chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 “Rất nhỏ”. Bỗng dưng anh đột nhiên toát ra một câu. “Gì?” Cô nghe không hiểu mà nháy mắt mấy cái. “Tay của cô rất nhỏ”. Giống như là phát hiện ra chuyện mới lạ, anh kéo cổ tay của cô đưa tới trước mặt mình, buông lỏng nắm tay, buông lỏng nắm tay, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu. Bàn tay của anh, có thể hoàn toàn bao trùm cổ tay của cô, thậm chí ngay cả cánh tay cũng có thể bao trùm, tay của phụ nữ đều nhỏ như vậy sao? Mẹ mèo ơi, cô cũng không phải là chuột bạch mà! Đồng Y Y cố gắng kéo cổ tay ra, nhưng thế nào cũng không có cách tránh thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, “Anh… Anh là muốn nói không tốt sao?” Cô reo lên. Không cần anh nói, cô cũng biết mình hơi gầy một chút, ngay cả ngực cũng không có bao nhiêu thịt. Không có để ý đến sự kêu la của cô, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, tự ý nói: “Quá gầy, cô cần phải ăn nhiều thịt”. “Tôi có ăn nha”. Cô nói xong có chút tủi thân, béo gầy ngay cả trời cũng không định được, cho dù cô ăn nhiều hay ít thịt hơn nữa cũng thế thôi. “Cô ăn còn chưa đủ nhiều”. Ánh mắt của anh quét qua vóc người khô quắt như đậu cove của cô. “Ai nói!” “Tôi nói!” “…” Đợi một chút, cô ở chỗ này tranh luận chuyện này cùng anh ta để làm gì? Việc cấp bách bây giờ là làm cho anh buông bàn tay vẫn nắm cô ra, “Anh trước tiên buông tay của tôi…” “Đinh! Đinh! Đinh…” Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách lúc này vang lên. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… tám tiếng! “Bây giờ là tám giờ?” Ánh mắt Đồng YY hướng về nơi phát ra tiếng vang. “Ừ”. Mạc Lan Khanh đáp một tiếng. Sau một khắc, phòng khách vốn coi như đang an tĩnh thoáng chốc vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ. “Trời ơi! Phượng  khởi Vân Thiên bắt đầu rồi, TV đâu? Điều khiển TV đâu?” Tiếng kêu la hỗn độn, kèm theo một người đàn ông đang cau mày, tạo thành một phong cảnh kỳ kiệu. Trời ơi! Đất ơi! Cô làm sao có thể quên mất mỗi ngày vào tám giờ cô nhất định phải xem phim truyền hình chứ? Muốn trách chỉ có thể trách hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, loay hoay khiến cô suýt nữa đã quên mất truyện trọng yếu nhất này. Đặt mông ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Đồng Y Y lấy điều khiển TV chuyển đến kênh chiếu Phượng  khởi Vân Thiên. Đoạn đầu phim vừa mới phát xong, cô “may mắn” nghe được một câu cuối cùng. May mắn, không bỏ qua bất kỳ cảnh nào. Nhẹ thở ra một hơi, cô ngồi ở trên ghế sofa, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình TV. “Cô muốn xem chính là cái này?” Giọng nói mơ hồ có chút không vui từ bên cạnh cô truyền đến. “Đúng vậy”. Cô đầu cũng không chuyển trả lời. Mới vừa rồi dù tâm tình có hết sức phức tạp, lúc này đã biến thành không. “Cái này có cái gì xem tốt chứ”. Mạc Lan Khanh nhìn chằm chằm màn hình, nhìn ước chừng một hai phút sau nói. “Dĩ nhiên xem tốt”. Cô nhún nhún vai, “Bộ phim nay bây giờ rất Hot, anh chưa có xem sao?” Cũng chính bởi vì bộ phim này, khiến cho mức nổi tiếng của Vệ Phiếm Chu càng ngày càng nổi tiếng thêm. “Đúng là chưa xem qua”. Anh thẳng thắn. “Không phải chứ?” Cằm rụng xuống, cô kinh ngạc đến chuyển tầm nhìn ra quay đầu nhìn anh, “Anh thật sự chưa xem qua?” “Tôi chưa bao giờ xem phim truyền hình”. Anh nhàn nhạt trả lời. Thổ huyết! Anh ta là người trong sơn động sao? “Anh không xem phim truyền hình, vậy anh mua TV để làm gì?” Dùng để trang trí sao? “Xem tin tức”. Mấp máy môi, anh đáp. Chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy có cái gì không ổn, nhưng trước ánh mắt kinh ngạc như vậy của cô, anh bất giác muốn tránh né. “Anh…” Tay cô xoa xoa thái dương, “Vậy hoạt động giải trí bình thường của anh là những thứ gì?” “Ngủ?” “…” Hít vào, thở ra, “Còn gì nữa không?” “Đọc sách?” “…” Lại hít vào, thở ra, “Sau đó thì sao?” “Nghiên cứu cách thức phát triển”. “…” Ta hít, ta thở! “Nghiên cứu cách thức phát triển không tính là hoạt động giải trí mà?” “Nhưng mà tôi chỉ biết làm những việc này?” Vẻ mặt của anh phảng phất như những chuyện này chẳng qua rất bình thường. “Anh chẳng lẽ không muốn làm chút ít những chuyện mình thích sao?” Cho tới bây giờ không hề gặp qua kiểu người như vậy, hai mươi mấy năm trước, anh ta rốt cuộc là sống như thế nào đây? “Ví dụ như xem TV, phim, nghe nhạc, ra đường mua đồ, hoặc là chơi bóng, cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, hơn nữa, anh còn có thể thả diều nha!” Hoạt động có thể dùng làm trò giải trí nhiều lắm, nêu lên cũng nêu không hết. Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt kích động của cô, “Tôi không biết tôi thích làm chuyện gì”. “Anh không biết?” Âm lượng của cô không tự chủ mà đề cao. “Bởi vì tôi từ nhỏ phải học rất nhiều thứ, bởi vì phải không ngừng mà đi nghiên cứu cách thức phát triển mới”. Bởi vì anh là thiên tài, cho nên căn bản cũng không có thời gian của mình, tất cả thời gian, tất cả tồn tại, phảng phất cũng vì xí nghiệp của gia tộc, vì không ngừng đổi mới kiến thức của mình. “Nhưng mà như vậy không phải là…” Hàm răng không tự chủ được mà cắn cắn môi, Đồng Y Y muốn nói lại thôi. Quá tịch mịch! Nếu như như lời anh ta nói là như vậy để vượt qua thời gian, vậy thì quá tịch mịch rồi. “Hử?” Anh nhìn cô, chờ cô nói tiếp. “Không có gì, cô dồn sức lắc đầu, vươn tay dùng sức vỗ vỗ lưng của anh, “Vậy anh và tôi cùng nhau xem bộ phim《Phượng  khởi Vân Thiên》này được rồi, anh nhất định sẽ thích bộ phim truyền hình này, sau đó anh sẽ phát hiện mình lại có thêm một phương thức giải trí mới”. Cô nói như hai người anh em tốt. Đồng thời với biểu tình của không thích hợp của cô, cô vẫn là lấy phương thức của mình làm sự so sánh là được rồi. “Bộ phim này xem có được không?” Đối với loại cử động gần như thô lỗ này của cô, anh cũng không hề nảy sinh ra sự không vui, ngược lại có chút thoải mái, giống như có một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào nội tâm. Dòng nước ấm bé nhỏ, chẳng qua chỉ là từng giọt từng giọt, nhưng đó là sự tồn tại chân thật. “Dĩ nhiên xem tốt”. Đồng Y Y suy nghĩ cực nhanh. Bởi vì lời mới nói lúc nãy của anh, khiến cho cảm giác của cô đối với anh nổi lên một chút chút ít biến hóa. Chẳng phải chán ghét, chẳng phải bài xích, mà là đổi lại có khuynh hướng của một loại thương tiếc. Bọn họ hai người tuổi không cách biệt lắm, cô khi còn bé chơi đùa như điên cuồng, anh nhưng lại trải qua cuộc sống tuổi thơ không hề có chút niềm vui thú nào. Anh ta sở dĩ hình thành nên tính cách kỳ quái như vậy, phương thức nói chuyện kỳ quái như vậy, chắc là cùng với việc này có quan hệ rất lớn? “Phải không?” Mạc Lan Khanh quay đầu nhìn chằm chằm màn hình TV, “Xem được không?” Anh thật sự không hề nhận thấy niềm vui thú khi xem phim truyền hình ở đâu. “Không xem được tôi đưa đầu ra cho anh chém! Bộ phim này chính là được xưng là đại chế tác của năm nay, từ đạo diễn, đến sản xuất, đến phí tổn đều rất cao, thậm chí có không ít cảnh lớn đều mời vài diễn viên đều là diễn viên nổi tiếng”. Cô khua tay múa chân nói, “Nhất là Vệ Phiếm Chu, lại càng nổi tiếng vô cùng, anh cũng không biết, tướng mạo của anh ấy có bao nhiêu đẹp mắt, khỏi nói đến vóc dáng của anh ấy, quả thực chính là tăng một phân quá béo, giảm một phân quá gầy”. Quả nhiên không hổ là sắc nữ, nói xong lời cuối cùng, quả thực là có thể nghe được thanh âm hút nước bọt. Con ngươi đen nhánh như ngọc bất giác híp lại, anh nhìn chằm chằm cô. Hồn nhiên chưa phát giác ánh mắt của anh có chút khác thường, Đồng Y Y tiếp tục nói: “Anh cũng không biết tôi thích Vệ Phiếm Chu nhiều như nào, từ khi anh ấy xuất hiện đến bây giờ tất cả áp phích chân dung tôi đều sưu tầm”. Nhẵn túi vì những thứ này, cô đã tìm mất rất nhiều công phu và MONEY đó. Con ngươi híp lại càng sâu, thân thể của anh hơi hơi tiến về phía trước, giống như rắn chăm chú nhìn con mồi mà nhìn chằm chằm cô, “Cô thích hắn?” “Thích”. Cô sảng khoái gật đầu, đồng thời vươn tay nghĩ muốn đẩy thân thể của anh, “Anh tránh ra chút, đừng cản trở cảnh trên màn hình TV”. Lập tức chính là Vệ Phiếm Chu lên sân khấu, anh cản trở như vậy, khiến cho cô không xem được. Thích… Cô thích cái tên gọi là Vệ Phiếm Chu sao? Một cỗ cảm giác chua xót chợt xông lên cổ họng, khiến cho anh muốn nôn, nhưng nôn không được. Không khí dường như đông tụ lại ở ngực, đó là một loại cảm giác không cách nào biểu đạt, giống như bị cái gì đó lấp kín. Cô… Cô làm sao có thể đi thích người khác chứ? Cô rõ ràng… Rõ ràng đã…. Sắc mặt càng lúc càng âm trầm, anh chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cô. Người phụ nữ có thần kinh thô kệch hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt mãnh liệt này, chỉ dồn sức nhìn màn hình, “Oa, Vệ Phiếm Chu!” Trên màn hình, xuất hiện một người mặc một thân quần áo cổ trang màu trắng, anh ta khiến cho Đồng Y Y thét chói tai một hồi. Đẹp trai! Người như vậy, thật là trời sinh dự liệu làm minh tinh, cho dù chen giữa đông đảo diễn viên dung mạo xuất chúng, nhưng lại có bản lĩnh thu hút ánh mắt của người khác. Đặc biệt là… Quan trọng nhất là, nghe nói phần quảng cáo của công ty quý sau đã tuyển chọn minh tinh Vệ Phiếm Chu tới đảm nhiệm, đến lúc đó, không chính xác có thể muốn ký tên, tới chụp ảnh và gì gì đó… Hê, chỉ nghĩ tới, sẽ khiến cho người ta nghĩ đến chảy nước miếng nha. “Cô thực sự thích hắn?!” Sắc mặt của cô mỗi khi si mê thêm một phần, sắc mặt của anh lại âm u thêm một phần. “Không phải mới rồi đều nói qua sao, làm sao còn hỏi”. Đồng Y Y không tập trung mà trả lời. Tay phải Mạc Lan Khanh nâng lên, ngón cái cùng ngón trỏ bắt lấy cằm của cô, cứng rắn mà đem tầm mắt của cô từ màn hình TV dời đến trên người của mình, “Không cho nhìn”. Anh nói ra thanh âm bình tĩnh.Người tốt khó làm! Hai mắt cô chớp động lên một tia lửa tức giận. Hiếm thấy cô có lòng tốt giới thiệu phim truyền hình kinh điển cho anh ta xem, anh ta không cảm kích coi như xong, còn ác liệt đến thậm chí còn muốn ngăn cản cô xem. Làm người không nên quá kiêu ngạo! “Đau mà!” Cô kêu lên. Cằm bị anh nắm đến sít sao, liên lụy đến cô nói chuyện cũng phí sức. “Không được nhìn cái tên Vệ Phiếm Chu kia”. Không để ý đến sự kháng nghị của cô, anh chỉ cúi đầu, hướng về phía cô nghiêm túc nói. Vốn là tiếng nói hoa lệ, sau khi cố ý đè thấp lại càng lộ thêm vẻ mị hoặc, như muốn tận tình buông thả, hoặc như là muốn giấu diếm. “Vì… Vì sao?” Vốn lẽ cô nên lý trực khí tráng [1] mà hỏi ngược lại, nhưng mà  dưới kiểu giọng nói này, dưới ánh mắt này của anh, cô thế nhưng lại nảy ra một chút chột dạ. Làm cái gì chứ! Cô chột dạ cái gì. Cô và anh ta, tất cả cũng chỉ là quan hệ của cấp trên với cấp dưới, hơn nữa còn cách xa vạn dặm, tám cái cột cũng đánh không đến được quan hệ cấp dưới. “Tôi không thích cô thích nhìn hắn như vậy”. Lời của anh, rất giống như khẩu lệnh. “Dựa vào cái gì?” Đem trái tim trống rỗng vứt sang một bên, cô cố đạt được sự “anh dũng kháng kẻ địch”. Đúng vậy, dựa vào cái gì? Nhưng… Đó là bởi vì… “Bởi vì em đã hôn tôi” Môi mỏng gần như nhếch thành một đường thẳng tắp, anh sau nửa buổi cuối cùng cũng bật ra một câu nói. Ầm! Ầm! Ầm! Trong đầu thoáng chốc phảng phất như có mười mấy khẩu đại pháo mãnh liệt nổ. Nếu như không phải vởi vì cằm bị tóm lại, Đồng Y Y mười phần mười sẽ rơi từ trên ghế sofa xuống mặt đất, “Anh nói gì?” Cô hoài nghi lỗ tai của mình bị bệnh rồi. “Y Y”. Lần đầu tiên anh chỉ gọi tên của cô, “Em đã hôn tôi, cho nên không thể thích người khác nữa”. Nụ hôn đầu của anh, từ đầu tới cuối chỉ cho một người là cô, cho nên… Cô có thể thích, cũng chỉ duy nhất là anh. “Anh nói… Tôi hôn anh, cho nên không thể đi thích người khác?” Cô lúng ta lúng túng mà nhắc lại. Đây là cái ngụy biện gì, huống chi, ban nãy hôn môi, dù thế nào cũng là anh ta hôn cô! Nhưung… Ánh mắt không khỏi dừng lại nhìn khuôn mặt tuấn dật phi phàm. So với khuôn mặt đào hoa của Vệ Phiếm Chu, người trước mắt nhìn qua càng thêm lạnh lẽo, cương nghị. Góc cạnh ngũ quan rõ ràng, có khí tức đẹp trai của đàn ông, nhưng lông mi cong dài kia, rồi lại thêm một phần vẻ đẹp âm nhu kỳ dị, tôn lên con ngươi đen như ngọc lưu ly, càng khiến cho người ta không nỡ dời ánh mắt đi. Vệ Phiếm Chu đẹp, khiến cho người ta kìm lòng không được mà ngợi khen, nhưng mà vẻ đẹp của anh ta, lại làm cho cô không tự chủ được mà ngừng thở. “Đúng” Anh vuốt cằm, “Cho nên em không thể thích người khác, chỉ có thể thích tôi” Anh vừa nói, vừa buông lỏng tay đang nắm cằm của cô ra, hai cánh tay di chuyển, đem cô vững vàng ôm vào trong lòng. Mà Đồng Y Y chỉ ngây ngẩn tùy ý cho bản thân bị ôm lấy. Sự phát triển ký quái… Hay là nói cô từ đầu hoàn toàn đang nằm mơ? Hay là sự phát triển kỳ quái này, căn bản không phải đang nằm mơ. ~~.~~***~~.~~ Ba người phụ nữ thong dong đi chơi sau buổi chiều, sau đó cùng đi vào nhà Cổ Hiểu Dung, một bên vừa xem 《 Phượng  khởi Vân Thiên 》phát lại, một bên vừa ăn đồ ăn vặt. “Mẫn Mẫn, cậu nhéo mình một cái”. Giống như đang say sưa nhìn màn hình TV, Đồng Y Y mở miệng nói. “Ừ” Quan Mẫn Mẫn đáp một tiếng, vội vàng đem miếng thạch hoa quả cầm trong tay nhét vào trong miệng, tay phải nhàn rỗi nhéo lên má trái của mỗ nữ. Một cái nhéo nhè nhẹ… “Đau, đau, đau… Đau!” Tiếng thét chói tai như giết heo chợt vang lên, Đồng Y Y vội xoa xoa da mặt, “Cậu nhéo sao dùng sức nhiều thế”. Cô xoa xoa da mặt oán giận nói. “Không có nha, mình nhéo rất nhẹ mà”. Quan Mẫn Mẫn nhìn tay phải của mình, nhịn không được biện hộ.“Nhẹ sao?” Trên gương mặt trắng trẻo đã hiện ra một dấu đỏ, so với lúc trước bị chân chó giẫm lên còn nhiều hơn. Đồng Y Y tiếp tục xoa xoa khuôn mặt, ai bảo cô để cho Mẫn Mẫn nhéo chứ, chỉ có thể rưng rưng mà nhịn đau. Nhưng mà, chỗ vừa nãy bị nhéo, như đi vào cõi thần tiên hư không, khiến ý chí cuối cùng cũng trở lại một chút xíu. Từ ngày đó bị Mạc Lan Khanh đem cô ôm vào trong lòng, lại nói chỉ có thể thích anh ta, không thể thích người khác, cô cảm thấy  cuộc sống mấy ngày sau trôi qua vô tri vô giác, trong đầu hò hét loạn lên, cái gì cũng đều nghĩ, nhưng cái gì cũng nghĩ không ra một kết quả. Lời nói kia của anh ta, coi như là tỏ tình sao? Còn là một loại ham muốn độc chiếm nữa? Chỉ có thể thích anh ta, không thể thích người khác, cô có thể hiểu ý tứ của lời này sao? Mà về phương diện khác mà nói, dung mạo của Mạc Lan Khanh, rõ ràng có thể phân cao thấp với Vệ Phiếm Chu, cô lại càng ngày càng không có cách nào lấy biểu tình si mê đối đãi với mĩ nam hướng về phía anh ta. Cô đúng là thích nhìn mặt anh ta, nhưng sẽ không có loại cuồng nhiệt đối đãi với thần tượng kia. Vì sao chứ? Hay là nói… Đối với anh ta là ngoại lệ. “Y Y, cậu rất kỳ quái”. Cổ Hiểu Dung ôm một cái gối bé trong lòng vẫn xem TV quay đầu lại nhìn Đồng Y Y. Hiếm khi nhìn thấy bạn tốt khi đang xem phim của Vệ Phiếm Chu lại có thể phân tâm. “Mình… Mình có sao?” Đầu lưỡi cô líu lại, cơ bản đánh đồng với việc không đánh đã khai. “Cậu có”. Cổ Hiểu Dung thở dài một hơi, gật đầu, “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Là cậu lại coi trọng mỹ nam nhà ai, còn chưa thân mật đã bị mẹ cậu dẹp; hay là không có tiền mua tập ảnh chân dung của minh tinh; hay là… Đừng nói cậu là coi trọng vị mỹ nữ kia”. Dù sao từ nhỏ đến lớn, có thể làm cho Y Y phiền não cũng chỉ là vài chuyện như vậy. “Không phải rồi”. Đồng Y Y lắc lắc tay, please! Hình tượng của cô trong suy nghĩ của bạn bè là như này sao? “Là mỹ nam coi trọng mình”. Ách, tuyên truyền giới thiệu trước, cho phép cô tự mình đa tình một chút thôi. “Khụ… Khụ…” Hai bạn tốt đồng thời bị nước miếng làm cho sặc. “Y Y, mùa xuân cuối cùng của cậu tới à!” Cổ Hiểu Dung sợ hãi than. Mà Quan Mẫn Mẫn thì đang ăn bánh phủ chocolate hỏi: “Y Y, người đó là đầu bếp à?” “Không phải”. Đồng Y Y có chút bất đắc dĩ mà nhìn Quan Mẫn Mẫn miệng đầy bánh phủ chocolate. Có lẽ sự chú ý của  Mẫn Mẫn cũng chỉ là điểm này thôi. “Vậy cũng không tốt”. Quan Mẫn Mẫn nuốt miếng bánh phủ chocolate xuống, thuận tiện cầm một cái nữa, xé giấy gói. “Cái gì không tốt chứ?” Cổ Hiểu Dung dời khỏi người Quan Mẫn Mẫn, “Cậu ăn ít một chút, ăn nhiều như vậy nữa, cẩn thận mập chết cậu”. “A.. ông… ại (mình không ngại)!” Giọng nói Quan Mẫn Mẫn mơ hồ, dù sao chết no so với chết đói tốt hơn, cô nghe theo lời nói chí lý này trước sau như một. “Nhưng mà mình sợ cậu sau này không ai thèm lấy đâu”. Cổ Hiểu Dung đoạt lấy cái bánh phủ chocolate đối phương đang định xé ra, “Bây giờ ngay cả Y Y cũng nói đang yêu, cậu ngay cả đối tượng cũng không có, mẹ cậu đợi mấy nữa lại buộc cậu giảm cân mà thôi”. Bác Quan một đường đuổi theo Mẫn Mẫn bắt giảm cân, trong tiểu khu thường xuyên phát sinh truyện khôi hài, cách mấy tháng lại phát sinh một lần. Hơn nữa, mọi người cũng thấy qua nhưng không thể trách được. Đang yêu?! Một bên Đồng Y Y kinh ngạc há to miệng. Cô lúc nào thì nói cô đang yêu? “Nhưng mà Hiểu Dung, cậu không phải là cũng không có bạn trai sao?” Quan Mẫn Mẫn lẩm bẩm, cố gắng đoạt lại bánh phủ chocolate, thế nhưng thân cao không bằng người ta, chỉ có thể giậm chân. “Mình là mình, cậu là cậu, đừng chuyển hướng đề tài”. Cổ Hiểu Dung nhéo mặt Quan Mẫn Mẫn, để cho cô nhìn TV, “Mẫn Mẫn, cậu thích Vệ Phiếm Chu Không?” Cô hỏi. Chỉ cần có khiếu nhìn thẩm mỹ như người bình thường, cũng sẽ trả lời thích, nhưng… Về phần trả lời của Mẫn Mẫn, đoán chừng chỉ có một kiểu. “Không thích, anh ta cũng không phải là đầu bếp”. Không có chút hứng thú liếc mắt nhìn người trên màn hình, Quan Mẫn Mẫn bĩu môi đáp. Bởi vì Vệ Phiếm Chu căn bản không có khả năng làm ra thức ăn ngon tinh sảo, cho nên tự nhiên cũng không hấp dẫn được cô ấy. “Quả nhiên! “Cậu thật sự tính gả cho đầu bếp?” “Đúng vậy!” Hai người, cậu một lời mình một lời nói chuyện, đem nữ trư [2] ngẩn ngơ sững sờ…. Sai rồi, nữ chính ném qua một bên. “Đợi một chút!” Đồng Y Y cuối cùng phục hồi lại tinh thần hét lên, “Mình không nói đang yêu, càng không có bạn trai”. Thừa dịp có chỗ trống, cô vội vàng chen miệng vào trịnh trọng nói rõ. Hai người thảo luận vấn đề đầu bếp kịch liệt dừng lại, đồng loạt quay đầu, nhìn Đồng Y Y, “Nhưng mà cậu không phải mới vừa nói, có mỹ nam coi trọng cậu sao?” “…” Trừ mắt trợn trắng, cô nghĩ không ra lúc này mình còn có thể làm động tác gì, “Điều này lại không có nghĩ là nói đang yêu nha”. Sức liên tưởng của các cậu ấy quá kém cỏi. “Aizz, không phải sao?” Hai người phụ nữ đồng thanh. “Dĩ nhiên không phải” “Nhưng Y Y, đối phương là soái ca nha”. “Ngay cả mỹ sắc trước mặt, khó có thể gần kề, cậu sao lại có thể không yêu chứ?!” Nghĩ cũng biết không thể nào, Y Y không thể không điên cuồng bổ nhào tới may mắn này. Ai bảo từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ nào có chút sắc đẹp cũng khó khăn trốn khỏi ma trảo của Y Y, tên gọi là “sắc” [3], đã vang danh toàn xã khu. Lệ như bão tố! Khuôn mặt đen như tờ giấy, Đồng Y Y nhức đầu vô cùng nhìn hai bạn tốt. Hình tượng chói lọi của cô đâu? Chẳng lẽ chính là —— háo sắc?! Được rồi, bất kể cô là háo sắc hay là không háo sắc, tóm lại đi làm vẫn đi, soái ca vẫn nhìn là được

. ~~.~~***~~.~~

Ăn xong cơm trưa, Đồng Y Y ở trong ngăn làm việc xem tạp chí WINE mới nhất. Một quyển tạp chí giới thiệu phim truyền hình và điện ảnh mới nhất, cũng kiêm giới thiệu luôn một chút chuyện bát quái trong giới giải trí. Đương nhiên, trọng điểm cô xem…. Đinh, đinh, đinh! Tuyệt đối là soái ca trên tạp chí, hơn nữa còn là Vệ Phiếm Chu. Sự nổi tiếng trong lĩnh vực văn nghệ, quảng cáo, phim truyền hình, điện ảnh cũng làm qua, duy nhất không làm qua chính là mảng ca nhạc. Từ khi xuất hiện đến nay, Vệ Phiếm Chu chưa từng ra bất kì album nhạc nào, nghe nói có không ít công ty đĩa nhạc có yêu cầu qua, thậm chí là đề ra bảng giả rất cao, nhưng mà Vệ đại soái ca vẫn không có động tĩnh gì. Một tờ áp phích rất đẹp! Hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm tạp chí, cả khuôn mặt Đồng Y Y cơ hồ dán lên tạp chí. Một tháng sau Vệ Phiếm Chu chụp ảnh quảng cáo cho công ty, cho dù đánh chết cô cũng muốn xem. Mà trong phòng làm việc những người khác đối với bộ dạng chảy nước miếng của Đồng Y Y một số như đã chết lặng, “Y Y, phiền cậu một chút… Ách, chú ý hình tượng một chút”. Một người như cô ấy cũng chỉ có một yêu cầu “nho nhỏ” như vậy thôi. “Không phải, Giai Huệ, cậu tới xem, Vệ Phiếm Chu ở trên tờ áp phích này rất tuấn tú!” Lôi kéo đồng nghiệp bên cạnh, Đồng Y Y đem thứ tốt chia sẻ cùng mọi người. “Vệ Phiếm Chu?” Hai lỗ tai thoáng chốc dựng thẳng lên, phụ nữ đối với soái ca luôn là tương đối nhạy cảm. “Đúng vậy, chính là tấm này”. Chỉ chỉ lên tờ tạp chí nào đó, vẻ mặt Đồng Y Y cảm thán nói, “Không phải mình nói, tờ áp phích này thoạt nhìn rất gợi cảm, cơ ngực này, cơ bụng này, còn có bắp đùi…” Aizz, nói xong cô lại muốn chảy nước miếng. Cô ấy đem nơi đây làm nơi bán thịt sao? Giai Huệ nhìn Đồng Y Y, lắc lắc đầu, nhưng ngay sau đó nhìn hướng tay cô chỉ, “Thật rất có mùi vị”. Điểm này, không phải không thừa nhận, soái ca cô dĩ nhiên cũng thích nhìn, chẳng qua không si mê giống như Y Y thôi. “Không biết ba vòng của anh ấy là bao nhiêu”. Đáng tiếc con mắt của cô từ trước đến nay nhìn không được tốt. “Ba vòng?” “Tư liệu cơ bản của anh ấy mình đều có, đáng tiếc chính là thiếu hụt con số ba vòng”. Đáng tiếc, đáng tiếc, đây không thể nghi ngờ là sự thất bại trong cuộc sống một sắc nữ của cô, “Vệ Phiếm Chu, hai mươi chín tuổi, thích màu lam, thích hoa cúc, thường mặc quần áo hiệu JYADE, thường đi giầy hiệu USH…” Cô nói thuộc như lòng bàn tay từng mục từng mục. “Cậu biết được…” Khóe mắt của Giai Huệ trong lúc vô tình ngắm đền thân ảnh cao lớn đang đứng ở cạnh cửa, “Thật là cặn kẽ”. Nuốt một ngụm nước miếng, cô thật vất vả đem nửa câu sau nói cho hết lời. “Đó là đương nhiên”. Giọng nói Đồng Y Y không khỏi tự hào, đối với tin tức của mỹ nam, cô lại đem hết khả năng thu thập, “Đáng tiếc Vệ Phiếm Chu không phải bạn trai của mình, nếu không mình thật sự vui mừng đến nỗi lên tiên”. “Bạn… Bạn trai?” Giai Huệ nuốt nước miếng càng lợi hại hơn, thân ảnh cao to đã đi đến từ ngoài cửa. Không biết tại sao, cô cảm thấy giờ phút này sắc mặt của giám đốc Mạc có phần… đáng sợ. “Chỉ là nghĩ tới mà thôi, mình tự nhiên biết không thể”. Đồng Y Y hồn nhiên chưa phát hiện tiếng động bốn phía thoáng chốc an tĩnh lại, khua khua tay thuận miệng nói. “Y… Y…” Sắc mặt của Giai Huệ bắt đầu trắng bệch, nếu như nói mới vừa rồi biểu tình của giám đốc Mạc làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, như vậy bây giờ sắc mặt lại làm cho người ta cảm thấy… hung ác. “Giai Huệ, cậu làm sao vậy?”. Cho dù thần kinh của Đồng Y Y có chút lỗ mãng, nhưng cũng nhìn ra được đồng nghiệp lúc này có phần bất an. “Việc này… Cậu… Phía sau…” Mặc dù giám đốc Mạc tầm mắt không phải bắn tới hướng cô, nhưng cô ngồi ở bên cạnh Đồng Y Y, cho nên chịu tác động nha. Phía sau… Phía sau cô có cái gì sao? Dồn sức quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng đập vào mắt của cô. Con ngươi xinh đẹp kia, giờ phút này đang phát ra ánh mắt lạnh buốt đủ có thể làm đông chết người. Lạnh, lạnh khiến cho người ta nổi da gà. Hiển nhiên, khi mùa hè tới, anh ta còn có thể làm thành điều hòa để sử dụng, “Hi, chào anh”. Não đóng băng, dùng tốc độ nhanh nhất làm ra phản ứng. Miễn cưỡng hé ra một nụ cười, Đồng Y Y chào hỏi, “Giám đốc Mạc tới nơi này có việc gì?” “Gọi tôi Lan Khanh”. Giọng nói âm trầm, khiến cho người ta có cảm giác dựng tóc gáy. “Lan Khanh”. Dường như là tính phản xạ, Đồng Y Y thành thật mà kêu lên, bởi vì anh ta bây giờ không giống như lúc hòa bình, loại ánh mắt này, có một phần ẩn ẩn sự bá đạo, khiến cho không người nào có thể khước từ. Mới nghĩ tới, sau một phút, cả người cô đã bị anh kéo hướng ra ngoài phòng làm việc. “Đợi… Đợi một chút”. Cô kêu lên. Tình huống phát triển có phần không giải thích được, anh ta đây là muốn cô đi nơi nào? Chẳng qua là cô gọi không đưa đến bất kỳ tác dụng gì, giống như một trận gió thổi qua, Mạc Lan Khanh kéo Đồng Y Y đi ra khỏi phòng làm việc. Mà người ở trong phòng làm việc thì hai mặt nhìn nhau rù rì: “Y Y và giám đốc Mạc, quả nhiên có một chân [4]… Không phải,  là có quan hệ”Xem ra độ tin cậy của lời đồn quả thực không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro