chuong3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộc máu! Đồng Y Y cả người thiếu chút nữa té ngã tại trận trên mặt đất. Dựa vào cái gì! Người đàn ông này thật đúng là đem cô biến thành chó sao? Vỗ đầu của cô nói “Ngoan”! Loại động tác này, về cơ bản chỉ có ở thời cô đi học,  chỉ có người lớn mới làm với cô như vậy. “Anh đang đùa giỡn tôi!” Lửa giận của Đồng Y Y bốc lên. Từ trước đến giờ tính tình của cô không nói tới tốt đẹp, gặp chuyện lại càng dễ dàng nóng nảy. Hai người ngồi chung trên ghế sofa, cô ngửa đầu lên, lỗ mũi cơ hồ chạm lên hai gò má của anh. Trong không khí nhàn nhạt có nhiều tia căng thẳng, “Tôi cũng không đùa giỡn người khác”. Giọng nói bình tĩnh, gần như không có chút ngữ điệu lên xuống. “Vậy anh làm sao không có việc gì lại vỗ đầu tôi nói những lời kỳ quái chứ?”

“Cô không thích?” Anh nhếch nhếch mi, hỏi ngược lại. Kính nhờ! Người nào lại thích kiểu như thế chứ! Đồng Y Y im lặng nhìn lên trần nhà phòng làm việc, đầu lại càng hướng về phía Mạc Lan Khanh sát hơn một chút, mũi của hai người gần như chạm vào nhau, “Tôi là người bình thường, chỉ thích bình thường…” Cạch! Cửa phòng làm việc bị mở ra, cô thư ký vào cửa nói: “Giám đốc Mạc, tổng tài tập đoàn Đường Phong…” Câu nói đứt quãng, sau khi thấy được một màn trước mắt này, ánh mắt cô thư ký chớp cái trừng thật to. Trời ạ! Cô không nhìn lầm chứ, cấp trên luôn luôn không tiếp cận với phụ nữ, thế nhưng lại sát cùng một phụ nữ gần như thế! Hơn nữa dựa theo khoảng cách môi của hai người bọn họ, nếu như cô đẩy cửa đi vào muộn vài giây đồng hồ, rất có thể sẽ thấy được hình ảnh màn hôn môi. “Làm sao cô lại trực tiếp đi vào?” Lông mày cau lại, Mạc Lan Khanh nhìn về phía cô thư ký. “Bởi vì giám đốc đã nói, nếu như là tổng tài tập đoàn Đường Phong, có thể không cần thông báo, trực tiếp  mời đối phương…” Giọng nói của cô thư kí càng về sau càng nhỏ dần. Không thể trách cô, cấp trên rõ ràng là phân phó như vậy. Nhưng mà… Ở đây hình như còn có hai đôi mắt không gợn sóng cùng với sự nóng cháy nhìn cô, cô gần như muốn mất tiếng. Đôi môi mỏng mấp máy, Mạc Lan Khanh nhìn về người phụ nữ xinh đẹp đứng sau nữ thư ký, trên mặt đối phương hiện ra vẻ mặt hứng thú. Quay đầu lại, anh nhìn thoáng qua mỗ nữ có chút ngây người như gà gỗ, trong phút chốc phản ứng không kịp kia. Xem ra, động vật quả nhiên không dễ nuôi! Trong phòng làm việc yên tĩnh, hai người một ngồi ở trước bàn làm việc, một thì tà tà tựa vào trên ghế sofa, vuốt vuốt vòng tay. Thật lâu sau, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa mới nhếch khóe miệng, cười tựa như không cười nói: “Hôm nay hình như có trò hay!” “Nếu như cậu bây giờ nói muốn đi, sẽ không có người cản cậu đâu”. Mạc Lan Khanh mặt không chút thay đổi hạ lệnh đuổi khách. “Ơ kìa, mình sao lại muốn đi chứ!” ĐườngThanh Việt cười, đứng dậy, từng bước đi tới trước bàn làm việc của anh, cả người nghiêng về phía trước, ngón tay đè lên trên tài liệu trên bàn, “Mình ngày hôm nay đến vì đại sự hợp tác của Đường Phong cùng Mạc thị. Nhưng mà… Thỉnh thoảng cũng nên quan tâm một chút đến bạn tốt chứ”. Ai bảo vừa thấy mặt Lan Khanh, lại cho cô một hình ảnh ấn tượng khắc sâu như thế chứ. Đều là bạn học đại học, cùng nhau học qua bốn năm, thái độ Mạc Lan Khanh bình thường đối đãi với phái nữ như thế nào, Đường Thanh Việt tự nhiên là hiểu. “Là sao?” Mạc Lan Khanh khẽ buông lỏng ánh mắt, tiện tay rút ra một tập tài liệu trên bàn xem lại. “Này, Mạc Lan Khanh, mình không phải là không khí!” Cô kháng nghị nói, đưa tay đè tài liệu trong tay anh xuống. “Mình mời đến là nói chuyện công việc với tổng tài tập đoàn Đường Phong, mà không phải là trò truyện bát quái với tam cô lục bà”. Thản nhiên mà liếc nhìn đối phương một cái, anh mở miệng nói. Kính nhờ! Cô so với tam cô lục bà xinh đẹp hơn nhiều lắm! “Ai bảo cậu bình thường luôn giống như khối băng, hôm nay thế mà lại có…” Lời nói còn chưa dứt, đã nhận được một cái nhìn khinh thường của đối phương. “Được, được, được! Coi như mình chưa nói!” Nhún nhún vai, cô vội nói. Từ ánh mắt sắc bén lúc nãy của Lan Khanh lúc nãy có thể biết được Lan Khanh đã có chút mất kiên nhẫn. Nếu như đợi đối phương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, như vậy kết quả của cô chính là bị đá ra ngoài phòng làm việc. Mặc dù cô là tổng tài tập đoàn Đường Phong, nhưng khi anh nổi giận, tình hình hoàn toàn không phải người nào cũng có thể đoán trước được. “Nếu như rảnh rỗi, mình hy vọng hợp đồng mau chóng có thể đạt được sự đồng thuận”. Ném ra một phần hợp đồng được chuẩn bị xong, Mạc Lan Khanh nói. “Aizzz, cậu ít nhất cùng phải “chuyển giao” chứ!” Đường Thanh Việt lẩm bẩm. Lại có thể trực tiếp ném ra, nếu để cho người ngoài biết, mặt mũi của tổng tài một tập đoàn như cô có thể để ở chỗ nào đây! “Nếu như cậu không muốn xem mình cũng không có ý kiến”. Anh vẫn không lạnh không nóng nói. “Cũng biết cậu sẽ nói như vậy”. Đường Thanh Việt lẩm bẩm một tiếng, cầm lấy tài liệu lật nhìn lại, “Đúng rồi, mình nghe Thế Huy nói, cậu giúp chị cậu nuôi một con chó?” Giống như là đột nhiên nhớ lại chuyện gì, cô hỏi. Bởi vì biết Mạc Lan Khanh, cho nên tự nhiên cũng biết Lý Thế Huy. “Ừ” Mạc Lan Khanh tùy ý nói một tiếng. “Làm sao cậu lại đồng ý nuôi sủng vật?” Cô tò mò không thôi. Nâng mắt lên, anh nhìn chằm chằm cô hỏi ngược lại: “Mình tại sao lại không thể đồng ý nuôi sủng vật?” “Đừng nói cậu không nhớ rõ mình đã từng nói qua đời này cũng sẽ không nuôi sủng vật?” Đường Thanh Việt nhíu mày nói. Môi mỏng của anh khẽ bĩu một cái, ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc trên trán qua, “Bất cứ chuyện gì, luôn luôn sẽ có ngoại lệ”. Tựa như anh, chưa từng dự liệu qua có thể gặp lại Y Y. Việc này luôn luôn là khi anh thống khổ nhất, không tự chủ được xuất hiện hình ảnh cô bé từ thời thơ ấu, việc chỉ vẻn vẹn gặp mặt cô bé một lần, việc cô bé không có chút cảm giác hổ thẹn nào đoạt đi nụ hôn đầu tiên của anh… Nhưng mà, anh gặp cô, lại lần nữa gặp cô. Duyên phận sao? Hay là cái khác? Anh không rõ ràng lắm, cũng không muốn biết rõ ràng. “Ngoại lệ?” Cô đánh một cái rùng mình, trên căn bản, Lan Khanh rất ít khi dùng từ ngoại lệ này. Trong mắt anh, bất cứ chuyện gì đều chỉ có tất nhiên, không có ngẫu nhiên. “Cậu sẽ không phải là thích người phụ nữ kia chứ?” Cô hoài nghi mà phỏng đoán. Anh miễn cưỡng mà nghiêng người liếc đối phương một cái, “Là giúp đỡ, không phải, là có hứng thú”. Bởi vì tình cảm của anh ngay cả chính anh cũng không xác định được. Có hứng thú sao? Như vậy định nghĩa hứng thú là cái gì? Anh chỉ là không muốn thấy trên mặt cô ấy bị thương, bởi vì như vậy sẽ khiến cho  trong ngực anh cảm thấy như bị một tảng đá nặng đè ép.

~~.~~***~~.~~

Trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan bạc mệnh, nỗi oan thiên cổ, tháng sáu tuyết rơi… Ách, dĩ nhiên, dùng những từ này hơi khoa trương chút, nhưng mà tuyệt đối có thể biểu đạt tâm tình lúc này của cô. Cái gì gọi là tiếng người đáng sợ, cô – Đồng Y Y cuối cùng cũng hiểu. Nhờ miệng rộng của thư ký Mạc Lan Khanh ban tặng, chuyện “Tình yêu” cô cùng với Mạc nào đó ngắn ngủn trong ba ngày, toàn bộ công ty đều biết. Buồn cười, tình yêu, tình yêu quỷ quái đến từ nơi nào?!

Cùng lắm cũng chẳng qua chính là lúc ấy ở trong phòng làm việc của giám đốc, đầu của họ Mạc kia và cô có hơi chút nhích gần “một chút xíu” như thế, nhưng mà người ta lại quả thực có bản lĩnh đem trắng nói thành đen, đem không nói thành có. Kết quả là, trong khoảng thời gian ngắn, các loại phiên bản bay tán loạn toàn công ty. Có nhiều người nói cô sắc dụ tổng giám đốc, người nói cô chim sẻ biến phượng hoàng cũng không hề ít. Sắc dụ sao… Kính nhờ, có mắt cũng nhìn ra được cô không hề có kinh nghiệm để sắc dụ, thực sự là sắc dụ, cũng phải là Mạc Lan Khanh sắc dụ cô mới đúng! Về phần chim sẻ biến phượng hoàng… Đến bây giờ, phượng hoàng cũng không tốt như vậy, cô còn thà rằng làm một con chim sẻ nhỏ tiêu diêu tự tại còn hơn. Cho nên … tóm lại một câu nói, cô so với Đậu Nga [1] còn oan hơn!  “Này, cô có biết hay không cô tạo lời đồn, khiến cho tôi rất khó sống!” Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Đồng Y Y tìm cô thư ký của Mạc Lan Khanh, một mạch kéo vào phòng uống nước, ra vẻ uy hiếp nói. “Ha ha” Cô thư ký cười xấu hổ hai tiếng, “Tôi… Tôi đây không phải là bịa đặt, là sự thật đó”. Cô ta chẳng qua là nói với người khác sự thật mà cô nhìn thấy thôi, bịa đặt? Có chút xa vời! “Sự thật?” Âm lượng thoáng chốc nâng cao lên mấy lần, Đồng Y Y trực tiếp trừng mắt với cô thư ký, “Nói cái gì mà thấy tôi cùng Mạc… Ách, giám đốc hôn môi, nói cái gì mà thấy hai người chúng tôi là quan hệ tình yêu nam nữ, đây không phải là bịa đặt thì là cái gì?!” “Đó là người khác suy đoán chứ, không phải là tôi nói”. Cô thư ký vô tội nói, “Tôi nhiều lắm là chỉ nói với nguời khác thấy cô cùng giám đốc Mạc dựa sát vào rất gần, rất gần, gần đến suýt nữa… hôn môi mà thôi”’. Về phần còn lại phiên bản còn lại là mọi người suy nghĩ xa vời, thì hết thảy không liên quan đến cô. “…” Hít một hơi thật sâu, Đồng Y Y cố gắng làm cho mình không bị bức cho tức chết, “Ngươi nói như vậy, còn không phải có ý định khiến cho người ta hiểu lầm à!” “Có sao?” Cô thư ký chớp chớp đôi mắt to tròn, mỹ lệ, vô tội hỏi ngược lại. “Cô còn nói không có!” Giọng nói của cô gần như là gào thét, “Kính nhờ, cô nói bậy cũng nên lưu lại cho tôi con đường sống chứ, cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị lời đồn đại trong công ty nhấn chìm”. Đừng nói là thời gian thưởng thức mỹ nam, ngay cả thời gian đi nhà vệ sinh, đều không hiểu tại sao có người không có chuyện gì chạy đến trước mặt cô xem “dung nhan”. “Được rồi, được rồi, cứ cho là tôi làm”. Dưới giọng nói cường liệt như vậy, cô thư ký rụt rụt cổ, “Nhưng mà tôi đối với việc này vô năng vi lực [2] rồi”.  “Vô năng vi lực?” Không nên vứt bỏ nhanh như vậy chứ, “Cô nói bậy cũng nên hướng tới những người trong công ty giải thích rõ chứ”. “Giải thích thế nào đây! Với lại ai sẽ tin chứ?” Cô thư ký chịu bó tay mà nhún nhún vai, “Huống hồ, tôi là người thấp cổ bé họng, thật sự… ách… không có ích gì…” Dưới ánh mắt trừng phóng càng lớn của cô, giọng nói của cô thư ký càng ngày càng nhỏ dần. “Cô lại nói chỉ có những thứ này sao?” Đồng Y Y dùng sức lắc lắc vai cô thư ký. Thật là, lại nói những điều vô dụng, làm sao khi cô ta truyền bá tin đồn lại không nói như vậy chứ? “Ách… Tất nhiên… Cũng không phải là không có… Không có cách nào nữa”. Người bị lắc lắc suýt nữa thì thổ huyết, cô thư ký cuối cùng cũng bật ra một câu nói.“Còn có biện pháp?” Ánh mắt cô sáng lên. “Chỉ cần… Chỉ cần giám đốc Mạc ra mặt giải thích, chắc là sẽ không thành vấn đề”.Cô mãnh liệt thở gấp một hơi nói. Nguy hiểm thật, cô thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình bị lắc đến não xuất huyết. “Để cho anh ta ra mặt giải thích?” Đồng Y Y hơi trầm tư. “Đúng, đúng!” Cô thư ký dùng sức gật đầu. Đồng thời cẩn cẩn dực dực mà thoát khỏi ma trảo của đối phương, “Tôi nghĩ, việc này đối với cô mà nói, hẳn là không phải chuyện khó khăn lắm”. Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi phòng uống nước. Khủng bố! Lần sau trước khi mình bát quái [3], nhất định sẽ cân nhắc nhiều hơn, dù sao nếu như chạm phải mấy người phụ nữ giống như Đồng Y Y, cô cũng chịu không nổi.  “Aizz!” Đồng Y Y ở phía sau kêu gào. Kính nhờ! Có cần thiết phải chạy trốn nhanh như vậy không? Cô nói còn chưa hết đâu!

~~.~~***~~.~~

Nếu như muốn tìm Mạc Lan Khanh ra mặt giải thích rõ chuyện ô long bát quái này, như vậy trước tiên nhất định phải tìm được anh ta. Đương nhiên cô có thể dứt khoát mà trực tiếp chạy thẳng đến phòng làm việc của quản lý ở tầng 47, nhất định sẽ tìm được anh ta. Nhưng mà, vì để phòng ngừa chuyện xấu lại lần nữa thăng cấp, Đồng Y Y sau khi suy nghĩ nửa ngày trời, có lẽ nên dự định tìm đến chỗ nhà xe của công ty, cho muỗi đốt cả người. Nóng quá! Cảm thán lần thứ N trong lòng, sau khi đến nhà xe nóng bức, Đồng Y Y lấy tay làm quạt, dồn sức quạt ra gió cố gắng hạ nhiệt.

Cũng may cô cũng không phải là người yếu đuối, bằng không ở dạng nhà xe như thế này chỉ sợ sớm đã khó chịu đến bất tỉnh. Đáng thương, đáng tiếc, chẳng bao lâu sau cô giống như kẻ trộm, vừa cẩn cẩn dực dực canh giữ bên nhà xe, vừa đợi người nào đó đi đến nhà xe để lấy xe, lại còn không để cho đồng nghiệp cho công ty nhìn thấy. Xem đồng hồ đeo tay, đã nhanh đến bảy giờ, nhưng mà… “Chết tiệt, họ Mạc kia cuối cùng định lúc nào mới tan ca đây?” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm. Quy định của công ty thời gian tan ca là năm giờ rưỡi, hiện tại rõ ràng thấy rất nhiều người ra ngoài. Nửa mi mắt gần như muốn khép lại hết sức, bóng dáng cao lớn kia rốt cục cũng rơi vào tầm mắt của cô. Mạc Lan Khanh! Đồng Y Y suýt nữa ở trạng thái hưng phấn mà đứng lên, cuối cùng cũng đợi được anh ta. “Mạc… Giám đốc Mạc!” Đôi chân di chuyển, cô vội vàng ngăn cản anh khi anh mở cửa xe. “Là cô?” Đôi mắt xinh đẹp khe khẽ nâng lên, Mạc Lan Khanh nhìn người trước mặt, có ba ngày không gặp, lúc này cô có chút nhếch nhác, có chút lo âu, còn có một chút chút… chờ đợi?! Cô đang chờ đợi cái gì sao? Từng giọt từng giọt mồ hơi kia rơi xuống từ trên trán cô, tóc đen trên trán có phần ẩm ướt, mà quần áo trên người cô lại còn từng vết từng vết mồ hôi lớn. “Đúng, là tôi”. Đồng Y Y gật đâu, thở gấp một hơi. Anh nhìn cô, từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay đưa cho cô. A? Cô sửng sốt. Anh ta đây là làm gì? Trong con ngươi hiện ra tia nghi hoặc, cô nháy đôi mắt nhìn lại anh. “Lau!” Đơn giản một chữ, từ trong miệng của anh nhảy ra.“Lau cái gì?” Cô nghe không có hiểu. “Rất nhiều mồ hôi”. Anh không có chút biểu tình nào tiếp tục nói. “Anh để cho tôi lau mồ hôi?” Cô có chút không xác định được mà hỏi. Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Hiểu! Sao không nói sớm! Có cần phải tiết kiệm lời nói như vậy không? Dưới đáy lòng Đồng Y Y thầm nói, đưa tay nhận lấy khăn trên tay đối phương, lau lau mồ hôi đầy đầu. Thân thể Mạc Lan Khanh chuẩn bị ngồi vào bên trong xe. “Đợi một chút!” Đồng Y Y vội vàng kéo người trước mặt. Cô nói cũng chưa nói hết, anh ta lại chuẩn bị lái xe rời đi sao? “Cô có việc gì?” Anh nhìn chằm chằm cô hỏi. Ngất! Cô mãnh liệt trợn trắng mắt với anh, “Đương nhiên có chuyện, nếu không tôi không cần ở chỗ này bị muỗi đốt mấy tiếng đồng hồ chờ anh!” Chỉ cần có vài người chú ý, thấy cô đầu đầy mồ hôi như vậy chạy tới, cũng biết là có chuyện. Lông mi dài nhẹ nhàng mà chớp động, có chút kinh ngạc, “Cô ở chỗ này chờ mấy tiếng đồng hồ?” “Đúng vậy!” Cô tức giận nói, “Rõ ràng là năm rưỡi tan ca, làm sao anh bây giờ mới xuống lấy xe?” Nói đến phần sau, trong giọng nói thậm chí có một chút trách cứ. “Cô trách tôi?” Anh cúi đầu hỏi. Trong lòng cả kinh! Cô lúc này mới nhớ tới thân phân giữa hai người, huống chi cô hôm nay chính là có việc cầu xin anh ta. Aizz, làm người làm công thật bi ai! Ai bảo cô không có tiền để tự mình mở công ty chứ! “Ha ha, tôi làm gì có… trách anh đâu”. Miễn cưỡng hé ra một nụ cười, cô nói. Anh không nói, chỉ trầm lặng mà nhìn cô.Lại là loại ánh mắt này, dường như muốn xuyên thấu qua người cô. Đồng Y Y bất đắc dĩ liếm liếm môi, dứt khoát buông lỏng cơ thể, tùy ý cho đối phương nhìn. Dù sao nhìn một chút cũng sẽ không có người chết, anh ta thích nhìn thì nhìn đi. Một lúc lâu, Mạc Lan Khanh cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Hơn nữa còn là ở nơi như này chờ anh. Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, cô thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh biết trong công ty bây giờ có lời đồn chưa”. “Lời đồn?” “Đúng, hơn nữa còn là lời đồn tôi… Ách, cùng giám đốc anh”. Cô nói. Nhướng mày, anh thản nhiên nói ra: “Mạc Lan Khanh”. “Hả?” Anh ta không có chuyện gì nói tên của mình làm gì? “Cô có thể gọi tôi là Lan Khanh”. Bởi vì anh không thích từ trong miệng cô nghe được hai chữ “giám đốc”, hai chữ kia phảng phất đang không ngừng kéo khoảng cách của bọn họ ra. A?! Ánh mắt của cô rất nhanh mà trợn to lên, anh ta để cho cô gọi anh ta là Lan Khanh, đầu óc của anh ta không có đậu hũ chứ! Anh ta và cô thứ nhất không có quan hệ thân thích, thứ hai cũng không có quan hệ bạn bè, người yêu thì lại càng thêm chưa nói tới, “Như vậy không tốt lắm đâu”. Cô khéo léo cự tuyệt. Mặc dù anh ta là mỹ nam, nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang, đối với soái ca trong công ty, chính là nên đứng xa xa thưởng thức thì tốt hơn, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ bị nước bọt của các nữ đồng nghiệp bao phủ, mấy ngày qua cô chính là ví dụ điển hình. “Gọi tôi Lan Khanh”. Ánh mắt của anh lạnh lẽo, lại nói lại. Đối với điểm này anh rất kiên trì. “…” Cô mãnh liệt trợn trắng mắt, thật là, chưa từng thấy người đàn ông nào kỳ cục như vậy. “Vậy… Lan Khanh” Đồng Y Y ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, “Anh thật chưa từng nghe qua lời đồn đại bây giờ trong công ty sao?” Anh ta dù sao cũng là một đương sự, có thể nói không nghe được chút nào sao. “Chưa từng nghe qua”. Anh chậm rãi lắc đầu, “Là cái gì?” Quên đi! Đối với anh ta không thể phân tích theo lẽ thường! “Nói cái gì mà tôi và anh có một chân, cái gì mà tôi muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng cám dỗ anh…” Cô lải nhải lảm nhảm một hồi mà đem các phiên bản nói cho anh nghe, tóm lại… Cô tuyệt đối là người vô tội! Anh lẳng lặng nghe, giống như một thính giả trung thành. Cuối cùng, sau khi lãng phí N lời nước bọt, Đồng Y Y đem lời nói một đoạn cũng không bỏ sót, “Nói… Nói xong”. Cuối cùng có thể nghỉ lấy hơi. Đáng tiếc không mang nước, nếu không cũng có thể làm cho cổ họng dễ chịu hơn. Một mảnh trầm mặc, anh vẫn như cũ chỉ đứng ở trước mặt cô.“Anh lại không có biểu thị gì sao?” Cô chịu không được sự trầm mặc mà mở miệng nói. Với tính cách của anh ta, cô cũng không hy vọng lúc này anh ta có thể phát bạo nhảy lên như sấm, mắng to lời đồn ghê tởm, nhưng mà… Cũng không cần an tĩnh như thế chứ, an tĩnh đến dường như cô mới vừa rồi không hề nói gì. “Như vậy không tốt sao?” Chuyển động môi, anh cuối cùng cũng mở miệng nói như cô mong muốn. “Tốt ở chỗ nào!” Đồng Y Y chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào thật lớn. Suy nghĩ của anh ta quả nhiên không phải người bình thường có thể lý giải, “Tóm lại, chúng ta là đương sự trong lời đồn, chính là muốn nỗ lực làm sáng tỏ…” “Cô có biết lái xe hay không?” Không đợi cô đem lời nói hết, anh mở miệng hỏi. “Có”. Cô trực giác mà gật đầu, đối với lời nói đột ngột của anh, trong khoảng thời gian ngắn có điểm phản ứng không kịp. “Tốt lắm, cô tới mở cửa”. Mạc Lan Khanh vừa nói, đem cô ấn ngồi xuống ghế lái, mà mình thì ngồi xuống ngay vị trí tay lái phụ. “Làm gì?” Cô sững sờ hỏi. “Lái xe”. Tiếng nói hoa lệ có chút lãnh khí bên trong buồng xe vang lên, “Địa chỉ là Vịnh Thiển Đạo”. Gì?! Đồng Y Y vẫn ngơ ngác sững sờ như cũ, anh ta đang nói cái gì? Cô đúng là ngớ ngẩn, vậy mà lại ngây ngốc đảm nhiệm cương vị tài xế, một đường đem xe lái đến trước nơi ở của anh, từ đầu luôn luôn quên mất mục đích cuối cùng cô đã cực khổ ngồi chổm hổm ở nhà xe mấy tiếng đồng hồ. Cố nén trụ sự thôi thúc đầu vọt ra ngoài kính chắn gió nghịch ngợm, Đồng Y Y đẩy cửa xe, đi tới bên cạnh người đàn ông bên ngoài xe. “Anh… Anh tại sao lúc nãy tự mình không lái xe?” Cô phồng má lên hỏi. Nghĩ đến đợi lát nữa trở về còn phải bắt xe về, cô lại đau lòng cho túi tiền. Trời mới biết, tháng này vì mua  tập chân dung của minh tinh, cô đã chi tiêu dè xẻn tới mức độ nào. Hai tay Mạc Lan Khanh vòng qua ngực nhìn đối phương, chậm rãi mở môi mỏng ra, “Tài xế xin nghỉ”. Anh nhàn nhạt nói ra lý do. Xin nghỉ? “Vậy thì làm sao?” Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái. “Cô biết lái xe”. Anh tiếp tục nói. “Sau đó thì sao?” Cô bĩu môi, anh ta đang nói nhảm sao? “Tôi chán ghét lái xe”. Khuôn mặt anh không có bất kỳ chút biểu tình biến hóa nào, phảng phất chỉ là đang nói sự thật quan trọng. Nếu như không phải biểu tình của đối phương thoạt nhìn không giống như đang nói đùa, Đồng Y Y nhất định cho là anh đang chơi đùa với mình, “Ý của anh là nói, anh chán ghét lái xe, mà tôi lại biết lái xe, cho nên anh sẽ để cho tôi làm tài xế một lúc sao?” Vểnh vểnh tai, cô không dám tin hỏi. Loại lý do này, có thể trở thành một lý do sao?! “Đúng!” Anh rất dứt khoát hồi đáp. “Bịch!” Ót chính thức đụng vào một bên cửa sổ thủy tinh của xe, tiếp theo đó cả thân thể cũng trượt xuống, “Tóm lại… Bất kể những điều này”. Cuối cùng ổn định thân thể, Đồng Y Y vừa xoa ót vừa nói, “Tôi chỉ van xin anh ngày mai đi làm nhanh chóng đem lời đồn kia làm sáng tỏ, nếu lời đồn này lại tiếp tục nữa, tôi sợ rằng sẽ bị…” “Cô biết nấu cơm không?” Anh nhìn chằm chằm cô, lần thứ hai cắt ngang lời phát biểu của cô. Hả? “Có!” Cô cũng không phải là Mẫn Mẫn kia ngu ngốc trong việc bếp núc, cơm nước đương nhiên cũng biết làm. Nhưng mà, anh ta hỏi cái này làm gì? Mắt chăm chú nhìn Mạc Lan Khanh, trong lòng Đồng Y Y dâng lên một cỗ dự cảm không tốt. “Vậy thì tốt”. Anh vừa nói, vừa kéo cánh tay của cô, hướng đi vào trong phòng. “Này, này, anh làm gì thế?” Cô dùng sức mà giãy dụa. Cô dẫu sao cũng là phụ nữ, anh ta là một đại nam nhân cứ như vậy kéo cô đi vào trong phòng, rốt cuộc có biết cái gì gọi là nam nữ khác biệt hay không?! Anh không có đáp lời, chỉ tiếp tục kéo cô đi về phía trước. “Đừng… Đừng nói trong nhà của anh không có đầu bếp, để cho tôi giúp anh làm cơm tối nha!” Sức lực không bằng người ta, cô chỉ có thể bị anh một đường kéo đi về phía trước. “Ừ”. Anh thấp giọng đáp một tiếng. “Nhà anh làm sao có thể không có đầu bếp?!” Cô thét chói tai. Anh ta dẫu sao cũng là một tổng giám đốc, hơn nữa lại ở khu biệt thự, làm sao có thể ngay cả đầu bếp cũng không có chứ? Anh nhăn mặt cau mày, hình như có chút chịu không được tiếng thét chói tai có decibel cao của cô, “Tôi chưa bao giờ mời đầu bếp”. “Vậy… Vậy trong tủ lạnh của anh có đồ ăn không?” Cô tiếp tục nói, cố gắng bỏ đi ý niệm trong đầu anh. Dù sao mới vừa rồi cô cũng không thấy trên tay anh có cầm đồ ăn gì. “Tôi có bảo một nữ giúp việc theo giờ, cô ấy mua đồ ăn để trong tủ lạnh”. Anh nhàn nhạt mà giải thích. Đồng thời móc chìa khóa ra, mở cửa. Phòng ở rộng rãi, không hề có đồ trang trí nguy nga lộng lẫy, nhưng mang theo hương vị thanh nhàn cùng nhã nhặn. Màu xám phối cùng với màu vàng là một loại hưởng thụ của thị giác. Tầm mắt còn không thưởng thức xong mọi thứ trước mắt, thân thể đã bị kéo vào phòng bếp. So với bên ngoài trang nhã, trong phòng bếp lộ ra vẻ sáng ngời mà sạch sẽ. Gạch men sứ màu trắng phối hợp với mảnh vân đá cảm thạch màu đen đánh sau vào thần kinh thị giác. Phòng bếp như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là thường xuyên được sử dụng, mà càng giống như là gian hàng mẫu trưng bày. “Cô có thể bắt đầu làm”. Mạc Lan Khanh buông lỏng tay ra nói. “Hả?” Cô ngơ ngác ngẩn người ra. “Có thể bắt đầu nấu cơm”. Anh mím môi lặp lại một lần nữa. “…” Chết tiệt! Thật đúng là đem cô làm nữ giúp việc đây mà! “Anh nghe cho rõ, tôi từ chối!” Đồng Y Y tức giận nói. Bây giờ là lúc tan ca, nói cách khác, cô cùng với anh lúc này không có quan hệ thuê mướn, cô là người tự do. Cho nên, xào rau nấu cơm, hừ hừ, chính anh ta đảm nhiệm đi. “Cô đã nói cô có thể làm cơm”. Anh không hờn giận nói. “Biết làm không phải nhất định phải làm!” Cô gần như là hét khản cả cổ họng. Tại sao nói chuyện cùng với anh ta, sẽ làm cho cô có loại cảm giác gà nói chuyện với vịt chứ? “Anh bình thường thì dàn xếp cơm tối như thế nào, bây giờ anh lại dàn xếp đúng như thế đi! Làm sao nhất định phải để cho tôi tới nấu chứ?” “Bởi vì…” Giọng nói của anh dừng lại, yên lặng nhìn chằm chằm cô, “Tôi muốn xem bộ dạng cô ở trong bếp”. Đúng vậy, không có lý do gì, cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh, rồi lại chân thật nói ra. Cho nên, anh đem cô kéo vào trong bếp, bởi vì muốn xem cô vì anh mà nấu cơm xào rau, giống như vậy… Sẽ khiến cho anh có loại cảm giác thỏa mãn. Không thể tưởng tượng nổi. Bình thường anh rõ ràng có thói quen bắt tay vào dàn xếp cơm tối, nhưng mà hôm nay… Là bởi vì có cô sao? Bởi vì anh đối với cô có hứng thú, hay là… anh đã thích cô?! Đồng Y Y vô lực mà lắc lắc đầu, sự ngụy biện của anh ta đã nói từng cái từng cái một! Mà cô, cũng đã sắp đến lúc bùng nổ. Vốn là chỉ một chuyện rất đơn giản. Chẳng qua là cô cần anh ta nói, để cho anh ta đi giải thích vứt bỏ lời đồn kia đi. Nhưng bây giờ… “Tôi… không làm”. Cô một lần nữa nói từ chối. “Tại sao?” Ánh mắt anh rất chân thành, hình như có chút không vui. “Bởi vì tôi không có thói quen làm việc mà không có đền bù”. Xòe hay tay ra, cô nói ra lý do. Không có đền bù? Con ngươi khẽ nheo lại, Mạc Lan Khanh nhìn cô, “Cô muốn tiền sao?” Cô thoạt nhìn giống như người tham tiền sao? “NO, NO, NO!” Đồng Y Y xòe tay ra nói, “Nếu như anh hôn tôi một cái, tôi sẽ làm”. Khóe miệng hiện ra một nụ cười có chút đắc ý. Hắc hắc, cái này quá tuyệt chứ, cũng không tin người đàn ông luôn có gương mặt lạnh lùng này thật sự hôn cô. “Hôn?” Vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc. “Đúng”. Cô nói thật thoải mái, đồng thời vuốt vuốt tóc ngắn, “Anh đã không có cách nào hôn tôi, như vậy tôi sẽ…” Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị một vật mềm mại nhẹ nhàng mà dán sát vào. Anh ta… Anh ta đang làm gì?! Hai mắt trợn to hết mức, Đồng Y Y không dám tin mà nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt. Nếu như không lầm, động tác lúc này của anh ta, anh ta là đang hôn cô. Nhưng mà… Kính nhờ! Anh ta hôn cô, có lầm hay không! Cô chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi, có cần phải hôn không chứ? Mặt hai bên gần trong gang tấc. Mắt của anh nhắm lại, mà mắt của cô thì mở to, nhìn khuôn mặt anh tuấn khiến say lòng người kia của anh, da thịt bóng loáng không tì vết kia, còn có hàng lông mi cong thật dài kia… Đẹp! Đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến làm cho người ta chỉ cần nhìn là đủ. Trên môi có chút mềm mại, mang theo một chút xúc cảm tê dại. Độ ấm trên môi anh ta, mang theo một tia nóng bỏng, giống như là muốn làm cho cô bị bỏng. Trời ơi! Cô bây giờ nên đẩy anh ta ra không? Nhưng mà, thân thể có chút như mềm ra. Chỉ là một cái hôn nhẹ, bốn phiến môi dán vào nhau, khoảng cách cái gọi là hôn sâu như khoảng cách giữa sông Trường Giang với Hoàng Hà, nhưng mà… Nhẹ nhàng, khi môi của anh hôn lên môi cô, sau đó giống như không hề báo trước mà rời khỏi môi của cô, kết thúc nụ hôn này. Hôn bao lâu? Vài giây, hay là mười mấy giây? Đồng Y Y thở hồng hộc mà trừng mắt trước người không có chút ý tứ sám hối nào kia. Mặt không có chút biểu tình, vẫn là không có chút biểu tình nào. Sau khi anh ta hôn cô, anh ta lại vẫn có vẻ mặt không chút biểu tình nào sao. “Anh …” Hai mắt cô như phóng hỏa. “Cô có thể làm rồi”. Anh chỉ ngắn gọn nói ra năm chữ này. “…” Cười ngất!  Tất cả lửa giận thoáng cái biến mất vô tung, còn lại chỉ là sự bất đắc dĩ. Lúc này Đồng Y Y có chút cảm giác không từ nào hỏi trời xanh. Ai tới nói cho cô biết, tại sao cô lại gặp phải người như thế! Lúc đó khi đang xem truyện tranh, thấy có một nam sinh vì một quả chuối tiêu mà hôn một nữ sinh, cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Hơn nữa, đã từng cùng bạn bè nói đùa, nếu như đơn giản mà được một soái ca như vậy hôn, đó quả thực là rất đáng giá. Nhưng mà bây giờ…Chuyện này thực sự đã sảy ra ở trên người cô, cô cũng chỉ có cảm giác mâu thuẫn. Anh ta vì ăn một bữa ăn do cô nấu mà hôn cô, cô nên cười to ba tiếng, hay là nên hung hăng mà đạp đối phương một cái, tiện thể thưởng thêm một cái tát? Trong đầu đem hay loại tình cảnh mô phỏng thành N hồi, nhưng mà cô cái gì cũng không làm, chỉ giống như tên ngốc bận rộn ở trong bếp,  người đàn ông đó vẫn đứng thẳng ở một bên, nhìn cô bận rộn làm cái gọi là “cơm tối”. Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của cô, cho nên mọi chuyện mới không thuận lợi. Chẳng những lỗ vốn nụ hôn, còn phải làm tài xế kiêm nữ giúp việc. “Được rồi!” Đem tất cả các món ăn đặt trên bàn ăn ở phòng khách, cô xới cho anh một bát cơm, tiện thể xới thêm cho mình một bát cơm nữa. Người nào đó để cho bao tử của mình đói đã lâu, chỉ có thể trước hết giải quyết vấn đề no ấm cơ bản. Mạc Lan Khanh nhìn ba món ăn một canh trên bàn, căn bản rất thiếu dinh dưỡng, món ăn cũng rất phổ thông của gia đình, nhưng mà…“Cô chỉ nấu những thứ này sao?” Anh hoài nghi nhìn nhìn người đã động đũa gắp thức ăn kia. Ba món ăn một canh, món ăn có trứng luộc nước, rau cần xào trứng gà, cà chua xào trứng gà, canh cải xanh trứng gà. “Đúng, thì thế nào?” Đồng Y Y nói xong không có chút xấu hổ nào. Mặc dù tài nấu nướng của cô so ra kém với Hiểu Dung, nhưng mà so với Mẫn Mẫn ngu ngốc chuyện bếp núc kia có thì vẫn hơn, ít nhất cô không nấu ra những món ăn độc chết người, anh ta nên mừng chứ. Anh mặt nhăn mày cau, nhưng vẫn cầm bát đũa lên, ngồi trên ghế bắt đầu ăn. “Thế nào, ăn ngon không?” Thấy anh ăn, cô có chút hăng hái hỏi. Tuy nói bữa cơm này cô làm tâm không cam, lòng không nguyện, nhưng thật sự khi thấy anh ăn, cô lại muốn nghe anh đánh giá một chút. “Rất —— khó ăn”. Anh bĩu môi, thành thật mà nói ra cảm thụ của bản thân. “…” Hít thở, hít thở! Tay nắm quyền lúc nắm vào lúc nới lỏng ra! Cô sớm phải biết, từ trong miệng của anh sẽ không nghe được lời gì làm cho người ta vui vẻ, nhưng vẫn ngu ngốc hỏi, “Anh chẳng lẽ cũng không nói được chút lời dễ nghe sao?” Cô chán nản. Anh có phần không hiểu mà nhìn cô, hình như không rõ nguyên do cô tức giận, “Vậy cô hy vọng tôi nói gì?” Anh hỏi. “Cho dù không nói tôi nấu ăn rất ngon, ít nhất cũng nên nói còn có thể không tệ lắm…” Aizz, điều này cô cũng phải dạy, thật không biết với tính cách của anh ta, bình thường làm sao cùng người khác ở chung. “Nhưng điều này không phải rất giả dối sao?” Vừa nói không tương xứng với sự thật, còn sự thật vứt đi đâu chứ. “Điều này không gọi là giả dối, cái này gọi là lễ tiết tối thiểu!” Cô không nhịn được mà xoa thái dương nói. “Ừm”. Anh lập tức khẽ đáp lại một tiếng, nhưng ngay sau đó nói một câu, “Món ăn này cũng không tệ lắm!” Ngất! Anh ta bây giờ nói còn có thể dùng được gì chứ, mới vừa rồi nói quá khó ăn. Nhưng mà, cho tới bây giờ, Đồng Y Y mới phát hiện, người trước mặt, thay vì nói đối nhân xử thế “ác độc”, chẳng bằng nói quá mức đơn thuần. Nhất là phương diện đối xử với người ngoài, tựa như khuyết thiếu sự sống chung nhất định. “Anh ——” Anh ta như vậy, cũng không biết  để cho cô nói thêm chút gì. Cúi đầu, Đồng Y Y xới cơm, “Đúng rồi, con chó kia của anh đâu?” Cô vừa ăn vừa hỏi. “Cô nói Tiểu Hắc?” Anh giương mắt hỏi. “Nếu không anh còn có con chó khác sao?” Nghĩ đến con chó dữ kia, lại làm cho cô nghĩ đến cô lúc trước bị thương ở mặt, còn có chocolate rơi đầy mặt đáat kia. Thù này hận này, không đội trời chung! “Còn đang ở chỗ bác sĩ thú y, Thế Huy giúp việc chăm sóc”. Bác sĩ thú y? Đồng Y Y ngẩn người, cô ngày đó ra tay, chắc chắn không nặng đến nỗi đem con chó lớn kia đánh cho vào bệnh viện ở nhiều ngày như vậy, “Nó không sao chứ?” Cô có chút chột dạ hỏi. Mặc dù cô cùng con chó dữ có thù oán, nhưng không hy vọng lưng gánh thêm một mạng của một con chó. “Không có chuyện gì, chẳng qua là dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi”. Anh giải thích. Phù, may mắn! Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt của anh đang chăm chú mà nhìn chằm chằm mặt của cô. Ánh mắt chuyên tâm, khiến cho tim của cô đột nhiên nhảy lên, “Anh… Anh nhìn cái gì?” Đỏ mặt, cô ấp úng hỏi. Bị một đại mỹ nam như thế chuyên tâm nhìn chằm chằm, không đỏ mặt cô tám phần là người chết. “Trên mặt của cô…” Anh vừa nói, ngón tay chậm rãi hướng đến trên mặt của cô tìm kiếm. “Mặt… Trên mặt…” Cổ có chút cứng ngắt, cô lúc này đủ có thể gọi là chân tay luống cuống. Việc này coi như là tán tỉnh sao? Mặc dù cô không cho là cùng anh ta tồn tại có “tình ý” gì. Nhưng mà… Động tác của anh ta, sao giống như là muốn chạm vào mặt của cô, nếu như là bình thường, với sắc tâm cùng sắc đảm của cô [4], nhất định sẽ nâng mặt lên, nhưng mà bây giờ, lòng có chút bối rối, bối rối khiến cô chỉ muốn lùi về phía sau. Thân thể cứng đờ, cứng ngắc lùi về phía sau, loại động tác này cũng khó có thể mà hoàn thành. Ngón tay thon dài chậm rãi chạm lên khuôn mặt phấn hồng, sau đó dần dần di động xuống dưới, đi tới khóe miệng của cô. “Mạc… Mạc Lan…” Nét đỏ ửng trên mặt càng nhiều, miệng la hét mà trong lòng thì lại càng chửi bới bản thân. Trời ạ! Đồng Y Y, mày bị đần độn à! Bình thường thích mỹ nam như vậy, khó có được một người sẵn ngay trước mặt, lại còn bị động như vậy! “Khóe miệng của cô có hạt cơm”. Anh nói xong, ngón tay chăm chú lấy hạt cơm trên khóe miệng xuống, đưa ra trước mặt cho cô nhìn. Hạt cơm? Chỉ là hạt cơm? Một chậu nước lạnh giội xuống, thoáng chốc đem hình ảnh tươi đẹp ban nãy phá không còn một mảnh. Anh ta không phải đang tán tỉnh, chỉ có thể đang giải thích sự thật mà thôi. “Như vậy sẽ sạch sẽ hơn nhiều”. Anh nhìn mặt của cô lẩm bẩm. Cô chỉ cảm thấy sức lực của cơ thể dường như thoáng cái bị đánh đi hết. Người đàn ông như vậy, cô nên nói với anh ta cái gì đây? Tâm tình lên xuống quá nhanh. Nếu như thời gian dài cùng anh ta ở chung, sợ rằng không tới mấy năm, cô sẽ bởi vì bị bệnh tim mà nằm viện mất. Lắc lắc người, Đồng Y Y uể oải mà nằm sấp trên bàn ăn. “Bệnh sao?” Mạc Lan Khanh yên lặng nhìn người trước mặt, tay phải chạm vào trán đối phương. Mặt của cô thoáng cái từ hồng chuyển trắng, tiếp theo lại không hề tức giận mà gục xuống bàn. “Anh mới bị bệnh đó”. Cô tức giận mà vung tay của anh ra. Cô chẳng qua là thiếu chút nữa bị anh chọc giận cho ngất đi mà thôi. Tay vung ở giữa không trung bị anh một phen chặn lại, anh nhíu mày nói: “Tôi không có bệnh”. “…” Hết chỗ nói rồi, anh ta chẳng lẽ nghe không ra cô mới vừa rồi đang nói mát sao? “Tôi biết anh không có bệnh, tôi chỉ…” “Tôi không có bệnh, anh vừa nói, bàn tay nắm cổ tay cô nắm lại chặt hơn. Rất thương tâm! Tay bị nắm ở giữa không trung, ngay tiếp theo ngay cả nửa người của cô cũng rời khỏi mặt bàn, “Anh buông tay ra” Đồng Y Y kêu lên. Được mỹ nam nắm tay là chuyện tốt, nhưng mà tay bị giơ lên ở giữa không trung, lại không phải là chuyện tốt.

hết chương2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro