ với phát hiện mới của mình, nắm đấm của Đồng Y Y dừng một chút. Mà Mạc Lan Khanh, thì thuận thế cầm cổ tay của cô, yên lặng nhìn cô, nói từng chữ: “Tôi không có, tôi cho tới bây giờ cũng không có thích người khác” “Anh... Anh nói láo” Giọng nói của cô run rẩy. Ánh mắt thâm thúy của anh, có thể cắn nuốt người khác, bị ánh mắt như thế nhìn, làm cho người ta có loại cảm giác không chỗ nào che dấu. “Em không tin tôi như thế sao?” Giọng nói của anh, trầm thấp đến có chút khàn khàn.“Tôi...” Cô há miệng, rồi lại lần nữa ở trước mặt anh nói không ra lời. Vốn dĩ, cô là nghĩ phải tin tưởng anh, sau khi thấy được tập ảnh Lý Sir cho cô kia, cô có nồng đậm sự đau lòng áy náy cùng không cách nào để nói; sau đó, không ngừng mà trách cứ mình, tại sao lúc ấy không đem lời muốn nói nói ra. Không muốn thấy anh rơi nước mắt, không muốn thấy vẻ mặt trống rỗng như thế của anh.Cô thậm chí muốn giao tất cả thân thể cô ra, đi đổi lại nụ cười của anh. Nếu như đây là yêu theo lời của Hiểu Dung, như vậy cô hết sức xác định, cô yêu Mạc Lan Khanh . Nhưng, sau khi thấy được một màn mới vừa rồi kia, cô lại bắt đầu dao động. Cô biết, đối với tình cảm, anh thật ra rất đơn thuần. Có hay không, chỉ là bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên hôn anh, cho nên, anh mới có thể một mực nhận định cô? Nếu... Nếu có một người phụ nữ khác hôn anh, như vậy có phải đồng thời đại biểu anh sẽ muốn người phụ nữ này phải chịu trách nhiệm hay không?! “Nói đi!” Anh nhướng mày, chờ câu trả lời của cô. “Nói... Nói gì!” Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, trừng mắt liếc anh một cái, hung hăng đẩy anh ra, “Mạc Lan Khanh, anh, anh...” Anh hồi lâu, nhưng không biết nên nói cái gì, “Tức chết tôi!” Hét lớn một tiếng, Đồng Y Y quay người chạy ra khỏi phòng làm việc. Mà Mạc Lan Khanh thì theo sau  rời khỏi phòng làm việc, gian phòng trống trải, chỉ để lại cô thư ký cùng Đường Thanh Việt. Ngu ngơ thật lâu, cô thư ký mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt đầu với bổn phận công việc của mình, “Đường tổng, mời uống trà” Cô lễ phép mà dâng lên một chén trà xanh. “Ưm, cũng là cô tốt nhất!” Đường Thanh Việt khôi phục dáng vẻ nhất quán, ưu nhã mà nâng chén trà lên khẽ uống, so với nhân vật như Mạc Lan Khanh, thư ký của cậu ta dễ thương hơn. Dáng vẻ này của anh, cô tới lâu rồi, cũng không biết chuẩn bị chén trà cho cô uống. “Đâu nào, đâu nào” Cô thư ký tiểu thư vội vàng cười xòa nói, mới vừa rồi đẩy cửa ra trong nháy mắt chấn động đến bây giờ cũng còn không có tản đi, “Đường tổng muốn ở chỗ này chờ giám đốc Mạc trở lại sao?” “Đương nhiên là —— không được!” Ngữ âm của Đường Thanh Việt  dừng lại một chút,  lập tức nói, “Nhưng tôi đoán chừng Lan Khanh hẳn là tạm thời cũng không nhanh trở lại như vậy”. Cho nên cô trước tiên nghỉ ngơi một chút, “Đúng rồi, người phụ nữ mới vừa rồi kia tên gì?” Cô nhân tiện hỏi thăm một chút. “Đồng Y Y” Cô thư ký. “Cô ấy là bạn gái Lan Khanh sao?” Cô tiếp tục hỏi. “Việc này…” Cô thư ký cân nhắc, cuối cùng quyết định nói thật, “Ở công ty tất cả mọi người cho là như thế”. “Là như vậy sao...” Đường Thanh Việt lẩm bẩm. Cô thư ký thì cẩn thận quan sát thần tình của đối phương, trong đầu đã xuất ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro