chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 Dù cho cô làm bao cát cho anh kéo đi đều nhanh trở thành thói quen, cho nên, kéo thêm một hồi hay ít kéo thêm một hồi, hầu như không có sự khác biệt quá lớn. Đồng Y Y rất thông minh mà ngậm miệng lại, lấy việc hưởng ứng “Tiết ước dụng thủy” [1] làm đại chính sách. Bước chân vội vàng cuối cùng cũng dừng lại, trên khoảng không trung trên lầu cao nhất của công ty, một nam một nữ đứng đối lập nhau. Anh hung hăng mà nhìn chằm chằm cô, mà cô thì dồn sức chớp mắt tạo thành một đôi con ngươi “vô tội”. Mặc dù —— cô thật sự là rất vô tội, trời mới biết anh lại tức cái gì giận, cô thật giống như hoàn toàn không chọc tới anh. Anh không nói, cô cũng lười phải nói, dù sao coi như thưởng thức soái ca miễn phí, huýt sáo, cô trong lúc rảnh rỗi vô sự dứt khoát thưởng thức gương mặt tuấn tú của anh. Một hồi lâu, giọng nói băng giá kia của Mạc Lan Khanh truyền vào trong lỗ tai của Đồng Y Y: “Tại sao em vẫn còn thích tên Vệ Phiếm Chu kia?”  Tiếng huýt sáo véo von đình chỉ lại, cô móc móc lỗ tai, “Tôi tại sao không thể thích Vệ Phiếm Chu?” Cô tự động tỉnh lược chữ “vẫn còn” kia. “Em đồng ý qua sau này chỉ thích một mình tôi”. Vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói lạnh như băng, nhưng mà nói ra khỏi miệng lại mang theo một chút ngây thơ. Đồng ý? “Tôi có đồng ý với anh sao!” Cô đối với lời này của anh chỉ khịt mũi coi thường. “Em có!” Giọng nói của Mạc Lan Khanh cương quyết, “Bạn trai của em không thể là Vệ Phiếm Chu”. Tiếng nói trầm trầm, có dục vọng chiếm hữu khiến cho người ta vô pháp bỏ qua được. Ngất! Hóa ra là anh ta nghe được cô lúc trước nói với Giai Huệ, “Tôi đây chẳng qua là tưởng tượng ra mà thôi”. Cô biện hộ. Nói cách khác, đó là mộng tưởng căn bản không thể nào thực hiện được. Dù sao người ta là đại minh tinh, mỹ nữ bên cạnh còn rất nhiều, rất nhiều, nào có để ý tới cô một người nho nhỏ theo đuổi một tinh tộc [2]. “Tóm lại nhất định không thể”. Tay của anh nhéo chặt vào trên vai của cô, lực đạo càng ngày càng nặng khiến cho cô không nhịn được mà nhíu mày. Mồ hôi hột trên trán nhỏ xuống, cô giãy vai, vùng vẫy nói: “Không có đạo lý! Tôi thích người nào, cũng không liên quan đến chuyện của anh!” “Không đúng”. Trong ánh mắt của anh mơ hồ lộ ra sự nóng bỏng cùng cứng nhắc, “Tôi…” Hiếm khi thấy anh nói chuyện mang theo một chút do dự.  “Tôi cái gì, anh trước tiên buông ra!” Cô cũng không phải là làm bằng sắt, mặc cho anh nắn đi nắn lại. “Không muốn”. Anh lên tiếng cự tuyệt, mấp máy môi, giọng nói hàm chứa tia nghi vấn lặng lẽ vang lên, “Em thật sự muốn bạn trai sao?” “Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?” Hiện nay phụ nữ không thể chờ đàn ông đưa tới cửa, nhìn thấy đàn ông tốt, thì phải hiểu được mà chủ động xuất kích, “Bạn trai của tôi chính tôi sẽ tìm, nếu như anh muốn lo lắng việc này vậy thì không cần”. Cho nên xin thương xót nha, nhanh buông tay ra một chút, nếu như xương bả vai của cô nát ra, việc đầu tiên chính là tìm anh ta tính sổ.  Môi, giương lại nhếch, nhếch lại giương. Anh cúi xuống, giống như muốn nhìn thấu cô. Nếu như có thể, Đồng Y Y rất muốn lớn tiếng nói lên một câu —— “Nhìn cái gì vậy, chua thấy mỹ nữ sao!” Nhưng vì để tránh tốn nhiều thời gian cùng anh ta, cho nên cô biết điều mà ngậm miệng lại. Cuối cùng, Mạc Lan Khanh có vẻ mặt tâm không cam, tình không nguyện mà mở miệng nói: “Nếu như em thực sự muốn bạn trai, có thể để tôi làm”. Xong! Tỉnh lại đi! Please, anh ta nói những lời này tốt xấu cũng phải chú ý đến biểu tình một chút chứ. Cái bộ dạng này, rất giống bị người ta bắt buộc, “Tôi nghĩ… Có lẽ không cần”. Cười khô khốc một tiếng, Đồng Y Y cự tuyệt. Thỏ không ăn cỏ gần hang, đây là một định luật vững chắc, cho nên đối với anh ta… thưởng thức là đủ rồi. “Em không thích tôi?” “Cho dù thích cũng không có nghĩa là tôi nhất định không phải cho anh làm bạn trai của tôi”. Cô chỉ thích khuôn mặt tuấn tú này của anh, mặc dù đã từng đau lòng cho anh ta, đau lòng cho anh ta từ nhỏ đến lớn căn bản chưa từng có vui vẻ, nhưng mà —— đó cũng chỉ hạn chế là đau lòng mà thôi. Nếu như người nào soái ca, mỹ nam cô thích, người đó nói sẽ trở thành bạn trai của cô, bạn trai của cô có thể xếp hàng tới Thái Bình Dương mất, “Trở thành bạn trai bạn giá cần có không riêng chỉ là thích mà thôi, mà cần phải có tình cảm thâm sâu”. “Tình cảm thâm sâu?” Trong ánh mắt của anh nổi lên sự nghi ngờ. “Chính là nhất định phải yêu nhau nữa”. Thật là, có cần thiết phải để cho cô nói trắng ra như vậy không? “Tôi nghĩ, hai người nhất định phải yêu nhau mới có thể trở thành bạn trai bạn gái”. Cô vuốt vuốt tay nói, aizz, hy vọng anh ta có thể nghe hiểu được ám chỉ của cô. “Nhưng mà em hôn tôi”. Mạc Lan Khanh khẽ buông thõng con ngươi, lông mi dài chớp chớp theo mắt. Tại sao lại nói chuyện này! Cả thân thể Đồng Y Y hơi nghiêng lệch sang một bên, là anh ta chủ động hôn môi cô mà, “tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên quên chuyện này…” “Tốt hơn” chữ chưa ra khỏi miệng, anh đã tiến sát đến, chính thức đánh gục cô xuống, “Em đã hôn tôi, vậy thì em nhất định phải chịu trách nhiệm”. Giọng nói mang theo một tia khí phách, mang theo một tia ngông cuồng, còn có một tia ngây thơ vang lên bên tai của cô, nhẹ nhàng thổi bay theo gió. “Chịu trách nhiệm?!” Cô chật vật ngẩng đầu lên, không dám tin mà theo dõi anh. Hôn môi phải chịu trách nhiệm… Có lầm hay không! ~~.~~***~~.~~   “Nghe nói, cậu hôm nay đến bộ phận của mình, kéo Đồng Y Y đi ra ngoài?” Trong phòng làm việc tầng 47, Lý Thế Huy nhìn Mạc Lan Khanh nói. Tuy nói đi lên là vì trình đến một phần tài liệu, nhưng mà rõ ràng là để hỏi ra được đáp án mới là mục đích cuối cùng của anh. “Ừ” Mạc Lan Khanh đáp một tiếng, vẫn cúi đầu như cũ. “Không định nói một chút tình hình với bạn chí cốt của cậu sao?” Thở dài một hơi, Lý Thế Huy dứt khoát đi thẳng vào vấn đề. Bất luận ám chỉ thế nào, trước mặt Mạc Lanh Khanh luôn đồng nghĩa với nói nhảm. “Nói gì?” Đầu cuối cùng ngẩng lên, Mạc Lan Khanh nhàn nhạt hỏi ngược lại. “Chuyện của cậu và Đồng Y Y, đừng nói với mình, cậu không có việc gì làm trò trước mặt nhiều nhân viên như vậy, kéo một phụ nữ ra ngoài phòng làm việc”. Có thời gian, lý trí của cậu ấy quả thực không giống như người thường. “Ờ” Mạc Lan Khanh đáp một tiếng, “Mình nói với cô ấy muốn làm bạn trai của cô ấy” Ngữ điệu của anh như người dưới địa đạo không chút sợ hãi. Vẫn là ngữ điệu bình tĩnh như cũ, lại làm cho Lý Thế Huy nghe được tin tức này phun hết trà chưa kịp nuốt xuống trong miệng ra. “Thế Huy!” Mạc Lan Khanh không vui mà nhăn mặt cau mày. “Xin lỗi, xin lỗi, mình mới vừa rồi quá kích động”. Lý Thế Huy vội vàng rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh, lau chùi bọt nước rơi tán loạn bên ngoài, “Cái đó… Cậu nói cậu muốn làm bạn trai của Đồng Y Y?” Anh hoài nghi hỏi. “Đúng”. Anh vuốt cằm. “Vậy Đồng Y Y đồng ý chứ?” “Cô ấy vì sao không thể đồng ý?” Mạc Lan Khanh kỳ quái nhìn bạn tốt một cái. Cũng đúng, căn cứ vào biểu hiện mê trai bình thường của Đồng Y Y, sợ rằng Lan Khanh nhắc tới đề nghị này, cô ta liền mừng rỡ như bay lên trời, “Cậu nghĩ thông suốt chứ, thật sự muốn quan hệ qua lại với cô ta?” Dù sao, một người phụ nữ việc được gặp gỡ soái ca làm thú vui, quan hệ qua lại nhất định cần có dũng khí. “Rất rõ ràng”. Anh nhanh chóng trả lời, dường như không có bất kỳ do dự nòa. Ưm… Xem ra Đồng Y Y quả nhiên nhất định có nhiều mị lực! Lý Thế Huy âm thầm nghĩ. “Thế Huy”. Giọng nói của Mạc Lan Khanh cắt đứt sự xuất thần của anh. “Ách?” “Làm sao…” Ngón tay gãi gãi trán, anh tựa hồ đang suy nghĩ nói từ gì, “Làm sao mới có thể một người thích nhất một người khác?” “Hả?” Dạng biểu tình mười phần ngu ngơ, Lý Thế Huy không kịp phản ứng. “Quên đi”. Không tự tại mà quay đầu đi, Mạc Lan Khanh vùi đầu chuẩn bị tiếp tục xem tài liệu. “Đợi một chút!” Lý Thế Huy vội vàng kêu lên, “Cậu mới vừa nói “Một người” sẽ không phải là Đồng Y Y chứ?” Không có bất kỳ lời giải đáp nào, nét mặt biểu lộ của người nào đó có vài phần ửng đỏ không thể nhận ra. Xem ra là đã đoán đúng! Lý Thế Huy vuốt quần áo, nhất thời bày ra bộ dạng của một chuyên gia tình yêu, “Lan Khanh, thật ra thì loại chuyện này rất đơn giản”. “Đơn giản?” Đầu lần nữa ngẩng lên, ánh mắt của anh bao hàm sự nghi ngờ. “Đúng vậy”. Lý Thế Huy nói thật nhẹ nhần, “Chỉ cần cậu có đủ kiên nhẫn, từ từ đi che chở đối phương, đi cưng chiều đối phương, tin tưởng cô ta nhất định sẽ cảm động”. Phụ nữ là phải dụ dỗ, đây là một định luật vững chắc thông thường. Che chở… và cưng chiều sao? Mạc Lan Khanh không khỏi khẽ trầm tư. Nếu chỉ làm như vậy, Y Y sẽ thích mình sao? Còn hơn tên Vệ Phiếm Chu kia sao, lại càng thích mình hơn sao? ~~.~~***~~.~~ Hôn môi thì phải chịu trách nhiệm, đây chỉ sợ là truyện cười lớn nhất thế kỷ này. Nhưng mà người nói truyện cười này là Mạc Lan Khanh, cho nên cô – Đồng Y Y trên cơ bản ngay cả dư âm phản kháng cũng không có. Aizzz, bạn trai bạn gái, quá mức… Ách, tốt đẹp chính là danh từ nha, có một soái ca làm bạn trai vốn là một trong những nguyện vọng lớn nhất đời này của cô, nhưng mà bây giờ cô chỉ cảm thấy hết thảy giống như là một trò khôi hài. Ngồi xổm  trong phòng làm việc, Đồng Y Y xem truyện tranh màu BL [3] mới nhất.  Loại sách màu này điểm tốt nhất là khắp nơi đều có soái ca, cũng rất rất thỏa mãn “nhãn dục” [4] của cô. “Không… Bây giờ nếu như nói buông tay… Người kia cũng không biết sẽ đi nơi nào, một địa phương rất xa xôi… sẽ vĩnh viễn mà bỏ đi…” “A… A…” Mỗ nữ trong lúc rảnh rỗi vô sự nhớ tới câu văn giới thiệu kinh điển trong truyện tranh màu, đồng thời không quên đến mấy câu thét chói tai biểu thị sự đồng cảm cùng xúc động với mấy câu kinh điển này. “Quá ồn ào”. Giọng nói không nhẫn nhịn được từ bên  trên bàn làm việc kia truyền đến. “Nếu như anh đồng ý lời của tôi, tôi không ngại trở về phòng làm việc tầng 15”. Đồng Y Y cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời. Nếu không là bởi vì anh ta bá đạo, cô cần gì phải giữa trưa làm ổ trong phòng làm việc của anh ta chứ. Chỉ vì một câu “Chúng ta là bạn trai bạn gái, cho nên buổi trưa phải ăn cơm cùng nhau” của anh ta, kết quả là, cô mỗi buổi trưa, đã bị cấp trên nóng tính của cô – Lý Thế Huy đá lên tầng 47, dụng ý là —— cùng ăn cơm! Dĩ nhiên, cô cũng có thể lựa chọn đến phòng ăn của nhân viên ở tầng một, nhưng mà vì để tránh cho đến lúc đó bị người ta nhìn như con khỉ, chính là thà rằng làm ổ ở tầng 47 ăn cơm vẫn tốt hơn. “Tôi không cho phép”. Mạc Lan Khanh không nói hai lời cự tuyệt đề nghị của cô. Không ngoài ý muốn mà nhún nhún vai, Đồng Y Y tiếp tục vùi đầu xem sách trong tay mình, “Tuyền rất đẹp trai, Hoảng Ti rất đẹp trai nha!” Cô tiếp tục phát biểu những cảm thán cô chưa phát biểu hết. Mặc dù là manga nhiều năm trước, nhưng mà mỗi lần xem bản này, cô vẫn xúc động vô cùng. Năm đó quả nhiên là không phí phạm tiền tiêu vặt một tháng mua quyển sách này, mặc dù thời đại thay đổi, nhưng mà soái ca vẫn là soái ca. Tiếng vò giấy từng đợt từng đợt truyền đến, sau đó là tiếng động ghế tựa bị đẩy ra cùng với tiếng bước chân đi lại. Chỉ chốc lát sau, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của Đồng Y Y. Ngón tay thon dài kẹp lên sách của cô, khuôn mặt tuấn nhã của Mạc Lan Khanh tràn ngập sự bất mãn, “Không cho xem”. Anh cúi người nhìn chằm chằm cô, môi mỏng giương thành một đường thẳng. Không phải không được, chính là không cho phép, anh còn có thể để yên không! Hai mắt khẽ đảo, Đồng Y Y vung hay tay ra, lời giản dị ý sâu sa nói: “Đưa tôi!” Không có chút ý muốn giao sách trong tay ra, Mạc Lan Khanh yên lặng nhìn người trước mắt, “Tại sao em không nhìn tôi?” Anh không thích cô chỉ đem lực chú ý đặt trên những tập tranh này, anh hy vọng… hy vọng trong ánh mắt của cô chỉ có anh. “Please! Tôi bây giờ không phải là đang nhìn anh sao?” Chẳng lẽ hai mắt của cô phải nhìn suốt sao? “Nhưng trước đó em không có”. Ngữ khí của anh có một vị dấm chua xót. Hừ! Không phải ngay cả việc này cũng muốn quản sao! Đồng Y Y dùng sức xoa xoa thái dương, “Họ Mạc kia, anh không nên quá đáng. Bởi vì anh, tôi cũng không đem tập ảnh chân dung của Vệ Phiếm Chu đến đây xem, anh bây giờ lại ngay cả sách anime Tuyệt ái [5] anh ta cũng không cho tôi xem”. Thiên lý ở đâu! Liếc nhìn một chút nhân vật chính trong sách, Mạc Lan Khanh bĩu môi mở miệng nói: “Bọn họ có cái gì tốt?” “Cái gì cũng tốt”. Nói đến nhân vật truyện mình thích, hai mắt vốn đang tóe ra hoa lửa trong nháy mắt phát ra vô số trái tim hồng, “Anh cũng không biết đâu, Hoảng Ti có bao nhiêu si tình  đâu, anh ấy có một câu nói rất kinh điển :“Lúc trước khi anh gặp em, anh nhớ mình chưa bao giờ rơi lệ, anh cũng không biết, ở trên người mình lại có nhiều nước mắt như vậy, có tình cảm sâu đậm như vậy”. Vẻ mặt cô sùng bái mà nói ra hồi tưởng. Trên căn bản, bộ truyện kia cô đã lật đi lật lại N lần, lời thoại cũng có thể đọc ra. “Nước mắt sao?” Anh nói nhỏ lẩm bẩm. “Đúng”. Cô đứng lên, cô gắng đoạt lại truyện tranh của mình, “Một người đàn ông chịu vì một người khác mà rơi lệ trong khi chưa bao giờ rơi lệ, có thể biết anh ta yêu người kia bao nhiêu”. Đây cũng là chỗ mà truyện tranh này làm cho cô cảm động. Tình cảm như vậy, có bao nhiêu sâu đậm, có bao nhiêu cuồng nhiệt chứ? Cô không biết. Chẳng qua là… ở chỗ sâu nhất trong lòng, thật ra thì đã mơ hồ mong mỏi, một ngày kia, có thể sẽ xuất hiện một người, yêu cô giống như Hoảng Ti yêu Tuyền vậy. Khi tay Đồng Y Y vừa nắm được quyển truyện tranh, mà tay của Mạc Lan Khanh thì vẫn như cũ nắm lấy nó, hơn nữa… càng nắm càng chặt. Đừng nắm chặt nữa! Trong lòng cô reo hò, giật vài lần nhưng vẫn không có cách lấy quyển truyện tranh từ trong tay của anh rút ra. “Này, anh ——” Kiềm nén không được ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt của anh đang gắt gao chăm chú vào trên mặt của cô, như muốn xuyên thấu cô, cũng như muốn nghiên cứu cô. Môi mỏng chậm rãi chuyển động, giọng nói giống như tấm lưới, nhẹ nhàng mà tinh tế: “Lúc trước khi anh gặp em, anh nhớ mình chưa bao giờ rơi lệ, anh cũng không biết, ở trên người mình lại có nhiều nước mắt như vậy, có tình cảm sâu đậm như vậy”. “Hả?” Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, trong chốc lát không kịp phản ứng. Anh ta không có việc gì đi đọc lại lời thoại này làm gì? Nhưng mà… Trí nhớ của anh ta… Chẳng qua cô mới vừa nói một lần, anh ta có thể ghi nhớ một chữ cũng không sai sao? “Nếu như em nói em muốn nước mắt, tôi cũng có thể vì em mà rơi”. Ngón tay lặng lẽ lướt qua trán của cô, môi của anh hôn lên sợi tóc của cô. Nước mắt sao? Nếu là vì lời của cô, anh ta cũng có thể rơi sao. Sự thiếu thốn trong lòng từ từ được bổ sung, anh hình như… đã càng ngày càng không thể thiếu cô. Là bởi vì sao chứ? Chẳng qua là bởi vì năm đó —— cô hôn anh sao? ~~.~~***~~.~~ Có chút hoang mang, hơn nữa có chút mê muội, còn có tâm trạng mơ hồ không rõ kia. Khi đôi mắt kia của anh nhìn cô, cô thế nhưng lại có cảm giác không biết làm sao, bởi vì không biết nên trả lời anh như nào. Nếu cô nói cô muốn nước mắt của anh ta , anh ta cũng có thể?! Anh ta biết lời này hàm nghĩa gì không? Mà nước mắt của một người đàn ông, làm sao có thể đơn giản rơi xuống như vậy? “Đang suy nghĩ gì đấy?” Đồng nghiệp Giai Huệ giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ đầu Đồng Y Y, rất hiếm khi thấy thời điểm đối phương không ngắm mỹ nam, lại có thể xuất thần ngây ngốc như vậy. “Không có gì?” Đồng Y Y bĩu môi, nhìn đạo cụ Giai Huệ cầm trong tay, “Cậu cầm cái này làm gì?” Cô chỉ chỉ quần áo hỏi. “Trời ơi!” Giai Huệ hét lên, ánh mắt nhìn Y Y rất giống đang nhìn người ngoài hành tinh, “Y Y, cậu chẳng lẽ đã quên ngày mai là ngày mấy sao?” “Ngày mai?” Đồng Y Y nhìn một chút hiện thị ngày trên điện thoại di động, “Ngày mai là thứ sáu”. Cô đáp một câu đến người phàm tục cũng biết. “Cậu không lên cơn sốt chứ?” Giai Huệ vẫn có vể mặt khiếp sợ như cũ, tay phải đồng thời chạm lên trán Đồng Y Y, chuẩn bị dò xét nhiệt độ của đối phương. “Mình rất khỏe mạnh”. Tức giận mà vung tay Giai Huệ ra, Đồng Y Y bất mãn tiếp tục chỉ vào đạo cụ hỏi, “Thành thật khai báo, quần áo này rốt cuộc là dùng làm gì?” “Cái gì mà thành thật khai báo, ngày mai Vệ Phiếm Chu phải  tới công ty để chụp ảnh, ghi hình quảng cáo áp phích  đã chỉ định cho quý sau, cậu không phải là quên mất chuyện này đi!” Giai Huệ oa oa hét lớn. Khó có thể tin, từ trước tới nay Y Y đối với chuyện của Vệ Phiếm Chu cực kỳ nhạy cảm, lại có thể đơ đến loại trình độ này. Két? Vệ Phiếm Chu?! Ba chữ kia, giống như một tia chớp xẹt qua đầu Đồng Y Y. Cuồng ngất! Cô thật đũng là đã quên, “Đúng rồi, ngày mai có thể thấy Vệ Phiếm Chu”. Cô lẩm bẩm tự nói, cuộc đời sắc nữ đại bại, cô làm sao ngay cả việc trọng yếu trong cuộc đời như vậy cũng quên. “Đúng”. Giai Huệ kỳ quái nhìn Y Y một cái, “Cậu bình thường không phải là lão luyện khi đàm luân đến chuyện của Vệ Phiếm Chu ư, làm sao lúc này ngay cả chuyện lớn như vậy cũng quên?” Cơ hội có thể nhìn thấy Vệ Phiếm Chu thật sự khó có được, cho nên lần này đông đảo bạn đồng nghiệp nữ bộ phận quảng cáo, mọi người ma quyền sát chưởng, chuẩn bị chạy đi chụp ảnh phong thái minh tinh. Xấu hổ! Đồng Y Y móc khăn tay ra, lai chùi mồ hôi hột khẽ rỉ ra khỏi trán, “Việc này… Việc này vì… Cũng không thể nói bởi vì mấy ngày cô nghĩ tới chuyện của Mạc Lan Khanh, hoàn toàn quên mất chuyện Vệ Phiếm Chu phải đến công ty quay chụp quảng cáo quý sau. “Cái gì?” Giai Huệ có hứng thú mà dựng đứng hai tai lên. “Có thể là bởi vì mình trong khoảng thời gian này bận rộn chút, cho nên… ha ha…” Cô nói ra lý do mù mờ. “Không phải bận rộn cùng giám đốc Mạc nói lời yêu thương sao?” “Khụ khụ!” Nếu như trên thế giới có người bị nước bọt làm cho sặc chết, đó tuyệt đối không phải là Đồng Y Y, “Cậu… Cậu nói gì?” Cô kinh ngạc hỏi. “Còn giả bộ!” Giai Huệ khua khua tay, “Toàn bộ công ty cũng biết cậu bây giờ là bạn gái của giám đốc Mạc, đồng nghiệp cùng bộ phận, cậu cũng đừng che giấu chứ”. Toàn bộ công ty… cũng biết rồi? “Cậu… Ách, các cậu làm sao mà biết?” Cổ họng gian nan nuốt nước miếng Đồng Y Y hỏi. “Cậu cho rằng người trong công ty đều là người mù à”. Giai Huệ nhún nhún mũi, “Nhất là ngày đó mặt giám đốc Mạc đen như tờ giấy, từ trong phòng làm việc đem cậu tha đi, ngu ngốc cũng nhìn ra được anh ta để ý cậu”. Nghĩ đến sắc mặt âm trầm lúc đấy của giám đốc Mạc, lại làm cho cô có loại cảm giác phát run. Mặc dù mỹ nam đẹp thì đẹp vậy, nhưng mà tính cách âm dương quái quỷ còn thêm âm tình bất định, khiến cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa, không dám khinh nhờn chơi đùa. “Anh ta… Anh ta để ý mình?” Đồng Y Y lúng túng nói lại. “Đúng, đúng”. Có chút không thể làm gì được nhún nhún vai, Giai Huệ quơ quơ đạo cụ trong tay, “Thứ sáu cậu cuối cùng có tính đi xem Vệ Phiếm Chu chụp quảng cáo không?” Vẻ ngoài vô tình, vẻ mặt mỗ nữ vốn dĩ vẫn còn ngu ngơ, thoáng chốc tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía, đáp án gần như không do dự vọng lại trong phòng làm việc tầng 15. “Đương nhiên phải đi rồi!” Loại cơ hội ngàn năm có một này, làm sao có thể bỏ qua. Buổi sáng thứ sáu, bên ngoài studio đã chật ních không ít người, mà trong studio, thì tương đối khá hơn một chút, bởi bì công ty nghiêm khắc quy định, chỉ có đeo thẻ làm việc của nhân viên mới có thể đi vào. Về phần Đồng Y Y, thì phát huy ưu thế mặt dày mày dạn lớn nhất, từ trong tay Lý Thế Huy lấy hai thẻ nhân viên công tác. Cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số Sony, ngón tay cô hí hoáy, nhưng mà ánh mắt đến chớp cũng không chớp nhìn nhân vật chính mười mấy mét bên ngoài đang tạo hình vạt áo dưới ánh đèn. Vệ Phiếm Chu, 29 tuổi, nổi tiếng trong giới nghệ sĩ. Khuôn mặt thuần khiết như BABY FACE, lại có đôi mắt hoa đào dài mảnh mị nhân, tròng trắng mắt gần như trong suốt, khiến cho anh thoạt nhìn có chút uyển chuyển như tạo hình điêu khắc thủy tinh. Môi đỏ tươi kia cùng với khí chất lạnh như băng phát ra toàn thân, khiến cho người ta không khỏi muốn đi thăm dò đến tột cùng, muốn nhìn càng nhiều àng nhiều biểu tình của anh hơn, ngôn ngữ thân thể hơn. Quả nhiên là minh tinh, cái loại khí chất hồn nhiên kia, thực sự làm cho người ta không nỡ dời ánh mắt đi. Đồng Y Y ngơ ngác nhìn tập trung ánh mắt của mọi người trong hiện trường, trong miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Ưm… Mình rốt cuộc lúc nào mới có cơ hộ có thể tự mình chụp hình soái ca như này đây!” Nhìn nhiếp ảnh gia đang không ngừng bấm máy, cô quả thực hân không thể “chụp” được. “Cô đừng có nằm mơ!” Tiếng nổ như hạt dẻ không chút lưu tình đập vào ót Đồng Y Y, Lý Thế Huy giôi cho cô gáo nước lạnh. “Oa, Lý Sir, anh không cần gõ đau như vậy nha”. Đồng Y Y xoa ót oán giận nói. Kiểu gõ này của anh ta, quả thực coi đầu cô làm bằng sắt sao. “Cô còn nói” Trợn mắt nhìn thuộc hạ một cái, Lý Thế Huy bắt đầu giáo huấn nói, “Cô ban đầu khi hỏi tôi muốn thẻ công tác, nói là tới làm gì?” “Việc này…” Dưới ánh mắt của anh, cô “khe khẽ” mà rụt vai, “Tới pha trà, thay nước, quét dọn rác”. Bởi vì nhân viên tạp vụ không thể vào rạp quay phim, cho nên cô chỉ có thể “gắng gượng làm” cùng tiểu muội làm phần công tác lặt vặt. “Rất tốt, thì ra là cô còn nhớ rõ” Lý Thế Huy hai tay ôm ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đồng Y Y, “Vậy cô từ khi vào rạp quay phim đến bây giờ cũng đã làm những gì?” Nữ mê trai này, trừ việc nhìn Vệ Phiếm Chu, vẫn là nhìn Vệ Phiếm Chu”. “Ha ha… Em… Em lập tức làm”. Cười khan hai tiếng, Đồng Y Y liên tục nói không ngừng, tiện thể tính toán đi tới trong góc, đi giả vờ giả vịt làm mấy chén trà. “Chờ một chút”. Một cái tay khoát lên vai của cô, Lý Thế Huy lên tiếng gọi. “A? Còn có việc?” “Khuyên cô một câu, không nên quá gần gũi Vệ Phiếm Chu, nhất là không nên làm bộ vẻ mặt mê trai như này lộ ra trước mặt anh ta”. Cúi đầu xuống, Lý Thế Huy nhỏ giọng nói. Nghi ngờ mà chớp chớp mắt, vẻ mặt Đồng Y Y không giải thích được, “Vì sao?” Lý Sir hiếm khi nói loại câu không đầu không đuôi như này. “Nếu như cô không muốn chọc cho Lan Khanh tức giận, cũng nên nghe lời của tôi”. Lý Thế Huy có ý nói: “Thật ra thì về phương diện nào đó mà nói, tính độc chiếm của Lan Khanh rất cao”. Bởi vì vô cùng đơn thuần, cho nên rất nhiều chuyện trải qua đã thể hiện rõ ra ngoài. Một người, một khi đã yêu thích cái gì, như vậy dục vọng này sẽ đặc biệt mãnh liệt. Mà thể hiện ở trên người Lan Khanh là loại dục vọng độc chiếm. Cái loại dục vọng chỉ muốn độc chiếm một người này, có lẽ ngay cả bản thân Lan Khanh cũng chưa từng phát hiện ra. “Lý Sir, anh nói rất kỳ quái”. Đồng Y Y liếc liếc nhìn bộ dạng vẻ mặt nghiêm túc của Lý Thế Huy. “Đó là bởi vì…” Lời anh nói còn chưa dứt, ngay sau đó bị tiếng động xôn xao trong studio cắt đứt. Thì ra là áp phích thứ hai đã hoàn tất xong xuôi, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, tại chỗ không ít nữ nhân viên rối rít pha trà thay nước, hoặc là yêu cầu chụp ảnh chung, hoặc là yêu cầu ký tên… “Trời ạ, bị giành trước!” Bên này Đồng Y Y cũng không cam chịu rơi ở phía sau mà cầm lên bản ký tên đã chuẩn bị xong xuôi, dồn sức hướng về phía đám người vây quanh chạy đến. “Y Y, lời của tôi cô cũng…” “Aizz, nghe thấy được!” Đồng Y Y cũng không quay đầu lại trả lời một câu. “…” Nhìn bóng lưng liều mạng như tam lang, Lý Thế Huy cười khổ lắc đầu, cô ta thật sự đem lời của anh nghe vào không? “Vệ Phiếm Chu, nhìn bên này nữa!” “Ký tên đi, em rất thích xem anh đóng phim, còn cả ảnh chân dung!”  “Có thể chụp ảnh cùng em hay không?” Tiếng động líu ríu thoáng chốc vang lên thành một trận, chỗ vốn coi như trống trải, đã bị vây đến nước chảy không lọt. Nhưng mà, hiện trường chỉt có tiếng kêu của phụ nữ, cùng với tiếng người đại diện phái nam nhân viên làm việc duy trì trật tự, về phần Vệ Phiếm Chu, thì giống như một tượng đá vẫn đứng vững không chuyển động, con ngươi hoa đào dài hẹp nhìn chung quanh, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. “Vệ Phiếm Chu… A…” Đồng y Y cố gắng gạt đoàn người ta, dồn sức hướng về phía trước. Tinh lực không bằng trước kia, xem ra nên tìm phòng tập thể thao thật tốt rèn luyện sức khỏe. Mới chen chúc trong chốc lát, cũng đã thở hồng hộc. Cô thét chói tai, nhanh chóng bị chìm ngập trong tiếng quát tháo của người khác. “Yên tĩnh, yên tĩnh một chút, đợi lát nữa còn phải tiếp tục chụp…” Người đại diện của Vệ Phiếm Chu dồn sức khống chế cục diện. Nhưng mà, đoàn người chen chúc nhau vẫn như cũ chen chúc thành một đoàn. Được rồi, ta chen, ta xông lên! Đồng Y Y phồng hai gò má, tinh thần tiến tới phía trước không sợ rơi về phía sau, dũng cảm tiến lên. Hô! Phía trước cuối cùng cũng có một tia ánh sáng. Đồng Y Y nổi sức lên, liều mạng hướng về phía có ánh sáng chen chúc… Một, hai, ba… Bước chân phía trước thoáng cái chen không được, thân thể Đồng Y Y như người say hướng về phía trước. “Ầm!” Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, thuận theo mà đến, còn lại là tiếng thét chói tai ở xung quanh. Tại sao? Tại sao? Sấm đánh, hay là động đất? Thân thể bị đụng phải có chút đau, nhưng mà vừa rồi không nghĩ đến đau như vậy. Đồng Y Y lung la lung lay mà lắc đầu, nhìn người đang nửa ngồi, nửa bị cô đè làm “Đệm thịt”. Ngũ quan tinh sảo như nước, da thịt trắng hơn tuyết, còn có lòng bàn tay có vẻ lạnh như băng. Mình… Mình… Mình  đang rất gần Vệ Phiếm Chu. Một tia chán ghét hiện lên trong con ngươi của đối phương, nhưng mà Đồng Y Y tự động quên, cho rằng không thấy được, “Ký, ký…” Tên chưa kịp thốt lên, tay nắm bản ký tên bị một cỗ lực đạo kéo lên, sau đó bên tai hiện lên là giọng nói quen thuộc kia, “Em đang làm cái gì vậy?” “A?” Giọng nói từ trước đến nay luôn trầm trầm, giờ phút này lại giương cao thêm nhiều decibel. Đồng Y Y có chút ngu ngơ chống lại ánh mắt phóng hỏa của đối phương, “Mạc… Lan Khanh!” Chung quanh bất tri bất giác đã yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào trên người Mạc Lan Khanh và Đồng Y Y. Mà Vệ Phiếm Chu, thì mặt không chút thay đổi đứng lên, phủi bụi bặm trên người. “Rất tốt, thì ra là em còn nhớ rõ tôi” Lửa nóng rực trong mắt được thiêu đốt lên, nói ra khỏi miệng lời nói lại giống như hàn băng, đâm vào xương người đến đau nhức. “Tôi…” Cô không tự chủ mà liếm liếm môi hơi khô sáp. Thượng đế ơi, anh ta không phải nên ở phòng làm việc của giám đốc sao? Làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? “Giải thích của em đâu?” Vẻ mặt của anh ta giống như một đố phu [6]. “Giải thích?” Dưới ánh mắt của anh, cô không khỏi rụt cổ lại. Nhổ lông trên miệng hổ là chuyện không phải là người nào cũng có đủ dũng khí làm, cho nên bây giờ cô cứ thành thật một chút là tốt. “Hắn chính là Vệ Phiếm Chu?” Khóe mắt Mạc Lan Khanh liếc về hướng bên cạnh một người. Đã từng xem trước màn hình TV, cô chỉ vào này khuôn mặt này cho anh xem. Mà trí nhớ của anh luôn luôn là đã gặp qua là không quên được, cho nên... Cho dù là muốn quên, cũng không quên được khuôn mặt này. “Đúng vậy” Cô ngây ngốc gật gật đầu, nhưng ngay sau đó thấy sắc mặt của anh càng thêm âm u. Please, đừng bày ra cái loại sắc mặt này được không? Nàng nhiều nhất chẳng qua cũng là ăn miếng đậu hũ “nho nhỏ” của soái ca mà thôi. Kiên cường đứng thẳng, Mạc Lan Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Phiếm Chu, mà Vệ Phiếm Chu thì vẫn như cũ là một bộ vẻ mặt gợn sóng cũng không thay đổi. Bốn đạo tầm mắt trên không trung giao hội .Chéo chéo! Vèo vèo! Tia lửa bắn ra, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể giật chết người. Nếu như bình thường có thể đồng thời thưởng thức hai đại soái ca đứng chung một chỗ, hai mắt Đồng Y Y nhất định có hiện lên hình trái tim. Bất quá bây giờ... Aizz, cô chỉ hy vọng hỏa khí của Mạc Lan Khanh không bắn lên đầu mình. Xoạt xoạt! Một cánh tay nắm tay cô mạnh mẽ kéo đi, cái mũi của cô chạm vào lồng ngực đối phương, “Đau!” Cô không nhịn được kêu lên, còn chưa kịp kháng nghị xong, thân thể đã thân bất do kỷ [7] bị cuốn ra khỏi studio. “Này, đừng nhanh như vậy!” “…” “Đợi... Đợi một chút, tôi còn không có chữ ký do Vệ Phiếm Chu ký tên mà”. “…” “Còn nữa, anh rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào?” Chẳng lẽ vận mệnh của cô, thật sự đã định trước giống như bao cát, chỉ có thể bị kéo đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro